Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Con Bưởi rất đụt nên nó không biết bà đang giả bộ, nó lo són vó, hoảng hốt chạy cuống lên tìm ông. Bu nó mất sớm, bu giao nó cho bà cả, bà hay mắng nhưng bà cưng nó lắm, lần nào đi chợ nó xin xỏ mua bánh rán bà cũng trêu ăn nhiều không sợ béo à, nhưng xong bà vẫn mua cả túi lận.
Hàng tháng bà còn may đồ đẹp cho nó nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi bà lại lôi nó ra dạy vấn tóc xinh thật xinh. Nó hay ôm bà cười tớn cả lên, nó thương bà nhất trên đời.
Nó khóc, mắt sưng húp. Phú ông đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng với trưởng thôn thấy con bé nức nở cũng giật thót cả tim, vội vã lao về nhà. Cậu cả bị ngấm nước lạnh sốt sình sịch, bà cả sốc còn chưa tỉnh. Phú ông thương con, xót vợ, phú ông giận đùng đùng, lớn giọng sai người làm gọi cậu hai.
Cậu hai không dám biện minh nửa lời, cậu làm phú ông quá thất vọng. Đúng là cháu của kẻ sát nhân, cùng một ruộc cả. Nam nhi lẽ ra chí hướng bốn phương, đằng này cậu hai lại suốt ngày toan tính nhỏ nhặt đàn bà, giở đủ trò để hãm hại anh trai, quá khen cho cậu.
-"Nhốt cậu hai vào buồng tối, phạt nhịn đói hai ngày."
Phú ông chán nản ra lệnh. Nếu là kẻ hầu người hạ thì đuổi đi là xong, nhưng cậu hai là con ruột, ông không thể không dạy bảo. Bà hai khóc ngất, chẳng biết bà ngất thật hay ngất giả, chỉ biết phú ông một cái liếc mắt cũng không thèm. Vú Năm sợ tái mét mặt mày, vú dập đầu liên tục nài nỉ ông tha cho cậu, vú van tới khản cả cổ ông mới thở dài xua tay.
-"Thôi...thôi được rồi...nhức đầu...phạt cậu ra ngoài đình quỳ tới canh hai."
Cậu hai tạ ơn phú ông rồi lầm lũi quay người. Trâm đứng nghe lén ngoài cổng mà ức muốn tăng xông, cậu hai ấy à, người thì cao ráo khoẻ mạnh như vậy mà yếu bóng vía, chẳng dám tố cáo kẻ xấu. Giá kể cậu không gật đầu nhận tội có khi Trâm cũng xông vào làm chứng giùm đấy, bực ghê.
Giờ chưa danh chính ngôn thuận nên vẫn phải nhịn, chứ cứ đợi đến ngày Trâm về làm vợ cậu xem, ai bắt nạt cậu Trâm xé xác luôn. Trâm gạt nước mắt lẽo đẽo theo cậu ra ngoài đình, cậu thật ngốc, chỗ râm không quỳ lại quỳ chỗ mặt trời chiếu rọi. Trâm rút khăn tay, rụt rè định lau mồ hôi cho cậu. Cậu hơi tránh đi, Trâm rầu rĩ khuyên nhủ.
-"Nắng...cậu xê xê vào chỗ gốc đa ý..."
-"Tại tui...cái tại thứ nhất là do tui đi theo cậu...giá như tui không đi theo cậu thì cậu cả cũng không theo tui, cậu cả không theo tui thì cậu cả không phát hiện ra cậu, cậu cả không phát hiện ra cậu thì cậu cả không đẩy cậu xuống hồ. Cái tại thứ hai là tại tui nhảy xuống hồ...giá như tui không nhảy xuống hồ..."
Trâm ngồi xổm bên cậu hai, nghĩ gì nói nấy, liên tha liên thiên hết chuyện này tới chuyện khác. Trâm thích thì Trâm tâm sự thôi, cậu nghe hay không là việc của cậu. Mãi tới xế chiều tự dưng Trâm nghe cậu gọi.
-"Chị Trâm này..."
Chỉ ba từ, chỉ ba từ thôi nhưng cũng đủ khiến đầu óc Trâm quay cuồng. Trời đất ơi cái cảm giác đó, cái cảm giác lần đầu tiên cậu chịu gọi tên Trâm, sướng muốn xỉu luôn à.
-"Bán chịu cho tui ba mươi đồng bún riêu, mang về cho bu giúp tui với."
Cậu hai nhờ vả, cái mặt Trâm vừa mới phởn được một tý đã xị ra rồi. Hoá ra là cậu lo cho bu ý, Trâm còn đang tưởng cậu thích thích Trâm rồi cơ.
-"Cầm tay tui một cái thì tui giúp."
Trâm vênh mặt làm kiêu, cậu Lâm buồn buồn lặng thinh. Trâm thua cậu, Trâm chạy về nhà bảo cu Trí giao bún cho bà hai rồi múc thêm một âu nữa chạy hồng hộc ra đặt trước mặt cậu dỗ ngọt.
-"Cậu mau ăn trước đi đã."
Trâm sắp đũa đưa cậu. Cậu không dám nhận, Trâm tức mình doạ dẫm.
-"Cậu không thương bu à? Bà hai ban nãy ngất như vậy chỉ sợ lúc tỉnh lại người yếu không tự nấu cơm được đâu. Cậu mà không chịu ăn là tui sẽ không mang bún sang cho bu cậu, là đêm nay bu cậu phải nhịn đói..."
Cậu hai đúng là đứa con có hiếu, rốt cuộc cậu cũng chịu húp hết âu bún. Trâm cười tít mắt, Trâm ghé tai cậu thủ thỉ.
-"Nói thiệt tui sai em tui mang về cho bu cậu từ lâu rùi, đừng lo nha. Bún ngon không? Sáng nào tui cũng dậy sớm giã cua đó!"
Thực tình là rất ngon, cộng thêm cảm kích Trâm nên cậu hai rụt rè đáp.
-"Ngon lắm chị ạ."
Nghe như vừa đấm vừa xoa ý, phởn vì cậu đã bắt đầu thân thiết hơn với Trâm, ức vì cậu cứ mở miệng ra là gọi chị, cậu lễ phép quá chị đây chẳng thích gì sất. Nhưng Trâm chưa dám nhắc nhở, tại Trâm sợ lần sau cậu không thèm nói chuyện nữa thì toi.
-"Lúc nào về ở với nhau tui nấu bún riêu cho cậu hai ăn nhé, ăn thoả thích cả ngày mà không phải trả tiền luôn. Tui biết may áo quần đó, xong tui may áo quần đẹp cho cậu hai mặc nha, cậu hai mặc vào rạng ngời gấp tỷ lần cậu cả luôn..."
Trâm vạch ra tương lai rõ tươi sáng mà chả thấy cậu hai hào hứng lắm, cậu bảo chị Trâm về đi không có tối. Trâm lưu luyến một hồi mới đứng dậy được, bước đi xa xa rồi còn cứ ngoái người lại ngó cậu, chỉ mong canh hai mau mau tới cho cậu hết bị phạt. Trâm nghĩ tới cậu nhiều lắm luôn, thành ra lúc về tới nhà bị ai đó ú oà giật bắn.
-"Trâm, tui đợi Trâm hoài luôn à. Trâm đi đâu đấy?"
-"Cậu Hưng...tui...tui tưởng cậu sốt..."
-"Đâu có...tui giả bộ đó...cho thầy tui phạt thằng hai thật nặng...Trâm thấy tui sáng dạ không?"
Không, Trâm chỉ uất nghẹn thôi. Trâm rất muốn cầm gậy phang nát mông cậu cả, nhưng Trâm sợ gánh bún nhà mình cũng nát theo nên Trâm đành nén, Trâm giả bộ ỏn ẻn mồi chài cậu.
-"Cậu đi chơi với tui không?"
Cậu cả sướng phát hờn, cậu gật đầu lia lịa. Trâm đi đằng trước, cậu tung tăng bám theo sau, bản tính tò mò hiếu động nên lát lát cậu lại thắc mắc mình đi đâu đấy. Trâm chẳng cho cậu biết đáp án, Trâm chỉ cười ngọt ngào cũng đủ làm con tim cậu xốn xang rồi. Đoạn, Trâm chạy vụt lên trước, vừa chạy vừa ngoảnh lại vẫy vẫy tay gọi cậu.
-"Cậu Hưng...nhanh tới đây...có cái này hay lắm...nhanh nhanh lên cậu..."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Con Bưởi rất đụt nên nó không biết bà đang giả bộ, nó lo són vó, hoảng hốt chạy cuống lên tìm ông. Bu nó mất sớm, bu giao nó cho bà cả, bà hay mắng nhưng bà cưng nó lắm, lần nào đi chợ nó xin xỏ mua bánh rán bà cũng trêu ăn nhiều không sợ béo à, nhưng xong bà vẫn mua cả túi lận.
Hàng tháng bà còn may đồ đẹp cho nó nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi bà lại lôi nó ra dạy vấn tóc xinh thật xinh. Nó hay ôm bà cười tớn cả lên, nó thương bà nhất trên đời.
Nó khóc, mắt sưng húp. Phú ông đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng với trưởng thôn thấy con bé nức nở cũng giật thót cả tim, vội vã lao về nhà. Cậu cả bị ngấm nước lạnh sốt sình sịch, bà cả sốc còn chưa tỉnh. Phú ông thương con, xót vợ, phú ông giận đùng đùng, lớn giọng sai người làm gọi cậu hai.
Cậu hai không dám biện minh nửa lời, cậu làm phú ông quá thất vọng. Đúng là cháu của kẻ sát nhân, cùng một ruộc cả. Nam nhi lẽ ra chí hướng bốn phương, đằng này cậu hai lại suốt ngày toan tính nhỏ nhặt đàn bà, giở đủ trò để hãm hại anh trai, quá khen cho cậu.
-"Nhốt cậu hai vào buồng tối, phạt nhịn đói hai ngày."
Phú ông chán nản ra lệnh. Nếu là kẻ hầu người hạ thì đuổi đi là xong, nhưng cậu hai là con ruột, ông không thể không dạy bảo. Bà hai khóc ngất, chẳng biết bà ngất thật hay ngất giả, chỉ biết phú ông một cái liếc mắt cũng không thèm. Vú Năm sợ tái mét mặt mày, vú dập đầu liên tục nài nỉ ông tha cho cậu, vú van tới khản cả cổ ông mới thở dài xua tay.
-"Thôi...thôi được rồi...nhức đầu...phạt cậu ra ngoài đình quỳ tới canh hai."
Cậu hai tạ ơn phú ông rồi lầm lũi quay người. Trâm đứng nghe lén ngoài cổng mà ức muốn tăng xông, cậu hai ấy à, người thì cao ráo khoẻ mạnh như vậy mà yếu bóng vía, chẳng dám tố cáo kẻ xấu. Giá kể cậu không gật đầu nhận tội có khi Trâm cũng xông vào làm chứng giùm đấy, bực ghê.
Giờ chưa danh chính ngôn thuận nên vẫn phải nhịn, chứ cứ đợi đến ngày Trâm về làm vợ cậu xem, ai bắt nạt cậu Trâm xé xác luôn. Trâm gạt nước mắt lẽo đẽo theo cậu ra ngoài đình, cậu thật ngốc, chỗ râm không quỳ lại quỳ chỗ mặt trời chiếu rọi. Trâm rút khăn tay, rụt rè định lau mồ hôi cho cậu. Cậu hơi tránh đi, Trâm rầu rĩ khuyên nhủ.
-"Nắng...cậu xê xê vào chỗ gốc đa ý..."
-"Tại tui...cái tại thứ nhất là do tui đi theo cậu...giá như tui không đi theo cậu thì cậu cả cũng không theo tui, cậu cả không theo tui thì cậu cả không phát hiện ra cậu, cậu cả không phát hiện ra cậu thì cậu cả không đẩy cậu xuống hồ. Cái tại thứ hai là tại tui nhảy xuống hồ...giá như tui không nhảy xuống hồ..."
Trâm ngồi xổm bên cậu hai, nghĩ gì nói nấy, liên tha liên thiên hết chuyện này tới chuyện khác. Trâm thích thì Trâm tâm sự thôi, cậu nghe hay không là việc của cậu. Mãi tới xế chiều tự dưng Trâm nghe cậu gọi.
-"Chị Trâm này..."
Chỉ ba từ, chỉ ba từ thôi nhưng cũng đủ khiến đầu óc Trâm quay cuồng. Trời đất ơi cái cảm giác đó, cái cảm giác lần đầu tiên cậu chịu gọi tên Trâm, sướng muốn xỉu luôn à.
-"Bán chịu cho tui ba mươi đồng bún riêu, mang về cho bu giúp tui với."
Cậu hai nhờ vả, cái mặt Trâm vừa mới phởn được một tý đã xị ra rồi. Hoá ra là cậu lo cho bu ý, Trâm còn đang tưởng cậu thích thích Trâm rồi cơ.
-"Cầm tay tui một cái thì tui giúp."
Trâm vênh mặt làm kiêu, cậu Lâm buồn buồn lặng thinh. Trâm thua cậu, Trâm chạy về nhà bảo cu Trí giao bún cho bà hai rồi múc thêm một âu nữa chạy hồng hộc ra đặt trước mặt cậu dỗ ngọt.
-"Cậu mau ăn trước đi đã."
Trâm sắp đũa đưa cậu. Cậu không dám nhận, Trâm tức mình doạ dẫm.
-"Cậu không thương bu à? Bà hai ban nãy ngất như vậy chỉ sợ lúc tỉnh lại người yếu không tự nấu cơm được đâu. Cậu mà không chịu ăn là tui sẽ không mang bún sang cho bu cậu, là đêm nay bu cậu phải nhịn đói..."
Cậu hai đúng là đứa con có hiếu, rốt cuộc cậu cũng chịu húp hết âu bún. Trâm cười tít mắt, Trâm ghé tai cậu thủ thỉ.
-"Nói thiệt tui sai em tui mang về cho bu cậu từ lâu rùi, đừng lo nha. Bún ngon không? Sáng nào tui cũng dậy sớm giã cua đó!"
Thực tình là rất ngon, cộng thêm cảm kích Trâm nên cậu hai rụt rè đáp.
-"Ngon lắm chị ạ."
Nghe như vừa đấm vừa xoa ý, phởn vì cậu đã bắt đầu thân thiết hơn với Trâm, ức vì cậu cứ mở miệng ra là gọi chị, cậu lễ phép quá chị đây chẳng thích gì sất. Nhưng Trâm chưa dám nhắc nhở, tại Trâm sợ lần sau cậu không thèm nói chuyện nữa thì toi.
-"Lúc nào về ở với nhau tui nấu bún riêu cho cậu hai ăn nhé, ăn thoả thích cả ngày mà không phải trả tiền luôn. Tui biết may áo quần đó, xong tui may áo quần đẹp cho cậu hai mặc nha, cậu hai mặc vào rạng ngời gấp tỷ lần cậu cả luôn..."
Trâm vạch ra tương lai rõ tươi sáng mà chả thấy cậu hai hào hứng lắm, cậu bảo chị Trâm về đi không có tối. Trâm lưu luyến một hồi mới đứng dậy được, bước đi xa xa rồi còn cứ ngoái người lại ngó cậu, chỉ mong canh hai mau mau tới cho cậu hết bị phạt. Trâm nghĩ tới cậu nhiều lắm luôn, thành ra lúc về tới nhà bị ai đó ú oà giật bắn.
-"Trâm, tui đợi Trâm hoài luôn à. Trâm đi đâu đấy?"
-"Cậu Hưng...tui...tui tưởng cậu sốt..."
-"Đâu có...tui giả bộ đó...cho thầy tui phạt thằng hai thật nặng...Trâm thấy tui sáng dạ không?"
Không, Trâm chỉ uất nghẹn thôi. Trâm rất muốn cầm gậy phang nát mông cậu cả, nhưng Trâm sợ gánh bún nhà mình cũng nát theo nên Trâm đành nén, Trâm giả bộ ỏn ẻn mồi chài cậu.
-"Cậu đi chơi với tui không?"
Cậu cả sướng phát hờn, cậu gật đầu lia lịa. Trâm đi đằng trước, cậu tung tăng bám theo sau, bản tính tò mò hiếu động nên lát lát cậu lại thắc mắc mình đi đâu đấy. Trâm chẳng cho cậu biết đáp án, Trâm chỉ cười ngọt ngào cũng đủ làm con tim cậu xốn xang rồi. Đoạn, Trâm chạy vụt lên trước, vừa chạy vừa ngoảnh lại vẫy vẫy tay gọi cậu.
-"Cậu Hưng...nhanh tới đây...có cái này hay lắm...nhanh nhanh lên cậu..."