• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (5 Viewers)

  • Chap-361

Chương 340: Nỗi đau của mỹ nhân tuổi xế chiều (3)






Triệu Trinh sớm biết Triệu Doãn Nhượng bệnh nặng, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã tới đại hạn rồi, trong lòng vô cùng buồn bã. Dù sao cũng là lão huynh đệ năm mươi năm rồi, nếu nói không có cảm tình thì đó là gạt người.

Nhưng y cũng không thể tùy tiện đi thăm, vì thần tử cáo bệnh nguy rồi, Hoàng đế ngự giá thăm bệnh, vừa là một vinh hạnh vô cùng đặc biệt, cũng lại là áp lực rất nặng_Vạn nhất nếu sau khi Hoàng đế đến, họ lại khỏi bệnh, há chẳng phải là tội khi quân sao? Trong tình huống này, làm thần tử chỉ có một lưa chọn, chính là lấy cái chết để bảo toàn danh tiết.

Triệu Trinh là Quan gia chu đáo quan tâm tới hạ thần, tất nhiên phải suy nghĩ tới điểm này. Thế là y lệnh cho Hồ Ngôn Đoái đi thăm hỏi trước:

- Ngươi đi xem thử, nếu thật không được rồi, nhanh tới nói cho trẫm biết.

Sau khi ra lệnh, tâm tư Triệu Trinh có chút không yên, xem xong vở tuồng này lòng càng cảm động. Đang lúc suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên thấy Lý Hiến chắp tay đứng ở đó, liền hỏi:

- Có chuyện gì?

- Hồi Đại quan, Hoàng Thành Tư bẩm báo nói, tìm được Lưu Hoa rồi, đã dẫn y vào trong cung.

Lý Hiến nhẹ giọng bẩm.

- À...

Triệu Trinh ngay lúc này hoàn toàn không có hứng thú nghe diễn nữa, phất tay, bảo đoàn kịch lui ra, chậm rãi hỏi:

- Tìm được ở đâu?

- Chùa Đại Tướng Quốc.

Lý Hiến bẩm báo nói:

- Y không ngờ không rời khỏi kinh thành, mà cạo đầu ẩn trong thiền viện chùa Tướng Quốc.

Triệu Trinh không nói, y cực lực tránh né suy nghĩ, nhưng không thể tránh được hồi ức đen tối xông lên đầu.

- Cần thẩm vấn y không?

Lý Hiến hỏi dò.

Triệu Trinh trầm mặc một lát, lắc đầu nói:

- Bảo Hoàng Thành Tư thẩm vấn trước đi.

- Dạ.

Lý Hiến đáp.

Chờ Lý Hiến lui ra, tâm tư của Triệu Trinh càng thêm xám xịt, y cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, liền bảo nhân cung xoa bóp cho mình, xoa bóp hồi lâu, mới thiếp đi.

Chờ lúc Triệu Trinh tỉnh lại, sắc trời đã tối, y vừa mở mắt thì thấy Hồ Ngôn Đoái đã trở lại, liền hỏi:

- Ngươi đi thăm dò thế nào rồi?

Hồ Ngôn Đoái trả lời:

- Lão vương gia bệnh không nhẹ! Thái y nói nhiều nhất cũng không qua một sớm một chiều, nhưng thần chí ngược lại rất tỉnh táo. Lão vương gia nói cái này gọi là hồi quang phản chiếu, nói trước lúc chết muốn yết kiến Hoàng thượng một lần.

- Vậy chuẩn bị kiệu đi, đổi thường phục cho quả nhân,

Triệu Trinh nghĩ ngợi nói:

- Gọi Hoàng hậu đến. Triệu Doãn Nhương chẳng những là vương gia của Đại Tống còn là trưởng huynh của Triệu Trinh, là em dâu, đế hậu nên cùng đi thăm ông lần cuối.

Hồ Ngôn Đoái khó xử nói:

- Nếu lúc này xuất cung, cửa cung đóng cửa theo quy định không thể về được.

Giờ đóng mở cung môn có thời gian hạn chế vô cùng nghiêm khắc, cả Hoàng đế cũng phải tuân thủ... Đương nhiên Triệu Trinh có thể bảo thái giám canh cửa mở cửa, nhưng tất nhiên sẽ gặp phải sự chỉ trích của triều thần.

- Vẫn là hôm nay đi thôi, lão ca ca ta không đợi người...

Triệu Trinh nghĩ ngợi nói.

- Dạ.

Hồ Ngôn Đoái không nói thêm nữa, chuẩn bị kiệu cho Triệu Trinh, đón Tào hoàng hậu cũng đổi thường phục, xuất cung trong sắc trời thăm thẳm.

Cổng chính Nhữ Nam mở trên ngự nhai, cách cửa Tuyên Đức không quá một dặm, chỉ giây lát là tới.

Khi đến trước cửa, cửa Vương phủ đã đóng chặt, hai chiếc đèn lồng lớn viết “Vương phủ Nhữ Nam quận” lay động trong gió rét, trông có chút thê lương.

Hồ Ngôn Đoái đi tới gõ cửa, bên trong đáp lời:

- Sau khi cửa đã khóa bổn phủ không tiếp khách! Có chuyện gì ngày mai hãy đến.

Hồ Ngôn Đoái thấp giọng nói:

- Là Quan gia và nương nương đến thăm lão vương gia.

Bên trong nhất thời loạn lên, một lát sau, từ giữa cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Triệu Tông Ý suất lĩnh đám huynh đệ ra nghênh đón, đại lễ tham bái nói:

- Cha già bệnh nặng, không thể ra nghênh đón, xin Quan gia và nương nương thứ tội.

- Quả nhân đến thăm trưởng huynh, không cần đa lễ?

Triệu Trinh nói xong buông màn kiệu, cỗ kiệu lập tức khiêng vào vương phủ.

Hồ Ngôn Đoái nhỏ giọng dặn đám người Triệu Tông Ý nói:

- Quan gia hôm nay vi phục đến thăm, truyền dụ gia nhân không được tiết lộ ra ngoài.

Triệu Tông Ý tự nhiên luôn miệng đáp, dẫn cỗ kiệu của phu phụ Quan gia đi thẳng tới Xu hậu viện, hạ xuống trước cửa nội tẩm vương phủ.

Dựa theo chỉ thị của Hồ Ngôn Đoái, tất cả những người không có phận sự đều được cho lui xuống, chỉ có mấy tùy tùng huynh đệ Triệu Tông Ý. Vì Hoàng hậu cũng đến, cho nên Cao thị vợ của Triệu Tông Ý và Cao Thao Thao vợ của Triệu Tông Thực cũng ở lại... Hai người đều là cháu gái của Tào hoàng hậu.

Huynh đệ Triệu gia một mặt mời phu phụ Triệu Trinh vào nội thất, một mặt nhanh chóng thông báo cho cha già:

- Quan gia đến thăm.

Triệu Doãn Nhượng lúc đầu hôn mê nằm, nghe vậy giãy giụa bảo người đỡ dậy, muốn xuống đất hành lễ với phu phụ Triệu Trinh.

Nhưng bị Quan gia ngăn lại nói:

- Nằm được rồi, hai người trẫm là vi phục ra ngoài, nhân tiện đến thăm huynh.

Sở dĩ nói như vậy, là để phòng ngừa lỡ Triệu Doãn Nhượng không chết, mà hạ phục bút.
Nỗi khổ tâm của Quan gia, Triệu Doãn Nhượng sao có thể không hiểu được, hai hàng lệ đục lẳng lặng rơi xuống.

Triệu Trinh thấy thế cũng cảm thấy lòng chua xót, trong mắt cũng dâng lên hai ngấn lệ, siết chặt tay của lão, nghẹn ngào nói không nên lời. Đám người Tào hoàng hậu bên cạnh, thấy vậy tự nhiên cũng rơi lệ theo.

Triệu Doãn Nhượng và Triệu Doãn Bật là bạn chơi từ nhỏ của Triệu Trinh. Lúc còn trẻ cùng thái tử đọc sách, lúc tráng niên quản lý tông tộc cho y. Mặc dù chỉ là huynh đệ thúc bá, nhưng trong lòng Triệu Trinh kỳ thực không khác gì thủ túc. Tuy sau này vì một số chuyện hai người có chút xa lạ, nhưng lúc sinh ly tử biệt này, ân oán trước đây sớm vứt lại phía sau, trong lòng Quan gia chỉ còn lại sự nuối tiếc và đau lòng.

Hai người siết chặt tay, nhìn nhau hồi lâu, Triệu Doãn Nhượng mới run rẩy nói:

- Lão thần phải đi gặp Chân Tông hoàng đế rồi, Quan gia có lời muốn lão thân mang đi không?

Triệu Trinh vừa ngưng khóc, nghe vậy hai mắt lại đẫm lệ gợn sóng nói:

- Con bất hiếu vô cùng hổ thẹn, không lời nào nói với phụ hoàng...

- Quan gia hà tất như vậy,

Triệu Doãn Nhượng nhẹ giọng an ủi:

- Đại Tống mấy chục năm nay chính trị có kỷ cương, trời yên biển lặng, chính là thịnh thế ngàn năm một thuở, người không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.

- Hổ thẹn...

Triệu Trinh im lặng, chuyển đề tài nói:

- Lão ca ca xưa nay thanh giới cô hàn. Có điều gì không yên lòng, cứ nói đừng ngại, trẫm nhất định chiếu cố.

- Con cháu tự có phúc của con cháu, lão thần không có lo lắng gì.

Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:

- Huống hồ lão thần cũng không cô độc, lão thần tuy ngu dốt, nhưng có tới hai mươi mấy người con, mười mấy người cháu. Bọn chúng bình thường hầu hạ ở trước gối lão thần, lúc lão thần bị bệnh thì tranh nhau săn sóc trước giường. Sau khi lão thần chết, bọn chúng nhất định cũng sẽ cúng tế thần vào mỗi dịp lễ tết, lão thần còn gì không mãn nguyện chứ?

Triệu Trinh nghe vậy trong lòng ê ẩm nói:

- Lão ca ca con cháu đầy đường, phúc khí này thật khiến người ta ngưỡng mộ.

- Nhưng càng như vậy lão càng buồn.

Ai ngờ Triệu Doãn Nhương lại vẻ mặt đau thương nói.

- Sao vậy?

Triệu Trinh không hiểu nói.

- Bởi vì Quan gia tuổi đã năm mươi, dưới gối lại không có con nối dõi.

Triệu Doãn Nhượng bình tĩnh nhìn Triệu Trinh, rơi lệ nói:

- Nhìn thấy Chân Tông Hoàng đế, ngài nhất định muốn hỏi lão, tại sao người nhiều con cái như vậy, lại để con trai ta cô độc hiu quạnh, sao ngươi ích kỷ như vậy? Lão thật sự không dám đi gặp ngài.

Thời cổ đại Trung Quốc, nhận con kế thừa nối dõi giữa huynh đệ với nhau là chuyện rất bình thường. Để kéo dài hương khói, những gia đình không có con nhận một hoặc mấy người con trai trong gia đình huynh đệ có nhiều con làm con thừa tự, để kế thừa. Cha mẹ thân sinh cho con kế thừa, từ đó về sau trở thành thúc bá, thím của họ, sự hy sinh không thể nói không lớn.

Cho nên Triệu Doãn Nhượng nói như vậy, cũng không có gì là quái lạ.

- Không, ta đã quen rồi,

Triệu Trinh lắc đầu, buồn bã nói.

- Ấy, lúc đầu có Công chúa chăm sóc người, cho nên người mới không cảm thấy cô độc. Nhưng bây giờ cả Công chúa Khánh Thọ cũng cần phải xuất giá rồi, những người bên cạnh càng ngày càng ít. Sau khi xử lý chính sự xong trở về hậu cung, người có thể nói chuyện với ai chứ? Hạnh phúc gia đình sao có thể thiếu thốn chứ?

Triệu Doãn Nhượng thấy nét mặt Triệu Trinh không có gì là không vui, càng bạo gan hơn nói:

- Lão thần khẩn cầu Quan gia, tìm trong số tông tử một hai người hợp ý nhận làm con thừa tự đi!

Triệu Doãn Nhượng nói xong, chăm chú nhìn Triệu Trinh. Đám con của lão cũng chằm chằm nhìn Quan gia, không khí trong tẩm cung nhanh chóng chuyển từ cảm thương sang khẩn trương, căng thẳng.

Trong đầu Triệu Trinh lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng của vở kịch “Kim Quỹ” mới xem buổi trưa. Trước khi Đỗ Thái hậu lâm chung đã ép Thái Tổ lập Thái Tông làm vua.

Y còn nhớ rõ Thái Tổ từng hát một câu thế này:

- Lão nhân gia lâm chung tâm ý như hà nghịch?

- Lão nhân gia lâm chung tâm ý như hà nghịch? Triệu Trinh không thể ngờ được, chính mình lại gặp phải cảnh tượng giống như vậy... Thấy Quan gia lâu không nói, Triệu Doãn Nhượng nắm chặt tay của y, khóc thành tiếng nói:

- Quan gia không cần nghĩ tới cảm giác của lão. Lão có hơn hai mươi người con, thiếu một hai người cũng không đáng gì, xin Quan gia tìm trong đó một người vừa ý làm con, để nó theo bên cạnh người, pha trò đùa nghịch với người.

Đối phương là người sắp chết, lại lấy đạo lý làm người để mà nói, Triệu Trinh lại không thể nói ra từ “không”, nhất thời sửng sờ ở đó, không biết nên trả lời thế nào.

Triệu Doãn Nhượng nói xong, có lẽ vì quá kích động, lại bắt đầu thở dốc kịch liệt, mặt vàng như tờ giấy, cả mặt ướt mồ hôi, cánh tay lại nắm chặt tay của Triệu Trinh không buông ra.

- Mau truyền thái y...

Triệu Trinh gọi một tiếng, nói với Triệu Doãn Nhượng:

- Chữa bệnh quan trọng hơn, nói gì chờ chút nữa hãy nói sau.

- Không...

Triệu Doãn Nhượng lắc đầu khó khăn, lão đã nói không nên lời, chỉ hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng đế.

Triệu Trinh thấy bộ dạng của lão, dường như đã tới lúc sinh ly tử biệt rồi, càng không thể cự tuyệt...

Thái y đến rồi, thấy thế không dám tiến lên.

Triệu Trinh lắc lư cổ tay, muốn rút tay ra, ai ngờ bị Triệu Doãn Nhượng nắm chặt lấy, hoàn toàn không cho y cơ hội giãy ra.

Triệu Trinh không biết làm sao nhìn Triệu Doãn Nhượng nằm trên giường bệnh. Triệu Doãn Nhượng nằm giống như cá chết, hai mắt nhìn chằm chăm Quan gia, hai tay không chịu buông bỏ.

- Đại quan, đại bá cũng là tấm lòng tốt,

Cảnh tượng này ngay cả Tào hoàng hậu cũng không thể tiếp tục nhìn, liền lên tiếng khuyên bảo nói:

- Chúng ta nhận lời ông ấy đi.

Lúc này, khóe miệng của Triệu Doãn Nhưỡng bắt đầu chảy máu, rõ ràng tới thời điểm cuối cùng, nhưng ông vẫn trợn tròn hai mắt, chính là không nhắm mắt.

Dưới đủ loại tình thế, Triệu Trinh không thể không gật đầu nói:

- Được rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom