-
Chương 1789: Mạnh mẽ chém đại hoàng tử! (1)
Sau khi trở thành chủ nhân quạt tàn, Bạch Tiểu Thuần có thể đưa rất ít người, ở dưới tình huống không phản kháng tiến vào trong quạt tàn. Lúc này hắn đưa người mình cần bảo vệ vào trước.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu.
Hắn không lựa chọn lập tức rời đi. Bởi vì... còn có mối thù lớn chưa báo!
Đại hoàng tử... còn chưa có chết!
Đây là thù muốn luyện giết thể nhi của hắn, hắn làm sao có thể không báo!
Đây là thù muốn luyện hóa hơn mười vạn tu sĩ Thông Thiên, làm sao có thể không báo!
Đây là thù khiến cho Tống Khuyết ngã xuống, càng không thể không báo!!
Các loại thù hận, ở trong một chớp mắt này, khiến cho sát khí của Bạch Tiểu Thuần trở nên kinh thiên. Thân thể hắn thoáng lắc một cái. Thần thức dĩ nhiên tản ra, bao phủ trong bốn phương tám phương, lại trực tiếp xác định được bóng dáng của đại hoàng tử lúc này lộ ra vẻ mặt hoang mang, đang lao thẳng đến hoàng cung.
- Ngươi... nhất định phải chết!
Mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra màu đỏ yêu dị. Sự tức giận của hắn chấn động tám phương, tràn ngập trời cao khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo. Thân thể hắn bước lên trước, trong nháy mắt biến mất. Thời điểm hắn xuất hiện thình lình ở trước người đại hoàng tử đang bỏ chạy về phía xa. Hắn giơ tay phải lên, trực tiếp vung lên!
Cái vung lên này, nhất thời lại có một trận gió lạnh đột nhiên bạo phát. Gió kia lạnh tới tận xương, giống như có thể gọt thịt, lúc này khuếch tán ra giống như mở cái miệng lớn cắn nuốt vạn vật, chợt hướng về phía đại hoàng tử, cắn nuốt xuống.
Tất cả những điều này quá nhanh. Đại hoàng tử căn bản cũng không có kịp phản ứng. Thậm chí ngay cả bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần hắn cũng không thấy, đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Dường như thế giới ở chỗ mình thay đổi. Tất cả, đều trở thành một mảnh hư vô băng hàn, lộ ra một vẻ tuyệt vọng, khiến cho hắn không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
- Phụ hoàng cứu ta!
Sau khi tiếng kêu lo lắng thê lương này của đại hoàng tử truyền ra, không đợi gió bão băng hàn này cắn nuốt hắn, nhất thời từ trong hoàng cung cách đó không xa, lại trực tiếp bạo phát ra một khí thế làm cho cả trời cao đều run rẩy!
Theo khí thế truyền ra, nhiều đám mây từ tám phương nhanh chóng ngưng tụ đến, lại có thể ở giữa không trung trực tiếp hóa thành một gương mặt cực lớn. Gương mặt này không giận tự uy, mang theo đế quan. Đó chính là... Tà Hoàng!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám!
Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự chấn động nào đó, khiến cho mặt đất run rẩy, tâm thần chúng sinh chấn động. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần, vào giờ phút này cũng hơi thở cũng ngừng lại.
Hắn biết tất cả những gì mình làm trước đó, đều đang mạo hiểm. Hiện tại hành vi giết chết đại hoàng tử càng chính là đang đánh cược. Cùng lúc hắn đánh cược Tà Hoàng nếu không xuất hiện, nhất định có hắn đang an bài chuyện người ngoài không ngờ tới. Về phần mặt khác... Bạch Tiểu Thuần đánh cược, đối với Tà Hoàng mà nói, chính là đại hoàng tử này trước mắt không phải quan trọng như vậy!
Dù sao, Tà Hoàng này không phải là Tà Hoàng kia!
Lúc này cho dù Tà Hoàng truyền ra lời nói, khí thế khuếch tán thiên địa, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn hung hăng cắn răng một cái, chẳng những không có ngừng tay, càng không có chạy trốn, mà là lại tăng cao tu vi, phất tay. Phong bạo kia càng kinh người hơn. Tốc độ vượt qua trước đó, trong chớp mắt liền trực tiếp hung hãn cắn nuốt đại hoàng tử đang kêu thê lương thảm thiết!
Sau khi cắn nuốt, gió lạnh cắt qua máu thịt, đau tới tận xương, khiến cho âm thanh của đại hoàng tử ở bên trong phong bạo này càng thêm thê thảm, dĩ nhiên không giống tiếng người...
Mặt Tà Hoàng trên trời cao, ánh mắt hắn đột nhiên nheo lại, lộ ra hàn quang. Dưới sát cơ lóe lên, gương mặt đám mây mù cực lớn này rốt cuộc mạnh vặn vẹo. Trong mây mù cuồn cuộn lại trực tiếp hóa thành một cái cánh tay khổng lồ, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần, một chưởng đánh tới!
- Nếu muốn đâm đầu vào chỗ chết, bản hoàng thành toàn cho ngươi!
Thái Cổ ra tay, tất cả mọi người ở Tà Hoàng Thành chấn động. Quảng Mục cũng tốt, Phệ Linh Thượng Nhân cũng được, tâm thần mỗi người Thiên Tôn này đều chấn động. Thần thông Thái Cổ chân chính, cho dù chỉ là một bàn tay khổng lồ do mây mù tạo thành, cũng có thể khiến cho Thiên Tôn không có cách nào chấn động lực.
Ở trong quá trình đánh về phía Bạch Tiểu Thuần, bàn tay khổng lồ hoàn toàn phong tỏa đông cứng thiên hạ ở bốn phía xung quanh lại. Bàn tay khổng lồ kia cũng ẩn chứa sức lực không thể chống lại, mang theo uy lực mênh mông, bộc phát ra ý chí Thái Cổ, lúc này trong tiếng nổ lớn, trực tiếp hạ xuống!
Lúc này ở trong mắt mọi người nhìn tới, Bạch Tiểu Thuần trước mặt này chỉ có một lựa chọn. Đó chính là buông tha việc giết chết đại hoàng tử, lập tức lùi về phía sau, còn có thể có tránh một chút khả năng giãy dụa.
Nhưng nếu như u mê, một mực không chịu giác ngộ, như vậy đại hoàng tử mặc dù nhất định tử vong, nhưng Bạch Tiểu Thuần hắn tất nhiên cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi!
Nếu như đổi lại là trước đó, khi còn chưa có xông qua cửa ải chín mươi chín, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng bây giờ... Hắn không phải là không có chịu qua một đòn Thái Cổ!
- Thái Cổ tuy mạnh, nhưng nếu muốn một chưởng giết chết ta, chuyện này... là không có khả năng!
Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm khẽ. Sau đó, lực lượng thân thể của hắn ầm ầm khuếch tán. Tu vi vận chuyển. Các loại thần thông cùng thi triển ra. Hắn không lấy Quy Văn Oa ra. Đây dù sao chỉ là một đòn ảo ảnh của Thái Cổ. Bạch Tiểu Thuần từng trải qua tròn một trăm cửa ải rèn luyện trên quạt tàn, dĩ nhiên có tự tin! Bởi vì sau cửa ải chín mươi chín, Bạch Tiểu Thuần đối với việc đánh với Thái Cổ một trận, đã có tâm đắc cùng chuẩn bị!
Lúc này ra tay, lại trực tiếp là Quá Khứ Kinh. Vô số phù văn từ bốn phía xung quanh hắn huyễn hóa ra, trực tiếp bao phủ bàn tay to của Thái Cổ đã tới gần. Nhất thời vô số ký ức hình ảnh lại bên trong bàn tay to kia biến ảo ra. Cảnh tượng như vậy cho dù là Tà Hoàng đôi mắt cũng co lại. Hắn lập tức ngăn cản. Nhưng ngay khi hắn ngăn cản, trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần bấm quyết. Sinh Tử Môn đột nhiên hạ xuống!
Bàn tay khổng lồ này, không ngừng bị suy yếu, giống như từ sinh đi về phía tử vong. Tất cả những điều này đều phát sinh rất nhanh khi tinh thần Bạch Tiểu Thuần thay đổi. Gần như ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần ở đây triển khai thần thông, bàn tay khổng lồ của Tà Hoàng đột nhiên hạ xuống.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu.
