• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-359

Chương 340: Nỗi đau của mỹ nhân tuổi xế chiều (1)






- Phụ thân...

Triệu Tông Ý thất thanh nói:

- Còn lâu chưa tới chuyện này mà...

- Đúng vậy phụ thân.

Triệu Tông Thực cũng đau khổ khuyên bảo:

- Bây giờ tình hình rất tốt, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn nhé.

Mấy tháng nay, một mặt Triệu Tông Thực toàn diện phát lực đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của Triệu Tông Tích, ngay cả trụ cột này cũng nhanh chóng không chống đỡ nổi phải ngã xuống.

Một mặt khác, Triệu Tông Tích và Trần Khác lại liên tiếp xuất hôn chiêu... Bọn họ nếm được mật ngọt trong lúc kiểm tra không ngạch, muốn đóng giả trung thần tới cùng, nhưng lại không moi móc được gì. Đề nghị cải cách quân sự cái gì “võ cử phải do võ học, võ tướng phải do võ cử?” Đẩy hoàn toàn các tướng môn tới bên cạnh y.

Lúc này Triệu Tông Thực trên có trọng thần trong triều, hoàng thân quốc thích cũ ủng hộ. Dưới có vô số quan ngôn thanh lưu, phất cờ reo hò, thổi phồng y lên thành Hiền Vương hoàn mỹ không khuyết điểm... Thật là muốn hậu đài có hậu đài, muốn danh vọng có danh vọng, cả y cũng có cảm giác ta mặc kệ ngươi là ai.

- Vĩnh viễn thu hồi lại ý nghĩ này cho ta...

Triệu Doãn Nhượng tuy bệnh cũ suýt chết, đầu óc lại tỉnh táo quả quyết hơn ngày thường:

- Đối thủ không có đơn giản như con tưởng tượng, con biết không? Trần Khác không đi nữa, hơn nữa còn tiếp tục ở võ học viện Hoàng Gia?

- A...

Triệu Tông Thực giật mình nói:

- Hắn làm sao làm được?

- Nghe nói có người tố cáo Trạng nguyên của hắn. Là Quan gia lén cho.

đọc❤truyện với //truyencuatui.net/
Triệu Tông Ý nói:

- Kết quả Quan gia tức giận, liền hạ chỉ không cho phép Trần Khác xin từ...

- Cái này...

Triệu Tông Thực khó có thể chấp nhận nói:

- Là bản tấu của ai dâng lên?

- Cái này đã không quan trọng nữa.

Triệu Tông Ý lắc đầu nói:

- Tóm lại bọn họ tránh được một kiếp, còn vì họa được phúc...

- Cái này đủ chứng tỏ một chuyện.

Triệu Doãn Nhượng trầm giọng nói:

- Cho dù cả thiên hạ đều ủng hộ con, nhưng chỉ cần một mình Quan gia không mở miệng, thì con vĩnh viễn không lên được mặt đài!

Trên mặt Triệu Tông Thực hiện ra một chút ý hận... Đương nhiên không phải hận phụ thân y... Cuối cùng suy sụp gật đầu nói:

- Dạ phải.

- Nhưng đừng khẩn trương, lão phu tìm hiểu Triệu Trinh mấy mươi năm, rất hiểu tính cách của người.

Triệu Doãn Nhượng chậm rãi nói:

- Lần nay ta liều đấu cái mạng già, nhất định sẽ làm ông ta nhả ra!

Nói xong mặt lão hiện sắc đỏ không bình thường, từng câu từng câu nói:

- Không nhìn thấy con ván đóng thành thuyền, lão phu chết không nhắm mắt!

- Phụ thân...

Triệu Tông Thực nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cha, nước mắt chảy dài nói:

- Nếu phụ thân vì con mà chết, hài nhi sẽ day dứt cả đời.

- Nói bậy.

Triệu Doãn Nhượng nhìn thấy một chút chân tình thực ý từ trên gương mặt y, giọng nói chậm rãi có chút vui mừng nói:

- Lão phu kéo dài hơi tàn mấy tháng chẳng qua là thêm mấy ngày tội. Lão phu sớm giải thoát mấy ngày, có thể đổi được con ta đăng làm Thái tử, đáng lắm!

Dừng lại một chút, ông lại khuyên giải an ủi nói:

- Con cũng không được áy náy, bởi vì cha cũng là vì chính mình. Lão phu sống không làm được Hoàng đế, chết rồi có thể vào Thái miếu, có thể ngậm cười nơi cửu tuyền rồi.

Lão muốn Triệu Tông Thực nhận lời lão, chuyện tương lai phải làm được.

- Dạ...

Triệu Tông Thực lệ rơi đầy mặt, Triệu Tông Ý cũng không ngừng gạt lệ.

- Cha con Triệu gia đuổi người xung quanh, chỉ giữ lại hai Thái y nói chuyện trong tẩm cung.

Nửa ngày sau, trong thư phòng của Trần Khác, Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Nhưng nội dung nói chuyện, không nói cũng hiểu được.

- Tám phần là muốn phát động rồi.

Trần Khác hạ giọng nói.

- Vậy chúng ta?

Triệu Tông Tích nói.

- Cũng phát động luôn,

Trần Khác chậm rãi nói:

- Nhanh nhất lúc nào?

- Chiều ngày mai.

- Chắc vẫn còn kịp đấy.

Trần Khác trầm ngâm nói.

- Chúng ta còn có thể làm chút gì?

Sắc mặt của Triệu Tông Tích rất khó coi.

- Chơi cờ thôi.

Trần Khác nói.

- Đâu còn tâm trí đánh cờ?

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Giây khắc sống chết tồn vong, lại chỉ có thể bó tay đứng ngoài quan sát à?

- ...

Trần Khác gật gật đầu.

Điều bọn họ có thể làm chỉ có cầu nguyện:

- Tất cả xem Quan gia nghĩ thế nào...

- Ấy.

Triệu Tông Tích giận dữ nói:

- Mùi vị này thật sự quá đau khổ.

- Vận mệnh không ở trong tay mình, là khó tránh.

Trần Khác nói xong đặt một con cờ vào bàn cờ:

- Xét đến cùng, ngươi và ta rốt cuộc vẫn chỉ là con cờ mà thôi... Triệu Tông Tích cũng chấm lại, gật đầu không nói thêm.

Hai người đang lơ đãng chơi cờ, Trần Nghĩa đi vào, sắc mặt quái dị bẩm báo nói:

- Ngoài cửa có một hòa thượng hóa duyên.

- Cho chút cơm đuổi đi là được rồi.

Trần Khác cau mày nói.

- Các huynh đệ nhận ra, hòa thượng đó tên gọi là... Phật Ấn của chùa Tướng Quốc.

- Ông ta tới làm gì?

Trần Khác càng thêm kỳ quái.

- Phật Ấn là ai?

Tâm tư của Triệu Tông Tích không để toàn bộ trên bàn cờ, liền lên tiếng hỏi.

- Là là hòa thượng điên thần thần thao thao.
Trần Khác sơ lược nói qua chuyện hôm đó đi dạo chùa Tướng Quốc, gặp được Phật Ấn.

Triệu Tông Tích cảm thấy vô cùng hứng thú nói:

- Người này rất thú vị, đương lúc nhàn rỗi, gọi ông ta vào giải buồn cũng tốt.

Trần Khác nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:

- Mời ông ta vào đi.

Chưa tới một chốc, Phật Ấn vẻ mặt tươi cười đi vào. Áo cà sa trên người tuy rách, nhưng phong thần tuấn lãng, đôi mắt thần thái trầm tĩnh, thoạt nhìn rất có phong phạm cao tăng.

Triệu Tông Tích thăm dò hòa thượng này một cách chút hứng thú, nghe Trần Khác nói:

- Đại hòa thượng, không ngờ lại gặp mặt.

- Hữu duyên tự có thể gặp nhau.

Phật Ấn cười nói:

- Điều này cho thấy bần tăng và thí chủ có duyên.

Nói xong hành lễ với Triệu Tông Tích nói:

- Vị thí chủ này hữu lễ, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh.

- Đại sư hữu lễ.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Tại hạ họ Tiếu, tự Lăng Vân.

- Hóa ra là Tiếu công tử.

Phật Ấn chắp tay nói.

- Đại sư không cần đa lễ. Nghe nói ông giỏi về tướng diện, mời xem tướng cho huynh đệ ta.

Triệu Tông Tích nghiêm mặt nói:

- Nếu là nói hay, tất có hậu thưởng.

- Hậu thưởng thì không cần, bần tăng chỉ cầu một bữa cơm mà thôi.

Phật Ấn cười nói:

- Thật ra, tướng của Trần công tử, lần trước xem qua rồi.

- Đáng tiếc lần trước ông không đói.

Trần Khác thật ra rất xem thường việc xem tướng, luôn cảm thấy đồ loạn ý người. Nhưng cái này rõ ràng là Triệu Tông Tích mượn ông ta tới tìm an ủi, cũng chỉ có thể thuận nói tiếp:

- Không biết lần này đói không?

- Không đói ai ra ngoài hóa duyên?

Phật Ấn cười tủm tỉm nói.

- Ha ha ha...

Triệu Tông Tích phát hiện Phật Ấn này ít nhất một diệu nhân, cười lớn nói:

- Đại sư mời nhanh xem thử, hung cát của hắn gần đây thế nào?

- Vậy xin Trần công tử tùy tiện viết một chữ đi.

- Mộc. Mộc của cây cỏ.

Trần Khác lười cầm bút, thuận miệng nói.

- Xem ra gần đây phiền phức quấn thân.

Phật Ấn mỉm cười hơi suy nghĩ nói.

- Ồ, nói như thế nào?

Triệu Tông Tích hiếu kỳ nói.

- Chữ “mộc” của Trần công tử, không dùng bút viết, mà dùng miệng nói.

Phật Ấn thản nhiên nói:

- Trong khẩu có mộc, không phải là chữ “khốn” sao?

- Vậy phải làm sao phá?

Triệu Tông Tích truy hỏi.

- Thuận theo tự nhiên thì tốt.

Phật Ấn cười nói:

- Người khốn, cũng tám mươi miệng. Nhưng câu hỏi này không phải bản thân Trần công tử nói ra, do đó bên cạnh có thêm một người, chính là chữ “bảo”. Cho nên Trần công tử tuy nhất thời khốn đốn, nhưng cuối cùng có quý nhân bảo vệ, có thể bảo vệ không lo.

Lúc này, Triệu Tông Tích đã biết tin tức Triệu Trinh bảo vệ Trần Khác, trong lòng bất giác thầm kêu “thần kỳ”! Thích thú không kìm nén được nói:

- Đại sư xem ta thế nào?

- Xin viết một chữ thử xem.

Phật Ấn thản nhiên nói.

Triệu Tông Tích liền trám nước trà, viết một chữ “thổ” lên bàn, nói:

- Xin đại sư tra rõ.

Phật Ấn liếc nhìn chữ “thổ” lại nhìn Triệu Tông Tích nói:

- Lấy chữ này xem, thân phận của ngài, cao quý không thể nói.

- Làm sao thấy được?

Triệu Tông Tích cười hỏi.

- Trên chữ “thổ” thêm một nét ngang là gì?

Phật Ấn cười hỏi.

- Là vua.

Triệu Tông Tích nói.

- Ngũ sắc, đất thuộc màu vàng, ngũ phương đất ở giữa.

Phật Ấn cười nói:

- Thân phận bây giờ của ngài là vua không có đội mũ, chắc chắn là một vị vương tử.

- Ha ha...

Triệu Tông Tích không trả lời mà cười.

Phật Ấn lại nhìn vết chữ trên bàn, lắc đầu nói:

- Chữ “thổ” viết trên nước này, nhanh như vậy thì mơ hồ không rõ, xem ra vương tử này của ngài làm không bao lâu nữa.

- Ồ.

Triệu Tông Tích nhìn chữ viết của mình, quả nhiên chỉ còn vết tích nhàn nhạt. Không làm vương tử lại có thể làm gì? Nét mặt của y bất giác có chút kỳ quái, trầm ngâm hồi lâu chậm rãi hỏi:

- Trước mắt ta có một ải, không biết có thể qua không?

- Ngài dùng nước trà viết chữ “thổ’ này, tất cả duyên bắt đầu đều do chữ “trà” này. Chữ trà tách ra chính là tam thập bát nhân. Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, thí chủ còn phải tìm tam thập bát nhân này mới qua ải được.

Phật Ấn càng nói càng huyền ảo.

- Tam thậm bát nhân?

Triệu Tông Tích trừng to mắt nói:

- Là cái gì?

- Bần tăng chỉ là từ chữ luận chữ.

Phật Ấn lắc đầu nói:

- Làm sao hiểu được nội tình?

- Ta nên đi đâu tìm họ?

Triệu Tông Tích đổi cách hỏi.

- Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được không tốn chút công sức.

Phật Ấn cười nói:

- Thí chủ tự giải quyết ổn thỏa.

Nói xong liền hỏi Trần Nghĩa:

- Rượu thịt chuẩn bị xong chưa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom