Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439: An Hào
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 439: An Hào
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lòng tôi co thắt lại, tôi nhắm chặt mắt và quay đầu đi, không còn dám tiếp tục nhìn nữa. "Tình hình không sao cả nhưng mà phải chú ý ăn uống thanh đạm."
Sau khi bác sĩ rời đi thì chị Vu cũng đi theo ra đó để hỏi thêm về tình hình. Còn tôi thì đi về phía của Lục Kính
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đình để đỡ anh nằm xuống giường.
Lục Kính Đình khẽ họ một tiếng rồi quay sang cười và nói với tôi. "Vất vả cho em rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngây người ra một hồi, đối diện với câu nói này của anh tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải. “Vì em đã chịu sinh con cho anh” Lục Kính Đình có lẽ là đã nhìn ra sự thắc mắc trên gương mặt của tôi nên liền giải thích thêm một câu. “Không vất vả gì cả, sinh con cho anh không vất vả một chút nào. Tôi lắc đầu phủ nhận. Nhìn dáng vẻ yếu ớt này của Lục Kính Đình, nước mắt tôi không sao mà kìm được, cứ thế mà tuôn trào ra trong tròng mắt.
Lục Kính Đình khẽ cười một cái rồi lấy tay xoa nhẹ đầu tôi. “Anh vẫn chưa đặt tên cho con đấy” Tôi nắm lấy tay của anh ấy rồi cười một cái. Thật ra thì hôm nay khi đi thăm đứa bé, tôi đã luôn suy nghĩ về vấn đề này, tôi vốn định là để qua thêm một vài hôm nữa rồi hẵng đi hỏi chuyện này, nhưng mà bây giờ nếu đã có cơ hội rồi thì vừa hay hỏi cùng một lúc luôn vậy: "Thằng bé là con trai, em đã nghĩ xong rồi, cứ gọi thằng bé là An Hào nhé." “Lục Diệu Đằng” Lục Kính Đình gần như là thốt lên ngay mà không cần phải suy nghĩ, như thể là anh đã suy nghĩ về chuyện này từ rất lâu rồi vậy. “Tại sao vậy hả?” Tôi đút cho anh một ngụm nước và hỏi. “Tên của con trai anh làm sao mà có thể không chính thức được như vậy chứ hả?” Lục Kính Đình uống xong nước rồi liền ngáp một cái thật dài, trông anh có vẻ rất là mệt mỏi: “Tên ở nhà của thằng bé thì gọi là An Hào “Lục Diệu Đằng. Tôi nhẩm lại cái tên đó thêm một lần nữa và không tự chủ được mà khẽ nhếch mép lên cười một cái. "Ừm.." Lục Kính Đình đáp lại một tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại, hô hấp cũng từ từ mà ổn định lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vỗ nhẹ một cái vào chăn bông của anh và ngồi bên cạnh ngắm nhìn tư thế ngủ say của anh, qua một lúc sau thì mới rời đi.
Chị Vu đứng đợi tôi ở bên ngoài cửa, tôi vừa bước ra khỏi cửa thì chị ta liền bước tới và hỏi tôi: "Em có mệt lắm không hả?" "Suyt.." Tôi nhanh chóng làm một cử chỉ và chỉ tay vào phòng bệnh của Lục Kính Đình để ra hiệu cho chị ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Vu gật đầu một cái, làm một động tác OK và nhỏ giọng nói với tôi: "Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của Lục Kính Đình không sao cả. Thật ra trước đó bọn chị cũng đã bàn bạc trước rồi, dự định là sẽ tạm thời không nói cho em biết, nhưng mà hiện tại tính trạng sức khỏe của Lục Kính Đình cũng đã ổn định hơn rồi nên chị nghĩ vẫn là nên nói cho em biết trước một tiếng" “Hả?” Tôi chớp mắt nhìn cô ấy.
