Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1366
Dịch: Tiểu Băng
Ầm!
Trong Chân Thật giới, tất cả các ngọn núi lửa dù đang ngủ say hay chưa ngủ say đều nhất loạt phun trào, ánh lửa bốc cao tận trời, khói bụi dày đặc, che ánh sáng mặt trời, các vùng hải vực sóng to cuồn cuộn, lốc xoáy thi nhau hình thành. Sâu trong tinh không, các tinh cầu thi nhau nổ tung, điềm báo tận thế không hề báo trước cứ thế hiện ra không ngừng trước mắt thế nhân.
Đạo sinh đạo diệt, dù có là Bỉ Ngạn đại nhân vật cũng không sao cản được, chỉ có thể trì hoãn nó mà thôi!
Lãnh thổ Đại Chu cũ, nay đã dung hợp với đặc thù Chân Không gia hương, Phật quốc dưới đất, chúng sinh niệm kinh càng thêm thành kính, sợ hãi biến thành tín ngưỡng, muốn nhờ vào chủ cứu thế Bạch Liên thánh mẫu để vượt qua tận thế.
Côn Luân giới Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ ném Tam Bảo Như Ý ra, cùng Bỉ Ngạn kim kiều trấn áp các biến hóa, tạm thời ngăn cách Cửu U và Chân Thật giới, ánh mắt xuyên qua không gian, nhìn thẳng vào Ma Phật, chăm chú nhìn những dòng chảy tương lai của dòng sông thời gian.
Tương lai quả thực là thuộc về tà ma.
Hắn thu mắt về, bình tĩnh như không, nhưng thực tế đã thông qua lạc ấn, trở về quá khứ, về thời điểm sóng êm gió lặng trước khi Thiên Đình rơi xuống.
Bởi vì hành động vừa rồi của Ma Phật làm hắn nhớ lại một việc, chính là cái chết kì quái của Thiên Bồng nguyên soái Trư Bát Giới khi đó.
Nó đã nhận ra Thiên Đình sẽ có đại họa mà không hóa giải được, không thể cản được, nên mới gom góp hết tài sản, gói ghém tiền bạc, mang theo Cao Thúy Lan bỏ chạy về Cao Lão trang, không ngờ giữa đường lại bị tập kích mà mất mạng, chết không nhắm mắt, để lại một câu “Ta không biết cái gì hết!” vang vọng qua thời gian.
Lúc trước hắn tưởng Trư Bát Giới là bị lãnh đạo của mình Cửu Thiên Lôi Thần ra tay, giết nó diệt khẩu để che giấu chuyện mình phản bội Thiên Đế, nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại, mới thấy có điều không đúng. Lôi Thần là Tạo Hóa, muốn khiến Trư Bát Giới hôi phi yên diệt là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, cơ bản chẳng cần phải để lại xác của nó ở trên hằng tinh!
Lúc đó hắn không có đầu mối nào để suy nghĩ, liên tưởng, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng diệt thế hiện ra, nên đã có phần nào hiểu ra!
Thiên Hà chi thủy như hư như ảo, u ám mênh mông, như vô số tầng vũ trụ chồng chất lên nhau, nếu tới gần, sẽ nhận ra chúng là những hằng tinh với kích thước, hình dạng và màu sắc vô cùng khác nhau, phong phú.
Một cái ao nước dưới đáy có một cánh cửa đồng xanh cổ xưa, Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đứng ở xa xa, lặng lẽ chăm chú nhìn vào cánh cửa đó, mọi thứ xung quanh xuyên thẳng qua người hắn như hắn là người vô hình.
Cánh cửa đồng xanh từ từ mở ra, một cỗ xa giá màu vàng do bốn con thiên mã lông trắng dài mượt kéo lặng yên trượt ra, trên thân xe viết bốn chữ triện “Thiên Hà thủy sư”, người lái xe là một đại hán to béo miệng heo, mặc giáp vàng, mắt đảo tròn hoảng hốt và sợ hãi, hành động rất thành thục.
Từ trong thùng xe sau lưng nó thò ra một bàn tay trắng muốt đẹp đẽ, áp vào lưng nó!
Ánh sáng trắng bạc bay lên, giống có thần lôi bùng nổ trong lặng lẽ, đại hán miệng heo theo bản năng hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa chi thân, nhưng vẫn không sao cản nổi. Mùi khét dậy lên, thân mập bay văng đi, rơi xuống một hằng tinh gần đó, đôi mắt trợn tròn, nhìn cỗ xe chằm chằm, phẫn nộ và không thể nào tin nổi.
“Ngươi biết nhiều quá......” từ trong thùng xe vọng ra một giọng nói trầm trầm, mơ hồ.
Sau đó, cửa xe mở ra, một nữ tử thướt tha đẹp đẽ đi ra, trong tay điện quang lấp lóe, hóa thành roi, quất thẳng về phía cái thân heo to béo, không chút do dự, sát ý mạnh mẽ.
Đương!
Gai của Cửu Xỉ đinh ba gãy lìa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong ngọn lửa:
“Ta không biết cái gì hết!”
Xác heo không còn sự sống, xèo xèo bị đốt cháy, mùi thịt nướng lồng lộng.
Nữ tử xinh đẹp đóng cánh cửa đồng lại, môn, bước ra, bước đi trong Thiên Hà, Mạnh Kỳ tay chắp sau lưng thong thả đi theo cô, dù cô có đổi hướng nhiều lần, hay giấu đi khí tức, thì cũng đều không thể thoát khỏi được hắn, mà cũng không nhận ra được có người bám theo.
Đi một hồi, cô rời khỏi thiên hà, trỏ về Tây Du thế giới, đi tới một thôn trang đẹp đẽ.
“Cao Lão trang!”
Quả nhiên là Cao Thúy Lan...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, đứng ở trên núi ngoài trang, nhìn dòng sông thời gian, nhìn thấy biến hóa kế tiếp:
Chúng sinh của khu vực này, bao gồm cả trang viên và Cao Thúy Lan bị yêu loạn đại địa tàn sát, không một ai may mắn thoát khỏi, lúc ấy, Cao Thúy Lan không còn thể hiện ra được thực lực khi giết Thiên Bồng nguyên soái, giống như lúc đó chỉ là bị Lôi Thần mượn thể xác ra tay, chính vì hạn chế này, mà thi thể của Trư Bát Giới mới không bị hôi phi yên diệt.
Xem hết xong, Mạnh Kỳ nhấc chân, quay về thời gian trước đó nữa, định thay đổi lịch sử, cứu Trư Bát Giới, xem xem rốt cuộc nó đã biết những gì!
Thiên Hà chi thủy lắc lư, hư ảo u ám, hắn xuất hiện trước cánh cửa, ngồi chờ chuyện xảy ra.
Trư Bát Giới vơ vét hết những vật quý giá, kéo Cao Thúy Lan đi qua ám đạo vào nơi bí mật dưới đáy ao, dẫn cô tới cỗ xe thiên mã, đưa Cao Thúy Lan vào trong thùng xe, để cô ta khỏi bị thương tổn khi đi trong thiên hà.
“Lần này trở lại Cao Lão trang, chúng ta sẽ sống tự do tự tại, không quản chuyện Thiên Đình nữa!” Nó hoảng hốt nói với Cao Thúy Lan, “Dù sau này Yêu tộc có thế đại, thống ngự trời đất, thì ta cũng là trư yêu, có gì mà phải sợ? Nếu không phải để lại một đường lui, ta cần gì phải giữ cái bộ dáng này!”
Vừa nói, nó vừa đóng cửa thùng xe, ngồi lên chỗ đánh xe, phất tay mở cánh cửa đi ra thiên hà.
Cánh cửa từ từ mở ra, Trư Bát Giới bắt đầu nhìn thấy Thiên Hà chi thủy.
Đột nhiên, nó khựng mắt, nhìn thấy ở ngoài cổng có một đạo nhân mặc huyền bào, trẻ trung tuấn lãng, đội mũ miện cổ xưa, khí tức sâu thẳm đang khoanh chân ngồi sẵn ở đó!
Này...... Trư Bát Giới giật bắn, chợt phẩm ra mấy phần quen thuộc. Với thân phận của nó, đương nhiên đã nhiều lần được tham gia các loại thịnh yến do Thiên Đế tổ chức, tham gia Tây hội Vương Mẫu Bàn Đào, từng có cơ hội bái kiến những vị Thiên Tôn, chúa tể của chư thiên vạn giới!
Đạo nhân này tạo cho nó giống như vị thiên tôn cổ xưa kia......
Không đúng, không phải giống, chính là ông ấy!
Trư Bát Giới toát mồ hôi lạnh, kinh hãi vô cùng. Không ngờ mình lại gặp phải Bỉ Ngạn đại nhân vật hàng đầu, đứng đầu Đạo môn Cửu tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Sau Phong Thần chi chiến, Nguyên Thủy Thiên Tôn rất hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người!
Nó vội vàng hành lễ:
“Tiểu khấu kiến Thiên Tôn, không biết Thiên tôn đại giá quang lâm, có gì phân phó?”
Mạnh Kỳ nhìn xe ngựa, từ trong thùng xe lập tức bắn ra những tia lôi đình trắng bạc, dày đặc như pháo hoa nổ tung.
Trư Bát Giới càng thêm kinh hãi, Lôi Thần động tay chân trên người Thúy Lan từ hồi nào vậy?
May mà gặp được Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Hư không trên điĐỉnh xe ngựa vỡ toang, một cánh tay khổng lồ lượn lờ sương mù màu đỏ đen thò xuống, đập xuống Trư Bát Giới, như đang đập một con ruồi.
Như Lai nghịch chưởng, Ma Phật đột kích, khống chế thời gian, xóa sạch dấu vết!
Mạnh Kỳ đã sớm có chuẩn bị trước, tử điện lóe sáng, chém rách sương mù đỏ đen. Trên đỉnh đầu hắn, khí xanh bay ra, hóa thành một Phật Đà màu xanh lam, khóe miệng mỉm cười, ngón cái ngón giữa chạm nhau, như bắt thế niêm hoa, nhẹ nhàng phất một cái, khiến tâm linh đốn ngộ, bản tính linh quang đình trệ.
Nhưng một chỉ này không phất vào Ma Phật, mà là phất vào thiên hà, dòng nước nơi đó lập tức cuộn trào mãnh liệt, chuyển thành màu đỏ sậm, trở nên điên cuồng và hỗn loạn.
Chân Định Như Lai đấu với Thiên Đạo quái vật!
Mạnh Kỳ cản công kích của Ma Phật, tay áo sắp phồng lên, thu Trư Bát Giới đi thì thân hình đại hán miệng heo bỗng dần trở nên hư ảo, mất đi căn cơ tồn tại, hóa thành những đốm sáng.
Mạnh Kỳ híp mắt, nhìn quá khứ, theo dòng sông thời gian, nhìn thấy thân ảnh Thiên Bồng nguyên soái trong lịch sử cũng bị tan thành mây khói, cho tới trước lúc rời khỏi Linh sơn, trở về Thiên Đình.
Ngoài Linh sơn, Trư Bát Giới là Tịnh Đàn sứ giả xoay người hành lễ với Phật Tổ.
Chợt nó cảm thấy sợ hãi, trước mắt xuất hiện kim thân sáu trượng của Phật Tổ, cái miệng há to lộ ra bốn mươi cái răng Phật,.
Sau đó, Trư Bát Giới mất đi tri giác, trở về “Thanh Tịnh Pháp Thân”.
Mạnh Kỳ và Vô Thượng chân phật chạm mắt nhau, nhìn thấy nó lộ ra nụ cười trả thù khoái trá.
Tịnh Đàn sứ giả cũng một trong các Bồ Tát La Hán, thuộc về đối tượng có thể đồng hóa!
Ầm!
Trong Chân Thật giới, tất cả các ngọn núi lửa dù đang ngủ say hay chưa ngủ say đều nhất loạt phun trào, ánh lửa bốc cao tận trời, khói bụi dày đặc, che ánh sáng mặt trời, các vùng hải vực sóng to cuồn cuộn, lốc xoáy thi nhau hình thành. Sâu trong tinh không, các tinh cầu thi nhau nổ tung, điềm báo tận thế không hề báo trước cứ thế hiện ra không ngừng trước mắt thế nhân.
Đạo sinh đạo diệt, dù có là Bỉ Ngạn đại nhân vật cũng không sao cản được, chỉ có thể trì hoãn nó mà thôi!
Lãnh thổ Đại Chu cũ, nay đã dung hợp với đặc thù Chân Không gia hương, Phật quốc dưới đất, chúng sinh niệm kinh càng thêm thành kính, sợ hãi biến thành tín ngưỡng, muốn nhờ vào chủ cứu thế Bạch Liên thánh mẫu để vượt qua tận thế.
Côn Luân giới Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ ném Tam Bảo Như Ý ra, cùng Bỉ Ngạn kim kiều trấn áp các biến hóa, tạm thời ngăn cách Cửu U và Chân Thật giới, ánh mắt xuyên qua không gian, nhìn thẳng vào Ma Phật, chăm chú nhìn những dòng chảy tương lai của dòng sông thời gian.
Tương lai quả thực là thuộc về tà ma.
Hắn thu mắt về, bình tĩnh như không, nhưng thực tế đã thông qua lạc ấn, trở về quá khứ, về thời điểm sóng êm gió lặng trước khi Thiên Đình rơi xuống.
Bởi vì hành động vừa rồi của Ma Phật làm hắn nhớ lại một việc, chính là cái chết kì quái của Thiên Bồng nguyên soái Trư Bát Giới khi đó.
Nó đã nhận ra Thiên Đình sẽ có đại họa mà không hóa giải được, không thể cản được, nên mới gom góp hết tài sản, gói ghém tiền bạc, mang theo Cao Thúy Lan bỏ chạy về Cao Lão trang, không ngờ giữa đường lại bị tập kích mà mất mạng, chết không nhắm mắt, để lại một câu “Ta không biết cái gì hết!” vang vọng qua thời gian.
Lúc trước hắn tưởng Trư Bát Giới là bị lãnh đạo của mình Cửu Thiên Lôi Thần ra tay, giết nó diệt khẩu để che giấu chuyện mình phản bội Thiên Đế, nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại, mới thấy có điều không đúng. Lôi Thần là Tạo Hóa, muốn khiến Trư Bát Giới hôi phi yên diệt là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, cơ bản chẳng cần phải để lại xác của nó ở trên hằng tinh!
Lúc đó hắn không có đầu mối nào để suy nghĩ, liên tưởng, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng diệt thế hiện ra, nên đã có phần nào hiểu ra!
Thiên Hà chi thủy như hư như ảo, u ám mênh mông, như vô số tầng vũ trụ chồng chất lên nhau, nếu tới gần, sẽ nhận ra chúng là những hằng tinh với kích thước, hình dạng và màu sắc vô cùng khác nhau, phong phú.
Một cái ao nước dưới đáy có một cánh cửa đồng xanh cổ xưa, Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đứng ở xa xa, lặng lẽ chăm chú nhìn vào cánh cửa đó, mọi thứ xung quanh xuyên thẳng qua người hắn như hắn là người vô hình.
Cánh cửa đồng xanh từ từ mở ra, một cỗ xa giá màu vàng do bốn con thiên mã lông trắng dài mượt kéo lặng yên trượt ra, trên thân xe viết bốn chữ triện “Thiên Hà thủy sư”, người lái xe là một đại hán to béo miệng heo, mặc giáp vàng, mắt đảo tròn hoảng hốt và sợ hãi, hành động rất thành thục.
Từ trong thùng xe sau lưng nó thò ra một bàn tay trắng muốt đẹp đẽ, áp vào lưng nó!
Ánh sáng trắng bạc bay lên, giống có thần lôi bùng nổ trong lặng lẽ, đại hán miệng heo theo bản năng hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa chi thân, nhưng vẫn không sao cản nổi. Mùi khét dậy lên, thân mập bay văng đi, rơi xuống một hằng tinh gần đó, đôi mắt trợn tròn, nhìn cỗ xe chằm chằm, phẫn nộ và không thể nào tin nổi.
“Ngươi biết nhiều quá......” từ trong thùng xe vọng ra một giọng nói trầm trầm, mơ hồ.
Sau đó, cửa xe mở ra, một nữ tử thướt tha đẹp đẽ đi ra, trong tay điện quang lấp lóe, hóa thành roi, quất thẳng về phía cái thân heo to béo, không chút do dự, sát ý mạnh mẽ.
Đương!
Gai của Cửu Xỉ đinh ba gãy lìa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong ngọn lửa:
“Ta không biết cái gì hết!”
Xác heo không còn sự sống, xèo xèo bị đốt cháy, mùi thịt nướng lồng lộng.
Nữ tử xinh đẹp đóng cánh cửa đồng lại, môn, bước ra, bước đi trong Thiên Hà, Mạnh Kỳ tay chắp sau lưng thong thả đi theo cô, dù cô có đổi hướng nhiều lần, hay giấu đi khí tức, thì cũng đều không thể thoát khỏi được hắn, mà cũng không nhận ra được có người bám theo.
Đi một hồi, cô rời khỏi thiên hà, trỏ về Tây Du thế giới, đi tới một thôn trang đẹp đẽ.
“Cao Lão trang!”
Quả nhiên là Cao Thúy Lan...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, đứng ở trên núi ngoài trang, nhìn dòng sông thời gian, nhìn thấy biến hóa kế tiếp:
Chúng sinh của khu vực này, bao gồm cả trang viên và Cao Thúy Lan bị yêu loạn đại địa tàn sát, không một ai may mắn thoát khỏi, lúc ấy, Cao Thúy Lan không còn thể hiện ra được thực lực khi giết Thiên Bồng nguyên soái, giống như lúc đó chỉ là bị Lôi Thần mượn thể xác ra tay, chính vì hạn chế này, mà thi thể của Trư Bát Giới mới không bị hôi phi yên diệt.
Xem hết xong, Mạnh Kỳ nhấc chân, quay về thời gian trước đó nữa, định thay đổi lịch sử, cứu Trư Bát Giới, xem xem rốt cuộc nó đã biết những gì!
Thiên Hà chi thủy lắc lư, hư ảo u ám, hắn xuất hiện trước cánh cửa, ngồi chờ chuyện xảy ra.
Trư Bát Giới vơ vét hết những vật quý giá, kéo Cao Thúy Lan đi qua ám đạo vào nơi bí mật dưới đáy ao, dẫn cô tới cỗ xe thiên mã, đưa Cao Thúy Lan vào trong thùng xe, để cô ta khỏi bị thương tổn khi đi trong thiên hà.
“Lần này trở lại Cao Lão trang, chúng ta sẽ sống tự do tự tại, không quản chuyện Thiên Đình nữa!” Nó hoảng hốt nói với Cao Thúy Lan, “Dù sau này Yêu tộc có thế đại, thống ngự trời đất, thì ta cũng là trư yêu, có gì mà phải sợ? Nếu không phải để lại một đường lui, ta cần gì phải giữ cái bộ dáng này!”
Vừa nói, nó vừa đóng cửa thùng xe, ngồi lên chỗ đánh xe, phất tay mở cánh cửa đi ra thiên hà.
Cánh cửa từ từ mở ra, Trư Bát Giới bắt đầu nhìn thấy Thiên Hà chi thủy.
Đột nhiên, nó khựng mắt, nhìn thấy ở ngoài cổng có một đạo nhân mặc huyền bào, trẻ trung tuấn lãng, đội mũ miện cổ xưa, khí tức sâu thẳm đang khoanh chân ngồi sẵn ở đó!
Này...... Trư Bát Giới giật bắn, chợt phẩm ra mấy phần quen thuộc. Với thân phận của nó, đương nhiên đã nhiều lần được tham gia các loại thịnh yến do Thiên Đế tổ chức, tham gia Tây hội Vương Mẫu Bàn Đào, từng có cơ hội bái kiến những vị Thiên Tôn, chúa tể của chư thiên vạn giới!
Đạo nhân này tạo cho nó giống như vị thiên tôn cổ xưa kia......
Không đúng, không phải giống, chính là ông ấy!
Trư Bát Giới toát mồ hôi lạnh, kinh hãi vô cùng. Không ngờ mình lại gặp phải Bỉ Ngạn đại nhân vật hàng đầu, đứng đầu Đạo môn Cửu tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Sau Phong Thần chi chiến, Nguyên Thủy Thiên Tôn rất hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người!
Nó vội vàng hành lễ:
“Tiểu khấu kiến Thiên Tôn, không biết Thiên tôn đại giá quang lâm, có gì phân phó?”
Mạnh Kỳ nhìn xe ngựa, từ trong thùng xe lập tức bắn ra những tia lôi đình trắng bạc, dày đặc như pháo hoa nổ tung.
Trư Bát Giới càng thêm kinh hãi, Lôi Thần động tay chân trên người Thúy Lan từ hồi nào vậy?
May mà gặp được Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Hư không trên điĐỉnh xe ngựa vỡ toang, một cánh tay khổng lồ lượn lờ sương mù màu đỏ đen thò xuống, đập xuống Trư Bát Giới, như đang đập một con ruồi.
Như Lai nghịch chưởng, Ma Phật đột kích, khống chế thời gian, xóa sạch dấu vết!
Mạnh Kỳ đã sớm có chuẩn bị trước, tử điện lóe sáng, chém rách sương mù đỏ đen. Trên đỉnh đầu hắn, khí xanh bay ra, hóa thành một Phật Đà màu xanh lam, khóe miệng mỉm cười, ngón cái ngón giữa chạm nhau, như bắt thế niêm hoa, nhẹ nhàng phất một cái, khiến tâm linh đốn ngộ, bản tính linh quang đình trệ.
Nhưng một chỉ này không phất vào Ma Phật, mà là phất vào thiên hà, dòng nước nơi đó lập tức cuộn trào mãnh liệt, chuyển thành màu đỏ sậm, trở nên điên cuồng và hỗn loạn.
Chân Định Như Lai đấu với Thiên Đạo quái vật!
Mạnh Kỳ cản công kích của Ma Phật, tay áo sắp phồng lên, thu Trư Bát Giới đi thì thân hình đại hán miệng heo bỗng dần trở nên hư ảo, mất đi căn cơ tồn tại, hóa thành những đốm sáng.
Mạnh Kỳ híp mắt, nhìn quá khứ, theo dòng sông thời gian, nhìn thấy thân ảnh Thiên Bồng nguyên soái trong lịch sử cũng bị tan thành mây khói, cho tới trước lúc rời khỏi Linh sơn, trở về Thiên Đình.
Ngoài Linh sơn, Trư Bát Giới là Tịnh Đàn sứ giả xoay người hành lễ với Phật Tổ.
Chợt nó cảm thấy sợ hãi, trước mắt xuất hiện kim thân sáu trượng của Phật Tổ, cái miệng há to lộ ra bốn mươi cái răng Phật,.
Sau đó, Trư Bát Giới mất đi tri giác, trở về “Thanh Tịnh Pháp Thân”.
Mạnh Kỳ và Vô Thượng chân phật chạm mắt nhau, nhìn thấy nó lộ ra nụ cười trả thù khoái trá.
Tịnh Đàn sứ giả cũng một trong các Bồ Tát La Hán, thuộc về đối tượng có thể đồng hóa!