Hắn không lựa chọn lập tức rời đi. Bởi vì... còn có mối thù lớn chưa báo!
Đại hoàng tử... còn chưa có chết!
Đây là thù muốn luyện giết thể nhi của hắn, hắn làm sao có thể không báo!
Đây là thù muốn luyện hóa hơn mười vạn tu sĩ Thông Thiên, làm sao có thể không báo!
Đây là thù khiến cho Tống Khuyết ngã xuống, càng không thể không báo!!
Các loại thù hận, ở trong một chớp mắt này, khiến cho sát khí của Bạch Tiểu Thuần trở nên kinh thiên. Thân thể hắn thoáng lắc một cái. Thần thức dĩ nhiên tản ra, bao phủ trong bốn phương tám phương, lại trực tiếp xác định được bóng dáng của đại hoàng tử lúc này lộ ra vẻ mặt hoang mang, đang lao thẳng đến hoàng cung.
- Ngươi... nhất định phải chết!
Mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra màu đỏ yêu dị. Sự tức giận của hắn chấn động tám phương, tràn ngập trời cao khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo. Thân thể hắn bước lên trước, trong nháy mắt biến mất. Thời điểm hắn xuất hiện thình lình ở trước người đại hoàng tử đang bỏ chạy về phía xa. Hắn giơ tay phải lên, trực tiếp vung lên!
Cái vung lên này, nhất thời lại có một trận gió lạnh đột nhiên bạo phát. Gió kia lạnh tới tận xương, giống như có thể gọt thịt, lúc này khuếch tán ra giống như mở cái miệng lớn cắn nuốt vạn vật, chợt hướng về phía đại hoàng tử, cắn nuốt xuống.
Tất cả những điều này quá nhanh. Đại hoàng tử căn bản cũng không có kịp phản ứng. Thậm chí ngay cả bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần hắn cũng không thấy, đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Dường như thế giới ở chỗ mình thay đổi. Tất cả, đều trở thành một mảnh hư vô băng hàn, lộ ra một vẻ tuyệt vọng, khiến cho hắn không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
- Phụ hoàng cứu ta!
Sau khi tiếng kêu lo lắng thê lương này của đại hoàng tử truyền ra, không đợi gió bão băng hàn này cắn nuốt hắn, nhất thời từ trong hoàng cung cách đó không xa, lại trực tiếp bạo phát ra một khí thế làm cho cả trời cao đều run rẩy!
Theo khí thế truyền ra, nhiều đám mây từ tám phương nhanh chóng ngưng tụ đến, lại có thể ở giữa không trung trực tiếp hóa thành một gương mặt cực lớn. Gương mặt này không giận tự uy, mang theo đế quan. Đó chính là... Tà Hoàng!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám!
Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự chấn động nào đó, khiến cho mặt đất run rẩy, tâm thần chúng sinh chấn động. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần, vào giờ phút này cũng hơi thở cũng ngừng lại.
Hắn biết tất cả những gì mình làm trước đó, đều đang mạo hiểm. Hiện tại hành vi giết chết đại hoàng tử càng chính là đang đánh cược. Cùng lúc hắn đánh cược Tà Hoàng nếu không xuất hiện, nhất định có hắn đang an bài chuyện người ngoài không ngờ tới. Về phần mặt khác... Bạch Tiểu Thuần đánh cược, đối với Tà Hoàng mà nói, chính là đại hoàng tử này trước mắt không phải quan trọng như vậy!
Dù sao, Tà Hoàng này không phải là Tà Hoàng kia!
Lúc này cho dù Tà Hoàng truyền ra lời nói, khí thế khuếch tán thiên địa, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn hung hăng cắn răng một cái, chẳng những không có ngừng tay, càng không có chạy trốn, mà là lại tăng cao tu vi, phất tay. Phong bạo kia càng kinh người hơn. Tốc độ vượt qua trước đó, trong chớp mắt liền trực tiếp hung hãn cắn nuốt đại hoàng tử đang kêu thê lương thảm thiết!
