• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (7 Viewers)

  • Chap-355

Chương 339: Thu đến xuân đi sớm (1)






Trần Khác cũng không so đo với đòn đánh úp của tên tiểu tử này, trái lại có chút thất vọng. Nam nhi triều Tống quả thực là không đủ tâm huyết bị chính mình đùa giỡn lâu như vậy mà chỉ có một tên này có gan đứng lên cởi bỏ bất mãn...

Phóng vấn xong mười bảy võ sinh rồi, Trần Khác cũng nên đi. Tô Tiến đưa hắn lên xe nói:

- Đại nhân, mười bảy người này giữ lại mấy người, bỏ mấy người?

- Giữ lại hết.

Trần Khác cười nói:

- Có thể kiên trì cho đến ngày hôm nay cũng đều có sở trường cả, quan trọng là xem tương lai thế nào thôi.

- Đại nhân dường như tràn đầy lòng tin vậy.

Tô Tiến thăm dò:

- Nói như vậy, chúng ta còn có hi vọng rồi?

- Ừ

Trần Khác gật đầu cười nói:

- Sẽ nhanh có kết quả thôi, đến lúc đó ngươi cũng không nên giật mình.

Ngồi lên xe hắn nói tiếp:

- Tất cả các vấn đề sau này đều sẽ giải quyết chỉ có điều bụng không thể đợi được... Ta đã đặt bàn rượu, đem tới đây cho bọn họ, coi như nhận lỗi với họ.

- Vâng.

Tô Tiến nhẹ giọng đáp, đưa mắt nhìn nhìn theo xe ngựa của Trần Khác biến mất giữa trời mờ mịt...

Ngày thứ hai, thúc chất Vương An Lễ, Vương Bàng nhận lời mời đến phủ làm khách.

Với tính cách lạnh lùng cao quý của Vương Bàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận lỗi, có thể tới nhà Trần Khác đã là cực hạn của y rồi.

Cũng may Trần Khác cũng làm như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, vẫn vô cùng thân thiết trò chuyện với y.

Vương Bàng biết, đây chính là hắn giữ thể diện cho mình, lòng cảm kích nói không nên lời, liền chủ động hỏi:

- Nghe nói Trọng Phương huynh gần đây có chút phiền phức?

- Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Trần Khác cười khổ nói:

- Đúng vậy, năm hạn không tốt, ta trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

- Vậy huynh định làm sao?

- Đang chuẩn bị dâng tấu xin được ra ngoài.

Trần Khác thờ dài nói:

- Rời khỏi Biện Kinh mảnh đất thị phi này.

- Nhất định không được. Thật lòng mà nói, Vương Bàng thật sự hy vọng Trần Khác cút đi thật xa. Nhưng bây giờ kẻ địch quá mạnh, còn phải cần đến Trần Khác thu hút hỏa lực phía trước. Nếu Trần Khác đi rồi, bọn họ hoặc mặc kệ Triệu Tông Tích hoặc phải đi lên tiền đài, trực diện tiến công Triệu Tông Thực.

Vương An Thạch cũng tốt, Tư Mã Quang cũng được, đều vẫn chưa vững chân trong triều đình, thật sự không phải là đối thủ của Triệu Tông Thực!

Vương Bàng vội nói:

- Lúc này nhất định không được rời kinh, bằng không tiểu Vương gia mất thế lớn!

- Không nghiêm trọng vậy chứ?

Trần Khác cười cười nói:

- Có cha con huynh, còn có Quân Thực huynh ở kinh thành, ta có gì không yên tâm.

Quan gia không thích cha ta. Tư Mã thế thúc lại đang ở thung lũng. Vương Bàng thở dài nói:

- Thật sự không nắm bắt được thế lực.

- Như thế à...

Trần Khác trầm ngâm nói:

- Huynh có cách gì tốt sao?

- Thật ra cũng không là vấn đề khó khăn gì.

Vương Bàng trầm giọng nói:

- Phải xem huynh có gan không.

- Nói ra nghe thử?

Trần Khác cười nói.

- Huynh tìm người dâng một bản tấu chương buộc tội huynh.

Vương Bàng buồn bã nói:

- Nói Trạng nguyên của ngài là Quan gia cho, thì không có chuyện gì rồi.

- Ồ...

Đối với chí lớn gặp nhau, Trần Khác không chút kinh hãi, vì tên này vốn chính là nhà âm mưu xuất sắc nhất.

- Trọng Phương huynh đừng hiểu lầm.

Vương Bàng vội vàng giải thích:

- Học thức của ngài hiện giờ như thế nào, thiên hạ điều biết, một bản tấu chương hoàn toàn không ảnh hưởng tới danh dự của ngài. Hơn nữa còn khiến Quan gia không thể không bảo vệ ngài.

- Chủ ý hay.

Trần Khác gật đầu, khen:

- Nguyên Trạch thật là người túc trí đa mưu!

- Không có khoa trương như vậy.

Thấy Trần Khác tiếp thu đề nghị của mình, trên mặt Vương Bàng có chút cười.
- Còn có một chuyện xin thỉnh giáo.

Trần Khác nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nói.

- Xin mời nói.

Vương Bàng gật gật đầu.

Trần Khác liền đem điều lo lắng Triệu Doãn Nhượng có thể áp dụng hành động nói sơ lược cho y biết.

- Nhưng ta ngược lại không cho rằng nên quá lo lắng.

Vương Bàng lắc đầu nói:

- Quan gia mới năm mươi tuổi, nói lời ngông cuồng, làm sao cũng còn thánh thọ mười mấy năm mà?

Tên này quả thật dám nói, cũng may thư phòng của Trần Khác lắp đặt thiết bị giữ bí mật nghiêm ngặt, cũng không lo bị nghe trộm.

Trần Khác gật đầu ý chỉ y tiếp tục, liền nghe Vương Bàng nói:

- Trọng Phương huynh xem thường Quan gia, hay đánh giá cao Quan gia.

- Nói thế nào vậy?

- Quan gia là thiên tử bốn mươi năm rồi, hơn nữa mãi tới năm ba mươi tuổi mới đích thân chấp chính. Người tất nhiên rất rõ ngôi vị Hoàng đế quả thật chí cao chí thượng, nhưng vẫn có thể bị cướp đi uy phúc.

Vương Bàng buồn bã nói:

- Ta thì không tin Quan gia muốn lấy lại niên hiệu loại “Thiên Thánh” “Minh Đạo” nữa.

Kẻ “Thiên Thánh” cũng là nhị thánh nhân, ngươi “Minh Đạo” là trời trăng cùng chiếu sáng, đều là dấu hiệu của thời đại Lưu Nga nhiếp chính.

- ...

Trần Khác im lặng gật đầu. Đây cũng là phán đoán của hắn.

- Cho nên, ta cho rằng Quan gia cho dù muốn xác định người thừa kế, cũng sẽ cố gắng kéo dài lại sau này.

Vương Bàng nói:

- Lập Thái tử sớm, đã quên lời nói của Thái Tông hoàng đế rồi sao?

Lúc trước sau khi Chân Tông được lập làm Hoàng đế, nhận được ủng hộ của thần dân, làm Triệu Quang Nghĩa không thể chấp nhận, kỵ hận nói: “Lòng người đều hướng về Thái tử, vị trí ta ở đâu?” Đó còn là con trai ruột, còn bây giờ Triệu Tông Thực, chỉ là cháu trai mà thôi!

- Nhưng chúng ta phải nhắc nhở Quan gia một chút.

Vương Bàng lại nói:

- Bằng không nếu chẳng may không có chuẩn bị, đợi tới khi quan gia mở miệng nói, sẽ bị những đại thần đó nắm bắt lấy!

- Phải.

Trần Khác gật đầu nói:

- Nhưng phải nhắc nhở thế nào?

- Không thể nói rõ, chuyện này ai cũng không thể tiết lộ trước. Hoàng Thành Ti cũng không có chỗ điều tra.

Vương Bàng đứng dậy chắp tay sau lưng đi hai vòng nói:

- Hơn nữa một khi bị Triệu Doãn Nhượng điều tra được, ông ta chỉ cần hủy bỏ kế hoạch thì có thể chứng minh trong sạch của con trai. Thậm chí những nghi kỵ của Quan gia đối với lão suốt nhiều năm nay cũng sẽ bị quét sạch. Chúng ta sẽ mất chì lẫn chày.

- Ừ.

Trần Khác gật đầu.

