Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 419: Nhà họ Dương
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 419: Nhà họ Dương
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì tôi đã từng nói, cho dù Lục Kính Đình không đồng ý, tôi cũng sẽ tự mình đến chỗ Chu Phong, cuối cùng Lục Kính Đình đã yêu cầu Thằng Đen và Trần Dương đi theo bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi, rồi mới thỏa hiệp để tôi trở về bên Chu Phong.
Vì vậy, ngay từ đầu, tôi và Lục Kính Đình đã dựng lên một màn kịch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh đuổi tôi xuống xe cũng là giả, bởi vì chúng tôi biết ngày hôm đó, Chu Phong chắc chắn sẽ đi qua đoạn đường đó, nếu Chu Phong đi ngang qua, anh ta nhất định sẽ đưa tôi đi, cho nên tôi cũng sẽ đường đường chính chính trở về bên cạnh Chu Phong.
Khi lần đầu tiên tìm được cục bột, tôi đã nói muốn quay lại tìm váy, nhưng thực chất là để gửi tin cho Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó, Bò Cạp còn chưa vào khu vực khoa nội trú, tôi đến tìm Tân Gia Kiệt chỉ để chuyển tin tức.
Sau đó, từ những thứ nhét trong hộp thuốc lá, đến lộ trình mà Bò Cạp nói, đều do chúng tôi lên kế hoạch sẵn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thậm chí vào ngày Chu Phong đưa tôi đi hóng gió, cũng trong dự tính của tôi, đưa anh ta đến nhà hàng mà Lục Kính Đình đã tặng cho tôi, tôi trả tiền để chuyển tin tức thông qua chủ nhà hàng.
Tất cả đều là giả, tất cả là để có được bản đồ lộ trình và thời gian vận chuyển hàng hóa trong tay Chu Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả những thỏa hiệp của tôi cũng chỉ để đạt được mục đích của mình.
Cứ tưởng những gì tôi làm không chê vào đâu được, nhưng không ngờ anh ta vẫn biết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng không biết tại sao, mặc dù tôi không có tình cảm với Chu Phong, và tôi cũng đã đạt được mục đích của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. “Ngay từ đầu tôi đã biết.” Giọng Chu Phong có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại có chút run rẩy khó lòng nhận ra. “Vậy tại sao anh không vạch trần tôi?” Tôi sửng sốt một lúc và hỏi. “Bởi vì trong lòng nuôi hy vọng” Chu Phong dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra, ngay từ đầu tôi biết mọi chuyện em làm, nhưng tôi không dám vạch trần em, vì tôi sợ em sẽ rời xa tôi, sợ em sẽ chịu tổn thương” “Chịu tổn thương? Anh mới là người muốn hại tôi, đúng không?” Tôi cười một cách chế nhạo: “Anh hạ độc con tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao?” “Dùng đứa nhỏ để hại em? Con của em chẳng lẽ không phải con của tôi sao? Tôi đang bảo vệ em, em có biết không?” Chu Phong cười khổ, hai mắt đỏ ngầu. “Cái gì?” Tôi sững sờ, tại sao lại hại con tôi, lại là để bảo vệ tối. “Em có biết kế hoạch của Triệu Mộng Tuyết không? Cô ta muốn giết em sau khi em sinh con. Thủ đoạn của Triệu Mộng Tuyết, em phải rõ hơn tôi. Tôi không thể bảo vệ em hai tư trên bảy, vì vậy tôi chỉ có thể ngăn cản việc đứa trẻ này được sinh ra. Chu Phong lại dừng lại một lúc: “Hơn nữa, tôi còn nghĩ, đến lúc đó để Triệu Mộng Tuyết nghĩ rằng tự cô ta đã giết con của em, như vậy, tôi có thể nhân cơ hội để lạnh nhạt với cô ta, và kéo dài thời gian.
Tôi không nói gì, nói đúng hơn là tôi không biết phải trả lời như thế nào. Chu Phong tiến lên một bước, muốn kéo tôi lại, nhưng tôi hơi nghiêng người để tránh anh ta chạm vào người tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tay anh ta lơ lửng trên không, cuối cùng rút lại: "Em có biết trong khoảng thời gian này, tôi đã bao lần tưởng rằng em thật sự trở lại bên cạnh tôi không, Tân Ái Phương, từ trước đến nay, em luôn sống vì chính bản thân mình, em chưa từng quay đầu lại nhìn tôi.” “Đến chính bản thân tôi, tôi cũng không hiểu, tại sao phải đi lo lắng cho người khác?” Tôi chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
Thành thật mà nói, khi năm chữ “trong lòng nuôi hy vọng” kia phát ra từ miệng Chu Phong, trái tim tôi đã run lên, nhưng khi nghĩ đến những gì anh ta đã làm với tôi, tôi lại hận đến thấu xương, tôi không muốn nhìn anh ta, vì vậy tôi nhắm chặt mắt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn khẩu súng sau lưng tôi cũng rơi xuống đất ngay khi tôi vừa nhắm mắt, tôi sửng sốt quay đầu lại thì thấy Tần Thiên Khải đã đá người kia ngã xuống đất.
Thấy tình thể thay đổi, đám người của Chu Phong liền đè Tần Thiên Khải xuống đất, cho dù Tần Thiên Khải có năng lực thế nào cũng không thể đánh bại nhiều người như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng lúc này, giọng Lục Kính Đình dội vào tai của tôi: “Cục trưởng Chu, đã lâu không gặp
Theo sau đó, anh khoác tay lên vai tôi, những người đang đè Tần Thiên Khải cũng bị áp đảo bởi đám người của Lục Kính Đình. “Quả nhiên là anh.” Chu Phong cười chế nhạo: “Kế hoạch của cậu ba Lục thật sự rất toàn diện, tôi vô cùng ngưỡng mộ. “Không bằng Cục trưởng Chu” Lục Kính Đình ôm chặt tôi vào lòng. “Tuy nhiên, tôi không hiểu, cậu ba Lục hết người dùng rồi hay sao? Lại đi dùng một người phụ nữ.” Ánh mắt của Chu Phong quét qua mặt tôi, rồi nhìn Lục Kính Đình tỏ vẻ đùa giỡn. “Cục trưởng Chu chẳng phải cũng dựa vào phụ nữ sao?” Lục Kính Đình chế nhạo: “Nếu mọi người đều có ác cảm, vậy thì chúng ta không có chuyện gì để bàn nữa, Cục trưởng Chu hãy tự mình giải quyết ổn thỏa"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình nói xong, ôm vai tôi định đi ra, nhưng không ngờ hai tên tay sai áp giải một người đàn ông và ném thẳng vào trước mặt chúng tôi.
Khi tôi nhìn rõ mặt người đàn ông đó, tim tôi như đóng băng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó là Tân Gia Kiệt.
Tôi đã chuyển nhà cho Tân Gia Kiệt đến hai lần, nhưng anh ta vẫn tìm được ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần đầu tiên họ tìm thấy là khi tôi giúp Tân Gia Kiệt xuất viện, tôi đã dùng xe của Trần Dương, có thể dễ dàng tìm thấy nó bằng cách kiểm tra máy ghi chép lộ trình lái xe.
Nhưng lần thứ hai...... tôi đã tránh camera giám sát, vậy tại sao anh ta vẫn phát hiện ra. “Anh muốn cái gì!” Tôi hơi kích động, hét vào mặt Chu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong. “Không muốn gì cả, tôi không động đến em, không có nghĩa là tôi sẽ không động đến cậu ta” Chu Phong cong mỗi ngồi trên số pha: “Tôi nhớ là cậu ba Lục đã từng chặn đứt lô hàng mà Triệu Mộng Tuyết muốn gửi đến thuyền của ông Đinh.…...... “Cục trưởng Chu quả thật nhanh trí.” Lục Kính Đình nheo mắt: “Hàng đang ở chỗ tôi, cục trưởng Chu phải thả người trước.” “Cậu ba Lục thật biết nói đùa, tôi dựa vào đâu để tin anh?”
Lúc này, Tân Gia Kiệt cũng đã tỉnh dậy sau cơn mê, ngay sau khi tỉnh dậy, vừa nhìn thấy tôi, nó liền gọi: “Chị.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đầu tôi đã lo lắng, khi nó gọi như vậy càng khiến tôi lo lắng hơn, nếu không phải Lục Kính Đình giữ chặt tôi, có lẽ tôi đã chạy tới.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Chu Phong nhếch môi: “Tân Ái Phương, em không cần lo lắng, hiện tại tôi sẽ không làm hại cậu ta đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, anh ta lại nhìn Lục Kính Đình: “Vả lại, cậu ba Lục, vừa rồi tôi còn chưa nói xong điều kiện, ngoài hàng hóa ra, tôi còn muốn người phụ nữ của anh, không, nói chính xác là tôi yêu cầu anh trả lại người phụ nữ của tôi.”
Sau khi nghe anh ta nói xong, Lục Kính Đình cười: “Anh nằm mơ đi.” “Vậy thì đừng trách tôi.” Chu Phong dừng lại một lúc: “Tân Ái Phương, em hãy suy nghĩ cho kỹ “Tôi...... Tôi định buột miệng nói tôi sẽ đi cùng anh, nhưng lý trí đã kịp níu kéo tôi lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho dù tôi đi theo Chu Phong, liệu anh ta có thực sự ngừng đe dọa tôi với Tân Gia Kiệt không? Triệu Mộng Tuyết có dễ dàng tha cho tôi không. Cập nhật nhanh n*hất trên ТгцyeлАРP.cом
Hơn nữa, tôi yêu Lục Kính Đình. “Ái Phương” Lục Kính Đình thấy tôi có chút lo lắng, anh thấp giọng gọi tên tôi, siết chặt vai tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Phong: “Cục trưởng Chu thấy tôi nhất định phải dùng cách thương lượng này sao? “Vậy thì cậu ba Lục cứ thử xem!” Chu Phong dừng lại một lúc: “Tuy nhiên, các anh có ba người, tôi chỉ có một mình, có vẻ hơi bất công. Tuy vậy, nhưng tôi tin cách đối nhân xử thế của cậu ba Lục”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi những lời của Chu Phong nói ra, bầu không khí cả căn phòng lập tức trở nên ngột ngạt. “Được.” Lục Kính Đình cong môi, khí thế không kém Chu Phong, quay đầu nói gì đó với Tần Thiên Khải và Dương Quốc Hưng.
Ánh mắt Tần Thiên Khải hơi tối sầm lại, liếc nhìn Chu Phong, rồi cùng Hồng Liên xuống lầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn tôi đã bị Dương Quốc Hưng đưa đi. “Không, tôi không đi.” Tôi nắm lấy cánh tay Lục Kính Đình, nỗi lo lắng trong lòng đang lên đến cực điểm.
Một mặt, Tân Gia Kiệt vẫn ở trong tay Chu Phong, mặt khác, tôi không yên tâm để Lục Kính Đình một mình, sợ rằng Chu Phong sẽ giở trò “Ngoan, ngày mai anh đến đón em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nói xong, anh không cho tôi cơ hội mở miệng, ép tôi phải xuống lầu.
Sau khi bị nhét vào xe, tôi liên tục gõ vào cửa sổ, khóc lóc: “Xin anh đấy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Quốc Hưng khóa cửa lại, sau đó giữ chặt vai tôi: “Linh..... Tân Ái Phương, lúc này nếu cô ở đó, Kính Đình sẽ bị phân tâm. “Không được, tôi muốn đi theo anh ấy, tôi không yên tâm!” Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Dương Quốc Hưng cau mày và lắc vai tôi bất lực: "Cô bình tĩnh lại! Tôi đảm bảo với cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra với Kính Đình. Tôi hiểu nguyên tắc làm việc của anh ấy. Anh ấy không bao giờ chiến đấu mà không chuẩn bị trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, tôi mới nghe Dương Quốc Hưng nói, hôm đó, Lục Kính Đình đã vì tôi mà quyết định chiến đấu mà không có sự chuẩn bị trước, và suýt chút nữa đánh mất chính mình. “Hôm nay mặc kệ cô có nói gì, tôi cũng sẽ đưa cô đi.” Dương Quốc Hưng nói xong liền đạp ga đưa tôi về nhà.
