• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (6 Viewers)

  • Chap-358

Chương 339: Thu đến xuân đi sớm (4)






Còn một điều rất quan trọng chính là dưới kiên trì của ông, võ học viện áp dụng phương thức chiêu sinh cởi mở, mà không phải là hình thức tiến cử mà Vương Củng Thần chủ trương. Điều này không chỉ làm cánh cổng của Võ học viện mở rộng ra toàn xã hội, còn làm cho nam nhi nhiệt huyết có chí đền đáp cho quốc gia, đều có thể có được cơ hội vào học.

Cũng khó tránh khỏi võ học viện giống như Quốc Tử Giảm, biến thành chốn con cháu quyền quý lăn lộn trải qua... Nhưng phàm những người được quyền quý tiến cử, trường học tùy tiện không dám cự tuyệt, bằng không sẽ đắc tội quyền quý. Học sinh như thế vào học viện nhất định sẽ ngang ngược, xem quy tắc là cặn bã, hoàn toàn bại hoại không khí học viện... Ta đã nghĩ qua, ý tưởng tam vị nhất thể “võ học- võ cử- võ quan” của chúng ta, cố nhiên là biện pháp tốt. Nhưng vượt qua nhiều, người phản đối cũng quá nhiều.

Tăng Công Lượng châm một ly trà cho Trần Khác nói:

- Không phải võ cử không được trao cho võ quan thất phẩm trở lên, đây là đang muốn lấy mạng của tướng môn, bọn họ có thể không liều mạng phản đối sao?

Cuối cùng Trần Khác im lặng gật đầu, trên điểm này, hắn có chút thất sách. Vốn tưởng dù sao cũng đã đắc tội các tướng quân, thì dứt khoát đắc tội tới cùng. Ai biết lại lại thúc đẩy các tướng quân về phía Triệu Tông Thực... Nếu không Hàn Kỳ không có lý do phản đối Tăng Công Lượng, ông ta rõ ràng là chỗ dựa cho đám tướng quân.

Kỳ thực Trần Khác và các tướng môn vốn uyên thâm sâu xa. Với quan hệ của hắn với Liễu gia và Tào gia, lôi kéo được ủng hộ của tướng môn cho Triệu Tông Tích, cũng không phải chuyện khó gì. Nhưng hắn không muốn đói bụng thì cái gì cũng ăn. Vì trong kế hoạch sau này của Trần Khác và Triệu Tông Tích, đám tướng quân đã chủ định trước là phải bị quét tới đóng rác. Sau khi hắn dựa vào người dành được thắng lợi, người ta liền trở thành công thần, sao có thể xuống tay với bọn họ?

Chỉ là hắn không ngờ làm những tên thâm căn cố đế này có năng lực phi phàm, hợp cùng một chỗ với Triệu Tông Thực. Hắn đánh giá thấp khát vọng của Triệu Tông Thực với ngôi vị Hoàng đế, vì để thắng trận cạnh tranh này, đám người Triệu Tông Thực không chút lo tương lai của Đại Tống sẽ biến thành hình dạng gì.

Tăng Công Lượng nhìn ra hắn đã bị thuyết phục rồi, liền rèn sắt khi còn nóng nói:

- Sự việc phải từng bước mà làm, không thể trông mong một lần là xong. Kỳ thật nếu ta kiên quyết không nhận lời, cũng không phải không được. Nhưng làm như vậy, toàn bộ phương án đều phải chậm trễ, lần sau không biết phải năm nào tháng nào, mới đưa lên bàn bạc lại nữa.

- Lần này, chúng ta tuy không có xây dựng mắt xích võ học-võ cữ- võ quan, nhưng ít nhất võ cử phải do con đường võ học này, xem như là chính xác rồi. Mỗi khóa võ cữ của Đại Tống đều có hai ba ngàn người tham gia, ít nhất hai ba ngàn người này đều báo danh võ học viện chứ?

Tăng Công Lượng nói tiếp:

- Triều đình cho phép ngươi một năm chiêu sinh một lần, một lần năm trăm người. Quan gia xuất tiền từ nội nô, lại tăng ba trăm Lẫm sinh. (Từ dùng trong thời Minh, Thanh của Trung Quốc, chỉ những người được hưởng lương học bổng lộc của các châu, huyện, phủ) Một năm như vậy có thể chiêu tám trăm sinh đồ, ba năm sau thì sẽ ổn định ở mức hai nghìn bốn trăm người rồi. Quốc Tử Giảm, thái học mới bao nhiêu người ăn lương? Trong tình hình cắt giảm chi tiêu quy mô lớn, đủ cho thấy sự xem trọng của Quan gia và triều đình rồi.

[ truyen cua tui @
@ Net ] - Triều đình tiêu nhiều tiền như vậy, nuôi dưỡng hai nghìn bốn trăm người thành tài, không thể không dùng vào việc lớn.

Tăng Công Lượng nhìn Trần Khác, trầm giọng nói:

- Nếu ngươi có thể thực hiện lời hứa của ngươi, dạy dỗ bọn họ thành nhân tài trung quân ái quốc, văn võ song toàn, bọn họ nhất định sẽ thay đổi quân tình của Đại Tông!

- Vâng.

Nghe những lời nói tận đáy lòng của Tằng tướng công, Trần Khác sao có thể không rung động, hắn đứng dậy chắp tay nói:

- Là hạ quan quá nóng vội.

- Vả lại, chúng ta cũng không cần phải đi đâm chọc những tên tướng môn này.

Tăng Công Lượng vê râu cười nói:

- Không nhất định phải chế độ hóa “không phải võ cử không được võ tướng”. Hoàn toàn có thể, biến cái này thành quy tắc ngầm trong thực tế. Chỗ khó của dùng nước ấm luộc ếch thì dùng nước sôi hơn một chút thì được rồi.

Trần Khác hoàn toàn phục rồi, có thể từ trong quan trường từng bước thoát khỏi vòng vây, leo lên đỉnh cao, quả nhiên cũng không phải chuyện dễ. Mà ngay cả Tăng Công Lượng được cho rằng “chuyện dài, mưu ngắn” cũng đầy bụng mưu cơ, chỉ là cái bụng không có lớn như bọn Hàn Kỳ mà thôi.

- Xin tướng công tha thứ. Hạ quan luôn nghĩ lần này rời kinh cũng không biết có cơ hội về lại không.

Trần Khác liền tạ lỗi nói:

- Cho nên khó tránh khỏi quá nóng vội.

- Đúng rồi, còn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết.

Tăng Công Lượng thấy thần tình của Trần Khác hồi phục lại bình thường, lòng lão rất an ủi, liền phá lệ tiết lộ một cơ mật ngự tiền:

- Tiểu tử ngươi vì họa được phúc, lần này không cần rời kinh.

- Hả?

Trần Khác vẻ mặt kinh ngạc.

- Cụ thể không tiện tiết lộ, trong lòng ngươi biết thì được rồi.

Tăng Công Lượng thản nhiên nói:

- Bỏ tim lại trong bụng, làm võ học viện cho thật tốt đi.

Nói xong tăng thêm ngữ khí nói:

- Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu vỡ lỡ tuồng diễn này, ta xem ngươi còn mặt mũi nào gặp người ta?

- Dạ.

Trần Khác ngượng ngùng cười nói:

- Hạ quan cố gắng hết sức là được.

Nói xong ưỡn mặt nói:

- Có thể tiết lộ một chút không. Hai vị đồng phán đều là thần thánh phương nào?

- Cụ thể là ai còn chưa quyết định. Cái này không phải bí mật gì.
Tăng Công Lượng nói:

- Nhưng hẳn là bộ dạng một võ quan một quan võ một nội hoạn. Nguyên tắc này sẽ không đổi.

Trần Khác chỉ có cười khổ.

Giang sơn do trộm được, luôn là ngồi không yên. Biện pháp để Hoàng đế triều Tống khiến bản thân mình an tâm chính là phân quyền chế hành. Đây là tổng nguyên tắc của triều chính Đại Tống. Cho nên bạn nhìn thấy hai phe tranh đấu kịch liệt, luôn luôn hoặc là cùng ở triều đình, hoặc là cùng ở thôn quê. Đây chính là nguyên nhân tại sao Hàn Kỳ phạm sai lầm, cũng không lo sẽ bị đuổi ra khỏi kinh thành. Hoàng đế lưu ông ta lại chế hành Phú Bật đấy!

Kỳ thật cũng không phải không yên tâm Phú Bật, chính là thói quen phải đề phòng ông ấy.

Biến thái hơn là Triệu Khuông Dận và Triệu Quang Nghĩa chơi trò giữ cân bằng đi qua lửa, ngay cả Hoàng đế hậu thế của bọn họ cũng rơi vào trong thế bị cân bằng. Đây thật là sự biến đổi quốc gia không chỗ nào không cân bằng, đã thực hiện dân chủ mức độ tương đối. Trần Khác bị hai đồng phán áp chế một chút, quả thật là rất bình thường...

Nhữ Nam Vương phủ, trong tẩm cung Nhữ Nam Vương.

Bắt đầu từ mùa đông tới nay, bệnh của lão Vương gia Triệu Doãn Nhượng ngày một trở nặng. Mỗi lần phát bệnh, mặt mũi thân thể tím đen một mảnh, gần như không có sức lực.

Hai vị thái y trường kỳ trị bệnh cho Triệu Doãn Nhượng một khắc cũng không dám rời khỏi, luân phiên canh giữ trong vương phủ. Hôm nay lão vương gia lại phát bệnh, hai vị thái y dùng sức lực chín bò hai hổ mới kéo được ông từ quỷ môn quan về, thầm thở dài, hai người thu dọn thùng thuốc chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng lại nghe lão vương gia vừa mới hồi phục thần trí, hơi thở yếu ớt nói:

- Hai vị dừng bước... Lão phu có chuyện muốn hỏi.

- Vương gia chuyện gì? Hai vị thái y đành dừng bước lại.

Triệu Doãn Nhượng không có trả lời, mà liếc nhìn Triệu Tông Ý. Triệu Tông Ý liền bảo những người không có phận sự lui ra, chỉ có y và Triệu Tông Thực ở trước giường lão phụ.

Con mắt của lão vương gia đục ngầu, lúc này mới chuyển sang hướng hai vị thái y, chậm rãi hỏi:

- Lão phu lúc nào sẽ chết?

- Vương gia đừng nghĩ quá nhiều!

Hai vị thái y cười bồi nói:

- Hết lòng điều dưỡng, cuối cùng sẽ khỏi.

- Đừng phí lời nữa...

Triệu Doãn Nhượng ngược lại không cảm kích, mà lạnh giọng nói:

- Theo tình trạng thực tế mà nói, cho ta ngày cụ thể.

- Cái này...

Hai người nhất thời không rõ, rốt cuộc Triệu Doãn Nhượng muốn nghe nói tốt hay là nói xấu.

- Nhị vị, phụ thân ta sớm đã nhìn thấu hồng trần rồi...

Triệu Tông Thực nói:

- Các ngài chỉ cần theo tình hình thực tế mà nói.

- Được rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, một vị thái y họ Bành tên Bành Tố Vương nói:

- Bệnh này của vương gia, kéo dài quá lâu, đã tới... Dầu cạn đèn tắt rồi.

Nói xong lão nhìn Triệu Doãn Nhượng, quả nhiên như không có việc gì, giống như lão đang nói về người khác vậy, liền đánh bạo nói:

- Tới giờ phút này, ba phần dựa vào thuốc, bảy phần dựa vào tinh thần. Ngày cụ thể của vương gia, lão phu nghĩ thần y nào cũng không dám nói. Lão phu chỉ có thể nói, nếu may mắn, có thể qua năm nay.

- Nếu không may mắn thì sao?

Triệu Doãn Nhượng trầm giọng nói.

- Vương gia mỗi lần phát bệnh, bọn lão phu đều tận tâm tận lực...

Bành Tố Vương nhỏ giọng nói:

- Nhưng nói thật, cũng không có nắm chắc bao nhiêu.

Lời của lão nói rất khéo léo nhưng ý ân rất rõ, nói không chừng lần sau phát bệnh thì bó tay...

Triệu Doãn Nhượng lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, hai vị thái y như được đại xá, khẩn trương cáo lui.

Trong tẩm cung, hai huynh đệ Triệu Tông Ý và Triệu Tông Thực đứng hầu trước giường phụ thân. Triệu Tông Thực nhắm chặt mắt, giống như dưỡng thần, lại giống như suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, Triệu Doãn Nhượng mở mắt ra, nhìn khung trang trí trên đỉnh trướng nói:

- Hai ngày này sắp xếp ổn thỏa hậu sự, sau đó mời Quan gia đến thăm bệnh đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom