Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 9
*Chương có nội dung hình ảnh
Editor: ChieuNinh
Lão phu nhân không dám chọc nhi tử tức giận nữa, lại càu nhàu đại phòng một việc, nói đại nhi tức phụ Hồ thị nói bậy không ít. Còn nói để cho một nhà nhị phòng ba ngày sau đi đại phòng ăn cơm tối, ngày đó là mười bảy tháng ba, sinh nhật năm mươi sáu tuổi của bà.
"Tán sinh, cũng không mời người ngoài, cũng không cho nhà lão Tam bọn họ trở về, chỉ nhà lão đại và nhà của con tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm." Lão phu nhân nói.
Trần Danh cười nói: "Tiền mừng thọ của nương không để cho một nhà đại ca ra, khi đến con cầm năm mươi văn đi qua cho nương. Quyên nương còn làm một bộ trường y cho nương, trên cổ áo thêu rất nhiều chữ phúc. Nương mặc bộ quần áo kia, khẳng định còn khí phái hơn Cao lão phu nhân."
Cao lão phu nhân là lão nương Cao Lý Chính, Cao Lý Chính không chỉ là Lý Chính, còn là địa chủ giàu có nhất Hưởng La thôn.
Trần lão thái nghe mà mặt mày rạng rỡ, cười nói: "Vậy thì thật tốt, nương biết rõ tức phụ lão Nhị là đứa tài giỏi, không phí công ta yêu thương nàng ta." Lại nói: "Còn năm mươi văn tiền kia thì con cũng đừng cầm đến, giữ lại mua thức ăn tốt hơn bồi bổ thân thể. Tam đệ của con cho nương tiền tiêu vặt cũng không ít, nương xài không hết. Nha, đây là năm mươi văn tiền, ngày đó con giao cho đại ca ngay trước mặt đại tẩu con. Hồ thị cái đàn bà thối kia, kiến thức hạn hẹp."
Trần Danh vội nói: "Như vậy sao được."
Lão phu nhân nói: "Như thế nào không được? Tức phụ của con làm xiêm y chính là còn giá trị một ít tiền, nào giống như cái chày gỗ đại tẩu kia của con, hiếm khi làm bộ quần áo cho nương, cái gì mà hoa với lá cũng không biết thêu lấy một cành." Sau đó, lại là Trần Danh khước từ một trận, Trần lão thái cứng rắn đưa. Giống như lão phu nhân tức giận, Trần Danh mới nghe theo.
Lão phu nhân đi một lát, Trần A Phúc mới đi ra cửa phòng. Hạ một buổi ánh mặt trời sáng lạn nhiều hơn, đâm vào mắt Trần A Phúc.
Trần Danh ngẩng đầu cười nói: "A Phúc thức dậy?"
"Dạ." Trần A Phúc gật gật đầu, ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh hắn.
Trần Danh lại hỏi: "Vừa rồi nãi của con đến, con có nghe không?"
"Không có - - nghe được." Trần A Phúc lắc đầu.
Trần Danh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nương con đi Cổ Kiều thôn mua phổi heo, A Phúc muốn ăn như thế nào?" Phụ cận hai thôn, chỉ có Cổ Kiều thôn có quán thịt heo. Trấn trên mỗi cân thịt heo muốn mắc hơn một đồng tiền, phần lớn hương thân mua thịt ở trong thôn.
Trần A Phúc đời trước chưa từng ăn phổi heo, lắc lắc đầu nói: "Con cũng - - không biết rõ."
Trần Danh lại cười nói: "Vậy hãy để cho nương con hầm canh cách thủy phổi heo, tăng thêm món rau, thơm ngon."
Dáng tươi cười sạch sẽ, ấm áp, như bầu trời nắng ấm.
Cho dù hắn là cha ruột khối thân thể này, đối mặt với người nữ nhi tàn tật, nụ cười tươi tắn này đều đáng quý. Huống chi, hắn dưỡng là một nữ nhi không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
Tâm ngưỡng mộ của Trần A Phúc đối với hắn tự nhiên sinh ra.
Trần A Phúc kéo tay áo hắn hô một tiếng: "Cha, về sau, con - - sẽ hiếu kính người, kiếm tiền - - trị bệnh cho người." Mũi có một chút chua xót, nước miếng lại chảy ra.
Trần Danh cười cầm lấy khăn trước ngực nàng giúp nàng lau nước miếng, nói: "Được, cha chờ ngày đó."
Đang nói, Vương thị dẫn Trần A Lộc cùng
Xem ảnh 1
Editor: ChieuNinh
Lão phu nhân không dám chọc nhi tử tức giận nữa, lại càu nhàu đại phòng một việc, nói đại nhi tức phụ Hồ thị nói bậy không ít. Còn nói để cho một nhà nhị phòng ba ngày sau đi đại phòng ăn cơm tối, ngày đó là mười bảy tháng ba, sinh nhật năm mươi sáu tuổi của bà.
"Tán sinh, cũng không mời người ngoài, cũng không cho nhà lão Tam bọn họ trở về, chỉ nhà lão đại và nhà của con tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm." Lão phu nhân nói.
Trần Danh cười nói: "Tiền mừng thọ của nương không để cho một nhà đại ca ra, khi đến con cầm năm mươi văn đi qua cho nương. Quyên nương còn làm một bộ trường y cho nương, trên cổ áo thêu rất nhiều chữ phúc. Nương mặc bộ quần áo kia, khẳng định còn khí phái hơn Cao lão phu nhân."
Cao lão phu nhân là lão nương Cao Lý Chính, Cao Lý Chính không chỉ là Lý Chính, còn là địa chủ giàu có nhất Hưởng La thôn.
Trần lão thái nghe mà mặt mày rạng rỡ, cười nói: "Vậy thì thật tốt, nương biết rõ tức phụ lão Nhị là đứa tài giỏi, không phí công ta yêu thương nàng ta." Lại nói: "Còn năm mươi văn tiền kia thì con cũng đừng cầm đến, giữ lại mua thức ăn tốt hơn bồi bổ thân thể. Tam đệ của con cho nương tiền tiêu vặt cũng không ít, nương xài không hết. Nha, đây là năm mươi văn tiền, ngày đó con giao cho đại ca ngay trước mặt đại tẩu con. Hồ thị cái đàn bà thối kia, kiến thức hạn hẹp."
Trần Danh vội nói: "Như vậy sao được."
Lão phu nhân nói: "Như thế nào không được? Tức phụ của con làm xiêm y chính là còn giá trị một ít tiền, nào giống như cái chày gỗ đại tẩu kia của con, hiếm khi làm bộ quần áo cho nương, cái gì mà hoa với lá cũng không biết thêu lấy một cành." Sau đó, lại là Trần Danh khước từ một trận, Trần lão thái cứng rắn đưa. Giống như lão phu nhân tức giận, Trần Danh mới nghe theo.
Lão phu nhân đi một lát, Trần A Phúc mới đi ra cửa phòng. Hạ một buổi ánh mặt trời sáng lạn nhiều hơn, đâm vào mắt Trần A Phúc.
Trần Danh ngẩng đầu cười nói: "A Phúc thức dậy?"
"Dạ." Trần A Phúc gật gật đầu, ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh hắn.
Trần Danh lại hỏi: "Vừa rồi nãi của con đến, con có nghe không?"
"Không có - - nghe được." Trần A Phúc lắc đầu.
Trần Danh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nương con đi Cổ Kiều thôn mua phổi heo, A Phúc muốn ăn như thế nào?" Phụ cận hai thôn, chỉ có Cổ Kiều thôn có quán thịt heo. Trấn trên mỗi cân thịt heo muốn mắc hơn một đồng tiền, phần lớn hương thân mua thịt ở trong thôn.
Trần A Phúc đời trước chưa từng ăn phổi heo, lắc lắc đầu nói: "Con cũng - - không biết rõ."
Trần Danh lại cười nói: "Vậy hãy để cho nương con hầm canh cách thủy phổi heo, tăng thêm món rau, thơm ngon."
Dáng tươi cười sạch sẽ, ấm áp, như bầu trời nắng ấm.
Cho dù hắn là cha ruột khối thân thể này, đối mặt với người nữ nhi tàn tật, nụ cười tươi tắn này đều đáng quý. Huống chi, hắn dưỡng là một nữ nhi không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
Tâm ngưỡng mộ của Trần A Phúc đối với hắn tự nhiên sinh ra.
Trần A Phúc kéo tay áo hắn hô một tiếng: "Cha, về sau, con - - sẽ hiếu kính người, kiếm tiền - - trị bệnh cho người." Mũi có một chút chua xót, nước miếng lại chảy ra.
Trần Danh cười cầm lấy khăn trước ngực nàng giúp nàng lau nước miếng, nói: "Được, cha chờ ngày đó."
Đang nói, Vương thị dẫn Trần A Lộc cùng
Xem ảnh 1