-
Chương 24: 24: Tháng Tám Phần 4
Thanh Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy phong cảnh bốn mùa như lời Lan Thương nói.
Càng đi về phía đỉnh núi càng cảm thấy lạnh, phải khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài một cái áo choàng khác, lúc này mới miễn cưỡng chịu ổi.
Lan Thương thấy nàng lạnh, nói xin lỗi với nàng, tìm thêm một cái áo choàng khác choàng lên người Thanh Phong, tam tiểu thư ngày thường thanh nhã lúc này biến thành một con gấu con.
Đi thêm vài bước, trên con đường mòn bắt đầu ẩn hiện sương trắng, ngọn cây cũng treo sương.
Cảnh trí thay đổi hoàn toàn.
Đi vào trong rừng đột nhiên tuyết rơi, chung quanh trắng xóa một mảnh.
Thanh Phong nhìn thấy tuyết, vui sướng vạn phần, vội chỉ vào tay nải trong tay xa phu, nói: "Hôm nay tuyết rơi, đun tuyết pha trà, hương thơm thấm người."
"Nàng thật là biết thưởng thức." Lan Thương bắt lấy tay nàng: "Đi đường cẩn thận, coi chừng té ngã." Tuyết Diên ở phía sau che miệng cười thành tiếng: "Mau lại xem cô gia của chúng ta thực sự lo lắng cho tiểu thư."
Lan Thương nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn Thanh Phong, mắt ửng hồng, tay lại không buông.
Hắn trong lòng ghi nhờ lời Mục lão tướng quân nói, hai người nhìn ngượng ngùng quá.
Hai ngày qua hắn đã dốc hết sức lực để gần gũi với nàng hơn một chút, lời người từng trải nói đúng là có tác dụng.
Tới đỉnh núi lại là một thế giới khác.
Hồ nước trong xanh, xung quanh là hàng cây thẳng tắp và tuyết trắng, người đi qua tán cây, giống như trong tranh vẽ.
Mọi người nổi lên hứng thú, làm loạn ở trong rừng.
Lan Thương lắc lắc một cái cây, bông tuyết ồ ạt rơi xuống, rơi xuống cổ mọi người, cảm giác tê rần rần.
Thanh Phong chịu không nổi rụt rụt cổ, nàng cũng định dùng chân rung cây nhưng không thể chạm tới, có chút xấu hổ.
Mất hứng thu tay lại, cả người đột nhiên bay lên! Cúi đầu xem, Lan Thương đang ôm hai chân nàng ngẩng đầu cười, hắn khẽ gật đầu, Thanh Phong được hắn động viên, duỗi tay lắc lắc nhánh cây, một mảng tuyết lớn rơi xuống, Tuyết Diên cùng Tĩnh Niệm kêu lên, đều không phục, Tĩnh Niệm lập tức trèo lên cây, trong khoảng thời gian ngắn tiếng cười đùa vang một khoảng trời, cho đến hồi lâu mới tận hứng.
Lan Thương buông Thanh Phong xuống, thấy trên đầu trên người nàng đều phủ tuyết, lông mi ướt sũng, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Đêm nay bọn họ ở trong một căn nhà gỗ ở cánh rừng bên hồ, người miền núi hôm nay chuẩn bị một ít món ăn hoang dã nướng, bởi vì tuyết lớn, bọn họ dọn đến phòng Tiểu Thất Tĩnh Niệm ăn.
Mọi người đều muốn chơi tuyết nữa, vì thế ăn nhanh rồi chạy ra ngoài.
Tuyết Diên nháy mắt, kêu lên một tiếng "Tiểu Thất chờ ta" rồi cùng bọn họ đi.
Chỉ còn Thanh Phong và Lan Thương ở lại, hai người nhìn nhau một lát thì Lan Thương bật cười: "Nấu tuyết pha trà thì sao?"
Thanh Phong vừa nghe, chuyện này hay, mùa đông năm trước có thử qua, nhưng năm nay là lần đầu tiên nếm thử.
Hai người ôm tới một cái thùng gỗ, một trước một sau đi vào trong rừng lấy tuyết, lấy cho đầy một thùng rồi trở về phòng Lan Thương nấy tuyết.
Người miền núi chuẩn bị một bàn trà, trên bàn trà chén trà đầy đủ mọi thứ.
Thanh Phong đem tuyết đã nấu thành nước ra, sau đó pha trà cho Lan Thương.
Lan Thương cần lấy ly trà ngon đưa lên mũi ngửi ngửi, thanh nhã thơm ngọt, quả thực hương vị thơm hơn so với trước đây.
Một chút hứng thú nổi lên, hắn dứt khoát đem bàn trà dọn đến trước cửa sổ, một bên uống trà một bên thưởng tuyết.
Mãi cho đến đêm khuya, tuyết áp lư đỉnh, lò hỏa bùm bùm vang, chóp mũi Thanh Phong rụn một tầng mồ hôi mỏng.
Lan Thương đang uống trà nhìn thấy nàng đổ mồ hôi mỏng, nhịn không được duỗi tay sờ lên chóp mũi của nàng, sau đó tay chuyển qua má nàng...!Nhéo nhéo...!Thấy đôi mắt Thanh Phong mở to, nhịn không được trêu nàng: "Giống bánh gạo nếp."
"..."
Thanh Phong không phục, cũng vươn tay sờ lên mặt hắn, đầu ngón tay nàng rất mềm, động tác lại nhẹ, dừng ở trên mặt Lan Thương khiến hẳn cảm thấy tê dại, ánh mắt nhìn Thanh Phong cũng có chút thay đổi.
Thanh Phong cảm nhận được sự khác thường, cuống quýt rút tay về, đứng lên: "Ta mệt rồi, trở về nghỉ một lúc." Nàng kéo áo choàng mình lên, lại bị Lan Thương níu tay lại.
Hắn lập tức đứng trước mặt nàng, rất gần, thở dồn dập trên trán Thanh Phong, hai tay nắm lấy tay Thanh Phong, bàn tay Thanh Phong mềm nhũn, chiếc áo choàng rơi xuống, nàng muốn cúi người nhặt lên, gương mặt lại bị Lan Thương giữ lấy.
Thanh Phong không dám nhìn hắn, đôi mắt nhắm tịt lại, trái tim nhảy cẫng lên, cảm thấy hơi thở kia càng ngày càng gần, cuối cùng đáp xuống môi nàng.
Hai người đều có chút bối rối, cứ như vậy không biết nên làm thế nào.
Lan Thương dù sao cũng là nam nhân, một tay kéo Thanh Phong ôm vào lòng ngực, một tay ấn lên gáy nàng, hơi hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thích hợp.
Người trong ngực giống như một dòng nước, khiến Lan Thương muốn uống cạn.
Hầu kết hắn giật giật, đi tìm thứ mới mẻ trong miệng nàng.
Vừa tiến vào đã cảm thấy thơm ngọt, lưỡi nàng né tránh khiến Lan Thương muốn phân thắng bại.
Cái tay đỡ gáy dùng lực, không muốn nàng trốn thoát.
Quá mê người.
Chân Thanh Phong mềm nhũn không đứng được, chỉ đành dựa vào lòng ngực hắn, Lan Thương dường như có ý thức tự học, tim đập không kiềm chế được một hồi lâu.
Mãi cho đến khi Thanh Phong hừ một tiếng trong mũi, hắn mới định thần lại, buông nàng ra rồi đột ngột quay người sang chỗ khác.
Lan Thương đỏ từ mặt đến cổ, có khi ngay cả ngón chân cũng đỏ.
Hai người đứng quay lưng, không dám quay đầu lại, ngón tay Thanh Phong đặt lên môi mình, ở đó vẫn còn độ ấm của Lan Thương.
Cái này gọi là gì? Lan Thương nhớ tới Mục lão tướng quân nói hai người vào đêm động phòng hoa chúc sẽ chỉ nhìn nhau, không dám động thủ, nên hắn nghiến răng nghiến lợi, xoay người kéo Thanh Phong lại hôn nàng thêm lần nữa.
Sau lần vừa rồi, lúc này hắn đã ngựa quen đường cũ, lại so với lúc trước còn hung hăng hơn, hắn dữ dội, cảm nhận được cảm xúc trong người đang dâng trào, sợ cái gì chứ, người trong ngực mình là chính là thê tử của mình.
Mấy cái lễ nghĩa, liêm sỉ, trung hiếu lưỡng toàn đã đọc đều vứt hết phía sau đầu, giờ phút này chỉ muốn hôn nàng thôi.
Thanh Phong cảm giác được Lan Thương làm càn, không muốn thua hắn, vì thế hơi hơi động lưỡi đáp lại hắn, vừa động, không thể chịu được, nó còn nóng hơn so với lò hỏa kia.
Mặc cho hắn cọ xát nàng vào thân thể mình, Thanh Phong trong lúc choáng váng cảm nhận được một loại hạnh phúc, ra là gần gũi người mình thương lại tốt như vậy.
"Tiểu Thất ngươi là đồ khốn kiếp!" Thanh âm của Tuyết Diên từ bên ngoài vọng vào, hai người cuống quýt tách ra, mắt nhìn không được đảo qua đối phương, nhìn đến trăng tròn hoa hảo, xuân sắc mấy phần.
Thanh Phong tay run run sửa sang lại xiêm y bị hắn làm nhăn, oan gia thay.
Kinh hoảng thất thố một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài có vài người đang mở cửa phòng mình, lúc này mới bình tâm hơn.
"Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi." Thanh Phong cúi người nhặt áo choàng choàng lên người, không dám nhìn Lan Thương.
Lúc đẩy cửa đi ra ngoài, nàng chạy trối chết.
Lúc chạy đến phòng mình thì nhịn không được quay đầu lại nhìn, Lan Thương đang đứng ở cửa nhìn nàng, ánh mắt kia rất sâu, không thể nói nên lời.
Nó khiến Thanh Phong miễn cưỡng dời mắt đi.
Lúc đẩy cửa vào lại thấy Tuyết Diên đang ngồi trên ghế che miệng nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười.
"Ăn mật sao?" Thanh Phong bị nàng ta nhìn đến hoảng hốt, nhịn không được hỏi nàng ta.
"Nô tỳ không ăn mật, tiểu thư ăn đến "miệng" luôn rồi!" Lời nói trêu chọc của Tuyết Diên khiến Thanh Phong đỏ bừng mặt.
"Nói hươu nói vượn gì đấy..."
"Vừa nhìn qua cửa sổ của Âu Dương đại nhân thấy hai người ôm nhau! Nếu không phải một tiếng kia của nô tỳ, tiểu thư hôm nay chỉ sợ cũng làm xong chuyện rồi." Tuyết Diên nói xong cười thành tiếng, sau đó tiến đến trước mặt Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi nàng: "Được chứ?"
"..." Thanh Phong theo bản năng nhìn nhìn vách tường, nơi này không cách âm, nàng ta nói to quá khiến người ta thẹn thùng, rũ đầu không để ý tới nàng ta.
Tuyết Diên lại không dứt, trái phải hỏi nàng: "Được chứ? Được chứ?..."
Thanh Phong bị nàng ta hỏi đến bực, đành "ừ" một tiếng, một tiếng này lại lọt vào tai Lan Thương, đột nhiên trong lòng ra cảm giác ngọt ngào đến tận cổ, hắn nhếch miệng cười ngây ngốc, nhẹ nhàng ngồi ở bên bàn trà uống trà, lỗ tai vểnh lên.
Đại trượng phu không nên nghe lén, nhưng hắn nhịn không được muốn nghe Thanh Phong nói chuyện.
Hôm nay Lan Thương cũng không giống bình thường, hắn tự nhận là mình rất giỏi kiềm chế, nhưng hôm nay lại có chút mất kiểm soát.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hắn nhớ tới quyển sách mà Mục lão tiên sinh đưa cho, đứng dậy từ trong tủ quần áo lấy ra, lần trước vừa mới đọc hai trang đã vội buông xuống, cảm thấy hình vẽ trên đó thật khó coi.
Nhưng lúc này hắn cảm thấy rất cần xem, nếu thành thân cái gì cũng không biết, ở trước mặt Thanh Phong không dám ngẩng đầu mất.
Chậc.
Tấm tắc.
Chậc chậc chậc.
Lan Thương nhìn không được chậc một tiếng, vẫn thật khó coi, mặt đỏ tim đập đem nó ném sang một bên, cuối cùng vẫn phải cầm lại đọc bằng hai mắt.
Trong lòng vẫn cho rằng quân tử không nên đọc mấy cái này, vì thế hắn lại nhét nó vào tay nải.
Thuận theo tự nhiên, trong lòng nhắc mãi một câu thuận theo tự nhiên rồi xoay người đi ngủ.
