Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327
Tiểu Tịnh Trần ngồi ở vị trí khách quý của mình, tai rung rung, lẳng lặng nghe lời xì xào bàn tán của khu văn phòng lớn. Bỗng nhiên, một âm thanh rì rì làm cô bé tỉnh táo lại. Cô bé ngơ ngác, nhanh chóng lấy di động ra, mới phát hiện chuông báo hẹn giờ vang lên.
Tiểu Tịnh Trần móc một tờ danh sách từ túi áo ra, đối chiếu thời gian. Hai giờ ba mươi phút, phải pha cà phê cho cha rồi.
Bạch Hi Cảnh ở công ty thường do Đại Sơn, Tiểu Sơn chăm sóc. Anh căn bản không cho phép người ngoài tiếp cận, càng không cho phép bất kể ai ngoài cặp anh em sinh đôi kia động vào đồ ăn thức uống của anh. Nhưng sau khi Tiểu Tịnh Trần đến thì trọng trách này được giao vào tay cô bé. Bạch Hi Cảnh đối với hai anh em song sinh là thái độ tín nhiệm; còn đối với Tiểu Tịnh Trần thì đó là tình thân.
Tiểu Tịnh Trần đứng lên, mặt không chút biểu cảm chạy thẳng vào phòng trà nước. Khu văn phòng tuy lớn, nhưng tầm nhìn rộng rãi. Các bàn làm việc đều được tách biệt nhau bởi tấm ngăn màu xanh da trời thấp, chỉ cao đến ngực người khác. Chỉ cần đứng lên, dõi mắt nhìn là khu văn phòng đã thu hết vào mắt. Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lạc đường, tìm không thấy phòng trà nước. Ba chữ to như thế treo ở đó, dù có là mù cũng nhìn thấy được.
Phòng trà nước là nơi duy nhất được ăn uống tự do, nghỉ ngơi thoải mái trong công ty. Vì vậy ở đây lúc nào cũng có một, hai người. Khi Tiểu Tịnh Trần đi vào, bên trong có hai nữ nhân viên đang bưng cốc nói gì đó. Vừa nhìn thấy cô bé đi vào, hai người khẩn trương, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu uống nước, ánh mắt lén nhìn Tiểu Tịnh Trần nhưng không dám nói một chữ nào.
Hết cách, tên tuổi vị Diệt Tuyệt sư thái mặt lạnh như núi băng này quá vang dội. Nghĩ đến Tiểu Lạc bị sa thải, lại nghĩ đến Tổng giám sát Ôn bị KO, các cô gái chưa có tự tin đến mức cảm thấy bản thân có thể chiến thắng Diệt Tuyệt sư thái. Cho nên, họ vẫn nên thành thật một chút thì hơn.
Tiểu Tịnh Trần trực tiếp coi hai người như không khí. Dù sao họ cũng không quan trọng. Cô bé tự lấy đồ pha trong tủ, quen tay mà pha cà phê. Lại nói, công việc có tí hàm lượng kỹ thuật này, cô bé đã phải luyện ở nhà ba ngày, bởi vì khống chế lực độ không tốt nên máy pha cà phê đã bị cô bé làm hỏng tận bốn cái.
Hai cô gái liếc nhau, lặng lẽ chuẩn bị rút lui. Một cô gái trong đó đang đổ nước trong cốc, lấy một gói bột sữa từ trong cốc ra pha. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi, ngửi thấy mùi sữa nồng nàn, cô bé không khỏi quay lại nhìn cô gái đó. Cô gái bị dọa giật nảy, lông tơ khắp người dựng lên, căng thẳng nhìn Tiểu Tịnh Trần cười khan hai tiếng: “Đây là bột sữa tôi tự mua, vẫn còn, cô muốn không?”
Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói: “Không cần, cám ơn.”
“Ồ!” Cô gái hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể bỏ lại một câu “Tạm biệt” rồi bị cô bạn kéo ra khỏi phòng trà nước.
Tiểu Tịnh Trần cũng không để ý, cô bé bưng cốc cà phê nóng hổi đi về phía văn phòng của Bạch Hi Cảnh. Đi đến nửa đường, di động của cô bé lại vang lên. Tiểu Tịnh Trần hơi sững người, cúi đầu móc di động, nói: “A lô”
“Tịnh Trần, pha cho ba cốc trà, dùng trà Vũ Hậu Long Tỉnh.” Giọng nói Bạch Hi Cảnh từ điện thoại vang lên.
Tiểu Tịnh Trần hơi ngơ ngác, trợn mắt, nói: “Con đã pha cà phê rồi.”
“... Cà phê để sau uống, con pha trà trước đi.”
“Nếu ngài uống trà thì sẽ không có cà phê cho ngài nữa, hai cái chỉ được chọn một thôi.” Bà nội đã nói, những đồ có chất kích thích như trà đặc hoặc cà phê thì mỗi lần chỉ được uống một loại, mà khoảng cách phải quá bốn giờ đồng hồ. Sau bốn giờ đồng hồ thì đã là thời gian tan ca về nhà rồi.
“...” Bạch Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ. Tiểu Tịnh Trần cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc quá nghe lời khiến người khác muốn phát điên. Anh nói: “Giờ ba muốn uống trà. Con đã pha cà phê thì cũng đừng lãng phí. Ba đảm bảo lát nữa sẽ uống sạch, được không?”
“Không được.” Tiểu Tịnh Trần kiên quyết phản đối. Cô bé cúi đầu nhìn cốc cà phê đậm đà trong tay, nghĩ một chút rồi ngước đầu đổ hết vào miệng. Ừng ực uống sạch sẽ. Uống xong cô bé còn ợ một tiếng, liếm môi nói: “Cà phê con uống hết rồi, giờ con pha trà cho ngài nha.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát xoay người lại đi vào phòng trà nước, hoàn toàn không nhìn đám tượng điêu khắc đã hóa đá, há hốc mồm đầy khu văn phòng.
Họ vừa nghe thấy gì, thư ký nhỏ dám to tiếng với Boss Bạch, còn dám quản ông chủ uống trà hay cà phê, lại dám uống sạch cà phê của ông chủ. Quan trọng nhất là cô ta dám thẳng thắn nói “Không” với ông chủ.
Oh no! Chắc chắc là phương thức nghe trộm của bọn họ không đúng.
Tiểu Tịnh Trần về phòng trà nước pha trà cho người cha kén chọn. Pha trà cũng là một nghệ thuật sống. Nhưng mà may mắn khi còn trên núi sư phụ cũng thích trà, cho nên trình độ pha trà của Tiểu Tịnh Trần cao hơn rất nhiều so với pha cà phê. Ít nhất cũng không vì không khống chế được lực mà làm vỡ cốc trà.
Tiểu Tịnh Trần bưng cốc trà tỏa hơi nóng đi đến phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Lúc đi ngang qua khu văn phòng, cô bé không khỏi dừng bước, xoay đầu nhìn bên cạnh, đúng lúc thấy cô gái mới pha sữa lúc trước. Bốn mắt nhìn nhau, cô gái khẽ ngây người, có chút căng thẳng cười chào rồi nhanh chóng cúi đầu làm việc, không dám trộm lười nữa. Nhưng với thị lực của mình, Tiểu Tịnh Trần có thể nhìn thấy khóe miệng đang cử động của cô gái.
Cô gái cho rằng giọng mình nhỏ chỉ có mình nghe thấy, hoàn toàn không biết câu nói của cô ta đã bị Tiểu Tịnh Trần nghe không sót chữ nào.
Tiểu Tịnh Trần đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Điều này làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đưa trà, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục ngồi tại vị trí của mình ngơ người nghe bàn tán. Đôi tai nhỏ động đậy theo bản năng, cả khu văn phòng yên tĩnh, cô bé đột nhiên đứng lên. Đi qua khu văn phòng đến thẳng chỗ của cô gái sữa bò. Cô gái sợ đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, khẩn trương nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Thư ký Bạch, có... có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt chuyển hướng xuống ngăn kéo bàn làm việc của cô ta, nói: “Trong văn phòng không được nuôi thú cưng.”
Mặt cô gái biến sắc, ánh mắt lóe sáng, nói: “Cô... cô nói gì, tôi không hiểu.”
Tiểu Tịnh Trần liền vươn tay cầm tay kéo ngăn bàn. Sắc mặt cô gái càng biến đổi. Cô ta lập tức bổ nhào qua kéo tay Tiểu Tịnh Trần, vội nói: “Sao cô lại thế. Dù cho có là người của ông chủ thì cũng không thể tùy ý động vào ngăn tủ của tôi. Đây là xâm phạm đời tư, có tin tôi kiện cô...”
Giọng nói của cô gái rất to, ngay lập tức khiến cho các nhân viên khác chú ý. Hầu hết mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn về thư ký nhỏ “bá đạo”, “huênh hoang“. Ánh mắt bất bình đầy vẻ khó ưa. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn ánh mắt của người khác, tay nhẹ kéo ngăn bàn. Chỉ tiếc ngăn bàn không động đậy, đã bị khóa rồi!!
Tiểu Tịnh Trần mím môi, quay đầu nhìn thẳng vào cô gái, nhìn đến mức làm cô ta chột dạ, cánh tay nắm vai của Tiểu Tịnh Trần càng dùng sức. Rõ ràng cô ta không muốn Tiểu Tịnh Trần mở ngăn kéo tủ, nói: “Rõ ràng tôi không trộm, không cắp, cô dựa vào cái gì kiểm tra ngăn kéo của tôi. Dù có là cảnh sát cũng không có tư cách đó.”
Một nhân viên ngồi văn phòng nhỏ bé không thể có sức ngăn chặn Tiểu Tịnh Trần. Chỉ cần Tiểu Tịnh Trần muốn mở ngăn kéo thì ai cũng ngăn không nổi. Thế là cô bé nhìn chằm chằm vào cô gái, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời chỉ trích của cô ta. Tay cô bé chỉ dùng chút sức kéo nhẹ, ổ khóa ngăn kéo liền gãy. Ngăn kéo đã mở, một tiếng “Meo” yếu ớt vang lên làm nổi bật gương mặt trắng bệch của cô gái.
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu liền thấy một con mèo trắng đen nằm cuộn mình trong ngăn kéo. Mèo rất nhỏ, chỉ bằng nắm tay của người trưởng thành. Nó đang cúi đầu liếm sữa ở đáy nắp cốc. Trước đó, nó ngủ nên không kêu, mà Tiểu Tịnh Trần cũng chuyên tâm nghe người khác buôn chuyện vì thế không phát hiện nó. Nhưng lúc mèo ăn đồ ăn, chỉ cần thấy thỏa mãn nó sẽ kêu “meo meo” theo bản năng. Vậy là, nó liền bị Tiểu Tịnh Trần tóm gọn.
Ngày đầu tiên Tiểu Tịnh Trần đi làm, cô bé muốn mang Màn Thầu theo. Nhưng cha nói không thể mang vật nuôi vào công ty. Công ty là để làm việc không phải vườn thú. Vậy là Tiểu Tịnh Trần nhớ kỹ điều này. Nay nhìn thấy có nhân viên dám nuôi mèo trong ngăn bàn. Quả là con mẹ nó không coi quy định của công ty ra gì. Em gái cảm thấy rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mèo vừa ra ánh sáng, những ánh mắt bất bình vì sự “bá đạo”, “huênh hoang” của Tiểu Tịnh Trần lập tức biến mất không chút tung tích. Ngay cả ký túc nhân viên còn không được nuôi động vật, càng đừng nói đến trong văn phòng. Đây rõ ràng là vi phạm quy chế công ty. Nghĩ đến kết cục của Tiểu Lạc, quần chúng không khỏi đồng cảm với cô gái nuôi mèo.
Cô gái cũng biết bản thân chết chắc rồi. Mặt càng trắng bệch, cô ta cố nhịn không khóc, chỉ ôm lấy con mèo, im lặng cúi đầu đứng trước mặt Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn cô ta, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt. Khác với cô gái lén ăn sáng trong giờ làm việc kia, Tiểu Tịnh Trần thực ra khá hiểu tâm trạng của cô gái trộm nuôi vật nuôi trước mắt. Không phải mỗi ngày cô bé đều muốn mang nhóm Màn Thầu, Thái Bao bên mình sao. Tiếc là Màn Thầu, Thái Bao hình thể khá lớn, không thể nhét ngăn kéo, nếu không...
Tiểu Tịnh Trần mím môi. Không được, không được, dù có nhét được vào ngăn kéo thì cũng không thể. Cha sẽ tức giận đó.
Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ. Cô bé không nhẫn tâm để một người tốt bị nhận phạt, nhưng cũng không thể không coi trọng điều cha dạy. Thế là, em gái này móc di động ra gọi điện thoại. Cô gái luôn im lặng cúi đầu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta vội vàng túm lấy bàn tay cầm di động của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Sau này tôi cũng không dám nữa. Cô muốn đuổi việc tôi cũng được, xin cô, đừng nói với ông chủ, xin cô đấy.”
