Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383: Nhà máy phát nổ
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 383: Nhà máy phát nổ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi đến nơi, tôi vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi khỏi nồng nặc đến mức tôi suýt ngất.
Sau khi bước vào nhà máy, tôi thấy Dương Quốc Hưng đang ngồi xổm hút thuốc, anh ta thấy chúng tôi đến liền dập điếu thuốc xuống đất, đứng dậy. “Chúng ta luôn chống cháy nổ rất tốt sao lại phát nổ được?” Lục Kính Đình nhìn xung quanh, hỏi. “Chúng ta phòng chống cháy nổ tốt nhưng có người đặc biệt đến để châm lửa. Dương Quốc Hưng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhà máy của Tần Khải Thiên cũng nổ rồi, hơn nữa hàng hóa bị cháy đều là hàng của nhà họ Triệu. “Cái gì?” Lục Kính Đình nghe vậy, hai lông mày nhíu vào, sải bước về phía nhà kho.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không chỉ Lục Kính Đình mà ngay cả tôi khi nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tôi đã từng thấy số hàng đó, bề ngoài thì là vàng thỏi nhưng thực ra bên trong trống rỗng bên trong chứa chất bột màu trắng rất có giá trị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi đang suy nghĩ thì Lục Kính Đình từ nhà kho đi ra, nét mặt tối sầm lại. “Xem ra, tên nội giản này ẩn rất kỹ” Lục Kính Đình nheo mắt lại, nhìn về phía nhà kho, đang suy nghĩ gì đó. “Kiểm tra?” Dương Quốc Hưng hỏi, Lục Kính Đình còn chưa trả lời anh ta đã gọi người đến kiểm tra.
Lục Kính Đình lập tức ngăn cản anh ta: “Không cần đâu.” “Sao vậy?” Dương Quốc Hưng nhíu mày, không hiểu Lục Kính Đình đang muốn làm gì. “Chờ”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình lấy ra một điều thuốc, bật lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, rồi phun ra một chữ
Sau đó, không chờ Dương Quốc Hưng nói, Lục Kính Đình tiếp tục nói: “Nói với bên ngoài là vụ nổ lần này là do chúng ta phòng chống cháy nổ không tất, nhớ rõ, không được bứt dây động rừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Quốc Hưng hiểu ý của Lục Kính Đình, gật đầu đồng ý. “Đúng rồi, Kính Đình, phía Cục trưởng Lưu, anh định làm thế nào?”
Lục Kính Đình vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt: “Hiện tại không thể lấy đá chọi đá được, chúng ta chỉ có thể mềm dẻo hơn một chút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nói cho Dương Quốc Hưng kế hoạch của anh, thế lực của Cục trưởng Lưu quá lớn, đánh bại ông ta từng chút một là chuyện không thể, vậy nên anh định đóng giả làm doanh nhân, Dương Quốc Hưng làm trợ lý, đi giao dịch hàng hóa với Cục trưởng Lưu, lập tức thủ tiêu Cục trưởng Lưu trên đường ông ta trở về.
Dù sao thì chuyện chiếc bút ghi âm trước đây là do Tân Khải Thiên ra mặt đàm phán, Cục trưởng Lưu cũng chưa từng gặp anh và Dương Quốc Hưng, vì vậy hai người họ giả làm doanh nhân không có vấn đề gì cả.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi cảm thấy trực tiếp thủ tiêu Cục trưởng Lưu có hơi không thực tế nhưng đây là quyết định của Lục Kính Đình, quyết định của anh thường không sai.
Hiện tại đám người Triệu Mộng Tuyết đang ở Thanh Châu, Lục Kính Đình không yên tâm để tôi ở lại đây một mình nên để tôi đi cùng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nghĩ một lát, mặc dù Cục trưởng Lưu phong tỏa khách sạn của tôi nhưng ông ta cũng chưa từng gặp tôi, tôi có đi cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.
Hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi tôi không quay lại Thanh Hải, tôi cũng muốn về đó xem thế nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tần Khải Thiên không có cách nào để tham gia chuyện lần này cả, đành chịu trách nhiệm cung cấp hàng cho chúng tôi. “Chuyện này để để Nghĩa dẫn theo một đám anh em không tham gia vào vụ hàng hóa nhà họ Triệu lần trước.” Lục Kính Đình dừng lại: “Chuyện này không được để rò rỉ ra bên ngoài. “OK! Dương Quốc Hưng bẻ khớp tay.
Từ trước đến nay Lục Kính Đình nói hành động là hành động, tôi hôm đó chúng tôi ngồi máy bay, nhanh chóng đến Thanh Hải.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình để Dương Quốc Hưng nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu mấy lần trước, cùng nhau ăn mấy bữa cơm, mới có thể thành công nói chuyện được với Cục trưởng Lưu.
Dương Quốc Hưng nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu những chuyện liên quan đến hàng hóa, Thư ký nói sẽ báo cáo lại cho Cục trưởng Lưu. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng thể làm gì nhưng không ngờ đến ngày hôm sau, bọn họ đạt được lịch hẹn với Cục trưởng Lưu để bàn bạc về chuyện buôn bán, địa điểm là một hộp đêm lớn ở phía Đông thành phố.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một giao dịch với lợi nhuận khổng lồ, nói một cách hoa mỹ là đàm phán hợp tác làm ăn.
Sau này tôi mới hiểu, lúc đó trong tay Cục trưởng Lưu có một lô hàng cần bán gấp, nên mới hẹn chúng tôi một cách dễ dàng như vậy, Lục Kính Đình cũng nhắm đúng thời cơ mới đi hẹn ông ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quyền chủ động nằm trong tay chúng tôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Tối hôm đó, tôi mặc một chiếc váy hơi rộng, trang điểm nhẹ nhàng, dù sao thì thân phận hiện tại của tôi là vợ của một doanh nhân, nên trang điểm đậm không hợp lắm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng đã chuẩn bị xong, đón tồi rồi đi đến hộp đêm.
Đến nơi, tôi nhìn phía ngoài hộp đêm, ba chữ ghi là Dạ Phi Dạ nổi bật trước mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Quốc Hưng đi vào trước, nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu một lúc, sau đó tôi và Lục Kính Đình mới đi vào.
Tầng một là vũ trưởng, bây già lại là nửa đêm, đủ loại trai gái đang lắc lư trên sàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi đã từng là một thành viên trên vũ trường, nhưng từ sau khi kết hôn với Lục Kính Đình tôi không thể đến những nơi như thế này nữa, bây giờ chợt cảm thấy nơi này hơi ồn ào.
Tôi nắm tay Lục Kính Đình, đi thẳng đến phòng riêng trên tầng cao nhất, không có nhiều người đến tầng này, đa số đều là những người rất giàu có.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Để đảm bảo bí mật, căn phòng được đặt ở cuối hành lang, không có người qua lại.
Lúc chúng tôi đến phòng riêng, thư ký của Cục trưởng Lưu đã rời đi, nhưng ông ta vẫn chưa đến. “Cục trưởng Lưu này đúng là kiêu căng. Chúng tôi ở phòng riêng chờ gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Dương Quốc Hưng không nhịn được nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ rằng anh ta vừa nói xong thì cánh cửa liền có động tĩnh.
Cục trưởng Lưu đến rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi tò mò nhìn ra ngoài cửa, thấy năm sau người giống như vệ sĩ, một lúc sau tôi mới thấy Cục trưởng Lưu vừa thấp vừa tròn trong số mấy người đó. “Chào ngài.” Lục Kính Đình đứng dậy, giơ tay ra về phía
Cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cục trưởng Lưu nghiêm nghị gật đầu, bắt tay Lục Kính Đình, rồi cho mấy vệ sĩ đứng phía sau ra ngoài cửa canh. “Vị này là anh Lục đúng không?” Tất cả đã được xếp ổn thỏa, Cục trưởng Lưu mới nở nụ cười, nói. sắp “Đúng vậy là tôi. Lục Kính Đình mời Cục trưởng Lưu ngồi vào ghế phía trên, bảo Dương Quốc Hưng đưa thuốc lá cho ông ta.
Cục trưởng Lưu không nhận thuốc lá trong tay anh ta mà bảo thuộc hạ lấy một điều thuốc trong chiếc hộp chuyên dụng: “Tôi không hút thuốc bình thường” Nói rồi, ông ta châm điếu thuốc thuộc hạ vừa lấy, hít một hơi. Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mùi vị đó tôi chỉ ngửi qua là biết đó là cái gì, trước đây khi tôi còn ở hộp đêm, những người thường xuyên hút loại thuốc này không phải là vì mùi vị của nó đặc biệt mà là bên trong loại thuốc này không phải là thuốc lá mà là bột trắng.
Bọn họ còn nói đó là đồ tốt, để tôi hút cùng, tôi sợ bị nghiện nên lúc nào cũng dùng rượu để từ chối, tôi tình nguyện uống thêm một chút rượu chứ không muốn nghiện thứ có thể hủy hoại một đời người như cái thứ đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ lại, Cục trưởng Lưu nghiện không nhẹ, đến thuốc là bình thường cũng không hút được nữa.
Dương Quốc Hưng cầm điếu thuốc lại, nhìn Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Lục Kính Đình mới lên tiếng: “Thuốc của Cục trưởng Lưu đúng là không phải thuốc bình thường. “Giống với hàng hôm nay” Cục trưởng Lưu nheo mắt, lại hít một hơi: “Rất tinh khiết. “Vậy sao?” Lục Kính Đình nhếch môi cười: “Cục trưởng
Lưu, có tiện để tôi xem hàng trước không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không nói những lời thừa thãi, mà thẳng thắn nhắc đến chuyện hàng hóa, dù sao thì giải quyết càng nhanh càng tốt.
Cục trưởng Lưu gật đầu, búng tay, tên vệ sĩ đứng phía sau ông ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ mang đến, mở ra, bên trong là thứ bột màu trắng giống hệt thuốc mà ông ta đang hút. "Số hàng này không dễ lấy, hơn nữa lại nguyên chất, đây là hàng mẫu, chờ quyết định xong giá cả tôi sẽ cho người đưa mọi người qua đó xem cả lô hàng. Tên vệ sĩ phía sau Cục trưởng Lưu đưa chiếc hộp cho Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời nói của ông ta cũng có ý vô cùng rõ ràng, để Lục Kính Đình nhanh chóng quyết định giá cả, ông ta cảm thấy được thì lập tức giao dịch, ông ta cũng có thể thoát ra sớm.
Lục Kính Đình cũng buôn hàng nên đương nhiên không lạ lẫm gì thứu này, anh dùng tay lấy một ít bột từ trong chiếc hộp, đặt lên mũi ngửi thử, sau đó khỏe mỗi cong lên. “Quả nhiên là nguyên chất, không biết loại hàng này Cục trưởng Lưu có bao nhiêu?” Lục Kính Đình ra hiệu cho Dương Quốc Hưng cũng nhìn chỗ bột sau đó hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cục trưởng Lưu không nói gì mà duỗi ba ngón tay ra.
Ba mươi thùng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không khỏi ngạc nhiên trong lòng, một thùng ít nhất cũng phải năm trăm gam, ba mươi thùng là mười lăm cân.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy Lục Kính Đình chờ để giết ông ta vẫn còn quá dễ dãi với ông ta rồi, với số lượng này, nếu chính phủ ra tay thì cũng là tù chung thân.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng đáng tiếc, hiện tại thế lực của Cục trưởng Lưu quá lớn, tạm thời chính phủ không động được vào ông ta, Lục Kính Đình cũng chỉ có thể ám sát ông ta. “Nếu là ba mươi, còn nhiều hơn nữa không?” Lục Kính Đình nhưởng mày nhìn Cục trưởng Lưu.
Ánh mắt của Cục trưởng Lưu đột nhiên sáng lên, ông ta quay đầu nhìn xung quanh: “Anh cần bao nhiêu?” “Ông có bao nhiêu, tôi cần bấy nhiêu.” Lục Kính Đình đẩy hộp bột trắng về chỗ Cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này ánh mắt của Cục trưởng Lưu không còn bình tĩnh nữa, nở nụ cười không thể che giấu: “Bằng này”
Tôi nhìn tay Cục trưởng Lưu, tám.
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Chương 383: Nhà máy phát nổ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi đến nơi, tôi vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi khỏi nồng nặc đến mức tôi suýt ngất.
Sau khi bước vào nhà máy, tôi thấy Dương Quốc Hưng đang ngồi xổm hút thuốc, anh ta thấy chúng tôi đến liền dập điếu thuốc xuống đất, đứng dậy. “Chúng ta luôn chống cháy nổ rất tốt sao lại phát nổ được?” Lục Kính Đình nhìn xung quanh, hỏi. “Chúng ta phòng chống cháy nổ tốt nhưng có người đặc biệt đến để châm lửa. Dương Quốc Hưng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhà máy của Tần Khải Thiên cũng nổ rồi, hơn nữa hàng hóa bị cháy đều là hàng của nhà họ Triệu. “Cái gì?” Lục Kính Đình nghe vậy, hai lông mày nhíu vào, sải bước về phía nhà kho.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không chỉ Lục Kính Đình mà ngay cả tôi khi nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tôi đã từng thấy số hàng đó, bề ngoài thì là vàng thỏi nhưng thực ra bên trong trống rỗng bên trong chứa chất bột màu trắng rất có giá trị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi đang suy nghĩ thì Lục Kính Đình từ nhà kho đi ra, nét mặt tối sầm lại. “Xem ra, tên nội giản này ẩn rất kỹ” Lục Kính Đình nheo mắt lại, nhìn về phía nhà kho, đang suy nghĩ gì đó. “Kiểm tra?” Dương Quốc Hưng hỏi, Lục Kính Đình còn chưa trả lời anh ta đã gọi người đến kiểm tra.
Lục Kính Đình lập tức ngăn cản anh ta: “Không cần đâu.” “Sao vậy?” Dương Quốc Hưng nhíu mày, không hiểu Lục Kính Đình đang muốn làm gì. “Chờ”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình lấy ra một điều thuốc, bật lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, rồi phun ra một chữ
Sau đó, không chờ Dương Quốc Hưng nói, Lục Kính Đình tiếp tục nói: “Nói với bên ngoài là vụ nổ lần này là do chúng ta phòng chống cháy nổ không tất, nhớ rõ, không được bứt dây động rừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Quốc Hưng hiểu ý của Lục Kính Đình, gật đầu đồng ý. “Đúng rồi, Kính Đình, phía Cục trưởng Lưu, anh định làm thế nào?”
Lục Kính Đình vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt: “Hiện tại không thể lấy đá chọi đá được, chúng ta chỉ có thể mềm dẻo hơn một chút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình nói cho Dương Quốc Hưng kế hoạch của anh, thế lực của Cục trưởng Lưu quá lớn, đánh bại ông ta từng chút một là chuyện không thể, vậy nên anh định đóng giả làm doanh nhân, Dương Quốc Hưng làm trợ lý, đi giao dịch hàng hóa với Cục trưởng Lưu, lập tức thủ tiêu Cục trưởng Lưu trên đường ông ta trở về.
Dù sao thì chuyện chiếc bút ghi âm trước đây là do Tân Khải Thiên ra mặt đàm phán, Cục trưởng Lưu cũng chưa từng gặp anh và Dương Quốc Hưng, vì vậy hai người họ giả làm doanh nhân không có vấn đề gì cả.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi cảm thấy trực tiếp thủ tiêu Cục trưởng Lưu có hơi không thực tế nhưng đây là quyết định của Lục Kính Đình, quyết định của anh thường không sai.
Hiện tại đám người Triệu Mộng Tuyết đang ở Thanh Châu, Lục Kính Đình không yên tâm để tôi ở lại đây một mình nên để tôi đi cùng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nghĩ một lát, mặc dù Cục trưởng Lưu phong tỏa khách sạn của tôi nhưng ông ta cũng chưa từng gặp tôi, tôi có đi cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.
Hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi tôi không quay lại Thanh Hải, tôi cũng muốn về đó xem thế nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tần Khải Thiên không có cách nào để tham gia chuyện lần này cả, đành chịu trách nhiệm cung cấp hàng cho chúng tôi. “Chuyện này để để Nghĩa dẫn theo một đám anh em không tham gia vào vụ hàng hóa nhà họ Triệu lần trước.” Lục Kính Đình dừng lại: “Chuyện này không được để rò rỉ ra bên ngoài. “OK! Dương Quốc Hưng bẻ khớp tay.
Từ trước đến nay Lục Kính Đình nói hành động là hành động, tôi hôm đó chúng tôi ngồi máy bay, nhanh chóng đến Thanh Hải.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình để Dương Quốc Hưng nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu mấy lần trước, cùng nhau ăn mấy bữa cơm, mới có thể thành công nói chuyện được với Cục trưởng Lưu.
Dương Quốc Hưng nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu những chuyện liên quan đến hàng hóa, Thư ký nói sẽ báo cáo lại cho Cục trưởng Lưu. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng thể làm gì nhưng không ngờ đến ngày hôm sau, bọn họ đạt được lịch hẹn với Cục trưởng Lưu để bàn bạc về chuyện buôn bán, địa điểm là một hộp đêm lớn ở phía Đông thành phố.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một giao dịch với lợi nhuận khổng lồ, nói một cách hoa mỹ là đàm phán hợp tác làm ăn.
Sau này tôi mới hiểu, lúc đó trong tay Cục trưởng Lưu có một lô hàng cần bán gấp, nên mới hẹn chúng tôi một cách dễ dàng như vậy, Lục Kính Đình cũng nhắm đúng thời cơ mới đi hẹn ông ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quyền chủ động nằm trong tay chúng tôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Tối hôm đó, tôi mặc một chiếc váy hơi rộng, trang điểm nhẹ nhàng, dù sao thì thân phận hiện tại của tôi là vợ của một doanh nhân, nên trang điểm đậm không hợp lắm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng đã chuẩn bị xong, đón tồi rồi đi đến hộp đêm.
Đến nơi, tôi nhìn phía ngoài hộp đêm, ba chữ ghi là Dạ Phi Dạ nổi bật trước mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Quốc Hưng đi vào trước, nói chuyện với thư ký của Cục trưởng Lưu một lúc, sau đó tôi và Lục Kính Đình mới đi vào.
Tầng một là vũ trưởng, bây già lại là nửa đêm, đủ loại trai gái đang lắc lư trên sàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù tôi đã từng là một thành viên trên vũ trường, nhưng từ sau khi kết hôn với Lục Kính Đình tôi không thể đến những nơi như thế này nữa, bây giờ chợt cảm thấy nơi này hơi ồn ào.
Tôi nắm tay Lục Kính Đình, đi thẳng đến phòng riêng trên tầng cao nhất, không có nhiều người đến tầng này, đa số đều là những người rất giàu có.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Để đảm bảo bí mật, căn phòng được đặt ở cuối hành lang, không có người qua lại.
Lúc chúng tôi đến phòng riêng, thư ký của Cục trưởng Lưu đã rời đi, nhưng ông ta vẫn chưa đến. “Cục trưởng Lưu này đúng là kiêu căng. Chúng tôi ở phòng riêng chờ gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Dương Quốc Hưng không nhịn được nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không ngờ rằng anh ta vừa nói xong thì cánh cửa liền có động tĩnh.
Cục trưởng Lưu đến rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi tò mò nhìn ra ngoài cửa, thấy năm sau người giống như vệ sĩ, một lúc sau tôi mới thấy Cục trưởng Lưu vừa thấp vừa tròn trong số mấy người đó. “Chào ngài.” Lục Kính Đình đứng dậy, giơ tay ra về phía
Cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cục trưởng Lưu nghiêm nghị gật đầu, bắt tay Lục Kính Đình, rồi cho mấy vệ sĩ đứng phía sau ra ngoài cửa canh. “Vị này là anh Lục đúng không?” Tất cả đã được xếp ổn thỏa, Cục trưởng Lưu mới nở nụ cười, nói. sắp “Đúng vậy là tôi. Lục Kính Đình mời Cục trưởng Lưu ngồi vào ghế phía trên, bảo Dương Quốc Hưng đưa thuốc lá cho ông ta.
Cục trưởng Lưu không nhận thuốc lá trong tay anh ta mà bảo thuộc hạ lấy một điều thuốc trong chiếc hộp chuyên dụng: “Tôi không hút thuốc bình thường” Nói rồi, ông ta châm điếu thuốc thuộc hạ vừa lấy, hít một hơi. Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mùi vị đó tôi chỉ ngửi qua là biết đó là cái gì, trước đây khi tôi còn ở hộp đêm, những người thường xuyên hút loại thuốc này không phải là vì mùi vị của nó đặc biệt mà là bên trong loại thuốc này không phải là thuốc lá mà là bột trắng.
Bọn họ còn nói đó là đồ tốt, để tôi hút cùng, tôi sợ bị nghiện nên lúc nào cũng dùng rượu để từ chối, tôi tình nguyện uống thêm một chút rượu chứ không muốn nghiện thứ có thể hủy hoại một đời người như cái thứ đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ lại, Cục trưởng Lưu nghiện không nhẹ, đến thuốc là bình thường cũng không hút được nữa.
Dương Quốc Hưng cầm điếu thuốc lại, nhìn Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Lục Kính Đình mới lên tiếng: “Thuốc của Cục trưởng Lưu đúng là không phải thuốc bình thường. “Giống với hàng hôm nay” Cục trưởng Lưu nheo mắt, lại hít một hơi: “Rất tinh khiết. “Vậy sao?” Lục Kính Đình nhếch môi cười: “Cục trưởng
Lưu, có tiện để tôi xem hàng trước không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không nói những lời thừa thãi, mà thẳng thắn nhắc đến chuyện hàng hóa, dù sao thì giải quyết càng nhanh càng tốt.
Cục trưởng Lưu gật đầu, búng tay, tên vệ sĩ đứng phía sau ông ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ mang đến, mở ra, bên trong là thứ bột màu trắng giống hệt thuốc mà ông ta đang hút. "Số hàng này không dễ lấy, hơn nữa lại nguyên chất, đây là hàng mẫu, chờ quyết định xong giá cả tôi sẽ cho người đưa mọi người qua đó xem cả lô hàng. Tên vệ sĩ phía sau Cục trưởng Lưu đưa chiếc hộp cho Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời nói của ông ta cũng có ý vô cùng rõ ràng, để Lục Kính Đình nhanh chóng quyết định giá cả, ông ta cảm thấy được thì lập tức giao dịch, ông ta cũng có thể thoát ra sớm.
Lục Kính Đình cũng buôn hàng nên đương nhiên không lạ lẫm gì thứu này, anh dùng tay lấy một ít bột từ trong chiếc hộp, đặt lên mũi ngửi thử, sau đó khỏe mỗi cong lên. “Quả nhiên là nguyên chất, không biết loại hàng này Cục trưởng Lưu có bao nhiêu?” Lục Kính Đình ra hiệu cho Dương Quốc Hưng cũng nhìn chỗ bột sau đó hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cục trưởng Lưu không nói gì mà duỗi ba ngón tay ra.
Ba mươi thùng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi không khỏi ngạc nhiên trong lòng, một thùng ít nhất cũng phải năm trăm gam, ba mươi thùng là mười lăm cân.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy Lục Kính Đình chờ để giết ông ta vẫn còn quá dễ dãi với ông ta rồi, với số lượng này, nếu chính phủ ra tay thì cũng là tù chung thân.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng đáng tiếc, hiện tại thế lực của Cục trưởng Lưu quá lớn, tạm thời chính phủ không động được vào ông ta, Lục Kính Đình cũng chỉ có thể ám sát ông ta. “Nếu là ba mươi, còn nhiều hơn nữa không?” Lục Kính Đình nhưởng mày nhìn Cục trưởng Lưu.
Ánh mắt của Cục trưởng Lưu đột nhiên sáng lên, ông ta quay đầu nhìn xung quanh: “Anh cần bao nhiêu?” “Ông có bao nhiêu, tôi cần bấy nhiêu.” Lục Kính Đình đẩy hộp bột trắng về chỗ Cục trưởng Lưu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này ánh mắt của Cục trưởng Lưu không còn bình tĩnh nữa, nở nụ cười không thể che giấu: “Bằng này”
Tôi nhìn tay Cục trưởng Lưu, tám.
Anh nợ em một câu yêu thương!