Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 273: Ủy khuất.
Trần A Phúc cười đưa kính thủy tinh nhỏ cho Vương thị nói: "Soi soi, nương chính là trẻ tuổi nhiều, như một tiểu tức phụ không đến ba mươi tuổi."
Trong kính Vương thị xác thực trẻ tuổi hơn nhiều, cũng thanh tú hơn. Mặc dù không khoa trương như Trần A Phúc nói, lại cũng không trông có vẻ già giống như trước kia.
Bà nghe lời nói này, không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng: "Nói gì đâu, nương là một lão thái bà, còn tiểu tức phụ cái gì."
Hai người đang nói, liền nghe Tằng Lão Đầu đang kêu trong sân: "Đại cô nương, phu nhân, Trần đại nhân đến."
Kể từ khi Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên đính hôn, bọn hạ nhân liền thay đổi xưng hô với hai vợ chồng Trần Danh. Gọi Trần Danh là lão gia, gọi Vương thị là phu nhân.
Hắn như thế nào đột nhiên đến rồi?
Trần A Phúc nhìn Vương thị một chút, vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón.
Trần Thế Anh đã vào sân nhỏ, hắn là trực tiếp từ Vượng Sơn thôn ngồi xe ngựa tới đây, còn mặc quan phục, mang mũ quan. Bởi vì phơi nắng hơn nửa ngày, sắc mặt ửng đỏ như tô phấn son.
Hắn cười nói: "Phúc nhi, hôm nay phụ thân tới chỗ con quấy rầy một đêm, sáng mai lại về Định Châu phủ." Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Vương thị cùng đi ra.
Lúc này Vương thị cùng lần trước hắn trông thấy rõ ràng bất đồng. Lần trước rất đỗi già nua, cuộc sống phong sương ma luyện ở trên mặt nàng khiến hắn đau lòng. Mà lần này, so với lần trước thì trẻ tuổi hơn nhiều, mặc dù so với vài thập niên trước thì đã già hơn, thế nhưng mặt mày thanh tú cùng dịu dàng ý vị như cũ vẫn khiến mắt hắn lóe lên một cái, hắn hình như lại chứng kiến tỷ tỷ nhiều năm trước mỗi ngày đều ở trước cửa đón hắn tan học...
Trước mắt hắn xuất hiện một màn kia, một nam hài chải tóc Tổng Nha trở lại từ trước cửa nhà, cười ngây ngô liên tục kêu tỷ tỷ đang chờ hắn tan học ở cửa: "Tỷ, tỷ, đệ trở về."
Tỷ tỷ cười đến mặt mày cong cong: "Anh đệ trở về rồi."
Nàng đi xuống bậc thang, dắt hắn vào phòng bếp, rửa mặt rửa tay cho hắn, hỏi hắn có đói bụng không. Mỗi lần đều không đợi hắn trả lời, liền cười nhét một khối băng đường hoặc là đậu xanh xào đậu tằm xào gì đó trong miệng hắn. Còn hỏi hắn: "Ngọt (thơm) không?"
Nam hài đáp: "Ngọt (thơm)."
Tỷ tỷ liền cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Chút ấm áp và trơn mịn đó, đến bây giờ hắn đều còn nhớ. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Mũi Trần Thế Anh có chút chua sót, hô: "Tỷ."
Vương thị nhìn hắn, hai cánh tay dùng sức nắm cùng một chỗ gân xanh đều phồng lên, cúi đầu xuống nhẹ nói: "Anh đệ, đệ tới rồi."
"Vâng." Trần Thế Anh đáp, mắt không chớp nhìn Vương thị.
Thấy bọn họ dạng này, Trần A Phúc đều lúng túng thay bọn họ. Nói: "Cha, nương, vào nhà nói chuyện."
"Được." Trần Thế Anh đi vào trong nhà.
Vương thị ở cửa không vào nhà, thấp giọng nói: "A Phúc, nương về trước."
Trần Thế Anh đã đi vào nhà trong quay đầu lại giữ lại: "Tỷ, đệ đệ hiếm khi đến một lần, trò chuyện cũng không được sao?"
Vương thị cúi đầu nói: "Không được, quản gia của ta còn ở nhà chờ ta trở về nấu cơm..." Lời nói ra mới nhớ tới Trần Danh đi tiệm lương thực thị trấn còn chưa có trở lại, lại sửa lời nói: "Ta làm cơm chờ quản gia của ta trở về. Anh đệ thoải mái ở nhà khuê nữ, đừng khách khí." Nói xong, liền vội vã đi.
Trần Thế Anh sững sờ nhìn lưng Vương thị bối rối biến mất ngoài cổng chính, mặt đầy cô đơn.
Trần A Phúc mặc dù rất đồng tình bọn họ gặp phải, nhưng tách ra rồi, đều có gia đình từng người, chút hoài niệm này vẫn để ở trong lòng thì tốt hơn.
Nàng lôi kéo tay áo Trần Thế Anh: "Cha, khát nước rồi? Con đi rót chén mật hoa quế cho cha, là con tự mình làm."
Trần Thế Anh lấy lại tinh thần, nhếch khóe miệng cười nói: "Được." Mặc dù hắn càng ưa thích uống trà, nhưng mật hoa quế khuê nữ làm hắn vẫn nguyện ý nếm thử.
Trần A Phúc rót một chén cho hắn, chén sứ trắng tinh tế, mật nước màu vàng nhạt, trên mặt còn trôi nổi vài cánh hoa quế nhỏ, vừa nhìn liền dễ uống. Hắn uống một ngụm, miệng đầy sinh hương.
Hắn liền vài ngụm uống xong mật nước, cười xấu hổ hỏi: "Phúc nhi hẳn là cười phụ thân đi?"
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Sẽ không."
Trần Thế Anh lại thở dài một hơi, nói: "Nương con không gả cho cha, đối với nàng mà nói có lẽ còn là chuyện tốt. Cha sợ, cha sợ cha sẽ ủy khuất nàng, làm cho nàng thương tâm..." Suy nghĩ một chút, lại thầm nói: "Có lẽ, cha cưới nương con, thì không nỡ ủy khuất nàng."
Một câu nói cùng thanh âm thấp đến Trần A Phúc không nghe rõ.
"Cha nói cái gì, ủy khuất gì?" Trần A Phúc hỏi.
Trần Thế Anh khoát khoát tay, cầm chén đẩy ra nói: "Cha thích uống loại chè này, Phúc nhi lại rót một chén cho cha."
Hắn không thể nói hết cùng khuê nữ, Đường di nương tháng trước "bị dịch bệnh" chết ở thôn trang, mấy ngày hôm trước Giang thị hiền lành lại nạp cho hắn một tiểu thiếp mười sáu tuổi...
Trần A Phúc đang theo Trần Thế Anh trò chuyện, liền nghe được Lộc Viên trong có tiếng ồn ào.
Trần A Phúc ra cửa nói với Tằng Lão Đầu: "Đi xem một chút Lộc Viên chuyện gì xảy ra."
Tằng Lão Đầu đáp ứng ra ngoài, một lát sau liền chạy về đến bẩm báo: "Hồi đại cô nương, là kế mẫu cùng đệ đệ nhà mẹ đẻ phu nhân mang cha phu nhân đến, nói cha phu nhân bị bệnh nặng, nhà bọn họ không có tiền, chỉ đành mang đến nhà khuê nữ, kêu phu nhân nể mặt cha ruột, cho bạc chữa bệnh..."
Trần A Phúc sợ Vương thị thua thiệt, đứng dậy nói với Trần Thế Anh: "Con qua đi xem một chút."
Cho dù bây giờ là tiết ngày mùa, cửa Lộc Viên vẫn là vây quanh một đám người xem náo nhiệt.
Tiết Đại Quý cùng Giả Sơn đuổi người xem náo nhiệt đi, Trần A Phúc đi vào. Nhìn thấy Vương lão hán nằm trên mặt đất, Đinh thị quỳ ở bên cạnh hắn kéo giọng khóc lớn, Vương Tài đang kể khổ cùng Vương thị. Đại khái là bọn hắn hiện thời không có tiền, không có biện pháp, nếu như trì hoãn nữa, Vương lão hán liền phải chết, chỉ đành đẩy hắn đến nhà thân khuê nữ, muốn ít bạc tiếp tục chữa bệnh... ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{} ^d^l^q^d
Vương thị đứng ở chỗ đó không biết làm sao. Bà không muốn để mẫu tử lá gan lòng dạ hiểm độc này tiến vào nhà bà, kể từ khi biết tiểu Vương Thành nhận hết cực khổ, đến bây giờ còn không biết sống chết, bà lại hận Đinh thị, cũng giận cha mình vô tình vô nghĩa. Nhưng Vương lão hán nằm rên rỉ ở trong sân, ngoài cửa lại có một ít người xem náo nhiệt, bà không biết nên làm sao. Bà vừa sợ cha mình là bệnh thật, lại sợ là ba người bọn họ liên hợp diễn trò, bà không muốn lại lấy tiền cho Đinh thị lương tâm hư hỏng dùng.
Cổ đại hiếu là trên hết, mặc dù Trần A Phúc đều hận chết Đinh thị cùng Vương Tài, nhưng Vương lão hán nhất định phải trông nom, nếu không Vương thị phải bị nước miếng chết đuối.
Nàng trầm mặt đi đến trước mặt bọn họ nói: "Nương ta lại không là mặc kệ ông ta, khóc rống cái gì?" Rồi lớn tiếng nói với Tằng Lão Đầu: "Đi trong thôn mời Lâm đại phu đến." Lại nháy mắt cho hắn, Tằng Lão Đầu hiểu rõ gật đầu, liền bước nhanh ra ngoài.
Tiết Đại Quý và Giả Sơn nâng Vương lão hán đến nằm trên một cái ghế dưới hành lang, lại đút nước cho ông ta.
Vương Tài nói: "Đi đường xa như vậy, ta cùng nương ta cũng khô miệng, cũng rót cho chúng ta chén nước."
Đám người Tiết Đại Quý làm bộ như không nghe thấy.
Tằng thẩm thì ra ngoài cửa nói với mọi người về Đinh thị lúc trước bán Vương thị như thế nào, rồi bán bào đệ Vương thị như thế nào, khiến đệ đệ của nàng bị người mua ngược đãi, đến bây giờ sinh tử chưa biết...
Trong kính Vương thị xác thực trẻ tuổi hơn nhiều, cũng thanh tú hơn. Mặc dù không khoa trương như Trần A Phúc nói, lại cũng không trông có vẻ già giống như trước kia.
Bà nghe lời nói này, không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng: "Nói gì đâu, nương là một lão thái bà, còn tiểu tức phụ cái gì."
Hai người đang nói, liền nghe Tằng Lão Đầu đang kêu trong sân: "Đại cô nương, phu nhân, Trần đại nhân đến."
Kể từ khi Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên đính hôn, bọn hạ nhân liền thay đổi xưng hô với hai vợ chồng Trần Danh. Gọi Trần Danh là lão gia, gọi Vương thị là phu nhân.
Hắn như thế nào đột nhiên đến rồi?
Trần A Phúc nhìn Vương thị một chút, vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón.
Trần Thế Anh đã vào sân nhỏ, hắn là trực tiếp từ Vượng Sơn thôn ngồi xe ngựa tới đây, còn mặc quan phục, mang mũ quan. Bởi vì phơi nắng hơn nửa ngày, sắc mặt ửng đỏ như tô phấn son.
Hắn cười nói: "Phúc nhi, hôm nay phụ thân tới chỗ con quấy rầy một đêm, sáng mai lại về Định Châu phủ." Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Vương thị cùng đi ra.
Lúc này Vương thị cùng lần trước hắn trông thấy rõ ràng bất đồng. Lần trước rất đỗi già nua, cuộc sống phong sương ma luyện ở trên mặt nàng khiến hắn đau lòng. Mà lần này, so với lần trước thì trẻ tuổi hơn nhiều, mặc dù so với vài thập niên trước thì đã già hơn, thế nhưng mặt mày thanh tú cùng dịu dàng ý vị như cũ vẫn khiến mắt hắn lóe lên một cái, hắn hình như lại chứng kiến tỷ tỷ nhiều năm trước mỗi ngày đều ở trước cửa đón hắn tan học...
Trước mắt hắn xuất hiện một màn kia, một nam hài chải tóc Tổng Nha trở lại từ trước cửa nhà, cười ngây ngô liên tục kêu tỷ tỷ đang chờ hắn tan học ở cửa: "Tỷ, tỷ, đệ trở về."
Tỷ tỷ cười đến mặt mày cong cong: "Anh đệ trở về rồi."
Nàng đi xuống bậc thang, dắt hắn vào phòng bếp, rửa mặt rửa tay cho hắn, hỏi hắn có đói bụng không. Mỗi lần đều không đợi hắn trả lời, liền cười nhét một khối băng đường hoặc là đậu xanh xào đậu tằm xào gì đó trong miệng hắn. Còn hỏi hắn: "Ngọt (thơm) không?"
Nam hài đáp: "Ngọt (thơm)."
Tỷ tỷ liền cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Chút ấm áp và trơn mịn đó, đến bây giờ hắn đều còn nhớ. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Mũi Trần Thế Anh có chút chua sót, hô: "Tỷ."
Vương thị nhìn hắn, hai cánh tay dùng sức nắm cùng một chỗ gân xanh đều phồng lên, cúi đầu xuống nhẹ nói: "Anh đệ, đệ tới rồi."
"Vâng." Trần Thế Anh đáp, mắt không chớp nhìn Vương thị.
Thấy bọn họ dạng này, Trần A Phúc đều lúng túng thay bọn họ. Nói: "Cha, nương, vào nhà nói chuyện."
"Được." Trần Thế Anh đi vào trong nhà.
Vương thị ở cửa không vào nhà, thấp giọng nói: "A Phúc, nương về trước."
Trần Thế Anh đã đi vào nhà trong quay đầu lại giữ lại: "Tỷ, đệ đệ hiếm khi đến một lần, trò chuyện cũng không được sao?"
Vương thị cúi đầu nói: "Không được, quản gia của ta còn ở nhà chờ ta trở về nấu cơm..." Lời nói ra mới nhớ tới Trần Danh đi tiệm lương thực thị trấn còn chưa có trở lại, lại sửa lời nói: "Ta làm cơm chờ quản gia của ta trở về. Anh đệ thoải mái ở nhà khuê nữ, đừng khách khí." Nói xong, liền vội vã đi.
Trần Thế Anh sững sờ nhìn lưng Vương thị bối rối biến mất ngoài cổng chính, mặt đầy cô đơn.
Trần A Phúc mặc dù rất đồng tình bọn họ gặp phải, nhưng tách ra rồi, đều có gia đình từng người, chút hoài niệm này vẫn để ở trong lòng thì tốt hơn.
Nàng lôi kéo tay áo Trần Thế Anh: "Cha, khát nước rồi? Con đi rót chén mật hoa quế cho cha, là con tự mình làm."
Trần Thế Anh lấy lại tinh thần, nhếch khóe miệng cười nói: "Được." Mặc dù hắn càng ưa thích uống trà, nhưng mật hoa quế khuê nữ làm hắn vẫn nguyện ý nếm thử.
Trần A Phúc rót một chén cho hắn, chén sứ trắng tinh tế, mật nước màu vàng nhạt, trên mặt còn trôi nổi vài cánh hoa quế nhỏ, vừa nhìn liền dễ uống. Hắn uống một ngụm, miệng đầy sinh hương.
Hắn liền vài ngụm uống xong mật nước, cười xấu hổ hỏi: "Phúc nhi hẳn là cười phụ thân đi?"
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Sẽ không."
Trần Thế Anh lại thở dài một hơi, nói: "Nương con không gả cho cha, đối với nàng mà nói có lẽ còn là chuyện tốt. Cha sợ, cha sợ cha sẽ ủy khuất nàng, làm cho nàng thương tâm..." Suy nghĩ một chút, lại thầm nói: "Có lẽ, cha cưới nương con, thì không nỡ ủy khuất nàng."
Một câu nói cùng thanh âm thấp đến Trần A Phúc không nghe rõ.
"Cha nói cái gì, ủy khuất gì?" Trần A Phúc hỏi.
Trần Thế Anh khoát khoát tay, cầm chén đẩy ra nói: "Cha thích uống loại chè này, Phúc nhi lại rót một chén cho cha."
Hắn không thể nói hết cùng khuê nữ, Đường di nương tháng trước "bị dịch bệnh" chết ở thôn trang, mấy ngày hôm trước Giang thị hiền lành lại nạp cho hắn một tiểu thiếp mười sáu tuổi...
Trần A Phúc đang theo Trần Thế Anh trò chuyện, liền nghe được Lộc Viên trong có tiếng ồn ào.
Trần A Phúc ra cửa nói với Tằng Lão Đầu: "Đi xem một chút Lộc Viên chuyện gì xảy ra."
Tằng Lão Đầu đáp ứng ra ngoài, một lát sau liền chạy về đến bẩm báo: "Hồi đại cô nương, là kế mẫu cùng đệ đệ nhà mẹ đẻ phu nhân mang cha phu nhân đến, nói cha phu nhân bị bệnh nặng, nhà bọn họ không có tiền, chỉ đành mang đến nhà khuê nữ, kêu phu nhân nể mặt cha ruột, cho bạc chữa bệnh..."
Trần A Phúc sợ Vương thị thua thiệt, đứng dậy nói với Trần Thế Anh: "Con qua đi xem một chút."
Cho dù bây giờ là tiết ngày mùa, cửa Lộc Viên vẫn là vây quanh một đám người xem náo nhiệt.
Tiết Đại Quý cùng Giả Sơn đuổi người xem náo nhiệt đi, Trần A Phúc đi vào. Nhìn thấy Vương lão hán nằm trên mặt đất, Đinh thị quỳ ở bên cạnh hắn kéo giọng khóc lớn, Vương Tài đang kể khổ cùng Vương thị. Đại khái là bọn hắn hiện thời không có tiền, không có biện pháp, nếu như trì hoãn nữa, Vương lão hán liền phải chết, chỉ đành đẩy hắn đến nhà thân khuê nữ, muốn ít bạc tiếp tục chữa bệnh... ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}
Vương thị đứng ở chỗ đó không biết làm sao. Bà không muốn để mẫu tử lá gan lòng dạ hiểm độc này tiến vào nhà bà, kể từ khi biết tiểu Vương Thành nhận hết cực khổ, đến bây giờ còn không biết sống chết, bà lại hận Đinh thị, cũng giận cha mình vô tình vô nghĩa. Nhưng Vương lão hán nằm rên rỉ ở trong sân, ngoài cửa lại có một ít người xem náo nhiệt, bà không biết nên làm sao. Bà vừa sợ cha mình là bệnh thật, lại sợ là ba người bọn họ liên hợp diễn trò, bà không muốn lại lấy tiền cho Đinh thị lương tâm hư hỏng dùng.
Cổ đại hiếu là trên hết, mặc dù Trần A Phúc đều hận chết Đinh thị cùng Vương Tài, nhưng Vương lão hán nhất định phải trông nom, nếu không Vương thị phải bị nước miếng chết đuối.
Nàng trầm mặt đi đến trước mặt bọn họ nói: "Nương ta lại không là mặc kệ ông ta, khóc rống cái gì?" Rồi lớn tiếng nói với Tằng Lão Đầu: "Đi trong thôn mời Lâm đại phu đến." Lại nháy mắt cho hắn, Tằng Lão Đầu hiểu rõ gật đầu, liền bước nhanh ra ngoài.
Tiết Đại Quý và Giả Sơn nâng Vương lão hán đến nằm trên một cái ghế dưới hành lang, lại đút nước cho ông ta.
Vương Tài nói: "Đi đường xa như vậy, ta cùng nương ta cũng khô miệng, cũng rót cho chúng ta chén nước."
Đám người Tiết Đại Quý làm bộ như không nghe thấy.
Tằng thẩm thì ra ngoài cửa nói với mọi người về Đinh thị lúc trước bán Vương thị như thế nào, rồi bán bào đệ Vương thị như thế nào, khiến đệ đệ của nàng bị người mua ngược đãi, đến bây giờ sinh tử chưa biết...