Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455: Hành vi sai trái
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 455: Hành vi sai trái
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bây giờ tôi mới nhớ ra, trước đó tại yến hội của nhà họ Đinh, hình như Tôn Ly có đi theo Triệu Trình Can đến.
Tôn Ly tuy rằng có chút xinh đẹp nhưng lại không nổi bật, chỉ có thể nói đưa ra ngoài sẽ không bị mất mặt, chứ không hề thu hút được ánh mắt của nam giới, thế nên trước kia ông Đinh có lẽ không quá chú ý đến cô ta.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hôm nay Lục Kính Đình nhắc đến, ông ta nhớ lại một chút, có lẽ cũng có chút ấn tượng. “Cục trưởng Chu, ngài không phải nên giải thích một chút sao?” Giọng ông Đinh lạnh lẽo, không hề có chút ẩm áp nào: “Trong lòng ngài còn không nỡ tặng tôi, là chuẩn bị moi móc tin tức gì từ miệng của tôi sao?” Nói xong, ông ta mạnh tay đẩy Tôn Ly khiến cô ta không kịp phản ứng mà ngã xuống đất, nghe tiếng va chạm thôi cũng thấy đau. “Ông Đinh, sao ngài có thể đối xử với người ta như thế?” Tôn Ly đau đến mức nhăn mặt lại, nhưng cô liếc nhìn Chu Phong một cái, vẫn là nhịn đau nói. “Cút!” Lời này của ông Đinh tuy rằng là nói với với Tôn
Ly, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Phong.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chu Phong đem người con gái bên cạnh mình tặng cho ông Đinh, bất kì ai cũng đều nghĩ có lẽ là muốn moi ra tin tức xuất hàng hóa của ông Đinh.
Ở trong thế giới này lâu rồi, cho dù là người đơn thuần đến đâu cũng đều biến thành phức tạp. “Ông Đinh, ngài nghĩ cậu ba Lục hôm nay không mời mà đến, nói những lời đó là vì cái gì? Lời của anh ta có thể tin sao?” Chu Phong tận lực dùng tay che mắt qua loa mà nói dối, kiên định đáp. “Đúng rồi ông Đinh, ngài có thể đến bến tàu xem một chút, số hàng mà ngài cố sức giành lấy, cuối cùng đã rơi vào tay ai. Không đợi ông Đinh trả lời Chu Phong, Lục Kính Đình đã nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Anh nói xong, đạt được mục đích của mình liền đỡ tôi dậy: “Tôi còn có việc đi trước, không làm phiền các người nữa.”
Nói xong, tôi đã bị anh đưa ra khỏi cửa rồi, tôi quay đầu lại nhìn Tôn Ly đúng lúc cô ta cũng nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý hận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta hận tôi là chuyện rất bình thường, nếu như tôi là cô ta, tôi cũng sẽ tức giận.
Đi ra khỏi phòng bao, tôi không còn nghe rõ động tĩnh bên trong nữa, nhưng mà, nghĩ một chút cũng có thể tưởng tượng ra tình hình của Chu Phong có bao nhiêu khó khăn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng Chu Phong là không thể liên thủ với ông Đinh, nếu không, hai người họ một trắng một đen, nếu còn muốn làm sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Yến hội ngắn ngủi từ miệng Lục Kính Đình cũng kết thúc rồi, nhưng mà tác dụng lại rất lớn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi lên xe, Lục Kính Đình gọi điện thoại cho Dương Quốc Hưng: “Chỗ hàng kia chuyển qua bến tàu của Chu Phong chưa?” “Tất cả chuẩn bị xong xuôi rồi.” Giọng của Dương Quốc Hưng từ đầu dây bên kia truyền lại. “Bây giờ anh đang ở đâu? Vẫn đang ở bến tàu của Chu Phong sao?” Lục Kính Đình ở bên này hỏi một câu. “Không, đang ở bến tàu bên này của chúng ta, Chu Phong lúc này chắc rất kinh ngạc khi thấy hàng của ông Đinh trên bến tàu của mình, tôi đã để lại thư cho tay sai của anh ta ở bến tàu rồi, dự tính là anh ta xử lí xong chuyện bến tàu sẽ đến xử lí chúng ta, nếu như anh ta sợ thì có lẽ sẽ không đến.” Nói xong, Dương Quốc Hưng ho nhẹ một tiếng.
Lục Kính Đình gật đầu: “Được, tôi lập tức đến đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe xong cuộc điện thoại giữa bọn họ, tôi mới hiểu được hàng của ông Đinh là do Dương Quốc Hưng đem đến để ở bến tàu của Chu Phong, về việc anh ta tại sao lại biết hàng để ở đâu, đại khái là moi tin tức từ miệng Đinh Mộng, dù gì thì khi con gái yêu đương, IQ đều quy về 0.
Đến bến tàu, gió thổi rất lớn, Lục Kính Đình khoác cho tôi một chiếc áo khoác, ôm vai tôi đi về hướng Dương Quốc Hưng, mà bên cạnh Dương Quốc Hưng vẫn còn một người nữa, tôi nheo mắt nhìn mới phát hiện Đinh Thành cũng đến rồi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không biết vì sao, vừa nhìn Dương Quốc Hưng một cái tôi liền cảm thấy anh ta hôm nay có chút lạ, sắc mặt trắng bệch có chút đáng sợ.
Lục Kính Đình đi đến trước mặt Dương Quốc Hưng, vỗ vỗ vai, hỏi: “Sức khỏe của anh... “Không sao, chẳng qua hôm nay thiếu ngủ thôi.” Lục Kính Đình vẫn chưa nói hết câu đã bị Dương Quốc Hưng ngắt lời, lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt đều như cố tình nhìn về phía tôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lục Kính Đình cũng không nói thêm gì nữa mà lại vỗ vai anh ta lần nữa, nhìn anh ta một cái, lại nhìn Đinh Thành một cái.
Không biết vì sao, tôi có cảm giác như anh ta đang giấu diếm tôi chuyện gì đó, bao gồm lần trước Lục Kính Đình nói anh ta bị thương nhẹ, Nhạc Danh lại nói anh ta nhập viện, đều rất kì lạ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tôi và Lục Kính Đình đứng ở đó một lúc, tôi nhìn mặt biển đen kịt, suy nghĩ có chút hỗn loạn, đến cả bản thân tôi cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Không biết bao lâu sau, một tiếng phanh xe chói tai cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Dương từ xe bước xuống, từ đường rẽ đi đến là một chiếc xe khác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chu Phong bước xuống xe, nhìn về phía chúng tôi một cái rồi đi đến. “Cậu ba Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khi Chu Phong mở miệng nói, khỏe mỗi cong lên mang theo một tia ác ý. “Tốt hơn là không gặp.” Lục Kính Đình ôm vai tôi bước về phía Chu Phong, giọng nói lạnh lẽo không có một chút ấm áp. “Chiêu của cậu ba Lục hôm nay cũng thật là ác độc, không hổ là ngài.” Chu Phong châm biếm Lục Kính Đình, tôi để ý tay anh ta nắm chặt thành nằm đấm, đốt ngón tay bị siết đến mức trắng bệch. “Cảm ơn đã khen ngợi, không biết cục trưởng Chu tìm tôi đây có việc gì?” Lục Kính Đình đã biết còn hỏi, ánh mắt mang chút bất cần, nhướn mày nhìn Chu Phong. “Cậu ba Lục rõ ràng biết rõ hơn ai hết, hà tất phải hỏi thêm một lần?” Chu Phong hừ lạnh, ngừng một lúc: “Cậu ba Lục không những đem hàng của ông Đinh đổ lên đầu tôi, mà còn cướp một phần hàng của tôi, tôi đến đây là muốn hỏi anh, chỗ hàng ấy có phải nên trả lại cho chủ rồi không?” “Trả lại cho chủ? Đúng là chuyện cười, hàng hóa thì làm gì có chủ nhân, nó ở trong tay người nào, thì là của người đó. Cục trưởng Chu lăn lộn bao nhiêu năm ở bến tàu, không thể đến cái luật bất thành văn này cũng không biết đấy chứ?” Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần châm biếm, hoàn toàn không hề có ý nhún nhường. “Cái này tôi đương nhiên biết, thế nên hôm nay tôi mang theo con tin đến đây” Chu Phong một mặt nhàn nhã, búng tay một cái. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуenАРР.cом
Hai tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, lôi từ xe xuống một người, thân ảnh lạ lẫm, chỉ có thể ngắn ngủi miêu tả đây là một cô gái.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng sau khi tôi nhìn thấy mặt cô ấy, tim tôi đột nhiên hằng mạnh một cái.
Là Hồng Liên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta với Chu Phong không thù không oán, Chu Phong vì sao mà đi bắt cô ấy? “Hồng Liên!” Tôi đang suy nghĩ thì giọng của Đinh Thành ở phía sau cất lên: “Tên họ Chu kia, mày làm gì cô ấy rồi?” “Chả làm gì cả, chỉ là muốn đem cô gái này đổi lấy hàng trong tay Lục Kính Đình thôi. Chu Phong đáp lại lời Đinh Thành, mắt lại nhìn chằm chằm Lục Kính Đình, như là muốn nhìn xuyên thấu anh vậy.
Đinh Thành vì Hồng Liên mà có chút gấp gáp, liếc nhìn Lục Kính Đình: “Kính Đình, hàng có thể lấy sau
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe xong lời này của Đinh Thành, tôi đột nhiên hiểu được Chu Phong tại sao lại bắt Hồng Liên mà không phải tôi, bởi vì trung gian dính dáng đến Đinh Thành, nếu Lục Kính Đình không đem hàng cho Chu Phong thì việc này sẽ khó giải quyết.
Lục Kính Đình trầm mặc một lúc, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng chặt thêm vài phần: “Chiêu này của cục trưởng Chu cũng thật là hiểm ác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Chương 455: Hành vi sai trái
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bây giờ tôi mới nhớ ra, trước đó tại yến hội của nhà họ Đinh, hình như Tôn Ly có đi theo Triệu Trình Can đến.
Tôn Ly tuy rằng có chút xinh đẹp nhưng lại không nổi bật, chỉ có thể nói đưa ra ngoài sẽ không bị mất mặt, chứ không hề thu hút được ánh mắt của nam giới, thế nên trước kia ông Đinh có lẽ không quá chú ý đến cô ta.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hôm nay Lục Kính Đình nhắc đến, ông ta nhớ lại một chút, có lẽ cũng có chút ấn tượng. “Cục trưởng Chu, ngài không phải nên giải thích một chút sao?” Giọng ông Đinh lạnh lẽo, không hề có chút ẩm áp nào: “Trong lòng ngài còn không nỡ tặng tôi, là chuẩn bị moi móc tin tức gì từ miệng của tôi sao?” Nói xong, ông ta mạnh tay đẩy Tôn Ly khiến cô ta không kịp phản ứng mà ngã xuống đất, nghe tiếng va chạm thôi cũng thấy đau. “Ông Đinh, sao ngài có thể đối xử với người ta như thế?” Tôn Ly đau đến mức nhăn mặt lại, nhưng cô liếc nhìn Chu Phong một cái, vẫn là nhịn đau nói. “Cút!” Lời này của ông Đinh tuy rằng là nói với với Tôn
Ly, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Phong.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chu Phong đem người con gái bên cạnh mình tặng cho ông Đinh, bất kì ai cũng đều nghĩ có lẽ là muốn moi ra tin tức xuất hàng hóa của ông Đinh.
