Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Chấp niệm
Biết trước biết sau thì cũng là biết, thôi thì cứ mặc kệ, thuận theo tự nhiên đi.
Đến lúc đó hắn lại giải thích cho nó là được rồi.
Nhưng đến lúc Bạch Cửu lấy được dược mà Bạch Dữ đưa, lại trở về làng chài thì hắn cũng không nghe được lời chất vấn nào của Bạch Cửu cả. Bạch Dữ nghĩ, có khi nó vẫn chưa nghe được.
Mà đúng, Bạch Cửu không hề nghe thấy lời bàn tán nào có liên quan đến Bạch Dữ hay một người giống hắn.
Cùng lắm nó chỉ nghe nói việc Cổ Thiên Điện Thánh nữ ngày nào đó, tháng nào đó sẽ tổ chức đại điển kết đạo lữ với Thánh phu. Nhưng cũng không phải chuyện gì liên quan đến nó, nó càng sẽ không tò mò.
Cứ như vậy, Bạch Dữ ép được chuyện này thêm một thời gian nữa.
Mà Bạch Cửu sau khi lấy được đan dược chữa trị nguyên thần thì bắt đầu bế quan.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột nằm trong ổ chăn, có chút kích động cùng chờ mong đối với tương lai sau này.
Một lần bế quan này là bảy ngày.1
Đông Ninh mỗi ngày đều sẽ đến nhìn xem Bạch Cửu. Đối với việc Đông gia gia sẽ hỏi tiểu chuột làm sao, thì nó chỉ nói tiểu chuột giận dỗi không chơi với nó.
Đông gia gia chỉ cười mắng một tiếng rồi mặc kệ, chỉ là hai tiểu bằng hữu gây gỗ mà thôi.
Cứ thế, bảy ngày trôi qua, Đông Ninh nhìn thấy tiểu chuột động đậy thì vui vẻ chạy đến xem nó.
"Tiểu Cửu, ngươi tỉnh rồi!"
Bạch Cửu vểnh bụng vươn vai, uốn éo mấy cái giãn gân giãn cốt rồi mới giật đầu với nó.
"Nguyên thần cũng lành rồi?"
Đông Ninh lại hỏi.
Tất nhiên là phải lành thôi, nó vẫn hiểu đan dược nó luyện ra hiệu quả thế nào mà.
Vụt.
Bạch Cửu biến trở về hình dạng thiếu niên, sau đó lấy ra một đám dược vật, bắt đầu phối trí dược liệu giúp Đông Ninh thoát thai hoán cốt.
Dược liệu mà nó có cấp bậc đều cao, muốn để cho Đông Ninh dùng cũng phải pha loãng ra rất nhiều thì nó mới chịu được. Nếu không người dùng nổ tan xác cũng rất là đơn giản.
Đông Ninh dù nghe đến luyện đan sư cũng chưa từng thấy qua, bây giờ nhìn xem Bạch Cửu tinh luyện dược liệu mà kinh ngạc không thôi.
"Ngươi là luyện đan sư?"
Đông Ninh kiềm nén một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Bạch Cửu không nói nhưng gật đầu.
Nó chẳng mất bao lâu để điều phối dược tề cho Đông Ninh.
Đúng vậy, là dược tề.
Dược tề pha loãng với nước, lại cho Đông Ninh ngâm mình trong đó mỗi ngày. Như vậy hiệu quả sẽ nhanh hơn, còn không có tổn hại đối với thân thể của nó.
Bởi vì, dù là dược hiệu của đan dược cấp một thôi cũng là quá sức với Đông Ninh.
Mà thảo dược Bạch Cửu dùng thấp nhất cũng là cấp bốn. Dù chỉ dùng một loại chủ dược, lại thêm mấy loại trung hòa thì cũng không dễ tiêu với Đông Ninh.
Đông Ninh nhìn Bạch Cửu cho phần dược tề màu xanh óng ánh, đang lơ lửng trên không trung kia vào dược bình mà đôi mắt sáng rực.
"Được rồi! Từ giờ mỗi sáng và tối ngươi phải ngâm mình hai canh giờ. Chừng một tháng thôi mọi thứ sẽ thay đổi. Đám trẻ ranh kia sẽ không làm gì ngươi được nữa. Nhưng để tốt cho ngươi, ngươi phải cạn kiệt sức lực rồi mới được ngâm mình."
Bạch Cửu nhìn nó dặn dò, có chút ra dáng một luyện đan sư rồi.
"Làm sao để cạn kiệt sức lực?"
Đông Ninh không hiểu hỏi lại.
"Thì... Chạy!"
Bạch Cửu nghẹo đầu, phong thái gì đó cũng bay sạch mà phun ra một chữ.
Đông Ninh nghệch mặt ra.
Sau đó chính là...
"Ha... Ha..."
Đông Ninh vừa thở hổn hển vừa nâng bước chân chạy trên bãi biển. Dù nó cảm thấy nó chạy không nổi nữa rồi, nhưng tiểu chuột trên vai vẫn không cho nó ngừng.
Đông gia gia nhìn nó chạy khổ sở như vậy, mới đầu cũng không nỡ mà kêu nó đừng quá sức. Nhưng Đông Ninh chỉ lắc đầu, lại tiếp tục chạy.
Đông gia gia không biết tại sao Đông Ninh lại thay đổi cách thức tu luyện mỗi ngày của nó, nhưng ông không thể nói gì được.
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên Đông Ninh rèn luyện thôi, tất nhiên sẽ không quen. Nhưng sau này sẽ khác.
Đương nhiên lần nào Đông Ninh cũng phải nằm bẹp ra đất Bạch Cửu mới tha cho nó.
Bộp!
Đông Ninh ngã xuống, miệng há hốc ra, thở như chó chết. Lòng ngực nóng như lửa đốt, hai bắp chân mỏi nhừ.
Đứng dậy đi! Đi ngâm dược.
Có giọng nói ở trong đầu nó vang lên.
Đông Ninh cố gắng lê lết tấm thân ướt đẫm của nó đi vào nhà.
May mắn trước khi chạy bộ nó đã múc nước sẵn rồi, nếu không lúc này nó cũng chẳng có sức mà xách nước nữa. Chỉ có nước nhảy vào giếng luôn cho xong.
Đông gia gia đã ra khơi rồi, lúc này trong nhà chỉ còn hai người chúng nó.
Bạch Cửu phất tay một cái, cửa nhà đóng lại.
Để cho Đông Ninh cởi sạch sẽ, Bạch Cửu cầm lọ dược, thật cẩn thận nhỏ vào thùng nước một giọt.
Dược tề nhanh chóng tan vào trong nước, khiến nước trong thùng trở thành màu xanh của thảo dược, còn phát ra mùi thơm thấm ruột thấm gan.
Đông Ninh chỉ ngửi thôi cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn.
"Vào đi!"
Bạch Cửu nói với nó.
Đông Ninh gật đầu, leo vào trong thùng tắm.
Nếu để Đông Ninh nói cảm giác của nó khi ngồi hẳn vào nước là gì thì chỉ một chữ thôi, đau.
Hai chữ, quá đau!
Ba chữ, đau muốn chết!
"Không được nhảy ra đâu! Tĩnh tâm tĩnh khí, cố gắng thả lỏng toàn thân."
Âm thanh như ma quỷ của Bạch Cửu vang lên, thành công chặn lại ý định của Đông Ninh.
"Nếu ngươi muốn từ bỏ thì cũng được thôi, nhưng hãy nghĩ đến mục đích vì sao ngươi tu luyện."
Lời này so với lời trước hiệu quả cực đại.
Bạch Cửu nhìn tiểu thí hài trong thùng nước đang cắn răng chịu đựng, thở dài.
Ai cũng đều có cái khổ của người đó. Đối với Bạch Cửu, mỗi lần tăng cấp tu vi là phải độ kiếp, thì người khác cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Thiên đạo chưa từng đối với ai khoan dung.
Bạch Cửu kéo cái ghế ngồi bên cạnh nhìn xem nó.
Lỡ có chuyện gì thì còn nhanh chóng phản ứng, dù sao cũng là lần đầu nó giúp người khác trị liệu mà.
Đông Ninh cũng xem như là chuột bạch của nó.1
Nhưng Bạch Cửu cũng không có chút chột dạ nào, bởi vì nó tự tin mình có thể kiểm soát được tình huống. Sợ là sợ Đông Ninh chịu không nổi thôi.
Quá trình này yêu cầu nó không được ngất đi, lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Tất cả yêu cầu Bạch Cửu đã nói với nó, nhưng không phải nói được là sẽ thuận lợi.
Có một điều rất may mắn đó là, Đông Ninh còn trẻ. Năm nay nó cũng mới mười hai tuổi thôi. Xương cốt chưa hoàn thiện hết, quá trình thoát thai hoán cốt cũng dễ chịu hơn.
Nhưng chính là không có dễ chịu có được không!!!
Đông Ninh hò hét trong lòng.
Dù vậy, nó vẫn phải tiếp tục ngồi trong đó chịu đựng.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Đối với Đông Ninh mà nói chẳng khác gì tra tấn.
Có mấy lần nó tưởng như mình không thể chịu nổi hai canh giờ kia thì lời nói của Bạch Cửu lại vang lên trong đầu.
Bạch Cửu biết, dùng chấp niệm đối với phụ mẫu của Đông Ninh để làm động lực cho nó cũng không phải là tốt, một không cẩn thận đó sẽ là tâm ma của Đông Ninh.
Nhưng dù là ai thì cũng sẽ có chấp niệm, chấp niệm có thể tốt có thể xấu, đều là động lực cho một người trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như Bạch Cửu, chấp niệm của nó là về nhà, là Bạch Dữ.
Giống như Bạch Dữ, chấp niệm của hắn là biến mạnh, là tìm phụ mẫu.
Dù rằng chấp niệm càng lớn thì khi độ kiếp phi thăng thì tâm ma kiếp sẽ càng kinh người, nhưng đó cũng là chuyện tương lai.
Đến lúc đó hắn lại giải thích cho nó là được rồi.
Nhưng đến lúc Bạch Cửu lấy được dược mà Bạch Dữ đưa, lại trở về làng chài thì hắn cũng không nghe được lời chất vấn nào của Bạch Cửu cả. Bạch Dữ nghĩ, có khi nó vẫn chưa nghe được.
Mà đúng, Bạch Cửu không hề nghe thấy lời bàn tán nào có liên quan đến Bạch Dữ hay một người giống hắn.
Cùng lắm nó chỉ nghe nói việc Cổ Thiên Điện Thánh nữ ngày nào đó, tháng nào đó sẽ tổ chức đại điển kết đạo lữ với Thánh phu. Nhưng cũng không phải chuyện gì liên quan đến nó, nó càng sẽ không tò mò.
Cứ như vậy, Bạch Dữ ép được chuyện này thêm một thời gian nữa.
Mà Bạch Cửu sau khi lấy được đan dược chữa trị nguyên thần thì bắt đầu bế quan.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột nằm trong ổ chăn, có chút kích động cùng chờ mong đối với tương lai sau này.
Một lần bế quan này là bảy ngày.1
Đông Ninh mỗi ngày đều sẽ đến nhìn xem Bạch Cửu. Đối với việc Đông gia gia sẽ hỏi tiểu chuột làm sao, thì nó chỉ nói tiểu chuột giận dỗi không chơi với nó.
Đông gia gia chỉ cười mắng một tiếng rồi mặc kệ, chỉ là hai tiểu bằng hữu gây gỗ mà thôi.
Cứ thế, bảy ngày trôi qua, Đông Ninh nhìn thấy tiểu chuột động đậy thì vui vẻ chạy đến xem nó.
"Tiểu Cửu, ngươi tỉnh rồi!"
Bạch Cửu vểnh bụng vươn vai, uốn éo mấy cái giãn gân giãn cốt rồi mới giật đầu với nó.
