• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (6 Viewers)

  • Chap-366

Chương 342: Cầm tình chích tự mê (2)






Triều Tống người khuyên can gián vô tội, cho nên Phó Nghiêu Du mới nói độc miệng như thế. Số lượng Ngự Sử cũng không ít, bọn họ người sau tiếp bước người trước, vừa đấm vừa xoa, hy vọng khiến Hoàng thượng thay đàn đổi dây, đừng có làm trò cười này nữa.

Không chỉ là nói miệng mà còn có tính uy hiếp thực sự, Ngân Đài Ti với các quan Nội chế và Ngoại chế đã lên tiếng, nhất định sẽ bác bỏ chiếu thư “Ngũ tử tịnh phong”, tuyệt không thể để Đại Tống lâm vào nguy cục Hoàng thượng nhận nhiều người làm Hoàng tử...

Trong Ngự đường tại điện Thùy Củng.

- Xem xem, chửi được đến đâu là chửi hết rồi đó!

Triệu Trinh bị chọc tức, ngài bảo Hồ Tổng quản phát một chồng tấu chương cho chư vị tướng công xem, tức giận hiếm thấy:

- Xem ra triều Đại Tống phải xuất hiện cái cảnh Ngũ công tử làm loạn rồi, quả nhân chỉ cầu không làm Tề Hoàn Công thứ hai thì đã đốt nhang rồi!

- Quả thật nói có hơi quá đáng.

Phú Bật đóng một quyển tấu chương lại:

- Bây giờ không phải thời Xuân Thu, cũng không phải triều Đường, trong tay các Hoàng tử không có binh, náo loạn không lớn đâu.

- Nhiều cái loạn nhỏ cũng có thể quấy cho nhân tâm trong triều không yên.

Vương Củng Thần lên tiếng:

- Bách quan đều vội vàng sắp hàng, sau đó là đấu đá phe cánh, không phải chỉ có quân đội mới có thể hại nước hại dân đâu.

- Lúc trước các ngươi có nói.

Triệu Trinh cực kỳ bực bội:

- Trước tiên có thể chọn ra vài người ưu tú trong tôn thất, để bên cạnh để quan sát. Bây giờ quả nhân đã làm theo, sao lại càng thêm bất mãn?

- Nếu không phải phong Hoàng tử, thì thế nào cũng tốt.

Tôn Biện lên tiếng:

- Một khi có thân phận Hoàng tử, liền có tư cách tương lai kế thừa Đại Tống, cho dù mấy vị điện hạ kia không nghĩ, nhưng cũng khó tránh trong mọi người có ý kiến. Đến lúc đó, họ sẽ phái thủ hạ đánh cho ngươi chết ta sống, quả thật là cái họa xã tắc.

- Vậy trước tiên chưa phong Hoàng tử vội.

Triệu Trinh vốn cũng chẳng có hứng thú với chuyện này, nói luôn:

- Để cho bọn họ học hỏi kinh nghiệm, tới lúc đó chọn ra người ưu tú nhất là được.

Các đại thần khó khăn lắm mới tìm được cơ hội giải quyết dứt khoát, sao có thể để cho ngài rút lại, Vương Củng Thần khuyên nhủ:

- Thần không dám hy vọng xa vời Bệ hạ sẽ lập tức chọn ra Đông cung Thái tử, chỉ khẩn cầu ngài chọn ra một vị thông minh nhân hiếu trong năm vị tôn thất, hơi khác bốn người còn lại một chút, để người trong thiên hạ biết trong lòng Hoàng thượng đã có ý, dân tâm quan trường đều yên ổn.

- Thần biết, Hoàng thượng đang lo lắng tương lai nếu sinh ra Hoàng tử sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết.

Vương Củng Thần dựa theo ý mình mà khuyên:

- Nhưng thật ra cũng không cần lo lắng. Đợi tới một ngày nào đó Hoàng tử được hạ sinh, vị này sẽ phụ tá huynh trưởng của mình, sẽ nuôi dưỡng ra một thần tử tốt cho quốc gia, như vậy cớ sao không làm?

- Ngươi chọn ra một trong năm vị đó hộ quả nhân đi.

Triệu Trinh biết lão nói hươu nói vượn, chỉ thản nhiên hỏi lại.

Vương Củng Thần chỉ là muốn thôi, lão có thể hô một vạn lần “Lập Thái tử! Lập Thái tử!” Nhưng tuyệt không dám nói ra cái tên đó là ai. Đây là tối kỵ của đạo thần tử.

Nhìn sắc mặt Hoàng thượng như băng phủ, Vương Củng Thần rụt cổ:

- Đương nhiên do Hoàng thượng chọn!

Nếu Triệu Trinh nói ra ứng viên không hợp ý, lão có thể phản đối, cái này cũng không thành vấn đề.

- Quả nhân không biết chọn ai cho tốt.

Triệu Trinh vẫn thản nhiên:

- Trước kia, bọn họ đều ngự tiền quan chính, cơ bản chưa từng tự mình xử lý chính vụ, quả nhân sao có thể biết ai là kỳ tài đủ khí phách chứ?

- Cái này...

Phú Bật khó tin:

- Chẳng lẽ Bệ hạ chuẩn bị để cho bọn họ xử lý việc thực?

- Kiếm không rèn không sắc.

Triệu Trinh gật đầu:

- Không như vậy, sao có thể biết phân lượng của bọn họ?

Ngài trầm giọng:

- Cho quả nhân thêm thời gian hai năm, ta sẽ chọn ra một vị Thái tử trong số năm người này!

Các đại thần không tin, có vẻ như đều nghĩ Hoàng thượng lại tìm kế hoãn binh.
Triệu Trinh thở dài, sắc mặt vẫn không đổi:

- Quả nhân tới tuổi này rồi, cho dù thực sự thân sinh ra Hoàng tử, vì xã tắc, cũng sẽ chọn các huynh trưởng trẻ trung khỏe mạnh của nó...

Một câu này của Hoàng thượng khiến cả sảnh chấn động, ngay cả Hàn tướng công vẫn nhắm mắt dưỡng thần cũng mở bừng mắt ra, muốn nhìn thử xem Triệu Trinh có đùa không.

Nhưng những gì ông nhìn thấy là sắc mặt quyết tuyệt và thẳng thắn thành khẩn của Hoàng thượng...

Quân vô hí ngôn, nhất là trước mặt chư vị tướng công, lời này của Triệu Trinh vừa dứt miệng đã công phá tan tành lời đồn ngài có tư tâm “chuẩn bị truyền ngôi cho con đẻ của mình”.

Tư thái Hoàng đế cao như vậy khiến cho người ta rung động, cũng không thể không tiếp nhận thời hạn hai năm này.

Nhưng bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, về đãi ngộ, tước vị, thậm chí danh hiệu, ban trạch (ban nhà), chức quan của năm vị Hoàng tử, bọn họ đều cố gắng thể hiện ra sự bất đồng.

Tỷ như ban trạch. Dựa theo quy định, Hoàng tử sau khi trưởng thành phải do Hoàng đế ban phủ, ra khỏi cung sống. Trong năm người, Triệu Tông Tích nhỏ tuổi nhất cũng đã hai mươi mấy, đương nhiên không thể ở trong cung, cũng không thích hợp ở chung với người cha trước, cho nên Hoàng thượng phải ban năm tòa trạch để họ ở.

Trong cung đại khái chia trạch làm ba loại, một là “tiềm để” cho Tiên hoàng ở, một là trạch viện ban cho Vương công nhưng sau đó vì nguyên nhân nào đó mà thu về, thứ ba là trạch viện mới xây. Nhưng dưới thời Triệu Trinh, loại thứ ba có thể không tính...

Cả đời Triệu Trinh cũng chỉ cho Cổn Quốc Công chúa con gái mình một phòng ở, mấy đứa con nửa đường xuất hiện này khỏi phải nghĩ đến được hưởng thụ đãi ngộ này.

Vì chỉ có thể chọn trong hai loại đầu tiên, không nghi ngờ gì nữa, ai cũng muốn ở Tiềm để của Tiên hoàng, không chỉ có điềm tốt, còn được có đối đãi rất đặc biệt, có thể nâng cao địa vị trong quan dân.

Còn cái thứ hai, dù sao cũng chỉ là phủ đệ của thần tử, huống chi chủ nhân cũ không phạm phải chuyện này chuyện nọ thì cũng là tuyệt hậu, nếu không thì làm sao bị trong cung thu hồi.

Cuối cùng, Triệu Tông Thực có được tư trạch của Chân Tông Hoàng đế năm đó – Ngọc Xuân Yển, còn bốn người Triệu Tông Tích thì đều bị ném vào nhà của mấy vị Vương công lụi bại.

Chẳng những thế, còn cấp cho Triệu Tông Thực cung nhân, chúc quan, thị giảng tương xứng, hơn bốn người còn lại một bậc. Tỷ như thị giảng của Triệu Tông Thực đều là Tập Hiền tu soạn, mà bọn Tung Tích chỉ là Tập Hiền giáo lý. Đầu lĩnh hoạn quan quý phủ của Tông Thực là nội thị cao phẩm, mà bọn Tông Tích chỉ là nội thị cao ban... Tất cả mọi thứ đều có sự khác biệt.

Khí tượng học đời sau tiên sinh Trúc Khả Trinh đã có kiểm chứng, thời Bắc Tống thế kỷ thứ mười một là một trong những thời kỳ rét lạnh nhất lịch sử Trung Quốc. Năm nay thời tiết cũng vậy, vừa mới vào tháng mười đã thấy trời đông giá rét, sông Biện, sông Thái Hà, sông Kim Thủy đều đóng băng.

Hiện giờ sông ở trong thành Biện Kinh cũng đóng băng, ở dưới là dòng nước chậm chạp chảy, bên trên là mặt băng láng như gương.

Tuy Triệu Tông Thực và Triệu Tông Hữu rời vương phủ đến ở nhà mới, nhưng hai người vẫn áo trắng quần trắng, đóng cửa không ra, thể hiện lòng thương nhớ Bộc Vương. Chiêu thức ấy rất tinh, vừa cho thấy bọn họ vẫn thuần hiếu không quên mình, lại có thể bình thản ngồi trong nhà theo dõi kỳ biến, xem trong trong hồ lô của Hoàng thượng rốt cuộc có thuốc gì.

Nghe chuyện Hoàng thượng cam đoan với các tướng công, cho dù mình hạ sinh ra Hoàng tử cũng sẽ không lập làm Thái tử, tảng đá lớn đè nặng ngực Triệu Tông Thực nhiều năm cuối cùng cũng được ném đi!

Tuy vẫn đắm chìm trong nỗi đau tang phụ, y vẫn không kìm nổi vui sướng nhướn mày:

- Sớm nên như thế. Quốc hữu trưởng quân, xã tắc chi phúc! (Nước có chủ là phúc xã tắc)

Dừng một lát, y nói:

- Ta chỉ thấy kỳ quái, vì sao phải chờ hai năm?

- Hàn Tướng công nói, cái này chủ yếu là vì phụ thân đã ép Hoàng thượng hơi quá, khơi dậy tâm phản nghịch của Hoàng thượng.

Triệu Tông Huy đáp:

- Đệ nghĩ đi, nếu cứ ngoan ngoãn nghe theo thì tôn nghiêm của Hoàng thượng còn sao? Từ nay về sau, còn ai để ngài vào trong mắt nữa?

- Ta cũng cảm thấy không nên nóng vội.

Triệu Tông Thực thở dài:

- Nhưng mong muốn của phụ thân trước khi lâm chung là nhìn thấy đệ đã vững chắc, khó tránh khỏi quá lộ tài năng rồi.

- Đúng.

Triệu Tông Hữu đồng tình:

- Lần này chúng ta không lên tiếng. Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề (người ngay thẳng không cần nói người khác cũng hiểu), khiến Bệ hạ nhìn thấy hướng nhân tâm...

- Đúng vậy, nếu ngài muốn chọn hiền.

Triệu Tông Ngạc cũng gật đầu:

- Không chọn Thập Tamđược công nhận là đại hiền thì còn có thể chọn ai?

Triệu Doãn Nhượng là chú ruột của y, đương nhiên y cũng hết sức ủng hộ Triệu Tông Thực.

- Thực ra cũng không nhất định là đệ.

Sau tang cha cũng khiến một người nam nhân càng thêm chín chắn, hiện giờ không có phụ thân che chở, Triệu Tông Thực ý thức được không còn người nào sẽ chuẩn bị tốt tất cả cho mình, con đường sau này phải tự mình đi từng bước cho tốt, nói với Triệu Tông Hữu:

- Cửu ca có thể lên làm Thái tử, chúng ta cũng là người thắng.

Lời nói này khiến cho Triệu Tông Hữu rất dễ chịu, vội vàng khoát tay:

- Ta toàn tâm toàn ý lo hộ giá cho đệ!

- Đúng vậy.

Triệu Tông Huy cười tiếp lời:

- Ta và lão Cửu là tả hữu hộ pháp của đệ, chúng ta kết làm một cái lưới, cũng không tin có thể để hở một lỗ trống cho Triệu Tông Tích và Triệu Doãn Nhượng len qua...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom