Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-306
Chương 306: Con gái, con có dám đáng tin một chút không!
Năm rưỡi sáng, Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên bật ngồi dậy sau một đêm ngon giấc. Hai mắt vẫn nhắm tịt, mũi thậm chí vẫn còn phát ra tiếng thở khì khì như đang ngủ rất say. Một, hai, ba... Ba giây sau, Tiểu Tịnh Trần đang ngủ rất say chầm chậm mở mắt. Trong đôi mắt mông lung vừa mới ngủ dậy, cái gì cùng mờ mờ ảo ảo. Cô bé dụi dụi mắt, cái miệng nhỏ chu lên lầm bầm vài tiếng không rõ. Tiểu Tịnh Trần lúc này mới lấy lại ý thức, quay người tìm quần áo, nhưng đập vào mắt cô bé, lại là một tấm rèm màu vàng sẫm hoa lệ.
Chiếc giường trong phòng Tổng Thống khách sạn Carloria không những lớn mà còn vô cùng mềm mại, lại được trang trí hoa mỹ như long sàng hoàng cung thời trung cổ. Ban mai tĩnh lặng, mành che được xâu từ pha lê và đá quý từ trên đỉnh giường rủ xuống, làm nổi bật lên vẻ tươi sáng của ánh bình minh.
Tiểu Tịnh Trần một lúc mới nhớ ra, mình đã không còn ở trong quân đội nữa rồi, không cần phải ngày nào cũng dậy từ sáng sớm tinh mơ để tập luyện, cũng không cần xếp hàng dài trước cửa nhà ăn để rồi ăn vội vàng như hổ đói nữa. Bây giờ cô bé có thừa thời gian để ngủ nướng, để ăn đến no căng bụng.
Rõ ràng ngày trước ở nhà, năm giờ sáng cô bé đã phải dậy để tập luyện. Thói quen này đã được hình thành từ khi còn nhỏ, vậy mà bây giờ vẫn cứ cảm thấy thời gian rèn luyện trong quân đội sao mà vất vả, cực khổ đến thế. Chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian ấy, cô bé liền không vui.
Tiểu Tịnh Trần lùi người về sau, ngã xuống giường, duỗi thẳng người nằm cứng đơ như xác chết.
Cô bé lặng lẽ ngắm nhìn những hoa văn lặp đi lặp lại trên đầu giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không muốn nghĩ đến chuyện gì, cứ thừ người ra như vậy.
Chợt, Tiểu Tịnh Trần cảm giác có gì đó không đúng cho lắm, cô bé lật người sang bên cạnh, trống không!
Bàng hoàng mở to mắt, cha không có ở trên giường mà cô bé lại không hề hay biết???
Tiểu Tịnh Trần bất chợt bật ngồi dậy, xuống giường. Ra khỏi phòng ngủ, cô bé liền thấy Bạch Hi Cảnh đang co người nằm trên sofa.
Bạch Hi Cảnh rất cao, nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng thực ra bên trong lớp quần áo kia là một thân hình săn chắc, đường nét cơ bắp hiện lên vô cùng rõ ràng, không những đầy đặn, mà còn rắn rỏi. Người trước mắt giống như một con báo đốm mà chiếc sofa kia thực sự quá nhỏ bé so với anh. Anh đành phải chật vật co chân lại. Cổ áo ngủ mở hơi rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng cần cổ dài trơn nhẵn. Anh đang say giấc nồng, mí mắt mỏng che phủ lên đôi đồng từ sâu thẳm. Anh giống như một đứa trẻ, mềm mại mà sạch sẽ, đem lại cho người khác cảm giác bình yên trong lòng.
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi bước đến bên sofa, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ của Bạch Hi Cảnh lúc ngủ.
Nếu trên thế giới này tồn tại một người có thể phá tan giấc ngủ của Bạch Hi Cảnh, thì người đó chắc chắn phải là Tiểu Tịnh Trần. Mười ba năm ôm Tiểu Tịnh Trần ngủ, anh đã quá quen thuộc với giọng nói, mùi hương của cô bé. Bởi thế, lúc cô bé sát lại gần chẳng những không làm Bạch Hi Cảnh thức giấc mà ngược lại khi mùi hương vốn đã thân thuộc như máu thịt tràn vào cánh mũi, anh lại càng đắm chìm trong mộng đẹp, khóe miệng thậm chí còn bất giác mà cong lên.
Thế là, lúc Bạch Hi Cảnh tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao quá ba ngọn sào rồi. Đối với một người hơn mười tháng nay không có một giấc ngủ đúng nghĩa thì đây quả là một ân huệ trời ban. Anh khoan khoái mở mắt, liền bị một khuôn mặt búp bê phóng to trước mắt dọa anh giật mình ngồi bật dậy. Khoảnh khắc đó, tim anh đã đập lạc nhịp.
Bạch Hi Cảnh giữ tư thế nửa nằm, dựa vào lưng ghế sofa. Tấm chăn mỏng rớt xuống ngang hông, tóc ngắn có chút lộn xộn, đôi mắt phượng bén nhọn thường ngày vì vừa mới ngủ dậy mà mềm mại như nước. Thế nhưng, ngay lúc đó, đôi mắt phượng hiếm khi mới “mềm mại như nước” kia đột nhiên mở thật to. Phản chiếu trên đôi đồng tử đen láy của anh là hình ảnh của người đang ngồi bên sofa.
Tiểu Tịnh Trần tay chống cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ ngồi xổm bên sofa nhìn Bạch Hi Cảnh không chớp mắt. Lúc Bạch Hi Cảnh ngồi dậy, tầm mắt của cô bé cũng tự giác hướng lên, nhất quyết dán chặt lấy khuôn mặt của anh.
Bạch Hi Cảnh lúc này mới lấy lại được ý thức. Anh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ mở toang, lại nhìn Tiểu Tịnh Thần vô thức đang tỏ vẻ dễ thương với đôi mắt to tròn long lanh, mặt bỗng dưng xanh lét:
“Sao con không mang giày? Chân không đi trên sàn không thấy lạnh hả?”
Tiểu Tịnh Trần cúi xuống nhìn đầu ngón chân bụ bẫm trắng trẻo của mình rồi bất ngờ giống như con ếch nhảy lên ghế một cách dễ dàng. Cô bé vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, hai tay ôm lấy mặt, vô hại ngước nhìn Bạch Hi Cảnh: “Trên sàn có trải thảm, sao con lạnh được?”
Bạch Hi Cảnh: “...” Mạnh mẽ xoa mặt, trong đầu không ngừng lặp lại cái cảnh tượng đập vào mắt mình khi vừa mở mắt ban nãy. Cảnh tượng đó anh suốt mười một tháng nay đều mơ thấy, thế nhưng mỗi lần tỉnh giấc thì vẫn chỉ có mình anh trong căn phòng trống trải, lạnh lẽo. Bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực, anh... lại cảm thấy có chút khó tiếp nhận.
Bạch Hi Cảnh vỗ ngực, hít sâu một hơi, bắt ép trái tim mình trở lại nhịp đập như bình thường.
“Đã đánh răng rửa mặt chưa?” Bạch Hi Cảnh ngồi dậy vừa gấp chăn vừa hỏi Tiểu Tịnh Trần. Cô bé lắc đầu rồi giống như con ếch từ trên sofa nhảy xuống đất. Bàn chân trần nhỏ bé giẫm lên thảm lông êm ái không phát ra tiếng động. “Con đi ngay đây.” Nói xong, cô bé liền lạch bạch chạy đi.
Màn Thầu từ nãy đến giờ vẫn trung thành nằm phục xuống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần cũng rên một tiếng rồi chậm chạp đứng dậy, vươn vai, lắc lắc bộ lông đáng tiền của nó. Màn Thầu dõi theo bóng người nhỏ vừa biến mất sau cánh cửa phòng tắm, trong lòng giằng xé dữ dội, có nên theo vào trong không, có hay không, không hay có... Nhưng mà... tắm xà phòng thực đáng sợ đó!
Trong lúc đồng chí Màn Thầu vẫn còn đang mắc kẹt trong suy nghĩ nên vào hay không vào thì có tiếng gõ cửa. Bạch Hi Cảnh ném chiếc chăn vừa gấp gọn sang một bên, đi ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt anh là hai khuôn mặt giống hệt nhau của Đại Sơn và Tiểu Sơn. Tiếp sau đó, một gương mặt lạnh băng rốt cuộc cũng chịu tan chảy, Đại Sơn cười nham hiểm: “Đại ca, hôm qua ngủ có ngon không? Chúng em nghĩ thời gian này Đại ca rất vất vả nên không dám sáng sớm đã đến làm phiền anh.”
Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc, nhìn anh ta một cái rồi quay người đi vào phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Cậu đến sớm quá rồi đấy.”
Đại Sơn ngây người, khoa trương kéo tay áo lên xem đồng hồ, “Không phải chứ Đại ca, hơn chín giờ sáng rồi mà vẫn còn sớm à!”
Bạch Hi Cảnh: “... Đồng hồ của cậu hỏng rồi.”
Đại Sơn: “...” Rốt cuộc đại ca đã chịu đả kích gì mà lại sụp đổ như vậy!
Bạch Hi Cảnh chậm rãi đi vào phòng tắm. Tiểu Tịnh Trần đang đứng trước gương lập tức ngoảnh đầu lại. Cô bé miệng vẫn còn đang ngậm bàn chải đánh răng, hai má phúng phính, bọt kem đánh răng li ti trắng tinh tràn ra khỏi miệng, hai mắt long lanh to tròn mở lớn, vô hại nhìn Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh bất lực đỡ trán, không xong rồi, anh sẽ chết bởi sự đáng yêu này mất.
Bạch Hi Cảnh gật đầu, mặt không cảm xúc đứng bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, với tay lấy cốc nước và bàn chải, lấy thêm kem đánh răng, rót nước bắt đầu đánh răng.
Thế là hai cha con, một người bên trái, một người bên phải giành nhau bồn rửa mặt, làm những công việc đơn giản nhất mỗi ngày với động tác giống nhau.
Đánh răng rửa mặt xong, hai cha con mới bước ra khỏi phòng tắm, tới phòng ngủ để thay đồ. Tiểu Tịnh Trần động tác nhanh gọn dứt khoát cởi bỏ đồ ngủ. Bạch Hi Cảnh vô tình liếc qua thì bắt gặp tấm lưng trần của cô bé, mặt lập tức xanh lét như tàu lá chuối, lập tức vơ lấy quần áo của mình đi ra khỏi phòng ngủ.
Bạch Hi Cảnh vừa mặc đồ, vừa nghiến răng nghiến lợi, ở trong quân đội lâu như vậy, con gái mình lại không có chút nhận thức nào về giới tính sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc con gái có tác phong “nhanh gọn, dứt khoát” ấy trong quân đội toàn cánh đàn ông, anh liền buồn bực muốn giết người.
Thấy mặt Bạch Hi Cảnh tối đen lại, Đại Sơn há hốc miệng, rụt cổ núp sau lưng Tiểu Sơn, thật không dám chọc vào tổ kiến lửa lúc này.
Tiểu Tịnh Trần bước ra khỏi phòng ngủ. Cô bé mặc một chiếc áo nỉ dài tay và một chiếc quần thun rộng rất thoải mái. Cả người toát ra vẻ trẻ trung, tươi sáng, vẫn là đôi mắt long lanh to tròn và khuôn mặt bụ bẫm như con nít rất đáng yêu.
Cô bé chỉnh lại cổ áo, nhìn Bạch Hi Cảnh đầy thắc mắc: “Ba à, sao ba lại tức giân?”
“...” Bạch Hi Cảnh cài nốt chiếc cúc bạch kim ở cổ tay áo, mặt không cảm xúc nói: “Ở trong quân đội con cũng thay quần áo như thế này trước mặt người khác sao?”
Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc lắc đầu: “Tất nhiên là không ạ. Con vẫn mặc quần áo lúc ngủ luôn, nên không phải thay.”
Tâm trạng của Bạch Hi Cảnh trong giây lát nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Từ nay về sau con không được phép ở trước mặt người khác cởi quần áo.” Nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm một câu: “Kể cả người đó là ba cũng không được”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần trầm mặc cúi đầu. Cô bé thường ngày ngây thơ không để ý nhưng những chuyện thuộc về bản năng của phái nữ thì cô bé vẫn ý thức được. Lúc còn ở trong quân đội, ngay cả khi trong phòng toàn con gái, cô bé vẫn mặc cả quần áo bên trong đi ngủ. Ngủ dậy chỉ cần khoác thêm một chiếc áo khoác là xong, cơ bản không cần phải cởi đồ ra để thay quần áo. Chỉ vì thân thiết với cha như sinh mạng, ở bên cạnh cha đã mười ba năm nay, cô bé mới không hề kiêng kỵ như thế, không ngờ lại làm cho cha tức giận.
Trong lòng Tiểu Tịnh Trần không khỏi hụt hẫng. Chỉ là vào quân đội một chuyến, trở về thì mọi
truyện đều đã thay đổi? Cha không ngủ cùng với cô bé nữa, ngay cả quần áo cũng không cho thay. Lẽ nào cha không còn thương cô bé nữa sao?
Tiểu Tịnh Trần ôm đầu không nói câu nào. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé bí xị, Bạch Hi Cảnh cảm thấy ngực mình rất khó chịu. Anh bất giác vươn tay kéo cổ con gái, ôm con vào lòng, cúi đầu thơm lên tóc mai mềm mại của con, nhẹ nhàng nói: “Không phải ba trách mắng con, chỉ là con đã lớn rồi, phải biết học cách tự bảo vệ mình. Là con gái thì không được tùy tiện để người khác nhìn thấy cơ thể, con hiểu chưa?”
“Ba không phải người tùy tiện mà.” Tiểu Tịnh Trần lập tức tròn mắt phản ứng lại.
Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái à, câu này của con thật dễ gây hiểu nhầm nha. Trình độ ngữ văn của cha con chúng ta có thể đáng tin cậy hơn một chút được không?
Bạch Hi Cảnh bất lực đỡ trán. Nhìn dáng vẻ đau khổ bất lực của cha, Tiểu Tịnh Trần chu môi nghĩ ngợi một lúc, rồi nhỏ giọng: “Con biết rồi ạ.”
“Ngoan lắm!” Bạch Hi Cảnh híp mắt cong miệng bật cười, tay xoa đầu Tiểu Tịnh Trần. Nhìn con gái ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ đang lim dim mắt, trái tim Bạch Hi Cảnh trong phút chốc như hóa thành một vũng nước, con gái yêu quý gì đó, quả nhiên là đáng yêu nhất!
Bữa sáng đã chuẩn bị xong từ lâu, Bạch Hi Cảnh dẫn Tiểu Tịnh Trần cùng ngồi xuống. Tiểu Tịnh Trần một khi đã ăn là không có thời gian để nói chuyện. Bạch Hi Cảnh thì không phải là người hay nói, nên bữa ăn có phần yên tĩnh. Thế nhưng bầu không khí ấm áp giữa hai cha con lại khiến không ít người xung quanh nhìn vào mà đố kỵ.
Ăn được một nửa, Đại Sơn đột nhiên không biết từ đâu lướt vào, bước đến bên cạnh Bạch Hi Cảnh nói nhỏ vào tai anh câu gì đó. Bạch Hi Cảnh lông mày hơi nhăn lại, cả khuôn mặt toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn: “Làm sao họ biết được tôi ở đây?”
Đại Sơn nhún vai: “Có trời mới biết, có lẽ lúc chúng ta hạ cánh xuống sân bay thủ đô thì đã được người ta để mắt đến rồi.”
“Hừ!” Bạch Hi Cảnh hừ lạnh một tiếng, tao nhã lau miệng rồi mới buông ra một câu: “Không rảnh!”
Đại Sơn cười híp mắt: “Đã hiểu”
Tiếc là Đại Sơn chưa kịp bước chân ra khỏi phòng ăn, thì cửa phòng đã bị mở tung, giám đốc đại sảnh mỉm cười nói: “Ngài Bạch, mời!”
Đừng hiểu lầm, người ông ta mời tuyệt đối không phải Bạch Hi Cảnh hay Bạch Thiền Sơn. Cùng với hành động của giám đốc đại sảnh, một nhóm người từ ngoài cửa bước vào. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, ước chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Ông ta mặc một bộ Hán phục màu đỏ, màu sắc rực rỡ khiến cả người ông ta nhìn vào rất có tinh thần.
Ông lão cười ha hả nhìn Bạch Hi Cảnh, gương mặt hồng nhuận phấn khởi: “Cháu trai, đã lâu không gặp! Đến Thượng Kinh mà không báo với bác một tiếng là sao, để thân làm gia chủ như ta đây liệu đường tiếp đãi chứ... Đây chắc hẳn là con gái của cháu ta rồi, được, được, rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?”
Ông ta thốt ra tiếng “cháu trai”, Bạch Hi Cảnh không có phản ứng gì, mặt giống như một bức tượng điêu khắc không cảm xúc. Hình tượng từ trước đến nay của Bạch Hi Cảnh ở bên ngoài là mặt than lạnh lùng, không cười không nói nên người ta không lấy gì làm lạ. Thế nhưng khi ông lão kia chuyển tầm chú ý sang Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt Bạch Hi Cảnh càng lạnh lùng hơn. Động vào Bạch Hi Cảnh, anh sẽ tùy tâm trạng lúc đó mà quyết định đáp trả lại hay cho qua. Nhưng, dám có ý định với con gái anh, thì chỉ có một con đường, đó là chết!