Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 118
Bạch Mã Đan Tăng cúi đầu khóe môi hơi khẽ nhếch lên, ý cười ôn hòa nhất thời đã không có nửa phần cảm tình như trước đó. Nó giống như tuyết trên đỉnh núi vạn năm không tan chỉ độc một màu trắng xóa, lạnh lẽo. Đôi mắt phượng đỏ tím tỏa ra những tia sáng sắc bén, hào quang thần thánh bao bọc thân thể nhạt dần rồi bị thế chỗ bằng một tầng ánh sáng hồng hắc mỏng âm trầm. Tòa sen từ từ bay lên trên không trung vài thước, hắn duỗi bàn tay nhiễm đầy mật dịch của cô nàng kia.
Ngân Nghê vẫn đang nằm liền đứng dậy sải bước tiến tới thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi chậm rãi liếm bàn tay mềm mại hoàn mỹ của hắn. Đầu ngón tay, lòng bàn tay, kẽ tay… không có bỏ sót bất kỳ chỗ nào, thẳng cho đến khi mật dịch liếm thật sạch sẽ mới thôi. Đôi mắt tam giác màu lam híp lại thỏa mãn, đầu lưỡi vân còn liếm liếm khóe miệng như vẫn còn thèm thuồng.
“Ăn ngon sao?” Bạch Mã Đan Tăng thản nhiên cười hỏi.
“Ngao ── ”
Ngân Nghê gào một tiếng hướng hắn quẫy quẫy cái đuôi làm lay động c bộ lông xám bạc.
Bạch Mã Đan Tăng rút tay lại cầm tràng hạt cổ phượng nhãn bồ đề nhẹ nhàng phóng thích ánh sáng tinh khiết từ viên châu, chậm rãi nói: “Mật dịch linh khí tinh thuần, tế phẩm bình thường không có khả năng so sánh bằng. Nữ nhân này từ thời không xa xôi xuyên qua mang theo cả linh khí năng lượng của vũ trụ hồng hoang, nói là tế phẩm ngàn năm khó gặp cũng chưa đủ. Đây là thần phật ban ân cho chúng ta, tuyệt đối không để cho Vương dễ dàng tổn hại nàng.”
“Ngao ── ”
Đôi mawts tam giác màu lam đột nhiên trở nên âm trầm hung tàn, bóng đen hắc ám tàn nhẫn tỏa ra khắp nơi. Nó há miệng để lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt dữ tợn hướng Bạch Mã Đan Tăng gầm gừ.
“Sao vậy, ngươi muốn cắn ta?” Bạch Mã Đan Tăng khẽ nhếch cặp mày, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, ánh mắt vẫn như cũ mát lạnh như băng không hề có một chút cảm tình, “Ngươi là một con chó ngao hoang dã sống trên núi bị Vương trong lúc đi săn bắn thu phục và giờ dâng sự trung thành của một con dã thú cho hắn. Ngươi cũng đừng quên, lúc người gần kề với cái chết là ai dùng hơn trăm ngàn hồn phách luyện chế đem ngươi cơ thể chó ngao rách nát cùng hồn tu bổ chứ? Ta đã khai sáng thứ dã thú mông muội của ngươi, vô luận ngươi cam tâm hay không cam tâm thì cấm chế đối ta trung thành đã muốn khắc sâu dấu ấn trong ngao hồn của ngươi, vì thế đừng có làm mấy hành động khiến ta mất hứng.”
“Ngao ──”
Ngân nghê thu hồi răng nanh sắc nhọn, tuy đôi mắt vẫn như trước âm trầm uy hiếp nhưng bên trong sựhung tàn độc ác yếu đi không ít. Cái đuôi dùng sức lắc lắc biểu đạt thành ý cầu hòa.
Đôi mắt đỏ tím bên trong hào quang phút chốc rực rỡ lên, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, tràng hạt bồ đề tách ra để lộ một viên hạt hoa sen đỏ thẫm từ trong hào quang của tràng hạt bồ đề bay ra bắn thẳng vào trong miệng đang hơi mở của Ngân Nghê.
“Ngao ──”
Ngân nghê ngửa đầu phát ra tiếng gầm như sấm rền thật dài, đôi mắt tam giác màu lam cấp tốc hiệnlên từng tia lôi sét đánh, hai lớp lông xám bạc từng cái từng cái dựng đứng thẳng, ánh sáng trên người thoáng chốc sáng ngời hơn rất nhiều, toàn bộ thân hình như là to thêm một vòng.
“đi thôi.” Bạch Mã Đan Tăng thản nhiên nhả ra âm thanh, từ từ khép lại đôi mắt. Hai tay trong người tạo thành ấn, tràng hạt cuốn lại vào trong lòng bàn tay vòng tại ngón áp út. Tòa sen lập tức bay thẳng lên trên không trung, vừa chớp mắt đã tiến vào trong bóng tối đen như mực.
Ngân Nghê hướng phương hướng Bạch Mã Đan Tăng biến mất nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Trong cổ họng phát ra tiếng ư ử không rõ trầm thấp, thân thể dần dần mờ nhạt rồi cũng tan ra trong không gian tối như mực.
########### ########### ###########
Phân cách tuyến đen hơn mực, đen không thấy ngày mai.
La Chu mơ mơ màng màng mở ra mắt, đạp vào mắt nàng là bộ lông xám bạc cứng rắn, chop mũi ngửi thấy mùi không phải mùi xạ hương nam tính pha lẫn chút mùi tanh tưởi của dê bò của Cầm thú vương, mà là quen mùi v dã thú thản nhiên quen thuộc. Nàng nhăn nhăn cái mũi, kỳ dị phát hiện này người nó còn có một cái mùi hương sen thanh thanh. Mùi sen này giống như nàng đã từng ngửi thấy qua ở đâu, cẩn thận nghĩ lại cũng không nhớ ra được đành phải buông tha.
Căng mắt nhìn xung quanh xem có bóng Cầm thú Vương ở đâu không, ngay khi xác nhận là không có nàng mới nới lỏng tâm đang buộc chặt. thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn quanh tẩm cung phát hiện khôngcó một bóng người, nàng ngủ no rồi tinh thần lại tự nhiên cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Tức giận sầu khổ nguyên một ngày, cao hứng khoái hoạt cũng phải giành cả một ngày, thế nên phải chớp lấy thời cơ hưởng thụ khoái lạc, làm người liền nhất định phải biết là sau khi khoái cảm đi qua thì phải tiếp tục tiến về phía trước. Tối hôm qua nàng khuất nhục cùng bịtra tấn thật vất vả mới chờ đến lúc Cầm thú Vương không ở đây nên muốn tranh thủ thả lỏng tâm tình ra càng nhiều càng tốt.
Giờ mới chú ý nhìn kỹ, thấy tư thế Ngân Nghê nằm có chút buồn cười, nó nằm ngửa trên giường mà nàng thì mặc một bộ nội y mỏng tang nằm úp sấp trên cái bụng mềm mại của nó. Sau lưng là một chiếc chăn nhung dày bằng da dê êm ấm đắp thật kín người nàng, chỉ để lộ ra đầu nàng cùng Ngân Nghê. Cùng một con chó ngao có thể chịu lạnh dưới -40,-50 độ C trên giường rộng đắp cái chăn nhung dày bằng da dê khiến cơ thể nàng cảm thấy ấm áp thoải mái vô cùng.
“Ngân Nghê, chính ngươi tự lên giường sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Ngao ──” Ngân Nghê thấy nàng tỉnh, ánh mắt trầm tĩnh bỗng trở bừng lên sáng ngời hung phấn. Nó lắc lắc cái đầu to đùng của mình, cổ họng ư ử như đáp lại.
Tuy rằng Ngân Nghê chỉ có thể sủa, ư ử, hay gầm gừ, nhưng ở chung hơn một tháng nàng có thể căn cứ vào âm thanh dài ngắn cao thấp của nó để hiểu điều mà nó muốn biểu đạt.
“Cầm thú Vương đồng ý cho ngươi lên giường ư?!”
Nàng cực kỳ kinh ngạc vì Cầm thú Vương là tên quái dị cực kỳ thích sạch sẽ, thế mà chẳng những cho phép một nô lệ ngủ trên giường của hắn mà còn cho một con chó ngao trèo lên. Từ hôm qua đến bây giờ, hành động của hắn đúng là càng ngày càng khác thường! Để cho Ngân Nghê lên giường khôngngoài vì giúp hắn sưởi ấm, bởi vì cơ thể hắn hoàn toàn có nhiệt độ ổn định ấm áp thì còn cần gì lấy thứ khác sưởi ấm? Ơ mà chờ đã! Chẳng lẽ là sợ hắn sau khi rời đi, thân thể của nàng lại bị lạnh nên mới cho phép Ngân Nghê lên giường? Nàng tự nhiên rung mình, tim đập liên hồi đầy sợ hãi, không dám lại suy diễn lung tung. Chỉ biết càng nghĩ càng thấy thật khủng bố, không nghĩ nhiều mới là thượng sách.