Ở trong thế giới này lâu rồi, cho dù là người đơn thuần đến đâu cũng đều biến thành phức tạp. “Ông Đinh, ngài nghĩ cậu ba Lục hôm nay không mời mà đến, nói những lời đó là vì cái gì? Lời của anh ta có thể tin sao?” Chu Phong tận lực dùng tay che mắt qua loa mà nói dối, kiên định đáp. “Đúng rồi ông Đinh, ngài có thể đến bến tàu xem một chút, số hàng mà ngài cố sức giành lấy, cuối cùng đã rơi vào tay ai. Không đợi ông Đinh trả lời Chu Phong, Lục Kính Đình đã nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Anh nói xong, đạt được mục đích của mình liền đỡ tôi dậy: “Tôi còn có việc đi trước, không làm phiền các người nữa.”
Nói xong, tôi đã bị anh đưa ra khỏi cửa rồi, tôi quay đầu lại nhìn Tôn Ly đúng lúc cô ta cũng nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý hận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta hận tôi là chuyện rất bình thường, nếu như tôi là cô ta, tôi cũng sẽ tức giận.
Đi ra khỏi phòng bao, tôi không còn nghe rõ động tĩnh bên trong nữa, nhưng mà, nghĩ một chút cũng có thể tưởng tượng ra tình hình của Chu Phong có bao nhiêu khó khăn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng Chu Phong là không thể liên thủ với ông Đinh, nếu không, hai người họ một trắng một đen, nếu còn muốn làm sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Yến hội ngắn ngủi từ miệng Lục Kính Đình cũng kết thúc rồi, nhưng mà tác dụng lại rất lớn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi lên xe, Lục Kính Đình gọi điện thoại cho Dương Quốc Hưng: “Chỗ hàng kia chuyển qua bến tàu của Chu Phong chưa?” “Tất cả chuẩn bị xong xuôi rồi.” Giọng của Dương Quốc Hưng từ đầu dây bên kia truyền lại. “Bây giờ anh đang ở đâu? Vẫn đang ở bến tàu của Chu Phong sao?” Lục Kính Đình ở bên này hỏi một câu. “Không, đang ở bến tàu bên này của chúng ta, Chu Phong lúc này chắc rất kinh ngạc khi thấy hàng của ông Đinh trên bến tàu của mình, tôi đã để lại thư cho tay sai của anh ta ở bến tàu rồi, dự tính là anh ta xử lí xong chuyện bến tàu sẽ đến xử lí chúng ta, nếu như anh ta sợ thì có lẽ sẽ không đến.” Nói xong, Dương Quốc Hưng ho nhẹ một tiếng.
Lục Kính Đình gật đầu: “Được, tôi lập tức đến đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe xong cuộc điện thoại giữa bọn họ, tôi mới hiểu được hàng của ông Đinh là do Dương Quốc Hưng đem đến để ở bến tàu của Chu Phong, về việc anh ta tại sao lại biết hàng để ở đâu, đại khái là moi tin tức từ miệng Đinh Mộng, dù gì thì khi con gái yêu đương, IQ đều quy về 0.
Đến bến tàu, gió thổi rất lớn, Lục Kính Đình khoác cho tôi một chiếc áo khoác, ôm vai tôi đi về hướng Dương Quốc Hưng, mà bên cạnh Dương Quốc Hưng vẫn còn một người nữa, tôi nheo mắt nhìn mới phát hiện Đinh Thành cũng đến rồi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không biết vì sao, vừa nhìn Dương Quốc Hưng một cái tôi liền cảm thấy anh ta hôm nay có chút lạ, sắc mặt trắng bệch có chút đáng sợ.
Lục Kính Đình đi đến trước mặt Dương Quốc Hưng, vỗ vỗ vai, hỏi: “Sức khỏe của anh... “Không sao, chẳng qua hôm nay thiếu ngủ thôi.” Lục Kính Đình vẫn chưa nói hết câu đã bị Dương Quốc Hưng ngắt lời, lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt đều như cố tình nhìn về phía tôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lục Kính Đình cũng không nói thêm gì nữa mà lại vỗ vai anh ta lần nữa, nhìn anh ta một cái, lại nhìn Đinh Thành một cái.
Không biết vì sao, tôi có cảm giác như anh ta đang giấu diếm tôi chuyện gì đó, bao gồm lần trước Lục Kính Đình nói anh ta bị thương nhẹ, Nhạc Danh lại nói anh ta nhập viện, đều rất kì lạ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tôi và Lục Kính Đình đứng ở đó một lúc, tôi nhìn mặt biển đen kịt, suy nghĩ có chút hỗn loạn, đến cả bản thân tôi cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Không biết bao lâu sau, một tiếng phanh xe chói tai cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Dương từ xe bước xuống, từ đường rẽ đi đến là một chiếc xe khác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chu Phong bước xuống xe, nhìn về phía chúng tôi một cái rồi đi đến. “Cậu ba Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khi Chu Phong mở miệng nói, khỏe mỗi cong lên mang theo một tia ác ý. “Tốt hơn là không gặp.” Lục Kính Đình ôm vai tôi bước về phía Chu Phong, giọng nói lạnh lẽo không có một chút ấm áp. “Chiêu của cậu ba Lục hôm nay cũng thật là ác độc, không hổ là ngài.” Chu Phong châm biếm Lục Kính Đình, tôi để ý tay anh ta nắm chặt thành nằm đấm, đốt ngón tay bị siết đến mức trắng bệch. “Cảm ơn đã khen ngợi, không biết cục trưởng Chu tìm tôi đây có việc gì?” Lục Kính Đình đã biết còn hỏi, ánh mắt mang chút bất cần, nhướn mày nhìn Chu Phong. “Cậu ba Lục rõ ràng biết rõ hơn ai hết, hà tất phải hỏi thêm một lần?” Chu Phong hừ lạnh, ngừng một lúc: “Cậu ba Lục không những đem hàng của ông Đinh đổ lên đầu tôi, mà còn cướp một phần hàng của tôi, tôi đến đây là muốn hỏi anh, chỗ hàng ấy có phải nên trả lại cho chủ rồi không?” “Trả lại cho chủ? Đúng là chuyện cười, hàng hóa thì làm gì có chủ nhân, nó ở trong tay người nào, thì là của người đó. Cục trưởng Chu lăn lộn bao nhiêu năm ở bến tàu, không thể đến cái luật bất thành văn này cũng không biết đấy chứ?” Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần châm biếm, hoàn toàn không hề có ý nhún nhường. “Cái này tôi đương nhiên biết, thế nên hôm nay tôi mang theo con tin đến đây” Chu Phong một mặt nhàn nhã, búng tay một cái. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуenАРР.cом
Hai tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, lôi từ xe xuống một người, thân ảnh lạ lẫm, chỉ có thể ngắn ngủi miêu tả đây là một cô gái.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng sau khi tôi nhìn thấy mặt cô ấy, tim tôi đột nhiên hằng mạnh một cái.
Là Hồng Liên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ta với Chu Phong không thù không oán, Chu Phong vì sao mà đi bắt cô ấy? “Hồng Liên!” Tôi đang suy nghĩ thì giọng của Đinh Thành ở phía sau cất lên: “Tên họ Chu kia, mày làm gì cô ấy rồi?” “Chả làm gì cả, chỉ là muốn đem cô gái này đổi lấy hàng trong tay Lục Kính Đình thôi. Chu Phong đáp lại lời Đinh Thành, mắt lại nhìn chằm chằm Lục Kính Đình, như là muốn nhìn xuyên thấu anh vậy.
Đinh Thành vì Hồng Liên mà có chút gấp gáp, liếc nhìn Lục Kính Đình: “Kính Đình, hàng có thể lấy sau
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe xong lời này của Đinh Thành, tôi đột nhiên hiểu được Chu Phong tại sao lại bắt Hồng Liên mà không phải tôi, bởi vì trung gian dính dáng đến Đinh Thành, nếu Lục Kính Đình không đem hàng cho Chu Phong thì việc này sẽ khó giải quyết.
Lục Kính Đình trầm mặc một lúc, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng chặt thêm vài phần: “Chiêu này của cục trưởng Chu cũng thật là hiểm ác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.