Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392: Ông Dương
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
"Tôi, tôi đâu có?" Tôi thấy cảm giác khi bị hỏi ép rất khó chịu đến mức tôi nói năng lắp bắp
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng nhếch môi, trong lòng tôi càng hoang mang hơn, anh ta sẽ không phát hiện ra cái gì chứ Tôi cũng không muốn Dương Quốc Hưng liên quan đến bất cứ điều gì về tôi, những người tôi gặp tôi đều không dây dưa, càng ít có mối liên hệ với, tôi và Tân Gia
Kiệt cũng càng an toàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
May mà đèn đỏ chuyển sang đèn xanh kịp lúc, xe phía sau bấm còi thúc giục chúng tôi, Dương Quốc Hưng lúc này mới buông tay tôi ra.
Không lâu sau, đã đến nơi, Dương Quốc Hưng xuống xe trước, sau đó giúp tôi mở cửa xe. "Xuống đi, đến nơi rồi." "Ừm." Tôi miễn cưỡng đồng ý, có thể nói bây giờ tôi không muốn ở chung với Dương Quốc Hưng thêm một giây nào nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng không có cách nào khác, bây giờ xem như tôi đang trong tay anh ta, bị ép phải nghe lời anh ta.
Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng ngôi nhà trước mặt, là một biệt thự sang trọng, chỉ có điều, phong cách cổ xưa này này là của thế kỷ trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng đưa tay ra định kéo tôi, nhưng hình như lại cảm thấy không ổn nên để tôi đi theo phía sau anh ta. "Dì Vương, mở cửa ra." Dương Quốc Hưng đi tới trước cửa, đập cửa lớn. "Dạ, đã tới rồi." Bên trong rất nhanh đã có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa được mở ra, một người nhìn dáng vẻ như bảo mẫu mỉm cười nghênh đón chúng tôi vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi một chút, sau đó lại trở lại bình thường. "Cô đây là?" Bà cười hỏi, nụ cười có chút không tự nhiên. "Đây là Tân tiểu thư, bạn tốt của tôi." Dương Quốc
Hưng trả lời. "À, thì ra là vậy, Tân tiểu thư thật xinh đẹp, nhìn giống Điềm Điềm thật đó." Dì Vương tiếp lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà ấy đưa chúng tôi đến phòng chính rồi rời đi, tôi đi theo Dương Quốc Hưng lên lầu. "Điềm Điềm là ai?" Trên đường đi, tôi tò mò hỏi, phụ nữ luôn quan tâm đến những cô gái có vẻ ngoài giống mình mà.
Hơn nữa, tôi cảm thấy dì Vương có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy. "Em gái tôi." Dương Quốc Hưng nhíu mày: "Lúc em ấy năm tuổi vì một số lí do nên phải đưa đi, dì Vương là bảo mẫu của nó khi còn bé.” "Ừm." Tôi gật đầu và tiếp tục đi theo anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lòng có một cảm giác quái dị lan tràn ra. "Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" "Tôi về nước, anh Đình đã giúp đỡ tôi rất nhiều, lúc trước bận rộn vẫn chưa thể cảm ơn anh ấy, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này mời hai người ăn cơm." Dương Quốc Hưng nhún vai.
Lời này của anh nghe cũng được, thỏa đáng giống như đang tìm lí do, nhưng mà tại sao anh ấy lại phải tìm lí do. "Chúng tôi, Kính Đình cũng tới sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng gật đầu, dẫn tôi đi tới một cánh cửa lớn.
Không biết tại sao, tôi đứng trước cánh cửa đó, trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh một cô bé chạy vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng hình ảnh đó chỉ kéo dài một giây rồi tan biến.
Dương Quốc Hưng đẩy cửa ra, dẫn tôi vào: "Cô gái này là Tân tiểu như, là bạn gái của Lục Kính Đình.” "Ừm." Ông Dương thảo kính xuống, buông tờ báo trong tay xuống, nhìn tôi một lượt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ đôi mắt của ông ấy, tôi thấy một sự ngạc nhiên loé lên. "Tân tiểu thư?" Ông Dương từ trên ghế mây đi xuống, mời tôi ngồi xuống.
Dương Quốc Hưng nói Lục Kính Đình hiện tại còn bận, phải đợi lát nữa mới tới, ông Dương giả bộ tức giận nói gọi điện thoại cho anh ấy đến ngay, bằng không sẽ trói anh lại, nói xong lại tự mình bị chọc cười rồi cười phá lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lúc chờ Lục Kính Đình, ba chúng tôi nói vài chuyện đơn giản, cách nói chuyện của Ông Dương cũng rất hài hước, thỉnh thoảng cùng chúng tôi đùa giỡn, không khí rất vui vẻ, không giống như bầu không khí lúc trước cùng Ông Lục nói chuyện, quá gò bó, gượng ép. "Con gái, có thời gian thường xuyên tới chơi." Ông Dương sảng khoái nở nụ cười: "Con trai bất hiếu của lão già ta cũng không thường xuyên ở trong nước, một mình rất cô độc” "Dạ được."
Tôi cười đáp một tiếng, đối với người già này đầu tóc trắng nhưng khí chất lại tràn ngập thiện cảm. "Lão gia, Lục tiên sinh đến rồi." Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của quản gia.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Dương nhíu mày, đáy mắt lại lưu lại một nụ cười: "Mau để anh ta vào gặp tôi! Tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học!” "Chào ông Dương." Sau khi Lục Kính Đình tiến vào, nói, "Đã lâu không gặp "Được được, anh đừng nói những thứ vô dụng này nữa, nói, vì sao đến muộn thế hả!" Ông Dương giống như một ông già ngang ngược nói.
Lục Kính Đình đương nhiên biết tính tình của ông, cười trả lời một câu: "Tùy ông sắp xếp ạ.” "Xử trí ngươi mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm!" Ông Dương chỉ về phía phòng ăn, "Bàn thức ăn này đang chờ cậu đó.” "Tuân lệnh." Lục Kính Đình nói xong, ôm lấy bả vai tôi dẫn tôi đi rửa tay. "Ông Dương thật đáng yêu." Tôi nói trong khi rửa tay. Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh n*hất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình gật đầu: "Tính cách ông Dương cả đời này luôn như vậy, ngoại trừ ở trên thương trường thì khác. "Ồ, thật không?" Vậy lúc trên thương trường ông ấy như thế nào?” "Chờ ăn cơm xong rồi nói cho em biết, bây giờ đi tới phòng ăn trước, bằng không ông Dương sẽ trói cả em lại mất." Lục Kính Đình nói, ôm lấy eo tôi, tôi và mặt anh trong nháy mắt tiến gần lại với nhau, anh lại nhân cơ hội này nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Tôi cảm thấy hai má nóng lên, đấm nhẹ vào ngực anh. "Không đùa nữa nào, đi thôi." Lục Kính Đình sờ sờ đầu tôi, dẫn tôi đến phòng ăn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi ăn cơm, mọi người trong nhà này không phải chú ý phép tắc bàn ăn, mọi người giống như tự mình ăn cơm, không cần để tâm tới ai.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi ăn ở nhà người khác mà không cảm thấy bị ràng buộc. "Ái Phương, cháu vẫn luôn sống ở Thượng Hải sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quê của cháu ở Thượng Hải à?" Đang ăn, ông Dương đột nhiên hỏi một câu "Đúng vậy, sau này cháu mới đến Quảng Đông làm việc.
Lúc nói lời này, tôi bất giác nhìn Lục Kính Đình, bởi vì công việc của tôi chẳng qua chỉ là suy nghĩ về chuyện ở trên giường hầu hạ người đàn ông như thế nào mà thôi. "Như vậy sao, khi còn bé cháu đã tới Quảng Đông bao giờ chưa?" Ông Dương uống một ngụm rượu, đổ vào miệng, giống như một đứa trẻ ăn cắp đồ ăn. "Trong ấn tượng của cháu thì chưa từng ạ." Thật ra, cũng không thể nói rằng mình đã đến đây hay chưa, bởi vì lần đầu tiên tôi đến Quảng Đông, tôi cảm thấy rất nơi này rất quen thuộc. "Vậy à, ha ha." Ông Dương gật đầu cười, sau đó ông nhìn về phía Lục Kính Đình: "Sao cậu không gắp thức ăn cho Ái Phương, đàn ông chẳng lẽ không nên chăm sóc người phụ nữ của mình sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe ông Dương nói xong, tôi mạnh tay bóp đùi mình, để không cười thành tiếng. Lục Kính Đình nghe ông nói, vừa trả lời vừa gắp thức ăn cho tôi.
Sau đó, ông Dương hỏi tôi rất nhiều về Quảng Châu và Thượng Hải, đề tài nói chuyện chuyển đến con gái của ông, Dương Điểm. "Con gái tôi Điềm Điềm, người đầu tiên được gọi tôi là ba, ha ha, con bé học khiêu vũ cũng nhanh." Lúc Ông Dương nói lời này, có chút mất mát: "Tôi muốn nó ở lại bên cạnh, nhưng... Haiz.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Dương không nói gì nữa, mà dùng một tiếng thở dài chấm dứt đề tài này.
