Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381: Khách sạn bị niêm phong
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 381: Khách sạn bị niêm phong
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đi đến trước mặt tôi và cau mày hỏi. "Em . . ." Tôi có chút bối rối, nhìn về phía Vu Thanh Thư. Vụ Thanh Thư nhún vai nói: "Đúng lúc anh ấy đang nói với chị về chuyện đó." "Em còn cho rằng chị đang bận chuyện nhà họ Triệu" Tôi nhỏ giọng nói.
Lục Kính Đình không quan tâm đến chuyện này nữa, hỏi: "Khách sạn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói xong, anh liền đi về phía cửa khách sạn. "Tất cả ở đây đều bị cảnh sát niêm phong ư?" Lục Kính Đình híp mắt lại hỏi Tưởng Thanh. "Ừ" Tưởng Thanh gật đầu. “Được rồi.” Lục Kính Đình liếc mắt nhìn xung quanh, ôm lấy bả vai tôi rồi bước ra khỏi khách sạn: “Tôi không muốn động ông ta, nhưng ông ta lại tự mình dâng đến cửa."
Người đàn ông mà Lục Kính Đình vừa nhắc đến chính là cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Về sau tôi mới biết được, Lục Kính Đình và những người khác cho rằng bọn họ đều không liên quan gì đến cục trưởng Lưu. Nếu cục trưởng Lưu có quan hệ gì với nhà họ Triệu thì Lục Kính Đình cũng không động đến ông ta.
Không ngờ tới cục trưởng Lưu lại ra tay với khách sạn của tôi trước, bây giờ Lục Kính Đình mới quyết định ra tay xử ông ta. Hơn nữa, bây giờ nhà họ Triệu vẫn chưa có hành động mới, nếu anh động đến cục trưởng Lưu trước thì nhà họ Triệu sẽ không còn chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó có khả năng nhà họ Triệu sẽ sụp đổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy nhiên, ngay cả khi Lục Kính Đình muốn động đến nhà họ Lưu, khách sạn của tôi vẫn đóng cửa. Tôi và Lục Kính Đình đến cục cảnh sát để yêu cầu họ thả các cô gái đã bị bắt ra ra rồi sắp xếp cho những người vừa được thả ra đến nhà Đỏ. "Cám ơn chị Vụ, hôm nay chị vất vả rồi."
Vu Thanh Thư xua tay, ý muốn nói với chúng tôi là không có chuyện gì, sau đó cô ấy nói với Lục Kính Đình: "Chuyện anh nhờ tôi tìm kiếm đã có kết quả rồi." "Được..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình còn chưa nói xong, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng tình huống của Tân Gia Kiệt đã trở nên xấu hơn.
Trái tim tôi mới bình tĩnh lại đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi tôi chạy đến bệnh viện, Tân Gia Kiệt đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đứng đợi ở cửa, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình luôn ở bên cạnh để an ủi tôi, giúp tôi thoải mái hơn nhưng anh có làm thế nào tôi cũng không thể bình tĩnh lại được, mũi tôi sụt sịt như sắp khóc. “Bác sĩ nói rằng em không thể có cảm xúc lo lắng sợ hãi khi mang thai, nếu không nó có ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ.” Mãi về sau Lục Kính Đình không nhịn được phải nghiêm giọng để nhắc nhở, tôi mới kìm được nước mắt. "Bác sĩ. Bác sĩ . .em trai tôi thế nào rồi?" Tôi vừa thấy bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu đã vội vàng chạy đến hỏi.
Đây là một người bác sĩ tôi chưa gặp, bác sĩ chủ trì của Tân Gia Kiệt ngày trước là một người khác. Ông ta nhìn về phía tôi thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Tình huống không tốt lắm, người nhà nên chuẩn bị ghép tủy cho cậu ta càng sớm càng tốt." "Cái gì? Cấy ghép tủy!" Tôi sững người ra, vì sao Tân Gia Kiệt phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống. "Lúc trước tôi đã nói người nhà cô rằng bệnh ung thư máu của cậu ta đang ở giai đoạn cuối mà bệnh viện đang thiếu tủy, vì vậy mọi người tìm tủy thích hợp với cậu ta càng sớm càng tốt. Sao vậy? Mọi người vẫn chưa tìm thấy tuỷ phù hợp sao?" "Cái gì? Sao tôi không biết chuyện này?" Đôi mắt của tôi mở to và hỏi lại với vẻ mặt không dám tin, tôi nắm chặt lấy quần áo của bác sĩ hỏi: "Anh nói Tân Gia Kiệt đang bị ung thư máu giai đoạn cuối sao?" "Đúng vậy" Bác sĩ vừa cấp cứu cho Tân Gia Kiệt xong trả lời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể không đứng vững được ngã về phía sau, may mắn là có Lục Kính Đình đứng đằng sau đỡ nên tôi không bị ngã xuống. "Anh có biết Tân Gia Kiệt bị ung thư máu không vậy? Sao anh không nói gì cho em biết vậy" Tôi quay người lại, nắm lấy cổ áo của Lục Kính Đình, đau khổ gào lên.
Lục Kính Đình giơ tay lên ôm chặt lấy tôi vào trong ngực anh: "Ái Phương, em đừng kích động, cấy ghép tủy sống gì đó, anh đã nhờ chị Thanh Thư đi tìm cho em rồi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi chợt nghĩ đến những giao dịch chợ đen mà Lục Kính Đình nói chuyện với Vu Thanh Thư mấy ngày nay, hoá ra anh đang giúp Tân Gia Kiệt tìm tủy thích hợp, nhưng anh lại không nói cho tôi biết chuyện đó.
Thảo nào mấy ngày nay đầu Tân Gia Kiệt cạo trắng, tôi hỏi y tá chăm sóc Tân Gia Kiệt xem chuyện gì đang xảy ra thì y tá chỉ nói rằng đó là do nó luôn túm tóc đẻ tự hành hạ bản thân nên họ đã cạo trọc đầu đi vì sợ nó tự khiến bản thân bị thương. Sau chuyện đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà tin vào lời cô y tá nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nghĩ đến chuyện Lục Kính Đình đã thông đồng với các bác sĩ và y tá xung quanh Tân Gia Kiệt và bảo họ đừng nói với tôi, nhưng anh lại không ngờ rằng lần này bệnh viện lại đổi sang một bác sĩ khác, nếu không thì không biết đợi đến khi nào tôi mới biết được chuyện này. “Tại sao anh không nói cho em biết chuyện này?” Tôi khóc khiến cả cơ thể có chút suy yếu, nhưng vẫn cố thì thào chất vấn Lục Kính Đình "Ái Phương, không có chuyện gì đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn." Lục Kính Đình giống như bị sợ hãi trước phản ứng của tôi, cánh tay anh đang ôm tôi có hơi run rẩy. "Em! Em có thể. . . em là chị gái của Tân Gia Kiệt... em có thể hiển tủy cho nó." "Không được, bây giờ em đang mang thai, em không được hiến tủy" Lục Kính Đình trực tiếp từ chối tôi. "Em có thể, em có thể hiến cho nó." "Tuyệt đối không được." Lục Kính Đình kéo tôi vào trong lồng ngực anh rồi ôm chặt lấy người tôi :"Em bình tĩnh lại một chút."
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Tân Gia Kiệt được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu thì tôi vội vàng chạy đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tân Gia Kiệt vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhìn thấy cảnh này lòng tôi đau như muốn chết.
Sau khi đưa Tâm Gia Kiệt đến phòng bình thường, tôi bình tĩnh lại một chút rồi mới đi hỏi bác sĩ về tình trạng của cậu ta. "Tình trạng của bệnh nhân không được tốt lắm, mặc dù lần này đã được cấp cứu kịp thời nhưng vẫn phải cấy ghép tủy càng sớm càng tốt để cứu sống được bệnh nhân." “Bác sĩ, tôi là chị gái của nó, tôi có thể hiển tủy cho Tân Gia Kiệt được không?” Tôi bỏ qua sự ngăn cản của Lục Kính Đình, nhanh chóng hỏi lại. "Chị gái sao? Nhưng bây giờ cô đang mang thai, sẽ có rủi ro." Ánh mắt bác sĩ liếc qua bụng đang nhô lên của tôi rồi nói:"Cô không nên hiến tủy, tốt hơn hết là nhanh chóng tìm được người phù hợp." "Bác sĩ. . . cầu xin ông đấy, Tân Gia Kiệt là mạng sống của tôi!" Tôi vừa nghe bác sĩ xong đã vừa lo lắng vừa khóc nức nở cầu xin. "Không được, bên phía anh sắp tìm được tủy phù hợp với Tân Gia Kiệt rồi. Ái Phương, em bình tĩnh lại một chút đi." Giọng nói của Lục Kính Đình vang lên bên tai tôi chứa đầy sự bất lực, giống như anh vẫn đang do dự không biết nói ra hay không.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện đó, tôi nắm lấy cánh tay bác sĩ và không ngừng khóc.
Cuối cùng, bác sĩ không chịu được việc tôi khóc lóc cầu xin đành phải đồng ý cho tôi đi làm xét nghiệm kiểm tra độ tương thích nhưng Lục Kính Đình như thế nào cũng không đồng ý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi bất tắc dĩ bị anh cưỡng chế đưa về nhà, nói cái gì mà không cho tôi đi làm xét nghiệm. “Được rồi, anh nhất định phải tìm được đó, em sẽ đợi Trong cơn tuyệt vọng, tôi phải giả vờ thỏa hiệp.
Nếu tôi tiếp tục làm loạn đòi đi, Lục Kính Đình có thể sẽ trực tiếp nhất tôi lại, vì vậy tôi lại càng không có biện pháp nào đi hiến tủy cho Tân Gia Kiệt. Cậ*p nhật chương mới nhất tại Truyện88.vip
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình thấy tôi không làm loạn nữa nói nắm lấy tay tôi, anh vỗ nhẹ hai cái vào lưng tôi. "Em mệt rồi, em muốn đi ngủ." Tôi đẩy tay Lục Kính Đình ra, xoay người đi về phòng ngủ. Lục Kính Đình dỗ tôi ngủ như một đứa trẻ, đây có lẽ là khía cạnh dịu dàng nhất của anh mà tôi từng thấy. Sau khi tôi ngủ, anh trả lời một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, đợi đến khi tiếng Lục Kính Đình khởi động xe rời đi càng ngày càng nhỏ dần, tôi liền đứng dậy đi đến bệnh viện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu Lục Kính Đình không cho tôi đi thì tôi sẽ trộm đi đến bệnh viện, dù sao thì việc chờ tủy thích hợp ở chợ đen là một chuyện hiếm có, tôi không biết phải chờ đến ngày nào mới có được.
Chuyện liên quan đến Tân Gia Kiệt, một giây thôi tôi cũng không đợi được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay cả khi tôi không thể cấy ghép tủy khi mang thai, Tân Gia Kiệt vẫn có thể duy trì sự sống bằng cách làm hoá trị rồi đợi tôi sinh con xong sẽ cấy ghép tủy sống.
Nếu bây giờ Lục Kính Đình tìm thấy tủy thích hợp đểghép thì đây là một chuyện tốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, tôi đã đến phòng làm xét nghiệm hiến tủy, vì đang mang thai nên tôi không được sử dụng thuốc gây tê.
Có thể là do lấy tủy để kiểm tra sự tương thích với tuỷ của Tân Gia Kiệt nên tôi không cảm thấy quá đau đớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì muốn nhanh chóng lấy được kết quả xét nghiệm, tôi đã chọn lấy kết quả trực tiếp. Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi vừa ra khỏi phòng mổ, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Kính Đình. "Em. . ." Trong lúc nhất thời, cổ họng tôi giống như bị ai đó bóp chặt, người cứng đờ, không biết nên giải thích với anh như thế nào. “Sao em lại ở trong này?” Giọng nói của Lục Kính Đình chứa đầy sự tức giận và phẫn nộ, ánh mắt anh dán chặt thắt lưng tôi, như thể muốn ăn thịt tôi vậy. “Em... em đến thăm Tân Gia Kiệt.” Tôi lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Lại đây” Lục Kính Đình bước tới, kéo cánh tay tôi ra, liền nhìn thấy vết thương trên thắt lưng của tôi.
Tôi bị đau, mày nhíu lại, khẽ rên lên một tiếng, người tôi đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống. "Không phải anh đã nói em đang mang thai nên không được hiến tủy sao!" Lục Kính Đình đỡ lấy bả vai của tôi, giọng nói nồng đậm mùi thuốc súng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đang cực kỳ tức giận. “Tôi nói rồi, tôi sẽ đi kiểm tra độ tương thích với tuỷ của Tân Gia Kiệt.” Lục Kính Đình nắm chặt vai tôi nói :“ÁI Phương, em có tin anh hay không, hay là em vẫn không tin chính bản thân mình!"
Sau khi nghe những lời của Lục Kính Đình, tôi sửng sốt một chút, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý anh muốn nói. "Tân Ái Phương đầu rồi, kết quả xét nghiệm của cô có rồi." Giọng cô y tá đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi nhanh chóng chạy đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đi theo sau tôi. "Đây là kết quả xét nghiệm của cô." Cô y tá đưa cho tôi một bản xét nghiệm, tôi chưa kịp cầm lấy đọc thì bị Lục Kính Đình giật lấy xem trước. “Anh làm gì vậy, đưa cho em xem!” Đang nóng lòng muốn biết kết quả xét nghiệm, tôi đưa tay giật lấy phiếu kiểm tra từ tay Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, sau khi anh đọc xong tờ phiếu kiểm tra, anh thở dài một cách khó chịu, dựa lưng vào ghế ở hành lang, một tay ôm mặt, tay kia cầm tờ giấy xét nghiệm buông thõng xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không hiểu anh đang làm cái gì, nhưng tôi nóng lòng muốn biết kết quả nên đã giơ tay ra giật giấy xét nghiệm trong tay anh.
Lần này, anh không ngăn cản tôi xem giấy xét nghiệm mà để cho tôi lấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi vội vàng mở tờ giấy nhìn thoáng qua kết quả, nhưng lại không ngờ chỉ một cái liếc mắt này đã thay đổi cả quỹ đạo cuộc sống trong tương lai của tôi.
**********
Chương 381: Khách sạn bị niêm phong
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đi đến trước mặt tôi và cau mày hỏi. "Em . . ." Tôi có chút bối rối, nhìn về phía Vu Thanh Thư. Vụ Thanh Thư nhún vai nói: "Đúng lúc anh ấy đang nói với chị về chuyện đó." "Em còn cho rằng chị đang bận chuyện nhà họ Triệu" Tôi nhỏ giọng nói.
Lục Kính Đình không quan tâm đến chuyện này nữa, hỏi: "Khách sạn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói xong, anh liền đi về phía cửa khách sạn. "Tất cả ở đây đều bị cảnh sát niêm phong ư?" Lục Kính Đình híp mắt lại hỏi Tưởng Thanh. "Ừ" Tưởng Thanh gật đầu. “Được rồi.” Lục Kính Đình liếc mắt nhìn xung quanh, ôm lấy bả vai tôi rồi bước ra khỏi khách sạn: “Tôi không muốn động ông ta, nhưng ông ta lại tự mình dâng đến cửa."
Người đàn ông mà Lục Kính Đình vừa nhắc đến chính là cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Về sau tôi mới biết được, Lục Kính Đình và những người khác cho rằng bọn họ đều không liên quan gì đến cục trưởng Lưu. Nếu cục trưởng Lưu có quan hệ gì với nhà họ Triệu thì Lục Kính Đình cũng không động đến ông ta.
Không ngờ tới cục trưởng Lưu lại ra tay với khách sạn của tôi trước, bây giờ Lục Kính Đình mới quyết định ra tay xử ông ta. Hơn nữa, bây giờ nhà họ Triệu vẫn chưa có hành động mới, nếu anh động đến cục trưởng Lưu trước thì nhà họ Triệu sẽ không còn chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó có khả năng nhà họ Triệu sẽ sụp đổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy nhiên, ngay cả khi Lục Kính Đình muốn động đến nhà họ Lưu, khách sạn của tôi vẫn đóng cửa. Tôi và Lục Kính Đình đến cục cảnh sát để yêu cầu họ thả các cô gái đã bị bắt ra ra rồi sắp xếp cho những người vừa được thả ra đến nhà Đỏ. "Cám ơn chị Vụ, hôm nay chị vất vả rồi."
Vu Thanh Thư xua tay, ý muốn nói với chúng tôi là không có chuyện gì, sau đó cô ấy nói với Lục Kính Đình: "Chuyện anh nhờ tôi tìm kiếm đã có kết quả rồi." "Được..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình còn chưa nói xong, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng tình huống của Tân Gia Kiệt đã trở nên xấu hơn.
Trái tim tôi mới bình tĩnh lại đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi tôi chạy đến bệnh viện, Tân Gia Kiệt đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đứng đợi ở cửa, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình luôn ở bên cạnh để an ủi tôi, giúp tôi thoải mái hơn nhưng anh có làm thế nào tôi cũng không thể bình tĩnh lại được, mũi tôi sụt sịt như sắp khóc. “Bác sĩ nói rằng em không thể có cảm xúc lo lắng sợ hãi khi mang thai, nếu không nó có ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ.” Mãi về sau Lục Kính Đình không nhịn được phải nghiêm giọng để nhắc nhở, tôi mới kìm được nước mắt. "Bác sĩ. Bác sĩ . .em trai tôi thế nào rồi?" Tôi vừa thấy bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu đã vội vàng chạy đến hỏi.
Đây là một người bác sĩ tôi chưa gặp, bác sĩ chủ trì của Tân Gia Kiệt ngày trước là một người khác. Ông ta nhìn về phía tôi thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Tình huống không tốt lắm, người nhà nên chuẩn bị ghép tủy cho cậu ta càng sớm càng tốt." "Cái gì? Cấy ghép tủy!" Tôi sững người ra, vì sao Tân Gia Kiệt phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống. "Lúc trước tôi đã nói người nhà cô rằng bệnh ung thư máu của cậu ta đang ở giai đoạn cuối mà bệnh viện đang thiếu tủy, vì vậy mọi người tìm tủy thích hợp với cậu ta càng sớm càng tốt. Sao vậy? Mọi người vẫn chưa tìm thấy tuỷ phù hợp sao?" "Cái gì? Sao tôi không biết chuyện này?" Đôi mắt của tôi mở to và hỏi lại với vẻ mặt không dám tin, tôi nắm chặt lấy quần áo của bác sĩ hỏi: "Anh nói Tân Gia Kiệt đang bị ung thư máu giai đoạn cuối sao?" "Đúng vậy" Bác sĩ vừa cấp cứu cho Tân Gia Kiệt xong trả lời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể không đứng vững được ngã về phía sau, may mắn là có Lục Kính Đình đứng đằng sau đỡ nên tôi không bị ngã xuống. "Anh có biết Tân Gia Kiệt bị ung thư máu không vậy? Sao anh không nói gì cho em biết vậy" Tôi quay người lại, nắm lấy cổ áo của Lục Kính Đình, đau khổ gào lên.
Lục Kính Đình giơ tay lên ôm chặt lấy tôi vào trong ngực anh: "Ái Phương, em đừng kích động, cấy ghép tủy sống gì đó, anh đã nhờ chị Thanh Thư đi tìm cho em rồi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi chợt nghĩ đến những giao dịch chợ đen mà Lục Kính Đình nói chuyện với Vu Thanh Thư mấy ngày nay, hoá ra anh đang giúp Tân Gia Kiệt tìm tủy thích hợp, nhưng anh lại không nói cho tôi biết chuyện đó.
Thảo nào mấy ngày nay đầu Tân Gia Kiệt cạo trắng, tôi hỏi y tá chăm sóc Tân Gia Kiệt xem chuyện gì đang xảy ra thì y tá chỉ nói rằng đó là do nó luôn túm tóc đẻ tự hành hạ bản thân nên họ đã cạo trọc đầu đi vì sợ nó tự khiến bản thân bị thương. Sau chuyện đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà tin vào lời cô y tá nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nghĩ đến chuyện Lục Kính Đình đã thông đồng với các bác sĩ và y tá xung quanh Tân Gia Kiệt và bảo họ đừng nói với tôi, nhưng anh lại không ngờ rằng lần này bệnh viện lại đổi sang một bác sĩ khác, nếu không thì không biết đợi đến khi nào tôi mới biết được chuyện này. “Tại sao anh không nói cho em biết chuyện này?” Tôi khóc khiến cả cơ thể có chút suy yếu, nhưng vẫn cố thì thào chất vấn Lục Kính Đình "Ái Phương, không có chuyện gì đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn." Lục Kính Đình giống như bị sợ hãi trước phản ứng của tôi, cánh tay anh đang ôm tôi có hơi run rẩy. "Em! Em có thể. . . em là chị gái của Tân Gia Kiệt... em có thể hiển tủy cho nó." "Không được, bây giờ em đang mang thai, em không được hiến tủy" Lục Kính Đình trực tiếp từ chối tôi. "Em có thể, em có thể hiến cho nó." "Tuyệt đối không được." Lục Kính Đình kéo tôi vào trong lồng ngực anh rồi ôm chặt lấy người tôi :"Em bình tĩnh lại một chút."
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Tân Gia Kiệt được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu thì tôi vội vàng chạy đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tân Gia Kiệt vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhìn thấy cảnh này lòng tôi đau như muốn chết.
Sau khi đưa Tâm Gia Kiệt đến phòng bình thường, tôi bình tĩnh lại một chút rồi mới đi hỏi bác sĩ về tình trạng của cậu ta. "Tình trạng của bệnh nhân không được tốt lắm, mặc dù lần này đã được cấp cứu kịp thời nhưng vẫn phải cấy ghép tủy càng sớm càng tốt để cứu sống được bệnh nhân." “Bác sĩ, tôi là chị gái của nó, tôi có thể hiển tủy cho Tân Gia Kiệt được không?” Tôi bỏ qua sự ngăn cản của Lục Kính Đình, nhanh chóng hỏi lại. "Chị gái sao? Nhưng bây giờ cô đang mang thai, sẽ có rủi ro." Ánh mắt bác sĩ liếc qua bụng đang nhô lên của tôi rồi nói:"Cô không nên hiến tủy, tốt hơn hết là nhanh chóng tìm được người phù hợp." "Bác sĩ. . . cầu xin ông đấy, Tân Gia Kiệt là mạng sống của tôi!" Tôi vừa nghe bác sĩ xong đã vừa lo lắng vừa khóc nức nở cầu xin. "Không được, bên phía anh sắp tìm được tủy phù hợp với Tân Gia Kiệt rồi. Ái Phương, em bình tĩnh lại một chút đi." Giọng nói của Lục Kính Đình vang lên bên tai tôi chứa đầy sự bất lực, giống như anh vẫn đang do dự không biết nói ra hay không.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện đó, tôi nắm lấy cánh tay bác sĩ và không ngừng khóc.
Cuối cùng, bác sĩ không chịu được việc tôi khóc lóc cầu xin đành phải đồng ý cho tôi đi làm xét nghiệm kiểm tra độ tương thích nhưng Lục Kính Đình như thế nào cũng không đồng ý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi bất tắc dĩ bị anh cưỡng chế đưa về nhà, nói cái gì mà không cho tôi đi làm xét nghiệm. “Được rồi, anh nhất định phải tìm được đó, em sẽ đợi Trong cơn tuyệt vọng, tôi phải giả vờ thỏa hiệp.
Nếu tôi tiếp tục làm loạn đòi đi, Lục Kính Đình có thể sẽ trực tiếp nhất tôi lại, vì vậy tôi lại càng không có biện pháp nào đi hiến tủy cho Tân Gia Kiệt. Cậ*p nhật chương mới nhất tại Truyện88.vip
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình thấy tôi không làm loạn nữa nói nắm lấy tay tôi, anh vỗ nhẹ hai cái vào lưng tôi. "Em mệt rồi, em muốn đi ngủ." Tôi đẩy tay Lục Kính Đình ra, xoay người đi về phòng ngủ. Lục Kính Đình dỗ tôi ngủ như một đứa trẻ, đây có lẽ là khía cạnh dịu dàng nhất của anh mà tôi từng thấy. Sau khi tôi ngủ, anh trả lời một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, đợi đến khi tiếng Lục Kính Đình khởi động xe rời đi càng ngày càng nhỏ dần, tôi liền đứng dậy đi đến bệnh viện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu Lục Kính Đình không cho tôi đi thì tôi sẽ trộm đi đến bệnh viện, dù sao thì việc chờ tủy thích hợp ở chợ đen là một chuyện hiếm có, tôi không biết phải chờ đến ngày nào mới có được.
Chuyện liên quan đến Tân Gia Kiệt, một giây thôi tôi cũng không đợi được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay cả khi tôi không thể cấy ghép tủy khi mang thai, Tân Gia Kiệt vẫn có thể duy trì sự sống bằng cách làm hoá trị rồi đợi tôi sinh con xong sẽ cấy ghép tủy sống.
Nếu bây giờ Lục Kính Đình tìm thấy tủy thích hợp đểghép thì đây là một chuyện tốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, tôi đã đến phòng làm xét nghiệm hiến tủy, vì đang mang thai nên tôi không được sử dụng thuốc gây tê.
Có thể là do lấy tủy để kiểm tra sự tương thích với tuỷ của Tân Gia Kiệt nên tôi không cảm thấy quá đau đớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì muốn nhanh chóng lấy được kết quả xét nghiệm, tôi đã chọn lấy kết quả trực tiếp. Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi vừa ra khỏi phòng mổ, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Kính Đình. "Em. . ." Trong lúc nhất thời, cổ họng tôi giống như bị ai đó bóp chặt, người cứng đờ, không biết nên giải thích với anh như thế nào. “Sao em lại ở trong này?” Giọng nói của Lục Kính Đình chứa đầy sự tức giận và phẫn nộ, ánh mắt anh dán chặt thắt lưng tôi, như thể muốn ăn thịt tôi vậy. “Em... em đến thăm Tân Gia Kiệt.” Tôi lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Lại đây” Lục Kính Đình bước tới, kéo cánh tay tôi ra, liền nhìn thấy vết thương trên thắt lưng của tôi.
Tôi bị đau, mày nhíu lại, khẽ rên lên một tiếng, người tôi đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống. "Không phải anh đã nói em đang mang thai nên không được hiến tủy sao!" Lục Kính Đình đỡ lấy bả vai của tôi, giọng nói nồng đậm mùi thuốc súng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đang cực kỳ tức giận. “Tôi nói rồi, tôi sẽ đi kiểm tra độ tương thích với tuỷ của Tân Gia Kiệt.” Lục Kính Đình nắm chặt vai tôi nói :“ÁI Phương, em có tin anh hay không, hay là em vẫn không tin chính bản thân mình!"
Sau khi nghe những lời của Lục Kính Đình, tôi sửng sốt một chút, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý anh muốn nói. "Tân Ái Phương đầu rồi, kết quả xét nghiệm của cô có rồi." Giọng cô y tá đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi nhanh chóng chạy đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình đi theo sau tôi. "Đây là kết quả xét nghiệm của cô." Cô y tá đưa cho tôi một bản xét nghiệm, tôi chưa kịp cầm lấy đọc thì bị Lục Kính Đình giật lấy xem trước. “Anh làm gì vậy, đưa cho em xem!” Đang nóng lòng muốn biết kết quả xét nghiệm, tôi đưa tay giật lấy phiếu kiểm tra từ tay Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, sau khi anh đọc xong tờ phiếu kiểm tra, anh thở dài một cách khó chịu, dựa lưng vào ghế ở hành lang, một tay ôm mặt, tay kia cầm tờ giấy xét nghiệm buông thõng xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không hiểu anh đang làm cái gì, nhưng tôi nóng lòng muốn biết kết quả nên đã giơ tay ra giật giấy xét nghiệm trong tay anh.
Lần này, anh không ngăn cản tôi xem giấy xét nghiệm mà để cho tôi lấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi vội vàng mở tờ giấy nhìn thoáng qua kết quả, nhưng lại không ngờ chỉ một cái liếc mắt này đã thay đổi cả quỹ đạo cuộc sống trong tương lai của tôi.