Sau khi cắn nuốt, gió lạnh cắt qua máu thịt, đau tới tận xương, khiến cho âm thanh của đại hoàng tử ở bên trong phong bạo này càng thêm thê thảm, dĩ nhiên không giống tiếng người...
Mặt Tà Hoàng trên trời cao, ánh mắt hắn đột nhiên nheo lại, lộ ra hàn quang. Dưới sát cơ lóe lên, gương mặt đám mây mù cực lớn này rốt cuộc mạnh vặn vẹo. Trong mây mù cuồn cuộn lại trực tiếp hóa thành một cái cánh tay khổng lồ, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần, một chưởng đánh tới!
- Nếu muốn đâm đầu vào chỗ chết, bản hoàng thành toàn cho ngươi!
Thái Cổ ra tay, tất cả mọi người ở Tà Hoàng Thành chấn động. Quảng Mục cũng tốt, Phệ Linh Thượng Nhân cũng được, tâm thần mỗi người Thiên Tôn này đều chấn động. Thần thông Thái Cổ chân chính, cho dù chỉ là một bàn tay khổng lồ do mây mù tạo thành, cũng có thể khiến cho Thiên Tôn không có cách nào chấn động lực.
Ở trong quá trình đánh về phía Bạch Tiểu Thuần, bàn tay khổng lồ hoàn toàn phong tỏa đông cứng thiên hạ ở bốn phía xung quanh lại. Bàn tay khổng lồ kia cũng ẩn chứa sức lực không thể chống lại, mang theo uy lực mênh mông, bộc phát ra ý chí Thái Cổ, lúc này trong tiếng nổ lớn, trực tiếp hạ xuống!
Lúc này ở trong mắt mọi người nhìn tới, Bạch Tiểu Thuần trước mặt này chỉ có một lựa chọn. Đó chính là buông tha việc giết chết đại hoàng tử, lập tức lùi về phía sau, còn có thể có tránh một chút khả năng giãy dụa.
Nhưng nếu như u mê, một mực không chịu giác ngộ, như vậy đại hoàng tử mặc dù nhất định tử vong, nhưng Bạch Tiểu Thuần hắn tất nhiên cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi!
Nếu như đổi lại là trước đó, khi còn chưa có xông qua cửa ải chín mươi chín, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng bây giờ... Hắn không phải là không có chịu qua một đòn Thái Cổ!
- Thái Cổ tuy mạnh, nhưng nếu muốn một chưởng giết chết ta, chuyện này... là không có khả năng!
Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm khẽ. Sau đó, lực lượng thân thể của hắn ầm ầm khuếch tán. Tu vi vận chuyển. Các loại thần thông cùng thi triển ra. Hắn không lấy Quy Văn Oa ra. Đây dù sao chỉ là một đòn ảo ảnh của Thái Cổ. Bạch Tiểu Thuần từng trải qua tròn một trăm cửa ải rèn luyện trên quạt tàn, dĩ nhiên có tự tin! Bởi vì sau cửa ải chín mươi chín, Bạch Tiểu Thuần đối với việc đánh với Thái Cổ một trận, đã có tâm đắc cùng chuẩn bị!
Lúc này ra tay, lại trực tiếp là Quá Khứ Kinh. Vô số phù văn từ bốn phía xung quanh hắn huyễn hóa ra, trực tiếp bao phủ bàn tay to của Thái Cổ đã tới gần. Nhất thời vô số ký ức hình ảnh lại bên trong bàn tay to kia biến ảo ra. Cảnh tượng như vậy cho dù là Tà Hoàng đôi mắt cũng co lại. Hắn lập tức ngăn cản. Nhưng ngay khi hắn ngăn cản, trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần bấm quyết. Sinh Tử Môn đột nhiên hạ xuống!
Bàn tay khổng lồ này, không ngừng bị suy yếu, giống như từ sinh đi về phía tử vong. Tất cả những điều này đều phát sinh rất nhanh khi tinh thần Bạch Tiểu Thuần thay đổi. Gần như ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần ở đây triển khai thần thông, bàn tay khổng lồ của Tà Hoàng đột nhiên hạ xuống.