• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (4 Viewers)

  • Chap-364

Chương 341: Vật tượng tiêm vô ẩn (3)






- Cũng không thấy ngươi tra ra cái gì.

Triệu Trinh nói.

- Có câu “Bắt gian bắt cả đôi” mà khi đó, các nàng đã có vài người có bầu, đương nhiên sẽ không đi tìm đường chết mà thông gian, cho nên lão nô không bắt được quả tang.

Hồ Ngôn Đoái thở dài

- Nô tì của các nàng cũng biết nếu chẳng may việc này bị tiết lộ, tất cả mọi người đều phải chết. Lão nô không có mưu kế và bản lĩnh, cũng không nạy được miệng các nàng.

- Thật là ngu ngốc.

Triệu Trinh mắng.

- Nhưng không phải lão nô không thu hoạch được gì...

Hồ Ngôn Đoái thở dốc.

- Sao vậy?

- Lão nô rất ngu, chỉ có thể dùng một chút biện pháp ngu ngốc, lão nô phái người cả ngày theo dõi Lưu Hoa, muốn xem y có để lại chút dấu vết nào không.

Hồ Ngôn Đoái hạ thấp giọng

- Kết quả phát hiện y khá thân với một vài kẻ nhàn rỗi.

- Sau đó, lão nô bắt được một vài tên bạn hư hỏng của y, đám người này không có đầu óc gì, dưới ba côn, cái gì cần nói đã nói ra hết. Bọn chúng nói ngay từ đầu Lưu Hoa vốn là người của Vô Ưu động, hơn nữa... Lại còn là thủ hạ của Triệu Tông Sở.

- Triệu Tông Sở...

t r u y e❤n c u a t u i N e t
Triệu Trinh cau mày, sắc mặt u ám.

- Bọn họ còn nói, vì Triệu Tông Sở đề cử với Nhữ Nam Vương phụ trách tuyển tú, Lưu Mỹ nhân mới có thế được tuyển vào cung.

Hồ Ngôn Đoái bất chấp tất cả kể hết:

- Hơn nữa, nha hoàn bà mụ tiến cung cùng Lưu Mỹ nhân, phần lớn cũng là Triệu Tông Sở đưa đến.

- Vì sao khi đó ngươi không nói?

Triệu Trinh cả giận.

- Lão nô ngu xuẩn.

Hồ Ngôn Đoái xấu hổ

- Lúc ấy nghĩ, Nhữ Nam Vương phủ chỉ ước Đại quan không sinh được Hoàng tử, sao lại dám mạo hiểm tận trời mà can hệ vào, khiến cho Lưu Mỹ nhân có thai. Cho nên ban đầu lão nô chỉ cho rằng, Lưu Mỹ nhân được bọn họ đưa vào cũng chỉ vì mong sau này trong cung có người nói giúp, cũng không nghĩ sâu xa.

- Thế lúc này ngươi nghĩ thế nào?

- Lão nô phản ứng chậm, sau đó mới cân nhắc lại, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hoàng cung này có lơi lỏng nữa thì cũng là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất thiên hạ, không có người bên cạnh bao che, không có người trong cung phối hợp, chỉ dựa vào huynh muội Lưu thị thì không thể lừa dối nổi.

Dừng một lát, Hồ Tổng quản kết luận:

- Cho nên, lão nô cảm thấy, cho dù không phải Triệu Tông Sở giở trò sau lưng, nhất định y cũng rất cảm kích.

- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.

Triệu Trinh lắc đầu:

- Chỉ sợ Triệu Tông Sở cũng bị người ta đùa bỡn.

- Ý của Đại quan là còn có một thế lực khác đang giở trò? Đúng rồi, có vậy nói mới thông!

- Bất kể thế nào, Lưu Hoa cũng bắt được rồi.

Triệu Trinh không muốn tiếp tục nói về đề tài này

- Cứ cạy miệng gã sẽ tra ra manh mối.

- Vâng.

Hồ Ngôn Đoái gật đầu, nhìn Triệu Trinh:

- Lão nô nói xong rồi, xin Đại quan trách phạt!

- Không phạt, quả nhân đã nói trước, nói ra sẽ xá ngươi vô tội.

Triệu Trinh thản nhiên cười nói

- Huống chi quả nhân vốn chỉ có mình ngươi bên cạnh, đổi người khác không quen.

Nói xong, đá lão một cước:

- Được rồi, đừng lo lắng nữa, quả nhân phải đi về ngủ.

- Vâng

Hồ Ngôn Đoái thưa, vội vàng đốt đèn lồng dẫn đường Quan gia xuống thành, quay lại điện Phúc Ninh.

Nội hoạn vội vàng ủ ấm giường, Triệu Trinh ngồi bên cạnh, sưởi ấm chuẩn bị lên giường.

Lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, vào lúc này, bất kể thế nào chắc chắn không phải chuyện tốt, một chút buồn ngủ của Triệu Trinh cũng tiêu tán hết:

- Người nào?

Hồ Ngôn Đoái vội vàng ra ngoài xem, chợt quay lại báo:

- Là Lý Kế Hòa.

- Để ông ta vào.

Triệu Trinh gật đầu, đại nội tổng quản của mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến đây quấy rầy.

Lý Kế Hòa bước vào, câu nói đầu tiên khiến cho Triệu Trinh cả kinh không khép được miệng:

- Bệ hạ, Lưu Hoa kia chết rồi...

- Đã chết?

Triệu Trinh cả kinh hỏi lại:

- Chết như thế nào?

- Lúc ấy lão nô cũng không ở đó, nhận được tin chạy đến chỉ thấy gã cả người tím bầm, đã chết hẳn rồi.

Lý Kế Hòa hồi bẩm:

- Người phụ trách thẩm vấn nói hỏi không ra, bèn dùng cực hình, ai ngờ gã có bệnh không tiện nói ra, bị dọa vỡ mật, chưa gì đã tắt thở...

- Hoành Thành Ti làm ăn thế nào không biết?

Hồ Ngôn Đoái quở trách:

- Phạm nhân quan trọng như vậy cũng có thể để chết!

- Lão nô đã bắt giam tất cả những người ở đó lúc ấy, nếu có vấn đề nhất định có thể điều tra ra.

Lý Kế Hòa đáp.

- Không tra ra đâu.

Sắc mặt Triệu Trinh đầy vẻ giễu cợt:

- Xem ra tường đồng vách sắt đến thế nào cũng không ngăn được những người thủ đoạn thông thiên.

- Nhất định lão nô sẽ tra ra!

Lý Kế Hòa căm giận.

- Lui đi!

Triệu Trinh gật đầu.

- Chẳng lẽ cứ như vậy mà xong sao?

Đợi Lý Kế Hòa lui ra, Hồ Ngôn Đoái vẫn bất bình hỏi.

- Tra thì nhất định phải tra.

Triệu Trinh khép hai mắt:
- Nhưng không tra ra cái gì đâu...

- Manh mối khó khăn lắm mới bắt được cứ như vậy bị chặt đứt!

Hồ Ngôn Đoái tức giận.

- Cũng không tính là vô ích.

Triệu Trinh vẫn bình thản:

- Ít nhất là khiến quả nhân biết, trong số năm đứa cháu trai có một kẻ súc sinh lòng lang dạ sói!

Ngữ khí của ngài càng lúc càng nặng, khi nói đến hai chữ súc sinh, tay siết chặt tấm trải giường đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng. Chỉ nghe ngài gằn từng tiếng:

- Quả nhân sao có thể giao vạn dân thiên hạ vào tay một kẻ như vậy!

- Vâng!

Hồ Ngôn Đoái thấy lạnh run, cúi đầu đáp.

... Màn đêm buông xuống, Quan gia vẫn chưa ngủ, mãi cho đến canh tư mới thiếp đi. Cũng may hôm sau không phải thiết triều, Hồ Ngôn Đoái cũng không đánh thức ngài từ sáng sớm.

Đợi Triệu Trinh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Khi dùng bữa sáng, ngài hỏi Hồ Ngôn Đoái:

- Lão ca ca kia của ta...

- Chưa báo tang.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng.

- Quả nhân chưa phát minh chiếu, ông ta sẽ không có cách nào sáng mắt ra đâu.

Triệu Trinh thản nhiên nói.

Hồ Ngôn Đoái nghe vậy hơi rùng mình, nhìn trộm, ông ta nhận ra Hoàng đế hôm nay lạnh lùng hơn tối qua rất nhiều.

- Hàn Lâm Học Sĩ Lưu Sưởng đã sớm đợi ở bên ngời.

Hồ Ngôn Đoái hơi chần chừ mới bẩm báo.

- Xem đi, là sợ quả nhân đổi ý đấy.

Triệu Trinh giễu cợt:

- Để lão ta vào!

Lưu Sướng tiến vào, thi lễ và lùi lại, Triệu Trinh hỏi:

- Sớm như vậy ái khanh đã tới đây, có chuyện gì vậy?

- Vi thần nghe nói hôm qua Quan gia nhận con trai thứ mười ba Triệu Tông Thực của Nhữ Nam Vương làm con thừa tự.

Lưu Sướng thản nhiên đáp:

- Cho nên khẩn trương tới đây chuẩn bị khi Quan gia cần.

Hàn Lâm Học Sĩ còn là gọi là Nội chế, chuyên thảo chiếu lệnh cho Hoàng đế.

- Quả thật có chuyện như vậy, nhưng không cần gấp đến thế. Ngươi đi về trước đi, quả nhân cần suy nghĩ, đến lúc đó tự sẽ mời ngươi.

- Đây là đại sự của xã tắc, chậm trễ một chút cũng không được.

Lưu Sưởng vẫn cố kiên trì.

- Chính vì đây là đại sự của xã tắc.

Triệu Trinh thản nhiên đáp lại:

- Quả nhân mới thận trọng.

Dừng lại một lát lại tiếp lời:

- Buổi chiều ái khanh lại tới, được chứ?

- Cái này... Dạ.

Lưu Sưởng không thể thể hiện ra mình quá sốt ruột, như vậy thì quá rõ rồi, đành phải bất mãn lui ra.

Lưu Sướng vừa lui, Triệu Trinh nói với Hồ Ngôn Đoái:

- Đi mời Bắc Hải Quận Vương - Hứa Quốc công đến,

Dừng một lát lại nói:

- Gọi cả Tông Tích, Tông Ngạc, Tông Hữu, Tòng Cổ, gọi hết đến đây.

- Vâng.

Hồ Ngôn Đoái biết Quan gia tất có đối sách, không dám hỏi chi tiết, vội cho người đi gọi.

Những người này phần lớn ở lại Nhữ Nam Vương phủ, chờ đưa lão Quận Vương một đoạn đường cuối cùng. Vốn tưởng rằng Triệu Doãn Nhượng sẽ không qua được một đêm, ai ngờ qua một đêm rồi, đến giờ mặt trời lên đỉnh đầu vẫn chưa tắt thở.

Tất cả mọi người đều biết lão đầu nhi đang chờ cái gì, cho nên cửa vừa có động tĩnh liền cùng nhau nghển cổ nhìn ra, đợi tới đợi lui, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lý Hiến.

- Bệ hạ có chỉ.

Lý Hiến ưỡn bụng.

- Xin công công chờ một chút.

Triệu Tông Ý cố kìm chế kích động:

- Chờ hàn gia bày hương án tiếp chỉ.

- Không cần đâu.

Vẻ mặt Lý Hiển hơi quái dị:

- Chỉ là một khẩu dụ thôi.

- A?

Triệu Tông Ý hơi ngẩn ra, sắc thư phong Triệu Tông Thực làm Hoàng tử thừa tự dù thế nào cũng không thể dùng khẩu dụ.

- Bệ hạ có chỉ.

Lý Hiến chủ động lách qua y, tới gần Triệu Doãn Bật, Triệu Thừa Giản nói:

- Tuyên Bắc Hải Quận Vương - Hứa quốc công yết kiến. Tuyên Triệu Tông Hữu, Triệu Tông Ngạc, Triệu Tông Tích, Triệu Tòng Cổ lập tức yết kiến.

Nói xong, ôm quyền với mọi người, cười nói:

- Vừa lúc mọi người ở đây cả, xin mời chư vị...

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết trong hồ lô có gì, lại nhìn Lý Hiến kia đã xoay người đi ra cửa, đang chờ ngoài cổng.

- Quan gia triệu kiến.

Mọi người tự nhiên coi Bắc Hải Quận Vương làm chủ, nhìn Triệu Tông Ý:

- Chúng ta nên đi trước đã.

Triệu Tông Ý thầm có dự cảm bất thường, ngây ngốc gật đầu:

- Phải...

Triệu Tông Hữu vì muốn nắm được tin tức, cũng không ở lại bên cạnh cha nữa mà cùng mọi người tiến cung... Một hàng sáu người không rõ đầu đuôi đi tới trước cửa điện Phúc Ninh.

Chỉ thấy Triệu Trinh mặc một thân áo đen dài, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.

Sau khi bái lễ, Triệu Trinh ban cho Triệu Doãn Bật và Triệu Thừa Giản ngồi.

Hai người lại tạ ơn, Triệu Doãn Bật ôm quyền hỏi:

- Xin hỏi Bệ hạ, ngài gọi bọn thần đến có chuyện gì ạ?

- Là thế này.

Triệu Trinh thản nhiên cười:

- Tối qua quả nhân đã suy nghĩ một đêm, cảm thấy lời Nhữ Nam Vương huynh nói rất đúng, quả nhân đã lớn tuổi, bên người không có con cái trò chuyện thật sự rất tịch mịch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom