Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 107
Sau khi thông báo cho nàng về việc Vương cho gọi, hai thị vệ hoàng cung không có nói thêm lời gì. Mặc kệ biểu tình trên khuôn mặt nàng như thế nào kháng cự cùng sợ hãi, cũng không chờ đến lúc nàng chui ra khỏi ổ chăn bọn họ đã hướng Ngân Nghê gật đầu thể hiện ý tứ, sau đó trực tiếp đem cả giường cùng đệm chăn buộc chặt gắt gao trên người nàng, và nâng lên đi ra địa lao, lẽo đẽo theo đuôi đằng sau là Ngân Nghê.
La Chu nhìn lưu luyến về phía gian tù nhốt Đa Cát, nhìn thêm được một lúc nàng nhắm mắt lại, khônghề có một chút giãy dụa tùy ý mặc kệ hai tên thị vệ lực lưỡng nâng nàng dời khỏi nhà lao. Lúc này dời đi cũng không biết nàng và Đa Cát còn có thể gặp lại nhau nữa hay không? Trong đáy lòng nàng tràn đầy nỗi bi thương nhịn không được nhìn về phía xa xôi mà thở dài. Nhưng mà so với sự đau khổ khi ly biệt thì thứ chờ nàng phía trước càng làm cho nàng sốt ruột là tên cầm thú kia.
Nàng không thích phải chôn mình trong tù lao nhưng mà nó tuyệt đối vẫn tốt hơn là đối mặt với tên Cầm thú Vương. Hơn nữa sau khi đã trải qua một loạt sự kiện, nàng càng sợ ở cùng một chỗ với Cầm thú Vương. A Lan Ni Mã cố chấp với việc báo thù cuối cùng đã chết, Cách Tang Trác Mã sống nương tựa cùng nàng cũng đi rồi, Đa Cát người cũng có số phận giống nàng thì bị nhốt trong nhà lao và chỉ còn lại có nàng một người bước vào chốn hoàng cung máu tanh lạnh lẽo hiểm ác.
sẽ không còn ai gọi nàng La Chu tỷ tỷ, không còn người để nàng quan tâm chăm sóc, sẽ không còn cônàng với đôi mắt xinh đẹp tiều tụy lo lắng trông chừng đến lúc nàng tỉnh cũng không còn người sẽ cùng nàng nói chuyện, cùng nàng dựa sát vào nhau ngủ chống đỡ sự xâm nhập của gió lạnh. Thế giới của nàng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Lúc bị đưa vào nhà lao là tầm sáng sớm nên nàng ước chừng hiện tại hẳn là buổi tối đi. Nàng vẫn khó hiểu được đường đường là một Cổ Cách Vương lại thay đổi xoành xoạch như vậy là sao? Chẳng lẽ tên đại cầm thú bị nghẹn trong lòng nên mọi tức giận còn chưa có phóng hết ra ngoài, thế nên đem nàng ra hung hăng tra tấn để xả stress? Mẹ nó hắn còn chẳng bằng cầm thú! Nếu có thể lựa chọn, nàng thà rằng mở rộng hai chân mà đi hầu hạ Thích Ca Thát Tu còn hơn đi có tâm tư quyến rũ tên đại cầm thú đó dù chỉ một lần, càng không muốn ở cạnh tên cầm thú Vương chút nào.
không khí xung quanh trở nên khẩn trương như trong thâm tâm nàng vậy, đột nhiên thị vệ dừng lại, sau đó nàng cảm thấy chính mình được nhẹ nhàng thả xuống dưới.
“Thưa Vương, ngao nô đã được đưa tới.” Bên tai vang lên tiếng thị vệ cung kính bẩm báo.
“Lui xuống.” âm thanh hùng hậu cứng rắn vang lên đúng hai chữ làm cho lòng nàng càng không yên đầy sợ hãi. Lúc này đây hắn lại nghĩ ra cái trò tra tấn gì nữa cơ chứ? Là muốn tự tay giết chết nàng hay vẫn là làm cho dã thú ăn thịt nàng? Cũng có thể là bắt nàng xem hắn tra tấn kẻ khác, hoặc bắt nàng nhìn hắn cường bạo nữ nhân khác? Hoặc là… Trực tiếp đem nàng cường bạo đến chết luôn.
“Dạ.”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong tẩm cung rồi cũng biến mất, nàng chợt nhận ra bên cạnh đãkhông còn dấu hiệu của đám thị vệ lúc nãy nữa rồi. Cái lưỡi ẩm ướt nóng hổi nhẹ nhàng liếm qua mí mắt của nàng lập tức mùi tanh tưởi của dã thú đập vào mặt La Chu. Nàng biết đó là Ngân Nghê và sựhiện diện của nó giúp nàng cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng tự nhủ rằng mình không thể ủ rũ như thế, nhất định phải bắt lấy cơ hội sống sót này.
Hít hít một hơi nàng mở to mắt, từ trong chăn đệm ấm duỗi cánh tay bám lấy cổ Ngân Nghê, mượn lực mà chậm rãi ngồi dậy. Nàng thật không ngờ là mình đã lượn một vòng ở nhà lao rồi lại quay trở lại tẩm cung của Cầm thú Vương.
Trong chính giữa tẩm cung trải một thảm nhung dê màu hồng, kích thước ước chừng hơn 100m vuông, bên trên được đính các viên kim cương đen lớn nhỏ, vòng bên ngoài thì được gắn chín viên ngọc nhỏmàu đen, còn bên cạnh lần lượt các hình thêu dệt rồng đen cùng áng mây đối xứng đan xen một cách kỳ lạ mà cũng kỳ diệu. Bốn cái vách tường là các chân cột chạm khắc hình con rồng lao từ trên trần nhà xuống. Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn lưu ly rọi lên tường lên mặt thảm khiến cả căn phòng tràn đầy màu sắc tuyệt đẹp. Nàng sẽ chả bao giờ quên được cái giường cỡ Kingsize ngay cạnh bên cửa sổ, mặt trên trải chăn đệm dày và mềm mại cùng đệm dựa, bốn vách tường được vẽ bởi các bích hoạ diễm lệ, quý phái, nhưng cũng mang một sắc thái thần bí khiến người ta cảm thấy kính sợ.
Cầm thú Vương lười biếng tùy ý nửa ngồi nửa dựa ở trên giường, trang sức mà hắn đeo trừ bỏ bên vành tai trái đeo khuyên tai đính đá ruby cùng viên ngọc bích hình đầu lâu thắt bím tóc thì trên người hắn không có bất luận cái gì khác. Nàng để ý thấy hắn mặc vải tơ lụa màu trắng bên trong cùng áo khoác da báo gấm rộng rãi, tùy tiện dùng một dây thắt làm đai lưng. Bên chân hắn là hai con báo tuyết nằm lười biếng, tao nhã hoa lệ mạnh mẽ. Ngoài ra còn có sáu nàng hầu xinh đẹp như hoa đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn dùng cơm.
Hết thảy đều trông lộng lẫy xa hoa, hết thảy đều trông tôn quý. Nếu không phải trong không khí có mùi máu tươi thì chẳng ai có thể biết được trong gian tẩm cung này từng có vô số kẻ bị tàn sát thê thảm, từng chứng kiến vô số lần thảm sát.
Nàng ngồi dưới đất, cố gắng giấu giếm việc nàng vừa xem xét xung quanh, nàng nhẹ nhàng siết chặt cánh tay trên cổ Ngân Nghê như để tự thuyết phục chính mình phải bình tĩnh, nàng yên lặng cúi đầu nhìn xuống.
“Heo, tiến lại đây.”
Phía trước truyền tới mệnh lệnh, không có vẻ gì là tức giận, cũng không có chút ôn nhu nào, nó bình thường như một ly nước lọc, không mặn, không ngọt, không cay, không vị. Nhưng lại làm cho nàng sốt sắng rồi đột nhiên tim muốn điên cuồng nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
không muốn đi qua đó! Nàng thề không muốn đi ra đó một chút nào!
Mỗi một dây thần kinh, mỗi một phần cơ bắp của nàng đều điên cuồng muốn chống đối lại. Nhưng thân thể lại giống như có ý thức tự động bỏ tay ra khỏi Ngân Nghê, từng bước từng bước hướng về phía Cầm thú Vương, sự sợ hãi dường như đã ăn sâu vào linh hồn của nàng vậy. Con đường duy nhất để có thể bảo vệ được tính mạng của nàng chính là phục tùng hắn.
Ngân Nghê nhìn thân ảnh La Chu đi về phía trước, nó nhìn về phía chủ nhân của nó rồi lại đưa ánh mắt về phía La Chu sau mới chịu nhấc chân bước theo sau.
Hơi ấm còn sót lại từ lúc trước giờ cũng bị rút hết, cái lạnh xuyên qua quần áo của nàng, đâm vào da thịt không ngừng tiến sâu vào bên trong. Khi rời khỏi sự ấm áp của Đa Cát cùng Ngân Nghê, thân hình đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Phía dưới bụng truyền đến cảm giác lạnh thấu xương tủy, nỗi ám ảnh của nàng lại quay trở lại, La Chu cắn môi dưới, đem âm thanh rên rỉ vì đau đớn chặn lại, không cho nó thoát ra.
Những cung nhân đang quỳ gối hầu hạ bên cạnh Cầm thú Vương rất tự giác mà rời chỗ và tạo cho nàng một đường thẳng tiến tới chỗ Vương. Nàng chỉ dám chăm chú nhìn phía dưới không dám ngẩng đầu lên, đập vào mắt La Chu là chân của tên Cầm thú Vương đang giẫm lên tấm thảm, khóe môi muốn chuột rút luôn rồi nhưng vẫn phải cố nhịn, hơn nữa còn phải che dấu cả cảm xúc trong ánh mắt của mình. La Chu chậm rãi bước tới, vẫn luôn thể hiện bộ dạng hèn mọn quỳ ở bên cạnh cùng với báo tuyết chào hỏi.
Ngân Nghê vẫn đi theo phía sau nàng nên lúc này đây nàng cũng không cần canh cánh trong lòng rằng mình có thể hay không ngã gãy chân gãy tay.
Thân thể bỗng dưng bị một bàn tay săn chắc nhấc lên kéo nàng ngã vào vòng ngực kiến cố ấm áp.
“Ngoan.”
Cầm thú Vương xoa xoa đầu của nàng, giọng nói hùng hậu cứng rắn tựa như có thêm chút ý cười nhè nhẹ, tựa hồ đối với sự phục tùng của nàng hoàn toàn hài lòng.
Thân thể không có bị quăng đi, cổ cũng không có bị bóp chặt, đầu lưỡi không có bị đùa giỡn, bả vai không có bị chân hắn đá, tóc lại càng không có bị hắn túm. Nàng nghiệm ra một điều là chỉ cần đem chính mình thành kẻ không bằng súc sinh thì sẽ thoát khổ nha.
“Liệt cho ngươi mặc nhiều như thế này sao tay vẫn là lạnh như thế chứ?”
một bàn tay màu đồng thô ráp đột nhiên nắm lấy tay của nàng làm hại La Chu giật mình hoảng sợ. Cầm thú Vương thay… thay đổi ư?!
“Ngân Nghê chạy tới nhà lao để giữ ấm chân cho ngươi mà vì cái gì chân vẫn lạnh như băng hả.”
Trái tim đập thình thịch liên hồi càng lợi hại, một chân của nàng bị bàn tay to khỏe nắm lấy khiến nàng cảm thấy như chạm phải lửa nóng vậy, thực sự làm nàng thoải mái không nói lên lời. Tuy là vẫn duy trì tư thái hèn mọn cúi đầu không nói nhưng trong lòng lại hung hăng mắng chính mình thể chất lạnh nên hại thân a.
“Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, thân thể ngươi một khi rời khỏi hơi ấm trong giây lát sẽ lạnh như băng.”
Tán Bố Trác Đốn tùy ý cười nói, cởi bỏ đai lưng áo khoác da của mình rồi đem cả người nàng bao lại. Nhốt heo nhỏ này vào trong nhà lao một ngày và giờ nàng ta đã khôi phục thành lại trạng thái hèn mọn chỉ biết cúi đầu lặng yên. Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nàng căn bản là bài xích hắn, cũng có thể cảm nhận được nàng không thể kiểm soát được mà run run. Tuy nhiên vô luận là bài xích cứng ngắc hay vẫn là run run sợ hãi, tất cả đều không ảnh hưởng tới tâm tình sung sướng của hắn.
Nam nhân này trời sinh có thân thể ấm áp, chỉ cách một lớp quần áo mỏng cũng có thể đem hơi ấm truyền sang cho nàng. không những thế trong không khí mùi tanh tưởi của máu đan vào mùi của nam nhân trong nháy mắt đem nàng tầng tầng lớp lớp vây quanh. Biến nàng thành con kiến bé nhỏ, quay quanh một vòng lại một vòng, hoàn hoàn trói buộc mọi sự giãy dụa, đồng thời xóa bỏ sự lạnh lẽo của thân thể nàng, nhưng cũng làm cho nàng hít thở không nổi.
Cầm thú vương thật sự bất thường!! Bằng không vì cái gì hắn lại sủng ái như đang ôm một đứa trẻ đối với nàng cơ chứ? Vì cái gì cởi ra áo bào rồi đem nàng bọc vào bên trong? Vì cái gì dùng nhiệt độ cơ thể của hắn để xua tan sự lạnh lẽo của cơ thể nàng? hắn không phải đấng Vương tôn quý tộc sao, là kẻ không thể mạo phạm sao? không phải vẫn luôn lãnh khốc vô tình tàn nhẫn, thích tra tấn nàng làm niềm vui sao?
La Chu sau khi nhận thấy Cầm thú Vương trở nên thất thường thì càng thêm khủng hoảng tinh thần. Nàng không dám tưởng tượng hắn lại dùng ánh mắt cử chỉ ôn nhu sủng nịch đối với nàng nhưng phía sau có thể ẩn chứa sự tra tấn khinh khủng như thế nào.
La Chu nhìn lưu luyến về phía gian tù nhốt Đa Cát, nhìn thêm được một lúc nàng nhắm mắt lại, khônghề có một chút giãy dụa tùy ý mặc kệ hai tên thị vệ lực lưỡng nâng nàng dời khỏi nhà lao. Lúc này dời đi cũng không biết nàng và Đa Cát còn có thể gặp lại nhau nữa hay không? Trong đáy lòng nàng tràn đầy nỗi bi thương nhịn không được nhìn về phía xa xôi mà thở dài. Nhưng mà so với sự đau khổ khi ly biệt thì thứ chờ nàng phía trước càng làm cho nàng sốt ruột là tên cầm thú kia.
Nàng không thích phải chôn mình trong tù lao nhưng mà nó tuyệt đối vẫn tốt hơn là đối mặt với tên Cầm thú Vương. Hơn nữa sau khi đã trải qua một loạt sự kiện, nàng càng sợ ở cùng một chỗ với Cầm thú Vương. A Lan Ni Mã cố chấp với việc báo thù cuối cùng đã chết, Cách Tang Trác Mã sống nương tựa cùng nàng cũng đi rồi, Đa Cát người cũng có số phận giống nàng thì bị nhốt trong nhà lao và chỉ còn lại có nàng một người bước vào chốn hoàng cung máu tanh lạnh lẽo hiểm ác.
sẽ không còn ai gọi nàng La Chu tỷ tỷ, không còn người để nàng quan tâm chăm sóc, sẽ không còn cônàng với đôi mắt xinh đẹp tiều tụy lo lắng trông chừng đến lúc nàng tỉnh cũng không còn người sẽ cùng nàng nói chuyện, cùng nàng dựa sát vào nhau ngủ chống đỡ sự xâm nhập của gió lạnh. Thế giới của nàng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Lúc bị đưa vào nhà lao là tầm sáng sớm nên nàng ước chừng hiện tại hẳn là buổi tối đi. Nàng vẫn khó hiểu được đường đường là một Cổ Cách Vương lại thay đổi xoành xoạch như vậy là sao? Chẳng lẽ tên đại cầm thú bị nghẹn trong lòng nên mọi tức giận còn chưa có phóng hết ra ngoài, thế nên đem nàng ra hung hăng tra tấn để xả stress? Mẹ nó hắn còn chẳng bằng cầm thú! Nếu có thể lựa chọn, nàng thà rằng mở rộng hai chân mà đi hầu hạ Thích Ca Thát Tu còn hơn đi có tâm tư quyến rũ tên đại cầm thú đó dù chỉ một lần, càng không muốn ở cạnh tên cầm thú Vương chút nào.
không khí xung quanh trở nên khẩn trương như trong thâm tâm nàng vậy, đột nhiên thị vệ dừng lại, sau đó nàng cảm thấy chính mình được nhẹ nhàng thả xuống dưới.
“Thưa Vương, ngao nô đã được đưa tới.” Bên tai vang lên tiếng thị vệ cung kính bẩm báo.
“Lui xuống.” âm thanh hùng hậu cứng rắn vang lên đúng hai chữ làm cho lòng nàng càng không yên đầy sợ hãi. Lúc này đây hắn lại nghĩ ra cái trò tra tấn gì nữa cơ chứ? Là muốn tự tay giết chết nàng hay vẫn là làm cho dã thú ăn thịt nàng? Cũng có thể là bắt nàng xem hắn tra tấn kẻ khác, hoặc bắt nàng nhìn hắn cường bạo nữ nhân khác? Hoặc là… Trực tiếp đem nàng cường bạo đến chết luôn.
“Dạ.”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong tẩm cung rồi cũng biến mất, nàng chợt nhận ra bên cạnh đãkhông còn dấu hiệu của đám thị vệ lúc nãy nữa rồi. Cái lưỡi ẩm ướt nóng hổi nhẹ nhàng liếm qua mí mắt của nàng lập tức mùi tanh tưởi của dã thú đập vào mặt La Chu. Nàng biết đó là Ngân Nghê và sựhiện diện của nó giúp nàng cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng tự nhủ rằng mình không thể ủ rũ như thế, nhất định phải bắt lấy cơ hội sống sót này.
Hít hít một hơi nàng mở to mắt, từ trong chăn đệm ấm duỗi cánh tay bám lấy cổ Ngân Nghê, mượn lực mà chậm rãi ngồi dậy. Nàng thật không ngờ là mình đã lượn một vòng ở nhà lao rồi lại quay trở lại tẩm cung của Cầm thú Vương.
Trong chính giữa tẩm cung trải một thảm nhung dê màu hồng, kích thước ước chừng hơn 100m vuông, bên trên được đính các viên kim cương đen lớn nhỏ, vòng bên ngoài thì được gắn chín viên ngọc nhỏmàu đen, còn bên cạnh lần lượt các hình thêu dệt rồng đen cùng áng mây đối xứng đan xen một cách kỳ lạ mà cũng kỳ diệu. Bốn cái vách tường là các chân cột chạm khắc hình con rồng lao từ trên trần nhà xuống. Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn lưu ly rọi lên tường lên mặt thảm khiến cả căn phòng tràn đầy màu sắc tuyệt đẹp. Nàng sẽ chả bao giờ quên được cái giường cỡ Kingsize ngay cạnh bên cửa sổ, mặt trên trải chăn đệm dày và mềm mại cùng đệm dựa, bốn vách tường được vẽ bởi các bích hoạ diễm lệ, quý phái, nhưng cũng mang một sắc thái thần bí khiến người ta cảm thấy kính sợ.
Cầm thú Vương lười biếng tùy ý nửa ngồi nửa dựa ở trên giường, trang sức mà hắn đeo trừ bỏ bên vành tai trái đeo khuyên tai đính đá ruby cùng viên ngọc bích hình đầu lâu thắt bím tóc thì trên người hắn không có bất luận cái gì khác. Nàng để ý thấy hắn mặc vải tơ lụa màu trắng bên trong cùng áo khoác da báo gấm rộng rãi, tùy tiện dùng một dây thắt làm đai lưng. Bên chân hắn là hai con báo tuyết nằm lười biếng, tao nhã hoa lệ mạnh mẽ. Ngoài ra còn có sáu nàng hầu xinh đẹp như hoa đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn dùng cơm.
Hết thảy đều trông lộng lẫy xa hoa, hết thảy đều trông tôn quý. Nếu không phải trong không khí có mùi máu tươi thì chẳng ai có thể biết được trong gian tẩm cung này từng có vô số kẻ bị tàn sát thê thảm, từng chứng kiến vô số lần thảm sát.
Nàng ngồi dưới đất, cố gắng giấu giếm việc nàng vừa xem xét xung quanh, nàng nhẹ nhàng siết chặt cánh tay trên cổ Ngân Nghê như để tự thuyết phục chính mình phải bình tĩnh, nàng yên lặng cúi đầu nhìn xuống.
“Heo, tiến lại đây.”
Phía trước truyền tới mệnh lệnh, không có vẻ gì là tức giận, cũng không có chút ôn nhu nào, nó bình thường như một ly nước lọc, không mặn, không ngọt, không cay, không vị. Nhưng lại làm cho nàng sốt sắng rồi đột nhiên tim muốn điên cuồng nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
không muốn đi qua đó! Nàng thề không muốn đi ra đó một chút nào!
Mỗi một dây thần kinh, mỗi một phần cơ bắp của nàng đều điên cuồng muốn chống đối lại. Nhưng thân thể lại giống như có ý thức tự động bỏ tay ra khỏi Ngân Nghê, từng bước từng bước hướng về phía Cầm thú Vương, sự sợ hãi dường như đã ăn sâu vào linh hồn của nàng vậy. Con đường duy nhất để có thể bảo vệ được tính mạng của nàng chính là phục tùng hắn.
Ngân Nghê nhìn thân ảnh La Chu đi về phía trước, nó nhìn về phía chủ nhân của nó rồi lại đưa ánh mắt về phía La Chu sau mới chịu nhấc chân bước theo sau.
Hơi ấm còn sót lại từ lúc trước giờ cũng bị rút hết, cái lạnh xuyên qua quần áo của nàng, đâm vào da thịt không ngừng tiến sâu vào bên trong. Khi rời khỏi sự ấm áp của Đa Cát cùng Ngân Nghê, thân hình đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Phía dưới bụng truyền đến cảm giác lạnh thấu xương tủy, nỗi ám ảnh của nàng lại quay trở lại, La Chu cắn môi dưới, đem âm thanh rên rỉ vì đau đớn chặn lại, không cho nó thoát ra.
Những cung nhân đang quỳ gối hầu hạ bên cạnh Cầm thú Vương rất tự giác mà rời chỗ và tạo cho nàng một đường thẳng tiến tới chỗ Vương. Nàng chỉ dám chăm chú nhìn phía dưới không dám ngẩng đầu lên, đập vào mắt La Chu là chân của tên Cầm thú Vương đang giẫm lên tấm thảm, khóe môi muốn chuột rút luôn rồi nhưng vẫn phải cố nhịn, hơn nữa còn phải che dấu cả cảm xúc trong ánh mắt của mình. La Chu chậm rãi bước tới, vẫn luôn thể hiện bộ dạng hèn mọn quỳ ở bên cạnh cùng với báo tuyết chào hỏi.
Ngân Nghê vẫn đi theo phía sau nàng nên lúc này đây nàng cũng không cần canh cánh trong lòng rằng mình có thể hay không ngã gãy chân gãy tay.
Thân thể bỗng dưng bị một bàn tay săn chắc nhấc lên kéo nàng ngã vào vòng ngực kiến cố ấm áp.
“Ngoan.”
Cầm thú Vương xoa xoa đầu của nàng, giọng nói hùng hậu cứng rắn tựa như có thêm chút ý cười nhè nhẹ, tựa hồ đối với sự phục tùng của nàng hoàn toàn hài lòng.
Thân thể không có bị quăng đi, cổ cũng không có bị bóp chặt, đầu lưỡi không có bị đùa giỡn, bả vai không có bị chân hắn đá, tóc lại càng không có bị hắn túm. Nàng nghiệm ra một điều là chỉ cần đem chính mình thành kẻ không bằng súc sinh thì sẽ thoát khổ nha.
“Liệt cho ngươi mặc nhiều như thế này sao tay vẫn là lạnh như thế chứ?”
một bàn tay màu đồng thô ráp đột nhiên nắm lấy tay của nàng làm hại La Chu giật mình hoảng sợ. Cầm thú Vương thay… thay đổi ư?!
“Ngân Nghê chạy tới nhà lao để giữ ấm chân cho ngươi mà vì cái gì chân vẫn lạnh như băng hả.”
Trái tim đập thình thịch liên hồi càng lợi hại, một chân của nàng bị bàn tay to khỏe nắm lấy khiến nàng cảm thấy như chạm phải lửa nóng vậy, thực sự làm nàng thoải mái không nói lên lời. Tuy là vẫn duy trì tư thái hèn mọn cúi đầu không nói nhưng trong lòng lại hung hăng mắng chính mình thể chất lạnh nên hại thân a.
“Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, thân thể ngươi một khi rời khỏi hơi ấm trong giây lát sẽ lạnh như băng.”
Tán Bố Trác Đốn tùy ý cười nói, cởi bỏ đai lưng áo khoác da của mình rồi đem cả người nàng bao lại. Nhốt heo nhỏ này vào trong nhà lao một ngày và giờ nàng ta đã khôi phục thành lại trạng thái hèn mọn chỉ biết cúi đầu lặng yên. Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nàng căn bản là bài xích hắn, cũng có thể cảm nhận được nàng không thể kiểm soát được mà run run. Tuy nhiên vô luận là bài xích cứng ngắc hay vẫn là run run sợ hãi, tất cả đều không ảnh hưởng tới tâm tình sung sướng của hắn.
Nam nhân này trời sinh có thân thể ấm áp, chỉ cách một lớp quần áo mỏng cũng có thể đem hơi ấm truyền sang cho nàng. không những thế trong không khí mùi tanh tưởi của máu đan vào mùi của nam nhân trong nháy mắt đem nàng tầng tầng lớp lớp vây quanh. Biến nàng thành con kiến bé nhỏ, quay quanh một vòng lại một vòng, hoàn hoàn trói buộc mọi sự giãy dụa, đồng thời xóa bỏ sự lạnh lẽo của thân thể nàng, nhưng cũng làm cho nàng hít thở không nổi.
Cầm thú vương thật sự bất thường!! Bằng không vì cái gì hắn lại sủng ái như đang ôm một đứa trẻ đối với nàng cơ chứ? Vì cái gì cởi ra áo bào rồi đem nàng bọc vào bên trong? Vì cái gì dùng nhiệt độ cơ thể của hắn để xua tan sự lạnh lẽo của cơ thể nàng? hắn không phải đấng Vương tôn quý tộc sao, là kẻ không thể mạo phạm sao? không phải vẫn luôn lãnh khốc vô tình tàn nhẫn, thích tra tấn nàng làm niềm vui sao?
La Chu sau khi nhận thấy Cầm thú Vương trở nên thất thường thì càng thêm khủng hoảng tinh thần. Nàng không dám tưởng tượng hắn lại dùng ánh mắt cử chỉ ôn nhu sủng nịch đối với nàng nhưng phía sau có thể ẩn chứa sự tra tấn khinh khủng như thế nào.