Rời khỏi Trác Định chỉ cần tìm công việc khác là được. Nhưng nếu để ông chủ biết được rồi tự mình đuổi việc thì cô không có cách nào sống ở thành phố S nữa. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Hi Cảnh không dễ phạt nhân viên. Một quyết định của anh có thể hủy hoại một người, thậm chí cả một gia đình.
Tiểu Tịnh Trần sững sờ, nghi hoặc nhìn cô ta, nói: “Ai nói muốn đuổi cô? Tôi chỉ muốn hỏi chút xem có thể tha cho cô một lần không thôi.”
Cô gái cũng ngẩn ngơ, không thể tin được nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tha cho cô một lần? Đây thật là lời nói của Diệt Tuyệt sư thái sao?
Lúc này bên kia đã nhận điện, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Bạch Hi Cảnh vang lên từ điện thoại.
Cô gái thót tim, không dám hé một lời, chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt đầy khẩn cầu. Người khác cũng dỏng tai lên nghe, muốn biết Diệt Tuyệt sư thái có thật muốn tha cho cô gái kia một lần hay không. Nếu như thật thì Tiểu Tịnh Trần nói chuyện với ông chủ Bạch thế nào.
“Ngài không phải đã nói rằng trong công ty không thể nuôi vật nuôi sao. Nhưng giờ có một nhân viên nuôi mèo trong ngăn kéo.”
Bạch Hi Cảnh sững người một chút, không khỏi bật cười: “Tịnh Trần, cô không phải là thích cảm giác làm ủy viên kỷ luật đó chứ. Sao luôn bắt những nhân viên vi phạm nội quy công ty thế, lại còn bắt chính xác. Hay là tôi để Đại Sơn làm cho cô một cái phù hiệu, được không?”
Bạch Hi Cảnh rõ ràng là đang trêu chọc cô bé. Mọi người xung quanh nghe mà đồng loạt hóa đá. Cả khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.
Nụ cười sang sảng như tên ngốc thiểu năng này thực sự là Boss Bạch có một không hai, vạn năng vô địch mặt lạnh của bọn họ sao? Chắc chắn là do phương thức dao động màng nhĩ của bọn họ không đúng, nhận nhầm tần số âm thanh rồi.
Tiểu Tịnh Trần móc một tờ danh sách từ túi áo ra, đối chiếu thời gian. Hai giờ ba mươi phút, phải pha cà phê cho cha rồi.
Bạch Hi Cảnh ở công ty thường do Đại Sơn, Tiểu Sơn chăm sóc. Anh căn bản không cho phép người ngoài tiếp cận, càng không cho phép bất kể ai ngoài cặp anh em sinh đôi kia động vào đồ ăn thức uống của anh. Nhưng sau khi Tiểu Tịnh Trần đến thì trọng trách này được giao vào tay cô bé. Bạch Hi Cảnh đối với hai anh em song sinh là thái độ tín nhiệm; còn đối với Tiểu Tịnh Trần thì đó là tình thân.
Tiểu Tịnh Trần đứng lên, mặt không chút biểu cảm chạy thẳng vào phòng trà nước. Khu văn phòng tuy lớn, nhưng tầm nhìn rộng rãi. Các bàn làm việc đều được tách biệt nhau bởi tấm ngăn màu xanh da trời thấp, chỉ cao đến ngực người khác. Chỉ cần đứng lên, dõi mắt nhìn là khu văn phòng đã thu hết vào mắt. Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lạc đường, tìm không thấy phòng trà nước. Ba chữ to như thế treo ở đó, dù có là mù cũng nhìn thấy được.
Phòng trà nước là nơi duy nhất được ăn uống tự do, nghỉ ngơi thoải mái trong công ty. Vì vậy ở đây lúc nào cũng có một, hai người. Khi Tiểu Tịnh Trần đi vào, bên trong có hai nữ nhân viên đang bưng cốc nói gì đó. Vừa nhìn thấy cô bé đi vào, hai người khẩn trương, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu uống nước, ánh mắt lén nhìn Tiểu Tịnh Trần nhưng không dám nói một chữ nào.
Hết cách, tên tuổi vị Diệt Tuyệt sư thái mặt lạnh như núi băng này quá vang dội. Nghĩ đến Tiểu Lạc bị sa thải, lại nghĩ đến Tổng giám sát Ôn bị KO, các cô gái chưa có tự tin đến mức cảm thấy bản thân có thể chiến thắng Diệt Tuyệt sư thái. Cho nên, họ vẫn nên thành thật một chút thì hơn.
Tiểu Tịnh Trần trực tiếp coi hai người như không khí. Dù sao họ cũng không quan trọng. Cô bé tự lấy đồ pha trong tủ, quen tay mà pha cà phê. Lại nói, công việc có tí hàm lượng kỹ thuật này, cô bé đã phải luyện ở nhà ba ngày, bởi vì khống chế lực độ không tốt nên máy pha cà phê đã bị cô bé làm hỏng tận bốn cái.
Hai cô gái liếc nhau, lặng lẽ chuẩn bị rút lui. Một cô gái trong đó đang đổ nước trong cốc, lấy một gói bột sữa từ trong cốc ra pha. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi, ngửi thấy mùi sữa nồng nàn, cô bé không khỏi quay lại nhìn cô gái đó. Cô gái bị dọa giật nảy, lông tơ khắp người dựng lên, căng thẳng nhìn Tiểu Tịnh Trần cười khan hai tiếng: “Đây là bột sữa tôi tự mua, vẫn còn, cô muốn không?”
Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói: “Không cần, cám ơn.”
“Ồ!” Cô gái hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể bỏ lại một câu “Tạm biệt” rồi bị cô bạn kéo ra khỏi phòng trà nước.
Tiểu Tịnh Trần cũng không để ý, cô bé bưng cốc cà phê nóng hổi đi về phía văn phòng của Bạch Hi Cảnh. Đi đến nửa đường, di động của cô bé lại vang lên. Tiểu Tịnh Trần hơi sững người, cúi đầu móc di động, nói: “A lô”
“Tịnh Trần, pha cho ba cốc trà, dùng trà Vũ Hậu Long Tỉnh.” Giọng nói Bạch Hi Cảnh từ điện thoại vang lên.
Tiểu Tịnh Trần hơi ngơ ngác, trợn mắt, nói: “Con đã pha cà phê rồi.”
“... Cà phê để sau uống, con pha trà trước đi.”
“Nếu ngài uống trà thì sẽ không có cà phê cho ngài nữa, hai cái chỉ được chọn một thôi.” Bà nội đã nói, những đồ có chất kích thích như trà đặc hoặc cà phê thì mỗi lần chỉ được uống một loại, mà khoảng cách phải quá bốn giờ đồng hồ. Sau bốn giờ đồng hồ thì đã là thời gian tan ca về nhà rồi.
“...” Bạch Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ. Tiểu Tịnh Trần cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc quá nghe lời khiến người khác muốn phát điên. Anh nói: “Giờ ba muốn uống trà. Con đã pha cà phê thì cũng đừng lãng phí. Ba đảm bảo lát nữa sẽ uống sạch, được không?”
“Không được.” Tiểu Tịnh Trần kiên quyết phản đối. Cô bé cúi đầu nhìn cốc cà phê đậm đà trong tay, nghĩ một chút rồi ngước đầu đổ hết vào miệng. Ừng ực uống sạch sẽ. Uống xong cô bé còn ợ một tiếng, liếm môi nói: “Cà phê con uống hết rồi, giờ con pha trà cho ngài nha.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát xoay người lại đi vào phòng trà nước, hoàn toàn không nhìn đám tượng điêu khắc đã hóa đá, há hốc mồm đầy khu văn phòng.
Họ vừa nghe thấy gì, thư ký nhỏ dám to tiếng với Boss Bạch, còn dám quản ông chủ uống trà hay cà phê, lại dám uống sạch cà phê của ông chủ. Quan trọng nhất là cô ta dám thẳng thắn nói “Không” với ông chủ.
Oh no! Chắc chắc là phương thức nghe trộm của bọn họ không đúng.
Tiểu Tịnh Trần về phòng trà nước pha trà cho người cha kén chọn. Pha trà cũng là một nghệ thuật sống. Nhưng mà may mắn khi còn trên núi sư phụ cũng thích trà, cho nên trình độ pha trà của Tiểu Tịnh Trần cao hơn rất nhiều so với pha cà phê. Ít nhất cũng không vì không khống chế được lực mà làm vỡ cốc trà.
Tiểu Tịnh Trần bưng cốc trà tỏa hơi nóng đi đến phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Lúc đi ngang qua khu văn phòng, cô bé không khỏi dừng bước, xoay đầu nhìn bên cạnh, đúng lúc thấy cô gái mới pha sữa lúc trước. Bốn mắt nhìn nhau, cô gái khẽ ngây người, có chút căng thẳng cười chào rồi nhanh chóng cúi đầu làm việc, không dám trộm lười nữa. Nhưng với thị lực của mình, Tiểu Tịnh Trần có thể nhìn thấy khóe miệng đang cử động của cô gái.
Cô gái cho rằng giọng mình nhỏ chỉ có mình nghe thấy, hoàn toàn không biết câu nói của cô ta đã bị Tiểu Tịnh Trần nghe không sót chữ nào.
Tiểu Tịnh Trần đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Điều này làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đưa trà, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục ngồi tại vị trí của mình ngơ người nghe bàn tán. Đôi tai nhỏ động đậy theo bản năng, cả khu văn phòng yên tĩnh, cô bé đột nhiên đứng lên. Đi qua khu văn phòng đến thẳng chỗ của cô gái sữa bò. Cô gái sợ đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, khẩn trương nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Thư ký Bạch, có... có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt chuyển hướng xuống ngăn kéo bàn làm việc của cô ta, nói: “Trong văn phòng không được nuôi thú cưng.”
Mặt cô gái biến sắc, ánh mắt lóe sáng, nói: “Cô... cô nói gì, tôi không hiểu.”
Tiểu Tịnh Trần liền vươn tay cầm tay kéo ngăn bàn. Sắc mặt cô gái càng biến đổi. Cô ta lập tức bổ nhào qua kéo tay Tiểu Tịnh Trần, vội nói: “Sao cô lại thế. Dù cho có là người của ông chủ thì cũng không thể tùy ý động vào ngăn tủ của tôi. Đây là xâm phạm đời tư, có tin tôi kiện cô...”
Giọng nói của cô gái rất to, ngay lập tức khiến cho các nhân viên khác chú ý. Hầu hết mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn về thư ký nhỏ “bá đạo”, “huênh hoang“. Ánh mắt bất bình đầy vẻ khó ưa. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn ánh mắt của người khác, tay nhẹ kéo ngăn bàn. Chỉ tiếc ngăn bàn không động đậy, đã bị khóa rồi!!
Tiểu Tịnh Trần mím môi, quay đầu nhìn thẳng vào cô gái, nhìn đến mức làm cô ta chột dạ, cánh tay nắm vai của Tiểu Tịnh Trần càng dùng sức. Rõ ràng cô ta không muốn Tiểu Tịnh Trần mở ngăn kéo tủ, nói: “Rõ ràng tôi không trộm, không cắp, cô dựa vào cái gì kiểm tra ngăn kéo của tôi. Dù có là cảnh sát cũng không có tư cách đó.”
Một nhân viên ngồi văn phòng nhỏ bé không thể có sức ngăn chặn Tiểu Tịnh Trần. Chỉ cần Tiểu Tịnh Trần muốn mở ngăn kéo thì ai cũng ngăn không nổi. Thế là cô bé nhìn chằm chằm vào cô gái, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời chỉ trích của cô ta. Tay cô bé chỉ dùng chút sức kéo nhẹ, ổ khóa ngăn kéo liền gãy. Ngăn kéo đã mở, một tiếng “Meo” yếu ớt vang lên làm nổi bật gương mặt trắng bệch của cô gái.
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu liền thấy một con mèo trắng đen nằm cuộn mình trong ngăn kéo. Mèo rất nhỏ, chỉ bằng nắm tay của người trưởng thành. Nó đang cúi đầu liếm sữa ở đáy nắp cốc. Trước đó, nó ngủ nên không kêu, mà Tiểu Tịnh Trần cũng chuyên tâm nghe người khác buôn chuyện vì thế không phát hiện nó. Nhưng lúc mèo ăn đồ ăn, chỉ cần thấy thỏa mãn nó sẽ kêu “meo meo” theo bản năng. Vậy là, nó liền bị Tiểu Tịnh Trần tóm gọn.
Ngày đầu tiên Tiểu Tịnh Trần đi làm, cô bé muốn mang Màn Thầu theo. Nhưng cha nói không thể mang vật nuôi vào công ty. Công ty là để làm việc không phải vườn thú. Vậy là Tiểu Tịnh Trần nhớ kỹ điều này. Nay nhìn thấy có nhân viên dám nuôi mèo trong ngăn bàn. Quả là con mẹ nó không coi quy định của công ty ra gì. Em gái cảm thấy rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mèo vừa ra ánh sáng, những ánh mắt bất bình vì sự “bá đạo”, “huênh hoang” của Tiểu Tịnh Trần lập tức biến mất không chút tung tích. Ngay cả ký túc nhân viên còn không được nuôi động vật, càng đừng nói đến trong văn phòng. Đây rõ ràng là vi phạm quy chế công ty. Nghĩ đến kết cục của Tiểu Lạc, quần chúng không khỏi đồng cảm với cô gái nuôi mèo.
Cô gái cũng biết bản thân chết chắc rồi. Mặt càng trắng bệch, cô ta cố nhịn không khóc, chỉ ôm lấy con mèo, im lặng cúi đầu đứng trước mặt Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn cô ta, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt. Khác với cô gái lén ăn sáng trong giờ làm việc kia, Tiểu Tịnh Trần thực ra khá hiểu tâm trạng của cô gái trộm nuôi vật nuôi trước mắt. Không phải mỗi ngày cô bé đều muốn mang nhóm Màn Thầu, Thái Bao bên mình sao. Tiếc là Màn Thầu, Thái Bao hình thể khá lớn, không thể nhét ngăn kéo, nếu không...
Tiểu Tịnh Trần mím môi. Không được, không được, dù có nhét được vào ngăn kéo thì cũng không thể. Cha sẽ tức giận đó.
Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ. Cô bé không nhẫn tâm để một người tốt bị nhận phạt, nhưng cũng không thể không coi trọng điều cha dạy. Thế là, em gái này móc di động ra gọi điện thoại. Cô gái luôn im lặng cúi đầu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta vội vàng túm lấy bàn tay cầm di động của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Sau này tôi cũng không dám nữa. Cô muốn đuổi việc tôi cũng được, xin cô, đừng nói với ông chủ, xin cô đấy.”
Rời khỏi Trác Định chỉ cần tìm công việc khác là được. Nhưng nếu để ông chủ biết được rồi tự mình đuổi việc thì cô không có cách nào sống ở thành phố S nữa. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Hi Cảnh không dễ phạt nhân viên. Một quyết định của anh có thể hủy hoại một người, thậm chí cả một gia đình.
Tiểu Tịnh Trần sững sờ, nghi hoặc nhìn cô ta, nói: “Ai nói muốn đuổi cô? Tôi chỉ muốn hỏi chút xem có thể tha cho cô một lần không thôi.”
Cô gái cũng ngẩn ngơ, không thể tin được nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tha cho cô một lần? Đây thật là lời nói của Diệt Tuyệt sư thái sao?
Lúc này bên kia đã nhận điện, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Bạch Hi Cảnh vang lên từ điện thoại.
Cô gái thót tim, không dám hé một lời, chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt đầy khẩn cầu. Người khác cũng dỏng tai lên nghe, muốn biết Diệt Tuyệt sư thái có thật muốn tha cho cô gái kia một lần hay không. Nếu như thật thì Tiểu Tịnh Trần nói chuyện với ông chủ Bạch thế nào.
“Ngài không phải đã nói rằng trong công ty không thể nuôi vật nuôi sao. Nhưng giờ có một nhân viên nuôi mèo trong ngăn kéo.”
Bạch Hi Cảnh sững người một chút, không khỏi bật cười: “Tịnh Trần, cô không phải là thích cảm giác làm ủy viên kỷ luật đó chứ. Sao luôn bắt những nhân viên vi phạm nội quy công ty thế, lại còn bắt chính xác. Hay là tôi để Đại Sơn làm cho cô một cái phù hiệu, được không?”
Bạch Hi Cảnh rõ ràng là đang trêu chọc cô bé. Mọi người xung quanh nghe mà đồng loạt hóa đá. Cả khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.
Nụ cười sang sảng như tên ngốc thiểu năng này thực sự là Boss Bạch có một không hai, vạn năng vô địch mặt lạnh của bọn họ sao? Chắc chắn là do phương thức dao động màng nhĩ của bọn họ không đúng, nhận nhầm tần số âm thanh rồi.