Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390: Cô là ai?
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
“Cô ta là ai?” Tôi nhíu mày, hỏi. “Tôn Lý Hải Yến dùng giấy vệ sinh lau mũi, dè dặt nhìn chúng tôi một cái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi sững sờ một chút, lại là cô ta. “Không phải tôi cố tình muốn trộm sổ sách của các người đâu, cũng không phải tôi cố ý nói với anh ta, tôi chỉ Tôi chỉ cần tiền” Không đợi chúng tôi mở miệng, Hải Yến nói tiếp một câu. “Cái gì? Tiền lương khách sạn cho cô không đủ cô dùng sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong những cô gái này, Hải Yến được thương yêu nhất, tiền lương, tiền boa cộng lại rất lớn, rốt cuộc cô ấy làm gì mà vẫn tiêu xài không đủ. “Không, cô không hiểu.
Hải Yến nói với chúng tôi, thật ra cô ấy căn bản không có người bố mắc nợ cờ bạc gì, cũng không bị đuổi giết, cô ấy nói như vậy, chỉ để tìm cách có được lòng thông cảm của chúng tôi, khiến chúng tôi thu nhận cô ấy nhằm tiến vào nội bộ của chúng tôi mà thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay từ đầu cô ấy làm gái làng chơi, cô ấy từ tiếp rượu đến bồi ngủ, cuối cùng đến mắc phải những thứ bột kia, lại sa vào những thứ bột kia không cách nào tự thoát khỏi, đã tiêu hết tất cả tiền bạc, còn bán đi căn nhà duy nhất bố cô ấy để lại. “Tôi càng ngày càng nghiện những thứ bột kia, nhưng cuối cùng tôi đã không còn tiền, lúc này, Tôn Ly cô ta tìm đến tôi, bảo tôi làm những việc này, cũng đồng ý cho tôi ba trăm ngàn tệ và đưa tôi rời khỏi Thanh Châu. “Lúc đó tôi lên cơn nghiện, cô ta còn cho tôi hút một hơi bột, tôi cần tiền để làm thỏa mãn bản thân, cho nên tôi đã đồng ý với cô ta. Hải Yến cứ nói, cứ nói, vừa nằm trên bàn vừa khóc lên.
Tôi vừa muốn hỏi tiếp cô ấy chút gì đó, chị Tưởng Thanh đè lấy cánh tay tôi, tỏ ý để chị ta hỏi. “Vậy sao cô lại trở về?" Giọng của chị Tưởng Thanh mang theo một chút sắc bén. “Bởi vì cô ta đã lừa tôi, tôi đưa sổ sách cho cô ta, làm xong việc cô ta căn dặn, nhưng cô ta không đưa tiền cho tôi, mà là... Mà là... Ánh mắt của Hải Yến trở nên sợ hãi, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó vô cùng kinh khủng. “Mau nói cho tôi.” Chị Tưởng Thanh vỗ mạnh xuống bàn, dọa Hải Yến ngẩn ra. “Tôi nói, tôi nói!” Hải Yến dùng tay bưng đầu: “Cô ta ném tôi cho một đám đàn ông, nói tôi nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện tiền bạc, còn nói cả đời của tôi cũng không ra được, những tên đàn ông đó, bọn họ lần lượt làm tôi, tôi không được rồi, tôi sắp chết rồi, cô xem.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói rồi, cô ấy vén áo của cô ấy lên, bên trên toàn là những vết bầm tím. “Sau đó tôi nhân lúc người trông coi ngủ, trốn ra ngoài, tôi không còn chỗ để đi, bèn trở lại.” Hải Yến cúi đầu, không dám nhìn chúng tôi. “Được rồi, cô nói xong rồi, cô có thể đi.” Chị Tưởng Thanh nhìn cô ấy một cái tựa như châm biếm, nói lạnh nhạt. “Cầu xin cô, đừng đuổi tôi đi, cầu xin cô, tôi không muốn trở lại, cô để tôi ở đây, tôi làm gì cũng được. Nháy mắt Hải Yến bị dọa đến vỡ mật, nắm lấy chiếc bàn, thế nào cũng không muốn đi. “Ai biết được lần này có phải cô lấy được sự thông cảm không? Có phải lừa chúng tôi không?” Chị Tưởng Thanh híp mắt, xô đẩy cô ấy: “Cả đời này làm gì không được, cứ muốn làm chó.” “Đừng, tôi thật sự thay đổi rồi, thật sự... Lời Hải Yến nói được một nửa, đột nhiên ngã trên đất, nắm chặt lấy ngực, trợn mắt, không ngừng thở hổn hển từng hơi lớn. “Chuyện gì vậy.” Tôi ngây người một chút, vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy: “Cô làm sao vậy!” Chị Tưởng Thanh cũng bị cô ấy dọa rồi, đi theo qua với tôi, đá Hải Yến một cú: “Cô đừng giả bệnh, dù giả bệnh chúng tôi cũng sẽ không để cô ở lại. “Cho tôi, cho tôi, cứu tôi” Hải Yến như không nghe được lời của chúng tôi, bóp chặt lấy cổ của chính mình, ánh mắt đỏ rực dọa người.
Hẳn cô ấy phát bệnh rồi. “Không được, chị Tưởng Thanh, phải mau chóng đưa cô ta tới bệnh viện. Tôi vội vã kéo chị Tưởng Thanh một cái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chị Tưởng Thanh gật đầu, nhanh chóng gọi 120: “Lại thế nào nữa, ít nhất đừng để cô ta chết ở chỗ chúng ta. 120 đến rất nhanh, hai y tá đi xuống, sau đó đã khiêng Hải Yến gần như hôn mê rời khỏi.
Tôi và chị Tưởng Thanh không đi theo, mà đưa mắt nhìn theo cô ấy rời đi. “Chị đã nói cô ta không đơn giản, lúc đầu em không nên thu nhận và giúp đỡ cô ta. Chị Tưởng Thanh thở dài một hơi: “Bây giờ làm sao, sổ sách bị lấy đi rồi, khách sạn đã lỗ rất nhiều rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tâm trạng của tôi hơi hỗn loạn, cho dù tôi đã nghi ngờ Hải Yến không bình thường, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, cô ấy lại sẽ là người của Tôn Ly, còn là kẻ nghiện.
Về Tôn Ly, hình như tôi đã nghe nói từ sau khi nhà cô ta bị Lục Kính Đình phá hủy, đã ở trong bệnh viện tâm thần một khoảng thời gian, phục hồi lại tinh thần, dường như làm nhân tình của quan lớn nào đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ta bảo người đến trộm sổ sách của tôi, không khác gì là trút toàn bộ thù hận Lục Kính Đình làm với nhà họ Tôn lên đầu tôi, hơn nữa, cô ta biết chuyện của Tân Gia Kiệt, cũng chính là nói cô ta đã nhìn chăm chú tôi rất lâu, cũng bắt đầu điều tra mọi thứ của tôi rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi phút chốc bị một tảng đá lớn đè lên. “Đợi Hải Yến ra viện, đưa đến trung tâm cai nghiện đi. Bỗng nhiên, điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn màn hình, là bệnh viện gọi đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến Tân Gia Kiệt, vội vàng nghe điện thoại: “A lộ, xin chào” “Là người nhà của Tân Gia Kiệt phải không? Bây giờ cậu ấy từ chối điều trị, cô có thời gian vui lòng đến bệnh viện một chuyến được không?” “Được, tôi lập tức qua đó!” Tôi lo lắng nói. “Chị Tưởng Thanh, Tân Gia Kiệt xảy ra chuyện rồi, em phải nhanh chóng đi một chuyến” Nói rồi, tôi xách lấy túi liền đi đến bệnh viện. Ủng hộ team chúng mình bằ*ng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Dọc đường tôi nghĩ ngợi lung tung, Tôn Ly thật là lợi hại, vừa ra tay đã gây ra phiền phức lớn như vậy cho tôi. Sau khi đến bệnh viện, người phía trước thang máy quá nhiều, tôi trực tiếp leo thang bộ đến tầng Tân Gia Kiệt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa đến cửa thang bộ, tôi nghe thấy tiếng gào thét khản của cậu ta. “Tôi bảo các người đừng đụng vào tôi! Các người nghe chưa! Đừng đụng vào tôi! Đều là kẻ điếc sao!”
Tôi càng căng thẳng, đẩy cửa lớn phòng bệnh ra một cái liền nhìn thấy mấy bác sĩ cùng nhau đè lấy Tân Gia Kiệt, bình truyền dịch rơi vỡ trên đất, cả phòng vô cùng hỗn độn. “Tân Gia Kiệt, em điên rồi sao!” Tôi vừa sốt ruột vừa bực bội, đi đến trước mặt cậu ta nói lớn tiếng. “Em đã nói chị đừng quan tâm em nữa, em không muốn liên lụy chị nữa!” Tân Gia Kiệt nhìn tôi một cái, sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu ta khiến tôi đau lòng. “Không, từ trước đến nay em chưa hề làm liên lụy chị, là chị luôn làm liên lụy các em. Tôi dè dặt nắm lấy tay cậu ta và nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tân Gia Kiệt bị tôi nắm lấy tay, đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng. “Em muốn từ bỏ điều trị. Một lúc lâu, cậu ta mới mở miệng. “Chị không đồng ý, không còn chỗ để thỏa hiệp chuyện này” “Chị đừng quan tâm em, tóm lại từ bỏ điều trị là chuyện của em, chị không thể thao túng em được.
Nói xong, Tân Gia Kiệt chọc ống tiêm thời gian dài trên tay, trong chớp mắt máu tuôn ra từ trong mạch máu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tim tôi như ngừng đập, bị động tác của cậu ta dọa đến đầu óc trống rỗng, vội đưa tay ấn miệng vết thương của cậu ta, ý để cho máu không còn chảy ra nữa.
Bác sĩ thấy thế, nhanh chóng cầm máu khẩn cấp cho cậu ta, nhưng Tân Gia Kiệt làm thế nào cũng không cho, động tay lung tung, máu càng ngày chảy càng nhiều, màu đỏ tươi chói mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng, tiêm thuốc an thần cho cậu ta, cậu ta mới bình tĩnh lại.
Tân Gia Kiệt vừa rồi quá kích động, cho dù đã tiêm thuốc an thần cũng chỉ có thể khiến cậu ta bình tĩnh lại, không cách nào khiến cậu ta thiếp đi. “Tôi không muốn điều trị nữa, quá đau đớn rồi.” Do thuốc an thần, giọng của Tân Gia Kiệt đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn khăng khăng từ chối điều trị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc tôi đến, bác sĩ đã nói qua cho tôi biết, nếu Tân Gia Kiệt tiếp tục từ chối điều trị, sẽ có ảnh hưởng lớn đến tiến triển điều trị bệnh tình, đến lúc đó có thể sẽ bỏ lỡ thời gian phục hồi tốt nhất.
Ngay lúc tôi hết đường xoay sở, Dương Quốc Hưng lại đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
“Cô ta là ai?” Tôi nhíu mày, hỏi. “Tôn Lý Hải Yến dùng giấy vệ sinh lau mũi, dè dặt nhìn chúng tôi một cái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi sững sờ một chút, lại là cô ta. “Không phải tôi cố tình muốn trộm sổ sách của các người đâu, cũng không phải tôi cố ý nói với anh ta, tôi chỉ Tôi chỉ cần tiền” Không đợi chúng tôi mở miệng, Hải Yến nói tiếp một câu. “Cái gì? Tiền lương khách sạn cho cô không đủ cô dùng sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong những cô gái này, Hải Yến được thương yêu nhất, tiền lương, tiền boa cộng lại rất lớn, rốt cuộc cô ấy làm gì mà vẫn tiêu xài không đủ. “Không, cô không hiểu.
Hải Yến nói với chúng tôi, thật ra cô ấy căn bản không có người bố mắc nợ cờ bạc gì, cũng không bị đuổi giết, cô ấy nói như vậy, chỉ để tìm cách có được lòng thông cảm của chúng tôi, khiến chúng tôi thu nhận cô ấy nhằm tiến vào nội bộ của chúng tôi mà thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay từ đầu cô ấy làm gái làng chơi, cô ấy từ tiếp rượu đến bồi ngủ, cuối cùng đến mắc phải những thứ bột kia, lại sa vào những thứ bột kia không cách nào tự thoát khỏi, đã tiêu hết tất cả tiền bạc, còn bán đi căn nhà duy nhất bố cô ấy để lại. “Tôi càng ngày càng nghiện những thứ bột kia, nhưng cuối cùng tôi đã không còn tiền, lúc này, Tôn Ly cô ta tìm đến tôi, bảo tôi làm những việc này, cũng đồng ý cho tôi ba trăm ngàn tệ và đưa tôi rời khỏi Thanh Châu. “Lúc đó tôi lên cơn nghiện, cô ta còn cho tôi hút một hơi bột, tôi cần tiền để làm thỏa mãn bản thân, cho nên tôi đã đồng ý với cô ta. Hải Yến cứ nói, cứ nói, vừa nằm trên bàn vừa khóc lên.
Tôi vừa muốn hỏi tiếp cô ấy chút gì đó, chị Tưởng Thanh đè lấy cánh tay tôi, tỏ ý để chị ta hỏi. “Vậy sao cô lại trở về?" Giọng của chị Tưởng Thanh mang theo một chút sắc bén. “Bởi vì cô ta đã lừa tôi, tôi đưa sổ sách cho cô ta, làm xong việc cô ta căn dặn, nhưng cô ta không đưa tiền cho tôi, mà là... Mà là... Ánh mắt của Hải Yến trở nên sợ hãi, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó vô cùng kinh khủng. “Mau nói cho tôi.” Chị Tưởng Thanh vỗ mạnh xuống bàn, dọa Hải Yến ngẩn ra. “Tôi nói, tôi nói!” Hải Yến dùng tay bưng đầu: “Cô ta ném tôi cho một đám đàn ông, nói tôi nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện tiền bạc, còn nói cả đời của tôi cũng không ra được, những tên đàn ông đó, bọn họ lần lượt làm tôi, tôi không được rồi, tôi sắp chết rồi, cô xem.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói rồi, cô ấy vén áo của cô ấy lên, bên trên toàn là những vết bầm tím. “Sau đó tôi nhân lúc người trông coi ngủ, trốn ra ngoài, tôi không còn chỗ để đi, bèn trở lại.” Hải Yến cúi đầu, không dám nhìn chúng tôi. “Được rồi, cô nói xong rồi, cô có thể đi.” Chị Tưởng Thanh nhìn cô ấy một cái tựa như châm biếm, nói lạnh nhạt. “Cầu xin cô, đừng đuổi tôi đi, cầu xin cô, tôi không muốn trở lại, cô để tôi ở đây, tôi làm gì cũng được. Nháy mắt Hải Yến bị dọa đến vỡ mật, nắm lấy chiếc bàn, thế nào cũng không muốn đi. “Ai biết được lần này có phải cô lấy được sự thông cảm không? Có phải lừa chúng tôi không?” Chị Tưởng Thanh híp mắt, xô đẩy cô ấy: “Cả đời này làm gì không được, cứ muốn làm chó.” “Đừng, tôi thật sự thay đổi rồi, thật sự... Lời Hải Yến nói được một nửa, đột nhiên ngã trên đất, nắm chặt lấy ngực, trợn mắt, không ngừng thở hổn hển từng hơi lớn. “Chuyện gì vậy.” Tôi ngây người một chút, vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy: “Cô làm sao vậy!” Chị Tưởng Thanh cũng bị cô ấy dọa rồi, đi theo qua với tôi, đá Hải Yến một cú: “Cô đừng giả bệnh, dù giả bệnh chúng tôi cũng sẽ không để cô ở lại. “Cho tôi, cho tôi, cứu tôi” Hải Yến như không nghe được lời của chúng tôi, bóp chặt lấy cổ của chính mình, ánh mắt đỏ rực dọa người.
Hẳn cô ấy phát bệnh rồi. “Không được, chị Tưởng Thanh, phải mau chóng đưa cô ta tới bệnh viện. Tôi vội vã kéo chị Tưởng Thanh một cái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chị Tưởng Thanh gật đầu, nhanh chóng gọi 120: “Lại thế nào nữa, ít nhất đừng để cô ta chết ở chỗ chúng ta. 120 đến rất nhanh, hai y tá đi xuống, sau đó đã khiêng Hải Yến gần như hôn mê rời khỏi.
Tôi và chị Tưởng Thanh không đi theo, mà đưa mắt nhìn theo cô ấy rời đi. “Chị đã nói cô ta không đơn giản, lúc đầu em không nên thu nhận và giúp đỡ cô ta. Chị Tưởng Thanh thở dài một hơi: “Bây giờ làm sao, sổ sách bị lấy đi rồi, khách sạn đã lỗ rất nhiều rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tâm trạng của tôi hơi hỗn loạn, cho dù tôi đã nghi ngờ Hải Yến không bình thường, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, cô ấy lại sẽ là người của Tôn Ly, còn là kẻ nghiện.
Về Tôn Ly, hình như tôi đã nghe nói từ sau khi nhà cô ta bị Lục Kính Đình phá hủy, đã ở trong bệnh viện tâm thần một khoảng thời gian, phục hồi lại tinh thần, dường như làm nhân tình của quan lớn nào đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ta bảo người đến trộm sổ sách của tôi, không khác gì là trút toàn bộ thù hận Lục Kính Đình làm với nhà họ Tôn lên đầu tôi, hơn nữa, cô ta biết chuyện của Tân Gia Kiệt, cũng chính là nói cô ta đã nhìn chăm chú tôi rất lâu, cũng bắt đầu điều tra mọi thứ của tôi rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi phút chốc bị một tảng đá lớn đè lên. “Đợi Hải Yến ra viện, đưa đến trung tâm cai nghiện đi. Bỗng nhiên, điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn màn hình, là bệnh viện gọi đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến Tân Gia Kiệt, vội vàng nghe điện thoại: “A lộ, xin chào” “Là người nhà của Tân Gia Kiệt phải không? Bây giờ cậu ấy từ chối điều trị, cô có thời gian vui lòng đến bệnh viện một chuyến được không?” “Được, tôi lập tức qua đó!” Tôi lo lắng nói. “Chị Tưởng Thanh, Tân Gia Kiệt xảy ra chuyện rồi, em phải nhanh chóng đi một chuyến” Nói rồi, tôi xách lấy túi liền đi đến bệnh viện. Ủng hộ team chúng mình bằ*ng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Dọc đường tôi nghĩ ngợi lung tung, Tôn Ly thật là lợi hại, vừa ra tay đã gây ra phiền phức lớn như vậy cho tôi. Sau khi đến bệnh viện, người phía trước thang máy quá nhiều, tôi trực tiếp leo thang bộ đến tầng Tân Gia Kiệt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa đến cửa thang bộ, tôi nghe thấy tiếng gào thét khản của cậu ta. “Tôi bảo các người đừng đụng vào tôi! Các người nghe chưa! Đừng đụng vào tôi! Đều là kẻ điếc sao!”
Tôi càng căng thẳng, đẩy cửa lớn phòng bệnh ra một cái liền nhìn thấy mấy bác sĩ cùng nhau đè lấy Tân Gia Kiệt, bình truyền dịch rơi vỡ trên đất, cả phòng vô cùng hỗn độn. “Tân Gia Kiệt, em điên rồi sao!” Tôi vừa sốt ruột vừa bực bội, đi đến trước mặt cậu ta nói lớn tiếng. “Em đã nói chị đừng quan tâm em nữa, em không muốn liên lụy chị nữa!” Tân Gia Kiệt nhìn tôi một cái, sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu ta khiến tôi đau lòng. “Không, từ trước đến nay em chưa hề làm liên lụy chị, là chị luôn làm liên lụy các em. Tôi dè dặt nắm lấy tay cậu ta và nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tân Gia Kiệt bị tôi nắm lấy tay, đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng. “Em muốn từ bỏ điều trị. Một lúc lâu, cậu ta mới mở miệng. “Chị không đồng ý, không còn chỗ để thỏa hiệp chuyện này” “Chị đừng quan tâm em, tóm lại từ bỏ điều trị là chuyện của em, chị không thể thao túng em được.
Nói xong, Tân Gia Kiệt chọc ống tiêm thời gian dài trên tay, trong chớp mắt máu tuôn ra từ trong mạch máu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tim tôi như ngừng đập, bị động tác của cậu ta dọa đến đầu óc trống rỗng, vội đưa tay ấn miệng vết thương của cậu ta, ý để cho máu không còn chảy ra nữa.
Bác sĩ thấy thế, nhanh chóng cầm máu khẩn cấp cho cậu ta, nhưng Tân Gia Kiệt làm thế nào cũng không cho, động tay lung tung, máu càng ngày chảy càng nhiều, màu đỏ tươi chói mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng, tiêm thuốc an thần cho cậu ta, cậu ta mới bình tĩnh lại.
Tân Gia Kiệt vừa rồi quá kích động, cho dù đã tiêm thuốc an thần cũng chỉ có thể khiến cậu ta bình tĩnh lại, không cách nào khiến cậu ta thiếp đi. “Tôi không muốn điều trị nữa, quá đau đớn rồi.” Do thuốc an thần, giọng của Tân Gia Kiệt đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn khăng khăng từ chối điều trị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc tôi đến, bác sĩ đã nói qua cho tôi biết, nếu Tân Gia Kiệt tiếp tục từ chối điều trị, sẽ có ảnh hưởng lớn đến tiến triển điều trị bệnh tình, đến lúc đó có thể sẽ bỏ lỡ thời gian phục hồi tốt nhất.
Ngay lúc tôi hết đường xoay sở, Dương Quốc Hưng lại đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.