Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 276: Tiện nghi lão khốn kiếp.
Trần Thế Anh biết rõ Trần A Phúc nói là nói thực, Vương Quyên Nương không có tiền không có thế, tính tình lại nhu nhược, nếu như gả vào nhà hắn, mẫu thân của mình sẽ không đối tốt với nàng, nữ nhi nàng sinh ra lại càng không được tốt...
Những lời kia từng từ từng chữ như kim châm, đâm đến hắn khó chịu. Hắn vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, lại không thể để Trần A Phúc quăng đi chuyện của hắn đi ra ngoài. Hiếu thuận là một mặt, đối với hắn cũng có ảnh hưởng lớn.
Hắn gian nan nói: "Phúc nhi, cha biết rõ, cha đều biết rõ, tổ mẫu của con làm rất nhiều chuyện không tốt, để cho con và nương con chịu ủy khuất. Nhưng mà, bà ấy là nương của cha, dù có như thế nào, cha cũng không thể bỏ mặc bà ấy. Lại có, nếu như danh tiếng của bà truyền xấu đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng con và mấy muội muội của con. Con tìm được người trong sạch, nhưng muội muội con còn không có..."
Hai cha con người nói chuyện tan rã trong không vui, Trần Thế Anh than thở đi phòng khách Đông Sương nghỉ ngơi.
Cuối giờ Tuất, Lộc Viên triệt để bình tĩnh trở lại, A Lộc mới trở về nghỉ ngơi. Trần A Phúc đè xuống lòng hiếu kỳ, chưa cùng đi qua tìm hiểu kết quả.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường, tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm. Bởi vì Trần Thế Anh ở Giang Nam ngốc qua mười mấy năm, thích ăn rượu nếp than, cho nên Trần A Phúc làm trứng rượu nếp than, bánh bao hấp cùng bánh rán hành.
Lúc này Đại Bảo còn chưa rời giường, chỉ có Trần A Phúc bồi Trần Thế Anh ăn điểm tâm. Sắc mặt Trần Thế Anh ảm đạm, vừa nhìn liền ngủ không ngon. Hắn ân cần kêu Trần A Phúc ăn cơm, kẹp bánh bao kẹp bánh cho nàng, kêu nàng thật tốt hiếu kính Vương thị, rảnh rỗi thì đi trong nhà phủ thành chơi, tìm chuyện nói cùng nàng.
Trần A Phúc cũng kẹp cái bánh bao cho hắn, nói: "Rượu nếp than làm cũng được đi? Con nghe nói cha và mẫu thân thích, đặc biệt làm nhiều vài hộp, nghĩ tới kêu người đưa đi qua cho hai người. Vừa vặn hôm nay cha mang về."
Trần Thế Anh thấy trên mặt Trần A Phúc có chút vui vẻ, cũng mới cao hứng trở lại. Nói: "Cha có một khuê nữ tri kỷ như con, trong lòng cao hứng. Về sau tới nhà ở cạnh cha nhiều chút, chờ con xuất giá rồi, thì càng không có thời gian bên cạnh cha."
Trần A Phúc cười nói: "Cha có mấy khuê nữ tri kỷ, con không ở cạnh, còn có Tam muội muội, Tứ muội muội."
"Không giống ... con là trưởng nữ của cha, tri kỷ nhất của cha." Trần Thế Anh nói.
Trần A Phúc bật cười, cha này còn rất biết dỗ ngon dỗ ngọt. Nàng sớm đã nhìn ra, ánh mắt Trần Thế Anh nhìn nàng và Trần Vũ Lam, cùng ánh mắt nhìn mấy… nữ nhi khác không quá đồng dạng, nhiều thêm vài phần ấm áp và sủng ái. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc đưa hắn ra cửa, trừ để hắn mang theo vài hộp rượu nếp than, lại mang theo một ít rau xanh mới mẻ cùng mấy cân hoa quế gạo nếp táo, nhìn xe ngựa của hắn đi mất.
Đại Bảo cũng tỉnh, chờ cậu cơm nước xong, lại đưa cậu ra cửa.
Trần A Phúc trở về phòng cầm hai khối vải lẻ một vò rượu nhân sâm pha đi Lộc Viên, vải lẻ cùng rượu ngâm đều là đưa Trần lão thái.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Đinh thị cùng lão nương Trần Thế Anh, Trần A Phúc liền cảm động và nhớ nhung Trần lão phu nhân là người tốt. Mặc dù bà có thật nhiều tật xấu, có đôi khi cũng rất tức người, nhưng là một lão phu nhân có lương tri, làm việc nắm chắc giới hạn, có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện xấu bị người chọc xương sống.
Vương thị và Trần Danh còn ăn điểm tâm ở trong phòng, vừa nhìn tinh thần diện mạo bọn họ, liền biết chuyện ngày hôm qua làm được đặc biệt thuận lợi. Trần Danh cười nói qua với Trần A Phúc, Vương thị làm bổ sung.
Người Trần gia đề xuất với người Vương gia, có thể dưỡng Vương lão hán, nhưng không thể dưỡng Đinh thị làm tận chuyện xấu. Nếu như hưu Đinh thị, Vương thị liền mỗi tháng một lượng bạc tiền dưỡng lão cho Vương lão hán.
Một nhà Vương lão gia tử đều đồng ý, bọn họ đã sớm ước gì hưu Đinh thị. Vương gia có một ác nữ nhân danh thanh thối nát như thế, nữ nhi Vương gia cũng không dễ tìm nhà chồng.
Nhưng Vương lão hán ngại mỗi tháng một lượng bạc quá ít, không đủ hắn ngày ngày ăn thịt, muốn tăng tới hai lượng bạc mới nguyện ý hưu Đinh thị. Trần Danh lại không muốn cho nhiều, nhiều tiền cũng sẽ uổng công nuôi Vương Tài, còn Vương Tài có thể dùng tiền thừa đi tiêu cho Đinh thị.
Hồ lão ngũ không coi mình làm người ngoài liên tục lưu ở Lộc Viên, hắn ra chủ ý cho Trần Nghiệp, chính là lại ra mấy lượng bạc tìm tiểu thiếp lợi hại cho Vương lão hán, tiền do tiểu thiếp quản. Như vậy, vừa hiếu kính Vương lão hán, có thể không cho Vương Tài nhúng chàm tiền tài, trong nhà cũng sẽ càng náo nhiệt.
Trần Nghiệp và Trần Danh nghe chủ ý này quả thật tốt, liền nói lại ra thêm năm lượng bạc, để Vương gia nạp một tiểu thiếp lợi hại chút cho Vương lão hán. Vừa có thể chăm sóc cuộc sống của Vương lão hán, có thể giúp hắn quản tiền tài.
Vương lão hán vừa nghe càng cao hứng, gật đầu liên tục nói sớm nên hưu Đinh thị hết ăn lại nằm đức hạnh bại hoại.
Trần A Phúc vui vẻ, đầu dưa của Hồ lão ngũ vào thời điểm nào đó xác thực mạnh hơn mình, về sau Vương gia đã có thể náo nhiệt, có thể càng thêm đả kích Đinh thị. Chỉ là, đây cũng quá tiện nghi cho lão khốn kiếp vì tư lợi lại không biết xấu hổ.
Đinh thị nghe bản thân cũng bị hưu, vừa khóc lại gào thét, còn muốn đi nhảy giếng, bị hai nàng dâu Vương gia đến trói lại. Nói mụ muốn nhảy thì trở về Tiên Hồ thôn mà nhảy, chết tốt hơn.
Ban đầu Vương Tài cũng đi theo làm ầm ĩ, Vương lão gia tử nói, nếu như hắn muốn nháo theo ác phụ, liền ra tộc, để hắn sống cùng Đinh thị, Vương Tài liền sợ ...
Lão ác thái bà Đinh thị cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, bị báo ứng. Đây cũng coi như vì Vương thị trút cơn giận, báo thù cho tiểu Vương Thành.
Đối mặt với người nghèo hơn càng không quyền thế, nhà mình dùng bạc nhất ít có thể giải quyết sự tình. Nhưng mà, Trần lão thái bà càng ác độc hơn kia lại bởi vì có một nhi tử tài giỏi che chở, còn đang hưởng phúc...
Trần A Phúc thủy chung cảm thấy khó chịu.
Chỉ nghe Vương thị lại nói: "Lần này bà bà và đại bá, Hồ lão ngũ đều giúp một chút, đại đường bá nhà mẹ đẻ của nương cũng giúp một chút. Tối qua, cha con đã nhét hai lượng bạc cho đại đường bá của ta. Tối hôm nay chúng ta muốn mời một nhà đại bá và một nhà Hồ lão ngũ đến ăn một bữa cơm, cũng gọi mấy người Tằng Lão Đầu, Đại Quý, Tiểu Ngưu tới uống rượu, lại thỉnh phụ tử La quản sự đến vui mừng một chút."
Trần A Phúc gật đầu, còn nói trong nhà nàng có hải sản Đường Viên đưa, cầm mấy thứ đến thêm vài món thức ăn, lại kêu Thu Nguyệt đến giúp Mục thẩm nấu cơm. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{} ^d^l^q^d
Vương thị đạo: "Thu Nguyệt thì không cần đến, Cao thị, A Cúc cũng có thể đến hỗ trợ. Hiện tại A Cúc chịu khó nhiều, Hồ thị sinh một cơn bệnh nặng, còn luyện A Cúc ra ..."
Còn nói một ít chuyện Trần A Cúc hiện tại nước lên thì thuyền lên, điều kiện tìm hậu sinh cao hơn trước nhiều, cũng có không ít người nhà đến cầu hôn. Bất đắc dĩ đại bá bọn họ đều không chọn trúng, nói nhà mình cũng là cổ đông tửu lâu phủ thành, còn mở cửa hàng ở thị trấn, chủ yếu nhất là thành quan hệ thông gia theo Sở đại nhân, không thể tìm lớp người quê mùa nông thôn...
Nếu thật bởi vì mình có thể để cho Trần A Cúc có một nơi quy túc tốt, không tồi. Trần A Phúc vẫn nhắc nhở Trần Danh cùng Vương thị, kêu bọn họ cũng nhắc nhở một chút cho Trần lão thái và Trần Nghiệp, không cần tìm loại người chỉ tham luyến quyền thế Sở gia. Tìm loại người nhà như vậy, đối với Trần A Cúc, đối với Sở gia đều là phiền toái.
Ngày hai mươi chín tháng tám muộn, Sở Lệnh Tuyên lại trở về.
Sau khi ăn xong, lão hầu gia về Đường Viên, bọn nhỏ đi Tây Sương chơi đùa, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ở thượng phòng thương lượng chuyện Sở Hàm Yên qua sinh nhật.
Những lời kia từng từ từng chữ như kim châm, đâm đến hắn khó chịu. Hắn vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, lại không thể để Trần A Phúc quăng đi chuyện của hắn đi ra ngoài. Hiếu thuận là một mặt, đối với hắn cũng có ảnh hưởng lớn.
Hắn gian nan nói: "Phúc nhi, cha biết rõ, cha đều biết rõ, tổ mẫu của con làm rất nhiều chuyện không tốt, để cho con và nương con chịu ủy khuất. Nhưng mà, bà ấy là nương của cha, dù có như thế nào, cha cũng không thể bỏ mặc bà ấy. Lại có, nếu như danh tiếng của bà truyền xấu đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng con và mấy muội muội của con. Con tìm được người trong sạch, nhưng muội muội con còn không có..."
Hai cha con người nói chuyện tan rã trong không vui, Trần Thế Anh than thở đi phòng khách Đông Sương nghỉ ngơi.
Cuối giờ Tuất, Lộc Viên triệt để bình tĩnh trở lại, A Lộc mới trở về nghỉ ngơi. Trần A Phúc đè xuống lòng hiếu kỳ, chưa cùng đi qua tìm hiểu kết quả.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường, tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm. Bởi vì Trần Thế Anh ở Giang Nam ngốc qua mười mấy năm, thích ăn rượu nếp than, cho nên Trần A Phúc làm trứng rượu nếp than, bánh bao hấp cùng bánh rán hành.
Lúc này Đại Bảo còn chưa rời giường, chỉ có Trần A Phúc bồi Trần Thế Anh ăn điểm tâm. Sắc mặt Trần Thế Anh ảm đạm, vừa nhìn liền ngủ không ngon. Hắn ân cần kêu Trần A Phúc ăn cơm, kẹp bánh bao kẹp bánh cho nàng, kêu nàng thật tốt hiếu kính Vương thị, rảnh rỗi thì đi trong nhà phủ thành chơi, tìm chuyện nói cùng nàng.
Trần A Phúc cũng kẹp cái bánh bao cho hắn, nói: "Rượu nếp than làm cũng được đi? Con nghe nói cha và mẫu thân thích, đặc biệt làm nhiều vài hộp, nghĩ tới kêu người đưa đi qua cho hai người. Vừa vặn hôm nay cha mang về."
Trần Thế Anh thấy trên mặt Trần A Phúc có chút vui vẻ, cũng mới cao hứng trở lại. Nói: "Cha có một khuê nữ tri kỷ như con, trong lòng cao hứng. Về sau tới nhà ở cạnh cha nhiều chút, chờ con xuất giá rồi, thì càng không có thời gian bên cạnh cha."
Trần A Phúc cười nói: "Cha có mấy khuê nữ tri kỷ, con không ở cạnh, còn có Tam muội muội, Tứ muội muội."
"Không giống ... con là trưởng nữ của cha, tri kỷ nhất của cha." Trần Thế Anh nói.
Trần A Phúc bật cười, cha này còn rất biết dỗ ngon dỗ ngọt. Nàng sớm đã nhìn ra, ánh mắt Trần Thế Anh nhìn nàng và Trần Vũ Lam, cùng ánh mắt nhìn mấy… nữ nhi khác không quá đồng dạng, nhiều thêm vài phần ấm áp và sủng ái. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc đưa hắn ra cửa, trừ để hắn mang theo vài hộp rượu nếp than, lại mang theo một ít rau xanh mới mẻ cùng mấy cân hoa quế gạo nếp táo, nhìn xe ngựa của hắn đi mất.
Đại Bảo cũng tỉnh, chờ cậu cơm nước xong, lại đưa cậu ra cửa.
Trần A Phúc trở về phòng cầm hai khối vải lẻ một vò rượu nhân sâm pha đi Lộc Viên, vải lẻ cùng rượu ngâm đều là đưa Trần lão thái.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Đinh thị cùng lão nương Trần Thế Anh, Trần A Phúc liền cảm động và nhớ nhung Trần lão phu nhân là người tốt. Mặc dù bà có thật nhiều tật xấu, có đôi khi cũng rất tức người, nhưng là một lão phu nhân có lương tri, làm việc nắm chắc giới hạn, có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện xấu bị người chọc xương sống.
Vương thị và Trần Danh còn ăn điểm tâm ở trong phòng, vừa nhìn tinh thần diện mạo bọn họ, liền biết chuyện ngày hôm qua làm được đặc biệt thuận lợi. Trần Danh cười nói qua với Trần A Phúc, Vương thị làm bổ sung.
Người Trần gia đề xuất với người Vương gia, có thể dưỡng Vương lão hán, nhưng không thể dưỡng Đinh thị làm tận chuyện xấu. Nếu như hưu Đinh thị, Vương thị liền mỗi tháng một lượng bạc tiền dưỡng lão cho Vương lão hán.
Một nhà Vương lão gia tử đều đồng ý, bọn họ đã sớm ước gì hưu Đinh thị. Vương gia có một ác nữ nhân danh thanh thối nát như thế, nữ nhi Vương gia cũng không dễ tìm nhà chồng.
Nhưng Vương lão hán ngại mỗi tháng một lượng bạc quá ít, không đủ hắn ngày ngày ăn thịt, muốn tăng tới hai lượng bạc mới nguyện ý hưu Đinh thị. Trần Danh lại không muốn cho nhiều, nhiều tiền cũng sẽ uổng công nuôi Vương Tài, còn Vương Tài có thể dùng tiền thừa đi tiêu cho Đinh thị.
Hồ lão ngũ không coi mình làm người ngoài liên tục lưu ở Lộc Viên, hắn ra chủ ý cho Trần Nghiệp, chính là lại ra mấy lượng bạc tìm tiểu thiếp lợi hại cho Vương lão hán, tiền do tiểu thiếp quản. Như vậy, vừa hiếu kính Vương lão hán, có thể không cho Vương Tài nhúng chàm tiền tài, trong nhà cũng sẽ càng náo nhiệt.
Trần Nghiệp và Trần Danh nghe chủ ý này quả thật tốt, liền nói lại ra thêm năm lượng bạc, để Vương gia nạp một tiểu thiếp lợi hại chút cho Vương lão hán. Vừa có thể chăm sóc cuộc sống của Vương lão hán, có thể giúp hắn quản tiền tài.
Vương lão hán vừa nghe càng cao hứng, gật đầu liên tục nói sớm nên hưu Đinh thị hết ăn lại nằm đức hạnh bại hoại.
Trần A Phúc vui vẻ, đầu dưa của Hồ lão ngũ vào thời điểm nào đó xác thực mạnh hơn mình, về sau Vương gia đã có thể náo nhiệt, có thể càng thêm đả kích Đinh thị. Chỉ là, đây cũng quá tiện nghi cho lão khốn kiếp vì tư lợi lại không biết xấu hổ.
Đinh thị nghe bản thân cũng bị hưu, vừa khóc lại gào thét, còn muốn đi nhảy giếng, bị hai nàng dâu Vương gia đến trói lại. Nói mụ muốn nhảy thì trở về Tiên Hồ thôn mà nhảy, chết tốt hơn.
Ban đầu Vương Tài cũng đi theo làm ầm ĩ, Vương lão gia tử nói, nếu như hắn muốn nháo theo ác phụ, liền ra tộc, để hắn sống cùng Đinh thị, Vương Tài liền sợ ...
Lão ác thái bà Đinh thị cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, bị báo ứng. Đây cũng coi như vì Vương thị trút cơn giận, báo thù cho tiểu Vương Thành.
Đối mặt với người nghèo hơn càng không quyền thế, nhà mình dùng bạc nhất ít có thể giải quyết sự tình. Nhưng mà, Trần lão thái bà càng ác độc hơn kia lại bởi vì có một nhi tử tài giỏi che chở, còn đang hưởng phúc...
Trần A Phúc thủy chung cảm thấy khó chịu.
Chỉ nghe Vương thị lại nói: "Lần này bà bà và đại bá, Hồ lão ngũ đều giúp một chút, đại đường bá nhà mẹ đẻ của nương cũng giúp một chút. Tối qua, cha con đã nhét hai lượng bạc cho đại đường bá của ta. Tối hôm nay chúng ta muốn mời một nhà đại bá và một nhà Hồ lão ngũ đến ăn một bữa cơm, cũng gọi mấy người Tằng Lão Đầu, Đại Quý, Tiểu Ngưu tới uống rượu, lại thỉnh phụ tử La quản sự đến vui mừng một chút."
Trần A Phúc gật đầu, còn nói trong nhà nàng có hải sản Đường Viên đưa, cầm mấy thứ đến thêm vài món thức ăn, lại kêu Thu Nguyệt đến giúp Mục thẩm nấu cơm. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}
Vương thị đạo: "Thu Nguyệt thì không cần đến, Cao thị, A Cúc cũng có thể đến hỗ trợ. Hiện tại A Cúc chịu khó nhiều, Hồ thị sinh một cơn bệnh nặng, còn luyện A Cúc ra ..."
Còn nói một ít chuyện Trần A Cúc hiện tại nước lên thì thuyền lên, điều kiện tìm hậu sinh cao hơn trước nhiều, cũng có không ít người nhà đến cầu hôn. Bất đắc dĩ đại bá bọn họ đều không chọn trúng, nói nhà mình cũng là cổ đông tửu lâu phủ thành, còn mở cửa hàng ở thị trấn, chủ yếu nhất là thành quan hệ thông gia theo Sở đại nhân, không thể tìm lớp người quê mùa nông thôn...
Nếu thật bởi vì mình có thể để cho Trần A Cúc có một nơi quy túc tốt, không tồi. Trần A Phúc vẫn nhắc nhở Trần Danh cùng Vương thị, kêu bọn họ cũng nhắc nhở một chút cho Trần lão thái và Trần Nghiệp, không cần tìm loại người chỉ tham luyến quyền thế Sở gia. Tìm loại người nhà như vậy, đối với Trần A Cúc, đối với Sở gia đều là phiền toái.
Ngày hai mươi chín tháng tám muộn, Sở Lệnh Tuyên lại trở về.
Sau khi ăn xong, lão hầu gia về Đường Viên, bọn nhỏ đi Tây Sương chơi đùa, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ở thượng phòng thương lượng chuyện Sở Hàm Yên qua sinh nhật.