Dọc theo đường đi, dù thế nào anh ta cũng không buông tha tôi, chỉ nói với tôi rằng nếu tôi ở bên cạnh Lục Kính Đình, anh nhất định sẽ bị phân tâm. “Tân Ái Phương, cô phải hiểu chuyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời Dương Quốc Hưng vừa buông ra, tôi ngây người một lúc rồi mới hoàn toàn bình tĩnh lại, Dương Quốc Hưng nói đúng, lúc này, tôi phải hiểu chuyện.
Tôi hít một hơi dài, nén lo lắng trong lòng rồi xuống xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xuống xe, tôi nhận ra mình không quay về nhà Lục Kính Đình, bất giác nhíu mày, định hỏi có phải đi nhầm không thì đã nghe thấy Dương Quốc Hưng nói. “Kính Đình nói cô ở nhà sẽ không an toàn, vậy nên tối nay cô hãy ở nhà tôi” Dương Quốc Hưng nói rồi đưa tôi vào.
Tôi vốn định nói tôi muốn về nhà, nhưng nghĩ lại, tình hình bên đó đã rất căng thẳng, tôi thực sự không thể làm mọi chuyện rối thêm nữa, vì vậy tôi không nói nữa, bước vào cùng anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẫn là Dì Vương dẫn chúng tôi. “Ái Phương, đã lâu không thấy con đến chơi” Ông Dương vừa nói vừa bảo dì Vương dọn thêm bàn ăn. “Dạo này con hơi bận, về sau không bận lắm, con sẽ thường xuyên đến. Tôi miễn cưỡng cười rồi nói. “Mau lên, Hưng, dọn ghế cho Ái Phương, con bé đang không tiện”
Dương Quốc Hưng cũng đang lo lắng cho Lục Kính Đình, phản ứng của anh ta hơi chậm, ông Dương phải nhắc tới lần thứ hai, anh ta mới phản ứng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bữa tối tôi không ăn được mấy, nhưng để không ảnh hưởng đến tâm trạng của ông Dương, khiến ông suy nghĩ nhiều, nên cũng cố ăn.
**********
Chương 419: Nhà họ Dương
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì tôi đã từng nói, cho dù Lục Kính Đình không đồng ý, tôi cũng sẽ tự mình đến chỗ Chu Phong, cuối cùng Lục Kính Đình đã yêu cầu Thằng Đen và Trần Dương đi theo bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi, rồi mới thỏa hiệp để tôi trở về bên Chu Phong.
Vì vậy, ngay từ đầu, tôi và Lục Kính Đình đã dựng lên một màn kịch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh đuổi tôi xuống xe cũng là giả, bởi vì chúng tôi biết ngày hôm đó, Chu Phong chắc chắn sẽ đi qua đoạn đường đó, nếu Chu Phong đi ngang qua, anh ta nhất định sẽ đưa tôi đi, cho nên tôi cũng sẽ đường đường chính chính trở về bên cạnh Chu Phong.
Khi lần đầu tiên tìm được cục bột, tôi đã nói muốn quay lại tìm váy, nhưng thực chất là để gửi tin cho Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó, Bò Cạp còn chưa vào khu vực khoa nội trú, tôi đến tìm Tân Gia Kiệt chỉ để chuyển tin tức.
Sau đó, từ những thứ nhét trong hộp thuốc lá, đến lộ trình mà Bò Cạp nói, đều do chúng tôi lên kế hoạch sẵn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thậm chí vào ngày Chu Phong đưa tôi đi hóng gió, cũng trong dự tính của tôi, đưa anh ta đến nhà hàng mà Lục Kính Đình đã tặng cho tôi, tôi trả tiền để chuyển tin tức thông qua chủ nhà hàng.
Tất cả đều là giả, tất cả là để có được bản đồ lộ trình và thời gian vận chuyển hàng hóa trong tay Chu Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả những thỏa hiệp của tôi cũng chỉ để đạt được mục đích của mình.
Cứ tưởng những gì tôi làm không chê vào đâu được, nhưng không ngờ anh ta vẫn biết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng không biết tại sao, mặc dù tôi không có tình cảm với Chu Phong, và tôi cũng đã đạt được mục đích của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. “Ngay từ đầu tôi đã biết.” Giọng Chu Phong có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại có chút run rẩy khó lòng nhận ra. “Vậy tại sao anh không vạch trần tôi?” Tôi sửng sốt một lúc và hỏi. “Bởi vì trong lòng nuôi hy vọng” Chu Phong dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra, ngay từ đầu tôi biết mọi chuyện em làm, nhưng tôi không dám vạch trần em, vì tôi sợ em sẽ rời xa tôi, sợ em sẽ chịu tổn thương” “Chịu tổn thương? Anh mới là người muốn hại tôi, đúng không?” Tôi cười một cách chế nhạo: “Anh hạ độc con tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao?” “Dùng đứa nhỏ để hại em? Con của em chẳng lẽ không phải con của tôi sao? Tôi đang bảo vệ em, em có biết không?” Chu Phong cười khổ, hai mắt đỏ ngầu. “Cái gì?” Tôi sững sờ, tại sao lại hại con tôi, lại là để bảo vệ tối. “Em có biết kế hoạch của Triệu Mộng Tuyết không? Cô ta muốn giết em sau khi em sinh con. Thủ đoạn của Triệu Mộng Tuyết, em phải rõ hơn tôi. Tôi không thể bảo vệ em hai tư trên bảy, vì vậy tôi chỉ có thể ngăn cản việc đứa trẻ này được sinh ra. Chu Phong lại dừng lại một lúc: “Hơn nữa, tôi còn nghĩ, đến lúc đó để Triệu Mộng Tuyết nghĩ rằng tự cô ta đã giết con của em, như vậy, tôi có thể nhân cơ hội để lạnh nhạt với cô ta, và kéo dài thời gian.
Tôi không nói gì, nói đúng hơn là tôi không biết phải trả lời như thế nào. Chu Phong tiến lên một bước, muốn kéo tôi lại, nhưng tôi hơi nghiêng người để tránh anh ta chạm vào người tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tay anh ta lơ lửng trên không, cuối cùng rút lại: "Em có biết trong khoảng thời gian này, tôi đã bao lần tưởng rằng em thật sự trở lại bên cạnh tôi không, Tân Ái Phương, từ trước đến nay, em luôn sống vì chính bản thân mình, em chưa từng quay đầu lại nhìn tôi.” “Đến chính bản thân tôi, tôi cũng không hiểu, tại sao phải đi lo lắng cho người khác?” Tôi chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
Thành thật mà nói, khi năm chữ “trong lòng nuôi hy vọng” kia phát ra từ miệng Chu Phong, trái tim tôi đã run lên, nhưng khi nghĩ đến những gì anh ta đã làm với tôi, tôi lại hận đến thấu xương, tôi không muốn nhìn anh ta, vì vậy tôi nhắm chặt mắt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn khẩu súng sau lưng tôi cũng rơi xuống đất ngay khi tôi vừa nhắm mắt, tôi sửng sốt quay đầu lại thì thấy Tần Thiên Khải đã đá người kia ngã xuống đất.
Thấy tình thể thay đổi, đám người của Chu Phong liền đè Tần Thiên Khải xuống đất, cho dù Tần Thiên Khải có năng lực thế nào cũng không thể đánh bại nhiều người như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng lúc này, giọng Lục Kính Đình dội vào tai của tôi: “Cục trưởng Chu, đã lâu không gặp
Theo sau đó, anh khoác tay lên vai tôi, những người đang đè Tần Thiên Khải cũng bị áp đảo bởi đám người của Lục Kính Đình. “Quả nhiên là anh.” Chu Phong cười chế nhạo: “Kế hoạch của cậu ba Lục thật sự rất toàn diện, tôi vô cùng ngưỡng mộ. “Không bằng Cục trưởng Chu” Lục Kính Đình ôm chặt tôi vào lòng. “Tuy nhiên, tôi không hiểu, cậu ba Lục hết người dùng rồi hay sao? Lại đi dùng một người phụ nữ.” Ánh mắt của Chu Phong quét qua mặt tôi, rồi nhìn Lục Kính Đình tỏ vẻ đùa giỡn. “Cục trưởng Chu chẳng phải cũng dựa vào phụ nữ sao?” Lục Kính Đình chế nhạo: “Nếu mọi người đều có ác cảm, vậy thì chúng ta không có chuyện gì để bàn nữa, Cục trưởng Chu hãy tự mình giải quyết ổn thỏa"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình nói xong, ôm vai tôi định đi ra, nhưng không ngờ hai tên tay sai áp giải một người đàn ông và ném thẳng vào trước mặt chúng tôi.
Khi tôi nhìn rõ mặt người đàn ông đó, tim tôi như đóng băng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó là Tân Gia Kiệt.
Tôi đã chuyển nhà cho Tân Gia Kiệt đến hai lần, nhưng anh ta vẫn tìm được ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần đầu tiên họ tìm thấy là khi tôi giúp Tân Gia Kiệt xuất viện, tôi đã dùng xe của Trần Dương, có thể dễ dàng tìm thấy nó bằng cách kiểm tra máy ghi chép lộ trình lái xe.
Nhưng lần thứ hai...... tôi đã tránh camera giám sát, vậy tại sao anh ta vẫn phát hiện ra. “Anh muốn cái gì!” Tôi hơi kích động, hét vào mặt Chu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong. “Không muốn gì cả, tôi không động đến em, không có nghĩa là tôi sẽ không động đến cậu ta” Chu Phong cong mỗi ngồi trên số pha: “Tôi nhớ là cậu ba Lục đã từng chặn đứt lô hàng mà Triệu Mộng Tuyết muốn gửi đến thuyền của ông Đinh.…...... “Cục trưởng Chu quả thật nhanh trí.” Lục Kính Đình nheo mắt: “Hàng đang ở chỗ tôi, cục trưởng Chu phải thả người trước.” “Cậu ba Lục thật biết nói đùa, tôi dựa vào đâu để tin anh?”
Lúc này, Tân Gia Kiệt cũng đã tỉnh dậy sau cơn mê, ngay sau khi tỉnh dậy, vừa nhìn thấy tôi, nó liền gọi: “Chị.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đầu tôi đã lo lắng, khi nó gọi như vậy càng khiến tôi lo lắng hơn, nếu không phải Lục Kính Đình giữ chặt tôi, có lẽ tôi đã chạy tới.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Chu Phong nhếch môi: “Tân Ái Phương, em không cần lo lắng, hiện tại tôi sẽ không làm hại cậu ta đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, anh ta lại nhìn Lục Kính Đình: “Vả lại, cậu ba Lục, vừa rồi tôi còn chưa nói xong điều kiện, ngoài hàng hóa ra, tôi còn muốn người phụ nữ của anh, không, nói chính xác là tôi yêu cầu anh trả lại người phụ nữ của tôi.”
Sau khi nghe anh ta nói xong, Lục Kính Đình cười: “Anh nằm mơ đi.” “Vậy thì đừng trách tôi.” Chu Phong dừng lại một lúc: “Tân Ái Phương, em hãy suy nghĩ cho kỹ “Tôi...... Tôi định buột miệng nói tôi sẽ đi cùng anh, nhưng lý trí đã kịp níu kéo tôi lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho dù tôi đi theo Chu Phong, liệu anh ta có thực sự ngừng đe dọa tôi với Tân Gia Kiệt không? Triệu Mộng Tuyết có dễ dàng tha cho tôi không. Cập nhật nhanh n*hất trên ТгцyeлАРP.cом
Hơn nữa, tôi yêu Lục Kính Đình. “Ái Phương” Lục Kính Đình thấy tôi có chút lo lắng, anh thấp giọng gọi tên tôi, siết chặt vai tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Phong: “Cục trưởng Chu thấy tôi nhất định phải dùng cách thương lượng này sao? “Vậy thì cậu ba Lục cứ thử xem!” Chu Phong dừng lại một lúc: “Tuy nhiên, các anh có ba người, tôi chỉ có một mình, có vẻ hơi bất công. Tuy vậy, nhưng tôi tin cách đối nhân xử thế của cậu ba Lục”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi những lời của Chu Phong nói ra, bầu không khí cả căn phòng lập tức trở nên ngột ngạt. “Được.” Lục Kính Đình cong môi, khí thế không kém Chu Phong, quay đầu nói gì đó với Tần Thiên Khải và Dương Quốc Hưng.
Ánh mắt Tần Thiên Khải hơi tối sầm lại, liếc nhìn Chu Phong, rồi cùng Hồng Liên xuống lầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn tôi đã bị Dương Quốc Hưng đưa đi. “Không, tôi không đi.” Tôi nắm lấy cánh tay Lục Kính Đình, nỗi lo lắng trong lòng đang lên đến cực điểm.
Một mặt, Tân Gia Kiệt vẫn ở trong tay Chu Phong, mặt khác, tôi không yên tâm để Lục Kính Đình một mình, sợ rằng Chu Phong sẽ giở trò “Ngoan, ngày mai anh đến đón em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nói xong, anh không cho tôi cơ hội mở miệng, ép tôi phải xuống lầu.
Sau khi bị nhét vào xe, tôi liên tục gõ vào cửa sổ, khóc lóc: “Xin anh đấy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Quốc Hưng khóa cửa lại, sau đó giữ chặt vai tôi: “Linh..... Tân Ái Phương, lúc này nếu cô ở đó, Kính Đình sẽ bị phân tâm. “Không được, tôi muốn đi theo anh ấy, tôi không yên tâm!” Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Dương Quốc Hưng cau mày và lắc vai tôi bất lực: "Cô bình tĩnh lại! Tôi đảm bảo với cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra với Kính Đình. Tôi hiểu nguyên tắc làm việc của anh ấy. Anh ấy không bao giờ chiến đấu mà không chuẩn bị trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, tôi mới nghe Dương Quốc Hưng nói, hôm đó, Lục Kính Đình đã vì tôi mà quyết định chiến đấu mà không có sự chuẩn bị trước, và suýt chút nữa đánh mất chính mình. “Hôm nay mặc kệ cô có nói gì, tôi cũng sẽ đưa cô đi.” Dương Quốc Hưng nói xong liền đạp ga đưa tôi về nhà.
Dọc theo đường đi, dù thế nào anh ta cũng không buông tha tôi, chỉ nói với tôi rằng nếu tôi ở bên cạnh Lục Kính Đình, anh nhất định sẽ bị phân tâm. “Tân Ái Phương, cô phải hiểu chuyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời Dương Quốc Hưng vừa buông ra, tôi ngây người một lúc rồi mới hoàn toàn bình tĩnh lại, Dương Quốc Hưng nói đúng, lúc này, tôi phải hiểu chuyện.
Tôi hít một hơi dài, nén lo lắng trong lòng rồi xuống xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xuống xe, tôi nhận ra mình không quay về nhà Lục Kính Đình, bất giác nhíu mày, định hỏi có phải đi nhầm không thì đã nghe thấy Dương Quốc Hưng nói. “Kính Đình nói cô ở nhà sẽ không an toàn, vậy nên tối nay cô hãy ở nhà tôi” Dương Quốc Hưng nói rồi đưa tôi vào.
Tôi vốn định nói tôi muốn về nhà, nhưng nghĩ lại, tình hình bên đó đã rất căng thẳng, tôi thực sự không thể làm mọi chuyện rối thêm nữa, vì vậy tôi không nói nữa, bước vào cùng anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẫn là Dì Vương dẫn chúng tôi. “Ái Phương, đã lâu không thấy con đến chơi” Ông Dương vừa nói vừa bảo dì Vương dọn thêm bàn ăn. “Dạo này con hơi bận, về sau không bận lắm, con sẽ thường xuyên đến. Tôi miễn cưỡng cười rồi nói. “Mau lên, Hưng, dọn ghế cho Ái Phương, con bé đang không tiện”
Dương Quốc Hưng cũng đang lo lắng cho Lục Kính Đình, phản ứng của anh ta hơi chậm, ông Dương phải nhắc tới lần thứ hai, anh ta mới phản ứng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bữa tối tôi không ăn được mấy, nhưng để không ảnh hưởng đến tâm trạng của ông Dương, khiến ông suy nghĩ nhiều, nên cũng cố ăn.