Chị Vu nói cho tôi biết rằng mặc dù Lục Kính Đình không có bị đảm cá sấu hung hăng đó bao vây và tấn công, nhưng vết thương mà anh bị cắn trúng cũng rất là sâu. Lúc anh được đưa đến bệnh viện thì đã sớm hôn mê bất tỉnh. Sau khi được được giành giật cứu sống trở lại thì vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Lúc đó bác sĩ còn bắt bọn họ phải ký một tờ giấy thông báo tình trạng nguy kịch của bệnh nhân. Còn bảo rằng nếu mà ý chí của bệnh nhân không vững vàng, không thể vượt qua được cơn nguy kịch này thì mọi người phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình hôn mê tận hai ngày cũng không có tỉnh lại, đó cũng chính là hai ngày mà chị Vu bọn họ không cho tôi đến đây. Khi mà tất cả mọi người đều cảm thấy không còn hy vọng gì nữa thì ông Dương đột nhiên bảo rằng hãy để đứa bé đến để đánh thức anh dậy. Mọi người đều cho rằng sẽ không có tác dụng gì đâu, nhưng mà vẫn muốn thử xem coi như thế nào. Thế nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ được rằng khi mà An Hào vừa cất lên tiếng khóc thì Lục Kính Đình liền có phản ứng và tỉnh dậy.
Nghe đến đây thì tôi chỉ biết im lặng mà thôi, lúc này tôi thật sự không biết là nên nói gì cho phải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi trở về phòng bệnh thì chị Vu liền cho tôi uống một ít canh để lợi sữa và còn đun nóng nước đường nâu để cho tôi uống, sau đó liền kêu tôi đi nghỉ ngơi.
Tôi gọi điện thoại cho Quyền Mai để kêu cô ấy đến bệnh viện, chứ cứ để một mình chị Vụ ở đây chăm sóc cho tôi như vậy tôi sợ chị ta sẽ thấy mệt, trong lòng tôi cũng sẽ cảm thấy vô vô cùng áy náy với chị ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyền Mai rất nhanh liền mang theo súp gà đến bệnh viện, chị Vu sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện để cô ấy ở lại đấy chăm sóc cho tôi xong xuôi rồi mới bảo rằng quay về nhà để ngủ một giấc.
Vừa rồi tôi mới uống xong bát canh hầm thịt heo, bây giờ nhìn thấy bát súp gà béo ngậy này liền cảm thấy vô cùng buồn nôn. “Chị Phương à, hiện tại chị không đủ sữa để cho con bú nên phải uống thật nhiều canh để cho lợi sữa. Có như vậy thì sau khi cậu chủ nhỏ rời khỏi lồng giữ nhiệt thì mới có thể trực tiếp uống sữa của chị được." Quyên Mai đặt bát súp gà vào tay tôi rồi vô cùng bất lực mà nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vốn dĩ là muốn nói thật sự là không uống nổi nữa, nhưng ngay khi nghe cô ấy nhắc đến An Hào thì tôi liền liếc nhìn bát canh một cái và sau đó nhắm mắt lại và một ngụm trực tiếp uống hết bát canh đó.
Dù sao thì tôi cũng không muốn đứa bé phải uống những hộp sữa pha kia, tôi muốn đứa bé ngay sau khi được ra ngoài thì có thể uống sữa của tôi ngay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi uống xong tôi liền cảm thấy vô cùng buồn nôn, tôi điều hòa lại một chút liền bước đến bên cửa sổ để hít thở bầu không khí trong lành.
Tôi đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn khung cảnh bên ngoài đó, nhưng tầm mắt của tôi lại bị một bóng người thu hút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đó đội một chiếc mũ màu đen, dáng người trông vô cùng quen thuộc, trông rất giống với Bò Cạp.
Anh ta đến bệnh viện để làm gì chứ? Ai đó thân thiết với anh ta bị ốm hay sao? “Chị Phương à, không được đầu, chị không được để gió thổi vào đầu, chị còn chưa qua cữ mà!” Khi nãy Quyền Mai còn đang bận rộn thu dọn bát đũa nên không có chú ý đến tôi, bây giờ cô ấy nhìn thấy tôi đang hóng gió thì ngay lập tức liền bước đến và đóng cửa sổ lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi bất lực dựa vào bệ cửa sổ, nhưng rồi cũng bị Quyền Mai đuổi trở về giường bệnh. Cô ấy một bên giúp tôi mang tất bông và một bên đắp lại chăn ngay ngắn cho tôi, cô ấy còn quấn một chiếc mũ len trên đầu của tôi. “Phụ nữ khi còn ở cữ thì bắt buộc phải làm như thế này, chưa kể đến việc chị Phương còn là sinh mổ nữa nên càng cần phải chăm sóc tốt hơn vào.” Quyền Mai tức giận nói: “Bây giờ cũng may là phẫu thuật đã đạt tới trình độ xâm lấn tối thiểu rồi nên vài ngày liền có thể rời khỏi giường. Chứ lúc trước mẹ em sinh em gái của em cả một tháng trời đều không xuống được giường lận đấy. Còn nữa, phải mặc cho ấm vào thì mới không để lại bệnh tật gì sau khi qua cữ, cái thứ đó hành hạ cơ thể lắm đấy”
Sau khi nghe xong những gì mà Quyền Mai nói, tôi liền không nhịn được mà bật cười, tôi nằm trên giường nhìn cô ấy và nói: "Được rồi được rồi, chị sẽ chú ý hơn mà. Em mà còn cằn nhằn như thế này nữa thì cũng sắp thành bà mẹ già rồi đấy. "Còn không phải là do em lo lắng cho chị hay sao!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Trong nửa tháng sau đó cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng bình lặng, cả nhà họ Triệu và nhà họ Đinh đều không có động tĩnh gì cả. Cuộc sống thường ngày của tôi cũng chính là đi thăm Lục Kính Đình và An Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảng thời gian đó, ông Dương và bố tôi cũng thường xuyên đến đây để thăm tôi. Khi tôi và bọn họ nói chuyện cùng với nhau thì trong lòng luôn cảm thấy vô cùng phức tạp, tôi không thể diễn tả được cái cảm giác đó cụ thể là gì, chính là cái cảm giác mất rồi nhưng đột nhiên lại quay trở lại.
Thực ra thì khoảng một tuần sau đó là cơ thể của Lục Kính Đình gần như là đã hồi phục lại rồi. Nhưng tôi đã bắt anh phải ở lại bệnh viện để bầu bạn với tôi, thế nên anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn có thể ở lại cùng với tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nửa tháng sau đó thì bác sĩ thông báo chúng tôi rằng có thể bể An Hào ra ngoài được rồi. Tôi mừng đến mức dép còn chưa xỏ xong là đã lết theo nó đi tới phòng giữ nhiệt của trẻ nhỏ rồi.
Lục Kính Đình ở bên cạnh tôi và ôm tôi lại: "Đừng gấp gáp quá." “Sao em có thể không vội được. Mấy ngày nay không khi nào là tôi không nghĩ đến việc muốn đi nhìn thằng bé, muốn ôm lấy thằng bé. Cuối cùng thì ngày hôm nay nguyện vọng đó cũng sắp thành hiện thực rồi, làm sao mà tôi có thể không vội được cho chứ. Nhớ đọc truyện trê*n ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình chỉ cười nhẹ bên tại của tôi một cái, tôi liếc nhìn anh một cái, tôi nghĩ anh chắc hẳn cũng đang vô cùng háo hức. Dù sao thì đây không chỉ là lần đầu tiên mà tôi được làm mẹ mà còn là lần đầu tiên mà anh được làm bố kia mà.
Càng đến gần phòng giữ nhiệt thì tôi càng đi càng nhanh, gần như là muốn vượt qua hẳn tốc độ của y tá đi phía trước vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thấy y tá đó khéo léo mở nắp lồng giữ nhiệt ra, dùng một tấm vải bông nhỏ để kéo An Hào ra ngoài. Tôi phấn khởi đưa tay lên muốn bể thằng bé, Lục Kính Đình chỉ ở một bên của tôi và vỗ nhẹ vào vai của tôi một cái để ra hiệu cho tôi không cần phải gấp gáp quá.
