Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Đám người Kỷ Tân, Nhạc Thi Thi há miệng kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng chặt, thậm chí nghĩ đến không biết tai mình có nghe nhầm không.
Mục Sơn là người đứng đầu mười tám đường thủy ở phía nam, trong thiên hạ được xem là nhất lưu cao thủ, là huynh đệ kết nghĩa với Tông Sư, năm nay lão đã gần sáu mươi mà lại bị tên tiểu hòa thượng tuổi mới được mười sáu sỉ nhục.
Dù nguyên nhân thế nào thì ai nghe qua cũng cảm thấy kinh hãi.
Cứ cho là hắn bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào so sánh với người đắm chìm trong đao pháp đã vài chục năm nay như Mục Sơn, đương nhiên lão không phải là kẻ hữu danh vô thực.
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác? Bất giác, mọi người đều suy đoán như vậy.
Trong phòng, sau khi nghe Mục Hằng Thiên nói xong, khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ mím lại như đang suy nghĩ thử chuyện này sẽ ra sao? Không lẽ hết đánh già,giờ đánh trẻ?
Kỳ thật, hắn biết rõ trong giang hồ có rất nhiều ân oán, hắn toàn thắng trước Mục Sơn, không cho lão chút mặt mũi nào thì tất nhiên sẽ có nhi tử, đồ đệ vì đạo hiếu mà đứng ra khiêu chiến, quyết rửa sạch hổ thẹn vừa rồi.
Giang hồ là thế này a… Mạnh Kỳ thầm than một tiếng, nói với giọng bình thản: “Bần tăng và Mục thí chủ chỉ là luận bàn(*) vài chiêu, may mắn chiếm được chút thượng phong, tại sao mọi người lại cho là sỉ nhục? Xin mời Mục tiểu thí chủ trở về.”
(*) Luận bàn: giao đấu thử.
Tuy hắn trả lời với Ninh Đạo Cổ hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến đám người Nhiếp Dao cảm thấy như sét đánh ngang tai, hồn vía lên mây, giật mình hoảng hốt như từ trong các mộng tỉnh dậy. Tuổi của tên hòa thượng này rõ ràng không lớn nhưng lẽ nào có thể thắng được Mục Sơn? Chuyện này khó mà tin được!
Có khi hắn có thuật trú nhan(*), cải lão hoàn đồng cũng nên? Hoặc cũng có thể tuy hắn còn trẻ nhưng đã gặp được kỳ ngộ, được người khác truyền cho sáu mươi năm công lực?
(*) Trú nhan: Giữ cho khuôn mặt trẻ mãi không già.
Nếu quả thật rơi vào trường hợp thứ hai thì ngẫm lại cuộc đời mình sống đến bằng này tuổi đầu mà còn vô dụng.
Mục Hằng Thiên vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, chắp tay nói: “Sau ngày hôm ấy, cha ta cứ để chuyện này ở trong lòng, thường than thở rằng ‘đao pháp của Pháp Sư thông thần, không thể lấy lẽ thường mà đoán, ta sống hơn nửa đời đã qua mà vẫn còn vô dụng’. Tại hạ không đành lòng thấy phụ thân như vậy nên tuy biết rõ mọi chuyện chỉ là luận bàn nhưng giờ không thể không mặt dày đứng ra khiêu chiến, kính xin Pháp Sư đồng ý.”
Mạnh Kỳ đang định cự tuyệt thì chợt nhớ tới một chuyện, hiện giờ tiếng tăm của hắn trên giang hồ hầu như không có, do đó có nhiều chuyện muốn nhưng không dễ làm, có nói thì người khác cũng không tin, hắn thở dài nói: “Tấm lòng hiếu thuận của Mục tiểu thí chủ thật đáng khen, thôi thì bần tăng đành xấu luận bàn một phen vậy. Ta cho thí chủ năm cơ hội, nếu có thể làm bần tăng rời khỏi bồ đoàn thì nghĩa là ta bại.”
Khẩu khí thật lớn! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong bụng đám người Nhạc Thi Thi, Nhiếp Dao, hắn là ai mà dám tiếp năm chiêu của Mục Hằng Thiên trong khi ngồi một chỗ, người không nhúc nhích, chân không di chuyển chứ!
Mục Hằng Thiên có hi vọng đạt tới cảnh giới Tông sư, hiện y chỉ kém Vưu Đồng Quang, Thôi Cẩm Hoa, Thân Hầu một chút, nói thẳng ra thì hắn còn mạnh hơn cha hắn, trừ khi có Tông sư ở đây, còn ai có thể đấu lại y?
Lúc này, Mục Hằng Thiên biết rõ vị Chân Định Pháp Sư có thực lực nên mới nói về phương pháp luận bàn như thế, y rút trường đao, cung kính thi lễ: "Kính xin Pháp Sư chỉ giáo."
Nói xong, hắn đẩy cửa thiện phòng(*) vác đao vào.
(*) Thiện phòng: Phòng dùng để tĩnh tâm.
Mười mấy ánh mắt của đám người Nhạc Thi Thi, Ninh Đạo Cổ mở to, chăm chú nhìn vào trong phòng, cửa thiện phòng không lớn bị dáng người của Mục Hằng Thiên che khuất tầm nhìn. Bọn họ chỉ thấy được ánh đao lấp lóe, rồi nghe năm tiếng “coong coong” vang lên, sau đó chỉ thấy sắc mặt Mục Hằng Thiên cực kỳ khó coi ra khỏi cửa, xoay người lại cúi chào, cay đắng nói:
“Đao pháp của Pháp Sư quả là thần kỳ, tại hạ đã quá ngông cuồng tự đại.”
"A di đà phật, đao pháp là vật ngoại thân, Mục tiểu thí chủ đã quá chấp nhất(*) rồi."
(*) Chấp nhất: để bụng/giữ mãi trong lòng.
Thanh âm không lớn từ bên trong thiện phòng truyền ra, tuy đám người Ninh Đạo Cổ, Kỷ Tân không tận mắt chứng kiến nhưng chỉ dựa vào âm thanh của trận chiến cũng hiểu được đạo hạnh của vị cao nhân này, lúc này nhìn vị tiểu hòa thượng ngồi trên bồ đoàn càng mang thêm vẻ xuất trần thoát tục.
Mục Hằng Thiên thở dài một tiếng: "Đa tạ Pháp Sư chỉ giáo, hôm nay tại hạ đã biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
Nói xong, y quay đầu rời đi, bước được vài bước thì tâm tình đã như lúc đầu, người ngoài không nhận ra được mặt y có chút nào khác thường.
“Hài, si nhi(*)." Tiếng than khẽ truyền đến tai đám người Ninh Đạo Cổ làm trong lòng mỗi người không khỏi dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, tất cả ngơ ngác nhìn vị Pháp Sư mặc tăng bào màu xám tro đang cúi đầu tụng kinh.
(*) Si nhi: đứa con ngốc.
Đối với biểu hiện cao tăng đắc đạo vừa rồi của mình, Mạnh Kỳ cực kỳ hài lòng, xem ra bước đầu hình tượng cao nhân đã được xây dựng, chỉ tiếc ở chỗ là hắn không có duyên và chưa luyện được khai khiếu, chưởng phong, chỉ phong gì gì đó, chứ không thì lúc nãy hắn đã phất tay áo, dụng lực khép từ từ cửa phòng lại, che giấu đi mình trong phòng đang tụng kinh thì hình ảnh cao nhân của hắn còn cao thêm một bậc.
Thực ra Mạnh Kỳ cũng thích thú việc làm ra chuyện náo động, tỏ ra dáng vẻ cao nhân tiêu sái, hắn biết rất rõ ràng, chỉ cần không phải ở đâu và lúc nào cũng làm vậy thì cũng không ảnh hưởng đến việc chính lắm, vậy thì có gì phải xấu hổ, được trọng vọng ai mà không thích chứ?
Ai, bây giờ bất kể là tự mình nhảy xuống khép cửa hay bảo người khác đóng giúp thì đều làm mất hình tượng cao nhân a!
Mạnh Kỳ làm ngơ, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Sau một lúc, tri khách tăng(*)khép cửa phòng lại, lúc này đám người Ninh Đạo Cổ mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương sự kinh ngạc không thể che giấu.
Cao thủ như Mục Hằng Thiên mà cũng không có cách nào trong năm đao khiến cho Chân Định Pháp Sư phải đứng dậy hoặc di chuyển, như vậy chứng tỏ đao pháp của vị này không phải đã quá mức khủng bố sao? Chẳng lẽ Thần Chi Thuyết(*) không phải chỉ là chuyện khuyếch đại ư?
(*) Thông Thần Chi Thuyết: câu chuyện Thông Thần.
Tin tức này khiến khắp giang hồ sôi sục, tất cả đều đứng ngồi không yên, chỉ cần nghe tin là ai nấy đều xuất môn, khoe khoang bản thân đã trải qua vô số chuyện để được ghi lại trong sử sách giang hồ, chỉ có Giang Nam Tứ Anh Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi Thi là còn ở lại trong sân, có vẻ như muốn chờ Chân Định Pháp Sư đả tọa xong xuôi sẽ đến bắt chuyện vài câu, xin hắn chỉ điểm vài chỗ.
Tuy nói đao kiếm không cùng đường nhưng đại đạo đều xuất phát từ một điểm, do đó ắt có chỗ giống nhau.
Yên lặng ngồi tính toán thời gian một lúc, Mạnh Kỳ đẩy cửa phòng ra ngoài.
"Chân Định Pháp Sư, tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lúc trước cho rằng người chỉ là tăng nhân bình thường." Ninh Đạo Cổ không có ý che giấu nên thoải mái nói thẳng, có lẽ y muốn dùng cách này để rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Bản thân Mạnh Kỳ học kiếm không được nên nhìn thấy kẻ đeo trường kiếm này cũng không có chút cảm tình nhưng vẫn cười hành lễ nói: "Không sao, người xuất gia không cầu hư danh."
Hừ, xưa nay ta chưa từng coi mình là kẻ xuất gia a.
“Pháp Sư thật đúng là cao tăng.” Mặc dù câu này dùng cho một tên hòa thượng tuổi còn nhỏ có chút không phù hợp nhưng Kỷ Tân vẫn tươi cười nịnh nọt nói.
Nhạc Thi Thi nhìn bên hông Mạnh Kỳ có đeo giới đao(*) nên tò mò hỏi: "Không biết Pháp Sư xuất thân ở môn phái nào mà có đao pháp đạt đến mức thông thần như thế?"
(*) Giới đao: dao của thầy tu, theo giới luật thì chỉ dùng để cắt đồ vật chứ không được dùng để sát sinh.
“Bần tăng chỉ là tán tu, bất ngờ gặp được kỳ ngộ thôi.” Mạnh Kỳ cố ý nói như vậy để bọn hắn truyền bá ra bên ngoài.
"Kỳ ngộ a. . ." Mắt hai nữ tử Nhạc Thi Thi, Niếp Dao sáng lên, hình như đang tưởng tượng mình cũng có thể gặp kỳ ngộ như vị tiểu hòa thượng này.
Sắc mặt Ninh Đạo Cổ và Kỷ Tân vẫn bình thường, không nhìn ra được hai người bọn họ đang nghĩ gì.
Nói chuyện một lúc, trong lúc bọn họ đang mừng rỡ vì được kết giao với một cao thủ chân chính thì sắc mặt Mạnh Kỳ nghiêm lại, nói: “Bần tăng yêu thích thanh tịnh, vài ngày nữa nếu có người lại muốn khiêu chiến thì xin các vị nói lại rằng ta không có ở đây, ha ha, đêm nay quả thật bần tăng cũng có việc phải ra ngoài thăm bằng hữu nên thực sự là không ở lại chỗ này.”
“Tại hạ đã rõ.” Mặt Ninh Đạo Cổ tươi cười đáp, có thể giúp vị cao thủ Chân Định Pháp Sư này một tay cũng là một vinh hạnh lớn.
Đến chiều thì tin tức đã nhanh chóng truyền ra, tất cả nhân sĩ giang hồ trong Thiên Định Thành và những người bình thường nhưng yêu thích nghe chuyện giang hồ đều biết đến vị Chân Định Pháp Sư tuổi chừng được mười sáu nhưng võ công cao tuyệt đỉnh, có thể ung dung ngồi bất động đón năm đao của Mục Hằng Thiên.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều nhân sĩ võ lâm tự phụ thân thủ của mình kéo đến ngôi miếu đổ nát, nỗ lực khiêu chiến. Dù sao thì vị Chân Định Pháp Sư mới xuất núi kia cũng là tăng nhân, bình thường sẽ không làm bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng của người khác, nếu khiếu chiến với vị Pháp Sư này mà có thua thì cũng không bị ai chê cười, ngược lại nếu thắng thì thanh danh lập tức tăng vọt, trở thành một vị Tông sư chỉ dưới vài người!
Cũng may lúc trước Mạnh Kỳ đã dặn dò nên đám người Giang Nam Tứ Anh Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi Thi lấy cớ hắn không ở đây nên chặn được nhóm người này.
Mạnh Kỳ tiếp tục theo dõi Vưu Phủ rồi sẵn tiện đường đi dạo bên ngoài Phủ Thành chủ. Đến trưa ngày hôm sau, hắn cải trang, lần thứ hai đến đường Cây Hòe.
Bên ngoài Thu Thiền Đường có treo một tấm mộc bài, viết: “Hôm nay có bán Vong Ưu Dược.” Thấy thế, Mạnh Kỳ gật đầu bước vào tiệm.
Lão chưởng quỹ nhìn Mạnh Kỳ một chút, ánh mắt đảo bốn phía, nói: “Đã liên lạc được với một vị Tương Thần, người cũng đồng ý, kính mời quý khách cho biết thân phận, xuất ra Huyễn Hình Đại Pháp để xác định.”
"Xuất ra để cho biết thân phận?" Tuy Mạnh Kỳ biết rõ nhưng vẫn hỏi, lòng thầm thở nhẹ một hơi, có thể liên lạc lên trên chắc không phải là Thân Hầu.
Thanh âm già nua của lão chưởng quỹ nói: “Có không ít kẻ lợi dụng nhờ nhiệm vụ mà bố trí phương thức đối phó với Tương Thần, nếu không nói rõ thân phận thì làm sao sau này chúng ta trả thù? Hơn nữa, nếu sau đó khách nhân quỵt nợ thì chúng ta biết tìm ai để đòi, quý khách yên tâm, ta đảm bảo không tiết lộ thân phận.”
Nói đến chuyện ngày sau trả thù, lão này đúng là thẳng thắn.
"Được." Mạnh Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý, gật đầu đáp ứng rồi theo chưởng quỹ vào phòng nhỏ phía sau.
Gỡ đấu bồng(*) xuống, Mạnh Kỳ nói luôn: "Bần tăng là Chân Định."
(*) Đấu bồng: nón tre rộng vành có dán giấy dầu để đi mưa.
"Hóa ra là Chân Định Pháp Sư, ha ha, thảo nào tuổi còn trẻ mà đã có võ công đáng sợ như thế, chẳng trách muốn đối phó với Vưu gia." Lão chưởng quỹ chợt tỉnh ngộ, hiển nhiên vừa rồi Mạnh Kỳ đã lấy ra Huyễn Hình Đại Pháp bộc lộ thân phận là truyền nhân của Tuyết Thần Cung.
Cái tên Chân Định Pháp Sư lão cũng mới nghe từ tối hôm qua, lúc đầu còn chưa tin một tiểu hòa thượng có thể đánh bại Mục Hằng Thiên.
Tuy vậy, người có tên, cây có bóng, lão chưởng quỹ vẫn rất hoài nghi thân phận của Mạnh Kỳ, sau khi tiếp nhận phần đầu Huyễn Hình Đại Pháp do Mạnh Kỳ sao chép, lão cẩn thận xem qua một lượt.
"Trong vòng ba ngày, chắc chắn chúng ta sẽ đem Vưu Hoằng Bác đến trước mặt Pháp Sư, đến lúc đó làm phiền Pháp Sư giao phó phần còn lại." Lão chưởng quỹ đứng dậy tiễn khách, cũng không hỏi vì sao Mạnh Kỳ có đủ thực lực ra tay mà lại nhờ đến Thập Nhị Tương Thần.
Lúc này, Mạnh Kỳ đã rời đi, trong đầu hắn cũng nảy sinh suy nghĩ: loại người liên lạc với bên ngoài như lão chương quỹ có lẽ cũng không biết được bao nhiêu chuyện quan trọng, nếu bây giờ đối phó với lão thì không khác nào đánh rắn động cỏ.
Hơn nữa, Thập Nhị Tương Thần hành sự bí ẩn, hơn phân nửa liên lạc là qua ám ký nên không dễ dàng theo dõi. Cho dù có theo dõi nhất cử nhất động của lão chưởng quỹ thì cũng không thu hoạch được bao nhiêu. Nếu như có thể nắm bắt Thập Nhị Tương Thần dễ dàng như thế thì có lẽ tổ chức này đã bị tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi.
Rời khỏi đường Cây Hòe, dòng người trên đường lớn thật đông đúc, hầu như ai nấy đều mang theo đao kiếm, Mạnh Kỳ ngước nhìn trời, mây đen đang kéo đến, không khí ngột ngạt, có lẽ sắp mưa to.
Hài, mấy ngày nay xảy ra không biết bao nhiêu chuyện lớn bất ngờ... Mạnh Kỳ tự cảm thán một câu.
Mục Sơn là người đứng đầu mười tám đường thủy ở phía nam, trong thiên hạ được xem là nhất lưu cao thủ, là huynh đệ kết nghĩa với Tông Sư, năm nay lão đã gần sáu mươi mà lại bị tên tiểu hòa thượng tuổi mới được mười sáu sỉ nhục.
Dù nguyên nhân thế nào thì ai nghe qua cũng cảm thấy kinh hãi.
Cứ cho là hắn bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào so sánh với người đắm chìm trong đao pháp đã vài chục năm nay như Mục Sơn, đương nhiên lão không phải là kẻ hữu danh vô thực.
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác? Bất giác, mọi người đều suy đoán như vậy.
Trong phòng, sau khi nghe Mục Hằng Thiên nói xong, khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ mím lại như đang suy nghĩ thử chuyện này sẽ ra sao? Không lẽ hết đánh già,giờ đánh trẻ?
Kỳ thật, hắn biết rõ trong giang hồ có rất nhiều ân oán, hắn toàn thắng trước Mục Sơn, không cho lão chút mặt mũi nào thì tất nhiên sẽ có nhi tử, đồ đệ vì đạo hiếu mà đứng ra khiêu chiến, quyết rửa sạch hổ thẹn vừa rồi.
Giang hồ là thế này a… Mạnh Kỳ thầm than một tiếng, nói với giọng bình thản: “Bần tăng và Mục thí chủ chỉ là luận bàn(*) vài chiêu, may mắn chiếm được chút thượng phong, tại sao mọi người lại cho là sỉ nhục? Xin mời Mục tiểu thí chủ trở về.”
(*) Luận bàn: giao đấu thử.
Tuy hắn trả lời với Ninh Đạo Cổ hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến đám người Nhiếp Dao cảm thấy như sét đánh ngang tai, hồn vía lên mây, giật mình hoảng hốt như từ trong các mộng tỉnh dậy. Tuổi của tên hòa thượng này rõ ràng không lớn nhưng lẽ nào có thể thắng được Mục Sơn? Chuyện này khó mà tin được!
Có khi hắn có thuật trú nhan(*), cải lão hoàn đồng cũng nên? Hoặc cũng có thể tuy hắn còn trẻ nhưng đã gặp được kỳ ngộ, được người khác truyền cho sáu mươi năm công lực?
(*) Trú nhan: Giữ cho khuôn mặt trẻ mãi không già.
Nếu quả thật rơi vào trường hợp thứ hai thì ngẫm lại cuộc đời mình sống đến bằng này tuổi đầu mà còn vô dụng.
Mục Hằng Thiên vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, chắp tay nói: “Sau ngày hôm ấy, cha ta cứ để chuyện này ở trong lòng, thường than thở rằng ‘đao pháp của Pháp Sư thông thần, không thể lấy lẽ thường mà đoán, ta sống hơn nửa đời đã qua mà vẫn còn vô dụng’. Tại hạ không đành lòng thấy phụ thân như vậy nên tuy biết rõ mọi chuyện chỉ là luận bàn nhưng giờ không thể không mặt dày đứng ra khiêu chiến, kính xin Pháp Sư đồng ý.”
Mạnh Kỳ đang định cự tuyệt thì chợt nhớ tới một chuyện, hiện giờ tiếng tăm của hắn trên giang hồ hầu như không có, do đó có nhiều chuyện muốn nhưng không dễ làm, có nói thì người khác cũng không tin, hắn thở dài nói: “Tấm lòng hiếu thuận của Mục tiểu thí chủ thật đáng khen, thôi thì bần tăng đành xấu luận bàn một phen vậy. Ta cho thí chủ năm cơ hội, nếu có thể làm bần tăng rời khỏi bồ đoàn thì nghĩa là ta bại.”
Khẩu khí thật lớn! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong bụng đám người Nhạc Thi Thi, Nhiếp Dao, hắn là ai mà dám tiếp năm chiêu của Mục Hằng Thiên trong khi ngồi một chỗ, người không nhúc nhích, chân không di chuyển chứ!
Mục Hằng Thiên có hi vọng đạt tới cảnh giới Tông sư, hiện y chỉ kém Vưu Đồng Quang, Thôi Cẩm Hoa, Thân Hầu một chút, nói thẳng ra thì hắn còn mạnh hơn cha hắn, trừ khi có Tông sư ở đây, còn ai có thể đấu lại y?
Lúc này, Mục Hằng Thiên biết rõ vị Chân Định Pháp Sư có thực lực nên mới nói về phương pháp luận bàn như thế, y rút trường đao, cung kính thi lễ: "Kính xin Pháp Sư chỉ giáo."
Nói xong, hắn đẩy cửa thiện phòng(*) vác đao vào.
(*) Thiện phòng: Phòng dùng để tĩnh tâm.
Mười mấy ánh mắt của đám người Nhạc Thi Thi, Ninh Đạo Cổ mở to, chăm chú nhìn vào trong phòng, cửa thiện phòng không lớn bị dáng người của Mục Hằng Thiên che khuất tầm nhìn. Bọn họ chỉ thấy được ánh đao lấp lóe, rồi nghe năm tiếng “coong coong” vang lên, sau đó chỉ thấy sắc mặt Mục Hằng Thiên cực kỳ khó coi ra khỏi cửa, xoay người lại cúi chào, cay đắng nói:
“Đao pháp của Pháp Sư quả là thần kỳ, tại hạ đã quá ngông cuồng tự đại.”
"A di đà phật, đao pháp là vật ngoại thân, Mục tiểu thí chủ đã quá chấp nhất(*) rồi."
(*) Chấp nhất: để bụng/giữ mãi trong lòng.
Thanh âm không lớn từ bên trong thiện phòng truyền ra, tuy đám người Ninh Đạo Cổ, Kỷ Tân không tận mắt chứng kiến nhưng chỉ dựa vào âm thanh của trận chiến cũng hiểu được đạo hạnh của vị cao nhân này, lúc này nhìn vị tiểu hòa thượng ngồi trên bồ đoàn càng mang thêm vẻ xuất trần thoát tục.
Mục Hằng Thiên thở dài một tiếng: "Đa tạ Pháp Sư chỉ giáo, hôm nay tại hạ đã biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
Nói xong, y quay đầu rời đi, bước được vài bước thì tâm tình đã như lúc đầu, người ngoài không nhận ra được mặt y có chút nào khác thường.
“Hài, si nhi(*)." Tiếng than khẽ truyền đến tai đám người Ninh Đạo Cổ làm trong lòng mỗi người không khỏi dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, tất cả ngơ ngác nhìn vị Pháp Sư mặc tăng bào màu xám tro đang cúi đầu tụng kinh.
(*) Si nhi: đứa con ngốc.
Đối với biểu hiện cao tăng đắc đạo vừa rồi của mình, Mạnh Kỳ cực kỳ hài lòng, xem ra bước đầu hình tượng cao nhân đã được xây dựng, chỉ tiếc ở chỗ là hắn không có duyên và chưa luyện được khai khiếu, chưởng phong, chỉ phong gì gì đó, chứ không thì lúc nãy hắn đã phất tay áo, dụng lực khép từ từ cửa phòng lại, che giấu đi mình trong phòng đang tụng kinh thì hình ảnh cao nhân của hắn còn cao thêm một bậc.
Thực ra Mạnh Kỳ cũng thích thú việc làm ra chuyện náo động, tỏ ra dáng vẻ cao nhân tiêu sái, hắn biết rất rõ ràng, chỉ cần không phải ở đâu và lúc nào cũng làm vậy thì cũng không ảnh hưởng đến việc chính lắm, vậy thì có gì phải xấu hổ, được trọng vọng ai mà không thích chứ?
Ai, bây giờ bất kể là tự mình nhảy xuống khép cửa hay bảo người khác đóng giúp thì đều làm mất hình tượng cao nhân a!
Mạnh Kỳ làm ngơ, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Sau một lúc, tri khách tăng(*)khép cửa phòng lại, lúc này đám người Ninh Đạo Cổ mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương sự kinh ngạc không thể che giấu.
Cao thủ như Mục Hằng Thiên mà cũng không có cách nào trong năm đao khiến cho Chân Định Pháp Sư phải đứng dậy hoặc di chuyển, như vậy chứng tỏ đao pháp của vị này không phải đã quá mức khủng bố sao? Chẳng lẽ Thần Chi Thuyết(*) không phải chỉ là chuyện khuyếch đại ư?
(*) Thông Thần Chi Thuyết: câu chuyện Thông Thần.
Tin tức này khiến khắp giang hồ sôi sục, tất cả đều đứng ngồi không yên, chỉ cần nghe tin là ai nấy đều xuất môn, khoe khoang bản thân đã trải qua vô số chuyện để được ghi lại trong sử sách giang hồ, chỉ có Giang Nam Tứ Anh Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi Thi là còn ở lại trong sân, có vẻ như muốn chờ Chân Định Pháp Sư đả tọa xong xuôi sẽ đến bắt chuyện vài câu, xin hắn chỉ điểm vài chỗ.
Tuy nói đao kiếm không cùng đường nhưng đại đạo đều xuất phát từ một điểm, do đó ắt có chỗ giống nhau.
Yên lặng ngồi tính toán thời gian một lúc, Mạnh Kỳ đẩy cửa phòng ra ngoài.
"Chân Định Pháp Sư, tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lúc trước cho rằng người chỉ là tăng nhân bình thường." Ninh Đạo Cổ không có ý che giấu nên thoải mái nói thẳng, có lẽ y muốn dùng cách này để rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Bản thân Mạnh Kỳ học kiếm không được nên nhìn thấy kẻ đeo trường kiếm này cũng không có chút cảm tình nhưng vẫn cười hành lễ nói: "Không sao, người xuất gia không cầu hư danh."
Hừ, xưa nay ta chưa từng coi mình là kẻ xuất gia a.
“Pháp Sư thật đúng là cao tăng.” Mặc dù câu này dùng cho một tên hòa thượng tuổi còn nhỏ có chút không phù hợp nhưng Kỷ Tân vẫn tươi cười nịnh nọt nói.
Nhạc Thi Thi nhìn bên hông Mạnh Kỳ có đeo giới đao(*) nên tò mò hỏi: "Không biết Pháp Sư xuất thân ở môn phái nào mà có đao pháp đạt đến mức thông thần như thế?"
(*) Giới đao: dao của thầy tu, theo giới luật thì chỉ dùng để cắt đồ vật chứ không được dùng để sát sinh.
“Bần tăng chỉ là tán tu, bất ngờ gặp được kỳ ngộ thôi.” Mạnh Kỳ cố ý nói như vậy để bọn hắn truyền bá ra bên ngoài.
"Kỳ ngộ a. . ." Mắt hai nữ tử Nhạc Thi Thi, Niếp Dao sáng lên, hình như đang tưởng tượng mình cũng có thể gặp kỳ ngộ như vị tiểu hòa thượng này.
Sắc mặt Ninh Đạo Cổ và Kỷ Tân vẫn bình thường, không nhìn ra được hai người bọn họ đang nghĩ gì.
Nói chuyện một lúc, trong lúc bọn họ đang mừng rỡ vì được kết giao với một cao thủ chân chính thì sắc mặt Mạnh Kỳ nghiêm lại, nói: “Bần tăng yêu thích thanh tịnh, vài ngày nữa nếu có người lại muốn khiêu chiến thì xin các vị nói lại rằng ta không có ở đây, ha ha, đêm nay quả thật bần tăng cũng có việc phải ra ngoài thăm bằng hữu nên thực sự là không ở lại chỗ này.”
“Tại hạ đã rõ.” Mặt Ninh Đạo Cổ tươi cười đáp, có thể giúp vị cao thủ Chân Định Pháp Sư này một tay cũng là một vinh hạnh lớn.
Đến chiều thì tin tức đã nhanh chóng truyền ra, tất cả nhân sĩ giang hồ trong Thiên Định Thành và những người bình thường nhưng yêu thích nghe chuyện giang hồ đều biết đến vị Chân Định Pháp Sư tuổi chừng được mười sáu nhưng võ công cao tuyệt đỉnh, có thể ung dung ngồi bất động đón năm đao của Mục Hằng Thiên.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều nhân sĩ võ lâm tự phụ thân thủ của mình kéo đến ngôi miếu đổ nát, nỗ lực khiêu chiến. Dù sao thì vị Chân Định Pháp Sư mới xuất núi kia cũng là tăng nhân, bình thường sẽ không làm bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng của người khác, nếu khiếu chiến với vị Pháp Sư này mà có thua thì cũng không bị ai chê cười, ngược lại nếu thắng thì thanh danh lập tức tăng vọt, trở thành một vị Tông sư chỉ dưới vài người!
Cũng may lúc trước Mạnh Kỳ đã dặn dò nên đám người Giang Nam Tứ Anh Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi Thi lấy cớ hắn không ở đây nên chặn được nhóm người này.
Mạnh Kỳ tiếp tục theo dõi Vưu Phủ rồi sẵn tiện đường đi dạo bên ngoài Phủ Thành chủ. Đến trưa ngày hôm sau, hắn cải trang, lần thứ hai đến đường Cây Hòe.
Bên ngoài Thu Thiền Đường có treo một tấm mộc bài, viết: “Hôm nay có bán Vong Ưu Dược.” Thấy thế, Mạnh Kỳ gật đầu bước vào tiệm.
Lão chưởng quỹ nhìn Mạnh Kỳ một chút, ánh mắt đảo bốn phía, nói: “Đã liên lạc được với một vị Tương Thần, người cũng đồng ý, kính mời quý khách cho biết thân phận, xuất ra Huyễn Hình Đại Pháp để xác định.”
"Xuất ra để cho biết thân phận?" Tuy Mạnh Kỳ biết rõ nhưng vẫn hỏi, lòng thầm thở nhẹ một hơi, có thể liên lạc lên trên chắc không phải là Thân Hầu.
Thanh âm già nua của lão chưởng quỹ nói: “Có không ít kẻ lợi dụng nhờ nhiệm vụ mà bố trí phương thức đối phó với Tương Thần, nếu không nói rõ thân phận thì làm sao sau này chúng ta trả thù? Hơn nữa, nếu sau đó khách nhân quỵt nợ thì chúng ta biết tìm ai để đòi, quý khách yên tâm, ta đảm bảo không tiết lộ thân phận.”
Nói đến chuyện ngày sau trả thù, lão này đúng là thẳng thắn.
"Được." Mạnh Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý, gật đầu đáp ứng rồi theo chưởng quỹ vào phòng nhỏ phía sau.
Gỡ đấu bồng(*) xuống, Mạnh Kỳ nói luôn: "Bần tăng là Chân Định."
(*) Đấu bồng: nón tre rộng vành có dán giấy dầu để đi mưa.
"Hóa ra là Chân Định Pháp Sư, ha ha, thảo nào tuổi còn trẻ mà đã có võ công đáng sợ như thế, chẳng trách muốn đối phó với Vưu gia." Lão chưởng quỹ chợt tỉnh ngộ, hiển nhiên vừa rồi Mạnh Kỳ đã lấy ra Huyễn Hình Đại Pháp bộc lộ thân phận là truyền nhân của Tuyết Thần Cung.
Cái tên Chân Định Pháp Sư lão cũng mới nghe từ tối hôm qua, lúc đầu còn chưa tin một tiểu hòa thượng có thể đánh bại Mục Hằng Thiên.
Tuy vậy, người có tên, cây có bóng, lão chưởng quỹ vẫn rất hoài nghi thân phận của Mạnh Kỳ, sau khi tiếp nhận phần đầu Huyễn Hình Đại Pháp do Mạnh Kỳ sao chép, lão cẩn thận xem qua một lượt.
"Trong vòng ba ngày, chắc chắn chúng ta sẽ đem Vưu Hoằng Bác đến trước mặt Pháp Sư, đến lúc đó làm phiền Pháp Sư giao phó phần còn lại." Lão chưởng quỹ đứng dậy tiễn khách, cũng không hỏi vì sao Mạnh Kỳ có đủ thực lực ra tay mà lại nhờ đến Thập Nhị Tương Thần.
Lúc này, Mạnh Kỳ đã rời đi, trong đầu hắn cũng nảy sinh suy nghĩ: loại người liên lạc với bên ngoài như lão chương quỹ có lẽ cũng không biết được bao nhiêu chuyện quan trọng, nếu bây giờ đối phó với lão thì không khác nào đánh rắn động cỏ.
Hơn nữa, Thập Nhị Tương Thần hành sự bí ẩn, hơn phân nửa liên lạc là qua ám ký nên không dễ dàng theo dõi. Cho dù có theo dõi nhất cử nhất động của lão chưởng quỹ thì cũng không thu hoạch được bao nhiêu. Nếu như có thể nắm bắt Thập Nhị Tương Thần dễ dàng như thế thì có lẽ tổ chức này đã bị tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi.
Rời khỏi đường Cây Hòe, dòng người trên đường lớn thật đông đúc, hầu như ai nấy đều mang theo đao kiếm, Mạnh Kỳ ngước nhìn trời, mây đen đang kéo đến, không khí ngột ngạt, có lẽ sắp mưa to.
Hài, mấy ngày nay xảy ra không biết bao nhiêu chuyện lớn bất ngờ... Mạnh Kỳ tự cảm thán một câu.