Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Đệ tử đầu tiên
Tuy nhiên, dược thì có ba phần độc. Cũng như linh thảo cũng có cặn, ăn nhiều mà không kịp tiêu hóa thì chỉ có khiến căn cơ bất ổn. Chính là như Bạch Cửu đã căn dặn Đông Ninh không được lạm dụng đan dược vậy.
Bạch Cửu dù có đan dược hỗ trợ thì sau một tháng cũng chỉ hồi phục tu vi đến cấp bốn mà thôi, đỉnh phong nó là yêu tu cấp tám cơ.
Sư phụ gì chứ! Ta cũng không có dạy ngươi cái gì đâu. Vũ kỹ công pháp ta cũng không có mà cho... À có!
Bạch Cửu nói nữa chừng thì nhớ ra gì đó, nó vội vàng dùng nguyên thần quét qua không gian giới chỉ.
Đông Ninh bị tiếng hô bên trong đầu làm cho giật cả mình.
Nãy giờ nó vẫn cùng Bạch Cửu giao lưu kiểu, người ngoài nhìn vào chỉ thấy có mình nó nói thôi, chứ tiểu chuột kia đều là dùng thần thức đến cùng nó nói chuyện.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột bên ngoài không có động tĩnh gì đáng nói, cũng không biết nó đang làm gì. Nhưng nó cũng không lên tiếng quấy rầy mà im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, dưới ánh mắt của Đông Ninh, mấy quyển công pháp vũ kỹ hư không xuất hiện. Đông Ninh lật đật đỡ lấy chúng.
May cho ngươi, trước khi đến đây ta vừa càn quét một cái bảo tàng. Nhưng ta quên mất.
Bạch Cửu dùng móng nhỏ dụi dụi mặt chuột của nó, lém lỉnh nói.
Đông Ninh mặt đần thối ra.
Cái gì gọi là càn quét một cái bảo tàng?
Ngươi yên tâm, không phải trộm cắp gì đâu. Chủ nhân của chúng chết từ tám trăm năm trước rồi. Cứ yên tâm mà dùng.
Bạch Cửu nhìn vẻ mặt khó nói của nó mà đính chính lại.
Đông Ninh gật gù, ý đã hiểu.
Nó bắt đầu xem xét ba quyển thư mà Bạch Cửu quăng ra cho nó.
Vừa mở ra nó đã trợn tròn cả hai mắt.
"Đây... Địa giai sơ cấp công pháp..."
Đông Ninh lắp bắp nói.
Ta đã kiểm tra kỹ rồi, chỉ có nó thấp nhất thôi. Đối với ngươi cũng vừa đủ. Ngươi có thể dùng nó tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần, ta để cho ngươi một quyển khác, sau đó lại đổi.
Bạch Cửu giọng điệu bình thản nói.
Đối với nó, mấy cái này đều vô dụng, không có chỗ dùng. Có cho Đông Ninh hết cũng được. Nhưng chính là, hoài bích có tội. Bạch Cửu cũng không muốn hại Đông Ninh.
"Nhưng ta nói trước nha, ta không thể giúp ngươi cảm ngộ nó đâu. Đều phải dựa vào ngộ tính của ngươi."
Đông Ninh tất nhiên là hiểu, cầm công pháp tốt trong tay mà ngộ tính không có, tất cả cũng chỉ như gân gà mà thôi.
Ta có Ngộ Linh Đan, cho ngươi. Tiểu gia ta đây hết lòng hết sức rồi đó!
Tiểu chuột lại quăng ra một cái bình, hai cái móng giơ ra hai bên, nhún vai nói.
"Đa tạ ngươi, sư phụ!"
Đông Ninh đột nhiên quỳ xuống, đối Bạch Cửu dập đầu.1
Tiểu chuột nhảy dựng lên, né qua một bên.
Ngươi đừng có vậy chứ!
Bạch Cửu hô toáng lên, nhảy đến trên đầu nó tránh né.
Đối với tu sĩ thì đầu là phần quan trọng, nhưng Đông Ninh cũng không ngại nó leo lên đầu mình đứng. Dù sao cũng đứng quen...
"Ngươi có ân bồi dưỡng, dù sau này ta có nhận sư phụ khác thì ngươi cũng vẫn là sư phụ ta."
Đông Ninh tiểu hài đồng kiên định nói.
Tiểu chuột ở trên đầu nó như ông cụ non mà thở dài.
Cũng là ngươi có chí hướng, có cố gắng. Ta còn chẳng siêng như ngươi đâu.1
Tiểu chuột thấm thía nói.
Đối với thú chỉ ngủ cũng có thể tăng cấp như nó thì có cái gì đáng để nói.
Bạch Dữ mà biết thì chỉ có phun tào. Nhưng cũng là do thiên phú nó tốt, nói gì được.
Hai quyển còn lại mà Bạch Cửu đưa, một là quyền pháp vũ kỹ, cấp bậc huyền giai trung phẩm, một là thân pháp vũ kỹ, cấp bậc cũng vậy.
Ngươi luyện tốt rồi lại luyện cái khác. À, ngươi muốn dùng vũ khí gì? Đao? Kiếm?
Tiểu chuột nghẹo đầu sờ cằm hỏi nó.
Đông Ninh bị nó hỏi thì đờ ra.
Bởi vì nhà nó như vậy, công pháp cũng là Cổ Thiên Điện cho, nên Đông Ninh cũng chưa tu tập qua vũ kỹ chứ nói chi là sử dụng vũ khí nào.
Phụ mẫu ngươi dùng cái gì?
Bạch Cửu hỏi. Thường thì nhi nữ sẽ sùng bái phụ mẫu.
"Mẫu thân ta dùng kiếm, phụ thân dùng đao."
Đông Ninh đáp ngay.
Vậy ngươi muốn dùng gì?
Bạch Cửu hỏi lại.
"Ngươi cảm thấy ta thích hợp với cái gì?"
Đông Ninh nghĩ không ra, nó cũng không có yêu thích với cái gì.
Tiểu chuột bị nó đá về vấn đề thì muốn ngã ngửa.
Mà nó cũng ngã thiệt.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột nằm phơi bụng trên mõm đá mà cười vui vẻ.
Hay ngươi cứ luyện quyền trước đi, từ từ lại xem xét sau.
Bạch Cửu bất lực.
Đông Ninh gật đầu.
Có người đến đây! Mau cất đi!
Bỗng nhiên tiểu chuột nhảy dựng, hô lên với Đông Ninh.
Đông Ninh hoảng hồn vội vàng thu hồi công pháp vũ kỹ trong tay. Những thứ này mà để cho người ta thấy thì chỉ có rước hại vào thân.
Bạch Cửu hô lên sau đó cũng chừng mười tức mới có người xuất hiện trong tầm mắt họ.
Cũng không ai xa lạ, là đám tiểu thí hài lấy Giang Mân cầm đầu.
Bạch Cửu hai người nhìn nhau, sau đó cười cười.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Bốp bốp binh binh...
"Ngươi được lắm, Đông Ninh!! Có giỏi ngươi đừng chạy khỏi nơi này!!"
Giang Mân bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vừa chạy vừa ác độc hô lên.
Đông Ninh trả được thù, đối với lời nói của hắn cũng không để trong lòng.
Quan trọng là, nó sợ phiền toái Bạch Cửu.
Về thôi! Tranh thủ tu luyện.
Bạch Cửu bình thản nói.
Đông Ninh gật đầu, đội tiểu chuột đi về nhà.
...
Sau đó Giang Mân cũng có tới nữa, còn dẫn theo phụ mẫu, hạ nhân đến trấn tràng.
Nhưng mà đều bị Bạch Cửu giả cao nhân đánh chạy hết. Từ đó nhà họ Đông mới được bình yên ở trong làng chài nhỏ này.
Bạch Cửu cũng được yên tỉnh mà dưỡng thương.
Thời gian thấm thoát lại trôi. Đối với tu sĩ mà nói, mấy tháng cũng chỉ là cái chớp mắt. Bạch Cửu ngoại trừ tu luyện, nói chuyện với Bạch Dữ, xem Đông Ninh ra thì chẳng làm gì nữa cả.
Đông gia gia cũng vẫn ngày ngày ra khơi. Dù biết bây giờ Đông Ninh đã có một vị sư phụ tài giỏi, có tài nguyên tu luyện sung túc, nhưng lão vẫn không bỏ được. Xem như thú vui đi.
Mà Bạch Dữ ở Thánh thành cũng tiềm tu, dần dần lấy lại trạng thái đỉnh phong của mình. Nhưng thời gian trôi đi, hắn lại quên mất chuyện kết đạo lữ, quên mất Bạch Cửu chưa hỏi đến chuyện này.
Nhưng Hàn Tuyết vẫn không quên, mắt thấy chỉ còn một tháng là tới thời gian cử hành đại điển kết đạo lữ, nàng ta đến tìm Bạch Dữ.
Tìm để làm gì? Đương nhiên là mấy chuyện nên làm trong đại điển, còn có, bồi dưỡng tình cảm.
Mà Bạch Dữ được nhắc nhở mới nhớ ra. Tuy không quan tâm đến Hàn Tuyết nhưng hắn lại bận tâm đến tiểu chút chít.
Nếu Bạch Cửu có thể đợi hắn tự mình thoát ra khỏi Thánh thành đi tìm nó thì càng tốt.
Nhưng chính là thiên đạo cũng không muốn cho hắn thuận lợi sống yên.
Bạch Cửu sau mấy tháng dưỡng thương, tu vi cuối cùng cũng trở lại như trước, còn đến cấp tám trung kỳ. Đông Ninh đã thành công đột phá Trúc Cơ kỳ vào tháng trước.1
Bởi vì dồn ép quá lâu nên khi đột phá, tu vi của Đông Ninh trực tiếp bay lên Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Bạch Cửu cũng là ở thời điểm này nhìn đến Bạch Dữ sau nữa năm không thấy. Không phải gặp mặt, mà là từ trong một bức họa do Cổ Thiên Điện rao truyền.
Để cho Bạch Cửu ngu ngơ nhất là, họ nói đây người trong bức họa là Thánh phu, người sẽ cùng Thánh nữ của họ kết đạo lữ vào một tháng tới.1
Bạch Cửu dù có đan dược hỗ trợ thì sau một tháng cũng chỉ hồi phục tu vi đến cấp bốn mà thôi, đỉnh phong nó là yêu tu cấp tám cơ.
Sư phụ gì chứ! Ta cũng không có dạy ngươi cái gì đâu. Vũ kỹ công pháp ta cũng không có mà cho... À có!
Bạch Cửu nói nữa chừng thì nhớ ra gì đó, nó vội vàng dùng nguyên thần quét qua không gian giới chỉ.
Đông Ninh bị tiếng hô bên trong đầu làm cho giật cả mình.
Nãy giờ nó vẫn cùng Bạch Cửu giao lưu kiểu, người ngoài nhìn vào chỉ thấy có mình nó nói thôi, chứ tiểu chuột kia đều là dùng thần thức đến cùng nó nói chuyện.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột bên ngoài không có động tĩnh gì đáng nói, cũng không biết nó đang làm gì. Nhưng nó cũng không lên tiếng quấy rầy mà im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, dưới ánh mắt của Đông Ninh, mấy quyển công pháp vũ kỹ hư không xuất hiện. Đông Ninh lật đật đỡ lấy chúng.
May cho ngươi, trước khi đến đây ta vừa càn quét một cái bảo tàng. Nhưng ta quên mất.
Bạch Cửu dùng móng nhỏ dụi dụi mặt chuột của nó, lém lỉnh nói.
Đông Ninh mặt đần thối ra.
Cái gì gọi là càn quét một cái bảo tàng?
Ngươi yên tâm, không phải trộm cắp gì đâu. Chủ nhân của chúng chết từ tám trăm năm trước rồi. Cứ yên tâm mà dùng.
Bạch Cửu nhìn vẻ mặt khó nói của nó mà đính chính lại.
Đông Ninh gật gù, ý đã hiểu.
Nó bắt đầu xem xét ba quyển thư mà Bạch Cửu quăng ra cho nó.
Vừa mở ra nó đã trợn tròn cả hai mắt.
"Đây... Địa giai sơ cấp công pháp..."
Đông Ninh lắp bắp nói.
Ta đã kiểm tra kỹ rồi, chỉ có nó thấp nhất thôi. Đối với ngươi cũng vừa đủ. Ngươi có thể dùng nó tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần, ta để cho ngươi một quyển khác, sau đó lại đổi.
Bạch Cửu giọng điệu bình thản nói.
Đối với nó, mấy cái này đều vô dụng, không có chỗ dùng. Có cho Đông Ninh hết cũng được. Nhưng chính là, hoài bích có tội. Bạch Cửu cũng không muốn hại Đông Ninh.
"Nhưng ta nói trước nha, ta không thể giúp ngươi cảm ngộ nó đâu. Đều phải dựa vào ngộ tính của ngươi."
Đông Ninh tất nhiên là hiểu, cầm công pháp tốt trong tay mà ngộ tính không có, tất cả cũng chỉ như gân gà mà thôi.
Ta có Ngộ Linh Đan, cho ngươi. Tiểu gia ta đây hết lòng hết sức rồi đó!
Tiểu chuột lại quăng ra một cái bình, hai cái móng giơ ra hai bên, nhún vai nói.
"Đa tạ ngươi, sư phụ!"
Đông Ninh đột nhiên quỳ xuống, đối Bạch Cửu dập đầu.1
Tiểu chuột nhảy dựng lên, né qua một bên.
Ngươi đừng có vậy chứ!
Bạch Cửu hô toáng lên, nhảy đến trên đầu nó tránh né.
Đối với tu sĩ thì đầu là phần quan trọng, nhưng Đông Ninh cũng không ngại nó leo lên đầu mình đứng. Dù sao cũng đứng quen...
"Ngươi có ân bồi dưỡng, dù sau này ta có nhận sư phụ khác thì ngươi cũng vẫn là sư phụ ta."
Đông Ninh tiểu hài đồng kiên định nói.
Tiểu chuột ở trên đầu nó như ông cụ non mà thở dài.
Cũng là ngươi có chí hướng, có cố gắng. Ta còn chẳng siêng như ngươi đâu.1
Tiểu chuột thấm thía nói.
Đối với thú chỉ ngủ cũng có thể tăng cấp như nó thì có cái gì đáng để nói.
Bạch Dữ mà biết thì chỉ có phun tào. Nhưng cũng là do thiên phú nó tốt, nói gì được.
Hai quyển còn lại mà Bạch Cửu đưa, một là quyền pháp vũ kỹ, cấp bậc huyền giai trung phẩm, một là thân pháp vũ kỹ, cấp bậc cũng vậy.
Ngươi luyện tốt rồi lại luyện cái khác. À, ngươi muốn dùng vũ khí gì? Đao? Kiếm?
Tiểu chuột nghẹo đầu sờ cằm hỏi nó.
Đông Ninh bị nó hỏi thì đờ ra.
Bởi vì nhà nó như vậy, công pháp cũng là Cổ Thiên Điện cho, nên Đông Ninh cũng chưa tu tập qua vũ kỹ chứ nói chi là sử dụng vũ khí nào.
Phụ mẫu ngươi dùng cái gì?
Bạch Cửu hỏi. Thường thì nhi nữ sẽ sùng bái phụ mẫu.
"Mẫu thân ta dùng kiếm, phụ thân dùng đao."
Đông Ninh đáp ngay.
Vậy ngươi muốn dùng gì?
Bạch Cửu hỏi lại.
"Ngươi cảm thấy ta thích hợp với cái gì?"
Đông Ninh nghĩ không ra, nó cũng không có yêu thích với cái gì.
Tiểu chuột bị nó đá về vấn đề thì muốn ngã ngửa.
Mà nó cũng ngã thiệt.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột nằm phơi bụng trên mõm đá mà cười vui vẻ.
Hay ngươi cứ luyện quyền trước đi, từ từ lại xem xét sau.
Bạch Cửu bất lực.
Đông Ninh gật đầu.
Có người đến đây! Mau cất đi!
Bỗng nhiên tiểu chuột nhảy dựng, hô lên với Đông Ninh.
Đông Ninh hoảng hồn vội vàng thu hồi công pháp vũ kỹ trong tay. Những thứ này mà để cho người ta thấy thì chỉ có rước hại vào thân.
Bạch Cửu hô lên sau đó cũng chừng mười tức mới có người xuất hiện trong tầm mắt họ.
Cũng không ai xa lạ, là đám tiểu thí hài lấy Giang Mân cầm đầu.
Bạch Cửu hai người nhìn nhau, sau đó cười cười.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Bốp bốp binh binh...
"Ngươi được lắm, Đông Ninh!! Có giỏi ngươi đừng chạy khỏi nơi này!!"
Giang Mân bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vừa chạy vừa ác độc hô lên.
Đông Ninh trả được thù, đối với lời nói của hắn cũng không để trong lòng.
Quan trọng là, nó sợ phiền toái Bạch Cửu.
Về thôi! Tranh thủ tu luyện.
Bạch Cửu bình thản nói.
Đông Ninh gật đầu, đội tiểu chuột đi về nhà.
...
Sau đó Giang Mân cũng có tới nữa, còn dẫn theo phụ mẫu, hạ nhân đến trấn tràng.
Nhưng mà đều bị Bạch Cửu giả cao nhân đánh chạy hết. Từ đó nhà họ Đông mới được bình yên ở trong làng chài nhỏ này.
Bạch Cửu cũng được yên tỉnh mà dưỡng thương.
Thời gian thấm thoát lại trôi. Đối với tu sĩ mà nói, mấy tháng cũng chỉ là cái chớp mắt. Bạch Cửu ngoại trừ tu luyện, nói chuyện với Bạch Dữ, xem Đông Ninh ra thì chẳng làm gì nữa cả.
Đông gia gia cũng vẫn ngày ngày ra khơi. Dù biết bây giờ Đông Ninh đã có một vị sư phụ tài giỏi, có tài nguyên tu luyện sung túc, nhưng lão vẫn không bỏ được. Xem như thú vui đi.
Mà Bạch Dữ ở Thánh thành cũng tiềm tu, dần dần lấy lại trạng thái đỉnh phong của mình. Nhưng thời gian trôi đi, hắn lại quên mất chuyện kết đạo lữ, quên mất Bạch Cửu chưa hỏi đến chuyện này.
Nhưng Hàn Tuyết vẫn không quên, mắt thấy chỉ còn một tháng là tới thời gian cử hành đại điển kết đạo lữ, nàng ta đến tìm Bạch Dữ.
Tìm để làm gì? Đương nhiên là mấy chuyện nên làm trong đại điển, còn có, bồi dưỡng tình cảm.
Mà Bạch Dữ được nhắc nhở mới nhớ ra. Tuy không quan tâm đến Hàn Tuyết nhưng hắn lại bận tâm đến tiểu chút chít.
Nếu Bạch Cửu có thể đợi hắn tự mình thoát ra khỏi Thánh thành đi tìm nó thì càng tốt.
Nhưng chính là thiên đạo cũng không muốn cho hắn thuận lợi sống yên.
Bạch Cửu sau mấy tháng dưỡng thương, tu vi cuối cùng cũng trở lại như trước, còn đến cấp tám trung kỳ. Đông Ninh đã thành công đột phá Trúc Cơ kỳ vào tháng trước.1
Bởi vì dồn ép quá lâu nên khi đột phá, tu vi của Đông Ninh trực tiếp bay lên Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Bạch Cửu cũng là ở thời điểm này nhìn đến Bạch Dữ sau nữa năm không thấy. Không phải gặp mặt, mà là từ trong một bức họa do Cổ Thiên Điện rao truyền.
Để cho Bạch Cửu ngu ngơ nhất là, họ nói đây người trong bức họa là Thánh phu, người sẽ cùng Thánh nữ của họ kết đạo lữ vào một tháng tới.1