"Nguyên thần cũng lành rồi?"
Đông Ninh lại hỏi.
Tất nhiên là phải lành thôi, nó vẫn hiểu đan dược nó luyện ra hiệu quả thế nào mà.
Vụt.
Bạch Cửu biến trở về hình dạng thiếu niên, sau đó lấy ra một đám dược vật, bắt đầu phối trí dược liệu giúp Đông Ninh thoát thai hoán cốt.
Dược liệu mà nó có cấp bậc đều cao, muốn để cho Đông Ninh dùng cũng phải pha loãng ra rất nhiều thì nó mới chịu được. Nếu không người dùng nổ tan xác cũng rất là đơn giản.
Đông Ninh dù nghe đến luyện đan sư cũng chưa từng thấy qua, bây giờ nhìn xem Bạch Cửu tinh luyện dược liệu mà kinh ngạc không thôi.
"Ngươi là luyện đan sư?"
Đông Ninh kiềm nén một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Bạch Cửu không nói nhưng gật đầu.
Nó chẳng mất bao lâu để điều phối dược tề cho Đông Ninh.
Đúng vậy, là dược tề.
Dược tề pha loãng với nước, lại cho Đông Ninh ngâm mình trong đó mỗi ngày. Như vậy hiệu quả sẽ nhanh hơn, còn không có tổn hại đối với thân thể của nó.
Bởi vì, dù là dược hiệu của đan dược cấp một thôi cũng là quá sức với Đông Ninh.
Mà thảo dược Bạch Cửu dùng thấp nhất cũng là cấp bốn. Dù chỉ dùng một loại chủ dược, lại thêm mấy loại trung hòa thì cũng không dễ tiêu với Đông Ninh.
Đông Ninh nhìn Bạch Cửu cho phần dược tề màu xanh óng ánh, đang lơ lửng trên không trung kia vào dược bình mà đôi mắt sáng rực.
"Được rồi! Từ giờ mỗi sáng và tối ngươi phải ngâm mình hai canh giờ. Chừng một tháng thôi mọi thứ sẽ thay đổi. Đám trẻ ranh kia sẽ không làm gì ngươi được nữa. Nhưng để tốt cho ngươi, ngươi phải cạn kiệt sức lực rồi mới được ngâm mình."
Bạch Cửu nhìn nó dặn dò, có chút ra dáng một luyện đan sư rồi.
"Làm sao để cạn kiệt sức lực?"
Đông Ninh không hiểu hỏi lại.
"Thì... Chạy!"
Bạch Cửu nghẹo đầu, phong thái gì đó cũng bay sạch mà phun ra một chữ.
Đông Ninh nghệch mặt ra.
Sau đó chính là...
"Ha... Ha..."
Đông Ninh vừa thở hổn hển vừa nâng bước chân chạy trên bãi biển. Dù nó cảm thấy nó chạy không nổi nữa rồi, nhưng tiểu chuột trên vai vẫn không cho nó ngừng.
Đông gia gia nhìn nó chạy khổ sở như vậy, mới đầu cũng không nỡ mà kêu nó đừng quá sức. Nhưng Đông Ninh chỉ lắc đầu, lại tiếp tục chạy.
Đông gia gia không biết tại sao Đông Ninh lại thay đổi cách thức tu luyện mỗi ngày của nó, nhưng ông không thể nói gì được.
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên Đông Ninh rèn luyện thôi, tất nhiên sẽ không quen. Nhưng sau này sẽ khác.
Đương nhiên lần nào Đông Ninh cũng phải nằm bẹp ra đất Bạch Cửu mới tha cho nó.
Bộp!
Đông Ninh ngã xuống, miệng há hốc ra, thở như chó chết. Lòng ngực nóng như lửa đốt, hai bắp chân mỏi nhừ.
Đứng dậy đi! Đi ngâm dược.
Có giọng nói ở trong đầu nó vang lên.
Đông Ninh cố gắng lê lết tấm thân ướt đẫm của nó đi vào nhà.
May mắn trước khi chạy bộ nó đã múc nước sẵn rồi, nếu không lúc này nó cũng chẳng có sức mà xách nước nữa. Chỉ có nước nhảy vào giếng luôn cho xong.
Đông gia gia đã ra khơi rồi, lúc này trong nhà chỉ còn hai người chúng nó.
Bạch Cửu phất tay một cái, cửa nhà đóng lại.
Để cho Đông Ninh cởi sạch sẽ, Bạch Cửu cầm lọ dược, thật cẩn thận nhỏ vào thùng nước một giọt.
Dược tề nhanh chóng tan vào trong nước, khiến nước trong thùng trở thành màu xanh của thảo dược, còn phát ra mùi thơm thấm ruột thấm gan.
Đông Ninh chỉ ngửi thôi cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn.
"Vào đi!"
Bạch Cửu nói với nó.
Đông Ninh gật đầu, leo vào trong thùng tắm.
Nếu để Đông Ninh nói cảm giác của nó khi ngồi hẳn vào nước là gì thì chỉ một chữ thôi, đau.
Hai chữ, quá đau!
Ba chữ, đau muốn chết!
"Không được nhảy ra đâu! Tĩnh tâm tĩnh khí, cố gắng thả lỏng toàn thân."
Âm thanh như ma quỷ của Bạch Cửu vang lên, thành công chặn lại ý định của Đông Ninh.
"Nếu ngươi muốn từ bỏ thì cũng được thôi, nhưng hãy nghĩ đến mục đích vì sao ngươi tu luyện."
Lời này so với lời trước hiệu quả cực đại.
Bạch Cửu nhìn tiểu thí hài trong thùng nước đang cắn răng chịu đựng, thở dài.
Ai cũng đều có cái khổ của người đó. Đối với Bạch Cửu, mỗi lần tăng cấp tu vi là phải độ kiếp, thì người khác cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Thiên đạo chưa từng đối với ai khoan dung.
Bạch Cửu kéo cái ghế ngồi bên cạnh nhìn xem nó.
Lỡ có chuyện gì thì còn nhanh chóng phản ứng, dù sao cũng là lần đầu nó giúp người khác trị liệu mà.
Đông Ninh cũng xem như là chuột bạch của nó.1
Nhưng Bạch Cửu cũng không có chút chột dạ nào, bởi vì nó tự tin mình có thể kiểm soát được tình huống. Sợ là sợ Đông Ninh chịu không nổi thôi.
Quá trình này yêu cầu nó không được ngất đi, lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Tất cả yêu cầu Bạch Cửu đã nói với nó, nhưng không phải nói được là sẽ thuận lợi.
Có một điều rất may mắn đó là, Đông Ninh còn trẻ. Năm nay nó cũng mới mười hai tuổi thôi. Xương cốt chưa hoàn thiện hết, quá trình thoát thai hoán cốt cũng dễ chịu hơn.
Nhưng chính là không có dễ chịu có được không!!!
Đông Ninh hò hét trong lòng.
Dù vậy, nó vẫn phải tiếp tục ngồi trong đó chịu đựng.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Đối với Đông Ninh mà nói chẳng khác gì tra tấn.
Có mấy lần nó tưởng như mình không thể chịu nổi hai canh giờ kia thì lời nói của Bạch Cửu lại vang lên trong đầu.
Bạch Cửu biết, dùng chấp niệm đối với phụ mẫu của Đông Ninh để làm động lực cho nó cũng không phải là tốt, một không cẩn thận đó sẽ là tâm ma của Đông Ninh.
Nhưng dù là ai thì cũng sẽ có chấp niệm, chấp niệm có thể tốt có thể xấu, đều là động lực cho một người trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như Bạch Cửu, chấp niệm của nó là về nhà, là Bạch Dữ.
Giống như Bạch Dữ, chấp niệm của hắn là biến mạnh, là tìm phụ mẫu.
Dù rằng chấp niệm càng lớn thì khi độ kiếp phi thăng thì tâm ma kiếp sẽ càng kinh người, nhưng đó cũng là chuyện tương lai.