Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Không có đan hương
Nhưng vẫn là không thiếu người làm chuyện liều mạng như vậy.
Tóm lại đã có rất nhiều người đối với Bạch Cửu suy tính thiệt hơn, chuẩn bị làm chuyện cướp của giết người rất chi là quen thuộc ở tu chân giới này.
Bạch Dữ cười lạnh lùng.
Muốn đánh chủ ý lên tiểu chút chít của hắn? Đâu có dễ.
Mặc kệ mỗi người đều có ý tưởng gì trong lòng thì cũng phải đợi đến khi đại hội kết thúc. Còn bây giờ, quan trọng là phải xem kết quả.
Có khi sau đại hội lại không có người dám đánh chủ ý cũng nên.
Bạch Cửu ở trong những suy nghĩ đen tối bủa vây mà tĩnh tâm luyện đan.
Ở đây cũng chỉ có Chử Nham là nhìn thấy Bạch Cửu luyện chế qua, nhưng bản thân ông khi nhìn đến nó luyện chế viên đan dược mới này cũng phải trầm trồ tán thưởng.
Không chút lóng ngóng, giống như đã luyện chế rất nhiều lần rồi vậy.
Thật sự là khiến người kinh hô.
Bùm!
Nhưng dù vậy, Bạch Cửu cũng là không thể vượt qua thử thách lần đầu luyện đã thành công, một phần dược liệu đã bị phế bỏ.
Vốn nghĩ nó sẽ ngừng lại nghiên cứu tiếp, nhưng không, Bạch Cửu đổi một lò luyện đan khác, tiếp tục chế.
Đối với hành động liều mạng này của nó, nhiều người lắc đầu. Thời gian còn cả hai nén nhang, cần gì gấp gáp như vậy chứ.
Bỗng nhiên lúc này, một mùi hương thơm ngát bay lên, lấn áp mùi dược liệu cháy khét khó ngửi mà chui vào mũi đám người.
"Ồ!"
"Có người thành công rồi!"
"Là thiên tài luyện đan Diệp Khanh của Thiên Đan Tông!"
Đám người kinh hô lên, tên tuổi của Diệp Khanh cũng hợp thời mà bay đi.
Mấy vị gia chủ nhìn mặt rồng đầy thỏa mãn của Khâu Phong mà hừ lạnh trong lòng. Cũng chưa có kết thúc đâu, vui sướng sớm rồi lại khóc cho coi.
Diệp Khanh vỗ nhẹ vào nắp lò một cái, viên đan dược màu nâu bay ra ngoài. Hắn nhanh tay bắt lấy.
Là hạ phẩm đan.
Diệp Khanh đối với kết quả này không được vui cho lắm. Vậy nên hắn cất viên đan dược đi, tiếp tục luyện chế.
Khâu Phong gật gù.
"Diệp Khanh thật sự rất có tài."
Nhiếp Minh cũng không tiếc một lời khen cho tiểu bối.
"Nó còn phải luyện tập nhiều."
Khâu Phong miệng nói nhưng vẻ mặt đắc ý khiến ai cũng âm thầm lắc đầu.
Nhiếp Minh cười cười.
Lời khen đối với hậu bối đúng là nên có, nhưng khen nhiều sẽ khiến cho chúng kiêu ngạo. Nhiếp Minh cũng không coi Diệp Khanh là người mình, nên ông mới dễ dàng buông lời tán thưởng mà thôi. Chứ đổi thành Mộc Tâm Vi, ông sẽ không nói như vậy.
Bạch Cửu từ đầu chí cuối đều không liếc qua bất cứ ai, vẫn chúi đầu vào luyện đan dược của mình.
Nhưng dược hương của Diệp Khanh lại giúp nó nhận ra một chuyện. Quá trình luyện đan phía sau vậy mà càng thuận lợi hơn.
Ở thời điểm nén hương thứ tư được đốt lên thì Mộc Tâm Vi cũng đã luyện chế được viên đan được đầu tiên. Cũng là dùng phần dược liệu thứ hai giống như Diệp Khanh.
