-
Phần 2
3.
“Không xong rồi không xong rồi! Đám cướp biển* đó lợi dụng quân đội chúng ta lúc đại thắng trở về phục kích trên đường Lan Pha, Chu tướng quân… Chu tướng quân ngài ấy và lính tiên phong…”
*cướp biển: chỗ này là chi tiết tham khảo khá hay nên mình chú thích chút thôi, thời xưa bên Trung hay có cướp biển người Nhật Bản quấy nhiễu, về sau vì nhà nước thu thuế quá kinh và không có biện pháp quản lí tốt, các thương nhân và quan lại vì muốn trục lợi lớn mà bắt tay với nhau cho cả người mình mặc đồ của người Nhật lúc đó giả làm cướp biển để đối phó với binh lính của triều đình.
“… bị vây giết rồi!”
Khương Hợp Nguyệt ngồi xụi lơ bên ngoài lều, sắc mặt tái đi.
Chiến trường hung hiểm, thắng hôm nay, cũng không có gì đảm bảo ngày mai sẽ không có chuyện xấu xảy ra, vì vậy mỗi lần Chu Vân ra trận, nàng không thể không đứng bên ngoài trại nghe ngóng diễn biến bên ngoài, Chu Vân liệu có xảy ra chuyện gì, Chu Vân liệu có bị thương không?
Ngay cả sau khi nàng đã biết Chu Vân - người mà nàng đem lòng yêu thương và theo đuổi - là nữ, nàng vẫn không kìm được đi rình bên ngoài, vểnh tai lên cố gắng lắng nghe.
Không ngờ…
Mới hôm nay nàng vừa nghĩ thông suốt, bất kể Chu Vân là nam hay nữ, nàng vẫn muốn gả cho Chu Vân, nghĩ thông rồi ngồi đợi Chu Vân trở về doanh trại, bày sẵn rượu thịt để cùng người ấy nói chuyện hoà giải, ngay hôm nay thôi mà… Chu Vân lại không còn sống sót để quay về chứ.
“Ân nhân tên là gì vậy?”
“Chu Vân… ‘Chu’ trong ‘nhật nguyệt bất năng chu*’.”
nhật nguyệt bất năng chu*: mặt trời mặt trăng/ngày tháng vô tận
“Nghe hay quá, vậy ta về sau gọi huynh là Chu ca ca nhé!”
Thẳng về cuối sông la liệt thi thể, máu chảy thành dòng, khắp nơi đều là cánh tay cẳng chân người, nàng tìm mãi vẫn không thấy Chu ca ca.
Cho đến khi một cái xác không nhận dạng được được đưa lên, mặc bộ giáp mà tay áo có kí tự mặt trăng nàng từng khắc lên, trên tay thi thể đó còn cầm thanh đao bảo bối mà Chu Vân ngay cả khi ngủ hay đi tắm cũng không rời.
Chu Vân thật sự chết rồi.
Nàng vừa khóc vừa đưa thi thể Chu Vân về kinh, thi thể giao cho cha mẹ Chu Vân, nàng không nghe lời cha mẹ huynh trưởng ngăn cản, một mực không chịu vào cung, chỉ muốn vào chùa cạo tóc đi tu.
4.
Ngươi không chết.
Mấy tên cướp biển đó vô cùng hung ác, chúng đến là để nhắm vào ngươi, ngươi không sợ chết nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần chết trong trận đánh đó, nào ngờ hộ tướng của ngươi lại giật lấy áo giáp của ngươi mặc lên thay thế ngươi, đẩy ngươi xuống làn nước xiết như biển xác.
Khi ngươi tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong núi sâu.
Vị ân nhân cứu ngươi nhìn rất xinh đẹp, như một tiểu thư, nhưng khi ngươi gọi người ta là con gái, người đó lại tức giận trừng mắt nhìn ngươi.
“Ta không phải nữ nhi, ta là nam nhân, nam nhân!”
Y nắm lấy tay ngươi rồi áp vào khuôn ngực phẳng lì của mình.
“…”
Trên đời thật lắm chuyện kì lạ. Có những người sinh ra là con gái lại vô cùng mạnh mẽ, không giống đàn bà cũng chẳng giống đàn ông, lại có người sinh ra là đàn ông nhưng thanh tú yếu đuối, xinh đẹp đáng yêu.
Ngươi rút tay lại, nhưng đã bị thương đến mức không còn sức để làm việc đó, người thanh niên Miêu Cương này lại phồng má tức giận không chịu buông tay, hung ác trừng mắt nhìn ngươi, muốn ngươi thế nào cũng phải sờ thử một cái.
Cho đến khi cậu bé bưng nước từ bên ngoài bước vào thở hổn hển, tròng mắt mở to hét lên.
“A!!”
“Ca ca làm gì vậy! Người ta là con gái mà!”
Hai tay y buông xuống, người thì ngã xuống mép giường.
Bịch!
Buông tay cũng không nói một lời.
Ân nhân kinh ngạc nhảy dựng lên, khuôn mặt trắng nõn dưới mái tóc quăn đỏ lên như bị nướng chín, ánh mắt né tránh, đôi mắt xinh đẹp ướt ướt.