- Phải nghĩ cách khéo léo, ngậm mà không lộ, lại làm Quan gia có chút suy nghĩ. Vương Bàng lẩm bẩm nói, nói xong mắt y sáng lên, vỗ tay nói:

- Ta nghe nói gần đây Quan gia say mê nghe diễn tuồng!

- Phải.

Trần Khác gật đầu nói:

- Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Quan gia thường xem kịch giải sầu, nhưng cũng rất điều độ, tiết chế.

- Kịch hát trong cung, nhất định sẽ hát vở diễn “Kim Quỹ” này chứ?

- Đương nhiên.

Trần Khác vuốt cằm nói. Đó là tấm màn che của Triệu Nhị gia.

- Huynh xem có thể nhanh chóng để Quan gia xem lại tuồng này một lần nữa không?

- Cái này...

Trần Khác đoán chuyện này không làm khó được Triệu Tông Tích, đương nhiên không thể nói cứng rồi:

- Ta thử xem.

- Tốt nhất trước khi Quan gia xác định đi Nhữ Nam vương phủ phải xem được vở kịch này!

Vương Bàng lại không tin hắn không làm được:

- Chỉ cần có thể làm được, chúng ta có trò hay xem rồi...

Cùng lúc này, các loại trát tử biện giải buộc tội Trần Khác cũng đưa tới trước mặt Triệu Trinh.

Đối với buộc tội hắn cấu kết với thương nhân, Trần Khác nói mình trước khi làm quan, quả thật kinh doanh qua một chút làm ăn, đây là việc cả triều đều biết. Nhưng từ sau khi đậu tiến sĩ, sớm đã chuyển tất cả chuyện làm ăn cho bạn cũ, dưới danh nghĩa mình và người nhà không có bất kỳ làm ăn gì. Đối với điều này, phủ Khai Phong cũng có lưu trữ chỉ cần điều tra một chút, xem là hiểu ngay.

Đối với việc hắn phủ định “Thượng Thư” dị đoan hại đạo, Trần Khác liền tức giận. Hắn nói tôi không phải phủ nhận “Thượng Thư” chỉ là chứng minh cuốn lưu truyền hiện nay là sách giả của Vương Túc làm, chỉ là hành động sửa đổi cải cách! Nếu biết rõ là ngụy thư, nhưng vẫn nói là chân kinh, làm đám học trò ngộ nhận lạc lối, cái này mới là dị đoan hại đạo!

Hắn tỏ ý muốn tự bỏ tiền xuất bản một quyển “Thượng Thư Ngụy Kinh Khảo”. Mời người đọc sách thiên hạ bình phẩm, ai có thể chứng minh hắn là sai, hắn bằng lòng mặc cho chém giết!

Đối với buộc tội hắn có tình cảm mờ ám với Công chúa Đại Lý, Trần Khác liền buồn bực. Con gái bên Đại Lý người ta địa vị cao quý, Điền Vương lại thiếu một cánh tay, chuyện gì đều là muội muội hắn ra mặt. Nếu ta chỉ là vì phòng nam nữ, mà tránh không gặp, há chẳng phải lỡ quốc gia đại sự. Chẳng lẽ không được vì tiểu tiết mà mất đại nghĩa, các Ngự sử mới có thể hài lòng?

Còn chỉ trích hắn bỏ rơi nhiệm vụ, lập võ học viện mà không quan tâm! Trần Khác càng phẫn nộ! Võ học viện xây dựng ba năm, từng bước Tây Sơn ngày lạnh, ngày càng sa sút, rốt cuộc là công lao của ai? Lúc võ học viện được sửa sang sống lại, các quan ngôn đều đi đâu?

Đổi lại ngươi nửa năm không nhận được tiền lương, không có cơm ăn, ngươi còn sẽ tiếp tục chờ chết ở võ học viện không? Tiền lương không tới chỗ, thầy trò vô cùng khốn đốn, còn mở cửa học cái gì?

Cối cùng Trần Khác lập huyết dâng tấu, xin Quan gia thúc giục các quan lại, cứu lại trung nghĩ chí sĩ của võ học viện! Bằng không sau này quốc gia có chuyện, ai chịu bán mạng cho Đại Tống?!

Tài văn chương của Trần Khác rất tốt, đem uất ức đầy bụng hóa thành tấu chương hai ngàn chữ. Một hình tượng trung thần làm đại sự không tiếc thân, lại bị tiểu nhân phỉ bán, sôi sục lên giấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom