Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Sự thật về trí thông minh của tiểu tịnh trần
Lại thêm một đồng xu nữa rơi xuống, vừa vặn rơi ngay trước chỗ Tiểu Tịnh Trần đang ngồi xếp bằng đúng mười centimet. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nghi hoặc, nhưng người đi qua đi lại nhiều như vậy, bé hoàn toàn không biết được là đồ của ai đánh rơi.
Tiểu Tịnh Trần nhặt một đồng xu khác lên, mỗi tay cầm một đồng xu gõ vào nhau tạo ra những tiếng vang keng_keng_keng. Tiếng kim loại va vào nhau nghe vô cùng vui tai, Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền, chơi thật vui!
Bình thường, mỗi lần Tiểu Tịnh Trần đi ra ngoài, nếu không phải là đi cùng ba thì sẽ đi cùng đám thiếu niên, bất kể chơi cái gì, ăn cái gì đều không cần tự trả tiền, lúc người khác trả tiền bé cũng không nghiêm túc chú ý, vì thế, sự nhạy cảm đối với tiền bạc của bé dường như đã hạ xuống tới giá trị âm. Tiền tiêu vặt mà Bạch Hi Cảnh cho bé cũng không ít nhưng đều là tờ tiền màu đỏ có giá trị lớn, từ trước tới nay ngoài tờ một trăm đồng ra, bé gần như chưa từng nhìn thấy tiền giấy có mệnh giá khác chứ đừng nói đến tiền xu. Vậy là, tiền bạc mà con người đua nhau chạy theo, ở trong mắt bé lại trở thành “rác rưởi” thật sự, chỉ là thứ đồ chơi dùng để giết thời gian mà thôi!
Tiểu Tịnh Trần nhìn vô cùng dễ thương, đôi mắt to tròn mà sáng lấp lánh, lông mi dày vừa cong vừa dài, làn da trắng mịn, mập mạp giống như búp bê đầu to vậy, thêm vào đó bởi vì sở thích sạch sẽ kì lạ của Bạch Hi Cảnh cho nên toàn bộ quần áo của Tiểu Tịnh Trần đều có màu trắng, vì vậy, khi bé ngồi xếp bằng dưới đất cũng toát lên sự sạch sẽ, trong lành khiến cho người qua đường đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có một hai người thương tình lại khiến những người không biết rõ sự việc tưởng bé là ăn mày, tự nhiên bản thân cảm thấy tốt đẹp nên đã ném cho bé một đồng xu.
Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần cầm hai đồng xu chơi vô cùng vui vẻ, nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền làm nổi bật đôi mắt to trông như hai quả nho đen, trong veo nhìn thấy đáy. Người đi đường vốn không cho rằng bé là ăn mày cũng lập tức nghĩ sai lệch.
Nhìn xem, nhìn xem, đứa trẻ thật đáng thương, chỉ hai đồng xu thôi cũng có thể khiến cho bé vui vẻ đến như thế!
Thế là...
Keng____!
Keng____!
Keng... những đồng xu liên tiếp rơi xuống trước mặt Tiểu Tịnh Trần làm nhóc con nhặt không xuể. Nghe tiếng va chạm lanh lảnh kia, nụ cười của bé càng thêm ngọt ngào động lòng người, người qua đường cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười theo.
Cuối cùng, sau một tràng tiếng keng keng thì có một tờ giấy bay xuống như bông tuyết rơi lên trên một đống đồng xu. Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ. Bé nghi hoặc nhặt tờ giấy lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ: cái mà bé nhận ra được là tờ tiền giấy mười tệ!
Khụ... Không phải ngoài tờ một trăm tệ ra thì bé không nhận ra được những tờ tiền có mệnh giá khác. Cũng phải cảm tạ buổi sáng đã bị cho leo cây ngày hôm đó. Đấy là lần đầu tiên bé tự mua đồ ăn sáng, mười cái bánh bao hai mươi tệ, bà chủ trả lại cho bé tám tờ mười tệ, mỗi tờ đều giống y hệt tờ mà bé đang cầm trên tay.
Tiền giấy không giống như tiền xu. Tiền xu thì tùy tiện mò trong túi áo là có thể tìm được một hai đồng, còn tiền giấy phải rút từ trong ví tiền ra. Cho nên, lúc Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu lên tìm người thì người có lòng tốt cho tiền đó vẫn chưa đi xa, Tiểu Tịnh Trần lập tức cầm tờ mười tệ, vung đôi chân củ cải nhỏ chạy đuổi theo: “Dì ơi, dì đánh rơi đồ rồi!”
Người phụ nữ vừa đút ví tiền trở lại túi xách hơi ngây người, kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang kiễng chân lên, cố gắng đem tờ mười tệ trả lại cho cô. Nhìn thấy đôi mắt to trong suốt lóng lánh của Tiểu Tịnh Trần, người phụ nữ cảm động tới mức lệ nóng liền trào lên hốc mắt.
Nhìn đứa trẻ này mới đáng yêu, lương thiện làm sao, chỉ cần đồng xu một tệ đã thấy thỏa mãn rồi, tờ mười tệ lại muốn trả lại cho cô. Người phụ nữ khẽ cười rồi khom lưng xuống xoa đầu Tiểu Tịnh Trần: “Không sao, cái này là cho cháu, cháu cầm lấy đi!”
Tiểu Tịnh Trần sững sờ, nghi hoặc nghiêng đầu sang một bên, nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt mờ mịt chẳng hiểu gì, vì sao lại cho bé tiền?
Mặc dù không hiểu nhưng Tiểu Tịnh Trần cũng không cảm thấy có gì không đúng. Ba cho bé tiền (tiền tiêu vặt), ông bà nội cho bé tiền (lì xì), Đại Sơn cho bé tiền (tiền mua chuộc), bây giờ, dì xinh đẹp này cũng cho bé tiền. Thế là Tiểu Tịnh Trần liền nhận lấy không chút ngượng ngùng. Nhưng đối phương là người lạ, bé nên chân thành cảm ơn người ta. Vậy là Tiểu Tịnh Trần chắp hai tay trước ngực, khom lưng cúi đầu, dùng nét mặt nghiêm túc mà thành kính: “Đa tạ thí chủ, thí chủ ở hiền gặp lành!!”
Hoàn toàn hiểu nhầm ý nghĩa thật sự của sự thành kính mà Tiểu Tịnh Trần muốn biểu đạt, người phụ nữ yêu thương xoa đầu Tiểu Tịnh Trần: “Cảm ơn, cháu cũng sẽ gặp điều lành.”
Ngay sau đó, Tiểu Tịnh Trần vui vẻ cầm tờ mười đồng trở lại trước đống tiền xu, cũng không ngồi xuống nữa, bé ngồi xổm trên đất, hai tay chắp trước ngực, cực kỳ thành kính cảm ơn mỗi người qua đường hào phóng giúp đỡ. Mặc dù ngoài tờ mười tệ ra, bé không nhận ra được tờ nào khác, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới lòng tri ân của bé.
Quần áo của Tiểu Tịnh Trần đều được may rất cầu kì, theo lẽ thường chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được đứa trẻ này tuyệt đối không phải là người thiếu tiền tiêu, nhưng mà ai chẳng có lúc hoạn nạn. Người qua đường bị dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần mê hoặc đến nỗi trái tim cũng mềm đi ba phần, lại thấy bé chân thành cảm ơn mỗi một người đi qua, cho dù đối phương không có tiền thì bé cũng tuyệt đối không đối xử khác đi.
Vậy nên, không có ai vạch trần mánh khóe đóng giả ăn xin để lừa tiền của bé, lừa thì cũng lừa rồi, đứa trẻ đáng yêu chân thành như thế này kia mà. Người già thì cho hai xu xem như là cho cháu nội cháu ngoại tiền mua kẹo, người trung tuổi thì cho mấy tờ mười tệ coi như cho cháu mình mua đồ chơi, người trẻ thì cho mấy tờ năm tệ coi như cho em trai, em gái mua vé vào khu vui chơi. Thế là đống tiền xu trước mặt Tiểu Tịnh Trần mỗi lúc một nhiều, tiền giấy cũng càng lúc càng lộn xộn.
Cuối cùng, đã có người nhìn không vừa mắt rồi!
Một vị hòa thượng trên người khoác y phục tăng nhân màu vàng đất, chân đi đôi giày La Hán màu đen, vai vác chiếc túi vải bố màu xám tro bước tới gần, trên mũi còn đeo cặp kính đen. Vị hòa thượng ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Tịnh Trần, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, mỗi người đều có một cách sống riêng, tiểu thí chủ chọn ăn xin làm kế mưu sinh, bần tăng không có gì để nói, nhưng mà sao tiểu thí chủ lại có thể giả mạo làm tăng nhân để lừa tiền của người khác như vậy?”
Tiểu Tịnh Trần hơi ngây người, ngẩng đầu không hiểu gì, khó hiểu nói: “Cháu không giả mạo tăng nhân.”
Vị hòa thượng lắc đầu than rằng: “Không phải cứ cạo trọc đầu thì có thể làm hòa thượng đâu!”
Tiểu Tịnh Trần xoa đầu, không có vết chấm trên đầu là nỗi đau mãi mãi trong lòng bé. Thế là Tiểu Tịnh Trần mếu máo tủi thân: “Sư phụ nói phải đợi đến khi cháu đủ mười hai tuổi mới có thể đốt chấm,” bé cúi gằm mặt xuống, giọng nói mỗi lúc một nhỏ: “Nhưng mà cháu còn chưa đến mười hai tuổi thì sư phụ đã đuổi cháu xuống núi rồi.”
Vị hòa thượng gật đầu, tiếp tục nói: “Sư phụ cháu đuổi cháu xuống núi là vì cháu còn lưu luyến hồng trần, đã như vậy sao lại còn dựa vào thân phận hòa thượng để ăn xin, lừa gạt tiền của người khác được. Tiểu thí chủ, biển khổ vô biên quay đầu là bờ!” Vị hòa thượng hoàn toàn không để ý đến câu nói này cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận Tiểu Tịnh Trần là từ trong chùa ra, thế nên tội danh “giả mạo tăng nhân” mà ông ta chỉ trích lúc trước không thành lập được!
Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta: “Ông nói bậy, sư phụ đuổi cháu xuống núi là vì từ trước đến giờ cháu chưa từng bước vào hồng trần, chưa từng vào thì làm sao có thể lưu luyến hồng trần được?”
Vị hòa thượng: “...” Tiểu Đầu Trọc chưa từng bước vào hồng trần sao? Hỏng bét, hiểu lầm rồi, thất sách, thật là thất sách!
Tiểu Tịnh Trần tò mò đánh giá vị hòa thượng đầu trọc. Ánh mắt hâm mộ dừng ở vết chấm trên đỉnh đầu vị hòa thượng mất hai giây mới thu về, tiếp tục mếu máo tủi thân.
Vị hòa thượng vội sửa lại: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu cháu đã một lòng hướng Phật, sao có thể cố chấp vì những vật ngoài thân này như thế, hãy buông bỏ đi!”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt vô tội: “Tiền tài đương nhiên chỉ là vật ngoài thân, cháu cũng đâu có nhét chúng vào trong người!”
“Phụt…” Có người bật cười!
Thời gian cuối tuần cũng không có mấy ai vội vàng. Vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu của Tiểu Tịnh Trần đã gây chú ý với rất nhiều người qua đường, bây giờ lại gặp một vị hòa thượng lớn đến bắt lỗi nên có không ít người đi ngang qua dừng lại xem náo nhiệt. Hỏi qua đáp lại vài câu, Tiểu Tịnh Trần và hòa thượng lớn đã bị người đi đường vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài, còn có không ít người trẻ tuổi mở điện thoại ra quay lại toàn bộ sự việc.
Cách hiểu sai lệch “tiền tài chỉ là vật ngoài thân” của Tiểu Tịnh Trần đã dẫn đến một trận cười lớn của những người xung quanh, có những người hiểu chuyện còn rối rít khen hay.
Định lực của hòa thượng lớn khá tốt, không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, ông ta nói với Tiểu Tịnh Trần với ý tứ sâu xa: “Ngã Phật từ bi, tiểu thí chủ, tiền tài là vật dơ bẩn nhất trên thế gian, tuổi còn nhỏ đừng nên bị hơi tiền che mờ đi tâm hồn tinh khiết.”
“Tiền thối?” Biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần càng lúc càng nghi hoặc không hiểu gì. Hòa thượng lớn phát âm sai từ “hơi tiền” (tongxiu) thành “tiền thối” (tongchou), thế là Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên hiểu thành “tiền thối” rồi. Bé nhăn mũi, cố gắng hít vào, sau đó nhìn hòa thượng lớn vô cùng khó hiểu: “Cháu không ngửi thấy mùi thối trên những đồng tiền này, mùi của chúng còn không nặng bằng mùi trên người ông!”
“Phụt…” Xung quanh lại nổi lên một trận cười.
Sắc mặt của hòa thượng lớn cuối cùng đã thay đổi, đây rõ ràng là sỉ nhục ông ta mà, sỉ nhục người khác một cách trắng trợn như thế. Nếu đã nói người xuất gia như ông còn nặng mùi hơn tiền bạc thì quả thật là không ra gì. Hòa thượng đột nhiên đứng dậy quát: “Tiểu thí chủ, bần đạo có ý tốt, vậy mà thí chủ lại u mê không tỉnh ngộ, thật là...”
Không đợi ông ta nói xong, Tiểu Tịnh Trần cũng đứng dậy, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc trông có vẻ ngốc: “Ông luôn mồm nói “bần tăng” “bần tăng”, ông thực sự là người xuất gia sao?”
“Đương nhiên.” Cảm thấy bản thân có hơi nóng nảy, hòa thượng lớn vội vàng chắp tay trước ngực, cúi đầu sám hối: “A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, tò mò hỏi: “Vậy ông đã xuất gia bao nhiêu lâu rồi?”.
“Hơn mười năm rồi!” Hòa thượng lớn đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục ra vẻ cao tăng.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, không hiểu nói: “Người xuất gia nên quanh năm ăn chay niệm Phật mới đúng, nhưng mà ông xuất gia đã mười năm, tại sao trên người vẫn còn mùi thịt nặng như vậy? Còn có mùi rượu nữa? Nếu ông đã phá vỡ thịt giới và rượu giới thì sao lại còn có thể nói mình là người xuất gia? Thật là quá bất kính với Phật Tổ!”
Lời vừa nói ra, mọi người liền xôn xao. Mặc dù cuộc sống của hòa thượng xuất gia trong chùa hiện giờ khác xa cuộc sống của người bình thường, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chấp niệm thâm căn cố đế về vấn đề ăn uống. Hòa thượng ngày nay cũng đã thay đổi cho hợp với thời đại, nhưng có một vài vấn đề mang tính nguyên tắc không thể bị lệch lạc.
Hòa thượng có thể dùng điện thoại, hòa thượng có thể dùng máy tính, thậm chí có thể uống trà nói chuyện phiếm cùng người khác, nhưng tuyệt đối không được chạm vào rượu thịt!
Hòa thượng lớn tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, tức giận nói: “Trẻ nhỏ không hiểu biết, cháu nói bậy cái gì thế?”
Tiểu Tịnh Trần đón nhận ánh mắt hung dữ của ông ta không sợ hãi chút nào, ánh mắt trong suốt rạng ngời rực rỡ dường như có thể thâm nhập vào linh hồn con người, “Cháu không có nói bậy, lời cháu nói đều là sự thật. Hơn nữa, hơi thở âm dương trên người ông hỗn loạn, cho nên ông không chỉ ăn thịt, uống rượu mà còn chạm vào nữ giới nữa.”
“Chạm vào nữ giới” là cái gì thì Tiểu Tịnh Trần thật sự không hiểu được!
Nhưng mà, lúc bé ở trong chùa đã từng nhìn và gặp những người thợ săn ở dưới núi, cảm giác nhạy bén đã khiến cho bé phát hiện ra sự khác nhau giữa thợ săn và tăng nhân, không phải là loại khác biệt về cảm quan giữa nhìn thấu hồng trần vượt ra ngoài trần thế và tham luyến hồng trần hòa trộn vào thế gian, mà là một sự thay đổi về hơi thở vô cùng huyền diệu. Lúc đó bé còn rất nhỏ... mặc dù hiện tại cũng không lớn... nhưng cũng đã không nhịn được mà hỏi sư phụ.
Lúc đó, sư phụ xoa đầu bé, chỉ nói đúng một câu: “Phụ nữ chính là con hổ, không thể tùy tiện động vào!”
Vậy nên...
Tiểu Tịnh Trần đã nói ra chân tướng, đại hòa thượng bi kịch rồi ~!