• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-352

Chương 338: Bắn người phải bắn ngựa trước (1)






Cho dù dân chúng ở Biện Kinh đều biết rằng thành phố siêu cấp với hàng triệu nhân khẩu đều dựa vào thủy vận liên tục không ngừng mới luôn luôn duy trì được sức sống và sự phồn vinh. Nếu dòng thủy vận xảy ra vấn đề thì Đại Tống chỉ có thể rời đô mà thôi...

Xét thấy hai điểm này hình như ông ta không còn lựa chọn nào khác mà chỉ có thể khôi phục cho sông Hoàng Hà chảy về hướng đông.

Chỉ có điều là nhóm sĩ phu sao họ chịu bỏ qua, chuyện này chẳng khác nào cơ hội bác học của chính mình? Vì thế các loại ý kiến lần lượt được đưa ra đến giờ họ vẫn còn đấu khẩu không ngớt.

Triệu Tông Tích ngự tiền quan chính, đương nhiên là không thể tránh khỏi tai bay vạ gió. Quan gia yêu cầu mấy người bọn họ, viết một bản tấu chương, viết ra quan điểm và lý do của mình.

- Chắc hẳn là lúc này,

Triệu Tông Thực đã lấy bản thảo, đang trau truốt rồi đây?

Triệu Tông Tích cười nói:

- Ta một chữ ngược lại cũng chưa viết.

- Sao lại không viết?

- Còn không phải là do ngươi làm hại sao.

Triệu Tông Tích cười khổ nói với Trần Khác:

- Mấy năm nay, càng tin không có điều tra thì không có quyền phát ngôn câu nói này, không tận mắt nhìn thấy hai dòng sông này thì sao mà đưa ra được kết luận?

- Làm như vậy là đúng đấy.

Trần Khác gật đầu tán dương:

- Đám ếch ngồi đáy giếng kia cứ cho là mình trên thông thiên văn dưới tường địa lý, là không thể tìm ra được một đối sách chính xác.

- Nhưng không có thời gian cho ta khảo sát.

Triệu Tông Tích nói:

- Quan gia ba ngày sau sẽ phải dâng tấu chương.

- Nói thật là được.

Trần Khác nói.

- Toàn văn như sau...

Triệu Tông Tích trợn mắt nói:

- Không điều tra thì không có quyền phát ngôn, xin cho phép ta trước tiên đi quan sát rồi mới nói... Ngươi thấy thế thích hợp không?

- Được rồi.

Trần Khác nói:

- Ngươi cũng có thể cho thêm một ít hàng lậu.

- Nói ví dụ đi?

- Ví dụ như cái hại của Hoàng Hà, nguyên nhân là bắt nguồn từ chỗ sáu một đấu nước trong cát.

Trần Khác nói:

- Ở thượng du, bởi vì chênh lệch quá lớn, dòng nước chảy nhanh bùn cát sẽ bị cuốn mà đi xuống, còn không thể làm hại sao. Nhưng sau khi nhập Khai Phong địa thế bằng phẳng dòng nước hiền hòa hơn, cát lắng ở lòng sông lên lúc đó mới gây ra nhiều lần vỡ đê.

- Nói như vậy thì hai dòng sông tất yếu là không thể trường cửu được?

Triệu Tông Tích hiểu được một chút nói.

- Đúng vậy, hai dòng sông mang nước từ thượng nguồn đến phân ra thành hai nhánh sông.

Trần Khác gật đầu nói:

- Đương nhiên là có thể giảm bớt lượng nước nhưng làm tăng lên lượng bùn đất lắng xuống lòng sông, rất nhanh một lần nữa lòng sông sẽ lại bị tắc nghẽn.


http://truyenc
uatui.net/ Nói xong hắn cười nói tiếp:

- Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận được tác dụng xẻ nước lũ của nó, nếu chúng ta mở rộng hai bên sông làm thành đập nước thì lũ định kì sẽ được mở ra hai bên sông, mùa khô thì mở nước một bên còn một bên vẫn giữ lại như thế thì mới có thể cam đoan là cả hai bên bờ sông mới an toàn được.

- Như vậy à.

Triệu Tông Tích không phải rất khoái nói:

- Trị thủy s liền biến thành bài học của triều đình, gánh nặng này còn đè nên lưng đến năm tháng nào đây?

