Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Bốn phía đều là kẻ địch nhưng Mạnh Kỳ lại không chút nào hoang mang, trường đao vút lên đỡ lấy trường kiếm của người bán hàng rong, thân thể hơi trầm xuống, tùy ý để cho chủy thủ của lão đầu đâm vào lưng mình nhưng đã tránh được chỗ hiểm yếu, đồng thời làm cho lảo giả vừa chơi hồ cầm không thể đâ trúng mục tiêu đã định.
Đôi vợ chồng nhà nọ, nữ tử đâm trượt yết hầu Mạnh Kỳ mà chuyển sang cằm hắn, còn nam tử sử đao không hề gặp cản trở nào, trực tiếp chém lên hai chân Mạnh Kỳ.
Phía trước mặt, người bán hàng rong một đòn xuất ra không đắc thủ nhưng trên mặt lộ ra vẻ đắc ý cùng nụ cười lạnh. Lúc trước hắn cố ý để lộ sơ hở, để Mạnh Kỳ chú tâm vào hắn mà phân tán sự chú ý tới những người khác.
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”…
Âm thanh đao kiếm đâm vào da người liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt người bán hàng rong nhất thời trở lên cứng đơ. Toàn bộ binh khí của đồng bọn hắn như đâm trúng vào một khối sắt. Đầu đao, mũi kiếm chỉ đâm được một chút làm rỉ ra lượng huyết dịch rất nhỏ, còn tên tiểu hòa thượng vừa thu trường đao lại đã thuận tay quét ngang.
Một cái đầu lâu bay lên không trung, máu tươi phun ra như xối nước. Trước mặt người bán hàng rong là một mảng máu tươi, còn thân thể nữ tử nọ mềm oặt ngã lăn ra đất.
“Hắn sao có thể luyện được một thân công phu như vậy?” Người bán hàng rong không kịp hối hận nghĩ. Hắn cơ bản không nghĩ tới một tên tiểu hòa thượng lại có thể tu luyện được một thân công phu như vậy.
Mạnh Kỳ cũng không không để ý tới lão đầu cùng lão giả gảy hồ cầm ở phía sau, trực tiếp tiến về phía trước vung trường đao nhằm nam tử đóng giả người chồng chém xuống. Máu tươi lại phun ra dính đầy xà cạp màu trắng của hắn.
Ra đao xong, bộ pháp Mạnh Kỳ quỷ dị quay ngược trở về, tiến sát bên người lão đầu…
Đầu lâu bay tứ tung, máu tươi phun như suối mà trên người Mạnh Kỳ chỉ bị một vết thương nhẹ ở ngực.
Nhìn thấy một màn này, người bán hàng rong trở nên khiếp sợ, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày cuống quýt quay người chạy trốn. Nhưng vừa quay bước hai mắt đã trợn ngược khi thấy tiểu hòa thượng tuấn tú đã đứng ngay trước mặt mình.
“Chết đi.” Trong lúc bối rối, hắn nhằm thẳng mi tâm của Mạnh Kỳ đâm tới, không dám chậm trễ.
Mạnh Kỳ mỉm cười nhưng khuôn mặt lại trông rất dữ tợn, tay trái vừa nhấc đã nắm chặt trường kiếm của đối phương, để mặc mũi kiếm của đối phương đâm tới khiến máu chảy thành dòng, tay phải vận sức, trường đao vung lên…
“Không…”, người bán hàng rong đang kêu lên thảm thiết thì dừng lại, máu tươi từ yết hầu phun ra đầy cổ và mặt Mạnh Kỳ.
Lão giả mang hồ cầm run rẩy, hét lên âm thanh quái dị rồi tìm đường chạy trốn nhưng đã muộn.
Đây chính là dùng vết thương nhỏ để đổi lại vết thương lớn! Sau trận chiến, Mạnh Kỳ thở ra một ngụm trọc khí, lau máu đen trên mặt, trên cổ rồi đi về hướng trà quán.
Thiếu gia cùng đám hộ vệ, nha hoàn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi, chỉ thấy máu tươi phun ra, tiếp đó một đám đầu lâu lăn lóc trên đất mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tên hòa thượng kia giống như từ A Tỳ ngục thất chui lên, sau một lúc mới làm cho bọn hắn hoàn hồn trở lại, sợ hãi tới mức toàn thân phát lạnh, quỳ vội xuống đất cầu xin tha thứ.
“Đại sư, ta vẫn thường thanh tâm thờ Phật, không dám khinh nhờn, xin ngài bỏ qua cho sự lỗ mãng vừa rồi.” Tên thiếu gia nước mắt giàn giụa.
“Bần tăng chỉ muốn hỏi đường, không rõ muốn tới Thiếu Hoa Sơn phải đi thế nào?” Mạnh Kỳ mỉm cười nói, nhưng máu tươi còn dính trên mặt thành vệt lại khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Một tên hộ vệ cố kìm nén run rẩy, thanh thật đem toàn bộ tin tức nói cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ khẽ gật, trong đầu lóe lên một tia thủ ác. “Bần tăng xem ra, chư vị cùng ta thật sự là có Phật duyên…”
“Không phải đâu, đại sư! Ta còn chưa muốn đi gặp Phật Tổ, trên ta còn có tổ mẫu 80 tuổi, dưới ta còn trẻ nhỏ ba tuổi, ngài muốn gì ta sẽ cho ngài hết!” Tên thiếu gia sợ hãi kêu khóc thảm thiết.
“Bần tăng chỉ muốn mượn ngựa của thí chủ, không biết thí chủ có đồng ý hay không?”
Tên thiếu gia trợn mắt nhìn Mạnh Kỳ, nào dám nói không. “Đại sư, tại hạ cầu còn không được sao dám từ chối. Ngựa của tại hạ xin ngài cứ lấy.”
Bần tăng cũng không phải thổ phỉ, ngọc bội này xin trao lại cho thí chủ, coi như vật thế chấp mượn ngựa.”
“Đại sư, ta cam tâm tình nguyện dâng lên, ngài cứ xem đây là chút lễ mọn dâng lên lễ Phật, nào dám bắt ngài phải đưa đồ thế chấp.”
Hắn dứt khoát từ chối, tỏ vẻ dù chết cũng sẽ không nhận. Trong lòng nghi ngờ chuyện này chỉ là khảo nghiệm mà tên hòa thượng này dành cho hắn. Nếu muốn ngọc bội, sợ là khó giữ lấy đầu trên cổ.
“A di đà Phật! Bần tăng tạ ơn ý tốt của thí chủ.”
“Tại hạ tạ ơn độ hóa của đại sư.” Tên thiếu gia thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Kỳ định quay đi, chợt như nhớ tới chuyện gì đó liền cười cười nhìn hành lý của tên thiếu gia rồi nói. “Bần tăng xem ra tài vật của thí chủ cùng ngã Phật cũng có duyên đó.”
Tên thiếu gia lộ ra vẻ mặt cầu xin đầy thành ý, hai tay dâng ngân lượng cho Mạnh Kỳ. “Kính xin đại sư dùng chút lễ mọn độ hóa cho thế nhân.”
“Cảm giác hóa duyên là như vậy sao?” Mạnh Kỳ nhếch miệng thầm nghĩ trong đầu, không hề từ chối gọi Tề Chính Ngôn và mấy người còn lại cùng đi tới, chia ra kiểm tra mấy thi thế, tìm kiếm lương khô và nước uống.
Sau một lát, Hướng Huy dắt bốn con ngựa tới, lấy nước uống cùng lương khô cột chặt trên lưng ngựa, khuôn mặt vừa tươi cười hết cỡ vừa băng bó vết thương trên người Mạnh Kỳ. “Thần tăng, khi nào thì chúng ta xuất phát? Chỉ có kỳ hạn ba ngày, việc này không nên chậm trễ…”
Mạnh Kỳ gật đầu. “Xuất phát thôi.”
Sau trận chiến vừa rồi, Mạnh Kỳ vốn nghĩ thái độ của Hướng Huy với mình sẽ có thay đổi lớn. Dù sao, trong trận chiến này hắn cũng đã hiển lộ ra toàn bộ thực lực của mình đã đạt tới Súc Khí tiểu thành, cũng là cùng một cảnh giới với Hướng Huy, nhưng không ngờ hắn vẫn như trước giữ nguyên thái độ nịnh nọt cầu thân.
“Vì hắn cảm thấy không nắm chắc thắng được mình?” Mạnh Kỳ thầm nhủ.
Thấy Mạnh Kỳ trả lời, Hướng Huy lập tức tung mình lên ngựa, ghìm dây cương một cách thuần thục, tùy thời xuất phát. Mạnh Kỳ đi tới bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng vì dù sao hắn cũng chưa bao giờ cưỡi ngựa, chỉ là hiện giờ đã thân mang võ công, thân thủ nhanh nhẹn, trừ việc vừa cưỡi ngựa vừa chiến đấu ra, còn chỉ cưỡi ngựa đi đường thì không thành vấn đề.
“Đại…, đại sư…”, bỗng nhiên Tiểu Tử e dè mở miệng.
Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đều quay đầu lại nhìn.
“Đại sư, ta…, ta không biết cưỡi ngựa!” Tiểu Tử cô nương ảo não nói trong làn nước mắt.
Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn một lượt Tiểu Tử rồi đánh giá trong lòng. “Nàng ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, trong lúc cấp bách thế này sợ là không kịp học cưỡi ngựa rồi.” Vừa nghĩ, Mạnh Kỳ vừa nhớ tới lúc trước Giang Chỉ Vi đã khuyên hắn học lấy một thân khinh công là hết sức có lý. Nếu không thể theo kịp người khác thì trong úc chiến đấu cấp bách, người ta sao có thể bảo hộ cho mình?
Thấy Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn chỉ nhìn mình mà không nói gì, Tiểu Tử nhất thời hoảng sợ, khẩn trương nói. “Đại sư, ta có thể học cưỡi ngựa, xin đừng bỏ ta lại.”
Mạnh Kỳ nhìn nàng một lượt, thấy vạt áo vẫn còn vương lại không ít vết máu thì thở dài. Lúc trước phân phó mọi người kiểm tra thi thể, Tiểu Tử cô nương này tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nội tâm Mạnh Kỳ chỉ còn biết than nhẹ một tiếng, dựa vào ông trời không bằng tự mình ra tay giúp người ta.
“Hiện giờ mới học thì sợ là không kịp rồi. Tiểu Tử cô nương, nếu cô nương không chê thì có thể cùng cưỡi ngựa với tiểu tăng.” Mạnh Kỳ tuyên một tiếng Phật hiệu, cốt để mọi người nhớ hắn là người xuất gia, cũng để Tiểu Tử khỏi do dự về thân phận nam nữ của hai người. Hơn nữa, thực sự trong lòng Mạnh Kỳ cũng không có tâm địa đành lòng vứt bỏ nàng.
Tiểu Tử cô nương hơi ngẩn ra một lát, đôi mắt đang còn giăng một tầng sương mỏng liền chắp tay trước ngực. “Đại sư có tâm địa Bồ Tát, tiểu nữ cúi đầu tạ ơn.”
Hướng Huy ở sau lưng Mạnh Kỳ vô thức nhếch miệng. Cứ theo ý hắn thì loại thiếu nữ trói gà không chặt này căn bản không cần quan tâm, cứ tìm chỗ nào thoáng đãng khoái hoạt một hồi rồi ném lại chỗ nào đó là xong, khỏi vướng bận.
Tề Chính Ngôn không ngăn cản quyết định của Mạnh Kỳ, chỉ hơi gật đầu, bảo trì thái độ trầm mặc mang đầy ý tứ.
“Tiểu Tử cô nương, ngươi ngồi ở phía sau nhớ nắm lấy tăng bào của ta.” Mạnh Kỳ đưa tay đỡ Tiểu Tử lên ngựa, vừa nói.
Lời vừa nói xong thì trong lòng khẽ động, cảm giác khi để một người chưa hề quen biết ngồi phía sau mình như có điều vô lễ nên vội sửa. “Tiểu Tử cô nương, hay là ngươi ngồi phía trước ta đi, tiểu tăng lo cô sẽ bị ngã ra sau mất.”
Tiểu Tử không dị nghị gì liền chuyển lên phía trước ngồi. Mạnh Kỳ lên ngựa, hai tay vòng ra trước cầm chặt dây cương.
Sắc mặt Tiểu Tử hơi ửng đỏ nhưng không quá thẹn thùng. Dù sao Mạnh Kỳ lúc này cũng mang hình hài của một tiểu tăng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi thôi.
Tề Chính Ngôn cưỡi một con ngựa, dắt theo một con ngựa khác nhìn Mạnh Kỳ gật đầu. “Chân Định sư đệ, ta còn lo ngươi quá ít kinh nghiệm giang hồ nữa đó.”
Mạnh Kỳ ngượng ngùng nói. “Đúng là quá ít, lúc trước mới bị người bán hàng rong lừa gạt, bất quá sai lầm lớn nhất không phải chuyện đó mà là chuyện xông vào trà quán hỏi đường. Nếu chúng ta ở trên đường đi, tùy tiện ngăn một người đi đường lại hỏi thì khả năng bị người ám sát sẽ gần như không có rồi.”
Sau trận chiến vừa rồi, hắn cẩn thận suy xét lại một lần những điều được mất, phát hiện ra bản thân làm việc còn rất ngây thơ. Hắn cũng rõ thiên phú của hắn kém xa so với mấy người Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn, nếu không lấy cần cù tu luyện và rút kinh nghiệm qua từng trận chiến đề bù đắp lại thì tương lai còn rất nhiều điều để lo lắng.
Yên lặng nghe Mạnh Kỳ nói, Tề Chính Ngôn cũng quay đầu sang một bên, mắt nhìn về phía trước thấp giọng nói. “Cũng là sơ sót của ta.”
Mạnh Kỳ nghe vậy chỉ cười khẽ, cũng không nói gì thêm, tháo ngọc bội trên người xuống quăng về phía tên thiếu gia giàu có, sau đó giục ngựa tiến về phía trước, cất vang giọng nói. “Đây là tiền trả cho mấy con ngựa.”
Tên thiếu gia bắt lấy ngọc bội, gương mặt sững sờ, nhìn theo dấu Mạnh Kỳ biến mất dần trong làn bụi ở phía cuối con đường rồi lẩm bẩm. “Hắn quả thực đã trả thù lao rồi!”
Khối ngọc bội này trong sáng không tỳ vết, xem ra giá trị không nhỏ. Hắn thực không nghĩ tới tình huống này. Tên hòa thượng giết người như cỏ rác lại có thể như thế thỏa thuận với hắn, rồi trả thù lao không sai lời?!
Nếu là người khác, nhất định sẽ nổi lòng tham mà giữ lại cho mình!
***
“Không phải hóa duyên sao?” Tề Chính Ngôn thấy Mạnh Kỳ ném ngọc bội cho tên thiếu gia thì ngạc nhiên hỏi, “nơi này là Luân Hồi thế giới, có thể dùng nắm đấm để giải quyết mọi sự đó.”
Dù sao, ở trong thế giới này, không có ai biết bọn họ là ai, làm xong nhiệm vụ là có thể rời đi.
Mạnh Kỳ vẫn giữ bộ dáng tươi cười như trước, ra vẻ nghiêm chỉnh nói. “Nếu cứ ở nơi xa lạ rồi để cho dục vọng làm chủ, vi phạm nguyên tắc hành động của mình thì so với việc làm bừa có gì khác nhau? Tại Luân Hồi thế giới, ta thấy càng nên nghiêm khắc với bản thân mình hơn, nếu không sau mỗi lần nhiệm vụ đưa tới, tâm tính nhất định sẽ đại biến, hóa thành Tu La, vĩnh viễn rơi vào khổ hải không chừng.”
Hắn cũng không suy nghĩ quá sâu, chỉ cảm thấy bản thân nên kiên trì giữ lấy tín niệm, không muốn cuối cùng rơi vào cảnh hối hận không thể tự tay giết chết chính mình.
Mặt khác, đã có được tiểu Ngọc Phật rồi, hắn cũng không muốn giữ lại khối ngọc bội kia nữa.
Tề Chính Ngôn ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, ngữ khí chợt đượm buồn. “Liệu có kiên trì được không? Lục Đạo Luân Hồi chi chủ ban bố nhiệm vụ, không hoàn thành liền gạt bỏ. Ngươi vẫn nguyện ý sát nhân thành nhân, lập địa thành Phật?”
“Chuyện này…”, Tề Chính Ngôn không dám nghĩ xa xôi thêm nữa, chỉ thở dài rồi nói tiếp, “hiện tại không có cách nào khác, chỉ đành đợi vậy. Nhưng chúng ta cũng cần dữ trữ nhiều thiện công một chút, đề phòng khi nhiệm vụ thất bại sẽ bị khấu trừ.”
Tiếng vó ngựa vang động trên con đường để lại phía sau từng đám bụi đỏ. Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đều trở nên trầm mặc. Hai ngày sau, bốn người còn cách Thiếu Lâm không xa. Suốt ngày cưỡi ngựa không dừng như đang trốn chạy, bởi vậy cũng không gặp thêm kẻ thù hay trận chiến nào.
“Phía trước có giao lộ, chúng ta giấu lũ ngựa vào núi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này là sẽ tới.” Mạnh Kỳ hướng Tiểu Tử và Hướng Huy truyền đạt lại sau khi đã thống nhất quyết định cùng Tề Chính Ngôn.
Dựa vào những dấu hiệu trước mắt, kẻ muốn ám sát bọn họ chắc không ngờ bọn họ lại chạy trốn nhanh như vậy nên khó mà đuổi kịp, nhưng cả Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn đều không dám chắc đối phương có dùng bồ câu đưa tin để liên lạc, thông báo cho đồng bọn ở xung quanh hay không nên hiện giờ không thể đi đường lớn nữa rồi. Nếu chuyển sang đi đường nhỏ, trèo đèo lội suối thì thủ hạ của Đóa Nhi Sát dù nhiều cũng không cách nào phong tỏa hết được.
Đối với quyết định của hai người bọn họ, Hướng Huy cùng Tiểu Tử cô nương tất nhiên là không có ý kiến phản đối gì.
Lúc này, trời sắp chạng vạng tối. Mưa bay phất phơ cản trở tầm nhìn. Mạnh Kỳ đột nhiên cảm giác dưới chân tuấn mã đạp trúng vật gì đó liền đằng không bay lên, mang theo Tiểu Tử rất nhanh lùi lại.
Tiếp đó, hơn mười mũi tên Bạch Vũ dài phát ra thanh âm kỳ quái quyên qua màn mưa, từ rừng cây bên cạnh phòng thẳng tới đám người Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn.
Đôi vợ chồng nhà nọ, nữ tử đâm trượt yết hầu Mạnh Kỳ mà chuyển sang cằm hắn, còn nam tử sử đao không hề gặp cản trở nào, trực tiếp chém lên hai chân Mạnh Kỳ.
Phía trước mặt, người bán hàng rong một đòn xuất ra không đắc thủ nhưng trên mặt lộ ra vẻ đắc ý cùng nụ cười lạnh. Lúc trước hắn cố ý để lộ sơ hở, để Mạnh Kỳ chú tâm vào hắn mà phân tán sự chú ý tới những người khác.
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”…
Âm thanh đao kiếm đâm vào da người liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt người bán hàng rong nhất thời trở lên cứng đơ. Toàn bộ binh khí của đồng bọn hắn như đâm trúng vào một khối sắt. Đầu đao, mũi kiếm chỉ đâm được một chút làm rỉ ra lượng huyết dịch rất nhỏ, còn tên tiểu hòa thượng vừa thu trường đao lại đã thuận tay quét ngang.
Một cái đầu lâu bay lên không trung, máu tươi phun ra như xối nước. Trước mặt người bán hàng rong là một mảng máu tươi, còn thân thể nữ tử nọ mềm oặt ngã lăn ra đất.
“Hắn sao có thể luyện được một thân công phu như vậy?” Người bán hàng rong không kịp hối hận nghĩ. Hắn cơ bản không nghĩ tới một tên tiểu hòa thượng lại có thể tu luyện được một thân công phu như vậy.
Mạnh Kỳ cũng không không để ý tới lão đầu cùng lão giả gảy hồ cầm ở phía sau, trực tiếp tiến về phía trước vung trường đao nhằm nam tử đóng giả người chồng chém xuống. Máu tươi lại phun ra dính đầy xà cạp màu trắng của hắn.
Ra đao xong, bộ pháp Mạnh Kỳ quỷ dị quay ngược trở về, tiến sát bên người lão đầu…
Đầu lâu bay tứ tung, máu tươi phun như suối mà trên người Mạnh Kỳ chỉ bị một vết thương nhẹ ở ngực.
Nhìn thấy một màn này, người bán hàng rong trở nên khiếp sợ, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày cuống quýt quay người chạy trốn. Nhưng vừa quay bước hai mắt đã trợn ngược khi thấy tiểu hòa thượng tuấn tú đã đứng ngay trước mặt mình.
“Chết đi.” Trong lúc bối rối, hắn nhằm thẳng mi tâm của Mạnh Kỳ đâm tới, không dám chậm trễ.
Mạnh Kỳ mỉm cười nhưng khuôn mặt lại trông rất dữ tợn, tay trái vừa nhấc đã nắm chặt trường kiếm của đối phương, để mặc mũi kiếm của đối phương đâm tới khiến máu chảy thành dòng, tay phải vận sức, trường đao vung lên…
“Không…”, người bán hàng rong đang kêu lên thảm thiết thì dừng lại, máu tươi từ yết hầu phun ra đầy cổ và mặt Mạnh Kỳ.
Lão giả mang hồ cầm run rẩy, hét lên âm thanh quái dị rồi tìm đường chạy trốn nhưng đã muộn.
Đây chính là dùng vết thương nhỏ để đổi lại vết thương lớn! Sau trận chiến, Mạnh Kỳ thở ra một ngụm trọc khí, lau máu đen trên mặt, trên cổ rồi đi về hướng trà quán.
Thiếu gia cùng đám hộ vệ, nha hoàn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi, chỉ thấy máu tươi phun ra, tiếp đó một đám đầu lâu lăn lóc trên đất mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tên hòa thượng kia giống như từ A Tỳ ngục thất chui lên, sau một lúc mới làm cho bọn hắn hoàn hồn trở lại, sợ hãi tới mức toàn thân phát lạnh, quỳ vội xuống đất cầu xin tha thứ.
“Đại sư, ta vẫn thường thanh tâm thờ Phật, không dám khinh nhờn, xin ngài bỏ qua cho sự lỗ mãng vừa rồi.” Tên thiếu gia nước mắt giàn giụa.
“Bần tăng chỉ muốn hỏi đường, không rõ muốn tới Thiếu Hoa Sơn phải đi thế nào?” Mạnh Kỳ mỉm cười nói, nhưng máu tươi còn dính trên mặt thành vệt lại khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Một tên hộ vệ cố kìm nén run rẩy, thanh thật đem toàn bộ tin tức nói cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ khẽ gật, trong đầu lóe lên một tia thủ ác. “Bần tăng xem ra, chư vị cùng ta thật sự là có Phật duyên…”
“Không phải đâu, đại sư! Ta còn chưa muốn đi gặp Phật Tổ, trên ta còn có tổ mẫu 80 tuổi, dưới ta còn trẻ nhỏ ba tuổi, ngài muốn gì ta sẽ cho ngài hết!” Tên thiếu gia sợ hãi kêu khóc thảm thiết.
“Bần tăng chỉ muốn mượn ngựa của thí chủ, không biết thí chủ có đồng ý hay không?”
Tên thiếu gia trợn mắt nhìn Mạnh Kỳ, nào dám nói không. “Đại sư, tại hạ cầu còn không được sao dám từ chối. Ngựa của tại hạ xin ngài cứ lấy.”
Bần tăng cũng không phải thổ phỉ, ngọc bội này xin trao lại cho thí chủ, coi như vật thế chấp mượn ngựa.”
“Đại sư, ta cam tâm tình nguyện dâng lên, ngài cứ xem đây là chút lễ mọn dâng lên lễ Phật, nào dám bắt ngài phải đưa đồ thế chấp.”
Hắn dứt khoát từ chối, tỏ vẻ dù chết cũng sẽ không nhận. Trong lòng nghi ngờ chuyện này chỉ là khảo nghiệm mà tên hòa thượng này dành cho hắn. Nếu muốn ngọc bội, sợ là khó giữ lấy đầu trên cổ.
“A di đà Phật! Bần tăng tạ ơn ý tốt của thí chủ.”
“Tại hạ tạ ơn độ hóa của đại sư.” Tên thiếu gia thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Kỳ định quay đi, chợt như nhớ tới chuyện gì đó liền cười cười nhìn hành lý của tên thiếu gia rồi nói. “Bần tăng xem ra tài vật của thí chủ cùng ngã Phật cũng có duyên đó.”
Tên thiếu gia lộ ra vẻ mặt cầu xin đầy thành ý, hai tay dâng ngân lượng cho Mạnh Kỳ. “Kính xin đại sư dùng chút lễ mọn độ hóa cho thế nhân.”
“Cảm giác hóa duyên là như vậy sao?” Mạnh Kỳ nhếch miệng thầm nghĩ trong đầu, không hề từ chối gọi Tề Chính Ngôn và mấy người còn lại cùng đi tới, chia ra kiểm tra mấy thi thế, tìm kiếm lương khô và nước uống.
Sau một lát, Hướng Huy dắt bốn con ngựa tới, lấy nước uống cùng lương khô cột chặt trên lưng ngựa, khuôn mặt vừa tươi cười hết cỡ vừa băng bó vết thương trên người Mạnh Kỳ. “Thần tăng, khi nào thì chúng ta xuất phát? Chỉ có kỳ hạn ba ngày, việc này không nên chậm trễ…”
Mạnh Kỳ gật đầu. “Xuất phát thôi.”
Sau trận chiến vừa rồi, Mạnh Kỳ vốn nghĩ thái độ của Hướng Huy với mình sẽ có thay đổi lớn. Dù sao, trong trận chiến này hắn cũng đã hiển lộ ra toàn bộ thực lực của mình đã đạt tới Súc Khí tiểu thành, cũng là cùng một cảnh giới với Hướng Huy, nhưng không ngờ hắn vẫn như trước giữ nguyên thái độ nịnh nọt cầu thân.
“Vì hắn cảm thấy không nắm chắc thắng được mình?” Mạnh Kỳ thầm nhủ.
Thấy Mạnh Kỳ trả lời, Hướng Huy lập tức tung mình lên ngựa, ghìm dây cương một cách thuần thục, tùy thời xuất phát. Mạnh Kỳ đi tới bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng vì dù sao hắn cũng chưa bao giờ cưỡi ngựa, chỉ là hiện giờ đã thân mang võ công, thân thủ nhanh nhẹn, trừ việc vừa cưỡi ngựa vừa chiến đấu ra, còn chỉ cưỡi ngựa đi đường thì không thành vấn đề.
“Đại…, đại sư…”, bỗng nhiên Tiểu Tử e dè mở miệng.
Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đều quay đầu lại nhìn.
“Đại sư, ta…, ta không biết cưỡi ngựa!” Tiểu Tử cô nương ảo não nói trong làn nước mắt.
Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn một lượt Tiểu Tử rồi đánh giá trong lòng. “Nàng ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, trong lúc cấp bách thế này sợ là không kịp học cưỡi ngựa rồi.” Vừa nghĩ, Mạnh Kỳ vừa nhớ tới lúc trước Giang Chỉ Vi đã khuyên hắn học lấy một thân khinh công là hết sức có lý. Nếu không thể theo kịp người khác thì trong úc chiến đấu cấp bách, người ta sao có thể bảo hộ cho mình?
Thấy Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn chỉ nhìn mình mà không nói gì, Tiểu Tử nhất thời hoảng sợ, khẩn trương nói. “Đại sư, ta có thể học cưỡi ngựa, xin đừng bỏ ta lại.”
Mạnh Kỳ nhìn nàng một lượt, thấy vạt áo vẫn còn vương lại không ít vết máu thì thở dài. Lúc trước phân phó mọi người kiểm tra thi thể, Tiểu Tử cô nương này tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nội tâm Mạnh Kỳ chỉ còn biết than nhẹ một tiếng, dựa vào ông trời không bằng tự mình ra tay giúp người ta.
“Hiện giờ mới học thì sợ là không kịp rồi. Tiểu Tử cô nương, nếu cô nương không chê thì có thể cùng cưỡi ngựa với tiểu tăng.” Mạnh Kỳ tuyên một tiếng Phật hiệu, cốt để mọi người nhớ hắn là người xuất gia, cũng để Tiểu Tử khỏi do dự về thân phận nam nữ của hai người. Hơn nữa, thực sự trong lòng Mạnh Kỳ cũng không có tâm địa đành lòng vứt bỏ nàng.
Tiểu Tử cô nương hơi ngẩn ra một lát, đôi mắt đang còn giăng một tầng sương mỏng liền chắp tay trước ngực. “Đại sư có tâm địa Bồ Tát, tiểu nữ cúi đầu tạ ơn.”
Hướng Huy ở sau lưng Mạnh Kỳ vô thức nhếch miệng. Cứ theo ý hắn thì loại thiếu nữ trói gà không chặt này căn bản không cần quan tâm, cứ tìm chỗ nào thoáng đãng khoái hoạt một hồi rồi ném lại chỗ nào đó là xong, khỏi vướng bận.
Tề Chính Ngôn không ngăn cản quyết định của Mạnh Kỳ, chỉ hơi gật đầu, bảo trì thái độ trầm mặc mang đầy ý tứ.
“Tiểu Tử cô nương, ngươi ngồi ở phía sau nhớ nắm lấy tăng bào của ta.” Mạnh Kỳ đưa tay đỡ Tiểu Tử lên ngựa, vừa nói.
Lời vừa nói xong thì trong lòng khẽ động, cảm giác khi để một người chưa hề quen biết ngồi phía sau mình như có điều vô lễ nên vội sửa. “Tiểu Tử cô nương, hay là ngươi ngồi phía trước ta đi, tiểu tăng lo cô sẽ bị ngã ra sau mất.”
Tiểu Tử không dị nghị gì liền chuyển lên phía trước ngồi. Mạnh Kỳ lên ngựa, hai tay vòng ra trước cầm chặt dây cương.
Sắc mặt Tiểu Tử hơi ửng đỏ nhưng không quá thẹn thùng. Dù sao Mạnh Kỳ lúc này cũng mang hình hài của một tiểu tăng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi thôi.
Tề Chính Ngôn cưỡi một con ngựa, dắt theo một con ngựa khác nhìn Mạnh Kỳ gật đầu. “Chân Định sư đệ, ta còn lo ngươi quá ít kinh nghiệm giang hồ nữa đó.”
Mạnh Kỳ ngượng ngùng nói. “Đúng là quá ít, lúc trước mới bị người bán hàng rong lừa gạt, bất quá sai lầm lớn nhất không phải chuyện đó mà là chuyện xông vào trà quán hỏi đường. Nếu chúng ta ở trên đường đi, tùy tiện ngăn một người đi đường lại hỏi thì khả năng bị người ám sát sẽ gần như không có rồi.”
Sau trận chiến vừa rồi, hắn cẩn thận suy xét lại một lần những điều được mất, phát hiện ra bản thân làm việc còn rất ngây thơ. Hắn cũng rõ thiên phú của hắn kém xa so với mấy người Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn, nếu không lấy cần cù tu luyện và rút kinh nghiệm qua từng trận chiến đề bù đắp lại thì tương lai còn rất nhiều điều để lo lắng.
Yên lặng nghe Mạnh Kỳ nói, Tề Chính Ngôn cũng quay đầu sang một bên, mắt nhìn về phía trước thấp giọng nói. “Cũng là sơ sót của ta.”
Mạnh Kỳ nghe vậy chỉ cười khẽ, cũng không nói gì thêm, tháo ngọc bội trên người xuống quăng về phía tên thiếu gia giàu có, sau đó giục ngựa tiến về phía trước, cất vang giọng nói. “Đây là tiền trả cho mấy con ngựa.”
Tên thiếu gia bắt lấy ngọc bội, gương mặt sững sờ, nhìn theo dấu Mạnh Kỳ biến mất dần trong làn bụi ở phía cuối con đường rồi lẩm bẩm. “Hắn quả thực đã trả thù lao rồi!”
Khối ngọc bội này trong sáng không tỳ vết, xem ra giá trị không nhỏ. Hắn thực không nghĩ tới tình huống này. Tên hòa thượng giết người như cỏ rác lại có thể như thế thỏa thuận với hắn, rồi trả thù lao không sai lời?!
Nếu là người khác, nhất định sẽ nổi lòng tham mà giữ lại cho mình!
***
“Không phải hóa duyên sao?” Tề Chính Ngôn thấy Mạnh Kỳ ném ngọc bội cho tên thiếu gia thì ngạc nhiên hỏi, “nơi này là Luân Hồi thế giới, có thể dùng nắm đấm để giải quyết mọi sự đó.”
Dù sao, ở trong thế giới này, không có ai biết bọn họ là ai, làm xong nhiệm vụ là có thể rời đi.
Mạnh Kỳ vẫn giữ bộ dáng tươi cười như trước, ra vẻ nghiêm chỉnh nói. “Nếu cứ ở nơi xa lạ rồi để cho dục vọng làm chủ, vi phạm nguyên tắc hành động của mình thì so với việc làm bừa có gì khác nhau? Tại Luân Hồi thế giới, ta thấy càng nên nghiêm khắc với bản thân mình hơn, nếu không sau mỗi lần nhiệm vụ đưa tới, tâm tính nhất định sẽ đại biến, hóa thành Tu La, vĩnh viễn rơi vào khổ hải không chừng.”
Hắn cũng không suy nghĩ quá sâu, chỉ cảm thấy bản thân nên kiên trì giữ lấy tín niệm, không muốn cuối cùng rơi vào cảnh hối hận không thể tự tay giết chết chính mình.
Mặt khác, đã có được tiểu Ngọc Phật rồi, hắn cũng không muốn giữ lại khối ngọc bội kia nữa.
Tề Chính Ngôn ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, ngữ khí chợt đượm buồn. “Liệu có kiên trì được không? Lục Đạo Luân Hồi chi chủ ban bố nhiệm vụ, không hoàn thành liền gạt bỏ. Ngươi vẫn nguyện ý sát nhân thành nhân, lập địa thành Phật?”
“Chuyện này…”, Tề Chính Ngôn không dám nghĩ xa xôi thêm nữa, chỉ thở dài rồi nói tiếp, “hiện tại không có cách nào khác, chỉ đành đợi vậy. Nhưng chúng ta cũng cần dữ trữ nhiều thiện công một chút, đề phòng khi nhiệm vụ thất bại sẽ bị khấu trừ.”
Tiếng vó ngựa vang động trên con đường để lại phía sau từng đám bụi đỏ. Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đều trở nên trầm mặc. Hai ngày sau, bốn người còn cách Thiếu Lâm không xa. Suốt ngày cưỡi ngựa không dừng như đang trốn chạy, bởi vậy cũng không gặp thêm kẻ thù hay trận chiến nào.
“Phía trước có giao lộ, chúng ta giấu lũ ngựa vào núi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này là sẽ tới.” Mạnh Kỳ hướng Tiểu Tử và Hướng Huy truyền đạt lại sau khi đã thống nhất quyết định cùng Tề Chính Ngôn.
Dựa vào những dấu hiệu trước mắt, kẻ muốn ám sát bọn họ chắc không ngờ bọn họ lại chạy trốn nhanh như vậy nên khó mà đuổi kịp, nhưng cả Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn đều không dám chắc đối phương có dùng bồ câu đưa tin để liên lạc, thông báo cho đồng bọn ở xung quanh hay không nên hiện giờ không thể đi đường lớn nữa rồi. Nếu chuyển sang đi đường nhỏ, trèo đèo lội suối thì thủ hạ của Đóa Nhi Sát dù nhiều cũng không cách nào phong tỏa hết được.
Đối với quyết định của hai người bọn họ, Hướng Huy cùng Tiểu Tử cô nương tất nhiên là không có ý kiến phản đối gì.
Lúc này, trời sắp chạng vạng tối. Mưa bay phất phơ cản trở tầm nhìn. Mạnh Kỳ đột nhiên cảm giác dưới chân tuấn mã đạp trúng vật gì đó liền đằng không bay lên, mang theo Tiểu Tử rất nhanh lùi lại.
Tiếp đó, hơn mười mũi tên Bạch Vũ dài phát ra thanh âm kỳ quái quyên qua màn mưa, từ rừng cây bên cạnh phòng thẳng tới đám người Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn.