• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (7 Viewers)

  • Chap-360

Chương 340: Nỗi đau của mỹ nhân tuổi xế chiều (2)






- Chuẩn bị xong rồi.

Trần Nghĩa gật đầu nói.

- Vậy bần tăng xin cáo từ.

Phật Ấn nói xong đứng lên, liếc nhìn Triệu Tông Tích thật lâu nói:

- Mũ trắng rất đẹp...

Nói xong hai tay kết chữ thập, hướng về hai người niệm Phật hiệu “A Di Đà Phật” liền nhanh bước đi ra ngoài. Chỉ nghe ông vừa đi vừa hát:

- Duy thiên sinh thủy, thuận thiên ứng nhân.

Cương trung nhu ngoại, thổ nãi sinh kim.

(Tạm dịch: Duy chỉ có trời tạo ra nước, thuận trời thuận người. Trong cứng ngoài mền, thổ sẽ là kim)

Trần Khác và Triệu Tông Tích đều là người học thức cao thâm, biết đây là lời tiên tri trong “Mã Tiền Khóa” của Gia Cát Lượng. Câu “Duy thiên sinh thủy, thuận thiên ứng nhân”, từ trước đến nay được Triệu gia dùng để chứng minh tính tất yếu của mình được nước, do đó triều Tống lại xưng có thiên thủy một triều.

Bây giờ Triệu Tông Tích không có lòng dạ viết tiếp chữ “thổ”. Thật ứng với “cương tung nhu ngoại, thổ nãi sinh kim” trong câu sau. Luận câu nói này là ý thế nào, chẳng lẽ mình thật là người ứng thiên mệnh?

Khổ sở suy nghĩ hồi lâu, Triệu Tông Tích vẫn không hiểu tam thập bát nhân là ý gì. Nhìn Trần Khác mới ý thức được, mình có núi vàng mà phải xin ăn, có cao thủ giải số nhất nhì Đại Tống, tội gì phải tự mình suy nghĩ.

- Ngươi thấy thế nào?

Liền hỏi hắn.

- Đây là tên người. Trần Khác chậm rãi nói:

- Từ mặt chữ không thể đoán, ta đang lựa chọn tên từng tên người trong đầu

- Có thể đoạt được?

- Đừng vội, để ta suy nghĩ,

Trần Khác hơi chau mày nói:

- Để ta suy nghĩ...

Triệu Tông Tích liền im miệng, đợi thời gian chung trà, đột nhiên thấy Trần Khác lóe mắt lên, nói:

- Lưu Thiên Vương!

- Lưu Hoa?

Triệu Tông Tích hỏi:

- Sao y lại là tam thập bát nhân?

- Kẻ thiên vương cũng là tam thập nhị nhân là “Lưu” thêm “lục” chính là tam thập bát nhân,

Trần Khác nói.

Triệu Tông Tích nhất thời kích động nói:

- Đúng rồi, nhất định là y.

Sau tai tiếng cung đình “mượn giống sinh con”, Hoàng Thành Tư toàn lực truy nã Lưu Thiên Vương. Nhưng tên này lại như trâu đất xuống biển, xa ngút ngàn dặm không tin tức, lâu rồi, mọi người đều cho rằng y đã bị diệt khẩu, nên không tìm kiếm nữa.

Nhưng nghe ý của Phật Ấn này, Lưu Thiên Vương đó vẫn còn sống.

- Nếu có thể tìm được người này, vạch trần chân tướng phía sau vụ án này.

Triệu Tông Tích kích động chà xát tay nói:

- Nhất định có thể một đòn định càn khôn!

Nói xong lại bất giác cười khổ nói:

- Nhưng nhân khẩu thành Biện Kinh tới trên triệu người, làm sao trong hai ngày tìm ra y.

- Hòa thượng đó nói qua, trước đó là “đi mòn gót sắt tìm không thấy” bây giờ lại “đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu”.

Trần Khác chậm rãi nói:

- Xem ra cũng không khó tìm...

Phật Ấn không thể lợi hại hơn Hoàng Thành Tư chứ? Cho nên chắc chắn là chỗ ông ta quen thuộc mà Hoàng Thành Tư lại sơ xuất.

- Chùa Đại Tướng Quốc!

Triệu Tông Tích đột nhiên nói:

- Tám phần là y đóng giả thành hoà thượng! Chùa Đại Tướng Quốc có mấy ngàn tăng nhân, trong đó một nữa là tăng Vân Thủy chùa khác ngủ lại. Nhưng đều là trọc đầu, cho nên những tìm kiếm trước đây không để ý tới đây.

Triệu Tông Tích kích động nói:

- Ta liền phái người đi tìm!

- Không được. Trần Khác ngược lại quyết liệt lắc đầu nói:

- Chuyện này ngươi tuyệt không thể dính vào!

- Tại sao!

Triệu Tông Tích trừng to mắt nói:

- Không phải ngươi thường nói, trời cho không lấy, tất bị tội sao?

- Nhưng cái này không phải ông trời cho ngươi!

Trần Khác trầm giọng nói:

- Mà là hòa thượng đó!

- Hòa thượng đó thế nào? Triệu Tông Tích nói:

- Chữ ông ta đoán là ta viết, có thể thấy là ý trời mà!

- Trò chơi tiên tri này giống như bói toán, đều là trêu đùa bỡn cợt lòng người. Ta cũng có thể nói có gốc có ngọn.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Ta thấy hòa thượng này có vấn đề.

- Thế nào?

- Ông ta xuất hiện vô cùng trùng hợp.

Trần Khác nói:
- Nếu chúng ta giả định ông ta lúc vừa bắt đầu biết tung tích của Lưu Thiên Vương, thì tất cả ngày hôm nay đều là ông ta làm ra huyền bí!

- Cái này...

Triệu Tông Tích nhín mày suy nghĩ chốc lát nói:

- Cũng có thể, ông ta là người của ai?

Trần Khác lắc đầu.

- Mặc kệ ông ta là người của ai.

Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Có thể giúp chúng ta tìm được Lưu Hoa, đều có lợi vô hại.

- Tuyệt không phải có lợi vô hại. Nếu là ngươi tung chuyện này ra ngoài, bảo Quan gia, chư công và người trong thiên hạ nhìn ngươi thế nào?

Trần Khác biết tâm tính của Triệu Tông Tích lúc này, giống như người sắp chết đuối vớ được nhánh củi khô.

Nhưng dù sao không phải cắt nhốt bản thân, y còn có thể cố gắng giữ bình tĩnh nói:

- Bọn họ sẽ cho rằng, ngươi luôn trăm phương ngàn kế tìm kiếm Lưu Thiên Vương, rốt cuộc là mục đích gì?

- Cái này...

Một chậu nước lạnh tạt vào mặt khiến Triệu Tông Tích sửng sốt.

- Ta luôn lo lắng, sẽ xuất hiện cục diện “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”. Dù sao mơ ước vị trí này, không chỉ hai người các ngài, cũng không phải chắc chắn thuộc về hai người.

Trần Khác thêm nặng giọng điệu nói:

- Nếu đó là ván bài của một vị tông tử ngoài hai ngài, há chẳng phải ngươi trúng kế rồi sao.

- Rất có thể...

Sau lưng Triệu Tông Tích ướt mồ hôi, sau hồi lâu vô cùng hối hận nói:

- Nếu không phải ngươi nhắc nhở ta, ta suýt nữa trúng kế.

- Người trong cuộc thường mê muội, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo thôi.

Trần Khác thản nhiên nói.

- Vậy nên làm thể nào mới tốt?

Triệu Tông Tích nhìn hắn nói.

- Hay là để Hoàng Thành Tư xử lý.

Trần Khác nói:

- Lấy manh mối cho Hoàng Thành Tư theo con đường an toàn sau đó không quan tâm gì nữa. Dù sao lần này không thể quét sạch Triệu Tông Thực, chúng ta cũng không thể dính vào.

- Vậy... Thật đáng tiếc. Triệu Tông Tích tiếc hận nói.

- Không có gì đáng tiếc,

Trần Khác lắc đầu nói:

- Lão Ngư đều biết, con giun xuất hiệu trong nước, trên người nhất định ẩn móc câu, chỉ có kìm chế kích động mới có thể sống được lâu dài.

- Ừ,

Triệu Tông Tích gật đầu nói:

- Ta nghe lời ngươi

Qua giờ ngọ hôm sau, trong điện Phúc Ninh, hoàng cung.

Quan gia Triệu Trinh gần đây say mê nghe diễn tuồng. Tai tiếng cung điện mấy tháng trước, tuy được xử lý rất nhẹ nhàm êm thấm giống như nước không dấu vết, sóng gợn không cao, nhưng vẫn là đòn đả kích thực sự quá lớn đối với Hoàng đế.

Mặc dù Triệu Trinh thường xuyên nhắc nhở mình, thân làm quân vương, nên lấy quốc sự làm trọng. Nhưng y vẫn không thể nào tránh khỏi sa sút, y không chịu giống như phụ thân, dựa vào tôn giáo và ma túy tê liệt mình, càng sẽ không làm bạn với nữ sắc.

Y lựa chọn nghe diễn tuồng để giết thời gian. Cái này giống như phụ nữ nội trợ đời sau thích xem kịch truyền hình.

Hôm nay đoàn hát trong cung lại đến Thiên điện của điện Phúc Ninh. Quản sự Thái giám tấu lên tiết mục chuẩn bị cho hôm nay. Triệu Trinh trên người đắp chăn, dựa vào ghế bành, không để ý lắc đầu nói:

- Tùy tiện diễn đi.

Thế là đoàn kịch diễn một tuồng “Mục Liên Cứu Mẹ” trước. Hí khúc đời Tống gọi là tạp kịch, được bốn năm diễn viên tô son điểm phấn, trang điểm thành bộ dạng người xưa biểu diễn chuyện xưa. Tính đặc sắc và phấn kích còn thua xa hí khúc của thời Minh Thanh. Nhưng cái này cũng có quan hệ chặc chẽ với trình độ thưởng thức của khán giả, ít nhất thì người triều Tống xem thấy thú vị.

Xem xong “Mục Liên Cứu Mẹ” thời gian còn sớm, các nhóm hát lại diễn thêm một tuồng kịch ngắn “Kim Quỹ” nói về cảnh tượng Đỗ Thái hậu mẫu thân của Triệu Đại và Triệu Nhị lúc sắp chết.

Đây là vở tuồng đặc sắc mà các con cháu Triệu Nhi thích nghe thích xem. Nhưng Triệu Trinh không thích, vì lỗ hổng của nó quá lớn. Mặc dù sẽ giữ gìn tính chân thật không chút do dự của nó, nhưng cũng không có nghĩa lúc ông vui vẻ cũng thích nghe lời nói nhảm này.

Như đã có nói ở trước, Triệu Tinh tu dưỡng hơn người cũng không có kêu ngừng.

Liền thấy lão Thái hậu nằm trên giường, hỏi Thái Tổ Hoàng đế:

- Con à, con nói xem, sao con lại làm Hoàng đế?

- Đây là tổ tông tích đức, sự dạy bảo của cha mẹ,

Câu trả lời của Triệu Khuông Dận rất đúng mực, giữ lễ nghi phép tắc.

Đỗ Thái hậu lắc đầu, bà biết con trai mình đang lừa gạt mình. Tuy nhiên, bà hỏi vấn đề này không phải để nghe nói tốt, mà là có tâm sự không buông xuống được, liền thấy bà than một tiếng, kéo tay con trai nói:

- Không đúng, nguyên nhân duy nhất con có thể làm Hoàng đế, chính là con trai của Chu Thế Tông quá nhỏ. Nếu là hậu chu quốc có trưởng quân, còn có Triệu gia chúng ta làm cái gì...?

Triệu Khuông Dận gật đầu liên tục nói:

- Mẫu thân nói rất đúng.

- Giang sơn vừa định, lòng người bất ổn, Triệu gia chúng ta không thể học Sài gia. Cho nên con phải lập đệ đệ con làm vua, như vậy Đại Tống mới có thể truyền xuống.

Đỗ Thái hậu lúc này mới nói ra mục đích thật sự.

Triệu Khuông Dận lập tức nhận lời.. Dù sao trên sân khấu là diễn như vậy... Vừa khóc vừa gật đầu đồng ý.

Nhưng không ngờ Đỗ Thái hậu không đơn giản, sợ sau này ông ta hối hận, liền lập tức nói:

- Gọi Triệu thư ký vào.

Triệu thư ký chính là Triệu Phổ, Triệu Hàn Vương, sau khi vào, Đỗ Thái hậu bảo ông ta lập tức viết thệ thư, và bảo Triệu Khuông Dẫn biên nhận đồng ý, không được đổi ý! Sau đó thu kim quỹ, giấu ở chỗ bí mật trong cung.

Đây chính là căn nguyên của minh ước Kim Quỹ, Triệu Trinh xem qua vở tuồng này ít nhất mười mấy lần rồi, nhưng hôm nay xem lại có một cảm giác rất khác chạy lên não.

Buổi trưa, người của Nhữ Nam vương phủ đến bẩm báo, nói lão vương gia Triệu Doãn Nhượng đã không xong rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom