Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 69
“ Ta muốn trở về biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang”. Thẩm Thiển Mạch cau mày nói, mấy ngày nay ở bên ngoài, chắc Thiên Thiên rất lo lắng, huống chi, nàng còn phải mượn thế lực của Huyền Lâu đi đối phó với Đường Môn, cho nên nàng nhất định phải trở về.
“ Từ khi nào Ma Cung cung chủ cùng Thiếu trang chủ của Thất Tuyệt sơn trang có quan hệ tốt như thế?”. Thanh âm của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo một tia buồn bực.
Khi Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng nói muốn về Thất Tuyệt sơn trang, hơi thở đột nhiên trầm xuống, Thẩm Thiển Mạch nhạy cảm phát hiện ra dường như Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, nhưng nàng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Hôm nay lại nghe được câu hỏi mang theo vài phần buồn bực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nang coi như đã hiểu.
Cảnh Diễn của nàng đang ghen! Đúng là một nam nhân khó chịu.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, chàng đã gạt ta thân phận của chàng, vậy cũng đừng trách ta trêu chọc chàng, giương lên nụ cười ta, Thẩm Thiển Mạch nói:” Tại hạ cùng Huyền trang chủ tâm đầu ý hợp, tự nhiên là quan hệ tốt”
Qủa nhiên lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh Tư Đồ Cảnh Diễn lại trầm xuống, bộ dáng kia giống như muốn phá vỡ mọi thứ vậy. Thanh âm cũng không cần cố ý ngụy trang mà cũng âm trầm đáng sợ:” Là như vậy sao?”
“ Ân công thoạt nhìn giống như rất tức giận? Chẳng lẽ ân công bị đoạn tụ (gay đó)? Nếu như ân công coi trọng Mặc Trì, Mặc Trì cũng có thể cố gắng thử xem” Thẩm Thiển Mạch giương môi giảo hoạt cười, ba bước biến thành hai bước đi về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trêu đùa nói.
“ Ngươi…” Tư Đồ Cảnh Diễn bị Thẩm Thiển Mạch bị Thẩm Thiển Mạch nói cho tức giận đến mức không nói nên lời, Thẩm Thiển Mạch, nữ nhân này dám ngang nhiên đùa giỡn với nam nhân khác như vậy, chờ nàng trở lại Thiên Mạc, hắn nhất định phải dạy dỗ lại nàng cho tốt.
Bên này Tư Đồ Cảnh Diễn còn chưa phát giận, vì thân thể suy yếu, mấy bước đi quá nhanh, Thẩm Thiển Mạch không đứng vững được, lảo đảo một cái ngã nhào vào lòng Tư Dồ Cảnh Diễn.
“ Ngươi không sao chứ?” Thấy hai gò má tái nhợt của nàng, toàn bộ tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức biến mất, trong mắt chỉ còn lại vô hạn đau lòng. Nếu hắn đến sớm một bước, Thẩm Thiển Mạch sẽ không như vậy. Nếu không vì hắn, Thiển Mạch sao phải chịu sự đau đớn, mạo hiểm như vậy.
Gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên một nụ cười xinh đẹp, trong con ngươi đen nhánh lóe ra một tia sáng, phảng phất làm cho gò má tái nhợt kia cũng phát ra ánh sáng mê người. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nói:” Không sao.
Lúc này Tư Đồ Cảnh Diễn mới kịp phản ứng, hiện tại hắn đang ôm nàng, nhưng giờ đây hắn đang là một hắc y nhân xa lạ, không phải là Tư Đồ Cảnh Diễn, không thể nói ôm là ôm, vì vậy thu tay về nhanh như chớp, cố làm ra vẻ lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe ra tia giảo hoạt, giương lên một nụ cười nghịch ngợm nói:” Ân công sao lại sợ như vậy? Mặc trì là nam tử chứ đâu phải là cô nương”.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, chân mày hơi cau lại, lời nói này của Thẩm Thiển Mạch giống như là đang kích động tâm tình của hắn, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch đã hoài nghi thân phận của hắn? Không được! Tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở, nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn thu liễm tâm tình, bất đắc dĩ nói:” Thương thế của ngươi đã gần như khỏi hẳn. Ngày mai ta sẽ ngươi vè biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang”.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nở một nụ cười ấm áp. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn đã không muốn nói, nàng cũng không cưỡng ép, dù sao nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định là muốn tốt cho nàng.
Ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trong phòng, bóng dáng màu đen của Tư Đồ Cảnh Diễn dưới ánh mặt trời in lên một bóng mờ, cả người giống như được phủ lên một tàng ánh sáng, thật vô cùng ấm áp, tốt đẹp. Mà Thẩm Thiển Mạch một bộ bạch y, đứng đằng sau Tư Đồ Cảnh Diễn.
Hai người đều được ánh mặt trời ấm áp, vui vẻ phủ lên. Trong mắt hàm chứa một tia tình cảm. Chỉ tiếc bọn họ không thấy được vẻ mặt của đối phương. Nếu không đây chính là một bức họa nồng tình mật ý.
“ Khụ… Chủ tử”. Thanh Tùng cố ý làm thanh âm khàn đi, mấy thanh âm kì quái liền từ cửa truyền đến.
Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Thiển Mạch, không biết có phải là do hắn suy nghĩ nhiều hay không, khi hắn nhìn Thẩm Thiển Mạch đứng ở sau ánh mặt trời, mỉm cười ngọt ngào như vậy, phảng phất giống như là thê tử nhìn trượng phu. Đến khi nhìn kĩ lại, chỉ thấy tầm mắt của nàng nhàn nhạt nhìn về phía trước.
Thu liễm tâm tình, tư Đồ Cảnh Diễn lững thững đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhàn nhạt mà Thẩm Thiển Mạch cố tình thể hiện lại lộ ra tia dịu dàng.
Ngoài phòng. Cả người Tư Đồ Cảnh Diễn đều là khí chất ngoan tuyệt lạnh lùng, trường bào đen như mực càng làm lộ rõ khí chất của hắn.
“ Chủ tử, đã tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn. Nhưng mà lực lượng của tổng bộ Đường Môn quả thực rất mạnh”. Thanh Tùng cung kính bẩm báo. Lần này hắn vì chuyện của Hồng Mai nên trì hoãn thời gian cứu viện Tư Đồ Cảnh Diễn. Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng luôn là người thưởng phạt phân minh. Lần này nếu hắn không làm xong chuyện của Đường Môn thì khó tránh khỏi bị trách phạt.
Tư Đồ Cảnh Diễn chẳng qua chỉ lẳng lặng nghe Thanh Tùng hồi báo, con ngươi xẹt qua một tia ngoan tuyệt. Ngôn Tu Linh biết Mị Huyết Lâu là thế lực của hắn, hắn sao lại không biết chủ tử chân chính của Đường Môn chính là Ngôn Tu Linh chứ?
Chẳng qua là lấy hiểu biết của hắn đối với Ngôn Tu Linh, Ngôn Tu Linh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến tính mạng của hắn và Thẩm Thiển Mạch, lần này chắc chắn là Đường Vân tự chủ trương. Nhưng mà bất kể thế nào, bọn chúng đã làm tổn thương Thẩm Thiển Mạch, hắn sẽ không bỏ qua cho Đường Môn.
“ Triệu tập toàn bộ thế lực ngầm của Mị Huyết Lâu, tiêu diệt Đường Môn, còn về phần thuộc hạ ở Phượng Linh Thành, có thể di tản”. Trong con ngươi đen giống như bảo thạch của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên một tia quả quyết, trong ánh chiều ta, chiếc cằm thon gầy của hắn nâng lên tạo ra một độ cong tà mị, khóe miệng nở nụ cười phảng phất như Thượng Đế từ trên cao nhìn xuống những con kiến hôi.
Thanh Tùng sững lại một chút, nhìn Tư Đồ ảnh Diễn nói:” Nhưng không phải bây giờ chủ tử đang ở Phượng Linh Thành sao? Thuộc hạ đều đi, an nguy của chủ tử làm sao bây giờ?”
“ Người của Ma Cung đã đến, nàng sẽ không có chuyện gì”. Tư Đồ Cảnh Diễn không trả lời vấn đề của Thanh Tùng, con ngươi dịu dàng nhìn căn phòng, tiếp theo nở một nụ cười:” Về phần an nguy của ta, còn cần các ngươi bảo vệ?! Nếu là chờ các ngươi bảo vệ, chỉ sợ ta đã sớm táng thân trong Phong Sơn Cốc”.
Thanh Tùng nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, xấu hổ cúi đầu. Hắn hiểu, làn này liên quan đến an nguy của Thẩm Thiển Mạch nên hắn mới tức giận và để ý như vậy.
“ Ngươi đối với Hồng Mai có tâm tư gì ta không cần biết. Hôm đó ngươi vì muốn mở lòng của nàng nên mang nàng đi nơi nào ta cũng không quan tâm. Nhưng ngươi phải ghi nhớ, nếu như còn có lần sau, vị trí hộ pháp của Mị Huyết Lâu này ngươi không cần làm nữa”. Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thanh Tùng cúi đầu, biết Thanh Tùng đã nhận thức được sai lầm lần này, chẳng qua làlạnh lùng nhìn, thản nhiên nói.
“ Dạ”. Thanh Tùng lên tiếng, thì ra cái gì chủ tử cũng biết.
Đúng vậy, ngày đó nơi hắn cùng Hồng mai đi chính là nhà của nàng. Thì ra Hồng Mai là người của Phượng Linh Thành, chỉ là Hồng Mai quá mức đơn thuần, tin nhầm kẻ gian, mới làm cho nhà hủy người mất, sau khi được Mị Huyết Lâu cứu, cả người như biến thành một người khác.
Mà Thanh Tùng quen Hồng Mai trước khi nàng gia nhập Mị Huyết Lâu. Khi đó Hồng Mai tươi cười khả ái, con ngươi đơn thuần thật làm rung động trái tim của Thanh Tùng. Nhưng khi đó hắn đã là hộ pháp của Mị Huyết Lâu, không thể động tâm. Cho nên hắn vẫn chôn chặt tình cảm của mình.
Nhưng thật không ngờ, ông trời lại để cho hắn gặp lại Hồng Mai. Nhưng mà khi gặp lại, Hồng Mai đã không còn bộ dáng lúc mới gặp gỡ. Khi đó, trong con ngươi Hồng Mai tràn đầy cừu hận, khóe miệng luôn mang theo nụ cười châm chọc chua ngoa, nàng sẽ không còn là cô gái nhỏ thuần khiết nữa.
Nhưng mà sau khi chung sống, Thanh Tùng mới biết được, Hồng Mai là vì một chuyện nên cố ý đè nén bản tính của mình. Nàng vẫn thiện lương giống như trước kia. Hắn muốn cố gắng không động tâm, lại không kiềm chế được tình cảm của mình. Mà mấy năm nay Hồng Mai trưởng thành rất nhanh, cho nên được tiếp nhận vị trí hộ pháp thứ tư của Mị Huyết Lâu.
Nhưng mà, Thanh Tùng hiểu, trong lòng Hồng Mai vẫn còn một nút thắt, vì vậy, lúc đi tới Phượng Linh Thành, hắn mang theo Hồng Mai trở về nhà của mình, muốn tháo bỏ nút thắt trong lòng của nàng, nhưng cũng vì vậy mà trễ nải thời gian cứu viện cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
“ Đi xuống đi”. Thần sắc trong đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Trong hoàng cung Lâm Vị, long bào màu vàng kim làm nổi bật khí chất vô song. Vẫn là gương mặt tinh sảo vô song, chẳng qua là nét ngay thơ cùng gương mặt trẻ con khả ái hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát phạt quyết định tàn nhẫn.
“Ngươi nói, Đường Vân đem lâu chủ Mị Huyết Lâu và cung chủ Ma Cung đẩy vào tuyệt cảnh?”. Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn thủ hạ đang hăng hái bừng bừng bẩm báo với hắn, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, trong con ngươi có bão táp mãnh liệt.
“ Dạ”, tên thủ hạ thấy chủ tử nhà mình có bộ dáng không cao hứng, có chút không hiểu. Không phải chủ tử hạ lệnh tranh đoạt chức minh chủ võ lâm sao, hôm nay đả thương Mị Huyết Lâu cùng Ma Cung, không phải là nhất cử lưỡng tiện, vị trí minh chủ võ lâm càng thêm vững vàng, thân phận của lâu chủ Mị Huyết Lâu chủ tử không phải không biết, nếu có thể giết Tư Đồ Cảnh Diễn thì muốn đoạt thiên hạ nàychẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
“ Ầm” Ngôn Tu Linh một chưởng vỗ gãy tay vịn của ghế ngồi, mặt tức giận nhìn vào thủ hạ vẫn còn đang mê mang, trong mắt thoáng qua một tia tức giận, lạnh lùng nói:” Người nào cho các ngươi lá gan động đến Tư Đồ Cảnh Diễn và nữ nhân của hắn?”
“ Này… Chử tử, Đường thiếu chủ cũng chỉ muốn tốt cho chủ tử. Này…”. Tên hạ nhân nhìn thấy Ngôn Tu Linh nổi giận không khỏi khẩn trương giải thích, nhưng càng khẩn trương càng nói không ra lời. Ngôn Tu Linh lợi hại như thế nào, hắn không phải không biết, thoạt nhìn thì bộ mặt trẻ con vô cùng khả ái nhưng thật ra thì quyết đinh sát phạt vô cùng tàn nhẫn. Lúc này hắn mới chỉ ngồi trên ngơi vị hoàng đế được một tháng, trên đưới của Lâm Vị, xử trí vô cùng quyết đoán, đó cũng không phải là động một hai điểm.
Ngôn Tu Linh nghe được lời thủ hạ nói, thần sắc trong con ngươi thay đổi, đưa tay cầm ly trà lên, giương lên một nụ cười, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ tinh khiết, êm ái hỏi:” Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch ra sao rồi?”
Hạ nhân thấy dáng vẻ của Ngôn Tu Linh, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Phải biết lúc chủ tử có bộ dáng này cũng là lúc chủ tử tức giận tới cực điểm. Lời nói êm ái này giống như độc dược vậy, tên kia run run rẩy rẩy nói:” Bọn ho… chạy rồi… Hơn nữa Mị Huyết Lâu tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn”
Nói xong tên hạ nhân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ Ngôn Tu Linh tức giận sẽ lấy mạng hắn, khi hắn cảm giác được áp lực trên đầu kia đã biết mất, mới run rẩy ngẩng đầu lên, đã thấy Ngôn Tu Linh nhàn nhã uống trà.
Dường như việc Tư Đồ Cảnh Diễn giữ được tánh mạng còn quan trọng hơn mười mấy phân đà của Đường Môn. Vẫn biết chủ tử quen biết Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng không ngờ rằng tình cảm của bọn họ lại tốt như thế. Xem ra lần này thiếu chủ tự rước lấy phiền phức rồi.
“ Nói cho Đường Vân phải cẩn thận. Còn nữa, không được động vào tính mạng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch”. Ngôn Tu Linh đặt ly trà xuống, trong mắt thoáng qua một tia tính toán, lạnh nhạt nói.
Đường Vân này, đúng là động thủ trên đầu thái tuế. Lần này chọc giận Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ cả Đường Môn đều không giữ được. Nhưng mà, nếu như Đường Môn có vấn đề gì, hắn nhất định không để Mị Huyết Lâu được lợi.
Hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn đúng là đối thủ, nhưng sẽ không tổn hại đến thứ quan trọng nhất của nhau. Đối với Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch chính là thứ quan trọng nhất, Đường Vân lại dám ra tay hạ độc nàng, lúc này hắn cũng không thể bảo vệ được Đường Vân.
“Chủ tử, người của cửa hiệu truyền tin đến, hình như Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch đã hợp làm một rồi.” Thủ hạ vừa rời khỏi, lại một bóng dáng màu hồng nhanh chóng đi vào bên trong.
Ngôn Tu Linh khẽ nhíu mày. Tranh đoạt ngôi Minh Chủ Võ Lâm, quan trọng nhất, chính là lấy được thế lực của Thất Tuyệt sơn trang. Nếu Thất Tuyệt sơn trang đã hợp lực với Thẩm Thiển Mạch, ngôi Võ Lâm Minh Chủ này, chỉ e cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đúng là không thể xem thường hoàng hậu tương lai của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng có mấy phần bản lĩnh đấy chứ. Nhớ ngày đó Đường Vân dùng tính mạng mẫu thân Huyền Lâu là người mà hắn quan tâm nhất uy hiếp hắn, Huyền Lâu cũng không chịu khuất phục, vậy mà Thẩm Thiển Mạch dùng biện pháp gì, lại có thể thuyết phục Huyền Lâu trở thành đồng minh.
“Còn nữa. Vết thương của mẫu thân Huyền Lâu đã khá hơn.” Bóng dáng màu hồng này chính là Thanh Liên. Nàng vẫn tiếp tục hồi báo, không nhanh không chậm, nhìn khí phách so với thủ hạ kia cũng cao hơn không ít. Cửa hiệu Tu mặc dù chỉ là một cửa hàng buôn bán, nhưng lại là nơi thu thập thông tin tốt nhất, người của nơi đó, tuyệt đối không thua kém người của Đường Môn. Ngay cả Mị Huyết Lâu và Ma Cung cũng không dám dễ dàng động vào nơi này.
“Vết thương đã khá hơn?!” Ánh mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ra.
Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn đã luyện thành Mị Huyết ảo ảnh tầng thứ chín. Có điều, làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại gặp được mẫu thân của Huyền Lâu. Theo như hắn được biết, Tư Đồ Cảnh Diễn không hề đi qua Thất Tuyệt sơn trang.
Ngôn Tu Linh trầm mặc, tựa hồ như đang trầm tư, cái cằm cong lên suy nghĩ. Chỉ chốc lát, Ngôn Tu Linh chậm rãi mở miệng nói, “Nói với Đường Vân, bí mật rời khỏi Phượng Linh thành, tiêu diệt Thất Tuyệt sơn trang!”
“Vâng!” Không một câu hỏi, giống như lời nói của Ngôn Tu Linh là tất cả, Thanh Liên biến mất rất nhanh.
Ngôn Tu Linh nở một nụ cười. Cảnh Diễn, xem ra ngươi và Huyền Lâu đã có thỏa thuận gì đó rồi phải không. Đã như vậy, chỉ e ta không thể sử dụng Thất Tuyệt sơn trang được rồi. Nếu ta không thể sử dụng, vậy thì tiêu diệt đi!
Về phần ngôi vị cứ Minh Chủ Võ Lâm, hay là ta cứ trao cho hoàng hậu tương lai của ngươi đi. Phải biết rằng, mặc dù Minh Chủ Võ Lâm có thể lấy được thế lực rất lớn, nhưng thế lực cân bằng khắp nơi, không phải nói là có thể làm được.
Huống hồ, muốn mượn thế lực võ lâm đối phó với triều đình cũng không dễ dàng gì. Để ta xem rốt cuộc hoàng hậu tương lai của ngươi có khả năng lớn như thế nào.
Khi hoàng cung Lâm vị ra một loạt mệnh lệnh, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không hề nhàn rỗi. Ma Cung và Mị Huyết Lâu liên thủ lực lượng đối phó Đường Môn thì không thể xem thường. Trừ tổng đà của Đường Môn, những phân đà khác gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thời điểm Đường Vân muốn phản kích, lại nhận được mệnh lệnh của Ngôn Tu Linh. Lần trước hắn bị trúng một kiếm của Thẩm Thiển Mạch, bị thương rất nặng, thân thể chưa thể hoàn toàn hồi phục, muốn tranh đoạt ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm, căn bản chỉ là lực bất tòng tâm. Nếu Ngôn Tu Linh ra lệnh, hắn cũng vui mừng rời đi.
Sau khi Đường Môn từ từ rút lui khỏi Phượng Linh thành, Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu lên kế hoạch làm thế nào để tiêu diệt gọn Đường Môn trong một lần tấn công.
“Thế lực tổng đà của Đường Môn rất mạnh, chỉ e không dễ dàng đối phó như vậy đâu.” Huyền lâu vẫn một bộ dạng không nóng không lạnh như cũ, vẫn áo bào trắng ôn nhã rạng rỡ như thế.
Ngón tay Thẩm Thiển Mạch vuốt vuốt tách trà, ánh mắt thản nhiên, khóe miệng chứa đựng một nụ cười vô cùng tàn nhẫn, “Thế lực rất mạnh?! Chẳng lẽ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang liên thủ, còn không đối phó được với một Đường Môn?!”
“Sau lưng Đường Môn, không phải là một bang phái võ lâm đơn giản đâu.” Huyền Lâu khẽ nhíu mày, hắn không phải không muốn đối phó với Đường Môn, có điều lực lượng đứng sau Đường Môn thực sự quá mạnh, ngay cả hắn cũng không có cách nào điều tra ra rốt cuộc lực lượng hùng mạnh đó là gì.
“Cùng lắm là Lâm vị thôi!” Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, lại vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên nàng biết Đường Môn không đơn giản, nếu chỉ là một bang phái võ lâm, làm sao dám to gan lớn mật cùng lúc đối phó với Ma Cung và Mị Huyết Lâu. Nếu chỉ có một bang phái ngăn cản, làm sao lại vất vả tranh đoạt Huyền thiết lệnh?! Phải biết rằng Huyền thiết lệnh có uy lực rất lớn, có quyền hành như một bậc Đế vương.
Đường Môn lớn mạnh như vậy, nếu sau lưng không phải là Lâm vị thì còn có thể là ai?! Ngôn Tu Linh, thực sự là một kẻ rất thủ đoạn. Đương Môn cũng thật độc ác. Có điều, nàng nghĩ mãi không ra, Đường Môn tuyệt đối có thể ra lệnh giết nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng nàng rất hiểu Ngôn Tu Linh, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
“Lâm vị?!” Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua một tia kinh ngạc, vẫn biết phía sau Đường Môn có thể là một quốc gia, nhưng lại không nghĩ tới, lại là Lâm vị. Lâm vị và Thiên Mạc là hai cường quốc thời bấy giờ, sao Thẩm Thiển Mạch lại có thể nói ra nhẹ như không.
“Chắc thiếu trang chủ biết sau lưng Mị Huyết Lâu, là gì chứ.” Thẩm Thiển Mạch do dự nhìn Huyền Lâu, cũng biết hắn rất quý trọng Thất Tuyệt sơn trang, hắn tuyệt đối sẽ không mang Thất Tuyệt sơn trang ra mạo hiểm. Cho dù là mẫu thân hắn yêu thương nhất, hắn cũng sẽ không làm thế, vì vậy chỉ có thể cười tiếp tục nói.
Ánh mắt của Huyền Lâu dần dần trầm xuống. Sau lưng Đường Môn có Lâm vị, Mị Huyết Lâu và Ma Cung đối phó Đường Môn, như vậy tất nhiên cũng không phải môn phái giang hồ đơn giản. Hơn nữa Mị Huyết Lâu chủ trao đổi điều kiện với hắn, một thân khí phách như bậc quân vương không gì sánh kịp, Huyền Lâu cơ hồ bật thốt lên, “Chẳng lẽ là Thiên Mạc?!”
“Không sai. Mị Huyết Lâu chủ, chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, hoàng đế Thiên Mạc!” Khi Thẩm Thiển Mạch nhắc đến Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt nàng tràn đầy kiêu ngạo và hạnh phúc.
Huyền Lâu nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch. Hắn hiểu, đây là phản ứng của nữ nhân khi nói đến nam tử mình yêu, chỉ có như thế, mới có thể kiêu ngạo vì nam tử ấy. Có điều, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Thẩm Thiển Mạch lại khiến trái tim hắn đau nhói rồi.
Kìm nén sự nuối tiếc và chua sót trong lòng, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng như cũ, “Nếu vậy, Thất Tuyệt sơn trang nguyện ý hợp tác.”
Đúng vậy. Như tình thế ngày hôm nay, nếu không hợp tác, thì không thể giữ được Thất Tuyệt sơn trang rồi. Nếu không phải Thẩm Thiển Mạch hợp tác cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy thì Thất Tuyệt sơn trang tuyệt đối không phải đối thủ của Đường Môn có Lâm vị làm chỗ dựa. Ngay từ lúc Thẩm Thiển Mạch đề nghị hắn đi thị uy Đường Môn, chỉ sợ Thất Tuyệt sơn trang cũng không còn đường lui.
Nực cười thật. Nõ ràng bị nữ tử này dẫn vào kế hoạch của nàng, hắn vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí không có một lời than trách. Đây là Huyền Lâu sao, vẫn là nam tử lạnh lùng đó sao. Có lẽ đúng như Huyền Minh từng nói, tình yêu có khả năng thay đổi con người ta. Mặc dù Huyền Minh đơn thuần, nhưng không ngốc nghếch, có một vài thứ còn nhìn thấu đáo hơn hắn.
“Như vậy, đại hội võ lâm, phải nhờ vả nhiều rồi.” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, Huyền Lâu là người thông minh, quyết định phải làm gì, không cần nàng dạy hắn. “Ta đi xem Thiên Thiên một chút. Tiểu cô nương này, mới vừa rồi ta nói còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi, nàng ấy còn tỏ vẻ không vui đấy.”
“Mấy ngày nay ngươi không ở đây, chúng ta rất lo lắng. Nếu không phải có Huyền Minh khuyên bảo, chắc tất cả mọi người loạn lên mất.” Huyền Lâu nghe xong, cũng chỉ cười nhạt. Thẩm Thiển Mạch rất cưng chiều Thiên Thiên, hắn cũng biết.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong đôi mắt của Huyền Lâu, không khỏi nhíu mày. Vừa rồi Huyền Lâu nghe rõ lời nàng nói chứ, nhất là câu, chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi.
Thu lại tâm tư, không nên nghĩ nhiều nữa, Thẩm Thiển Mạch đi về phía phòng sau.
“Tiểu thư không thương ta! Trở lại cũng không thèm để ý đến ta.” Giờ phút này Thiên Thiên đang gục xuống bàn, làm bộ không vui. Huyền Minh ở bên cạnh trêu chọc nàng, quả nhiên chưa được mấy câu, Thiên Thiên lại vui vẻ rồi.
Thẩm Thiển Mạch đứng xa xa nhìn Huyền Minh và Thiên Thiên, bọn họ đúng là một đôi vô tư. Như vậy cũng tốt, dễ tức giận, lại mau chóng vui vẻ, không giống như nàng, muốn quá nhiều, những thức cảm xúc kia cũng quá thâm trầm, không có cách nào tràn đầy sức sống như vậy, cũng không cách nào vui vẻ như vậy.
“Tiểu thư.” Thiên Thiên đang nói chuyện với Huyền Minh, nhìn thấy bóng áo trắng đứng đắng xa, lập tức cười híp mắt reo lên.
“Thiên Thiên ngốc.” Thẩm Thiển Mạch giống như ngày trước, đưa tay sờ tóc Thiên Thiên, đúng là không nỡ để Thiên Thiên rời xa mình. Nhưng sau khi đại hội võ lâm kết thúc, chính là đối phó với Lê quốc, chính là trở lại làm hoàng hậu Thiên Mạc, chặng đường đến ngày đó cũng không hề dễ dàng. Thay vì để Thiên Thiên cả ngày đi theo mình lo lắng đề phòng, chi bằng giao nàng cho phu quân chân chính của nàng đi.
Dù sao Thiên Thiên cũng phải lớn lên, không thể đi theo nàng cả đời được.
“Thiên Thiên, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, ngươi hãy đi theo Huyền Minh về Thất Tuyệt sơn trang.” Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, những gì ẩn chứa trong đó chỉ có nàng mới hiểu được.
Thiên Thiên vừa nghe, mặt liền đổi sắc, nụ cười biến mất trong nháy mắt, vội hỏi, “Tiểu thư, có phải Thiên Thiên đã làm sai điều gì không, người không cần Thiên Thiên nữa sao?”
“Làm sao ta lại không cần Thiên Thiên nữa. Chỉ là sau đại hội võ lâm, ta còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời Thiên Thiên ở cùng với Huyền Minh, không được sao?” Thiển Mạch vuốt tóc Thiên Thiên, cưng chiều nói. Trước tiên để Thiên Thiên thích nghi với cuộc sống không có nàng, mới có thể yên tâm giao Thiên Thiên cho Huyền Minh được.
Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói, nhìn Huyền Minh rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch, bộ dạng rất đắn đo suy nghĩ. Đúng vậy. Nàng rất thích ở cùng một chỗ với Huyền Minh, cảm giác đó không giống như sống cùng với tiểu thư, một cảm giác ngọt ngào rất ấm áp. Nhưng mà, nàng cũng không muốn rời xa tiểu thư!
Thấy Thiên Thiên trong tình thế khó xử, Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ, có lẽ sự lo lắng của nàng là dư thừa rồi. Từ nhỏ Thiên Thiên đã ở cùng nàng, rất lệ thuộc vào nàng, nhưng không có nghĩa nàng là tất cả của Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng có tình yêu của chính mình. Huyền Minh là người rất tốt, mấy ngày nay, trước hết để Thiên Thiên ở cạnh Huyền Minh, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ chủ trì hôn sự cho Thiên Thiên và Huyền Minh, như vậy nàng có thể hoàn toàn yên tâm.
“Thiên Thiên nghe lời đi.” Thẩm Thiển Mạch cười cười, nói.
“Thôi được.” Thiên Thiên gật đầu một cái, quay sang nhìn Huyền Minh, phát hiện ra Huyền Minh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực kia khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Kỳ lạ, tại sao mặt nàng lại nóng bừng lên thế này.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dạng của Thiên Thiên và Huyền Minh, liền cười thầm.
Còn mấy ngày nữa là đại hội võ lâm rồi. Nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ứng phó với đại hội võ lâm sắp tới.
Đại hội võ lâm, anh hùng hào kiệt khắp nơi hội tụ. Cử hành ở Phượng Linh sơn trang, trung tâm thành Phượng Linh. Trang chủ Phượng Linh sơn trang là một lão nhân đã hơn lục tuần. Một thân kim bào, ung dung phú quý, luôn nở nụ cười hòa nhã, không hề mất đi vẻ uy nghiêm, lại có vẻ dễ gần.
“Mời các vị an tọa.” Trang chủ Phượng Linh sơn trang, lão nhân đã qua lục tuần tên Phong Thiên Dương, nói.
Các hào kiệt võ lâm cũng không khách khí, lục tục ngồi xuống. Thiển Mạch vẫn một thân y phục xanh nhạt như cũ, vô cùng thanh nhã, mái tóc tùy tiện búi lên, có vẻ ngông nghênh phóng khoáng, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống vị trí Ma Cung Cung chủ, phớt lờ ánh mắt của các nhân sĩ võ lâm, cứ thế uống rượu rất tự nhiên.
Huyền Lâu cũng như vậy, toàn thân áo trắng, nhìn qua ôn nhã hơn mấy phần, bớt đi mấy phần tiêu sái, thoải mái ngồi ở vị trí bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, vị trí thuộc về Thất Tuyệt sơn trang.
Còn vị trí đối diện Ma Cung, vị trí của Mị Huyết Lâu bỏ trống. Chứng tỏ Mị Huyết Lâu chủ không đến.
Thẩm Thiển Mạch nhìn vị trí trống rỗng, liền nở một nụ cười. Rõ ràng Cảnh Diễn đang ở Phượng Linh thành, vì sao không đến tham gia đại hội võ lâm, vì sao lại gạt mình thân phận của hắn?! Thực sự nàng không hiểu rốt cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn đang nghi ngờ điều gì. Chỉ là, nàng tin Tư Đồ Cảnh Diễn có dự tính của riêng mình.
Bên cạnh vị trí của Mị Huyết Lâu chính là vị trí của Đường Môn. Giờ phút này, người ngồi ở vị trí ấy không phải Đường Vân mà là đệ đệ Đường Ngọc của hắn.
Đường Ngọc mặc trên mình một bộ trường sam thanh sắc (màu xanh), so với Đường Vân thì thiếu đi vài phần âm nhu tuấn mỹ mà nhiều thêm vài phần bất kham cương nghị. Chẳng qua sắc mặt cả hai đều tái nhợt, cũng không biết có phải duyên cớ là do cơ thể tiếp xúc với độc vật quanh năm hay không.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhăn lại. Nàng khẳng định Đường Vân chưa chết bởi khi Mị Huyết Lâu thu dọn thi thể thì không thấy được xác Đường Vân. Thế nhưng đại hội võ lâm quan trọng như vậy mà sao Đường Vân lại không xuất hiện? Chẳng lẽ là do tình trạng vết thương quá nặng, cho nên chỉ có thể để Đường Ngọc thay thế?
Nhưng theo hiểu biết của Thẩm Thiển Mạch, công phu của Đường Ngọc cũng đâu có gì đặc sắc a. Cho dù thương thế Đường Vân quá nặng không cách nào tham gia được đại hội võ lâm, cũng không đến nỗi để Đường Ngọc thay thế.…
"Bây giờ mọi người đã đến đông đủ. Cuộc tỷ võ từ giờ bắt đầu. Vẫn dựa theo quy củ năm trước. Hai người chiến thắng cuối cùng có thể giành được tư cách tranh cử chức minh chủ võ lâm." Phong Thiên Dương chậm rãi lên tiếng.
Thấy ánh mắt Phong Thiên Dương quét tới, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi gật đầu tỏ ý không có ý kiến. Đồng thời Huyền Lâu cùng Đường Ngọc cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đại hội võ lâm này mặc dù do Phượng Linh sơn trang tổ chức song dù sao vẫn phải xem sắc mặt của mấy thế lực lớn mà hành sự. Nếu đắc tội những thế lực này, một Phượng Linh sơn trang nho nhỏ thật sự không gánh nổi.
"Vậy lão phu liền thả con tép, bắt tôm." Một bóng dáng thoáng hiện ra cùng với giọng nói già nua truyền tới. Thẩm Thiển Mạch nhìn lại, không phải là môn chủ Tử Hà Phái, phụ thân của Thanh Lam sao?
Đầu lông mày nhíu chặt. Người đầu tiên lên sâu khấu chính là người không chiếm được chỗ tốt nhất. Mặc dù võ công của môn chủ Tử Hà Phái hơn người, thế nhưng dù sao lấy một địch chúng, đến cuối khi mà cường địch ra tay chỉ sợ đã kiệt lực.
"Tại hạ xin được lãnh giáo." Người tới là môn chủ Không Sinh Môn, bao bọc trên người là một bộ hắc y, thoạt nhìn rất bá đạo.
Tử Hà Phái thuộc về phía giang hồ chính phái mà Không Sinh Môn lại là tà ma ngoại đạo. Đại hội võ lâm này thật đúng là có ý tứ, chẳng qua vừa bắt đầu đã chính tà bất lưỡng lập rồi sao.
Môn chủ Không Sinh Môn vừa đứng vững gót chân thì môn chủ Tử Hà Phái đã xuất thủ. Tử Hà Kiếm như một đạo ánh sáng nhanh chóng lao tới môn chủ Không Sinh Môn. Mà môn chủ Không Sinh Môn cũng không phải ngồi yên, một cái lắc người xinh đẹp đã thoát khỏi công kích, đứng vững thân hình.
"Hay lắm! Rất ngoạn mục!" Những võ lâm nhân sĩ chuyên chạy tới chỉ để làm quần chúng thấy hai người luận võ đều sôi nổi vỗ tay. Thật không ngờ ngay từ đầu đã là hai đại môn chủ quyết đấu, đại hội võ lâm năm nay đúng là long trọng chưa từng có a. Không chỉ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang bình thường đều không hiện thân, ngay cả người quyết đấu công phu cũng cao hơn mấy lần so với bình thường rồi.
"Ta thấy môn chủ Không Sinh Môn thua rồi." Ngồi ở thượng vị, Thẩm Thiển Mạch quan sát rất rõ hai người luận võ. Mặc dù thoạt nhìn chiêu thức môn chủ Không Sinh Môn sắc bén, từng bước áp sát, kỳ thực môn chủ Tử Hà Phái ứng phó rất thành thạo, chẳng qua đang quan sát chiêu thức của môn chủ Không Sinh Môn để tìm kiếm một kích trí mạng mà thôi.
Huyền Lâu nghe vậy, mâu sắc không đổi, chỉ nhẹ nhàng uống hớp trà, thản nhiên nói, "Ta thấy cũng đúng là vậy."
Quả nhiên. Trong tiếng kêu tiếc hận, môn chủ Không Sinh Môn thua trận. Sau đó, lại có thêm mấy môn chủ có danh vọng lên khiêu chiến, nhưng không một ai ngoại lệ mà đều thua trận.
Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, ánh mắt nhìn Tử Hà môn chủ nhiều thêm vài phần hứng thú, nụ cười hiện lên trên khóe miệng. Theo đạo lý, Tử Hà môn chủ không cần phải xuất thủ sớm như thế, xem ra, dường như là vì ai đó mà quét dọn sạch chướng ngại vật đây mà.
"Đường Ngọc thay mặt môn chủ Đường Môn, xin chỉ giáo." Giọng nói lạnh lùng âm ngoan vang lên. Không bằng với lời nói âm nhu kéo dài tới tận xương của Đường Vân nhưng lại mang theo âm khí chỉ có của Đường Môn.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện lên sự tàn khốc, nhìn chăm chú hai người trên đài.…
Thân thủ Đường Ngọc cũng coi là rất tốt, đấu với Tử Hà môn chủ hơn chục hiệp, cuối cùng nhờ tập kích thành công mà chiến thắng Tử Hà môn chủ. Trong khoảng thời gian ngắn, không còn ai dám lên đài khiêu chiến. Bởi một nhân vật lợi hại như Tử Hà môn chủ mà còn thua Đường Ngọc, hơn nữa sắc mặt lúc này bầm đen lại, hiển nhiên đã trúng độc!
Sự độc ác của Đường Môn, mọi người đều biết.
Cặp mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch từ từ được phủ lên một tầng sương. Nụ cười trên môi càng lạnh lùng liếc tới Thanh Lam đang ngồi tại khu vực Tử Hà Phái.
Nàng vẫn luôn không hiểu mình đã trúng Vô Tức Độc lúc nào, bây giờ thì hiểu rồi. Từ lúc mà nàng tới Phượng Linh Thành này thì đã tiến vào một âm mưu!
Tử Hà Phái căn bản là cơ sở ngầm mà Đường Môn xếp vào chính đạo! Mà việc Thanh Lam được nàng cứu, căn bản chỉ là một vở kịch. Đáng hận hơn chính là Thanh Lam lại lợi dụng sự phòng bị nàng mất đi với nàng ta để hạ độc nàng.
Đúng vậy. Nàng nghĩ lại. Khi hộ tống Thanh Lam quay về chỗ ở của Tử Hà Phái, Thanh Lam đã pha trà cho nàng. Lúc đó nàng cảm thấy màu sắc trà có phần cổ quái, thế nhưng lại cũng không để ý nhiều, kỳ thực đó là do Vô Tức Độc cùng với lá trà đã sinh ra phản ứng khi trộn vào nhau.
Thanh Lam đang ngồi ở khu vực Tử Hà Phái chợt cảm giác một ánh mắt ngoan tuyệt quét qua, cả người không tự chủ được run lên, ngước lên nhìn thì đối diện ngay với cặp mắt lạnh lùng của Thẩm Thiển Mạch.
Cặp mắt đen nhánh kia như một hắc động nhìn không thấy đáy. Bây giờ nó đang lạnh lùng nhìn nàng, trên môi còn mang theo nụ cười tuyệt mỹ, chỉ là nụ cười kia dù xinh đẹp nhưng lại bao hàm cả sự tàn nhẫn kinh người.
"Thất Tuyệt."
"Ma Cung cung chủ Mặc Trì xin được chỉ giáo!"
Lời Huyền Lâu còn chưa xong thì giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch đã vang ra trước. Nàng hiểu rõ Huyền Lâu còn đang lo thân thể nàng chưa khôi phục, sợ rằng sẽ chịu thiệt. Thế nhưng nợ của nàng, nàng muốn đích thân đòi lại!
Mang trên mình một bộ bạch y phong hoa tuyệt đại, những sợi tóc đen như mực, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, cặp mắt đen như ẩn chứa những vì sao, cái mũi tinh xảo, miệng anh đào nhuộm màu son. Bây giờ trên môi là nụ cười tuyệt mỹ xuất trần, từng bước lên võ đài.
Tất cả mọi người dưới đài đều ngây dại. Đường Ngọc cũng không ngoại lệ. Tất cả si ngốc nhìn chăm chú Thẩm Thiển Mạch.
Tay nâng lên, Bạch Lăng tung bay theo gió. Vừa ra tay đã là sát chiêu của Ma cung, Tam Thiên Thanh Ti. Công phu Đường Ngọc vốn đã không so được với Thẩm Thiển Mạch, nay lại bị dung mạo của Thẩm Thiển Mạch làm cho phân tâm, đột ngột thấy Tam Thiên Thanh Ti đánh tới thì hoàn toàn không biết nên tránh né như thế nào.
Lộn người một cái, khó khăn lắm mới tránh được cỗ lực lượng lớn tập kích. Ngay khi Đường Ngọc vừa định thở phào thì Tam Thiên Thanh Ti như kiến bám vào xương quay lại, tránh cũng không thể tránh, Đường Ngọc chỉ có thể nghênh kích.
Mọi người bên dưới đều choáng váng. Quá nhanh, tốc độ Thẩm Thiển Mạch thật sự là quá nhanh, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy được Đường Ngọc đang chật vật tránh né. Thế nhưng không ai chế giễu Đường Ngọc, bởi vì thay đó là bọn họ, có lẽ ngay cả thoát cũng không thoát nổi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Đường Ngọc chuẩn bị tiếp Tam Thiên Thanh Ti của nàng, nụ cười ngoan tuyệt lại hiện lên. Tâm pháp tối cao của Ma Cung, Tam Thiên Thanh Ti há lại tiếp được dễ dàng như thế?
Nội lực truyền vào Bạch Lăng đánh tới tâm mạch Đường Ngọc không chút lưu tình.
Không kịp làm phản ứng gì. Đường Ngọc vận đủ nội lực ngăn trở Bạch Lăng như một đứa bé đang cố đẩy một tảng đá đi, không có bất kì tác dụng gì, hầu như lực ngăn cản cũng không có, Đường Ngọc bị Bạch Lăng đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tạo nên một vòng cung màu đỏ trên không trung.
"Đa tạ." Thu lại Bạch Lăng, Thẩm Thiển Mạch cũng không thèm nhìn Đường Ngọc đang hấp hối, chỉ lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
một khắc ấy, tất cả võ lâm nhân sĩ mới nhận thức được cái gì là Ma Cung cung chủ giết người không chớp mắt. Nam tử thanh nhã xuất trần như thế, ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
"Đường Ngọc công tử, ngươi có sao không?" Thủ hạ Đường Môn luống cuống tay chân vây quanh Đường Ngọc, khân trương hỏi. Đường Ngọc dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của Đường Vân, lúc đi Đường Vân đã nói, không lấy được vị trí của minh chủ võ lâm cũng không sao, chỉ cần an toàn là được.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn thoáng qua. Vừa rồi trong một chiêu kia dùng bao nhiêu nội lực nàng rất rõ ràng. Cho dù là Đường Vân đứng dậy, không thiếu được việc trọng thương, huống chi là Đường Ngọc. Bạch Lăng đã đánh trúng tâm mạch hắn ta, cho dù là Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu được.
Khóe miệng hàm chứa sự vui vẻ, mâu sắc nhấp nhô, phảng phất như là hảo tâm nhắc nhở vậy. Thẩm Thiển Mạch đạm nhiên nói, "một kích kia dường như đã làm vỡ nát tâm mạch rồi thì phải, không biết Đường Môn có biện pháp nò chữa trị không đây?"
Mọi người ở đây nghe được câu này, lập tức sắc mặt ai nấy đều đổi. Trong cuộc luận võ đại hội võ lâm vốn chính là sinh tử có số. Thấy Đường Ngọc bị thương nặng như vậy, cũng không ai có dị nghị. Thế nhưng chấn vỡ tâm mạch, điều này nói rõ hắn ta phải chết không thể nghi ngờ.
Đáng sợ hơn cũng không phải điểm ấy, mà là một chiêu rất nhẹ nhàng vừa rồi của Ma Cung cung chủ đã khiến Đường Ngọc tâm mạch vỡ nát. Những lời này vừa ra đã khiến cho những võ lâm nhân sĩ đang muốn lên liều mạng lập tức thu hết chân lại.
Thẩm Thiển Mạch thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều hiện lên sự e ngại, cặp mắt đen nhánh hiện lên sự khinh thường và tự tin. Hừ! Người dám xúc phạm tới Thẩm Thiển Mạch nàng thì phải trả cái giá thật lớn. Đường Môn, Tử Hà Phái, nàng đều sẽ không bỏ qua. Còn về vị trí minh chủ võ lâm, nàng càng phải có được!
"Còn có ai muốn khiêu chiến với ta sao." Giọng nói réo rắt vô song kèm theo nội lực hùng hậu truyền khắp toàn trường. Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn những người xung quanh, vẻ mặt thản nhiên vui vẻ cứ như những người bên dưới căn bản không đang giá nhắc tới.
"Nếu các vị anh hùng đều không muốn khiêu chiến, dựa theo quy củ thì chính là Ma Cung cung chủ với người đại diện môn chủ Đường Môn có tư cách tranh cử minh chủ võ lâm. Thế nhưng người thay mặt môn chủ Đường Môn đã..." Phong Thiên Dương nhìn lướt qua Đường Ngọc đã tắt thở mà toát mồ hôi lạnh, Ma Cung cung chủ quả nhiên là hảo thủ, hắn cũng không dám đắc tội a.
"Nếu người thay mặt môn chủ Đường Môn đã không có phúc phận, ta xem chức minh chủ võ lâm này cũng không cần tiếp tục tuyển chọn nữa. Với ta việc đáng làm thì phải làm. Nếu ai có thành kiến thì lên đây khiêu chiến." Thẩm Thiển Mạch toát ra sự lạnh lẽo, những lời nói cũng cuồng ngạo đến cực điểm. Thân ảnh màu đỏ vẫn núp ở trong bóng tối hơi run lên, khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười tà mị. Mạch Nhi của hắn quả nhiên có quyết đoán.
Toàn trường tĩnh lặng như tờ.
không có ai dám lên khiêu chiến, bởi bọn họ biết rõ, đi lên đồng nghĩa với việc tử vong. Những người này mặc dù khát vọng với chức minh chủ võ lâm nhưng đều rõ ràng thực lực của mình, không ai dám lấy tính mạng mình đi đánh bạc. Huống chi, đây là canh bạc không thể thắng nổi.
"Các vị tựa hồ không có ý kiến." Thẩm Thiển Mạch quét mắt một vòng, trên môi hiện lên nụ cười tự tin đường hoàng, liếc sang Phong Thiên Dương, ý bảo hắn nói tiếp.
Phong Thiên Dương lên lau mồ hôi mới run run rẩy rẩy lấy biểu tượng ình chủ võ lâm - Vô Song Kiếm đưa cho Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nhận lấy Vô Song Kiếm, thân kiếm ánh lên màu ngọc bích, vô cùng sắc bén, quả nhiên là một thanh kiếm thượng hạng.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng lúc nàng cũng đang thiếu một thanh kiếm tốt. Phải biết rằng tuyệt học lợi hại nhất của Ma Cung chính là Ngự Thiên Kiếm Pháp.
Cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ lên không một vòng, Thẩm Thiển Mạch thu lại Vô Song Kiếm, nhìn võ lâm nhân sĩ khắp nơi, mỉm cười, "Hôm nay nếu đã tiếp nhận minh chủ võ lâm, Mặc Trì tự nhiên sẽ vì võ lâm này. Hi vọng các vị cũng có thể phối hợp với Mặc Trì!"
"Tự nhiên tự nhiên."
"Minh chủ lễ độ."
Thẩm Thiển Mạch vừa dứt lời, những võ lâm nhân sĩ kia đều nhao nhao phụ họa. Thẩm Thiển Mạch bây giờ chính là minh chủ võ lâm, càng không thể đắc tội, cho nên vẫn nên nịnh bợ thật tốt thì hơn.
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người. Người nào có tâm tư gì nàng đều hiểu rõ. Liếc sang bên kia thì thấy Thanh Lam đang đỡ môn chủ Tử Hà Phái lặng lẽ rời đi.
"Tử Hà Phái môn chủ xin dừng bước. Chỗ Mặc Trì có thánh dược chữa độc, mong rằng môn chủ không ngại." Thẩm Thiển Mạch cất cao giọng nói với bóng lưng Thanh Lam và môn chủ Tử Hà Phái.
HẾT CHƯƠNG 3.
“ Từ khi nào Ma Cung cung chủ cùng Thiếu trang chủ của Thất Tuyệt sơn trang có quan hệ tốt như thế?”. Thanh âm của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo một tia buồn bực.
Khi Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng nói muốn về Thất Tuyệt sơn trang, hơi thở đột nhiên trầm xuống, Thẩm Thiển Mạch nhạy cảm phát hiện ra dường như Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, nhưng nàng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Hôm nay lại nghe được câu hỏi mang theo vài phần buồn bực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nang coi như đã hiểu.
Cảnh Diễn của nàng đang ghen! Đúng là một nam nhân khó chịu.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, chàng đã gạt ta thân phận của chàng, vậy cũng đừng trách ta trêu chọc chàng, giương lên nụ cười ta, Thẩm Thiển Mạch nói:” Tại hạ cùng Huyền trang chủ tâm đầu ý hợp, tự nhiên là quan hệ tốt”
Qủa nhiên lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh Tư Đồ Cảnh Diễn lại trầm xuống, bộ dáng kia giống như muốn phá vỡ mọi thứ vậy. Thanh âm cũng không cần cố ý ngụy trang mà cũng âm trầm đáng sợ:” Là như vậy sao?”
“ Ân công thoạt nhìn giống như rất tức giận? Chẳng lẽ ân công bị đoạn tụ (gay đó)? Nếu như ân công coi trọng Mặc Trì, Mặc Trì cũng có thể cố gắng thử xem” Thẩm Thiển Mạch giương môi giảo hoạt cười, ba bước biến thành hai bước đi về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trêu đùa nói.
“ Ngươi…” Tư Đồ Cảnh Diễn bị Thẩm Thiển Mạch bị Thẩm Thiển Mạch nói cho tức giận đến mức không nói nên lời, Thẩm Thiển Mạch, nữ nhân này dám ngang nhiên đùa giỡn với nam nhân khác như vậy, chờ nàng trở lại Thiên Mạc, hắn nhất định phải dạy dỗ lại nàng cho tốt.
Bên này Tư Đồ Cảnh Diễn còn chưa phát giận, vì thân thể suy yếu, mấy bước đi quá nhanh, Thẩm Thiển Mạch không đứng vững được, lảo đảo một cái ngã nhào vào lòng Tư Dồ Cảnh Diễn.
“ Ngươi không sao chứ?” Thấy hai gò má tái nhợt của nàng, toàn bộ tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức biến mất, trong mắt chỉ còn lại vô hạn đau lòng. Nếu hắn đến sớm một bước, Thẩm Thiển Mạch sẽ không như vậy. Nếu không vì hắn, Thiển Mạch sao phải chịu sự đau đớn, mạo hiểm như vậy.
Gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên một nụ cười xinh đẹp, trong con ngươi đen nhánh lóe ra một tia sáng, phảng phất làm cho gò má tái nhợt kia cũng phát ra ánh sáng mê người. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nói:” Không sao.
Lúc này Tư Đồ Cảnh Diễn mới kịp phản ứng, hiện tại hắn đang ôm nàng, nhưng giờ đây hắn đang là một hắc y nhân xa lạ, không phải là Tư Đồ Cảnh Diễn, không thể nói ôm là ôm, vì vậy thu tay về nhanh như chớp, cố làm ra vẻ lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe ra tia giảo hoạt, giương lên một nụ cười nghịch ngợm nói:” Ân công sao lại sợ như vậy? Mặc trì là nam tử chứ đâu phải là cô nương”.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, chân mày hơi cau lại, lời nói này của Thẩm Thiển Mạch giống như là đang kích động tâm tình của hắn, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch đã hoài nghi thân phận của hắn? Không được! Tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở, nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn thu liễm tâm tình, bất đắc dĩ nói:” Thương thế của ngươi đã gần như khỏi hẳn. Ngày mai ta sẽ ngươi vè biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang”.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nở một nụ cười ấm áp. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn đã không muốn nói, nàng cũng không cưỡng ép, dù sao nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định là muốn tốt cho nàng.
Ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trong phòng, bóng dáng màu đen của Tư Đồ Cảnh Diễn dưới ánh mặt trời in lên một bóng mờ, cả người giống như được phủ lên một tàng ánh sáng, thật vô cùng ấm áp, tốt đẹp. Mà Thẩm Thiển Mạch một bộ bạch y, đứng đằng sau Tư Đồ Cảnh Diễn.
Hai người đều được ánh mặt trời ấm áp, vui vẻ phủ lên. Trong mắt hàm chứa một tia tình cảm. Chỉ tiếc bọn họ không thấy được vẻ mặt của đối phương. Nếu không đây chính là một bức họa nồng tình mật ý.
“ Khụ… Chủ tử”. Thanh Tùng cố ý làm thanh âm khàn đi, mấy thanh âm kì quái liền từ cửa truyền đến.
Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Thiển Mạch, không biết có phải là do hắn suy nghĩ nhiều hay không, khi hắn nhìn Thẩm Thiển Mạch đứng ở sau ánh mặt trời, mỉm cười ngọt ngào như vậy, phảng phất giống như là thê tử nhìn trượng phu. Đến khi nhìn kĩ lại, chỉ thấy tầm mắt của nàng nhàn nhạt nhìn về phía trước.
Thu liễm tâm tình, tư Đồ Cảnh Diễn lững thững đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhàn nhạt mà Thẩm Thiển Mạch cố tình thể hiện lại lộ ra tia dịu dàng.
Ngoài phòng. Cả người Tư Đồ Cảnh Diễn đều là khí chất ngoan tuyệt lạnh lùng, trường bào đen như mực càng làm lộ rõ khí chất của hắn.
“ Chủ tử, đã tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn. Nhưng mà lực lượng của tổng bộ Đường Môn quả thực rất mạnh”. Thanh Tùng cung kính bẩm báo. Lần này hắn vì chuyện của Hồng Mai nên trì hoãn thời gian cứu viện Tư Đồ Cảnh Diễn. Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng luôn là người thưởng phạt phân minh. Lần này nếu hắn không làm xong chuyện của Đường Môn thì khó tránh khỏi bị trách phạt.
Tư Đồ Cảnh Diễn chẳng qua chỉ lẳng lặng nghe Thanh Tùng hồi báo, con ngươi xẹt qua một tia ngoan tuyệt. Ngôn Tu Linh biết Mị Huyết Lâu là thế lực của hắn, hắn sao lại không biết chủ tử chân chính của Đường Môn chính là Ngôn Tu Linh chứ?
Chẳng qua là lấy hiểu biết của hắn đối với Ngôn Tu Linh, Ngôn Tu Linh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến tính mạng của hắn và Thẩm Thiển Mạch, lần này chắc chắn là Đường Vân tự chủ trương. Nhưng mà bất kể thế nào, bọn chúng đã làm tổn thương Thẩm Thiển Mạch, hắn sẽ không bỏ qua cho Đường Môn.
“ Triệu tập toàn bộ thế lực ngầm của Mị Huyết Lâu, tiêu diệt Đường Môn, còn về phần thuộc hạ ở Phượng Linh Thành, có thể di tản”. Trong con ngươi đen giống như bảo thạch của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên một tia quả quyết, trong ánh chiều ta, chiếc cằm thon gầy của hắn nâng lên tạo ra một độ cong tà mị, khóe miệng nở nụ cười phảng phất như Thượng Đế từ trên cao nhìn xuống những con kiến hôi.
Thanh Tùng sững lại một chút, nhìn Tư Đồ ảnh Diễn nói:” Nhưng không phải bây giờ chủ tử đang ở Phượng Linh Thành sao? Thuộc hạ đều đi, an nguy của chủ tử làm sao bây giờ?”
“ Người của Ma Cung đã đến, nàng sẽ không có chuyện gì”. Tư Đồ Cảnh Diễn không trả lời vấn đề của Thanh Tùng, con ngươi dịu dàng nhìn căn phòng, tiếp theo nở một nụ cười:” Về phần an nguy của ta, còn cần các ngươi bảo vệ?! Nếu là chờ các ngươi bảo vệ, chỉ sợ ta đã sớm táng thân trong Phong Sơn Cốc”.
Thanh Tùng nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, xấu hổ cúi đầu. Hắn hiểu, làn này liên quan đến an nguy của Thẩm Thiển Mạch nên hắn mới tức giận và để ý như vậy.
“ Ngươi đối với Hồng Mai có tâm tư gì ta không cần biết. Hôm đó ngươi vì muốn mở lòng của nàng nên mang nàng đi nơi nào ta cũng không quan tâm. Nhưng ngươi phải ghi nhớ, nếu như còn có lần sau, vị trí hộ pháp của Mị Huyết Lâu này ngươi không cần làm nữa”. Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thanh Tùng cúi đầu, biết Thanh Tùng đã nhận thức được sai lầm lần này, chẳng qua làlạnh lùng nhìn, thản nhiên nói.
“ Dạ”. Thanh Tùng lên tiếng, thì ra cái gì chủ tử cũng biết.
Đúng vậy, ngày đó nơi hắn cùng Hồng mai đi chính là nhà của nàng. Thì ra Hồng Mai là người của Phượng Linh Thành, chỉ là Hồng Mai quá mức đơn thuần, tin nhầm kẻ gian, mới làm cho nhà hủy người mất, sau khi được Mị Huyết Lâu cứu, cả người như biến thành một người khác.
Mà Thanh Tùng quen Hồng Mai trước khi nàng gia nhập Mị Huyết Lâu. Khi đó Hồng Mai tươi cười khả ái, con ngươi đơn thuần thật làm rung động trái tim của Thanh Tùng. Nhưng khi đó hắn đã là hộ pháp của Mị Huyết Lâu, không thể động tâm. Cho nên hắn vẫn chôn chặt tình cảm của mình.
Nhưng thật không ngờ, ông trời lại để cho hắn gặp lại Hồng Mai. Nhưng mà khi gặp lại, Hồng Mai đã không còn bộ dáng lúc mới gặp gỡ. Khi đó, trong con ngươi Hồng Mai tràn đầy cừu hận, khóe miệng luôn mang theo nụ cười châm chọc chua ngoa, nàng sẽ không còn là cô gái nhỏ thuần khiết nữa.
Nhưng mà sau khi chung sống, Thanh Tùng mới biết được, Hồng Mai là vì một chuyện nên cố ý đè nén bản tính của mình. Nàng vẫn thiện lương giống như trước kia. Hắn muốn cố gắng không động tâm, lại không kiềm chế được tình cảm của mình. Mà mấy năm nay Hồng Mai trưởng thành rất nhanh, cho nên được tiếp nhận vị trí hộ pháp thứ tư của Mị Huyết Lâu.
Nhưng mà, Thanh Tùng hiểu, trong lòng Hồng Mai vẫn còn một nút thắt, vì vậy, lúc đi tới Phượng Linh Thành, hắn mang theo Hồng Mai trở về nhà của mình, muốn tháo bỏ nút thắt trong lòng của nàng, nhưng cũng vì vậy mà trễ nải thời gian cứu viện cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
“ Đi xuống đi”. Thần sắc trong đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Trong hoàng cung Lâm Vị, long bào màu vàng kim làm nổi bật khí chất vô song. Vẫn là gương mặt tinh sảo vô song, chẳng qua là nét ngay thơ cùng gương mặt trẻ con khả ái hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát phạt quyết định tàn nhẫn.
“Ngươi nói, Đường Vân đem lâu chủ Mị Huyết Lâu và cung chủ Ma Cung đẩy vào tuyệt cảnh?”. Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn thủ hạ đang hăng hái bừng bừng bẩm báo với hắn, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, trong con ngươi có bão táp mãnh liệt.
“ Dạ”, tên thủ hạ thấy chủ tử nhà mình có bộ dáng không cao hứng, có chút không hiểu. Không phải chủ tử hạ lệnh tranh đoạt chức minh chủ võ lâm sao, hôm nay đả thương Mị Huyết Lâu cùng Ma Cung, không phải là nhất cử lưỡng tiện, vị trí minh chủ võ lâm càng thêm vững vàng, thân phận của lâu chủ Mị Huyết Lâu chủ tử không phải không biết, nếu có thể giết Tư Đồ Cảnh Diễn thì muốn đoạt thiên hạ nàychẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
“ Ầm” Ngôn Tu Linh một chưởng vỗ gãy tay vịn của ghế ngồi, mặt tức giận nhìn vào thủ hạ vẫn còn đang mê mang, trong mắt thoáng qua một tia tức giận, lạnh lùng nói:” Người nào cho các ngươi lá gan động đến Tư Đồ Cảnh Diễn và nữ nhân của hắn?”
“ Này… Chử tử, Đường thiếu chủ cũng chỉ muốn tốt cho chủ tử. Này…”. Tên hạ nhân nhìn thấy Ngôn Tu Linh nổi giận không khỏi khẩn trương giải thích, nhưng càng khẩn trương càng nói không ra lời. Ngôn Tu Linh lợi hại như thế nào, hắn không phải không biết, thoạt nhìn thì bộ mặt trẻ con vô cùng khả ái nhưng thật ra thì quyết đinh sát phạt vô cùng tàn nhẫn. Lúc này hắn mới chỉ ngồi trên ngơi vị hoàng đế được một tháng, trên đưới của Lâm Vị, xử trí vô cùng quyết đoán, đó cũng không phải là động một hai điểm.
Ngôn Tu Linh nghe được lời thủ hạ nói, thần sắc trong con ngươi thay đổi, đưa tay cầm ly trà lên, giương lên một nụ cười, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ tinh khiết, êm ái hỏi:” Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch ra sao rồi?”
Hạ nhân thấy dáng vẻ của Ngôn Tu Linh, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Phải biết lúc chủ tử có bộ dáng này cũng là lúc chủ tử tức giận tới cực điểm. Lời nói êm ái này giống như độc dược vậy, tên kia run run rẩy rẩy nói:” Bọn ho… chạy rồi… Hơn nữa Mị Huyết Lâu tiêu diệt mười mấy phân đà của Đường Môn”
Nói xong tên hạ nhân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ Ngôn Tu Linh tức giận sẽ lấy mạng hắn, khi hắn cảm giác được áp lực trên đầu kia đã biết mất, mới run rẩy ngẩng đầu lên, đã thấy Ngôn Tu Linh nhàn nhã uống trà.
Dường như việc Tư Đồ Cảnh Diễn giữ được tánh mạng còn quan trọng hơn mười mấy phân đà của Đường Môn. Vẫn biết chủ tử quen biết Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng không ngờ rằng tình cảm của bọn họ lại tốt như thế. Xem ra lần này thiếu chủ tự rước lấy phiền phức rồi.
“ Nói cho Đường Vân phải cẩn thận. Còn nữa, không được động vào tính mạng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch”. Ngôn Tu Linh đặt ly trà xuống, trong mắt thoáng qua một tia tính toán, lạnh nhạt nói.
Đường Vân này, đúng là động thủ trên đầu thái tuế. Lần này chọc giận Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ cả Đường Môn đều không giữ được. Nhưng mà, nếu như Đường Môn có vấn đề gì, hắn nhất định không để Mị Huyết Lâu được lợi.
Hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn đúng là đối thủ, nhưng sẽ không tổn hại đến thứ quan trọng nhất của nhau. Đối với Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch chính là thứ quan trọng nhất, Đường Vân lại dám ra tay hạ độc nàng, lúc này hắn cũng không thể bảo vệ được Đường Vân.
“Chủ tử, người của cửa hiệu truyền tin đến, hình như Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch đã hợp làm một rồi.” Thủ hạ vừa rời khỏi, lại một bóng dáng màu hồng nhanh chóng đi vào bên trong.
Ngôn Tu Linh khẽ nhíu mày. Tranh đoạt ngôi Minh Chủ Võ Lâm, quan trọng nhất, chính là lấy được thế lực của Thất Tuyệt sơn trang. Nếu Thất Tuyệt sơn trang đã hợp lực với Thẩm Thiển Mạch, ngôi Võ Lâm Minh Chủ này, chỉ e cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đúng là không thể xem thường hoàng hậu tương lai của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng có mấy phần bản lĩnh đấy chứ. Nhớ ngày đó Đường Vân dùng tính mạng mẫu thân Huyền Lâu là người mà hắn quan tâm nhất uy hiếp hắn, Huyền Lâu cũng không chịu khuất phục, vậy mà Thẩm Thiển Mạch dùng biện pháp gì, lại có thể thuyết phục Huyền Lâu trở thành đồng minh.
“Còn nữa. Vết thương của mẫu thân Huyền Lâu đã khá hơn.” Bóng dáng màu hồng này chính là Thanh Liên. Nàng vẫn tiếp tục hồi báo, không nhanh không chậm, nhìn khí phách so với thủ hạ kia cũng cao hơn không ít. Cửa hiệu Tu mặc dù chỉ là một cửa hàng buôn bán, nhưng lại là nơi thu thập thông tin tốt nhất, người của nơi đó, tuyệt đối không thua kém người của Đường Môn. Ngay cả Mị Huyết Lâu và Ma Cung cũng không dám dễ dàng động vào nơi này.
“Vết thương đã khá hơn?!” Ánh mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ra.
Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn đã luyện thành Mị Huyết ảo ảnh tầng thứ chín. Có điều, làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại gặp được mẫu thân của Huyền Lâu. Theo như hắn được biết, Tư Đồ Cảnh Diễn không hề đi qua Thất Tuyệt sơn trang.
Ngôn Tu Linh trầm mặc, tựa hồ như đang trầm tư, cái cằm cong lên suy nghĩ. Chỉ chốc lát, Ngôn Tu Linh chậm rãi mở miệng nói, “Nói với Đường Vân, bí mật rời khỏi Phượng Linh thành, tiêu diệt Thất Tuyệt sơn trang!”
“Vâng!” Không một câu hỏi, giống như lời nói của Ngôn Tu Linh là tất cả, Thanh Liên biến mất rất nhanh.
Ngôn Tu Linh nở một nụ cười. Cảnh Diễn, xem ra ngươi và Huyền Lâu đã có thỏa thuận gì đó rồi phải không. Đã như vậy, chỉ e ta không thể sử dụng Thất Tuyệt sơn trang được rồi. Nếu ta không thể sử dụng, vậy thì tiêu diệt đi!
Về phần ngôi vị cứ Minh Chủ Võ Lâm, hay là ta cứ trao cho hoàng hậu tương lai của ngươi đi. Phải biết rằng, mặc dù Minh Chủ Võ Lâm có thể lấy được thế lực rất lớn, nhưng thế lực cân bằng khắp nơi, không phải nói là có thể làm được.
Huống hồ, muốn mượn thế lực võ lâm đối phó với triều đình cũng không dễ dàng gì. Để ta xem rốt cuộc hoàng hậu tương lai của ngươi có khả năng lớn như thế nào.
Khi hoàng cung Lâm vị ra một loạt mệnh lệnh, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không hề nhàn rỗi. Ma Cung và Mị Huyết Lâu liên thủ lực lượng đối phó Đường Môn thì không thể xem thường. Trừ tổng đà của Đường Môn, những phân đà khác gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thời điểm Đường Vân muốn phản kích, lại nhận được mệnh lệnh của Ngôn Tu Linh. Lần trước hắn bị trúng một kiếm của Thẩm Thiển Mạch, bị thương rất nặng, thân thể chưa thể hoàn toàn hồi phục, muốn tranh đoạt ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm, căn bản chỉ là lực bất tòng tâm. Nếu Ngôn Tu Linh ra lệnh, hắn cũng vui mừng rời đi.
Sau khi Đường Môn từ từ rút lui khỏi Phượng Linh thành, Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu lên kế hoạch làm thế nào để tiêu diệt gọn Đường Môn trong một lần tấn công.
“Thế lực tổng đà của Đường Môn rất mạnh, chỉ e không dễ dàng đối phó như vậy đâu.” Huyền lâu vẫn một bộ dạng không nóng không lạnh như cũ, vẫn áo bào trắng ôn nhã rạng rỡ như thế.
Ngón tay Thẩm Thiển Mạch vuốt vuốt tách trà, ánh mắt thản nhiên, khóe miệng chứa đựng một nụ cười vô cùng tàn nhẫn, “Thế lực rất mạnh?! Chẳng lẽ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang liên thủ, còn không đối phó được với một Đường Môn?!”
“Sau lưng Đường Môn, không phải là một bang phái võ lâm đơn giản đâu.” Huyền Lâu khẽ nhíu mày, hắn không phải không muốn đối phó với Đường Môn, có điều lực lượng đứng sau Đường Môn thực sự quá mạnh, ngay cả hắn cũng không có cách nào điều tra ra rốt cuộc lực lượng hùng mạnh đó là gì.
“Cùng lắm là Lâm vị thôi!” Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, lại vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên nàng biết Đường Môn không đơn giản, nếu chỉ là một bang phái võ lâm, làm sao dám to gan lớn mật cùng lúc đối phó với Ma Cung và Mị Huyết Lâu. Nếu chỉ có một bang phái ngăn cản, làm sao lại vất vả tranh đoạt Huyền thiết lệnh?! Phải biết rằng Huyền thiết lệnh có uy lực rất lớn, có quyền hành như một bậc Đế vương.
Đường Môn lớn mạnh như vậy, nếu sau lưng không phải là Lâm vị thì còn có thể là ai?! Ngôn Tu Linh, thực sự là một kẻ rất thủ đoạn. Đương Môn cũng thật độc ác. Có điều, nàng nghĩ mãi không ra, Đường Môn tuyệt đối có thể ra lệnh giết nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng nàng rất hiểu Ngôn Tu Linh, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
“Lâm vị?!” Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua một tia kinh ngạc, vẫn biết phía sau Đường Môn có thể là một quốc gia, nhưng lại không nghĩ tới, lại là Lâm vị. Lâm vị và Thiên Mạc là hai cường quốc thời bấy giờ, sao Thẩm Thiển Mạch lại có thể nói ra nhẹ như không.
“Chắc thiếu trang chủ biết sau lưng Mị Huyết Lâu, là gì chứ.” Thẩm Thiển Mạch do dự nhìn Huyền Lâu, cũng biết hắn rất quý trọng Thất Tuyệt sơn trang, hắn tuyệt đối sẽ không mang Thất Tuyệt sơn trang ra mạo hiểm. Cho dù là mẫu thân hắn yêu thương nhất, hắn cũng sẽ không làm thế, vì vậy chỉ có thể cười tiếp tục nói.
Ánh mắt của Huyền Lâu dần dần trầm xuống. Sau lưng Đường Môn có Lâm vị, Mị Huyết Lâu và Ma Cung đối phó Đường Môn, như vậy tất nhiên cũng không phải môn phái giang hồ đơn giản. Hơn nữa Mị Huyết Lâu chủ trao đổi điều kiện với hắn, một thân khí phách như bậc quân vương không gì sánh kịp, Huyền Lâu cơ hồ bật thốt lên, “Chẳng lẽ là Thiên Mạc?!”
“Không sai. Mị Huyết Lâu chủ, chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, hoàng đế Thiên Mạc!” Khi Thẩm Thiển Mạch nhắc đến Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt nàng tràn đầy kiêu ngạo và hạnh phúc.
Huyền Lâu nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch. Hắn hiểu, đây là phản ứng của nữ nhân khi nói đến nam tử mình yêu, chỉ có như thế, mới có thể kiêu ngạo vì nam tử ấy. Có điều, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Thẩm Thiển Mạch lại khiến trái tim hắn đau nhói rồi.
Kìm nén sự nuối tiếc và chua sót trong lòng, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng như cũ, “Nếu vậy, Thất Tuyệt sơn trang nguyện ý hợp tác.”
Đúng vậy. Như tình thế ngày hôm nay, nếu không hợp tác, thì không thể giữ được Thất Tuyệt sơn trang rồi. Nếu không phải Thẩm Thiển Mạch hợp tác cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy thì Thất Tuyệt sơn trang tuyệt đối không phải đối thủ của Đường Môn có Lâm vị làm chỗ dựa. Ngay từ lúc Thẩm Thiển Mạch đề nghị hắn đi thị uy Đường Môn, chỉ sợ Thất Tuyệt sơn trang cũng không còn đường lui.
Nực cười thật. Nõ ràng bị nữ tử này dẫn vào kế hoạch của nàng, hắn vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí không có một lời than trách. Đây là Huyền Lâu sao, vẫn là nam tử lạnh lùng đó sao. Có lẽ đúng như Huyền Minh từng nói, tình yêu có khả năng thay đổi con người ta. Mặc dù Huyền Minh đơn thuần, nhưng không ngốc nghếch, có một vài thứ còn nhìn thấu đáo hơn hắn.
“Như vậy, đại hội võ lâm, phải nhờ vả nhiều rồi.” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, Huyền Lâu là người thông minh, quyết định phải làm gì, không cần nàng dạy hắn. “Ta đi xem Thiên Thiên một chút. Tiểu cô nương này, mới vừa rồi ta nói còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi, nàng ấy còn tỏ vẻ không vui đấy.”
“Mấy ngày nay ngươi không ở đây, chúng ta rất lo lắng. Nếu không phải có Huyền Minh khuyên bảo, chắc tất cả mọi người loạn lên mất.” Huyền Lâu nghe xong, cũng chỉ cười nhạt. Thẩm Thiển Mạch rất cưng chiều Thiên Thiên, hắn cũng biết.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong đôi mắt của Huyền Lâu, không khỏi nhíu mày. Vừa rồi Huyền Lâu nghe rõ lời nàng nói chứ, nhất là câu, chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi.
Thu lại tâm tư, không nên nghĩ nhiều nữa, Thẩm Thiển Mạch đi về phía phòng sau.
“Tiểu thư không thương ta! Trở lại cũng không thèm để ý đến ta.” Giờ phút này Thiên Thiên đang gục xuống bàn, làm bộ không vui. Huyền Minh ở bên cạnh trêu chọc nàng, quả nhiên chưa được mấy câu, Thiên Thiên lại vui vẻ rồi.
Thẩm Thiển Mạch đứng xa xa nhìn Huyền Minh và Thiên Thiên, bọn họ đúng là một đôi vô tư. Như vậy cũng tốt, dễ tức giận, lại mau chóng vui vẻ, không giống như nàng, muốn quá nhiều, những thức cảm xúc kia cũng quá thâm trầm, không có cách nào tràn đầy sức sống như vậy, cũng không cách nào vui vẻ như vậy.
“Tiểu thư.” Thiên Thiên đang nói chuyện với Huyền Minh, nhìn thấy bóng áo trắng đứng đắng xa, lập tức cười híp mắt reo lên.
“Thiên Thiên ngốc.” Thẩm Thiển Mạch giống như ngày trước, đưa tay sờ tóc Thiên Thiên, đúng là không nỡ để Thiên Thiên rời xa mình. Nhưng sau khi đại hội võ lâm kết thúc, chính là đối phó với Lê quốc, chính là trở lại làm hoàng hậu Thiên Mạc, chặng đường đến ngày đó cũng không hề dễ dàng. Thay vì để Thiên Thiên cả ngày đi theo mình lo lắng đề phòng, chi bằng giao nàng cho phu quân chân chính của nàng đi.
Dù sao Thiên Thiên cũng phải lớn lên, không thể đi theo nàng cả đời được.
“Thiên Thiên, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, ngươi hãy đi theo Huyền Minh về Thất Tuyệt sơn trang.” Giọng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, những gì ẩn chứa trong đó chỉ có nàng mới hiểu được.
Thiên Thiên vừa nghe, mặt liền đổi sắc, nụ cười biến mất trong nháy mắt, vội hỏi, “Tiểu thư, có phải Thiên Thiên đã làm sai điều gì không, người không cần Thiên Thiên nữa sao?”
“Làm sao ta lại không cần Thiên Thiên nữa. Chỉ là sau đại hội võ lâm, ta còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời Thiên Thiên ở cùng với Huyền Minh, không được sao?” Thiển Mạch vuốt tóc Thiên Thiên, cưng chiều nói. Trước tiên để Thiên Thiên thích nghi với cuộc sống không có nàng, mới có thể yên tâm giao Thiên Thiên cho Huyền Minh được.
Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói, nhìn Huyền Minh rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch, bộ dạng rất đắn đo suy nghĩ. Đúng vậy. Nàng rất thích ở cùng một chỗ với Huyền Minh, cảm giác đó không giống như sống cùng với tiểu thư, một cảm giác ngọt ngào rất ấm áp. Nhưng mà, nàng cũng không muốn rời xa tiểu thư!
Thấy Thiên Thiên trong tình thế khó xử, Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ, có lẽ sự lo lắng của nàng là dư thừa rồi. Từ nhỏ Thiên Thiên đã ở cùng nàng, rất lệ thuộc vào nàng, nhưng không có nghĩa nàng là tất cả của Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng có tình yêu của chính mình. Huyền Minh là người rất tốt, mấy ngày nay, trước hết để Thiên Thiên ở cạnh Huyền Minh, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ chủ trì hôn sự cho Thiên Thiên và Huyền Minh, như vậy nàng có thể hoàn toàn yên tâm.
“Thiên Thiên nghe lời đi.” Thẩm Thiển Mạch cười cười, nói.
“Thôi được.” Thiên Thiên gật đầu một cái, quay sang nhìn Huyền Minh, phát hiện ra Huyền Minh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực kia khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Kỳ lạ, tại sao mặt nàng lại nóng bừng lên thế này.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dạng của Thiên Thiên và Huyền Minh, liền cười thầm.
Còn mấy ngày nữa là đại hội võ lâm rồi. Nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ứng phó với đại hội võ lâm sắp tới.
Đại hội võ lâm, anh hùng hào kiệt khắp nơi hội tụ. Cử hành ở Phượng Linh sơn trang, trung tâm thành Phượng Linh. Trang chủ Phượng Linh sơn trang là một lão nhân đã hơn lục tuần. Một thân kim bào, ung dung phú quý, luôn nở nụ cười hòa nhã, không hề mất đi vẻ uy nghiêm, lại có vẻ dễ gần.
“Mời các vị an tọa.” Trang chủ Phượng Linh sơn trang, lão nhân đã qua lục tuần tên Phong Thiên Dương, nói.
Các hào kiệt võ lâm cũng không khách khí, lục tục ngồi xuống. Thiển Mạch vẫn một thân y phục xanh nhạt như cũ, vô cùng thanh nhã, mái tóc tùy tiện búi lên, có vẻ ngông nghênh phóng khoáng, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống vị trí Ma Cung Cung chủ, phớt lờ ánh mắt của các nhân sĩ võ lâm, cứ thế uống rượu rất tự nhiên.
Huyền Lâu cũng như vậy, toàn thân áo trắng, nhìn qua ôn nhã hơn mấy phần, bớt đi mấy phần tiêu sái, thoải mái ngồi ở vị trí bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, vị trí thuộc về Thất Tuyệt sơn trang.
Còn vị trí đối diện Ma Cung, vị trí của Mị Huyết Lâu bỏ trống. Chứng tỏ Mị Huyết Lâu chủ không đến.
Thẩm Thiển Mạch nhìn vị trí trống rỗng, liền nở một nụ cười. Rõ ràng Cảnh Diễn đang ở Phượng Linh thành, vì sao không đến tham gia đại hội võ lâm, vì sao lại gạt mình thân phận của hắn?! Thực sự nàng không hiểu rốt cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn đang nghi ngờ điều gì. Chỉ là, nàng tin Tư Đồ Cảnh Diễn có dự tính của riêng mình.
Bên cạnh vị trí của Mị Huyết Lâu chính là vị trí của Đường Môn. Giờ phút này, người ngồi ở vị trí ấy không phải Đường Vân mà là đệ đệ Đường Ngọc của hắn.
Đường Ngọc mặc trên mình một bộ trường sam thanh sắc (màu xanh), so với Đường Vân thì thiếu đi vài phần âm nhu tuấn mỹ mà nhiều thêm vài phần bất kham cương nghị. Chẳng qua sắc mặt cả hai đều tái nhợt, cũng không biết có phải duyên cớ là do cơ thể tiếp xúc với độc vật quanh năm hay không.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhăn lại. Nàng khẳng định Đường Vân chưa chết bởi khi Mị Huyết Lâu thu dọn thi thể thì không thấy được xác Đường Vân. Thế nhưng đại hội võ lâm quan trọng như vậy mà sao Đường Vân lại không xuất hiện? Chẳng lẽ là do tình trạng vết thương quá nặng, cho nên chỉ có thể để Đường Ngọc thay thế?
Nhưng theo hiểu biết của Thẩm Thiển Mạch, công phu của Đường Ngọc cũng đâu có gì đặc sắc a. Cho dù thương thế Đường Vân quá nặng không cách nào tham gia được đại hội võ lâm, cũng không đến nỗi để Đường Ngọc thay thế.…
"Bây giờ mọi người đã đến đông đủ. Cuộc tỷ võ từ giờ bắt đầu. Vẫn dựa theo quy củ năm trước. Hai người chiến thắng cuối cùng có thể giành được tư cách tranh cử chức minh chủ võ lâm." Phong Thiên Dương chậm rãi lên tiếng.
Thấy ánh mắt Phong Thiên Dương quét tới, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi gật đầu tỏ ý không có ý kiến. Đồng thời Huyền Lâu cùng Đường Ngọc cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đại hội võ lâm này mặc dù do Phượng Linh sơn trang tổ chức song dù sao vẫn phải xem sắc mặt của mấy thế lực lớn mà hành sự. Nếu đắc tội những thế lực này, một Phượng Linh sơn trang nho nhỏ thật sự không gánh nổi.
"Vậy lão phu liền thả con tép, bắt tôm." Một bóng dáng thoáng hiện ra cùng với giọng nói già nua truyền tới. Thẩm Thiển Mạch nhìn lại, không phải là môn chủ Tử Hà Phái, phụ thân của Thanh Lam sao?
Đầu lông mày nhíu chặt. Người đầu tiên lên sâu khấu chính là người không chiếm được chỗ tốt nhất. Mặc dù võ công của môn chủ Tử Hà Phái hơn người, thế nhưng dù sao lấy một địch chúng, đến cuối khi mà cường địch ra tay chỉ sợ đã kiệt lực.
"Tại hạ xin được lãnh giáo." Người tới là môn chủ Không Sinh Môn, bao bọc trên người là một bộ hắc y, thoạt nhìn rất bá đạo.
Tử Hà Phái thuộc về phía giang hồ chính phái mà Không Sinh Môn lại là tà ma ngoại đạo. Đại hội võ lâm này thật đúng là có ý tứ, chẳng qua vừa bắt đầu đã chính tà bất lưỡng lập rồi sao.
Môn chủ Không Sinh Môn vừa đứng vững gót chân thì môn chủ Tử Hà Phái đã xuất thủ. Tử Hà Kiếm như một đạo ánh sáng nhanh chóng lao tới môn chủ Không Sinh Môn. Mà môn chủ Không Sinh Môn cũng không phải ngồi yên, một cái lắc người xinh đẹp đã thoát khỏi công kích, đứng vững thân hình.
"Hay lắm! Rất ngoạn mục!" Những võ lâm nhân sĩ chuyên chạy tới chỉ để làm quần chúng thấy hai người luận võ đều sôi nổi vỗ tay. Thật không ngờ ngay từ đầu đã là hai đại môn chủ quyết đấu, đại hội võ lâm năm nay đúng là long trọng chưa từng có a. Không chỉ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang bình thường đều không hiện thân, ngay cả người quyết đấu công phu cũng cao hơn mấy lần so với bình thường rồi.
"Ta thấy môn chủ Không Sinh Môn thua rồi." Ngồi ở thượng vị, Thẩm Thiển Mạch quan sát rất rõ hai người luận võ. Mặc dù thoạt nhìn chiêu thức môn chủ Không Sinh Môn sắc bén, từng bước áp sát, kỳ thực môn chủ Tử Hà Phái ứng phó rất thành thạo, chẳng qua đang quan sát chiêu thức của môn chủ Không Sinh Môn để tìm kiếm một kích trí mạng mà thôi.
Huyền Lâu nghe vậy, mâu sắc không đổi, chỉ nhẹ nhàng uống hớp trà, thản nhiên nói, "Ta thấy cũng đúng là vậy."
Quả nhiên. Trong tiếng kêu tiếc hận, môn chủ Không Sinh Môn thua trận. Sau đó, lại có thêm mấy môn chủ có danh vọng lên khiêu chiến, nhưng không một ai ngoại lệ mà đều thua trận.
Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, ánh mắt nhìn Tử Hà môn chủ nhiều thêm vài phần hứng thú, nụ cười hiện lên trên khóe miệng. Theo đạo lý, Tử Hà môn chủ không cần phải xuất thủ sớm như thế, xem ra, dường như là vì ai đó mà quét dọn sạch chướng ngại vật đây mà.
"Đường Ngọc thay mặt môn chủ Đường Môn, xin chỉ giáo." Giọng nói lạnh lùng âm ngoan vang lên. Không bằng với lời nói âm nhu kéo dài tới tận xương của Đường Vân nhưng lại mang theo âm khí chỉ có của Đường Môn.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện lên sự tàn khốc, nhìn chăm chú hai người trên đài.…
Thân thủ Đường Ngọc cũng coi là rất tốt, đấu với Tử Hà môn chủ hơn chục hiệp, cuối cùng nhờ tập kích thành công mà chiến thắng Tử Hà môn chủ. Trong khoảng thời gian ngắn, không còn ai dám lên đài khiêu chiến. Bởi một nhân vật lợi hại như Tử Hà môn chủ mà còn thua Đường Ngọc, hơn nữa sắc mặt lúc này bầm đen lại, hiển nhiên đã trúng độc!
Sự độc ác của Đường Môn, mọi người đều biết.
Cặp mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch từ từ được phủ lên một tầng sương. Nụ cười trên môi càng lạnh lùng liếc tới Thanh Lam đang ngồi tại khu vực Tử Hà Phái.
Nàng vẫn luôn không hiểu mình đã trúng Vô Tức Độc lúc nào, bây giờ thì hiểu rồi. Từ lúc mà nàng tới Phượng Linh Thành này thì đã tiến vào một âm mưu!
Tử Hà Phái căn bản là cơ sở ngầm mà Đường Môn xếp vào chính đạo! Mà việc Thanh Lam được nàng cứu, căn bản chỉ là một vở kịch. Đáng hận hơn chính là Thanh Lam lại lợi dụng sự phòng bị nàng mất đi với nàng ta để hạ độc nàng.
Đúng vậy. Nàng nghĩ lại. Khi hộ tống Thanh Lam quay về chỗ ở của Tử Hà Phái, Thanh Lam đã pha trà cho nàng. Lúc đó nàng cảm thấy màu sắc trà có phần cổ quái, thế nhưng lại cũng không để ý nhiều, kỳ thực đó là do Vô Tức Độc cùng với lá trà đã sinh ra phản ứng khi trộn vào nhau.
Thanh Lam đang ngồi ở khu vực Tử Hà Phái chợt cảm giác một ánh mắt ngoan tuyệt quét qua, cả người không tự chủ được run lên, ngước lên nhìn thì đối diện ngay với cặp mắt lạnh lùng của Thẩm Thiển Mạch.
Cặp mắt đen nhánh kia như một hắc động nhìn không thấy đáy. Bây giờ nó đang lạnh lùng nhìn nàng, trên môi còn mang theo nụ cười tuyệt mỹ, chỉ là nụ cười kia dù xinh đẹp nhưng lại bao hàm cả sự tàn nhẫn kinh người.
"Thất Tuyệt."
"Ma Cung cung chủ Mặc Trì xin được chỉ giáo!"
Lời Huyền Lâu còn chưa xong thì giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch đã vang ra trước. Nàng hiểu rõ Huyền Lâu còn đang lo thân thể nàng chưa khôi phục, sợ rằng sẽ chịu thiệt. Thế nhưng nợ của nàng, nàng muốn đích thân đòi lại!
Mang trên mình một bộ bạch y phong hoa tuyệt đại, những sợi tóc đen như mực, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, cặp mắt đen như ẩn chứa những vì sao, cái mũi tinh xảo, miệng anh đào nhuộm màu son. Bây giờ trên môi là nụ cười tuyệt mỹ xuất trần, từng bước lên võ đài.
Tất cả mọi người dưới đài đều ngây dại. Đường Ngọc cũng không ngoại lệ. Tất cả si ngốc nhìn chăm chú Thẩm Thiển Mạch.
Tay nâng lên, Bạch Lăng tung bay theo gió. Vừa ra tay đã là sát chiêu của Ma cung, Tam Thiên Thanh Ti. Công phu Đường Ngọc vốn đã không so được với Thẩm Thiển Mạch, nay lại bị dung mạo của Thẩm Thiển Mạch làm cho phân tâm, đột ngột thấy Tam Thiên Thanh Ti đánh tới thì hoàn toàn không biết nên tránh né như thế nào.
Lộn người một cái, khó khăn lắm mới tránh được cỗ lực lượng lớn tập kích. Ngay khi Đường Ngọc vừa định thở phào thì Tam Thiên Thanh Ti như kiến bám vào xương quay lại, tránh cũng không thể tránh, Đường Ngọc chỉ có thể nghênh kích.
Mọi người bên dưới đều choáng váng. Quá nhanh, tốc độ Thẩm Thiển Mạch thật sự là quá nhanh, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy được Đường Ngọc đang chật vật tránh né. Thế nhưng không ai chế giễu Đường Ngọc, bởi vì thay đó là bọn họ, có lẽ ngay cả thoát cũng không thoát nổi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Đường Ngọc chuẩn bị tiếp Tam Thiên Thanh Ti của nàng, nụ cười ngoan tuyệt lại hiện lên. Tâm pháp tối cao của Ma Cung, Tam Thiên Thanh Ti há lại tiếp được dễ dàng như thế?
Nội lực truyền vào Bạch Lăng đánh tới tâm mạch Đường Ngọc không chút lưu tình.
Không kịp làm phản ứng gì. Đường Ngọc vận đủ nội lực ngăn trở Bạch Lăng như một đứa bé đang cố đẩy một tảng đá đi, không có bất kì tác dụng gì, hầu như lực ngăn cản cũng không có, Đường Ngọc bị Bạch Lăng đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tạo nên một vòng cung màu đỏ trên không trung.
"Đa tạ." Thu lại Bạch Lăng, Thẩm Thiển Mạch cũng không thèm nhìn Đường Ngọc đang hấp hối, chỉ lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
một khắc ấy, tất cả võ lâm nhân sĩ mới nhận thức được cái gì là Ma Cung cung chủ giết người không chớp mắt. Nam tử thanh nhã xuất trần như thế, ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
"Đường Ngọc công tử, ngươi có sao không?" Thủ hạ Đường Môn luống cuống tay chân vây quanh Đường Ngọc, khân trương hỏi. Đường Ngọc dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của Đường Vân, lúc đi Đường Vân đã nói, không lấy được vị trí của minh chủ võ lâm cũng không sao, chỉ cần an toàn là được.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn thoáng qua. Vừa rồi trong một chiêu kia dùng bao nhiêu nội lực nàng rất rõ ràng. Cho dù là Đường Vân đứng dậy, không thiếu được việc trọng thương, huống chi là Đường Ngọc. Bạch Lăng đã đánh trúng tâm mạch hắn ta, cho dù là Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu được.
Khóe miệng hàm chứa sự vui vẻ, mâu sắc nhấp nhô, phảng phất như là hảo tâm nhắc nhở vậy. Thẩm Thiển Mạch đạm nhiên nói, "một kích kia dường như đã làm vỡ nát tâm mạch rồi thì phải, không biết Đường Môn có biện pháp nò chữa trị không đây?"
Mọi người ở đây nghe được câu này, lập tức sắc mặt ai nấy đều đổi. Trong cuộc luận võ đại hội võ lâm vốn chính là sinh tử có số. Thấy Đường Ngọc bị thương nặng như vậy, cũng không ai có dị nghị. Thế nhưng chấn vỡ tâm mạch, điều này nói rõ hắn ta phải chết không thể nghi ngờ.
Đáng sợ hơn cũng không phải điểm ấy, mà là một chiêu rất nhẹ nhàng vừa rồi của Ma Cung cung chủ đã khiến Đường Ngọc tâm mạch vỡ nát. Những lời này vừa ra đã khiến cho những võ lâm nhân sĩ đang muốn lên liều mạng lập tức thu hết chân lại.
Thẩm Thiển Mạch thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều hiện lên sự e ngại, cặp mắt đen nhánh hiện lên sự khinh thường và tự tin. Hừ! Người dám xúc phạm tới Thẩm Thiển Mạch nàng thì phải trả cái giá thật lớn. Đường Môn, Tử Hà Phái, nàng đều sẽ không bỏ qua. Còn về vị trí minh chủ võ lâm, nàng càng phải có được!
"Còn có ai muốn khiêu chiến với ta sao." Giọng nói réo rắt vô song kèm theo nội lực hùng hậu truyền khắp toàn trường. Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn những người xung quanh, vẻ mặt thản nhiên vui vẻ cứ như những người bên dưới căn bản không đang giá nhắc tới.
"Nếu các vị anh hùng đều không muốn khiêu chiến, dựa theo quy củ thì chính là Ma Cung cung chủ với người đại diện môn chủ Đường Môn có tư cách tranh cử minh chủ võ lâm. Thế nhưng người thay mặt môn chủ Đường Môn đã..." Phong Thiên Dương nhìn lướt qua Đường Ngọc đã tắt thở mà toát mồ hôi lạnh, Ma Cung cung chủ quả nhiên là hảo thủ, hắn cũng không dám đắc tội a.
"Nếu người thay mặt môn chủ Đường Môn đã không có phúc phận, ta xem chức minh chủ võ lâm này cũng không cần tiếp tục tuyển chọn nữa. Với ta việc đáng làm thì phải làm. Nếu ai có thành kiến thì lên đây khiêu chiến." Thẩm Thiển Mạch toát ra sự lạnh lẽo, những lời nói cũng cuồng ngạo đến cực điểm. Thân ảnh màu đỏ vẫn núp ở trong bóng tối hơi run lên, khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười tà mị. Mạch Nhi của hắn quả nhiên có quyết đoán.
Toàn trường tĩnh lặng như tờ.
không có ai dám lên khiêu chiến, bởi bọn họ biết rõ, đi lên đồng nghĩa với việc tử vong. Những người này mặc dù khát vọng với chức minh chủ võ lâm nhưng đều rõ ràng thực lực của mình, không ai dám lấy tính mạng mình đi đánh bạc. Huống chi, đây là canh bạc không thể thắng nổi.
"Các vị tựa hồ không có ý kiến." Thẩm Thiển Mạch quét mắt một vòng, trên môi hiện lên nụ cười tự tin đường hoàng, liếc sang Phong Thiên Dương, ý bảo hắn nói tiếp.
Phong Thiên Dương lên lau mồ hôi mới run run rẩy rẩy lấy biểu tượng ình chủ võ lâm - Vô Song Kiếm đưa cho Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nhận lấy Vô Song Kiếm, thân kiếm ánh lên màu ngọc bích, vô cùng sắc bén, quả nhiên là một thanh kiếm thượng hạng.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng lúc nàng cũng đang thiếu một thanh kiếm tốt. Phải biết rằng tuyệt học lợi hại nhất của Ma Cung chính là Ngự Thiên Kiếm Pháp.
Cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ lên không một vòng, Thẩm Thiển Mạch thu lại Vô Song Kiếm, nhìn võ lâm nhân sĩ khắp nơi, mỉm cười, "Hôm nay nếu đã tiếp nhận minh chủ võ lâm, Mặc Trì tự nhiên sẽ vì võ lâm này. Hi vọng các vị cũng có thể phối hợp với Mặc Trì!"
"Tự nhiên tự nhiên."
"Minh chủ lễ độ."
Thẩm Thiển Mạch vừa dứt lời, những võ lâm nhân sĩ kia đều nhao nhao phụ họa. Thẩm Thiển Mạch bây giờ chính là minh chủ võ lâm, càng không thể đắc tội, cho nên vẫn nên nịnh bợ thật tốt thì hơn.
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người. Người nào có tâm tư gì nàng đều hiểu rõ. Liếc sang bên kia thì thấy Thanh Lam đang đỡ môn chủ Tử Hà Phái lặng lẽ rời đi.
"Tử Hà Phái môn chủ xin dừng bước. Chỗ Mặc Trì có thánh dược chữa độc, mong rằng môn chủ không ngại." Thẩm Thiển Mạch cất cao giọng nói với bóng lưng Thanh Lam và môn chủ Tử Hà Phái.
HẾT CHƯƠNG 3.