Đan đạo kỳ tài đời này của đại lục thật sự là xuất hiện lớp lớp, không ngừng nổi lên trên mặt nước.
Mộc Tâm Vi luyện chế được một viên đan dược sơ phẩm giống như Diệp Khanh, vậy nên cô cũng tiếp tục luyện chế.
Thiên tài sẽ theo đuổi cực hạng, ai cũng không ngoại lệ.
Đã có hai người luyện chế được đan dược, những người chưa luyện được cũng gấp gáp lên.
Tuy nói dù có không luyện chế được thì họ cũng vẫn được tham gia ngày cuối cùng, nhưng ai sẽ chịu thua kém đâu.
Con đường đan đạo cũng như tu luyện nguyên lực, đều phải biết vươn lên. Nếu không sớm thì muộn, họ cũng bị đào thải.
Bộp!
Âm thanh muộn hưởng vang lên, Bạch Cửu trong tay đã nắm lấy một viên đan dược màu đỏ,
Có điều...
"Dược hương đâu?"
"Ngươi có ngửi thấy không?"
"Không có đi..."
Đám người nhận ra khác thường, vậy mà xôn xao hỏi nhau. Nhưng đúng là không có ai nghe ra được mùi dược hương từ viên đan dược mới luyện chế của Bạch Cửu.
"Chuyện gì vậy? Như thế là luyện chế thành công hay không?"
Tạ gia gia chủ nghi hoặc hỏi.
"Thành công hay không đợi đến lúc kiểm đan là biết thôi."
Nhiếp Minh nhàn nhạt đáp.
Ông đã xem cả quá trình luyện chế của Bạch Cửu, thật sự rất trôi chảy, cũng không có sai lầm nào, vốn là nên thành công mới đúng. Nhưng đan hương...
Nhiếp Minh âm thầm cùng Chử Nham liếc mắt, nhưng đối phương lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên đài, hoàn toàn không phân ra một tia chú ý nào để nhìn đến ông.
Ông cũng không làm phiền, quay đầu chuyên tâm nhìn xem tình hình trên đài thi đấu. Dư quang liếc qua Mâu Mân, đối phương cũng vừa luyện ra được một viên đan dược sơ phẩm.
Trên đài thi đấu đan hương lan tràn, nên cũng không còn mấy người nhớ đến viên đan dược không có phát ra mùi hương của Bạch Cửu nữa.
Mà Bạch Cửu cũng đã tiếp tục luyện chế tiếp phần dược liệu cuối cùng.
Bộp!
"Ha ha!"
Trình Húc cuối cùng cũng không lại lãng phí lần dược liệu còn sót của ông ta, thành công chế ra một viên đan dược sơ phẩm.
Dù chỉ là sơ phẩm nhưng ít nhất cũng là có. Mà chưa chắc sẽ có người luyện được trung phẩm đâu. Nên ông ta cũng không sợ thua.
Người luyện được thì mặt mày hớn hở, không được thì bí xị khó coi.
Nhưng dù có không vui thì đó cũng là do mình học nghệ không tinh, cần cố gắng hơn, tương lai cũng sẽ có ngày tỏa sáng.
Cái tốt của những cuộc thi như thế này cũng không phải là phần thưởng, mà là biết được mình cùng đối phương có nhiều ít chêch lệch, lại thúc đẩy bản thân tiếp tục đi tới.
Đây cũng là mục đích mà Bạch Dữ muốn Bạch Cửu đi tham gia cuộc thi này. Có khi lại xúc tiến Bạch Cửu trong tương lai cũng nên.
Một nén hương cuối cùng cũng chỉ còn một nữa, không còn mấy người lại ở luyện đan. Họ đều đưa mắt dõi theo những người còn đan luyện chế, sẵn tiện học hỏi một chút, hoàn thiện thủ pháp luyện đan của mình.
...
"Đã hết giờ!"
Vừa lúc Nhiếp Minh hô lên thì Bạch Cửu cũng tóm lấy viên đan dược từ trong lò luyện đan bay ra.
Nó được tính là người cuối cùng hoàn thành quá trình luyện đan. Nhưng cũng bởi vì vậy mà đám người chắc chắn một việc, viên đan dược của nó không hề có đan hương bay ra.
Vì quá trình kiểm đan này mà ba người của hiệp hội đều đi xuống đài thi đấu, từng bước một nhìn xem thành quả của mỗi người.
Sáu mươi chín người cũng chỉ có mười tám người luyện chế thành công. Tuy có người còn luyện ra bán thành phẩm nữa, nhưng cũng vẫn được điểm.
Mà những người luyện chế thành công hầu hết đều là sơ phẩm. Như Mộc Tâm Vi và Diệp Khanh luyện chế lần hai cũng vẫn là sơ phẩm, nhưng hình dáng của đan dược thì xinh đẹp hơn, cũng là một sự thay đổi rồi.
"Cho ta xem đan dược của ngươi!"
Chử Nham vừa xuống đài đã chạy đến chỗ của Bạch Cửu, vừa xòe tay vừa gấp gáp nói.
Bạch Cửu bị thái độ của lão làm cho giật mình, nhưng nó cũng đưa ra.
"Cả hai viên luôn!"
Chử Nham thấy trong tay chỉ có một viên thì nhíu mày không vui, lại đòi hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi, không phải nói chỉ nộp một viên tốt nhất sao?
"Trước sau gì cũng phải nộp lại thôi."
Chử Nham vậy mà hiểu cái biểu tình này của nó, cười mắng.
Bạch Cửu cũng không phải tính giấu đi, thả đan dược còn lại vào tay hắn.
Chử Nham nghĩ chỉ còn một viên thôi, nhưng kết quả, Bạch Cửu lại thả xuống thêm hai viên khiến lão trực tiếp ngẩn ngơ.
Mà người tinh mắt nhìn đến kết quả này cũng chấn kinh không thôi.
"Sao có thể?"
Trình Húc vẫn luôn chú ý bên này, không để ý tình huống mà quát lớn.1
Tóm lại đã có rất nhiều người đối với Bạch Cửu suy tính thiệt hơn, chuẩn bị làm chuyện cướp của giết người rất chi là quen thuộc ở tu chân giới này.
Bạch Dữ cười lạnh lùng.
Muốn đánh chủ ý lên tiểu chút chít của hắn? Đâu có dễ.
Mặc kệ mỗi người đều có ý tưởng gì trong lòng thì cũng phải đợi đến khi đại hội kết thúc. Còn bây giờ, quan trọng là phải xem kết quả.
Có khi sau đại hội lại không có người dám đánh chủ ý cũng nên.
Bạch Cửu ở trong những suy nghĩ đen tối bủa vây mà tĩnh tâm luyện đan.
Ở đây cũng chỉ có Chử Nham là nhìn thấy Bạch Cửu luyện chế qua, nhưng bản thân ông khi nhìn đến nó luyện chế viên đan dược mới này cũng phải trầm trồ tán thưởng.
Không chút lóng ngóng, giống như đã luyện chế rất nhiều lần rồi vậy.
Thật sự là khiến người kinh hô.
Bùm!
Nhưng dù vậy, Bạch Cửu cũng là không thể vượt qua thử thách lần đầu luyện đã thành công, một phần dược liệu đã bị phế bỏ.
Vốn nghĩ nó sẽ ngừng lại nghiên cứu tiếp, nhưng không, Bạch Cửu đổi một lò luyện đan khác, tiếp tục chế.
Đối với hành động liều mạng này của nó, nhiều người lắc đầu. Thời gian còn cả hai nén nhang, cần gì gấp gáp như vậy chứ.
Bỗng nhiên lúc này, một mùi hương thơm ngát bay lên, lấn áp mùi dược liệu cháy khét khó ngửi mà chui vào mũi đám người.
"Ồ!"
"Có người thành công rồi!"
"Là thiên tài luyện đan Diệp Khanh của Thiên Đan Tông!"
Đám người kinh hô lên, tên tuổi của Diệp Khanh cũng hợp thời mà bay đi.
Mấy vị gia chủ nhìn mặt rồng đầy thỏa mãn của Khâu Phong mà hừ lạnh trong lòng. Cũng chưa có kết thúc đâu, vui sướng sớm rồi lại khóc cho coi.
Diệp Khanh vỗ nhẹ vào nắp lò một cái, viên đan dược màu nâu bay ra ngoài. Hắn nhanh tay bắt lấy.
Là hạ phẩm đan.
Diệp Khanh đối với kết quả này không được vui cho lắm. Vậy nên hắn cất viên đan dược đi, tiếp tục luyện chế.
Khâu Phong gật gù.
"Diệp Khanh thật sự rất có tài."
Nhiếp Minh cũng không tiếc một lời khen cho tiểu bối.
"Nó còn phải luyện tập nhiều."
Khâu Phong miệng nói nhưng vẻ mặt đắc ý khiến ai cũng âm thầm lắc đầu.
Nhiếp Minh cười cười.
Lời khen đối với hậu bối đúng là nên có, nhưng khen nhiều sẽ khiến cho chúng kiêu ngạo. Nhiếp Minh cũng không coi Diệp Khanh là người mình, nên ông mới dễ dàng buông lời tán thưởng mà thôi. Chứ đổi thành Mộc Tâm Vi, ông sẽ không nói như vậy.
Bạch Cửu từ đầu chí cuối đều không liếc qua bất cứ ai, vẫn chúi đầu vào luyện đan dược của mình.
Nhưng dược hương của Diệp Khanh lại giúp nó nhận ra một chuyện. Quá trình luyện đan phía sau vậy mà càng thuận lợi hơn.
Ở thời điểm nén hương thứ tư được đốt lên thì Mộc Tâm Vi cũng đã luyện chế được viên đan được đầu tiên. Cũng là dùng phần dược liệu thứ hai giống như Diệp Khanh.
Đan đạo kỳ tài đời này của đại lục thật sự là xuất hiện lớp lớp, không ngừng nổi lên trên mặt nước.
Mộc Tâm Vi luyện chế được một viên đan dược sơ phẩm giống như Diệp Khanh, vậy nên cô cũng tiếp tục luyện chế.
Thiên tài sẽ theo đuổi cực hạng, ai cũng không ngoại lệ.
Đã có hai người luyện chế được đan dược, những người chưa luyện được cũng gấp gáp lên.
Tuy nói dù có không luyện chế được thì họ cũng vẫn được tham gia ngày cuối cùng, nhưng ai sẽ chịu thua kém đâu.
Con đường đan đạo cũng như tu luyện nguyên lực, đều phải biết vươn lên. Nếu không sớm thì muộn, họ cũng bị đào thải.
Bộp!
Âm thanh muộn hưởng vang lên, Bạch Cửu trong tay đã nắm lấy một viên đan dược màu đỏ,
Có điều...
"Dược hương đâu?"
"Ngươi có ngửi thấy không?"
"Không có đi..."
Đám người nhận ra khác thường, vậy mà xôn xao hỏi nhau. Nhưng đúng là không có ai nghe ra được mùi dược hương từ viên đan dược mới luyện chế của Bạch Cửu.
"Chuyện gì vậy? Như thế là luyện chế thành công hay không?"
Tạ gia gia chủ nghi hoặc hỏi.
"Thành công hay không đợi đến lúc kiểm đan là biết thôi."
Nhiếp Minh nhàn nhạt đáp.
Ông đã xem cả quá trình luyện chế của Bạch Cửu, thật sự rất trôi chảy, cũng không có sai lầm nào, vốn là nên thành công mới đúng. Nhưng đan hương...
Nhiếp Minh âm thầm cùng Chử Nham liếc mắt, nhưng đối phương lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên đài, hoàn toàn không phân ra một tia chú ý nào để nhìn đến ông.
Ông cũng không làm phiền, quay đầu chuyên tâm nhìn xem tình hình trên đài thi đấu. Dư quang liếc qua Mâu Mân, đối phương cũng vừa luyện ra được một viên đan dược sơ phẩm.
Trên đài thi đấu đan hương lan tràn, nên cũng không còn mấy người nhớ đến viên đan dược không có phát ra mùi hương của Bạch Cửu nữa.
Mà Bạch Cửu cũng đã tiếp tục luyện chế tiếp phần dược liệu cuối cùng.
Bộp!
"Ha ha!"
Trình Húc cuối cùng cũng không lại lãng phí lần dược liệu còn sót của ông ta, thành công chế ra một viên đan dược sơ phẩm.
Dù chỉ là sơ phẩm nhưng ít nhất cũng là có. Mà chưa chắc sẽ có người luyện được trung phẩm đâu. Nên ông ta cũng không sợ thua.
Người luyện được thì mặt mày hớn hở, không được thì bí xị khó coi.
Nhưng dù có không vui thì đó cũng là do mình học nghệ không tinh, cần cố gắng hơn, tương lai cũng sẽ có ngày tỏa sáng.
Cái tốt của những cuộc thi như thế này cũng không phải là phần thưởng, mà là biết được mình cùng đối phương có nhiều ít chêch lệch, lại thúc đẩy bản thân tiếp tục đi tới.
Đây cũng là mục đích mà Bạch Dữ muốn Bạch Cửu đi tham gia cuộc thi này. Có khi lại xúc tiến Bạch Cửu trong tương lai cũng nên.
Một nén hương cuối cùng cũng chỉ còn một nữa, không còn mấy người lại ở luyện đan. Họ đều đưa mắt dõi theo những người còn đan luyện chế, sẵn tiện học hỏi một chút, hoàn thiện thủ pháp luyện đan của mình.
...
"Đã hết giờ!"
Vừa lúc Nhiếp Minh hô lên thì Bạch Cửu cũng tóm lấy viên đan dược từ trong lò luyện đan bay ra.
Nó được tính là người cuối cùng hoàn thành quá trình luyện đan. Nhưng cũng bởi vì vậy mà đám người chắc chắn một việc, viên đan dược của nó không hề có đan hương bay ra.
Vì quá trình kiểm đan này mà ba người của hiệp hội đều đi xuống đài thi đấu, từng bước một nhìn xem thành quả của mỗi người.
Sáu mươi chín người cũng chỉ có mười tám người luyện chế thành công. Tuy có người còn luyện ra bán thành phẩm nữa, nhưng cũng vẫn được điểm.
Mà những người luyện chế thành công hầu hết đều là sơ phẩm. Như Mộc Tâm Vi và Diệp Khanh luyện chế lần hai cũng vẫn là sơ phẩm, nhưng hình dáng của đan dược thì xinh đẹp hơn, cũng là một sự thay đổi rồi.
"Cho ta xem đan dược của ngươi!"
Chử Nham vừa xuống đài đã chạy đến chỗ của Bạch Cửu, vừa xòe tay vừa gấp gáp nói.
Bạch Cửu bị thái độ của lão làm cho giật mình, nhưng nó cũng đưa ra.
"Cả hai viên luôn!"
Chử Nham thấy trong tay chỉ có một viên thì nhíu mày không vui, lại đòi hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi, không phải nói chỉ nộp một viên tốt nhất sao?
"Trước sau gì cũng phải nộp lại thôi."
Chử Nham vậy mà hiểu cái biểu tình này của nó, cười mắng.
Bạch Cửu cũng không phải tính giấu đi, thả đan dược còn lại vào tay hắn.
Chử Nham nghĩ chỉ còn một viên thôi, nhưng kết quả, Bạch Cửu lại thả xuống thêm hai viên khiến lão trực tiếp ngẩn ngơ.
Mà người tinh mắt nhìn đến kết quả này cũng chấn kinh không thôi.
"Sao có thể?"
Trình Húc vẫn luôn chú ý bên này, không để ý tình huống mà quát lớn.1