Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-176
CHƯƠNG 176 VẾT HÔN ĐỎ THẪM
CHƯƠNG 176 VẾT HÔN ĐỎ THẪM
Ngộ nhỡ cô lên trên đấy rồi mà Phiên Nhàn vẫn chưa đến, thì há chẳng phải cô đang tự mình đi vào hang cọp sao?
Đúng lúc Lâm Phiên Phiên đang bối rối tột độ lưỡng lự không dám bước vào, thì lại thấy Hoắc Mạnh Lam Tiên Phong phấn chấn bước ra từ cửa lớn khách sạn, Lâm Phiên Phiên sững người liền trốn ra sau tấm biển quảng cáo, ngay sau đó lại thấy Phiên Nhàn cũng từ khách sạn đi ra.
Không giống dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp làm đắm say lòng người như lúc trước ở Thái, Phiên Nhàn hôm nay mặc bộ vest trung tính ôm người màu trắng của Hàn, tóc dài cột cao, xinh đẹp tự tin, nói chung là vô cùng trang nhã, thiếu đôi phần diêm dúa, nhưng bù lại lại thêm vài phần phóng khoáng, thấy vậy Lâm Phiên Phiên ngây người ra một lúc.
Mãi đến khi Phiên Nhàn đi qua, Lâm Phiên Phiên mới sực tỉnh, vội vàng từ sau tấm biển quảng cáo chạy đuổi theo Phiên Nhàn, gọi: “Phiên Nhàn!”
Nghe thế, Phiên Nhàn lập tức quay đầu lại, thấy Lâm Phiên Phiên, sau vài giây hơi kinh ngạc bèn nở nụ cười tươi, “Lâm Phiên Phiên, sao cô lại đến đây?”
“Tôi thật sự không yên tâm về anh, Hoắc Mạnh Lam… hắn ta có dở trò gì với anh không?”
Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Phiên Nhàn một lượt từ đầu đến chân
Phiên Nhàn hơi sững lại, xỏ tay vào túi quần, thấy quán cà phê đối diện cũng ổn liền nói: “Chúng ta sang đó rồi nói.”
Vừa nói vừa đi trước chỉ đường.
Lâm Phiên Phiên vội vàng theo sau.
Hai người đi lên tầng 2, cũng ít người, chọn một chỗ gần cửa sổ.
Thấy Lâm Phiên Phiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, Phiên Nhàn cuối cùng không nhịn nổi mà cười nhẹ một tiếng, dang rộng hai tay, nhún vai nói : “Cô xem, không phải tôi vẫn tốt đây sao, không cần lo lắng như vậy đâu. Tôi đâu phải là cô, Hoắc Mạnh Lam hắn ta không dám làm gì tôi đâu”
“Thật không?”
Lâm Phiên Phiên vẫn có chút lo lắng, cô lo rằng kể cả Phiên Nhàn có thực sự xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ nhất định không nói với cô, bỏ qua chuyện này, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy trên gáy bên trong cổ áo trắng như ngọc của Phiên Nhàn có vết hôn màu đỏ thẫm.
Mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trở nên trắng bệch, Tiên Phong ngay lập tức cũng trở nên kích động mất kiểm soát “Trên cổ anh có… trời ơi, là hắn ta, là hắn ta làm có phải không, Phiên Nhàn, tôi có lỗi với anh, đều là lỗi của tôi, tại sao tôi lại có thể kéo anh xuống nước được cơ chứ, tại sao lại có thể để anh vì tôi mà rơi vào tình cảnh này được chứ, tôi… tôi dù có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được…”
Nói xong, giọng Lâm Phiên Phiên nghẹn lại, vừa nghĩ đến Phiên Nhàn vì mình mà bị Hoắc Mạnh Lam cưỡng bức, cô thật sự hận là không thể tự đâm chết mình.
Phiên Nhàn bị Lâm Phiên Phiên làm cho ngơ ngác không nói nên lời, giơ tay sờ lên vết hôn trên cổ áo mình, lập tức lắc đầu cười đau khổ: “Lâm Phiên Phiên à, cô nhầm rồi, Hoắc Mạnh Lam thực sự không có động chạm gì tôi hết, vết hôn này là do người khác để lại.”
“Ai?”
Lâm Phiên Phiên buột miệng hỏi, nhưng vừa nói ra cô lập tức ý thức được bản thân lỡ lời rồi, nghĩ đến nghề của Phiên Nhàn, ngoài những vị khách vung tiền ra bao anh thì còn ai nữa!
Phiên Nhàn hình như không hề để bụng, chỉ cười nhạt đáp “Một người khách cũ ở bên Thái, ông ấy nói cổ của tôi rất đẹp, thế nên lần nào ông ta …”
“Không cần nói nữa đâu”
Lâm Phiên Phiên vội vàng ngắt lời, cô biết Phiên Nhàn có thể kể tường tận chi tiết đến như vậy chỉ là vì để cô tin rằng vết hôn đó không phải là do Hoắc Mạnh Lam làm, càng không liên quan đến cô, cô không cần tự dằn vặt chính mình, thế nhưng, anh nói như vậy chính là sự khinh rẻ trá hình đối với bản thân mình, cô không muốn anh phải hạ thấp bản thân để xoa dịu sự hổ thẹn và tự trách trong lòng cô.
Phiên Nhàn vẫn mỉm cười như vậy, rồi giơ tay lên, ngoắc tay ra hiệu, gọi phục vụ, “Cho hai cốc cà phê.”
“Không, một cốc là được rồi, tôi không uống đâu.”
Lâm Phiên Phiên vội vàng lắc đầu.
Phiên Nhàn nghi hoặc ừm nhẹ mộ cái, “Tôi nhớ là cô uống cà phê mà.”
Hơn nữa còn cho ít đường.
Trong một tuần Lâm Phiên Phiên ở lại nhà anh, anh dường như đã nắm rõ hết sở thích của Lâm Phiên Phiên rồi.
Lâm Phiên Phiên đỏ mặt hơi cúi đầu, đáp: “Tôi có thai rồi.”
Mà mang thai thì không nên uống cà phê.
Phiên Nhàn vừa nghe thì ngây người ra một lúc, anh vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ ở kế bên “Vậy đổi sang một li nước ép đi.”
Bồi bàn vừa đi khỏi, khuôn mặt căng thẳng nhìn Lâm Phiên Phiên, hỏi: “Là của … Sở Tường Hùng à?”
Nếu đổi lại là người khác hỏi câu hỏi này, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng Phiên Nhàn lại khác, vì Lâm Phiên Phiên biết, Phiên Nhàn không hề có ý gì khác, hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự quan tâm cô mà thôi, thế nên, cô rất bình tĩnh hơn nữa còn kiên định nhìn vào mắt Phiên Nhàn trả lời “Đúng, là của Tường Hùng, trước khi tôi sang Thái thì đã có thai rồi, chỉ là dạo gần đây tôi mới phát hiện ra.”
CHƯƠNG 176 VẾT HÔN ĐỎ THẪM
Ngộ nhỡ cô lên trên đấy rồi mà Phiên Nhàn vẫn chưa đến, thì há chẳng phải cô đang tự mình đi vào hang cọp sao?
Đúng lúc Lâm Phiên Phiên đang bối rối tột độ lưỡng lự không dám bước vào, thì lại thấy Hoắc Mạnh Lam Tiên Phong phấn chấn bước ra từ cửa lớn khách sạn, Lâm Phiên Phiên sững người liền trốn ra sau tấm biển quảng cáo, ngay sau đó lại thấy Phiên Nhàn cũng từ khách sạn đi ra.
Không giống dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp làm đắm say lòng người như lúc trước ở Thái, Phiên Nhàn hôm nay mặc bộ vest trung tính ôm người màu trắng của Hàn, tóc dài cột cao, xinh đẹp tự tin, nói chung là vô cùng trang nhã, thiếu đôi phần diêm dúa, nhưng bù lại lại thêm vài phần phóng khoáng, thấy vậy Lâm Phiên Phiên ngây người ra một lúc.
Mãi đến khi Phiên Nhàn đi qua, Lâm Phiên Phiên mới sực tỉnh, vội vàng từ sau tấm biển quảng cáo chạy đuổi theo Phiên Nhàn, gọi: “Phiên Nhàn!”
Nghe thế, Phiên Nhàn lập tức quay đầu lại, thấy Lâm Phiên Phiên, sau vài giây hơi kinh ngạc bèn nở nụ cười tươi, “Lâm Phiên Phiên, sao cô lại đến đây?”
“Tôi thật sự không yên tâm về anh, Hoắc Mạnh Lam… hắn ta có dở trò gì với anh không?”
Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Phiên Nhàn một lượt từ đầu đến chân
Phiên Nhàn hơi sững lại, xỏ tay vào túi quần, thấy quán cà phê đối diện cũng ổn liền nói: “Chúng ta sang đó rồi nói.”
Vừa nói vừa đi trước chỉ đường.
Lâm Phiên Phiên vội vàng theo sau.
Hai người đi lên tầng 2, cũng ít người, chọn một chỗ gần cửa sổ.
Thấy Lâm Phiên Phiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, Phiên Nhàn cuối cùng không nhịn nổi mà cười nhẹ một tiếng, dang rộng hai tay, nhún vai nói : “Cô xem, không phải tôi vẫn tốt đây sao, không cần lo lắng như vậy đâu. Tôi đâu phải là cô, Hoắc Mạnh Lam hắn ta không dám làm gì tôi đâu”
“Thật không?”
Lâm Phiên Phiên vẫn có chút lo lắng, cô lo rằng kể cả Phiên Nhàn có thực sự xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ nhất định không nói với cô, bỏ qua chuyện này, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy trên gáy bên trong cổ áo trắng như ngọc của Phiên Nhàn có vết hôn màu đỏ thẫm.
Mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trở nên trắng bệch, Tiên Phong ngay lập tức cũng trở nên kích động mất kiểm soát “Trên cổ anh có… trời ơi, là hắn ta, là hắn ta làm có phải không, Phiên Nhàn, tôi có lỗi với anh, đều là lỗi của tôi, tại sao tôi lại có thể kéo anh xuống nước được cơ chứ, tại sao lại có thể để anh vì tôi mà rơi vào tình cảnh này được chứ, tôi… tôi dù có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được…”
Nói xong, giọng Lâm Phiên Phiên nghẹn lại, vừa nghĩ đến Phiên Nhàn vì mình mà bị Hoắc Mạnh Lam cưỡng bức, cô thật sự hận là không thể tự đâm chết mình.
Phiên Nhàn bị Lâm Phiên Phiên làm cho ngơ ngác không nói nên lời, giơ tay sờ lên vết hôn trên cổ áo mình, lập tức lắc đầu cười đau khổ: “Lâm Phiên Phiên à, cô nhầm rồi, Hoắc Mạnh Lam thực sự không có động chạm gì tôi hết, vết hôn này là do người khác để lại.”
“Ai?”
Lâm Phiên Phiên buột miệng hỏi, nhưng vừa nói ra cô lập tức ý thức được bản thân lỡ lời rồi, nghĩ đến nghề của Phiên Nhàn, ngoài những vị khách vung tiền ra bao anh thì còn ai nữa!
Phiên Nhàn hình như không hề để bụng, chỉ cười nhạt đáp “Một người khách cũ ở bên Thái, ông ấy nói cổ của tôi rất đẹp, thế nên lần nào ông ta …”
“Không cần nói nữa đâu”
Lâm Phiên Phiên vội vàng ngắt lời, cô biết Phiên Nhàn có thể kể tường tận chi tiết đến như vậy chỉ là vì để cô tin rằng vết hôn đó không phải là do Hoắc Mạnh Lam làm, càng không liên quan đến cô, cô không cần tự dằn vặt chính mình, thế nhưng, anh nói như vậy chính là sự khinh rẻ trá hình đối với bản thân mình, cô không muốn anh phải hạ thấp bản thân để xoa dịu sự hổ thẹn và tự trách trong lòng cô.
Phiên Nhàn vẫn mỉm cười như vậy, rồi giơ tay lên, ngoắc tay ra hiệu, gọi phục vụ, “Cho hai cốc cà phê.”
“Không, một cốc là được rồi, tôi không uống đâu.”
Lâm Phiên Phiên vội vàng lắc đầu.
Phiên Nhàn nghi hoặc ừm nhẹ mộ cái, “Tôi nhớ là cô uống cà phê mà.”
Hơn nữa còn cho ít đường.
Trong một tuần Lâm Phiên Phiên ở lại nhà anh, anh dường như đã nắm rõ hết sở thích của Lâm Phiên Phiên rồi.
Lâm Phiên Phiên đỏ mặt hơi cúi đầu, đáp: “Tôi có thai rồi.”
Mà mang thai thì không nên uống cà phê.
Phiên Nhàn vừa nghe thì ngây người ra một lúc, anh vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ ở kế bên “Vậy đổi sang một li nước ép đi.”
Bồi bàn vừa đi khỏi, khuôn mặt căng thẳng nhìn Lâm Phiên Phiên, hỏi: “Là của … Sở Tường Hùng à?”
Nếu đổi lại là người khác hỏi câu hỏi này, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng Phiên Nhàn lại khác, vì Lâm Phiên Phiên biết, Phiên Nhàn không hề có ý gì khác, hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự quan tâm cô mà thôi, thế nên, cô rất bình tĩnh hơn nữa còn kiên định nhìn vào mắt Phiên Nhàn trả lời “Đúng, là của Tường Hùng, trước khi tôi sang Thái thì đã có thai rồi, chỉ là dạo gần đây tôi mới phát hiện ra.”