“Ngao ──” Ngân Nghê thè cái lưỡi hồng thở hổn hển mấy lần, trở mình nằm úp sấp lại khiến đệm chăn nhung bằng da dê bị xốc lên. Ở trong chăn dày đệm êm thêm nhiệt độ ấm nóng của Ngân Nghê làm cho cả hai cảm thấy không ổn chút nào.
La Chu cũng chú ý tới tình trạng quẫn bách của Ngân Nghê, nàng mím môi cười, tay với định tóm lấy cái lưỡi của nó để đùa giỡn. Ai ngờ mới duỗi tay ra, đôi mày lập tức gắt gao nhăn lại. Đau quá! Toàn thân từ trên xuống dưới trừ bỏ bên dưới còn lại đều mỏi nhừ đau nhức cứ như vừa trải qua một cuộc ẩu đả vậy. Ánh mắt nhìn tới cánh tay trắng nõn giờ toàn mấy vết bầm tím lại còn thêm dấu vết răng cắn nữa. không cần nói cũng biết hôm qua vừa mới được Thích Ca Thát Tu mát xa làm lưu thông chỗ bầm những trải qua một đêm bịCầm thú Vương chơi đùa nên lại biến thành một tấm vải rách bị giày vò đến xơ xác. Mẹ nó thật sự là đúng với cái tên cầm thú!
Nàng nhịn không được âm thầm mắng chửi. Nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân Cầm thú Vương sở dĩ cho phép Ngân Nghê lên giường để bồi nàng ngủ, ngực lại không khỏi mềm đi một chút. thật sâu hít vào một hơi rồi lại thở ra, thật cẩn thận cử động thân thể mới phát hiện trừ bỏ đau còn có chút mỏi. Bụng vẫn luôn cảm thấy ấm áp một chút lạnh lẽo hay đau đớn cũng không có. Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ở khu vực nguyệt cốc thần bí, cảm thấy không giống như khi bị kinh nguyệt vậy.
Hai má chậm rãi nhiễm một rặng mây hồng, nàng hoảng hốt nhớ rõ cảnh trong mơ, chính mình giống như nằm ở trong lòng của một nam nhân nhưng nàng vẫn mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt của hắn, nàng giống như con mèo nhỏ thuận theo tùy ý hắn khinh bạc dâm ô, tựa hồ còn… còn đạt cao trào. A a a, nàng… nàng thế nhưng ở tẩm cung Cầm thú Vương mộng xuân! Chẳng lẽ nàng muốn ư? La Chu có chút xấu hổ vùi đầu vào chỗ lông cổ của Ngân Nghê, lặng im hai giây lại bỗng dưng ngẩng đầu, răng nanh nho nhỏ trắng muốt khẽ cắn cánh môi, mắt to lóe ra sự căm giận mãnh liệt. Hừ, nàng xấu hổ cái quần què ý, mẹ nó tất cả đều là lỗi của Cầm thú Vương! Nhớ rõ trước khi mê man, tên cầm thú đó vẫn còn sờ mó cắn cắn người nàng. Nhất định là do động tác sơ mó của hắn mới làm nàng mơ thấy mộng xuân, căn bản là không phải nàng muốn a.
âm thầm hung hăng chửi rủa cầm thú vài câu, cảm xúc không được tự nhiên cuối cùng cũng điều chỉnh lại trở nên bình thường, nàng lại bắt đầu cảm thấy hứng thú trêu đùa cùng Ngân Nghê.
“Ngân nghê, ngươi có nóng không?” Nàng nhe răng trợn mắt nhịn đau lấy tay tóm miệng của Ngân Nghê sắp đóng lại, “Khi bị nóng sẽ muốn đem đầu lưỡi thè ra thở hổn hển. Ngoan nào, đem đầu lưỡi thè ra, ta sẽ lấy tay giúp ngươi hạ nhiệt độ xuống.”
Ước chừng là tâm tư tà ác của nàng thể hiện quá rõ ràng khi nói nên Ngân Nghê chăm chú cảnh giác nhìn nàng, mặc kệ nàng cố gắng bắt lấy hay mềm giọng dụ dỗ nhưng chính là nó không há mồm thè lưỡi ra.
Ngân Nghê vẫn đang nằm liền đứng dậy sải bước tiến tới thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi chậm rãi liếm bàn tay mềm mại hoàn mỹ của hắn. Đầu ngón tay, lòng bàn tay, kẽ tay… không có bỏ sót bất kỳ chỗ nào, thẳng cho đến khi mật dịch liếm thật sạch sẽ mới thôi. Đôi mắt tam giác màu lam híp lại thỏa mãn, đầu lưỡi vân còn liếm liếm khóe miệng như vẫn còn thèm thuồng.
“Ăn ngon sao?” Bạch Mã Đan Tăng thản nhiên cười hỏi.
“Ngao ── ”
Ngân Nghê gào một tiếng hướng hắn quẫy quẫy cái đuôi làm lay động c bộ lông xám bạc.
Bạch Mã Đan Tăng rút tay lại cầm tràng hạt cổ phượng nhãn bồ đề nhẹ nhàng phóng thích ánh sáng tinh khiết từ viên châu, chậm rãi nói: “Mật dịch linh khí tinh thuần, tế phẩm bình thường không có khả năng so sánh bằng. Nữ nhân này từ thời không xa xôi xuyên qua mang theo cả linh khí năng lượng của vũ trụ hồng hoang, nói là tế phẩm ngàn năm khó gặp cũng chưa đủ. Đây là thần phật ban ân cho chúng ta, tuyệt đối không để cho Vương dễ dàng tổn hại nàng.”
“Ngao ── ”
Đôi mawts tam giác màu lam đột nhiên trở nên âm trầm hung tàn, bóng đen hắc ám tàn nhẫn tỏa ra khắp nơi. Nó há miệng để lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt dữ tợn hướng Bạch Mã Đan Tăng gầm gừ.
“Sao vậy, ngươi muốn cắn ta?” Bạch Mã Đan Tăng khẽ nhếch cặp mày, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, ánh mắt vẫn như cũ mát lạnh như băng không hề có một chút cảm tình, “Ngươi là một con chó ngao hoang dã sống trên núi bị Vương trong lúc đi săn bắn thu phục và giờ dâng sự trung thành của một con dã thú cho hắn. Ngươi cũng đừng quên, lúc người gần kề với cái chết là ai dùng hơn trăm ngàn hồn phách luyện chế đem ngươi cơ thể chó ngao rách nát cùng hồn tu bổ chứ? Ta đã khai sáng thứ dã thú mông muội của ngươi, vô luận ngươi cam tâm hay không cam tâm thì cấm chế đối ta trung thành đã muốn khắc sâu dấu ấn trong ngao hồn của ngươi, vì thế đừng có làm mấy hành động khiến ta mất hứng.”
“Ngao ──”
Ngân nghê thu hồi răng nanh sắc nhọn, tuy đôi mắt vẫn như trước âm trầm uy hiếp nhưng bên trong sựhung tàn độc ác yếu đi không ít. Cái đuôi dùng sức lắc lắc biểu đạt thành ý cầu hòa.
Đôi mắt đỏ tím bên trong hào quang phút chốc rực rỡ lên, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, tràng hạt bồ đề tách ra để lộ một viên hạt hoa sen đỏ thẫm từ trong hào quang của tràng hạt bồ đề bay ra bắn thẳng vào trong miệng đang hơi mở của Ngân Nghê.
“Ngao ──”
Ngân nghê ngửa đầu phát ra tiếng gầm như sấm rền thật dài, đôi mắt tam giác màu lam cấp tốc hiệnlên từng tia lôi sét đánh, hai lớp lông xám bạc từng cái từng cái dựng đứng thẳng, ánh sáng trên người thoáng chốc sáng ngời hơn rất nhiều, toàn bộ thân hình như là to thêm một vòng.
“đi thôi.” Bạch Mã Đan Tăng thản nhiên nhả ra âm thanh, từ từ khép lại đôi mắt. Hai tay trong người tạo thành ấn, tràng hạt cuốn lại vào trong lòng bàn tay vòng tại ngón áp út. Tòa sen lập tức bay thẳng lên trên không trung, vừa chớp mắt đã tiến vào trong bóng tối đen như mực.
Ngân Nghê hướng phương hướng Bạch Mã Đan Tăng biến mất nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Trong cổ họng phát ra tiếng ư ử không rõ trầm thấp, thân thể dần dần mờ nhạt rồi cũng tan ra trong không gian tối như mực.
########### ########### ###########
Phân cách tuyến đen hơn mực, đen không thấy ngày mai.
La Chu mơ mơ màng màng mở ra mắt, đạp vào mắt nàng là bộ lông xám bạc cứng rắn, chop mũi ngửi thấy mùi không phải mùi xạ hương nam tính pha lẫn chút mùi tanh tưởi của dê bò của Cầm thú vương, mà là quen mùi v dã thú thản nhiên quen thuộc. Nàng nhăn nhăn cái mũi, kỳ dị phát hiện này người nó còn có một cái mùi hương sen thanh thanh. Mùi sen này giống như nàng đã từng ngửi thấy qua ở đâu, cẩn thận nghĩ lại cũng không nhớ ra được đành phải buông tha.
Căng mắt nhìn xung quanh xem có bóng Cầm thú Vương ở đâu không, ngay khi xác nhận là không có nàng mới nới lỏng tâm đang buộc chặt. thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn quanh tẩm cung phát hiện khôngcó một bóng người, nàng ngủ no rồi tinh thần lại tự nhiên cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Tức giận sầu khổ nguyên một ngày, cao hứng khoái hoạt cũng phải giành cả một ngày, thế nên phải chớp lấy thời cơ hưởng thụ khoái lạc, làm người liền nhất định phải biết là sau khi khoái cảm đi qua thì phải tiếp tục tiến về phía trước. Tối hôm qua nàng khuất nhục cùng bịtra tấn thật vất vả mới chờ đến lúc Cầm thú Vương không ở đây nên muốn tranh thủ thả lỏng tâm tình ra càng nhiều càng tốt.
Giờ mới chú ý nhìn kỹ, thấy tư thế Ngân Nghê nằm có chút buồn cười, nó nằm ngửa trên giường mà nàng thì mặc một bộ nội y mỏng tang nằm úp sấp trên cái bụng mềm mại của nó. Sau lưng là một chiếc chăn nhung dày bằng da dê êm ấm đắp thật kín người nàng, chỉ để lộ ra đầu nàng cùng Ngân Nghê. Cùng một con chó ngao có thể chịu lạnh dưới -40,-50 độ C trên giường rộng đắp cái chăn nhung dày bằng da dê khiến cơ thể nàng cảm thấy ấm áp thoải mái vô cùng.
“Ngân Nghê, chính ngươi tự lên giường sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Ngao ──” Ngân Nghê thấy nàng tỉnh, ánh mắt trầm tĩnh bỗng trở bừng lên sáng ngời hung phấn. Nó lắc lắc cái đầu to đùng của mình, cổ họng ư ử như đáp lại.
Tuy rằng Ngân Nghê chỉ có thể sủa, ư ử, hay gầm gừ, nhưng ở chung hơn một tháng nàng có thể căn cứ vào âm thanh dài ngắn cao thấp của nó để hiểu điều mà nó muốn biểu đạt.
“Cầm thú Vương đồng ý cho ngươi lên giường ư?!”
Nàng cực kỳ kinh ngạc vì Cầm thú Vương là tên quái dị cực kỳ thích sạch sẽ, thế mà chẳng những cho phép một nô lệ ngủ trên giường của hắn mà còn cho một con chó ngao trèo lên. Từ hôm qua đến bây giờ, hành động của hắn đúng là càng ngày càng khác thường! Để cho Ngân Nghê lên giường khôngngoài vì giúp hắn sưởi ấm, bởi vì cơ thể hắn hoàn toàn có nhiệt độ ổn định ấm áp thì còn cần gì lấy thứ khác sưởi ấm? Ơ mà chờ đã! Chẳng lẽ là sợ hắn sau khi rời đi, thân thể của nàng lại bị lạnh nên mới cho phép Ngân Nghê lên giường? Nàng tự nhiên rung mình, tim đập liên hồi đầy sợ hãi, không dám lại suy diễn lung tung. Chỉ biết càng nghĩ càng thấy thật khủng bố, không nghĩ nhiều mới là thượng sách.
“Ngao ──” Ngân Nghê thè cái lưỡi hồng thở hổn hển mấy lần, trở mình nằm úp sấp lại khiến đệm chăn nhung bằng da dê bị xốc lên. Ở trong chăn dày đệm êm thêm nhiệt độ ấm nóng của Ngân Nghê làm cho cả hai cảm thấy không ổn chút nào.
La Chu cũng chú ý tới tình trạng quẫn bách của Ngân Nghê, nàng mím môi cười, tay với định tóm lấy cái lưỡi của nó để đùa giỡn. Ai ngờ mới duỗi tay ra, đôi mày lập tức gắt gao nhăn lại. Đau quá! Toàn thân từ trên xuống dưới trừ bỏ bên dưới còn lại đều mỏi nhừ đau nhức cứ như vừa trải qua một cuộc ẩu đả vậy. Ánh mắt nhìn tới cánh tay trắng nõn giờ toàn mấy vết bầm tím lại còn thêm dấu vết răng cắn nữa. không cần nói cũng biết hôm qua vừa mới được Thích Ca Thát Tu mát xa làm lưu thông chỗ bầm những trải qua một đêm bịCầm thú Vương chơi đùa nên lại biến thành một tấm vải rách bị giày vò đến xơ xác. Mẹ nó thật sự là đúng với cái tên cầm thú!
Nàng nhịn không được âm thầm mắng chửi. Nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân Cầm thú Vương sở dĩ cho phép Ngân Nghê lên giường để bồi nàng ngủ, ngực lại không khỏi mềm đi một chút. thật sâu hít vào một hơi rồi lại thở ra, thật cẩn thận cử động thân thể mới phát hiện trừ bỏ đau còn có chút mỏi. Bụng vẫn luôn cảm thấy ấm áp một chút lạnh lẽo hay đau đớn cũng không có. Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ở khu vực nguyệt cốc thần bí, cảm thấy không giống như khi bị kinh nguyệt vậy.
Hai má chậm rãi nhiễm một rặng mây hồng, nàng hoảng hốt nhớ rõ cảnh trong mơ, chính mình giống như nằm ở trong lòng của một nam nhân nhưng nàng vẫn mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt của hắn, nàng giống như con mèo nhỏ thuận theo tùy ý hắn khinh bạc dâm ô, tựa hồ còn… còn đạt cao trào. A a a, nàng… nàng thế nhưng ở tẩm cung Cầm thú Vương mộng xuân! Chẳng lẽ nàng muốn ư? La Chu có chút xấu hổ vùi đầu vào chỗ lông cổ của Ngân Nghê, lặng im hai giây lại bỗng dưng ngẩng đầu, răng nanh nho nhỏ trắng muốt khẽ cắn cánh môi, mắt to lóe ra sự căm giận mãnh liệt. Hừ, nàng xấu hổ cái quần què ý, mẹ nó tất cả đều là lỗi của Cầm thú Vương! Nhớ rõ trước khi mê man, tên cầm thú đó vẫn còn sờ mó cắn cắn người nàng. Nhất định là do động tác sơ mó của hắn mới làm nàng mơ thấy mộng xuân, căn bản là không phải nàng muốn a.
âm thầm hung hăng chửi rủa cầm thú vài câu, cảm xúc không được tự nhiên cuối cùng cũng điều chỉnh lại trở nên bình thường, nàng lại bắt đầu cảm thấy hứng thú trêu đùa cùng Ngân Nghê.
“Ngân nghê, ngươi có nóng không?” Nàng nhe răng trợn mắt nhịn đau lấy tay tóm miệng của Ngân Nghê sắp đóng lại, “Khi bị nóng sẽ muốn đem đầu lưỡi thè ra thở hổn hển. Ngoan nào, đem đầu lưỡi thè ra, ta sẽ lấy tay giúp ngươi hạ nhiệt độ xuống.”
Ước chừng là tâm tư tà ác của nàng thể hiện quá rõ ràng khi nói nên Ngân Nghê chăm chú cảnh giác nhìn nàng, mặc kệ nàng cố gắng bắt lấy hay mềm giọng dụ dỗ nhưng chính là nó không há mồm thè lưỡi ra.