Y tá ra hiệu cho tôi phải cẩn thận vào một chút, còn chỉ dạy cho tôi một số tư thế để bế thằng bé, sau đó mới yên tâm mà đặt thằng bé vào trong vòng tay của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cái khoảnh khắc thằng bé được đặt vào vòng tay của tôi, tim tôi đập rộn ràng. Thằng bé rất nhỏ và cũng rất mềm mại, trên người còn mang theo một mùi hương của sữa. Tôi vô cùng cẩn thận ôm lấy thằng bé và tựa vào vòng ngực của Lục Kính Đình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của thằng bé, cái cảm giác đó tôi chưa bao giờ được trải qua.
Trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dựa vào vòng tay của Lục Kính Đình và vui mừng khôn xiết, sống mũi tôi vô cùng chua xót, nước mắt không kìm được mà muốn rơi xuống.
Lục Kính Đình ôm tôi vào lòng, ánh mắt của anh cũng nhìn chằm chằm vào An Hào, khóe miệng cũng không che giấu được mà hiện lên ý cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôm lấy thằng bé và Lục Kính Đình thì ôm lấy tôi, bọn tôi đi theo cô y tá và quay trở về phòng bệnh. у
Cô y tá nhỏ giọng giải thích thêm một số việc cần phải chú ý khi chăm sóc thằng bé. Lục Kính Đình vốn dĩ là muốn mời thêm người đến để chăm sóc cho tôi nhưng Quyên Mai lại bảo rằng cô ấy trước đây là làm công việc này nên rất có kinh nghiệm, tôi thì cũng không muốn có thêm người lạ ở trong nhà thế nên cuối cùng cũng không có mời thêm người tới nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cẩn thận ôm thằng bé và đặt vào trong cái nôi mà tôi đã sớm chuẩn bị từ trước. Tôi và Lục Kính Đình vây quanh cái nôi để ngắm thắng bé, ngắm như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Tuy nhiên, An Hào chỉ ở trong cái nôi ngủ được một lúc liền co giật một cái và tỉnh dậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thằng bé nhăn cái mặt nhỏ lại và bắt đầu khóc oa oa lên. Tôi vội vàng ôm thằng bé vào lòng để dỗ dành, nhưng làm như thế nào thì thằng bé cũng không chịu nín khóc. “Đái rồi. Sau khi dỗ dành được một lúc thì tôi cảm nhận được một dòng nước ấm nóng, thằng bé vậy mà lại đi tiểu trên người của tôi.
Tôi vội vàng đặt An Hào xuống giường và nhờ Lục Kính Đình giúp tôi đi lấy cái tã. Tôi không mấy khéo léo mặc vào cho thằng bé, nhưng mặc thế nào thì cũng không ngay ngắn được, luôn luôn để lộ ra một bên. Cuối cùng cũng phải nhờ vào Quyên Mai chỉ dạy thì tôi mới có thể làm được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thay tã xong thì tôi mới đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, sau khi thay xong đi ra ngoài thì liền nhìn thấy Lục Kính Đình đang chơi đùa với An Hào đang nằm trong lòng của Quyên Mai. Anh trông rất giống một đứa trẻ mới lớn không ngừng chọc cho thằng bé cười.
Tôi bước tới và ôm lấy An Hào, đặt thằng bé vào trong vòng tay của Lục Kính Đình. Anh hơi sửng sốt một chút, tay chân luống cuống ôm lấy thằng bé, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. “Anh là bố của thằng bé, vậy nên anh hãy dỗ dành thằng bé đi. Tôi chớp mắt với anh vài cái rồi bảo anh bế thằng bé qua đây để cho thằng bé bú sữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình thận trọng bước tới, cúi người xuống đặt thằng bé vào trong vòng tay của tôi, toàn bộ quá trình đều diễn ra vô cùng chậm chạp và không mấy khéo léo.
Trước đây tôi chưa bao giờ thấy qua Lục Kính Đình như thế này, tôi không thể nhịn được mà bật cười ra tiếng. Lục Kính Đình nhướng mày lên để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôm An Hào qua và bắt đầu cho con bú, dạ dày của thằng bé rất nhỏ nên chẳng bao lâu liền uống no và bắt đầu lăn ra ngủ. Trong giấc ngủ thỉnh thoảng còn chẹp chẹp vài tiếng, như thể đang trải qua một giấc mơ vô cùng tốt đẹp vậy.
**********
Chương 439: An Hào
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lòng tôi co thắt lại, tôi nhắm chặt mắt và quay đầu đi, không còn dám tiếp tục nhìn nữa. "Tình hình không sao cả nhưng mà phải chú ý ăn uống thanh đạm."
Sau khi bác sĩ rời đi thì chị Vu cũng đi theo ra đó để hỏi thêm về tình hình. Còn tôi thì đi về phía của Lục Kính
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đình để đỡ anh nằm xuống giường.
Lục Kính Đình khẽ họ một tiếng rồi quay sang cười và nói với tôi. "Vất vả cho em rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngây người ra một hồi, đối diện với câu nói này của anh tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải. “Vì em đã chịu sinh con cho anh” Lục Kính Đình có lẽ là đã nhìn ra sự thắc mắc trên gương mặt của tôi nên liền giải thích thêm một câu. “Không vất vả gì cả, sinh con cho anh không vất vả một chút nào. Tôi lắc đầu phủ nhận. Nhìn dáng vẻ yếu ớt này của Lục Kính Đình, nước mắt tôi không sao mà kìm được, cứ thế mà tuôn trào ra trong tròng mắt.
Lục Kính Đình khẽ cười một cái rồi lấy tay xoa nhẹ đầu tôi. “Anh vẫn chưa đặt tên cho con đấy” Tôi nắm lấy tay của anh ấy rồi cười một cái. Thật ra thì hôm nay khi đi thăm đứa bé, tôi đã luôn suy nghĩ về vấn đề này, tôi vốn định là để qua thêm một vài hôm nữa rồi hẵng đi hỏi chuyện này, nhưng mà bây giờ nếu đã có cơ hội rồi thì vừa hay hỏi cùng một lúc luôn vậy: "Thằng bé là con trai, em đã nghĩ xong rồi, cứ gọi thằng bé là An Hào nhé." “Lục Diệu Đằng” Lục Kính Đình gần như là thốt lên ngay mà không cần phải suy nghĩ, như thể là anh đã suy nghĩ về chuyện này từ rất lâu rồi vậy. “Tại sao vậy hả?” Tôi đút cho anh một ngụm nước và hỏi. “Tên của con trai anh làm sao mà có thể không chính thức được như vậy chứ hả?” Lục Kính Đình uống xong nước rồi liền ngáp một cái thật dài, trông anh có vẻ rất là mệt mỏi: “Tên ở nhà của thằng bé thì gọi là An Hào “Lục Diệu Đằng. Tôi nhẩm lại cái tên đó thêm một lần nữa và không tự chủ được mà khẽ nhếch mép lên cười một cái. "Ừm.." Lục Kính Đình đáp lại một tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại, hô hấp cũng từ từ mà ổn định lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vỗ nhẹ một cái vào chăn bông của anh và ngồi bên cạnh ngắm nhìn tư thế ngủ say của anh, qua một lúc sau thì mới rời đi.
Chị Vu đứng đợi tôi ở bên ngoài cửa, tôi vừa bước ra khỏi cửa thì chị ta liền bước tới và hỏi tôi: "Em có mệt lắm không hả?" "Suyt.." Tôi nhanh chóng làm một cử chỉ và chỉ tay vào phòng bệnh của Lục Kính Đình để ra hiệu cho chị ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Vu gật đầu một cái, làm một động tác OK và nhỏ giọng nói với tôi: "Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của Lục Kính Đình không sao cả. Thật ra trước đó bọn chị cũng đã bàn bạc trước rồi, dự định là sẽ tạm thời không nói cho em biết, nhưng mà hiện tại tính trạng sức khỏe của Lục Kính Đình cũng đã ổn định hơn rồi nên chị nghĩ vẫn là nên nói cho em biết trước một tiếng" “Hả?” Tôi chớp mắt nhìn cô ấy.
Chị Vu nói cho tôi biết rằng mặc dù Lục Kính Đình không có bị đảm cá sấu hung hăng đó bao vây và tấn công, nhưng vết thương mà anh bị cắn trúng cũng rất là sâu. Lúc anh được đưa đến bệnh viện thì đã sớm hôn mê bất tỉnh. Sau khi được được giành giật cứu sống trở lại thì vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Lúc đó bác sĩ còn bắt bọn họ phải ký một tờ giấy thông báo tình trạng nguy kịch của bệnh nhân. Còn bảo rằng nếu mà ý chí của bệnh nhân không vững vàng, không thể vượt qua được cơn nguy kịch này thì mọi người phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình hôn mê tận hai ngày cũng không có tỉnh lại, đó cũng chính là hai ngày mà chị Vu bọn họ không cho tôi đến đây. Khi mà tất cả mọi người đều cảm thấy không còn hy vọng gì nữa thì ông Dương đột nhiên bảo rằng hãy để đứa bé đến để đánh thức anh dậy. Mọi người đều cho rằng sẽ không có tác dụng gì đâu, nhưng mà vẫn muốn thử xem coi như thế nào. Thế nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ được rằng khi mà An Hào vừa cất lên tiếng khóc thì Lục Kính Đình liền có phản ứng và tỉnh dậy.
Nghe đến đây thì tôi chỉ biết im lặng mà thôi, lúc này tôi thật sự không biết là nên nói gì cho phải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi trở về phòng bệnh thì chị Vu liền cho tôi uống một ít canh để lợi sữa và còn đun nóng nước đường nâu để cho tôi uống, sau đó liền kêu tôi đi nghỉ ngơi.
Tôi gọi điện thoại cho Quyền Mai để kêu cô ấy đến bệnh viện, chứ cứ để một mình chị Vụ ở đây chăm sóc cho tôi như vậy tôi sợ chị ta sẽ thấy mệt, trong lòng tôi cũng sẽ cảm thấy vô vô cùng áy náy với chị ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyền Mai rất nhanh liền mang theo súp gà đến bệnh viện, chị Vu sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện để cô ấy ở lại đấy chăm sóc cho tôi xong xuôi rồi mới bảo rằng quay về nhà để ngủ một giấc.
Vừa rồi tôi mới uống xong bát canh hầm thịt heo, bây giờ nhìn thấy bát súp gà béo ngậy này liền cảm thấy vô cùng buồn nôn. “Chị Phương à, hiện tại chị không đủ sữa để cho con bú nên phải uống thật nhiều canh để cho lợi sữa. Có như vậy thì sau khi cậu chủ nhỏ rời khỏi lồng giữ nhiệt thì mới có thể trực tiếp uống sữa của chị được." Quyên Mai đặt bát súp gà vào tay tôi rồi vô cùng bất lực mà nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vốn dĩ là muốn nói thật sự là không uống nổi nữa, nhưng ngay khi nghe cô ấy nhắc đến An Hào thì tôi liền liếc nhìn bát canh một cái và sau đó nhắm mắt lại và một ngụm trực tiếp uống hết bát canh đó.
Dù sao thì tôi cũng không muốn đứa bé phải uống những hộp sữa pha kia, tôi muốn đứa bé ngay sau khi được ra ngoài thì có thể uống sữa của tôi ngay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi uống xong tôi liền cảm thấy vô cùng buồn nôn, tôi điều hòa lại một chút liền bước đến bên cửa sổ để hít thở bầu không khí trong lành.
Tôi đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn khung cảnh bên ngoài đó, nhưng tầm mắt của tôi lại bị một bóng người thu hút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đó đội một chiếc mũ màu đen, dáng người trông vô cùng quen thuộc, trông rất giống với Bò Cạp.
Anh ta đến bệnh viện để làm gì chứ? Ai đó thân thiết với anh ta bị ốm hay sao? “Chị Phương à, không được đầu, chị không được để gió thổi vào đầu, chị còn chưa qua cữ mà!” Khi nãy Quyền Mai còn đang bận rộn thu dọn bát đũa nên không có chú ý đến tôi, bây giờ cô ấy nhìn thấy tôi đang hóng gió thì ngay lập tức liền bước đến và đóng cửa sổ lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi bất lực dựa vào bệ cửa sổ, nhưng rồi cũng bị Quyền Mai đuổi trở về giường bệnh. Cô ấy một bên giúp tôi mang tất bông và một bên đắp lại chăn ngay ngắn cho tôi, cô ấy còn quấn một chiếc mũ len trên đầu của tôi. “Phụ nữ khi còn ở cữ thì bắt buộc phải làm như thế này, chưa kể đến việc chị Phương còn là sinh mổ nữa nên càng cần phải chăm sóc tốt hơn vào.” Quyền Mai tức giận nói: “Bây giờ cũng may là phẫu thuật đã đạt tới trình độ xâm lấn tối thiểu rồi nên vài ngày liền có thể rời khỏi giường. Chứ lúc trước mẹ em sinh em gái của em cả một tháng trời đều không xuống được giường lận đấy. Còn nữa, phải mặc cho ấm vào thì mới không để lại bệnh tật gì sau khi qua cữ, cái thứ đó hành hạ cơ thể lắm đấy”
Sau khi nghe xong những gì mà Quyền Mai nói, tôi liền không nhịn được mà bật cười, tôi nằm trên giường nhìn cô ấy và nói: "Được rồi được rồi, chị sẽ chú ý hơn mà. Em mà còn cằn nhằn như thế này nữa thì cũng sắp thành bà mẹ già rồi đấy. "Còn không phải là do em lo lắng cho chị hay sao!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Trong nửa tháng sau đó cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng bình lặng, cả nhà họ Triệu và nhà họ Đinh đều không có động tĩnh gì cả. Cuộc sống thường ngày của tôi cũng chính là đi thăm Lục Kính Đình và An Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảng thời gian đó, ông Dương và bố tôi cũng thường xuyên đến đây để thăm tôi. Khi tôi và bọn họ nói chuyện cùng với nhau thì trong lòng luôn cảm thấy vô cùng phức tạp, tôi không thể diễn tả được cái cảm giác đó cụ thể là gì, chính là cái cảm giác mất rồi nhưng đột nhiên lại quay trở lại.
Thực ra thì khoảng một tuần sau đó là cơ thể của Lục Kính Đình gần như là đã hồi phục lại rồi. Nhưng tôi đã bắt anh phải ở lại bệnh viện để bầu bạn với tôi, thế nên anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn có thể ở lại cùng với tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nửa tháng sau đó thì bác sĩ thông báo chúng tôi rằng có thể bể An Hào ra ngoài được rồi. Tôi mừng đến mức dép còn chưa xỏ xong là đã lết theo nó đi tới phòng giữ nhiệt của trẻ nhỏ rồi.
Lục Kính Đình ở bên cạnh tôi và ôm tôi lại: "Đừng gấp gáp quá." “Sao em có thể không vội được. Mấy ngày nay không khi nào là tôi không nghĩ đến việc muốn đi nhìn thằng bé, muốn ôm lấy thằng bé. Cuối cùng thì ngày hôm nay nguyện vọng đó cũng sắp thành hiện thực rồi, làm sao mà tôi có thể không vội được cho chứ. Nhớ đọc truyện trê*n ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình chỉ cười nhẹ bên tại của tôi một cái, tôi liếc nhìn anh một cái, tôi nghĩ anh chắc hẳn cũng đang vô cùng háo hức. Dù sao thì đây không chỉ là lần đầu tiên mà tôi được làm mẹ mà còn là lần đầu tiên mà anh được làm bố kia mà.
Càng đến gần phòng giữ nhiệt thì tôi càng đi càng nhanh, gần như là muốn vượt qua hẳn tốc độ của y tá đi phía trước vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thấy y tá đó khéo léo mở nắp lồng giữ nhiệt ra, dùng một tấm vải bông nhỏ để kéo An Hào ra ngoài. Tôi phấn khởi đưa tay lên muốn bể thằng bé, Lục Kính Đình chỉ ở một bên của tôi và vỗ nhẹ vào vai của tôi một cái để ra hiệu cho tôi không cần phải gấp gáp quá.
Y tá ra hiệu cho tôi phải cẩn thận vào một chút, còn chỉ dạy cho tôi một số tư thế để bế thằng bé, sau đó mới yên tâm mà đặt thằng bé vào trong vòng tay của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cái khoảnh khắc thằng bé được đặt vào vòng tay của tôi, tim tôi đập rộn ràng. Thằng bé rất nhỏ và cũng rất mềm mại, trên người còn mang theo một mùi hương của sữa. Tôi vô cùng cẩn thận ôm lấy thằng bé và tựa vào vòng ngực của Lục Kính Đình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của thằng bé, cái cảm giác đó tôi chưa bao giờ được trải qua.
Trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dựa vào vòng tay của Lục Kính Đình và vui mừng khôn xiết, sống mũi tôi vô cùng chua xót, nước mắt không kìm được mà muốn rơi xuống.
Lục Kính Đình ôm tôi vào lòng, ánh mắt của anh cũng nhìn chằm chằm vào An Hào, khóe miệng cũng không che giấu được mà hiện lên ý cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôm lấy thằng bé và Lục Kính Đình thì ôm lấy tôi, bọn tôi đi theo cô y tá và quay trở về phòng bệnh. у
Cô y tá nhỏ giọng giải thích thêm một số việc cần phải chú ý khi chăm sóc thằng bé. Lục Kính Đình vốn dĩ là muốn mời thêm người đến để chăm sóc cho tôi nhưng Quyên Mai lại bảo rằng cô ấy trước đây là làm công việc này nên rất có kinh nghiệm, tôi thì cũng không muốn có thêm người lạ ở trong nhà thế nên cuối cùng cũng không có mời thêm người tới nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cẩn thận ôm thằng bé và đặt vào trong cái nôi mà tôi đã sớm chuẩn bị từ trước. Tôi và Lục Kính Đình vây quanh cái nôi để ngắm thắng bé, ngắm như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Tuy nhiên, An Hào chỉ ở trong cái nôi ngủ được một lúc liền co giật một cái và tỉnh dậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thằng bé nhăn cái mặt nhỏ lại và bắt đầu khóc oa oa lên. Tôi vội vàng ôm thằng bé vào lòng để dỗ dành, nhưng làm như thế nào thì thằng bé cũng không chịu nín khóc. “Đái rồi. Sau khi dỗ dành được một lúc thì tôi cảm nhận được một dòng nước ấm nóng, thằng bé vậy mà lại đi tiểu trên người của tôi.
Tôi vội vàng đặt An Hào xuống giường và nhờ Lục Kính Đình giúp tôi đi lấy cái tã. Tôi không mấy khéo léo mặc vào cho thằng bé, nhưng mặc thế nào thì cũng không ngay ngắn được, luôn luôn để lộ ra một bên. Cuối cùng cũng phải nhờ vào Quyên Mai chỉ dạy thì tôi mới có thể làm được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thay tã xong thì tôi mới đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, sau khi thay xong đi ra ngoài thì liền nhìn thấy Lục Kính Đình đang chơi đùa với An Hào đang nằm trong lòng của Quyên Mai. Anh trông rất giống một đứa trẻ mới lớn không ngừng chọc cho thằng bé cười.
Tôi bước tới và ôm lấy An Hào, đặt thằng bé vào trong vòng tay của Lục Kính Đình. Anh hơi sửng sốt một chút, tay chân luống cuống ôm lấy thằng bé, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. “Anh là bố của thằng bé, vậy nên anh hãy dỗ dành thằng bé đi. Tôi chớp mắt với anh vài cái rồi bảo anh bế thằng bé qua đây để cho thằng bé bú sữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình thận trọng bước tới, cúi người xuống đặt thằng bé vào trong vòng tay của tôi, toàn bộ quá trình đều diễn ra vô cùng chậm chạp và không mấy khéo léo.
Trước đây tôi chưa bao giờ thấy qua Lục Kính Đình như thế này, tôi không thể nhịn được mà bật cười ra tiếng. Lục Kính Đình nhướng mày lên để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôm An Hào qua và bắt đầu cho con bú, dạ dày của thằng bé rất nhỏ nên chẳng bao lâu liền uống no và bắt đầu lăn ra ngủ. Trong giấc ngủ thỉnh thoảng còn chẹp chẹp vài tiếng, như thể đang trải qua một giấc mơ vô cùng tốt đẹp vậy.