• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-353

Chương 338: Bắn người phải bắn ngựa trước (2)






- Cái gì?

Quách Hán nghe không hiểu.

Trần Khác cũng không thèm để ý tới gã bởi vì Tô Tiến đã vào rồi.

Vừa thấy Trần Khác, Tô Tiến có chút kích động nói:

- Đại nhân, rốt cục thì ngài cũng đã đến!

- Ừ. Ta đã đến.

Trần Khác gật đầu.

- Lúc này không đi sao?

- Cũng không thể ở chỗ này?

Trần Khác cười to nói:

- Được rồi, lão Tô ngày đắng khổ đã chấm dứt. Mang tài liệu của bọn chày gỗ này đến phòng ta.

Tô Tiến nhanh chóng cho người đi chuẩn bị, Trần Khác khoanh tay trước mặt mười bảy võ sinh đi lại một vòng nói:

- Người lương thiện không nhiều...

Sắc mặt của các võ sinh vốn đã thấy kỳ quặc, giờ đây... Càng thêm kì lạ.

- Nhưng dù có thể nào thì cũng chúc các ngươi trải qua kì khảo nghiệm, trở thành nhóm đệ tử học đầu tiên của Võ học viện cải chế từ trước tới nay.

Trần Khác cười rộ lên nói:

- Tuy nhiên theo quy định vẫn cần phải tiến hành cuộc thi nhập học một lần, theo thứ tự hãy đến phòng của ta. Khi vào cửa đừng quên hô “báo cáo”.

Nói xong hắn thản nhiên rời đi... Sau một chén trà, võ sinh thứ nhất đến, nhưng lại đứng bên ngoài, ngập ngừng ở cửa không vào.

- Đầu gối của ngươi trúng tên hay sao vậy?

Trần Khác chua ngoa nói:

- Ngay cả bậc cửa cũng không qua nổi...?

- Học trò không biết cái gì gọi là “Hàm bao cao”...

Người võ sinh kia ngập ngừng nói.

- Hô một tiếng “báo cáo”.

Trần Khác lấy tay che trán, Liễu Nguyệt Nga cứ cười mãi.

- Báo cáo!

- Vào đi.

Người võ sinh kia đỏ mặt đi vào.

- Ngồi.

- Vâng.

Võ sinh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đẩu.

Trần Khác biểu cảm nói:

- Báo danh tính.

- Tên là Trương Chấn.

- Tuổi, quê quán.

Trần Khác nói xong, hắn lật hồ sơ ra, nói:

- Sinh năm Thiên Thánh thứ tám, ba mươi tuổi. Người phủ Đại Danh.

- Vâng.

- Ngươi xuất thân là đồ tể, sao không giết heo cho tốt lại chạy đến đây tham gia quân ngũ hả?

Trần Khác hỏi.

- Ôi, năm ấy lũ lụt huyện chúng tôi ngập hết, sau đó nước rút triều đình đến chiêu binh.

Trương Chấn thở dài nói:

- Tôi đây vốn là đi xem náo nhiệt, ai biết trong lúc hỗn loạn liền bị thích chữ vào mặt. Sau lại nghĩ giết heo giết người đều là tạo nghiệp chướng như nhau, cũng không thể làm mãi được.

- Làm thế nào ngươi lại đến võ viện học?

- Bọn họ kéo tôi đến đây.

- Bọn họ nào?

- Đi hết rồi.

- Sao không lôi cả ngươi đi?

- Tôi không muốn đi.

Trương Chấn cười ngây ngô nói.

- Vì sao lại không muốn đi?

- Tôi cảm thấy ở chỗ này sẽ mạnh hơn là trở về.

- Hả?

Ánh mắt của Trần Khác rốt cục dừng trên người gã. Nhìn tên võ sinh ba mươi tuổi này chỉ thấy gã thân hình rắn chắc, ngồi trên chiếc ghế tròn mà Trần Khác cố ý sắp xếp hiển nhiên là rất buồn cười.

- Trở về chính là cả ngày ngồi ăn rồi chờ chết.

Trương Chấn nói:

- Không bằng trong này, có thể học chữ, còn có thể rèn luyện được gân cốt.

- Một chút cũng không ngốc.

Trần Khác nghe thấy vậy cười to nói:

- Cưới vợ chưa?

- Chưa.

Trương Chấn lắc lư nói.

- Nguyên nhân là gì?

- Không vì cái gì cả.

Trương Chấn gãi đầu nói:

- Cũng không nghĩ gì, mơ hồ cho đến ngày hôm nay.

- Cha mẹ ngươi còn không, không sốt ruột thay ngươi sao?

- Họ cũng không sốt ruột.

Trương Chấn nhìn Trần Khác với vẻ kì lạ:

- Đại nhân, chúng tôi cũng không vội thì ngài vội cái gì?

- Phì...

Liễu Nguyệt Nga buồn cười, Trần Khác buồn bực khoát tay nói:

- Ra ngoài đi!

- Vâng.

Chương Chấn cáo từ ra ngoài, đi đến cửa mới nghĩ tới, hỏi mình đã thông qua chưa nhỉ.

- Ngươi đoán đi?

Trần Khác nhe răng cười ác ý trả thù nói.

- Tôi không đoán được...
Trương Chấn lắc đầu thật thà nói.

- Vậy thì ra ngoài từ từ đoán đi.

Trần Khác đóng hồ sơ lại... Người thứ hai đi vào, đây là một người thanh niên thân hình cao lớn, vai dài lưng rộng, nếu không nhìn vào mặt thì quả nhiên là một vũ khí hiên ngang... Nhưng ánh mắt anh ta như chọi gà, miệng còn lệch bên trái tuy không rõ nhưng vẻ mặt thì xấu xí, khí chất cũng có vẻ hèn mọn.

- Ngồi đi.

“Không giống hạng người lương thiện” mà Trần Khác thường gọi, ở một mức độ lớn thì phải quy cho vị nhân huynh này.

Người thanh niên ngồi xuống.

- Quý danh.

Trần Khác hỏi.

- Chớ hỏi, viết rồi.

...

Trần Khác ngậm miệng lại, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh ta nói gì, hắn cau mày nói:

- Ngươi nói gì đi chứ.

- Nói gì?

- Không phải là ngươi phải tự nói sao?

- Học trò họ họ Mạc tên Vấn.

Đối phương nhỏ giọng nói:

- Tên chữ không nói hết...

Suýt nữa thì Trần Khác thổ huyết ra, con rùa này ý định đùa giỡn người khác hả?

Mạc Vấn cố gắng tỏ ra thành thật. Chỉ có điều điều kiện đầu tiên thực sự là quá kém, nhìn qua thấy không đáng tin.

Mở hồ sơ của người này ra, quả nhiên là cái tên như vậy, Trần Khác đành phải nuốt giận nói:

- Ngươi là người Biện Kinh, trước kia học ở Thái học sao?

- Vâng.

Mạc Vấn thấy tốt là nhận, liền thành thật trả lời.

- Sao lại chuyển đến võ học viện này?

- Ôi...

Mạc Vấn thở dài:

- Tướng mạo này của học trò thường xuyên bị người ta chế nhạo, sau này không chịu nổi nữa nên dứt khoát thôi học chuyển tới võ học viện. Bên này đều là những người đàn ông mặt sẹo không có ai cười chê học trò.

- Ồ...

Trần Khác ngược lại không tin nói:

- Được rồi, bây giờ nhìn ngươi cũng không vừa mắt, ngươi có thể đi chỗ khác được rồi.

- Đại nhân...

Mạc Vấn đôi mắt đáng thương nói:

- Học trò đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đại nhân giữ học trò lại đi.

- Ta nhìn thấy ngươi là khó chịu.

- Học trò sau này khi nhìn thấy đại nhân sẽ cúi đầu.

- Ta nghe tên của ngươi là thấy phiền rồi.

- Học trò có thể đổi tên...

Anh ta trả lời hài hước, ai ngờ Trần Khác vỗ thật mạnh xuống bàn, hừ lạnh một tiếng:

- Bắt hắn ra ngoài!

Thị vệ đi lên, xách gã đứng dậy.

Mạc Vấn cũng có chút công phu, hai người thị vệ dùng sức cũng không thể nhấc nổi anh ta. Y vẫn còn thừa sức hét to:

- Rốt cục học trò sai cái gì, không thể không dạy mà giết! Đại nhân!

- Chính là vì cái miệng đầy gian trá của ngươi!

Trần Khác cũng lạnh lùng nói:

- Với tính tình láu cá này của ngươi, làm sao có thể chỉ vì liếc mắt một cái đã thôi học khỏi Thái học chứ?

- Người có thể thay đổi, đại nhân.

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Nhất định ngươi phải cho ta biết, vì sao ngươi không học cho tốt bên Thái học lại chạy sang võ học, nếu không thì cút ra ngoài.

Dừng lại một chút:

- Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ta chỉ nghe nói thật, ngươi yên tâm, ta có thể giữ bí mật cho ngươi.

- ...

Giằng co một lát, Mạc Vấn nhận thức được, nếu không nói thật thì khó mà có thể qua được cửa ải này. Anh ta đành phải cười khổ nói:

- Thực ra là bị trường đuổi ra ngoài.

- Vì sao?

- Năm ngoái vụ bê bối hồ Kim Minh của Thái học sinh, không biết đại nhân ngài có còn nhớ không?

Trần Khác cũng xuất thân từ Thái học sinh, bạn cùng học đến nay vẫn còn đang học ở đó, đương nhiên là có nghe. Nghe nói là lúc ấy Thái Học dinh chơi xuân trên hồ Kim Minh, nhưng lại ngang nhiên cưỡng gian kỹ nữ giữa thanh thiên bạch nhật, kết quả là làm cho kỹ nữ này nhảy sông tự tử thậm chí còn kinh động đến cả quan gia.

Triệu Trinh sai người đến cứu, cô kỹ nữ kia khóc lóc thảm thiết, đương nhiên là quan gia tức giận... Thái Học là nơi nuôi dưỡng nhân tài cho triều đình, mục đích là bồi dưỡng trụ cột quốc gia tương lai, không ngờ được lại nuôi một đám cầm thú.

Liền hạ chỉ ngay tại chỗ, bắt đám thái học sinh kia lại, giao cho Phủ Khai Phong. Cũng may là khi ấy lão Bao còn ở phủ Khai Phong nhìn thấu mọi việc phát hiện ra đám học sinh kia, là bị người khác cho thuốc kích thích mới mất đi lý trí, làm ra những việc cầm thú như thế này.

Tuy nhiên cũng đừng hi vọng là lão Bao sẽ thay bọn họ nói chuyện. Bởi vì trong quá trình điều tra, Bao Chửng đã phát hiện ra đám thái học sinh này bao hết ba tầng thuyền hoa, sài mấy chục danh kĩ, xa xỉ vô cùng... Nếu như thả lại bọn họ về trường học thì nhất định sẽ làm bại hoại phong khí, hủy diệt một mảnh đất bồi dưỡng nhân tài tốt của triều đình.

Cho nên một mặt Bao Chửng xin triều đình miễn tội danh cưỡng gian cho họ, nhưng mặt khác lại yêu cầu trường Thái Học xóa tên chúng, lấy lại phong cách học tập!

Đề nghị của Bao Chửng được tiếp nhận, đám học sinh kia tránh được việc bị giam vào ngục nhưng tất cả đã bị đuổi khỏi Thái Học.

Mà tên Mạc Vấn cũng trong danh sách những học sinh bị khai trừ...

Cũng chỉ có quân đội nhà Đại Tống mới thu giữ được đống rác rưởi này.

Tất cả đều có những lý giải hợp lý, Trần Khác cho gã ra ngoài.

Đang lúc Mạc Vấn chuẩn bị đi ra thì đột nhiên nghe thấy Trần Khác cười nói:

- Là ngươi cho thuốc?

Mạc Vấn mặt trắng bệch, ngơ ngác, cười khan nói:

- Đại nhân chê cười rồi, học trò cũng là người bị hại thôi.

- Thủ đoạn tự bảo vệ mình thôi.

Trần Khác cười dài nhìn y nói:

- Ngươi không ở trên thuyền, thì sẽ không có cách nào cho thuốc vào rượu và thức ăn. Ngươi không có biểu hiện gì là hành vi phóng đãng, bọn họ nhất định hoài nghi là ngươi giở trò quỷ.

- Đại nhân, trò đùa này, một chút cũng không buồn cười.

Mạc Vấn nhanh chóng cười rộ lên nói:

- Xin hỏi có chứng cớ gì?

Trần Khác tủm tỉm cười nhìn anh ta nói:

- Không cần chứng cớ, chỉ cần đoán, nói cho ngươi biết đám anh không ra anh, em không ra em của ngươi, ngươi đoán xem kết quả là gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom