• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-367

Chương 342: Cầm tình chính tự mê (3)






Bên này, mấy huynh đệ Triệu Tông Thực đang họp bàn, bên kia, Trần Khác dẫn theo gia quyến đến chúc mừng Triệu Tông Tích chuyển nhà.

Tứ trạch của Triệu Tông Tích là Tần Vương phủ trước kia. Xét về kiến trúc mà nói, tòa nhà này rất khí phái, đình viện tầng tầng, quy chỉnh đối xứng, nóc nhà từng lớp, mái nhà cong vút, xà nhà vẽ hoa văn, chỗ nào cũng thể hiện ra sự xa hoa. Bên phải tòa nhà chính còn có một tòa hoa viên rộng hơn cả nhà chính, trong đó giả sơn thanh thúy, tùng bách dày đặc, cho thấy vườn này đã có từ lâu.

Nhưng ai cũng biết, Triệu Tông Tích kỳ thật bị âm. Bởi vì Tần Vương này không phải ai khác mà là đệ đệ của Thái Tổ, Thái Tông Triệu Đình Mỹ. Theo như “Kim quỹ chi minh” (*), ngài phải là người xếp sau Thái Tông để trở thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, nhưng sau khi Thái Tông tại vị, ngài bị giáng xuống làm Phù Lăng huyện công, an trí ở Phòng Châu.

(*) Kim quỹ chi minh: Ghi lại lời trăn trối của Đỗ thái hậu (mẹ của Triệu Khuông Dận, Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Mỹ) lúc lâm chung gọi Triệu Phổ nhập cung, lệnh cho Thái Tổ Triệu Khuông Dận sau khi chết thì nhường ngôi cho đệ đệ Triệu Quang Nghĩa.

Năm Ung Hi thứ nhất, Đình Mỹ đến Phòng Châu, vì ưu sầu nên đổ bệnh qua đời, thọ ba mươi tám tuổi, con gái con trai của ngài cũng ở lại Phòng Châu, không về Khai Phong nữa.

Chỗ này xưa là phủ Tần Vương hiển hách, ban đầu để hoang không dùng mười mấy năm, sau đó do nội phủ bỏ vốn đại tu, ban cho đại thần ở lại. Nói tà môn một tí, nơi này trước sau có mấy vị quan lớn như Khấu Chuẩn, Tào Lợi Dụng ở đều không được chết già, vì thế dân gian cũng truyền tai nhau phong thủy ở đây không tốt.

Triệu Tông Tích là người sinh trưởng ở Biện Kinh nên rất rõ điều này, từ lúc biết mình bị phân đến ở đây y vẫn buồn bực không vui... Ở cạnh Trần Khác cũng lâu rồi nên y cũng không mê tín lắm, chỉ là Triệu Tông Thực người ta vào ở Tiềm để của Chân Tông, còn mình lại bị phân đến cái nhà có ma, điều này thể hiện rất rõ ràng chênh lệch lớn về thực lực giữa hai bên.

- Trước kia, Hoàng thượng kiên trì thì bọn họ vẫn còn che che giấu giấu, nhìn qua tưởng chênh lệch không lớn lắm.

Trong thư phòng ấm áp như mùa xuân, Triệu Tông Tích và Trần Khác vừa uống rượu vừa cười khổ với nhau:

- Hiện giờ Hoàng thượng thả lỏng hơn, những người kia không còn cố kỵ nữa, chúng ta lập tức thấy khó khăn rồi.

Nghĩ đến mình bận tối mặt nhiều năm mà chênh lệch với Triệu Tông Thực càng lúc càng lớn, y cũng thấy khổ.

Trần Khác nhấp mỹ tửu trong chén, mỉm cười:

- Ngươi đó, luôn không thấy đủ. Nhớ lại nửa tháng trước vẫn luôn lo lắng, nếu biết có thể được cùng Triệu Tông Thực được phong làm Hoàng tử, có lẽ nằm mơ cũng cười.

- Ôi...

Triệu Tông Tích cười cười xin lỗi:

- Trận đấu này thật sự quá tàn khốc, nó không nhìn quá trình, chỉ xem kết quả cuối cùng.

- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu:

- Nhưng không có quá trình thì đâu ra kết quả? So với trước kia, ngươi cũng tiến bộ rất lớn rồi.

Dừng một lát, hắn nói như thuộc lòng:

- Trong lòng Hoàng thượng, ngươi là Nhị Lang liều mạng dám làm dám nhận, mà Phú Tướng Công, Tằng Tướng công cũng có ấn tượng vô cùng tốt về ngươi, còn có Tư Mã Quang, Vương An Thạch liên thủ trung kiên ủng hộ. Đợi đến qua năm mới, đám bạn đồng niên của ta hồi kinh, ngươi cũng có đội tiên phong phất cờ hò reo rồi. Có thể nói trận doanh của ngươi đã xây được phần thô, còn lại là phải lấy lòng người ra sao để phát triển lớn mạnh.

Trần Khác vừa nói, tinh thần Triệu Tông Tích cũng phấn chấn, cười:

- Xem ra đúng là lòng tham của ta vô đáy rồi.

Dừng một lát:

- Tuy nhiên, ngươi cũng đừng trách ta. Trước kia chúng ta ở trong bóng tối, chỉ nghe tiếng dã thú kêu, nhìn không thấy thì còn lừa mình dối người được. Hiện giờ trời đã sáng, hổ lang đã hiện ra khắp núi đồi, đổi là ai cũng sợ.

Nói xong, y hơi nghẹn ngào, bèn khựng lại.

Trần Khác rất hiểu Triệu Tông Tích. Sau khi Triệu Doãn Nhượng hoăng, sức kêu gọi của Triệu Tông Thực không những không giảm trái lại còn tăng cao, quả thật là khiến cho người khác thất vọng.

- Kỳ thật chênh lệch giữa hai người không quá lớn như thế.

Suy nghĩ một lát, hắn rót cho Triệu Tông Tích một ly rượu:

- Trong cả triều văn võ, Triệu Tông Thực cũng được, ngươi cũng thế, người các ngươi có thể tin cuối cùng chỉ là số ít. Đại bộ phận quan viên nói chung ủng hộ cho hy vọng lớn nhất kia... Y chỉ cao hơn ngươi một chút, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người săn đón.

Hắn lại cười cười:

- Quy luật này đúng mọi nơi mọi lúc, trong cái trò chơi người thắng ăn sạch này lại càng như thế.

- Ừ.

Triệu Tông Tích gật gật đầu, cảm thấy nhẹ lòng phần nào.

- Nhưng trên thực tế, người trước không nhất định sẽ là người cười cuối cùng, ví dụ cho người đến sau nhiều không kể xiết. Trước Thương Ưởng biến pháp, nước Tần chỉ là một bang nhỏ phía tây gần như sắp mất nước, so với Tề và Sở, thậm chí so với Triệu và Ngụy đều tệ hơn nhiều. Trước Hán Sở tranh hùng, trước mặt Sở Bá Vương, Hán Cao Tổ chỉ yếu đuối như vậy. Thời Tam quốc, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền là nhất thế kiêu hùng, lại bị Tư Mã gia chiếm lấy tiên hạ. Có thể thấy thời cuộc biến hóa, người giỏi người tệ, không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, mà hiện tại lại có chút ý tứ tranh giành Trung Nguyên.

- Ngươi muốn đánh một trận?
Triệu Tông Tích khó tin.

- Ta chỉ so sánh thôi.

Trần Khác lắc đầu:

- Mấy hôm nay ta luôn luôn cân nhắc, Ngũ tử tịnh phong này của Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì. Nghe nói muốn quan sát tài cán của các ngươi, rõ ràng là ngụy trang. Hoàng thượng nhìn các ngươi lớn lên, chẳng lẽ còn không biết các ngươi có bao nhiêu cân lượng sao?

- Đúng.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Hoàng thượng đại trí giả ngu, trong lòng rất sâu.

- Lần này đúng là một chiêu số chuẩn xác.

Trần Khác trầm giọng:

- Hẳn là nên chọn một lương tài mỹ ngọc, dốc lòng bồi dưỡng mới có thể yên ổn lòng người, trong số năm người các ngươi, khoe khoang tài giỏi nhất là Triệu Tông Thực rồi, bản tính, tài cán của y đều là hy vọng của mọi người, truyền ngôi vị Thái tử cho y có vững chắc không? Mà lúc này Hoàng thượng lại nhận liền năm đứa con nuôi, rõ ràng cho các ngươi cơ hội kéo bè kết phái, như vậy tương lai bất kỳ ai có thể trổ hết tài năng, đều phải trải qua một phen ẩu đả thê thảm, thậm chí sau khi lên ngôi Hoàng đế còn gặp phải vài lần cản trở, khiến cho quốc gia loạn thêm vài phần. Đây cũng là nguyên nhân các đại thần phản đối kịch liệt như vậy.

- Đúng vậy.

Triệu Tông Tích gật đầu tán đồng:

- Rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì? Huyền cơ này khiến cho người ta đoán không ra.

- Ai có thể thấu, vị trí Thái tử sẽ là của người đó!

Trần Khác gằn từng tiếng:

- Nhìn không thấy, chỉ có thể xong đời!

- Ngươi... Nhìn thấu sao?

Giọng nói Triệu Tông Tích hơi run run.

- Ừ.

Trần Khác chậm chậm gật đầu:

- Xem Bệ hạ cả đời làm việc cẩn thận như thế nào? Thái tử là nền tảng lập quốc sao ngài có thể không thận trọng hết sức? Cho nên lần này làm thế tất nhiên là có thâm ý!

Triệu Tông Tích gật gù, nghe hắn nói tiếp:

- Theo ta thấy, là Hoàng thượng chướng mắt với Triệu Tông Thực đấy. Y muốn học Hoàng thượng nhưng một chút cũng không giống, nhưng có giống được thì sao, cũng chẳng vượt qua được Hoàng thượng, nhiều nhất cũng chỉ là một Hoàng thượng thứ hai thôi.

Dừng một lát mới nói:

- Tiến vào triều mấy năm qua, ta cũng dần dần thấy rõ ràng, hiện giờ Đại Tống nhìn như hoa tươi gấm lụa, nhưng thực ra nguy cơ khắp nơi, mâu thuẫn cực mạnh. Trong đó, nan giải nhất là ngân khố quốc gia thu không đủ bù chi, nếu ngươi lên làm Hoàng đế, ngươi sẽ làm thế nào?

- Đơn giản là tăng thu giảm chi.

Triệu Tông Tích hạ giọng đáp.

- Nói thì dễ, Hoàng thượng không phải là một thủ lĩnh bình thường, Lịch Nhâm tướng công cũng là một đời kiệt xuất, bọn họ sao không biết tăng thu giảm chi, nhưng vì sao không làm?

Trần Khác thản nhiên phân tích:

- Là vì làm không nổi. Trước tiên nói về khai nguyên, chúng ta vẫn nói, Thánh Thiên tử tại vị, vài thập niên không thêm thuế má, nhưng thuế phụ dân chúng triều ta phải chịu nặng gấp bảy lần triều Đường. Thành Biện Kinh này coi như máu thịt của thiên hạ, nhìn qua như thiên đường nhân gian, nhưng ngươi phải rời khỏi địa giới Khai Phong, đến Hà Bắc, Thiểm Tây, Giang Nam, Kinh Hồ, Quảng Nam mà xem. Sẽ phát hiện bất kể nơi đất lành hay cằn cỗi hoang vu, dân chúng đều không đủ lương thực, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Lại thêm thuế, chính là cướp thức ăn của dân chúng, đến lúc đó dân chúng sống không nổi liền muốn nổi dậy tạo phản đấy!

- Tại sao lại có tình trạng đó, đều là do những chi phí cho quan binh vô dụng của triều ta gấp mười triều Đường.

Trần Khác trầm giọng phân tích:

- Điều này tuy mọi người cũng sớm nhận thức, nhưng ngoài có cường địch đe dọa, trong có quốc sách tổ tông, ai dám xuống tay với đám quan binh vô dụng này?

Triệu Tông Tích lặng lẽ gật đầu, mấy năm nay y cũng không còn là cậu thanh niên nghĩ rằng trên đời không có gì là khó, cũng biết có rất nhiều khó khăn, giống như Thái Hành và Vương Ốc, rõ ràng xảy ra trước mắt ngươi nhưng ngươi lại không cách nào giải quyết. Cũng giống như việc này, cắt giảm nhũng binh sẽ giảm bớt quân đội, nếu muốn ứng đối với cường địch hai bên, nhất định phải áp dụng chính sách tinh binh, tất nhiên sẽ nâng cao thực lực và địa vị của quân đội, lại đả kích “Quốc sách” dùng văn chế võ, văn tôn võ ti.

Cái “Quốc sách” này phải đặt trong dấu ngoặc kép là vì đây cũng không phải do Thái Tổ đề ra. Theo như ý nghĩ của Triệu Đại, Đại Tống hẳn là nên văn võ cân bằng, thực tế thời Thái tổ cũng là thời kỳ giữ được sự cân bằng tốt nhất giữa văn và võ, khi dó thực lực của Đại Tống phát triển không ngừng, quân đội vẫn duy trì được sức chiến đấu, cũng không có lòng không thần phục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom