Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9+10
Chương 9
Quá bất ngờ, Tống Địch lập tức đỏ mặt: “Tôi…”
Cô cầm cốc cà phê trên tay, lẩm bẩm hồi lâu không nói thành lời.
Phó Thuấn cảm thấy cũng không có gì: “Đây là sự thật.”
Tống Địch đột nhiên lấy hết can đảm nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm thì vội cúi đầu: “Thật sao? Cảm ơn anh.”
Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch đỏ mặt thực sự rất đáng yêu, đương nhiên bình thường cô cũng đã rất dễ thương.
“Cô cao bao nhiêu?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch căng thẳng mà nói: “Một mét sáu.”
“Oh.”
Thấy anh chưa nói gì, Tống Địch bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Thuấn lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thôi.”
“…”
Paul đứng đằng sau quầy bar bên cạnh cảm thấy Phó Thuấn giống như một kẻ ngốc, tình huống này thực sự không thể xấu hổ hơn.
Tống Địch bất lực nói: “Hình như chúng ta không có chuyện gì thú vị để nói. Tôi xin lỗi…”
Phó Thuấn ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại xin lỗi?”
“Tôi không biết, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, không suy nghĩ nhiều… Có lẽ, tôi không nên nói như vậy. Cảm thấy việc tôi cùng với anh ngồi cà phê làm anh thấy rất khó xử, chắc anh cũng rất bận, anh Phó.”
Khi cô nhìn anh nói những điều này, Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch sắp khóc, nhíu mày lắc đầu: “Không, không bận.”
Nhưng trừ câu này ra, anh không biết phải nói gì.
Một lúc sau, anh hỏi: “Vậy cô không mời tôi đi uống cà phê thì muốn làm gì?”
Suy nghĩ của Phó Thuấn có chút kỳ lạ, Tống Địch sửng sốt, khẽ nói nói: “Tôi không biết. Tôi thật ngốc, anh Phó, có lẽ tôi quá ngốc rồi.”
Phó Thuấn không vui: “Đừng luôn nói bản thân như thế.”
“Hả?!” Tống Địch giật mình, thấy anh nghiêm mặt, trong lòng chợt hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Nếu không có gì tôi về trước được không?” Tống Địch không dám nhìn anh, lo lắng nhìn sandwich trên đĩa tinh xảo.
Phó Thuấn có phần bực dọc gãi đầu, chống cằm theo thói quen, trên môi nói ra hai chữ: “Không được.”
“…”
Hai người không nói ra lời, lòng Tống Địch cứ tiếp tục căng thẳng.
Paul đột nhiên bước tới nói: “Thế nào, sandwich của tôi ăn không ngon sao? Các người còn chưa động đũa, đừng không nể mặt tôi như thế chứ!”
Aao Phó Thuấn có thể ăn? Hiện tại trong lòng đang suy nghĩ xem nên giao tiếp với con thỏ nhỏ nhát gan này như thế nào?
Tống Địch đứng lên xin lỗi: “Không phải, món Bulei trình bày đẹp quá, không nỡ ăn.”
Paul cười: “Cô khen ngợi sự khéo léo của tôi như thế, có phải là đang nói với tôi có thể hẹn hò với tôi sau khi Phó Thuấn rời đi đúng không?”
Phó Thuấn sửng sốt, nói với Tống Địch : “Cô ngồi đi.” Sau đó anh nói với Paul: “Sẽ ăn, cậu có thể đi chăm sóc những vị khách khác”.
Paul bất lực, anh ta cảm thấy Phó Thuấn có thể sẽ độc thân cả đời, có điều cũng đáng lắm.
Tống Địch ngồi xuống, nhìn người đàn ông đối diện mang vẻ mặt không hài lòng, sống mũi lạnh lùng như lưng núi bị tuyết bao phủ, đáy mắt có chút đáng sợ: “Tôi nói sai gì rồi sao?”
Phó Thuấn nói: “Không.”
Tống Địch vừa muốn cười, nhưng lại nghe anh nói: “Chỉ là có một chút giả tạo.” Nụ cười của cô lập tức đông cứng lại trên mặt.
Lần này, Tống Địch không có nói nữa.
Phó Thuấn muốn nói gì khác, nhưng anh không biết phải nói gì.
Cuối cùng hai người ngồi được nửa tiếng, anh nói: “Vậy đi thôi.” Ngay lúc này, Tống Địch gần như được giải phóng.
Tống Địch cầm lấy túi đứng dậy, nghiêm mặt cúi đầu chào Phó Thuấn: “Xin lỗi anh Phó, vậy tôi về trước đây. Sau này tôi không quấy rầy anh nữa, xin lỗi.”
“…” Phó Thuấn lập tức bối rối, tại sao lại làm ra vẻ như đối xử với khách hàng như thế? Không, còn lố hơn cả khi nói chuyện với khách hàng nữa, anh còn chưa tìm từ để nói tiếp, Tống Địch đã đến quán bar tìm Paul.
“À, ra là do cô mời sao, người đẹp?” Paul nói một cách kỳ lạ, nhìn Phó Thuấn đang chán nản nhìn cô, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Sao, nói chuyện không vui sao?
Tống Địch lắc đầu rồi lại gật gật đầu, như muốn lập tức biến mất: “Bao nhiêu?”
Paul nhún vai: “Không cần đâu, tôi mời hai người.”
Tống Địch không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, lần sau tôi sẽ chuẩn bị nhiều hoa hơn, cảm ơn anh.” Nói xong cô chạy ra ngoài.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, thấy cô hoảng loạn mở cửa quán cà phê và đi ra, anh nghĩ, anh giống mãnh thú đến thế à?
Chương 10
Paul giao cửa tiệm cho nhân viên rồi chạy tới ngồi đối diện Phó Thuấn, cầm sandwich lên nếm thử, lắc đầu tiếc nuối nói: “Chiếc sandwich của tớ ngon như vậy đã bị cậu lãng phí.”
Phó Thuấn cũng gắp cắn một miếng đáp: “Tàm tạm, cá hồi có mùi vị rất bình thường.”
“…” Paul gõ bàn nghiêm nghị cảnh cáo: “Cá hồi có bình thường đến cỡ nào thì cũng tốt hơn một người đàn ông không biết ăn nói như cậu rất nhiều!”
Phó Thuấn nghe thế không khỏi khó chịu: “Tớ không biết nói cái gì, tớ không biết gì hết thì nên nói làm sao?”
“Vậy thì cậu đi làm quen với cô ấy đi.” Paul biến thành một người mai mối chuyên nghiệp: “Ví dụ như có một chiếc ô tô trước mặt, cậu muốn biết điều gì nhất?”
“Động cơ.” Phó Thuấn nói mà không chớp mắt.
“Uh.” Paul cảm thấy không thể tiếp tục: “Ok, cậu có muốn mở cửa trước không?”
“Ừm.” Phó Thuấn liếc anh ta : “Cậu có thể nói cái gì hữu ích hơn không?”
“Ý của tớ là cậu mở lời trước đó, mở lời rồi mới dễ nói chuyện được. Cậu phải chủ động, nếu cậu không chủ động làm việc này, thì sao làm cửa xe có thể mở ra trước được. Ôi, Chúa ơi.” Paul không thể chấp nhận nổi, anh ta lấy một chiếc sandwich.
Phó Thuấn thấy vậy liền nói: “Đừng ăn nữa, cơ thể của cậu không khỏe, tỉ lệ mỡ có vấn đề.”
“…” Paul hoàn toàn bó tay: “Nếu cậu trò chuyện với một cô gái như thế này, tớ chắc chắn, cô ấy sẽ không muốn gặp lại cậu lần thứ hai, không, là cả đời này cũng không muốn gặp lại cậu, nếu xui xẻo gặp lại cậu sẽ đi đường vòng, ”hận không thể lập tức chuyển nhà ra khỏi khu vực có mặt cậu.”
“…” Phó Thuấn lập tức sững sờ: “Tớ không có nói gì cả.”
“Cậu nói dáng người tớ không đẹp, có ai muốn bị người khác nói là dáng người không đẹp không? Là cậu à?”
“Không, người ta sẽ không có cơ hội nói những lời đó. Tớ luôn chú ý đến việc duy trì tỷ lệ cơ, đồng thời chú ý các đường cong để đừng quá lố.” Phó Thuấn nghiêm túc nói.
Paul lắc đầu ôm trán: “Quên đi, đừng nói đến vóc dáng của tớ, đây không phải là trọng điểm. Tớ hỏi cậu, cậu có nói đến vóc dáng của cô ấy không?”
“Không…” Phó Thuấn suy nghĩ một chút: “Ồ, tớ hỏi chiều cao cô ấy.”
“…” Paul tuyệt vọng: “Cậu mù mới không thấy chiều cao của cô ấy, lại còn đi hỏi trực tiếp nữa?”
“Tớ không biết cô ấy cao bao nhiêu, trông cô ấy rất nhỏ, giống như một con búp bê lớn.”
“Sau đó?”
“Không có, tớ đã hỏi, cô ấy nói một mét sáu và tớ biểu hiện là tớ biết rồi.” Phó Thuấn nhớ lại: “Cô ấy không có phản ứng thái quá như cậu.”
Paul muốn trợn mắt: “Vậy à? Đáng lý ra cô ấy nên giống như con gái Mỹ. Khi cậu hỏi câu này, cô ấy sẽ tạt cà phê vào mặt cậu, sau đó chỉ vào mặt cậu và nói, cút đi. Như vậy, cậu mới biết được, con gái sẽ không vui khi nói với người khác nói về chiều cao của họ, đặc biệt là những người không quá cao.”
Phó Thuấn ngẩn người, hơi sửng sốt trước những gì anh ta nói, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng, cô ấy thật sự lùn mà.”
“…”
Paul rất tức giận: “Đây là vấn đề sao? Một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu, còn mời cậu cà phê. Sau đó cậu lại hỏi cô ấy cao bao nhiêu?”
Anh không đợi Phó Thuấn giải thích, xua tay: “Được rồi, đây không phải là trọng điểm. Vấn đề là, lúc hai người đã nói cái gì mà trông cô ấy rất khó chịu và bối rối?”
“Có khó chịu à?” Phó Thuấn nhớ lại: “Không có mà.”
“Cậu bỏ qua cái tính từ đó của tớ đi, nói cho tớ biết rốt cuộc hai cậu đã nói cái gì?”
Phó Thuấn suy nghĩ một lúc lâu: “Cô ấy nói rằng dường như chúng tớ không có gì để nói chuyện, cô ấy muốn đi trước. Tớ không cho cô ấy đi. Sau đó, không hiểu sao cô ấy lại xin lỗi, còn nói rằng đã làm trì hoãn công việc của tớ, cuối cùng là đi mất luôn… Tớ mới là người cảm thấy khó hiểu đó. Cô ấy mời tớ uống cà phê, rồi bây giờ lại bỏ tớ ở lại đây?”
Trong từng con chữ, Phó Thuấn cũng lộ ra vẻ rất tức giận và khó hiểu.
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả: Trưởng thành rồi, giờ cậu là một đại nam nhân! Có cái mà bíp bíp, tự mình đảo lộn cuộc hẹn hò biết bao nhiêu lần, cậu không tự hiểu lấy à?
Phó Thuấn: Không, tôi nghĩ mình đã thể hiện tốt.
Tác giả: Tạm biệt, đưa tiểu Tống Địch đi.
Quá bất ngờ, Tống Địch lập tức đỏ mặt: “Tôi…”
Cô cầm cốc cà phê trên tay, lẩm bẩm hồi lâu không nói thành lời.
Phó Thuấn cảm thấy cũng không có gì: “Đây là sự thật.”
Tống Địch đột nhiên lấy hết can đảm nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm thì vội cúi đầu: “Thật sao? Cảm ơn anh.”
Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch đỏ mặt thực sự rất đáng yêu, đương nhiên bình thường cô cũng đã rất dễ thương.
“Cô cao bao nhiêu?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch căng thẳng mà nói: “Một mét sáu.”
“Oh.”
Thấy anh chưa nói gì, Tống Địch bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Thuấn lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thôi.”
“…”
Paul đứng đằng sau quầy bar bên cạnh cảm thấy Phó Thuấn giống như một kẻ ngốc, tình huống này thực sự không thể xấu hổ hơn.
Tống Địch bất lực nói: “Hình như chúng ta không có chuyện gì thú vị để nói. Tôi xin lỗi…”
Phó Thuấn ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại xin lỗi?”
“Tôi không biết, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, không suy nghĩ nhiều… Có lẽ, tôi không nên nói như vậy. Cảm thấy việc tôi cùng với anh ngồi cà phê làm anh thấy rất khó xử, chắc anh cũng rất bận, anh Phó.”
Khi cô nhìn anh nói những điều này, Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch sắp khóc, nhíu mày lắc đầu: “Không, không bận.”
Nhưng trừ câu này ra, anh không biết phải nói gì.
Một lúc sau, anh hỏi: “Vậy cô không mời tôi đi uống cà phê thì muốn làm gì?”
Suy nghĩ của Phó Thuấn có chút kỳ lạ, Tống Địch sửng sốt, khẽ nói nói: “Tôi không biết. Tôi thật ngốc, anh Phó, có lẽ tôi quá ngốc rồi.”
Phó Thuấn không vui: “Đừng luôn nói bản thân như thế.”
“Hả?!” Tống Địch giật mình, thấy anh nghiêm mặt, trong lòng chợt hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Nếu không có gì tôi về trước được không?” Tống Địch không dám nhìn anh, lo lắng nhìn sandwich trên đĩa tinh xảo.
Phó Thuấn có phần bực dọc gãi đầu, chống cằm theo thói quen, trên môi nói ra hai chữ: “Không được.”
“…”
Hai người không nói ra lời, lòng Tống Địch cứ tiếp tục căng thẳng.
Paul đột nhiên bước tới nói: “Thế nào, sandwich của tôi ăn không ngon sao? Các người còn chưa động đũa, đừng không nể mặt tôi như thế chứ!”
Aao Phó Thuấn có thể ăn? Hiện tại trong lòng đang suy nghĩ xem nên giao tiếp với con thỏ nhỏ nhát gan này như thế nào?
Tống Địch đứng lên xin lỗi: “Không phải, món Bulei trình bày đẹp quá, không nỡ ăn.”
Paul cười: “Cô khen ngợi sự khéo léo của tôi như thế, có phải là đang nói với tôi có thể hẹn hò với tôi sau khi Phó Thuấn rời đi đúng không?”
Phó Thuấn sửng sốt, nói với Tống Địch : “Cô ngồi đi.” Sau đó anh nói với Paul: “Sẽ ăn, cậu có thể đi chăm sóc những vị khách khác”.
Paul bất lực, anh ta cảm thấy Phó Thuấn có thể sẽ độc thân cả đời, có điều cũng đáng lắm.
Tống Địch ngồi xuống, nhìn người đàn ông đối diện mang vẻ mặt không hài lòng, sống mũi lạnh lùng như lưng núi bị tuyết bao phủ, đáy mắt có chút đáng sợ: “Tôi nói sai gì rồi sao?”
Phó Thuấn nói: “Không.”
Tống Địch vừa muốn cười, nhưng lại nghe anh nói: “Chỉ là có một chút giả tạo.” Nụ cười của cô lập tức đông cứng lại trên mặt.
Lần này, Tống Địch không có nói nữa.
Phó Thuấn muốn nói gì khác, nhưng anh không biết phải nói gì.
Cuối cùng hai người ngồi được nửa tiếng, anh nói: “Vậy đi thôi.” Ngay lúc này, Tống Địch gần như được giải phóng.
Tống Địch cầm lấy túi đứng dậy, nghiêm mặt cúi đầu chào Phó Thuấn: “Xin lỗi anh Phó, vậy tôi về trước đây. Sau này tôi không quấy rầy anh nữa, xin lỗi.”
“…” Phó Thuấn lập tức bối rối, tại sao lại làm ra vẻ như đối xử với khách hàng như thế? Không, còn lố hơn cả khi nói chuyện với khách hàng nữa, anh còn chưa tìm từ để nói tiếp, Tống Địch đã đến quán bar tìm Paul.
“À, ra là do cô mời sao, người đẹp?” Paul nói một cách kỳ lạ, nhìn Phó Thuấn đang chán nản nhìn cô, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Sao, nói chuyện không vui sao?
Tống Địch lắc đầu rồi lại gật gật đầu, như muốn lập tức biến mất: “Bao nhiêu?”
Paul nhún vai: “Không cần đâu, tôi mời hai người.”
Tống Địch không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, lần sau tôi sẽ chuẩn bị nhiều hoa hơn, cảm ơn anh.” Nói xong cô chạy ra ngoài.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, thấy cô hoảng loạn mở cửa quán cà phê và đi ra, anh nghĩ, anh giống mãnh thú đến thế à?
Chương 10
Paul giao cửa tiệm cho nhân viên rồi chạy tới ngồi đối diện Phó Thuấn, cầm sandwich lên nếm thử, lắc đầu tiếc nuối nói: “Chiếc sandwich của tớ ngon như vậy đã bị cậu lãng phí.”
Phó Thuấn cũng gắp cắn một miếng đáp: “Tàm tạm, cá hồi có mùi vị rất bình thường.”
“…” Paul gõ bàn nghiêm nghị cảnh cáo: “Cá hồi có bình thường đến cỡ nào thì cũng tốt hơn một người đàn ông không biết ăn nói như cậu rất nhiều!”
Phó Thuấn nghe thế không khỏi khó chịu: “Tớ không biết nói cái gì, tớ không biết gì hết thì nên nói làm sao?”
“Vậy thì cậu đi làm quen với cô ấy đi.” Paul biến thành một người mai mối chuyên nghiệp: “Ví dụ như có một chiếc ô tô trước mặt, cậu muốn biết điều gì nhất?”
“Động cơ.” Phó Thuấn nói mà không chớp mắt.
“Uh.” Paul cảm thấy không thể tiếp tục: “Ok, cậu có muốn mở cửa trước không?”
“Ừm.” Phó Thuấn liếc anh ta : “Cậu có thể nói cái gì hữu ích hơn không?”
“Ý của tớ là cậu mở lời trước đó, mở lời rồi mới dễ nói chuyện được. Cậu phải chủ động, nếu cậu không chủ động làm việc này, thì sao làm cửa xe có thể mở ra trước được. Ôi, Chúa ơi.” Paul không thể chấp nhận nổi, anh ta lấy một chiếc sandwich.
Phó Thuấn thấy vậy liền nói: “Đừng ăn nữa, cơ thể của cậu không khỏe, tỉ lệ mỡ có vấn đề.”
“…” Paul hoàn toàn bó tay: “Nếu cậu trò chuyện với một cô gái như thế này, tớ chắc chắn, cô ấy sẽ không muốn gặp lại cậu lần thứ hai, không, là cả đời này cũng không muốn gặp lại cậu, nếu xui xẻo gặp lại cậu sẽ đi đường vòng, ”hận không thể lập tức chuyển nhà ra khỏi khu vực có mặt cậu.”
“…” Phó Thuấn lập tức sững sờ: “Tớ không có nói gì cả.”
“Cậu nói dáng người tớ không đẹp, có ai muốn bị người khác nói là dáng người không đẹp không? Là cậu à?”
“Không, người ta sẽ không có cơ hội nói những lời đó. Tớ luôn chú ý đến việc duy trì tỷ lệ cơ, đồng thời chú ý các đường cong để đừng quá lố.” Phó Thuấn nghiêm túc nói.
Paul lắc đầu ôm trán: “Quên đi, đừng nói đến vóc dáng của tớ, đây không phải là trọng điểm. Tớ hỏi cậu, cậu có nói đến vóc dáng của cô ấy không?”
“Không…” Phó Thuấn suy nghĩ một chút: “Ồ, tớ hỏi chiều cao cô ấy.”
“…” Paul tuyệt vọng: “Cậu mù mới không thấy chiều cao của cô ấy, lại còn đi hỏi trực tiếp nữa?”
“Tớ không biết cô ấy cao bao nhiêu, trông cô ấy rất nhỏ, giống như một con búp bê lớn.”
“Sau đó?”
“Không có, tớ đã hỏi, cô ấy nói một mét sáu và tớ biểu hiện là tớ biết rồi.” Phó Thuấn nhớ lại: “Cô ấy không có phản ứng thái quá như cậu.”
Paul muốn trợn mắt: “Vậy à? Đáng lý ra cô ấy nên giống như con gái Mỹ. Khi cậu hỏi câu này, cô ấy sẽ tạt cà phê vào mặt cậu, sau đó chỉ vào mặt cậu và nói, cút đi. Như vậy, cậu mới biết được, con gái sẽ không vui khi nói với người khác nói về chiều cao của họ, đặc biệt là những người không quá cao.”
Phó Thuấn ngẩn người, hơi sửng sốt trước những gì anh ta nói, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng, cô ấy thật sự lùn mà.”
“…”
Paul rất tức giận: “Đây là vấn đề sao? Một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu, còn mời cậu cà phê. Sau đó cậu lại hỏi cô ấy cao bao nhiêu?”
Anh không đợi Phó Thuấn giải thích, xua tay: “Được rồi, đây không phải là trọng điểm. Vấn đề là, lúc hai người đã nói cái gì mà trông cô ấy rất khó chịu và bối rối?”
“Có khó chịu à?” Phó Thuấn nhớ lại: “Không có mà.”
“Cậu bỏ qua cái tính từ đó của tớ đi, nói cho tớ biết rốt cuộc hai cậu đã nói cái gì?”
Phó Thuấn suy nghĩ một lúc lâu: “Cô ấy nói rằng dường như chúng tớ không có gì để nói chuyện, cô ấy muốn đi trước. Tớ không cho cô ấy đi. Sau đó, không hiểu sao cô ấy lại xin lỗi, còn nói rằng đã làm trì hoãn công việc của tớ, cuối cùng là đi mất luôn… Tớ mới là người cảm thấy khó hiểu đó. Cô ấy mời tớ uống cà phê, rồi bây giờ lại bỏ tớ ở lại đây?”
Trong từng con chữ, Phó Thuấn cũng lộ ra vẻ rất tức giận và khó hiểu.
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả: Trưởng thành rồi, giờ cậu là một đại nam nhân! Có cái mà bíp bíp, tự mình đảo lộn cuộc hẹn hò biết bao nhiêu lần, cậu không tự hiểu lấy à?
Phó Thuấn: Không, tôi nghĩ mình đã thể hiện tốt.
Tác giả: Tạm biệt, đưa tiểu Tống Địch đi.