Đêm lại nằm mơ, trong mơ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Phong đang đỏ bừng nhíu mày trước mặt hắn, cánh tay nhỏ yếu vòng bên hông mình, thanh âm mềm mại mê hoặc, Lan Thương trong mơ duỗi tay nhẹ đẩy Thanh Phong ra, hết sức đẩy nàng rời khỏi, nhưng rồi tự mình lại quấn quýt si mê...
Ngày hôm sau vừa mở mắt đã thấy chóng mặt nhức đầu, chăn lại có chút ướt.
Lan Thương sửng sốt một hồi, nhớ tới vì sao lại ướt, gương mắt đỏ hồng thành màu đỏ tím, cuống quýt trải chăn ra lau cho khô rồi mới ra khỏi cửa.
Vừa nhìn thấy Thanh Phong đang ngồi xổm cùng người miền núi nói chuyện, hắn lúng túng quay đầu đi.
Cả sáng này hắn đều không nói gì, Tĩnh Niệm nhịn không được trộm hỏi hắn có phải đêm qua ngủ không ngon hay không, sao mắt lại thâm đen thế kia? Hắn nhìn Tĩnh Niệm thật lâu, không nói gì.
Cái này...
Sau bữa sáng, bọn họ xuống núi, sau đó sẽ ở dưới chân núi hai ngày.
Dưới chân núi có chợ, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon.
Thanh Phong đi bên cạnh Lan Thương, hương thơm từ mái tóc nàng phảng phất bên mũi hắn, khiến hắn không ngừng nhớ lại giấc mộng đêm qua, có chút tâm viên ý mã*.
Cũng không biết nàng dùng gì mà lại có mùi hương như vậy?
(*Tâm viên ý mã 心猿意馬: một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của con người, nghĩa là tâm trí ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.)
Mãi cho đến khi ở chân núi, Lan Thương mới thôi lúng túng, trở lại làm công tử như hoa như ngọc.
Mọi người đi cả ngày đều có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm.
Tới hôm sau, sau khi dùng cơm sáng, bọn họ đi dạo sơn tập.
Sơn tập rất vui với nhiều thư nhỏ bé.
Nghề chạm khắc gỗ đặc biệt thú vị.
Thanh Phong hiếm khi thấy những chiếc tay cầm chạm khắc gỗ thô như vậy ở kinh thành.
Nàng mua cả bộ búa và cả dao khắc bua, quyết định khi quay trở lại kinh thành học chạm khắc, làm một ít ra chợ bán.
Ban đêm, trời tối mịt, Lan Thương tới gõ cửa phòng Thanh Phong.
Thanh Phong khoác xiêm y cùng hắn đi ra ngoài, nhìn thấy những chiếc đèn lồng lơ lửng trên bầu trời.
Tình cảnh này khiến hành trình xa hoa của Thanh Phong không còn chừng mực.
"Cái này...!hết bao nhiêu bạc?"
"Không phải ta an bài, là lúc trước tới đây có hỏi qua hôm nay là lễ hội thả đèn trời, ta đã mượn hoa để dâng Phật làm quà cho nàng.
Tiểu Thất, Tuyết Diên, Tĩnh Niệm đều đã đi rồi, còn nàng, có muốn cùng ta đi thả đèn trời không?"
"Có có!" Thanh Phong vui vẻ gật đầu: "Chúng ta mau đi thôi!"
"Nói đến cũng hiếm lạ, ở vùng núi cây rừng rất cao thế này không nên thả đèn trời, nhưng kỳ lạ là mỗi năm đều có mấy ngày gió sẽ thổi một hướng khác, nàng xem, hôm nay đèn trời đều bay về phía kinh thành."
Thanh Phong ngẩng đầu nhìn, đúng là như vậy.
Hai người mỗi người một cây bút, ngừng lại tự hỏi mình nên viết cái gì, là Lan Thương đặt bút xuống trước: "Trên biển thăng mình nguyệt, thiên nhai cộng lúc này." Thanh Phong đặt bút sau chữ của hắn: "Nên bàn lại."
Lan Thương bị sự nhạy bén của nàng chọc cười, vỗ vỗ đầu nàng, cùng nàng thả đèn trời.
Ngày đó đèn theo gió, một đường bay về phía kinh thành.
Những tháng ngày trôi qua trong nháy mắt, mỗi một ngày đều cảm thấy trong lòng rất vui, Thanh Phong có chút mất mát, nàng muốn lưu giữ những ngày tháng này nhiều hơn nữa..
Càng đi về phía đỉnh núi càng cảm thấy lạnh, phải khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài một cái áo choàng khác, lúc này mới miễn cưỡng chịu ổi.
Lan Thương thấy nàng lạnh, nói xin lỗi với nàng, tìm thêm một cái áo choàng khác choàng lên người Thanh Phong, tam tiểu thư ngày thường thanh nhã lúc này biến thành một con gấu con.
Đi thêm vài bước, trên con đường mòn bắt đầu ẩn hiện sương trắng, ngọn cây cũng treo sương.
Cảnh trí thay đổi hoàn toàn.
Đi vào trong rừng đột nhiên tuyết rơi, chung quanh trắng xóa một mảnh.
Thanh Phong nhìn thấy tuyết, vui sướng vạn phần, vội chỉ vào tay nải trong tay xa phu, nói: "Hôm nay tuyết rơi, đun tuyết pha trà, hương thơm thấm người."
"Nàng thật là biết thưởng thức." Lan Thương bắt lấy tay nàng: "Đi đường cẩn thận, coi chừng té ngã." Tuyết Diên ở phía sau che miệng cười thành tiếng: "Mau lại xem cô gia của chúng ta thực sự lo lắng cho tiểu thư."
Lan Thương nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn Thanh Phong, mắt ửng hồng, tay lại không buông.
Hắn trong lòng ghi nhờ lời Mục lão tướng quân nói, hai người nhìn ngượng ngùng quá.
Hai ngày qua hắn đã dốc hết sức lực để gần gũi với nàng hơn một chút, lời người từng trải nói đúng là có tác dụng.
Tới đỉnh núi lại là một thế giới khác.
Hồ nước trong xanh, xung quanh là hàng cây thẳng tắp và tuyết trắng, người đi qua tán cây, giống như trong tranh vẽ.
Mọi người nổi lên hứng thú, làm loạn ở trong rừng.
Lan Thương lắc lắc một cái cây, bông tuyết ồ ạt rơi xuống, rơi xuống cổ mọi người, cảm giác tê rần rần.
Thanh Phong chịu không nổi rụt rụt cổ, nàng cũng định dùng chân rung cây nhưng không thể chạm tới, có chút xấu hổ.
Mất hứng thu tay lại, cả người đột nhiên bay lên! Cúi đầu xem, Lan Thương đang ôm hai chân nàng ngẩng đầu cười, hắn khẽ gật đầu, Thanh Phong được hắn động viên, duỗi tay lắc lắc nhánh cây, một mảng tuyết lớn rơi xuống, Tuyết Diên cùng Tĩnh Niệm kêu lên, đều không phục, Tĩnh Niệm lập tức trèo lên cây, trong khoảng thời gian ngắn tiếng cười đùa vang một khoảng trời, cho đến hồi lâu mới tận hứng.
Lan Thương buông Thanh Phong xuống, thấy trên đầu trên người nàng đều phủ tuyết, lông mi ướt sũng, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Đêm nay bọn họ ở trong một căn nhà gỗ ở cánh rừng bên hồ, người miền núi hôm nay chuẩn bị một ít món ăn hoang dã nướng, bởi vì tuyết lớn, bọn họ dọn đến phòng Tiểu Thất Tĩnh Niệm ăn.
Mọi người đều muốn chơi tuyết nữa, vì thế ăn nhanh rồi chạy ra ngoài.
Tuyết Diên nháy mắt, kêu lên một tiếng "Tiểu Thất chờ ta" rồi cùng bọn họ đi.
Chỉ còn Thanh Phong và Lan Thương ở lại, hai người nhìn nhau một lát thì Lan Thương bật cười: "Nấu tuyết pha trà thì sao?"
Thanh Phong vừa nghe, chuyện này hay, mùa đông năm trước có thử qua, nhưng năm nay là lần đầu tiên nếm thử.
Hai người ôm tới một cái thùng gỗ, một trước một sau đi vào trong rừng lấy tuyết, lấy cho đầy một thùng rồi trở về phòng Lan Thương nấy tuyết.
Người miền núi chuẩn bị một bàn trà, trên bàn trà chén trà đầy đủ mọi thứ.
Thanh Phong đem tuyết đã nấu thành nước ra, sau đó pha trà cho Lan Thương.
Lan Thương cần lấy ly trà ngon đưa lên mũi ngửi ngửi, thanh nhã thơm ngọt, quả thực hương vị thơm hơn so với trước đây.
Một chút hứng thú nổi lên, hắn dứt khoát đem bàn trà dọn đến trước cửa sổ, một bên uống trà một bên thưởng tuyết.
Mãi cho đến đêm khuya, tuyết áp lư đỉnh, lò hỏa bùm bùm vang, chóp mũi Thanh Phong rụn một tầng mồ hôi mỏng.
Lan Thương đang uống trà nhìn thấy nàng đổ mồ hôi mỏng, nhịn không được duỗi tay sờ lên chóp mũi của nàng, sau đó tay chuyển qua má nàng...!Nhéo nhéo...!Thấy đôi mắt Thanh Phong mở to, nhịn không được trêu nàng: "Giống bánh gạo nếp."
"..."
Thanh Phong không phục, cũng vươn tay sờ lên mặt hắn, đầu ngón tay nàng rất mềm, động tác lại nhẹ, dừng ở trên mặt Lan Thương khiến hẳn cảm thấy tê dại, ánh mắt nhìn Thanh Phong cũng có chút thay đổi.
Thanh Phong cảm nhận được sự khác thường, cuống quýt rút tay về, đứng lên: "Ta mệt rồi, trở về nghỉ một lúc." Nàng kéo áo choàng mình lên, lại bị Lan Thương níu tay lại.
Hắn lập tức đứng trước mặt nàng, rất gần, thở dồn dập trên trán Thanh Phong, hai tay nắm lấy tay Thanh Phong, bàn tay Thanh Phong mềm nhũn, chiếc áo choàng rơi xuống, nàng muốn cúi người nhặt lên, gương mặt lại bị Lan Thương giữ lấy.
Thanh Phong không dám nhìn hắn, đôi mắt nhắm tịt lại, trái tim nhảy cẫng lên, cảm thấy hơi thở kia càng ngày càng gần, cuối cùng đáp xuống môi nàng.
Hai người đều có chút bối rối, cứ như vậy không biết nên làm thế nào.
Lan Thương dù sao cũng là nam nhân, một tay kéo Thanh Phong ôm vào lòng ngực, một tay ấn lên gáy nàng, hơi hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thích hợp.
Người trong ngực giống như một dòng nước, khiến Lan Thương muốn uống cạn.
Hầu kết hắn giật giật, đi tìm thứ mới mẻ trong miệng nàng.
Vừa tiến vào đã cảm thấy thơm ngọt, lưỡi nàng né tránh khiến Lan Thương muốn phân thắng bại.
Cái tay đỡ gáy dùng lực, không muốn nàng trốn thoát.
Quá mê người.
Chân Thanh Phong mềm nhũn không đứng được, chỉ đành dựa vào lòng ngực hắn, Lan Thương dường như có ý thức tự học, tim đập không kiềm chế được một hồi lâu.
Mãi cho đến khi Thanh Phong hừ một tiếng trong mũi, hắn mới định thần lại, buông nàng ra rồi đột ngột quay người sang chỗ khác.
Lan Thương đỏ từ mặt đến cổ, có khi ngay cả ngón chân cũng đỏ.
Hai người đứng quay lưng, không dám quay đầu lại, ngón tay Thanh Phong đặt lên môi mình, ở đó vẫn còn độ ấm của Lan Thương.
Cái này gọi là gì? Lan Thương nhớ tới Mục lão tướng quân nói hai người vào đêm động phòng hoa chúc sẽ chỉ nhìn nhau, không dám động thủ, nên hắn nghiến răng nghiến lợi, xoay người kéo Thanh Phong lại hôn nàng thêm lần nữa.
Sau lần vừa rồi, lúc này hắn đã ngựa quen đường cũ, lại so với lúc trước còn hung hăng hơn, hắn dữ dội, cảm nhận được cảm xúc trong người đang dâng trào, sợ cái gì chứ, người trong ngực mình là chính là thê tử của mình.
Mấy cái lễ nghĩa, liêm sỉ, trung hiếu lưỡng toàn đã đọc đều vứt hết phía sau đầu, giờ phút này chỉ muốn hôn nàng thôi.
Thanh Phong cảm giác được Lan Thương làm càn, không muốn thua hắn, vì thế hơi hơi động lưỡi đáp lại hắn, vừa động, không thể chịu được, nó còn nóng hơn so với lò hỏa kia.
Mặc cho hắn cọ xát nàng vào thân thể mình, Thanh Phong trong lúc choáng váng cảm nhận được một loại hạnh phúc, ra là gần gũi người mình thương lại tốt như vậy.
"Tiểu Thất ngươi là đồ khốn kiếp!" Thanh âm của Tuyết Diên từ bên ngoài vọng vào, hai người cuống quýt tách ra, mắt nhìn không được đảo qua đối phương, nhìn đến trăng tròn hoa hảo, xuân sắc mấy phần.
Thanh Phong tay run run sửa sang lại xiêm y bị hắn làm nhăn, oan gia thay.
Kinh hoảng thất thố một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài có vài người đang mở cửa phòng mình, lúc này mới bình tâm hơn.
"Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi." Thanh Phong cúi người nhặt áo choàng choàng lên người, không dám nhìn Lan Thương.
Lúc đẩy cửa đi ra ngoài, nàng chạy trối chết.
Lúc chạy đến phòng mình thì nhịn không được quay đầu lại nhìn, Lan Thương đang đứng ở cửa nhìn nàng, ánh mắt kia rất sâu, không thể nói nên lời.
Nó khiến Thanh Phong miễn cưỡng dời mắt đi.
Lúc đẩy cửa vào lại thấy Tuyết Diên đang ngồi trên ghế che miệng nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười.
"Ăn mật sao?" Thanh Phong bị nàng ta nhìn đến hoảng hốt, nhịn không được hỏi nàng ta.
"Nô tỳ không ăn mật, tiểu thư ăn đến "miệng" luôn rồi!" Lời nói trêu chọc của Tuyết Diên khiến Thanh Phong đỏ bừng mặt.
"Nói hươu nói vượn gì đấy..."
"Vừa nhìn qua cửa sổ của Âu Dương đại nhân thấy hai người ôm nhau! Nếu không phải một tiếng kia của nô tỳ, tiểu thư hôm nay chỉ sợ cũng làm xong chuyện rồi." Tuyết Diên nói xong cười thành tiếng, sau đó tiến đến trước mặt Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi nàng: "Được chứ?"
"..." Thanh Phong theo bản năng nhìn nhìn vách tường, nơi này không cách âm, nàng ta nói to quá khiến người ta thẹn thùng, rũ đầu không để ý tới nàng ta.
Tuyết Diên lại không dứt, trái phải hỏi nàng: "Được chứ? Được chứ?..."
Thanh Phong bị nàng ta hỏi đến bực, đành "ừ" một tiếng, một tiếng này lại lọt vào tai Lan Thương, đột nhiên trong lòng ra cảm giác ngọt ngào đến tận cổ, hắn nhếch miệng cười ngây ngốc, nhẹ nhàng ngồi ở bên bàn trà uống trà, lỗ tai vểnh lên.
Đại trượng phu không nên nghe lén, nhưng hắn nhịn không được muốn nghe Thanh Phong nói chuyện.
Hôm nay Lan Thương cũng không giống bình thường, hắn tự nhận là mình rất giỏi kiềm chế, nhưng hôm nay lại có chút mất kiểm soát.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hắn nhớ tới quyển sách mà Mục lão tiên sinh đưa cho, đứng dậy từ trong tủ quần áo lấy ra, lần trước vừa mới đọc hai trang đã vội buông xuống, cảm thấy hình vẽ trên đó thật khó coi.
Nhưng lúc này hắn cảm thấy rất cần xem, nếu thành thân cái gì cũng không biết, ở trước mặt Thanh Phong không dám ngẩng đầu mất.
Chậc.
Tấm tắc.
Chậc chậc chậc.
Lan Thương nhìn không được chậc một tiếng, vẫn thật khó coi, mặt đỏ tim đập đem nó ném sang một bên, cuối cùng vẫn phải cầm lại đọc bằng hai mắt.
Trong lòng vẫn cho rằng quân tử không nên đọc mấy cái này, vì thế hắn lại nhét nó vào tay nải.
Thuận theo tự nhiên, trong lòng nhắc mãi một câu thuận theo tự nhiên rồi xoay người đi ngủ.
Đêm lại nằm mơ, trong mơ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Phong đang đỏ bừng nhíu mày trước mặt hắn, cánh tay nhỏ yếu vòng bên hông mình, thanh âm mềm mại mê hoặc, Lan Thương trong mơ duỗi tay nhẹ đẩy Thanh Phong ra, hết sức đẩy nàng rời khỏi, nhưng rồi tự mình lại quấn quýt si mê...
Ngày hôm sau vừa mở mắt đã thấy chóng mặt nhức đầu, chăn lại có chút ướt.
Lan Thương sửng sốt một hồi, nhớ tới vì sao lại ướt, gương mắt đỏ hồng thành màu đỏ tím, cuống quýt trải chăn ra lau cho khô rồi mới ra khỏi cửa.
Vừa nhìn thấy Thanh Phong đang ngồi xổm cùng người miền núi nói chuyện, hắn lúng túng quay đầu đi.
Cả sáng này hắn đều không nói gì, Tĩnh Niệm nhịn không được trộm hỏi hắn có phải đêm qua ngủ không ngon hay không, sao mắt lại thâm đen thế kia? Hắn nhìn Tĩnh Niệm thật lâu, không nói gì.
Cái này...
Sau bữa sáng, bọn họ xuống núi, sau đó sẽ ở dưới chân núi hai ngày.
Dưới chân núi có chợ, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon.
Thanh Phong đi bên cạnh Lan Thương, hương thơm từ mái tóc nàng phảng phất bên mũi hắn, khiến hắn không ngừng nhớ lại giấc mộng đêm qua, có chút tâm viên ý mã*.
Cũng không biết nàng dùng gì mà lại có mùi hương như vậy?
(*Tâm viên ý mã 心猿意馬: một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của con người, nghĩa là tâm trí ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.)
Mãi cho đến khi ở chân núi, Lan Thương mới thôi lúng túng, trở lại làm công tử như hoa như ngọc.
Mọi người đi cả ngày đều có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm.
Tới hôm sau, sau khi dùng cơm sáng, bọn họ đi dạo sơn tập.
Sơn tập rất vui với nhiều thư nhỏ bé.
Nghề chạm khắc gỗ đặc biệt thú vị.
Thanh Phong hiếm khi thấy những chiếc tay cầm chạm khắc gỗ thô như vậy ở kinh thành.
Nàng mua cả bộ búa và cả dao khắc bua, quyết định khi quay trở lại kinh thành học chạm khắc, làm một ít ra chợ bán.
Ban đêm, trời tối mịt, Lan Thương tới gõ cửa phòng Thanh Phong.
Thanh Phong khoác xiêm y cùng hắn đi ra ngoài, nhìn thấy những chiếc đèn lồng lơ lửng trên bầu trời.
Tình cảnh này khiến hành trình xa hoa của Thanh Phong không còn chừng mực.
"Cái này...!hết bao nhiêu bạc?"
"Không phải ta an bài, là lúc trước tới đây có hỏi qua hôm nay là lễ hội thả đèn trời, ta đã mượn hoa để dâng Phật làm quà cho nàng.
Tiểu Thất, Tuyết Diên, Tĩnh Niệm đều đã đi rồi, còn nàng, có muốn cùng ta đi thả đèn trời không?"
"Có có!" Thanh Phong vui vẻ gật đầu: "Chúng ta mau đi thôi!"
"Nói đến cũng hiếm lạ, ở vùng núi cây rừng rất cao thế này không nên thả đèn trời, nhưng kỳ lạ là mỗi năm đều có mấy ngày gió sẽ thổi một hướng khác, nàng xem, hôm nay đèn trời đều bay về phía kinh thành."
Thanh Phong ngẩng đầu nhìn, đúng là như vậy.
Hai người mỗi người một cây bút, ngừng lại tự hỏi mình nên viết cái gì, là Lan Thương đặt bút xuống trước: "Trên biển thăng mình nguyệt, thiên nhai cộng lúc này." Thanh Phong đặt bút sau chữ của hắn: "Nên bàn lại."
Lan Thương bị sự nhạy bén của nàng chọc cười, vỗ vỗ đầu nàng, cùng nàng thả đèn trời.
Ngày đó đèn theo gió, một đường bay về phía kinh thành.
Những tháng ngày trôi qua trong nháy mắt, mỗi một ngày đều cảm thấy trong lòng rất vui, Thanh Phong có chút mất mát, nàng muốn lưu giữ những ngày tháng này nhiều hơn nữa..