Trần Khác tự nhủ trong lòng, một ngàn năm về sau vẫn còn trị thủy không... Hắn hiểu được ý của Triệu Tông Tích, kế hoạch chiến lược lâu dài như vậy thật sự là không dễ dàng yếu kém được.

Nhưng, trị thủy là vì ra vẻ hay sao?

Hắn đè nén câu nói này trong lòng nói:

- Ta chỉ nói một ví dụ mà thôi, cụ thể như thế nào thì còn phải xem vào kết quả thăm dò thực tế nữa.

Nói xong hắn lấy túi giấy trên bàn, đưa cho Triệu Trinh nói:

- Đây là đồng niên của ta, kết quả Giáp Đản Giáp Chính Phu thăm dò dòng nước sông Hoàng Hà. Người mang về xem hẳn là có thể giúp được đấy.

- Sao không lấy ra từ sớm chứ?

Triệu Tông Tích mừng rỡ nói.

- Y nói chưa chắc đã đúng.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Cho dù là đúng thì chưa chắc ngươi đã nghe.

Triệu Tông Tích là người thông minh, biết thái độ của mình đã nhằm trúng chỗ không vui của Trần Khác cười nói xin lỗi:

- Chỉ cần là đúng thì nhất định ta sẽ nghe.

- Xem đi, xem y cho ngươi cái lết luận gì.

Trần Khác nói xong thì giữ im lặng để cho Triệu Tông Tích lật xem nhanh cái báo cáo kia.

Sau khi xem xong, sắc mặt của Triệu Tông Tích có vẻ nghiêm trọng nói:

- Nếu quả thực như y nói thì dòng chảy về hướng đông đã từng là con đường cũ triều Hán, như vậy thì biến thành dòng nước chảy về hướng đông ngàn vạn lần không được.

- Nói rất hay!

Trần Khác để lộ ra nụ cười hiểu ý. Đây mới là điều hắn hi vọng ở Triệu Tông Tích...

Tiễn Triệu Tông Tích trong lòng thấp thỏm không yên, hắn trở lại hậu trạch, bên tai hắn vang lên tiếng tiêu cầm hợp tấu.

Hắn đi theo âm thanh đó, liền thấy trên hòn giả sơn, bàn đá bên cạnh dưới cây tùng, đàn hương lượn lờ, Tô tiểu muội đánh đàn, Vương Hoàn thổi tiêu đang hợp tấu một bản nhạc duyên dáng tuyệt diệu. Liễu Nguyệt Nga và Đỗ Thanh Sương ngồi bên cạnh nghe một cách nhập tâm.

Trần Khác dừng chân lắng nghe mãi cho đến khi kết thúc mới vỗ tay cười nói:

- Hay cho một khúc “U Lan Thao”, có thể an ủi phu tử linh thiêng trên trời rồi.

Nghe thấy giọng nói, bốn cô mới phát hiện hắn đến, Vương Hoàn nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

- Vị này chính là nữ công tử của Diêm Thiết Sứ Vương Phán Quan.

Tiểu muội cười giới thiệu cho hắn:

- Hôn lễ hôm đó, còn làm người xướng lễ của thiếp thân nữa đấy.

- Ta và Vương Hoàn cô nương đã sớm gặp.

Trần Khác cười chắp tay nói:

- Cô ấy còn kiểm tra qua ta nữa cơ.

- Tiểu nữ không biết tự lượng sức mình, đã múa rìu qua mắt thợ.

Vẻ mặt của Vương Hoàn phức tạp liếc nhìn Trần Khác một cái rồi hành lễ nói xin lỗi:

- Khẩn cầu đại nhân
Thứ lỗi.

- Cô không cần bận tâm.

Trần Khác cười nói:

- Thi từ mê nhã không nhận ra chuyện này. Tại hạ thực sự thích thú.

- Đại nhân độ lượng, rộng rãi.

Vương Hoàn lại hành lễ.

- Chỉ có điều tại hạ đi ngang qua, nghe thấy tiên âm mà nghỉ chân, làm các nàng mất nhã hứng rồi.

Trần Khác nói xong liền cáo từ.

- Ngồi xuống nghe một chút đi.

Tiểu muội tiếp đón nói.

- Không được, ta còn có việc phải ra ngoài một chuyến.

Trần Khác cười nói:

- Có thể cho ta mượn Nguyệt Nga một chút được không.

Thời gian một tuần trà, Trần Khác và Liễu Nguyệt Nga thay đổi thường phục đón xe từ cửa sau ra phố.

- Chúng ta đi làm gì vậy?

Có thể đi một mình cùng Trần Khác ra ngoài, Liễu Nguyệt Nga vô cùng vui thích.

- Hẹn hò chứ sao.

Trần Khác cười khẽ hôn lên gò má:

- Dù sao cũng hơn nghe mấy nàng ấy lèo xèo?

- Cái gì lèo xèo, người ta là cầm tiêu hợp tấu!

Liễu Nguyệt Nga nói xong mới hiểu được, đôi bàn tay trắng như phấn hầu hạ nói:

- Ý của chàng nói là đàn bầu mà gảy tai trâu sao?

- Không được liên tưởng linh tinh?

Trần Khác nhanh chóng

Nói:

- Là ta không thể thưởng thức được, ta là trâu, được chưa?

Ở trước mặt bạo lực tất cả đều như vô lực.

- Hư hừ...

Liễu Nguyệt Nga giơ nắm đấm trắng muốt lên đe dọa cười nói:

- Thực ra thiếp ở đó cũng vướng bận, thiếp không ở đó Thanh Sương tỷ có thể ca xướng, thiếp ở đây cô ấy sợ thiếp xấu hổ nên bảo thiếp ngồi xuống cùng nghe.

- Lần sau, cô có thể vì nhảy cho bọn họ mà.

Trần Khác cười nói.

- Thiếp chỉ biết múa kiếm thôi.

Liễu Nguyệt Nga thở dài nói:

- Ôi, căn bản là dư thừa.

- Vậy thì tốt...

Trần Khác cười to nói:

- Đúng lúc cùng ta đi làm.

- Hả?

Liễu Nguyệt Nga trừng hai mắt to nói:

- Chúng ta đi học võ sao?

- Đúng.

Trần Khác gật đầu nói.

- Thật là có thể sao?

Mắt Liễu Nguyệt Nga lộ ra thần thái, nói xong lại nhụt chí:

- Chàng không sợ để người ta biết lại khiến người ta buộc tội sao?

- Nhiều rận không cắn.

Trần Khác lắc đầu cười nói:

- Bọn họ nhìn không quen? Từ từ quen dần thì tốt.

Dừng lại một lúc:

- Hơn nữa, nàng giả trai đi, đủ để đánh tráo.

- Thật tốt quá!

Liễu Nguyệt Nga hưng phấn, cũng không thấy là Trần Khác đang đùa giỡn nàng...

Trần Khác không chào hỏi, mà đi thẳng vào miếu Võ Thành Vương, bây giờ là lúc thao luyện của Võ học viện, hắn đánh xe ngựa chạy nhanh vào thao trường.

Trên thao trường chỉ có hơn mười người võ sinh thao luyện dưới sự dẫn dắt của Quách Hán. Bởi vì số người quá ít chỉ có thể luyện đoản trường côn mà thôi.

Thấy có xe ngựa vừa mới đi vào, Quách Hán trước tiên là chau mày, sau khi thấy rõ người ngồi phía sau là Trần Khác, gã thầm gắt một cái rồi đi nhanh đến.

Xe ngựa dừng hẳn, Trần Khác mặc thường phục và Liễu Nguyệt Nga mặc trang phục nam đi xuống.

- Đã lâu không gặp, đại nhân.

Qúach Hán chắp tay qua lao rồi nói ồm ồm.

- Ta kết hôn sao ngươi không đi?

Trần Khác cười nói.

- Mạt tướng nói là đại nhân đã lâu không đến miếu Võ Thành Vương.

Quách Hán đối với Trần Khác, đó là một bụng ý kiến.

- Ta bận.

Trần Khác cười, nhìn đám võ sinh kia nói:

- Sao lại có mấy người thế thôi hả?

- Đi hết rồi.

Quách Hán buồn bực nói:

- Nửa năm không phát lương bổng, cũng không nhập học, bao nhiêu người cũng đi sạch chỉ có những người đầu óc không được bình thường mới ở lại chỗ này.

Gã lớn tiếng nói:

- Đại nhân, những người này là những người cùng với Địch Nguyên soái trải qua từ những ngày sống khổ cực, bây giờ cũng đi rồi. Ngài làm sao ăn nói với lão nhân đây.

- Việc làm càng gần với thành công, càng phải chịu khó chờ đợi.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Thực sự ta thấy đáng tiếc thay cho bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom