Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 315: Thiếu
*Chương có nội dung hình ảnh
Editor: ChieuNinh
Cửu hoàng tử sau khi bị thương, Hoàng thượng tức giận đến nổi điên, mặc dù đoán được là Nhị hoàng tử ra tay, nhưng mà không động đến hắn. Không chỉ là bận tâm Vương gia, vẫn nghĩ làm cân bằng, khiến Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tiếp tục tranh, Vương gia và Tôn gia tiếp tục đấu. Chỉ có dạng này, hắn mới có thể có đầy đủ thời gian giảm xóc, cứu trị Cửu hoàng tử đồng thời, lại để Đan Tiệp Dư sinh con trai, hoặc là Cửu hoàng tử sinh con trai, tiếp tục bồi dưỡng thế lực Sở gia...
Như ông trời đích xác không cho hắn thực hiện tâm nguyện, hắn chỉ có thể nâng đỡ thất hoàng tử. Hai nữ nhân kia hại chết nhi tử hắn yêu mến nhất, hắn sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử các nàng. Hoàng thượng suy tính hai ngày, đoạt chức vị thống lĩnh ngự lâm quân của Sở Nghiễm Triệt, phong một chức suông Trụ Quốc tướng quân, để hắn cưới Vinh Chiêu. Làm cho người ta cảm giác là Sở Nghiễm Triệt triệt để rời xa trung tâm quyền lực, kỳ thật trong bóng tối hắn vẫn là đang làm việc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lại bắt đầu nâng đỡ Sở Nghiễm Khai tại biên quan phía xa.
Vì không cho Đan Tiệp Dư bị hại, còn để cho nàng để tóc đi Hoàng Ân Tự ngoại kinh thành xuất gia, nói là cầu phúc cho Cửu hoàng tử...
Một ít tình tiết này chỉ có trong thoại bản mới có, phụ thân hắn hao phí thời gian mười một năm đi diễn dịch, không biết còn sẽ diễn bao nhiêu năm nữa. Lại nghĩ tới Cửu hoàng tử đã sắp bình phục, phụ thân khổ hẳn là nhanh kết thúc đi?
Nghĩ tới những thứ này, vành mắt Sở Lệnh Tuyên cũng đỏ. Nói: "Nghĩ đến cha ta, ta cảm thấy được ta đặc biệt may mắn. Ta tình cờ gặp gỡ nữ nhân yêu nhất, lại đã được như nguyện cưới nàng, về sau còn sẽ cùng nàng ở quê hương qua cuộc sống bình tĩnh." Nói xong, kéo tay Trần A Phúc để ở trên miệng hôn một chút.
Trần A Phúc sâu kín nói: "Cha chồng và mẹ chồng thời điểm trẻ tuổi, nào không phải như vậy, gặp nhau, yêu nhau, thành thân. Còn sinh hai con trai con gái, cùng nhau vượt qua mười lăm năm cuộc sống bình tĩnh. Chỉ là về sau, cha chồng muốn làm trung thần, ông ủy khuất chính mình, cũng ủy khuất thê tử cùng trai gái của ông."
Sở Lệnh Tuyên tiếp tục hôn tay Trần A Phúc, nói: "Nhanh thôi, chờ một đảng Nhị hoàng tử đổ, là cha ta có thể đón nương ta trở về rồi."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Mặc dù thiếp biết rõ cha chồng là thân bất do kỷ, cũng rất đồng tình ông ấy. Nhưng nếu thiếp là mẹ chồng, thiếp sẽ không không hề khúc mắc trở về sống qua ngày với ông ấy. Ông ấy là một thần tử tốt, cũng không phải là người chồng tốt. Cách ông ấy làm có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ. Nếu thiếp là mẹ chồng, thiếp thà rằng ở trong Ảnh Tuyết Am tiếp tục sinh sống, cũng sẽ không trở lại bên cạnh nam nhân làm cho mình thương tâm gần chết vài chục năm, huống chi nam nhân này còn cho người khác dùng vài chục năm."
Sở Lệnh Tuyên nghe được câu nói sau cùng, mặt hồng đến bên tai, mất hứng nói: "Nàng nói bậy bạ gì đó,
Xem ảnh 1
Editor: ChieuNinh
Cửu hoàng tử sau khi bị thương, Hoàng thượng tức giận đến nổi điên, mặc dù đoán được là Nhị hoàng tử ra tay, nhưng mà không động đến hắn. Không chỉ là bận tâm Vương gia, vẫn nghĩ làm cân bằng, khiến Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tiếp tục tranh, Vương gia và Tôn gia tiếp tục đấu. Chỉ có dạng này, hắn mới có thể có đầy đủ thời gian giảm xóc, cứu trị Cửu hoàng tử đồng thời, lại để Đan Tiệp Dư sinh con trai, hoặc là Cửu hoàng tử sinh con trai, tiếp tục bồi dưỡng thế lực Sở gia...
Như ông trời đích xác không cho hắn thực hiện tâm nguyện, hắn chỉ có thể nâng đỡ thất hoàng tử. Hai nữ nhân kia hại chết nhi tử hắn yêu mến nhất, hắn sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử các nàng. Hoàng thượng suy tính hai ngày, đoạt chức vị thống lĩnh ngự lâm quân của Sở Nghiễm Triệt, phong một chức suông Trụ Quốc tướng quân, để hắn cưới Vinh Chiêu. Làm cho người ta cảm giác là Sở Nghiễm Triệt triệt để rời xa trung tâm quyền lực, kỳ thật trong bóng tối hắn vẫn là đang làm việc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lại bắt đầu nâng đỡ Sở Nghiễm Khai tại biên quan phía xa.
Vì không cho Đan Tiệp Dư bị hại, còn để cho nàng để tóc đi Hoàng Ân Tự ngoại kinh thành xuất gia, nói là cầu phúc cho Cửu hoàng tử...
Một ít tình tiết này chỉ có trong thoại bản mới có, phụ thân hắn hao phí thời gian mười một năm đi diễn dịch, không biết còn sẽ diễn bao nhiêu năm nữa. Lại nghĩ tới Cửu hoàng tử đã sắp bình phục, phụ thân khổ hẳn là nhanh kết thúc đi?
Nghĩ tới những thứ này, vành mắt Sở Lệnh Tuyên cũng đỏ. Nói: "Nghĩ đến cha ta, ta cảm thấy được ta đặc biệt may mắn. Ta tình cờ gặp gỡ nữ nhân yêu nhất, lại đã được như nguyện cưới nàng, về sau còn sẽ cùng nàng ở quê hương qua cuộc sống bình tĩnh." Nói xong, kéo tay Trần A Phúc để ở trên miệng hôn một chút.
Trần A Phúc sâu kín nói: "Cha chồng và mẹ chồng thời điểm trẻ tuổi, nào không phải như vậy, gặp nhau, yêu nhau, thành thân. Còn sinh hai con trai con gái, cùng nhau vượt qua mười lăm năm cuộc sống bình tĩnh. Chỉ là về sau, cha chồng muốn làm trung thần, ông ủy khuất chính mình, cũng ủy khuất thê tử cùng trai gái của ông."
Sở Lệnh Tuyên tiếp tục hôn tay Trần A Phúc, nói: "Nhanh thôi, chờ một đảng Nhị hoàng tử đổ, là cha ta có thể đón nương ta trở về rồi."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Mặc dù thiếp biết rõ cha chồng là thân bất do kỷ, cũng rất đồng tình ông ấy. Nhưng nếu thiếp là mẹ chồng, thiếp sẽ không không hề khúc mắc trở về sống qua ngày với ông ấy. Ông ấy là một thần tử tốt, cũng không phải là người chồng tốt. Cách ông ấy làm có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ. Nếu thiếp là mẹ chồng, thiếp thà rằng ở trong Ảnh Tuyết Am tiếp tục sinh sống, cũng sẽ không trở lại bên cạnh nam nhân làm cho mình thương tâm gần chết vài chục năm, huống chi nam nhân này còn cho người khác dùng vài chục năm."
Sở Lệnh Tuyên nghe được câu nói sau cùng, mặt hồng đến bên tai, mất hứng nói: "Nàng nói bậy bạ gì đó,
Xem ảnh 1