Bữa cơm tối cũng kết thúc trong lúc chúng tôi nói đùa cười vui, Ông Dương cũng hơi say rượu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
"Tôi, tôi đâu có?" Tôi thấy cảm giác khi bị hỏi ép rất khó chịu đến mức tôi nói năng lắp bắp
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng nhếch môi, trong lòng tôi càng hoang mang hơn, anh ta sẽ không phát hiện ra cái gì chứ Tôi cũng không muốn Dương Quốc Hưng liên quan đến bất cứ điều gì về tôi, những người tôi gặp tôi đều không dây dưa, càng ít có mối liên hệ với, tôi và Tân Gia
Kiệt cũng càng an toàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
May mà đèn đỏ chuyển sang đèn xanh kịp lúc, xe phía sau bấm còi thúc giục chúng tôi, Dương Quốc Hưng lúc này mới buông tay tôi ra.
Không lâu sau, đã đến nơi, Dương Quốc Hưng xuống xe trước, sau đó giúp tôi mở cửa xe. "Xuống đi, đến nơi rồi." "Ừm." Tôi miễn cưỡng đồng ý, có thể nói bây giờ tôi không muốn ở chung với Dương Quốc Hưng thêm một giây nào nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng không có cách nào khác, bây giờ xem như tôi đang trong tay anh ta, bị ép phải nghe lời anh ta.
Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng ngôi nhà trước mặt, là một biệt thự sang trọng, chỉ có điều, phong cách cổ xưa này này là của thế kỷ trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng đưa tay ra định kéo tôi, nhưng hình như lại cảm thấy không ổn nên để tôi đi theo phía sau anh ta. "Dì Vương, mở cửa ra." Dương Quốc Hưng đi tới trước cửa, đập cửa lớn. "Dạ, đã tới rồi." Bên trong rất nhanh đã có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa được mở ra, một người nhìn dáng vẻ như bảo mẫu mỉm cười nghênh đón chúng tôi vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi một chút, sau đó lại trở lại bình thường. "Cô đây là?" Bà cười hỏi, nụ cười có chút không tự nhiên. "Đây là Tân tiểu thư, bạn tốt của tôi." Dương Quốc
Hưng trả lời. "À, thì ra là vậy, Tân tiểu thư thật xinh đẹp, nhìn giống Điềm Điềm thật đó." Dì Vương tiếp lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà ấy đưa chúng tôi đến phòng chính rồi rời đi, tôi đi theo Dương Quốc Hưng lên lầu. "Điềm Điềm là ai?" Trên đường đi, tôi tò mò hỏi, phụ nữ luôn quan tâm đến những cô gái có vẻ ngoài giống mình mà.
Hơn nữa, tôi cảm thấy dì Vương có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy. "Em gái tôi." Dương Quốc Hưng nhíu mày: "Lúc em ấy năm tuổi vì một số lí do nên phải đưa đi, dì Vương là bảo mẫu của nó khi còn bé.” "Ừm." Tôi gật đầu và tiếp tục đi theo anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lòng có một cảm giác quái dị lan tràn ra. "Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" "Tôi về nước, anh Đình đã giúp đỡ tôi rất nhiều, lúc trước bận rộn vẫn chưa thể cảm ơn anh ấy, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này mời hai người ăn cơm." Dương Quốc Hưng nhún vai.
Lời này của anh nghe cũng được, thỏa đáng giống như đang tìm lí do, nhưng mà tại sao anh ấy lại phải tìm lí do. "Chúng tôi, Kính Đình cũng tới sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Quốc Hưng gật đầu, dẫn tôi đi tới một cánh cửa lớn.
Không biết tại sao, tôi đứng trước cánh cửa đó, trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh một cô bé chạy vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng hình ảnh đó chỉ kéo dài một giây rồi tan biến.
Dương Quốc Hưng đẩy cửa ra, dẫn tôi vào: "Cô gái này là Tân tiểu như, là bạn gái của Lục Kính Đình.” "Ừm." Ông Dương thảo kính xuống, buông tờ báo trong tay xuống, nhìn tôi một lượt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ đôi mắt của ông ấy, tôi thấy một sự ngạc nhiên loé lên. "Tân tiểu thư?" Ông Dương từ trên ghế mây đi xuống, mời tôi ngồi xuống.
Dương Quốc Hưng nói Lục Kính Đình hiện tại còn bận, phải đợi lát nữa mới tới, ông Dương giả bộ tức giận nói gọi điện thoại cho anh ấy đến ngay, bằng không sẽ trói anh lại, nói xong lại tự mình bị chọc cười rồi cười phá lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lúc chờ Lục Kính Đình, ba chúng tôi nói vài chuyện đơn giản, cách nói chuyện của Ông Dương cũng rất hài hước, thỉnh thoảng cùng chúng tôi đùa giỡn, không khí rất vui vẻ, không giống như bầu không khí lúc trước cùng Ông Lục nói chuyện, quá gò bó, gượng ép. "Con gái, có thời gian thường xuyên tới chơi." Ông Dương sảng khoái nở nụ cười: "Con trai bất hiếu của lão già ta cũng không thường xuyên ở trong nước, một mình rất cô độc” "Dạ được."
Tôi cười đáp một tiếng, đối với người già này đầu tóc trắng nhưng khí chất lại tràn ngập thiện cảm. "Lão gia, Lục tiên sinh đến rồi." Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của quản gia.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Dương nhíu mày, đáy mắt lại lưu lại một nụ cười: "Mau để anh ta vào gặp tôi! Tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học!” "Chào ông Dương." Sau khi Lục Kính Đình tiến vào, nói, "Đã lâu không gặp "Được được, anh đừng nói những thứ vô dụng này nữa, nói, vì sao đến muộn thế hả!" Ông Dương giống như một ông già ngang ngược nói.
Lục Kính Đình đương nhiên biết tính tình của ông, cười trả lời một câu: "Tùy ông sắp xếp ạ.” "Xử trí ngươi mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm!" Ông Dương chỉ về phía phòng ăn, "Bàn thức ăn này đang chờ cậu đó.” "Tuân lệnh." Lục Kính Đình nói xong, ôm lấy bả vai tôi dẫn tôi đi rửa tay. "Ông Dương thật đáng yêu." Tôi nói trong khi rửa tay. Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh n*hất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình gật đầu: "Tính cách ông Dương cả đời này luôn như vậy, ngoại trừ ở trên thương trường thì khác. "Ồ, thật không?" Vậy lúc trên thương trường ông ấy như thế nào?” "Chờ ăn cơm xong rồi nói cho em biết, bây giờ đi tới phòng ăn trước, bằng không ông Dương sẽ trói cả em lại mất." Lục Kính Đình nói, ôm lấy eo tôi, tôi và mặt anh trong nháy mắt tiến gần lại với nhau, anh lại nhân cơ hội này nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Tôi cảm thấy hai má nóng lên, đấm nhẹ vào ngực anh. "Không đùa nữa nào, đi thôi." Lục Kính Đình sờ sờ đầu tôi, dẫn tôi đến phòng ăn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi ăn cơm, mọi người trong nhà này không phải chú ý phép tắc bàn ăn, mọi người giống như tự mình ăn cơm, không cần để tâm tới ai.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi ăn ở nhà người khác mà không cảm thấy bị ràng buộc. "Ái Phương, cháu vẫn luôn sống ở Thượng Hải sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quê của cháu ở Thượng Hải à?" Đang ăn, ông Dương đột nhiên hỏi một câu "Đúng vậy, sau này cháu mới đến Quảng Đông làm việc.
Lúc nói lời này, tôi bất giác nhìn Lục Kính Đình, bởi vì công việc của tôi chẳng qua chỉ là suy nghĩ về chuyện ở trên giường hầu hạ người đàn ông như thế nào mà thôi. "Như vậy sao, khi còn bé cháu đã tới Quảng Đông bao giờ chưa?" Ông Dương uống một ngụm rượu, đổ vào miệng, giống như một đứa trẻ ăn cắp đồ ăn. "Trong ấn tượng của cháu thì chưa từng ạ." Thật ra, cũng không thể nói rằng mình đã đến đây hay chưa, bởi vì lần đầu tiên tôi đến Quảng Đông, tôi cảm thấy rất nơi này rất quen thuộc. "Vậy à, ha ha." Ông Dương gật đầu cười, sau đó ông nhìn về phía Lục Kính Đình: "Sao cậu không gắp thức ăn cho Ái Phương, đàn ông chẳng lẽ không nên chăm sóc người phụ nữ của mình sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe ông Dương nói xong, tôi mạnh tay bóp đùi mình, để không cười thành tiếng. Lục Kính Đình nghe ông nói, vừa trả lời vừa gắp thức ăn cho tôi.
Sau đó, ông Dương hỏi tôi rất nhiều về Quảng Châu và Thượng Hải, đề tài nói chuyện chuyển đến con gái của ông, Dương Điểm. "Con gái tôi Điềm Điềm, người đầu tiên được gọi tôi là ba, ha ha, con bé học khiêu vũ cũng nhanh." Lúc Ông Dương nói lời này, có chút mất mát: "Tôi muốn nó ở lại bên cạnh, nhưng... Haiz.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Dương không nói gì nữa, mà dùng một tiếng thở dài chấm dứt đề tài này.
Bữa cơm tối cũng kết thúc trong lúc chúng tôi nói đùa cười vui, Ông Dương cũng hơi say rượu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.