• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-351

Chương 337: Mất vuốt chỉ còn đường lui (4






- Ép quá nên có chút bất đắc dĩ thôi.

Trần Khác thở dài nói:

- Ta lại nghĩ về địa phương tiêu dao chốn này vài ba năm, hơn ở kinh thành mà nằm sấp làm thiếp.

- Vậy không được, nếu ngươi đi rồi ta biết làm sao.

Triệu Tông Tích vội vàng nói.

Thực ra kế sách của Trần Khác rất đơn giản, đơn giản chính là kéo Hoàng đế xuống nước. Đương nhiên chuyện to gan như vậy người bình thường không thể nghĩ ra được và dùng được. Trần Khác có được linh cảm từ tên trùm lưu manh đời sau Đỗ Nguyệt Sanh.

Lúc ấy cuộc chiến bảo vệ tài chính chính phủ quốc dân, nhị công tử Tưởng phụng mệnh đến bến Thượng Hải “đánh lão hổ”. Nhưng vừa đến bến Thượng Hải liền bắt đứa con của Đỗ Nguyệt Sanh là Đỗ Duy Bình để lập uy. Đỗ Nguyệt Sanh bề ngoài tỏ ra thật thà nhận lỗi, nhưng bên trong ngược lại cho người vạch trần chuyện đứa con Khổng Tường Hi là Khổng Lệnh Khản đầu cơ trục lợi ra.

Ba tỉ muội của Tống gia, chỉ có Tống Ái Linh là có hai nam, hai nữ. Khổng Lệnh Khản là đứa con cả của cô ta, bởi vậy mà rất được Tống Mỹ Linh sủng ái. Kết quả Tưởng Kinh Quốc dưới sự áp chế của Tống Khánh Linh mà buộc phải thả người. Cuộc vận động đánh hổ oanh liệt được tuyên cáo đẻ non. Đỗ lưu manh cũng được giải thoát.

Tuy rằng Triệu Trinh là vị vua nhân từ thiên cổ nhưng cũng giống những ông vua khác muốn giữ gìn, bảo vệ quyền uy của mình. Lúc này, nếu để cho Trần Khác ra ngoài há chẳng khác nào tuyên bố với thiên hạ là đúng là quan gia làm việc thiên tư, đem việc tuyển chọn người tài đại lễ của quốc gia biến thành bữa yến tiệc thân thích của nhà mình.

Điều này dù có thế nào đi chăng nữa thì Triệu Trinh cũng không thể tiếp nhận được cho nên Trần Khác muốn đi cũng đi không được

- Bản tấu chương buộc tội này còn có tác dụng, chính là khiến cho Vương Giới Phủ đứng hoàn toàn về phía ta.

Trần Khác chỉ vào tấu chương nói. Vương An Thạch vốn không lọt vào pháp nhãn của đương kim Quan Gia, vậy mà trên bản tấu chương này lại dùng ví dụ năm đó của Vương An Thạch, chứng minh quan gia thật sự có làm việc đó. Ngươi nói xem y không hận chết người dâng tấu chương này sao?

- Chỉ là làm như vậy, thanh danh của người cuối cùng phải chịu tổn hại.

Triệu Tông Tích lo lắng nhìn Trần Khác nói:

- Ba người thành hổ, ngươi không biết rõ chân tướng sẽ cho rằng, danh trạng nguyên của ngươi thật sự là dựa vào quan hệ mà có.

- Không cần phải lo lắng.

Trần Khác cười ha ha nói:

- Mặc lửa cháy lan ra đồng cỏ, tự sẽ có biển nước cứu.

Nói xong hắn lấy tờ giấy trắng trên bàn ra nói:

- Ngươi viết mấy chữ đi.

- Viết chữ gì?

- Thượng thư ngụy kinh khảo, Chung dung chương cú, Đại học chương cú.

Trần Khác nói:

- Trước tiên hãy viết mười một chữ này đi, dùng trình độ cao nhất viết.

Trong thư phòng, các loại giấy Tuyên Thành thượng đẳng đều được chuẩn bị sẵn. Nghiên mực trong hộp cũng dùng loại bông tơ thượng đẳng ngâm, lúc này chỉ cần cho vào lư hương, đốt qua là tan chảy ngay.

Triệu Tông Tích nhấc bút, chấm mực, một nét bút viết xong mười một chữ này. Trần Khác cẩn thận nhận lấy, gật đầu tán thưởng:

- Trình độ ngày càng khá lên rồi.

- Viết vớ vẩn thôi.

Triệu Tông Tích lắc đầu, cười nóí:

- Ngươi cần những chữ này làm gì hả?

- Dán nó lến, treo ở trung đường.

Trần Khác cười nói:

- Có thể trừ tà trấn yêu.

- Ngươi nằm mơ đi, mắng chữ của ta xấu như Chung Qùy sao?

Triệu Tông Tích giả vờ giận giữ nói.

- Nói đùa thôi.

Trần Khác mỉm cười nói:

- Ta chuẩn bị ra mấy cuốn sách.

Trong lòng Tự nhủ, hậu thế xuất bản sách phát ra mảnh gì, đều là muốn trước tiên làm ồn tin tức lên, không biết mình là học sinh hay là thủy tổ của bọn họ đây?

- “Thượng thư ngụy kinh khảo”, ta biết chính xác nên viết ra để người trong thiên hạ thấy, thị phi đúng sai, xem xong là hiểu ngay.

Triệu Tông Tích nói:

- Tuy nhiên “Trung dung chương cú” và “Đại học chương cú” là cái gì vậy?

- Ta không thể làm hỏng hết mà không xây dựng?

Trần Khác cười nói:

- Hủy đi một cuốn thì ta vẫn còn hai cuốn.
Trong thời đại này “Đại học” và “Trung dung” là hai cuốn trong “Lễ ký” và chưa độc lập thành văn. Tức là nói tứ thư ngũ kinh của đời sau gọi thì bây giờ chỉ có Nhị thư Ngũ kinh, thật ra hai cuốn kinh đã không tồn tại nữa...

- Cũng được, để người trong thiên hạ đọc, rốt cục là ngươi có thực học không vậy?

Tuy Trần Khác giải thích nhưng Triệu Tông Tích cũng không thể ý thức được ý nghĩa quan trọng của mấy quyển sách này.

Trần Khác cũng không giải thích nữa, gật cái đầu rồi cẩn thận cất kĩ bản vẽ của Triệu Tông Tích đi... Nói xong chuyện với y hắn cũng sầu nói:

- Ngươi nói xem bọn họ đã chuẩn bị phát động, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?

Trần Khác suy nghĩ một chút rồi đề nghị:

- Hay là xem một quẻ đi.

- Ngươi...

Triệu Tông Tích suýt nữa thì thổ cả huyết ra, nhưng đối với sự tôn kính Trần Khác y vẫn theo lời bói toán.

Kết quả là gặp dữ hóa lành, trời sinh thành. Tuy Triệu Tông Tích không tin lắm nhưng vẫn ủng hộ nói:

- Thật ra là điềm tốt.

- Thực ra vẫn phải xem thái độ quan gia,

Trần Khác thu ống thẻ lại nói:

- Xem có cách nào không, để quan gia đầy tinh thần mâu thuẫn với chuyện này, một khi đã sinh ra loại cảm xúc này thì dễ làm thôi.

- Ừ.

Triệu Tông Tích gật đầu nói:

- Vậy cụ thể chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Ta tìm cho ngươi một người đi hỏi.

Trần Khác cười nói:

- Có một người thành thạo nhất rồi.

Vương Bàng hắt hơi một cái...

- Còn có một việc.

Triệu Thông Tích thở dài nói:

- Đúng là thời buổi rối loạn.

- Chuyện gì?

- Còn có thể là chuyện gì? Công trình trị thủy chứ sao.

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Từ xưa tới nay người tận lực trị thủy, không ai như triều đình ta. Nhưng Hoàng Hà cứ hết lần này đến lần khác gây khó khăn cho triều ta...

- Lại là công trình trị thủy...

Trị thủy Hoàng Hà là câu chuyện số mệnh không thể trốn tránh của vương triều đại Tống. Nhưng từ sau vụ án sông Lục Tháp bốn năm về trước, thì một thời gian rất lâu đã không còn ai dám nhắc đến câu chuyện trị họa thủy nữa. Nhưng mà nước sông Hoàng Hà vẫn tràn lên thành lụt, dân chúng hai bên bờ sông vẫn sống trong cảnh khổ cực.

Nếu như nói có người nào đó vì chuyện này mà canh cánh trong lòng thì ăn ngủ không yên, như vậy không phải là Phú tướng công thì không còn ai khác nữa.

Đầu năm Gia Hựu, dưới sự ủng hộ của Văn Ngạn Bác và Phú Bật, ý đồ của triều đình là dùng Lục Tháp Hà để làm giảm nước sông Hoàng Hà, chặn chỗ đê vỡ, khiến cho dòng chảy về phía Bắc của Hoàng Hà khôi phục lại chảy về hướng đông.

Lúc mới bắt đầu cũng tốt, nhưng sau khi lấp lại chỗ đê vỡ, lưu lượng nước đột nhiên tăng lên, dòng nước cuồn cuộn chảy về thượng du, gây nên bi kịch Thương Hồ một lần nữavỡ đê.

Sau khi xảy ra tai nạn, căn bản là triều đình không thể cứu vãn được mà chỉ có thể mặc kệ nó khiến cho dòng hồng thủy muốn chảy về đâu thì chảy... Đương nhiên, tuần hoàn tất có quy luật của nó, dòng nước chảy về chỗ thấp, dòng chảy nhất định sẽ căn cứ vào địa lý, địa mạo, tự nó sẽ tìm ra biển.

Theo kết quả của tự nhiên, chính là Hoàng Hà phân nhánh- sau lần vỡ đê vào mùa hè năm nay thì Hoàng Hà trở thành con sông một dòng hai luồng. Tức là ở trung và hạ du phân ra thành một nhánh sông nhỏ về hướng đông, nó hạ tiếp giáp với đầu sông, ở chỗ giao nhau chảy ra biển chia sẻ dòng nước đến thượng du với có một dòng chảy phía bắc.

Sau khi Phú Bật biết tình hình này thì có đủ các cảm giác lẫn lộn. Dòng chảy phía đông không phải là mong muốn ban đầu của công trình Lục Tháp Hà sao? Lục Tháp Hà không ngăn được dòng nước, dòng chảy về hướng đông đến giảm... Một trò đùa.

Nhưng bất kể là thế nào thì cũng là ông trời cho một cơ hội xem ngươi có muốn hay không thôi.

Lúc này đây, Phú tướng công không muốn giống năm Khánh Lịch thứ tám đó, bởi vì tâm tính đà điểu của các đại thần trong triều đình, họ đều bỏ qua khoảng thời gian trị thủy quý báu nên ông muốn bù lấp khuyết điểm năm Gia Hựu đầu tiên, trị thủy sông Hoàng Hà thật tốt.

Vì thế ông chịu đảm đương sức ép giải trừ quân bị, cuối cùng sắp xếp được kinh phí mấy triệu quan để chuẩn bị làm lớn một trận.

Nhưng là làm như thế nào? Không phải y nói là được, huống hồ là còn có vết xe đổ năm Gia Hựu dầu tiên, Phú tướng công trở nên hết sức thận trọng. Ông ta không thể chịu được công việc trị thủy lại một lần nữa bị thất bại, nhất định phải tìm được một phương pháp thi công chính xác.

Vì thế dưới dụ lệnh của triều đình, lệnh cho các đại thần ra sức nói, không ngần ngại về công việc trị thủy.

Trên thực tế nói thoải mái, thỏa thích là cùng một ý với cãi nhau.

Đối với việc cuối cùng nên thi công như thế nào thì khắp triều đình đều ầm ĩ, bàn tới bàn lui. Có người nói, cần phải chặn dòng chảy hướng bắc, có người lại nói phải làm cong lòng sông, có người lại nói phải làm giảm dòng nước... Tuy nhiên có một điểm nhất trí đó là đều hi vọng sông Hoàng Hà lại có thể khôi phục dòng chảy về hướng đông.

Điều này chủ yếu có hai nguyên nhân chính, một là dòng bắc lưu của Hoàng Hà khiến cho năm trăm dặm phòng tuyến Maginot - phía Đông bắt đầu từ Thương Châu về phía Tây đến Bảo Châu bị tắc nghẽn ao hồ khiến cho các quan văn triều Tống ăn không ngon ngủ không yên. Hai là, dòng bắc lưu của Hoàng Hà ảnh hưởng nghiêm trọng đến thủy nguồn sông Biện Thủy, còn tiếp tục uy hiếp luôn cả dòng vận chuyển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom