Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 70
Người khác rối rít đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía môn chủ phái Tử Hà.
"Ta nghe nói cung chủ Ma Cung đã từng đã cứu tính mạng hòn ngọc quý của môn phái Tử Hà."
"Thì ra là như vậy, bộ dáng Thanh Lam cô nương này quả thật không tệ, thật là có phúc lớn."
Võ lâm nhân sĩ rối rít nhỏ giọng thảo luận, không ai là không cảm thấy môn chủ môn phái Tử Hà đốt hương bái phật mới được may mắn. Chỉ có Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà mới biết rõ , bọn họ xong rồi. Môn chủ phái Tử Hà nhíu mày thật sâu, trong mắt lướt qua vẻ nặng nề.
Nhất định Thẩm Thiển Mạch đã nhìn ra gì đó. Nếu trở về, chờ đợi bọn họ chính là diệt vong, nhưng nếu không trở về, thêm một tội danh bất kính với Võ Lâm Minh Chủ, cũng chứng minh bọn họ có tật giật mình, vậy thì càng đáng sợ.
Sắc mặt Thanh Lam trắng bệch, cắn môi, đỡ môn chủ phái Tử Hà từ từ tiến đến Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười sâu xa, nhìn bọn họ.
"Môn chủ và Thanh Lam cô nương theo ta đi lấy thuốc thôi." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu, không nhìn thấu dòng suy nghĩ của nàng.
Lời nói ôn hòa hữu lễ, nếu không phải cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy Thẩm Thiển Mạch đang quan tâm môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam, nhưng nếu là dụng tâm nghe, vẫn là có thể nghe thấy sự trào phúng trong đó.
Sắc mặt của Thanh Lam trắng bệch, khẽ cười miễn cưỡng nói, "Sao có thể xấu hổ làm phiền Minh chủ, độc của phụ thân, Thanh Lam sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải."
"Ồ? Độc Đường Môn, Thanh Lam cô nương cũng giải được? Chẳng lẽ có giao tình gì với Đường Môn?" Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng sâu, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn như có như không, bộ dáng kia thoạt nhìn là dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh lạnh trong mắt nàng lại khiến Thanh Lam không rét mà run.
Thanh Lam run rẩy nhìn Thẩm Thiển Mạch. Nàng biết, nhất định cái gì nàng ấy cũng biết rồi! Nếu không nàng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Khuôn mặt Thanh Lam dần dần chuyển trắng, ngón tay nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, cắn môi nhìn Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng nhắm mắt nói, "Mặc dù phái Tử Hà không nhiều thảnh dược bằng Ma Cung, nhưng muốn giải loại độc này cũng không phải là việc khó gì."
"Đúng vậy đó đúng vậy đó. Không dám làm phiền Minh Chủ!" Môn chủ phái Tử Hà nghe thấy Thanh Lam nói như vậy, lập tức phụ họa nói, bên trán đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi hột.
"Ồ? Không dám?" Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vẻ lạnh lùng, nụ cười nơi khóe miệng cũng là đùa giỡn mà châm chọc, từ từ tiến lên gần chỗ Môn chủ phái Tử Hà và Thanh Lam, ý vị sâu xa nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Thanh Lam nhìn thấy khí tức chết chóc trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, bàn tay đỡ lấy phụ thân mình hơi run rẩy, cơ hồ là đứng không vững.
Thẩm Thiển Mạch thấy khuôn mặt trắng bệch của Thanh Lam, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm, từ từ dạo bước, đi tới trước mặt của Thanh Lam, cặp mắt đen nhánh chăm chú nhìn Thanh Lam, thản nhiên nói, "Thanh Lam cô nương sao vậy? Sắc mặt khó nhìn thế, chẳng lẽ là đang kinh sợ điều gì?"
Tất nhiên võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng nhìn thấu sự hốt hoảng của Thanh Lam, rối rít cảm thấy không giải thích được, mà nhìn vẻ mặt lười biếng tự đắc của Thẩm Thiển Mạch, hình như cũng không muốn nhanh chóng giải động cho Môn chủ phái Tử Hà, không khỏi rối rít cau mày quan sát, xem xem cuối cùng Thẩm Thiển Mạch muốn diễn trò gì.
"Sao môn chủ phái Tử Hà lại không biết phân biệt như thế? Minh Chủ chỉ muốn giải độc giúp ông ta mà thôi, sao ông ta lại một mực từ chối như vậy?!"
"Đúng vậy! Lại còn lên mặt, chẳng lẽ không biết Ma Cung Cung chủ là nhân vật cỡ nào sao? ! Ngươi xem, rõ ràng Ma Cung Cung chủ đang mất hứng."
Võ lâm nhân sĩ thấy một màn như vậy, bàn luận xôn xao. Sắc mặt môn chủ phái Tử Hà càng thêm khó coi. Dù sao ở giang hồ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, danh hiệu Ma Cung Cung sao ông có thể chưa từng nghe qua, thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung, ông càng rõ ràng.
Đúng vậy, sao ông ta lại nghĩ rằng Cung chủ Ma Cung không trúng độc lại có thể êm đẹp sống?! Nếu biết, ông ta đã có thể êm đẹp còn sống, hơn nữa cư nhiên lại đoán được độc này do nữ nhi ông hạ, tuyệt đối ông sẽ không tới tham gia cái đại hội võ lâm này!
Thẩm Thiển Mạch thấy được sự hối tiếc trong mắt Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nghĩ thầm, bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Chỉ tiếc, đã không còn kịp nữa rồi!
"Kẻ thương tổn đến ta, đều không có kết cục tốt!" Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ấm áp, ghé vào tai Thanh Lam, dùng tư thế cực kỳ mập mờ nói, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người các nàng có thể nghe.
Thanh Lam vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt như nước hồ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi!
"Mới vừa rồi Minh Chủ và Thanh Lam cô nương đã nói gì? Sao sắc mặt Thanh Lam cô nương lại khó coi như vậy?"
"Được được được! Chẳng lẽ là Minh Chủ coi trọng Thanh Lam cô nương, Thanh Lam cô nương không muốn?"
"Nói sảng gì thế! Minh Chủ tuyệt thế phong thái như thế, cô nương nào không nguyện ý?"
Võ lâm nhân sĩ nhìn cử chỉ quái dị của Thẩm Thiển Mạch cùng Thanh Lam, không khỏi rối rít nhỏ giọng thảo luận. Thẩm Thiển Mạch nghe thấy mấy ngôn luận này, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Bây giờ Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà đã là hoảng loạn rối ren. Hoàn toàn không biết bước kế tiếp Thẩm Thiển Mạch sẽ có động tác gì.
"Không biết Cung chủ tìm lão phu tới có chuyện gì?" Một lão giả tóc bạc hoa râm được Ma Cung cung kính mời đến trước mặt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông lão tóc trắng này chính là quái y giang hồ nổi danh Quái Y Âu Dương Đỉnh. Tin đồn tính khí quái y rất cổ quái, chính là Võ Lâm Minh Chủ mặt mũi của hắn cũng chưa chắc vì mua, hôm nay Cung chủ Ma Cung nhưng có thể mời được ông ấy, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của Ma Cung .
Mọi người cảm thán rất nhiều, cũng âm thầm suy nghĩ, Ma Cung Cung đã mời Quái Y tới đây, vì thương thế của môn chủ phái Tử Hà sao?! Môn chủ phái Tử Hà thật đúng là có phúc lớn!
"Y thuật của quái y là thiên hạ vô song. Không bằng, để ông ấy thay ngươi xem xét chất độc đi?" Thẩm Thiển Mạch mỉm cười với Quái Y, tiếp theo nhíu lông mày, vẻ mặt đùa giỡn nhìn Môn chủ phái Tử Hà.
Nếu như nàng đoán không sai, Môn chủ phái Tử Hà căn bản cũng chưa ó trúng độc. Nên hắn giả bộ trúng độc hoàn toàn là gì che dấu tai mắt mọi người. Nếu phái Tử Hà là một phần của Ma Cung, sao Đường Ngọc có thể hạ Môn chủ phái Tử Hà lại sử dụng kịch độc đây? !
"Không cần. Lão phu." Môn chủ phái Tử Hà lập tức gấp đến độ đổ mồ hôi hột, muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi.
Tình thế bây giờ, ông ta sao có thể nói chuyện?! Rõ ràng Thẩm Thiển Mạch đang muốn vạch trần tất cả chuyện của mọi người! Vậy phải làm sao bây giờ! Nếu để cho người khác biết hắn và Đường Môn cấu kết. Danh tiếng phái Tử Hà sẽ khó mà giữ được, chỉ sợ tính mạng của ông ta cũng không giữ được!
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười yêu dị, trong mắt mang theo ánh lạnh khiếp người, tiếp tục nói, "Môn chủ cần gì từ chối? ! Chẳng lẽ môn chủ căn bản không cần giải độc sao?! Đừng nói với ta, người của Đường môn, sẽ xuống tay lưu tình đó."
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch miệng. Lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng cùng tuyệt vọng trên khuôn mặt Môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam. Nếu dám xuống tay với nàng, nên biết kết quả!
Võ lâm nhân sĩ nhìn một màn trước mắt, càng thêm không hiểu ra sao, nhìn dáng dấp thương thế của Môn chủ phái Tử Hà, hình như có nội tình khác?!
Quái Y lanh lẹ đã nắm tay Môn chủ phái Tử Hà thay ông ta bắt mạch, sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cũng chỉ nôn máu đen, sắc mặt biến thành thành xanh tím, độc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục!"
Vừa nói như vậy xong. Lập tức võ lâm nhân sĩ bốn chức giống như nổ tung nồi một dạng. Rối rít châu đầu ghé tai .
"Làm sao có thể chứ? ! Mới vừa rồi Môn chủ phái Tử Hà còn bị thương nặng, bộ dáng như không thể cứu chữa!"
"Được là được! Đường Môn xuống tay tàn nhẫn nhưng nổi danh, sao có thể chỉ hạ độc như vậy? Hơn nữa nếu chỉ có vậy, phái Tử Hà cần gì thối lui khỏi? !"
Nhìn mọi người nghị luận ầm ĩ, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ, giống như nàng đã sớm liệu ra ái kết quả này. Ánh mắt đen nhánh không thấy rõ cảm xúc, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi người.
"Chẳng lẽ Minh Chủ đã sớm biết?" Rốt cuộc có người không nhịn được hỏi.
Thẩm Thiển Mạch hướng mày, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà, nhàn nhạt nói, "Trái lại trước hết ta lại muốn nghe xem môn chủ phái Tử Hà muốn nói gì?!"
"Lão phu không có lời nào để nói!" Môn chủ phái Tử Hà cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện đã đến nước này, ông ta có nói gì đều không hữu dụng. Thay vì khiến người ta chế giễu, còn không bằng ngạo khí chết đi!
Thẩm Thiển Mạch nghe nói vậy, nhếch miệng nở nụ cười ngoan tuyệt mà khát máu, trong mắt chợt lóe lên lệ khí, làm hại nàng suýt mất mạng, làm hại Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà bị thương, cho là dễ dàng như vậy sao, có thể như vậy mà chết đi sao?! Không khỏi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
"Như vậy, Mặc Trì thay ngươi nói đi!" Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, nhìn về phía mọi người, giọng nói rép rắt khiến mỗi người ở đây dần dần trở nên mình bạch. "Căn bản phái Tử Hà chính là là tay sai của Đường Môn! Mà Môn chủ phái Tử Hà ra sức khiêu chiến mọi người như vậy, chỉ vì lót đường thay Đường Ngọc!"
Một câu kinh ngạc bốn phương.
Sắc mặt võ lâm nhân sĩ lập tức thay đổi. Rối rít kinh ngạc nhìn Môn chủ phái Tử Hà. Thấy sắc mặt xám trắng của ông ta, lại liên hệ chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều không nén được tức giận.
"Môn chủ, làm sao ngươi có thể cấu kết cùng Đường Môn?! Thiệt thòi cho chúng ta lại còn coi ngươi là chính đạo kiệt xuất!"
"Hừ! Chính đạo gì chứ?! Còn không phải là làm tay sai đấy ư!"
Lời nói châm chọc như sóng lớn đổ ập về phía Môn chủ phái Tử Hà, mặt của hắn chuyển xanh, cuối cùng giống như đã đưa ra quyết định, một thanh lên bội kiếm bên cạnh định tự vẫn.
"Phụ thân!" Thanh Lam thấy thân hình cao lớn của phụ thân chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, không khỏi hoảng sợ mà đau lòng gọi ra tiếng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hành động của Môn chủ phái Tử Hà, từ chối cho ý kiến. Không có bất kỳ hành động ngăn trở, thái độ cũng không có nửa phần biến hóa, nghe thấy tiếng hô khàn cả giọng của Thanh Lam, nàng khẽ nhíu mày, nhếch miệng nở một nụ cười, nói, "Thanh Lam cô nương, thế nào?"
"Ngươi… Ngươi…" Thanh Lam bị Thẩm Thiển Mạch giận đến nói không ra lời, người này, có thể vô tình bức tử phụ thân của nàng như vậy, lại còn mặt dày hỏi nàng, nàng cảm thấy thế nào?!
Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt vặn vẹo tức giận của Thanh Lam, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong mắt hiện vẻ tức giận, Thẩm Thiển Mạch cười lạnh nói, "Mặc Trì còn chưa cám ơn Thanh Lam cô nương đã hạ độc với Mặc Trì!"
“Độc Liễu Vô Tức?! Nhưng đây là chí độc của Đường Môn! Độc dược có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
“Thanh Lam cô nương nhìn thì có vẻ nhu nhược, không ngờ tâm tư lại ngoan độc đến vậy! Nghe nói trước kia Minh chủ đã từng cứu nàng ta, nàng ta lại lấy oán báo ân như thế này đây??!”
“Đúng vậy! Minh chủ thật có bản lĩnh! Trúng độc Liễu Vô Tức mà còn có thể đại nạn không chết.”
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhắm mũi nhọn vào Thanh Lam. Đương nhiên Thẩm Thiển Mạch hiểu rõ những người này e ngại nàng, nếu giờ phút này người gặp nạn là người của nàng thì chỉ sợ những nhân sĩ võ lâm này đều nghĩ rằng tất cả đều do Thanh Lam làm đi.
“Tất cả các ngươi im miệng cho ta!” Thanh Lam nghe thấy những lời châm chọc từ xung quanh thì tức giận quát, sau đó hung ác trừng mắt với Thẩm Thiển Mạch: “Mặc Trì! Ta sẽ không quên mối thù ngươi bức tử phụ thân ta! Nếu hôm nay ngươi dám động đến một cọng tóc của ta, Đường Vân tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, lông mi hơi nhíu lại. Hoá ra đều là vì Đường Vân?! Không ngờ Thanh Lam lại thích Đường Vân. Chỉ là người như Đường Vân sao có thể coi trọng Thanh Lam, hoặc là nói người như Đường Vân sao có thể thật lòng yêu một ai đó?!
“Đường Vân ư? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đã bị ta giết rồi sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nụ cười nơi khoé miệng càng sâu, nàng lạnh lùng nhìn Thanh Lam.
Sắc mặt Thanh Lam tái đi, dường như không thể tin được chỉ tay vào Thẩm Thiển Mạch cuồng loạn gào lên: “Ngươi nói nhảm! Sao có thể??!!! Không thể nào!”
“Nếu không ngươi nói xem vì sao ta có thể trở về từ núi Kỳ Phong?!” Thẩm Thiển Mạch nói từng chữ từng chữ, tươi cười nơi khoé miệng như đang châm chọc Thanh Lam.
Thanh Lam lùi lại một bước. Từ khi tới núi Kỳ Phong, Đường Vân vẫn chưa liên lạc với nàng. Thời điềm đại hội võ lâm nàng cho rằng có thể nhìn thấy Đường Vân, nhưng nàng chỉ thấy Đường Ngọc.
Đường Ngọc chỉ nói Đường Vân có chuyện quan trọng hơn cần phải làm nên phân phó bọn họ trợ giúp hắn. Chẳng lẽ tất cả đều là lời nói dối?! Đường Vân chết rồi sao?!
Nếu như không chết, sao Cung chủ Ma cung có thể yên lành đứng ở chỗ này?! Nếu như không chết, tại sao không liên lạc với nàng?!
Đúng là Thanh Lam không biết, hôm đó ở núi Kỳ Phong Đường Vân bị nội thương rất nặng, quay về liền vội vàng chữa thương, làm gì có thời gian liên lạc với nàng. Vốn là muốn liên lạc với nàng vì chuyện đại hội võ lâm, nhưng Ngôn Tu Linh hạ lệnh xuống, Đường Vân lại vội vàng đi tới Thất Tuyệt Sơn Trang, vì vậy căn bản Thanh Lam không nhận được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Đường Vân.
“Ta giết chết ngươi!” Trong nháy mắt Thanh Lam đã mất hết lý trí, nàng ta nâng kiếm trong tay xông về phía Thẩm Thiển Mạch, giống như một kẻ điên.
Thẩm Thiển Mạch áo trắng nhẹ nhàng, linh hoạt né tránh công kích như kẻ điên của Thanh Lam, khoé miệng vẫn giữ nguyên ý cười lạnh lẽo: “Giết ta?! Lúc trước Đường Vân cũng nói như vậy, nhưng mà ngươi không biết hắn chết thảm đến bao nhiêu.”
“A a a…” Thanh Lam nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch thì càng liều mạng chém lung tung.
Nhân sĩ võ lâm thấy bộ dáng mất lý trí của Thanh Lam thì rối rít lộ ra vẻ mặt coi thường.
“Không nghĩ tới đại tiểu thư của phái Tử Hà lại thích Môn chủ Đường môn, thật là mất mặt!”
“Đúng vậy! Vì một tên tà ma ngoại đạo mà nháo thành cái dạng này, chính là đã đánh mất phẩm cách chính đạo của chúng ta!”
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch không thay đổi nghe nhân sĩ võ lâm nghị luận. Ma cung chưa tính là tà ma ngoại đạo nhưng tuyệt đối không thể coi là chính đạo, có thể nói là vừa chính vừa tà. Ma cung không được chính đạo và tà đạo thừa nhận, nhưng vì thế lực Ma cung hùng mạnh nên chính tà cũng không dám đắc tội Ma cung.
Trong giang hồ, tổ chức như này cũng chỉ có Ma cung và Mị Huyết lâu mà thôi. Chỉ có đủ thực lực mới không bị kẻ khác chi phối.
Nhân sĩ võ lâm thấy Thẩm Thiển Mạch không có bất kỳ phản đối nào, khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, dường như rất tán thành lời nói của bọn họ thì không khỏi càng thêm ra sức, âm thanh cũng vang lên không cần kiêng kị.
Sắc mặt của Thanh Lam trở nên trắng bệch, mặc dù bởi vì nàng yêu Đường Vân mới bắt tay với Đường Môn, nhưng thực chất vẫn là lớn lên từ trong chính đạo, sao có thể chịu được những lời vũ nhục của người khác như vậy.
Thanh Lam cắn môi, tức giận nhìn mọi người quát lên: “Các ngươi là những kẻ hèn hạ! Nếu hôm nay Đường môn làm minh chủ võ lâm thì các ngươi còn dám nói như vậy sao?!”
Nhân sĩ võ lâm bị Thanh Lam quát lớn thì sững sờ, sau đó càng mắng dữ dội hơn.
“Đường môn?! Loại chó nhà có tang này cũng có thể ngồi lên chức minh chủ võ lâm sao?! Ta không phục!”
“Đúng vậy! Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!!!” Thanh Lam đã hoàn toàn mất đi lý trí, không tiếp tục công kích Thẩm Thiển Mạch nữa mà giống như kẻ điên gào lên: “Không cho các ngươi sỉ nhục Đường Vân!”
Đột nhiên khoé miệng Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười nhạt không rõ ý tứ, nàng nhẹ nhàng nâng dải lụa trắng trong tay lên, bình thản phun ra một câu: “Ngươi đã thương hắn như vậy thì đi theo hắn đi.”
Dải lụa từ từ bay xuống giống như vũ khúc đẹp nhất chậm rãi hạ màn, mà thân thể Thanh Lam cũng chầm chậm ngã xuống, dường như trong mắt còn mang theo một tia không cam lòng.
“Nghe lệnh.” Thẩm Thiển Mạch nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Lam một cái, nâng Vô Song Kiếm thuộc về minh chủ võ lâm trong tay lên cao, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày tiêu diệt phái Tử Hà và Đường Môn! Toàn lực truy bắt Đường Vân!”
“Truy bắt Đường Vân? Không phải Đường Vân đã chết rồi sao?” Lập tức có người đưa ra nghi vấn, lời nói vừa rồi của Thẩm Thiển Mạch bọn họ đều nghe nhất thanh nhị sở.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ vô tội, khoé miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt: “A, vừa rồi ta chỉ đùa thôi.”
Nhất thời mồ hôi của mọi người như mưa. Nói giỡn?! Ai cũng biết vừa rồi chính Thẩm Thiển Mạch đã khiến Thanh Lam chết không cam tâm. Thủ đoạn của Cung chủ Ma cung quả nhiên không phải giả. Đắc tội nàng, không chỉ là chết, cũng không đơn giản là bị giết không minh bạch, hơn thế còn mang đến hoạ diệt môn.
Phái Tử Hà truyền thừa lâu như vậy nhưng chỉ bởi câu nói của Thẩm Thiển Mạch mà phải diệt môn.
“Được rồi. các vị cũng đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thiển Mạch không để ý phản ứng của mọi người, tự nhiên rời đi, lệ khí trong mắt chậm rãi tiêu tán, phảng phất chỉ còn sự biếng nhác linh động, tự mình rời khỏi bỏ lại một đám nhân sĩ võ lâm.
“Hôm nay ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt.” Lúc này, Huyền Lâu vẫn đứng cách đó không xa đi lên phía trước, ôn hoà cười nói.
Quả thật, hôm nay Thẩm Thiển Mạch không chỉ giành được chức minh chủ võ lâm, vừa rồi còn đối phó với Thanh Lam - môn chủ phái Tử Hà, vô cùng gọn gàng lưu loát. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, nàng đã đoán được mánh khoé chơi đùa của Đường Môn và phái Tử Hà, suy nghĩ quả là linh hoạt.
Thẩm Thiển Mạch liếc qua Huyền Lâu, cười nhạt: “Đó chỉ là những gì ngươi nghe thấy.”
Những chuyện nàng đã trải qua phức tạp hơn nhiều so với giang hồ. Những gì nàng đã trải qua trước khi sống lại, cả đời này nàng sẽ không quên.
Nàng sẽ không quên phụ thân lợi dụng nàng thế nào. Trượng phu tính toán nàng thế nào, tỷ tỷ lừa gạt nàng thế nào. Càng không quên bọn họ yêu nàng giả tạo thế nào.
Cho nên nàng đã sớm hiểu rõ, càng không có tổn hại thì càng có tổn hại lớn. Chuyện không có khả năng thì sẽ xảy ra. Trên thế giới này không có tuyệt đối, chỉ có lợi ích vô biên bô hạn.
Một chút ảm đạm thoáng hiện lên trong mắt. Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch vô tình bắt gặp vạt áo đỏ tươi chợt loé lên ở phía sau núi giả. Nhìn kĩ lại thì không thấy gì nữa.
Nàng cong khoé môi lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mặc dù chỉ là một vạt áo, bóng dáng chỉ hiện ra một chút nhưng nàng cũng có thể xác định đó chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, chính là Cảnh Diễn của nàng.
Quả nhiên hắn vẫn không yên tâm về nàng, quả nhiên vẫn lặng lẽ đi theo. Có lẽ lời nói vừa rồi nên thu hồi lại. Trên thế giới này có một thứ tuyệt đối, chính là tình yêu.
Vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng nguyện ý tin tưởng có người sẽ không oán cũng không phản bội nàng, hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng. Đây chính là một loại tuyệt đối đi.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Việc lớn không xong rồi!” Vẻ mặt của thị vệ Thất Tuyệt Sơn Trang cực kỳ khẩn trương giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn thị vệ đó, hôm nay đã giải quyết chuyện minh chủ võ lâm, còn có chuyện gì có thể hốt hoảng như vậy?! Chẳng lẽ Thất Tuyệt Sơn Trang xảy ra chuyện gì sao?!
“Chuyện gì?” Huyền Lâu thấy bộ dáng thị vệ khẩn trương như vậy cũng hiểu nhất định đã xảy ra chuyện lớn, lập tức đôi mắt sắc khẽ trầm xuóng, khoé miệng mấp máy, lạnh lùng hỏi.
“Đường môn… Đường môn dẫn người… Độc chết rất nhiều người của Sơn Trang. Sơn Trang báo tin nguy… Thiếu chủ, mau trở về!” Hiển nhiên thị vệ quá mức khủng hoảng và khiếp sợ, lời nói không liền mạch, nhưng lo lắng trong mắt cực kỳ rõ ràng.
Vẻ mặt Huyền Lâu vốn dịu dàng như nước, lúc nghe thấy lời nói của thị vệ thì trở nên khiếp sợ, trong mắt hiện lên lo lắng, Huyền Lâu vội vàng hỏi: “Tại sao lại có thể như vậy?!”
“Trận pháp bên ngoài Sơn Trang bị chặn lại, xung quanh bị công kích mãnh liệt. Trận pháp bên trong còn có thể chống đỡ nhưng hình như bên Đường môn có cao thủ phá trận!” Thị vệ nuốt nước miếng một cái, tiếp tục nói.
Cặp mắt Huyền Lâu từ từ tối lại, lông mày nhíu càng chặt. Trận pháp hắn bày ra ở Thất Tuyệt Sơn Trang không khác lắm so với trận pháp ở Hoả đảo, thậm chí còn tỉ mỉ hơn, thật không ngờ Đường môn phá trận pháp nhanh như vậy?! Rốt cuộc là ai đang giúp Đường môn?! Mặc kệ như thế nào, hiện tại phải lập tức trở về!
“Lập tức chuẩn bị ngựa!” Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng ra lệnh.
Đáng chết! Tại sao nàng không nghĩ tới việc này, Đường Vân vô duyên vô cớ biến mất chắc chắn là có chuyện quan trọng hơn. Mà chuyện này nhất định là tiêu tiêu diệt Thất Tuyệt Sơn Trang! Lòng dạ Ngôn Tu Linh thật quả quyết, nếu đã không chiếm được không bằng phá huỷ, ai cũng đừng nghĩ được một chút lợi ích nào!
Nàng tuyệt đối sẽ không để Thất Tuyệt Sơn Trang bị huỷ.
Lập tức trở lại Thất Tuyệt Sơn Trang, mang theo Thiên Thiên và Huyền Minh cùng với một ít thuộc hạ tinh nhuệ của Thất Tuyệt Sơn Trang, Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch vội vàng chạy về Thất Tuyệt Sơn Trang. Cùng lúc đó, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhận được tin tức lập tức chạy tới Thất Tuyệt Sơn Trang.
Bên ngoài Thất Tuyệt Sơn Trang, Đường Vân đang tiến hành công kích muốn huỷ diệt Thất Tuyệt Sơn Trang.
“Không quá một ngày Huyền Lâu sẽ trở về." Nữ tử hồng y đứng bên cạnh Đường Vân trong trẻo mà lạnh lùng nói. Nàng chính là người phá trận pháp của Huyền Lâu - Phi Ly.
Đường Vân híp mắt nhìn thiếu nữ lạnh lùng đứng phía trước mình. Đây là người do chủ tử phái tới để trợ giúp hắn phá trận pháp, tiêu diệt toàn bộ người của Thất Tuyệt Sơn Trang.
Hắn rất rõ ràng năng lực tạo trận pháp của Huyền Lâu. Thế nhưng nữ tử này lại có thể phá trận pháp bên ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy thật khiến hắn mở rộng tầm mắt. Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy khi nữ tử này nhìn Thất Tuyệt Sơn Trang, giống như tràn ngập hận ý khôn cùng, lại tựa như mang theo vô hạn nhu tình.
Cũng chỉ khi ngắm nhìn Thất Tuyệt Sơn Trang, trên gương mặt thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng này mới xuất hiện một chút biểu cảm.
"Mặc dù trận pháp thật sự tệ hại, thì lực lượng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang cũng không phải là kém." Đường Vân nhìn thoáng qua những người Đường Môn vẫn còn đang chém giết cùng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang, từ từ nheo mắt lại, khóe môi nâng lên tạo nên một nụ cười âm trầm, Huyền Lâu thế nhưng lại lựa chọn hợp tác cùng Ma Cung, như vậy những khổ sở mà hắn phải chịu từ thủ hạ Cung chủ Ma Cung, liền toàn bộ hoàn lại trên Thất Tuyệt Sơn Trang thôi.
Nhưng lúc này Phi Ly chỉ phá vòng ngoài của Đại Huyễn trận, một phần phòng thủ còn lại của trận pháp vẫn chưa hề bị phá bỏ. Theo cách nói của Phi Ly thì những trận pháp nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu muốn phá bỏ cũng rất hao phí thời gian, không bằng trực tiếp toàn lực tấn công.
"Chính ngươi tự mình chỉ đạo đi. Ta mệt mỏi rồi." Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, liền xoay người rời đi.
Quay lưng đi, trong mắt Phi Ly thoáng qua một nụ cười khổ. Những trận pháp nhỏ này nàng không phải không phá được, chỉ là nàng không muốn thật sự phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang. Kể cả nàng có rất hận cái sơn trang này, nàng vẫn không muốn hủy diệt nó, dù sao, nó vẫn là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất.
Huyền Lâu. Những năm gần đây, ngươi luôn trốn tránh không gặp ta, hôm nay, ta lấy Thất Tuyệt Sơn Trang làm vật uy hiếp, ngươi nhất định sẽ đến đây đi.
Bên này Đường Môn đang đối với Thất Tuyệt Sơn Trang từng bước từng bước ép sát, thì bên kia đoàn người Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu có thể nói là một nắng hai sương chạy tới hướng Kỳ Sơn thành, cũng chính là nơi đặt Thất Tuyệt Sơn Trang.
Sáng sớm thời tiết còn che một lớp sương mù thật mỏng, trăng sáng vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, mặt trời cũng đã có khuynh hướng lên cao dần, tất cả cảnh vật đều bao phủ ở trong một cảm giác nửa sáng nửa tối.
Mấy con ngựa giống như trận gió từ cửa thành vọt vào, hướng Thất Tuyệt Sơn Trang chạy như bay. Mà phòng tuyến vòng ngoài của Thất Tuyệt Sơn Trang, cũng tại một khắc này hoàn toàn bị phá hủy.
Tử thi đầy đất, có Đường Môn, càng nhiều hơn là người của Thất Tuyệt Sơn Trang. Thây người ngang dọc khắp nơi, so với chiến trường mà nói không kém chút nào, máu tươi đầy đất, nhưng căn bản Đường Vân không quan tâm những thứ này, hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang, rửa sạch sỉ nhục trước kia, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo, hắn âm nhu quát, "Phi Ly! Bên ngoài đã giết hết. Mau phá trận!"
Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, trên mặt không chút biểu cảm, vẫn như cũ một bộ dạng chuyện gì đều không có quan hệ với nàng. Sâu thẳm trong đôi mắt không có nửa điểm gợn sóng, giống như không có một người không có linh hồn.
Ống tay áo đỏ chói vẽ ra trên không trung một đường cong tràn ngập nhàn nhạt ưu thương, Phi Ly từ từ vượt qua thi thể đầy đất, hướng vòng trong của Thất Tuyệt Sơn Trang mà đi tới.
Trận pháp của Thất Tuyệt Sơn Trang, đều là Huyền Lâu tự mình bày trận, ngay cả cường hãn như Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không thể nắm chặt trong thời gian ngắn có thể phá hết. Nhưng ở trong tay Phi Ly, những trận pháp này lại không chịu nổi một kích. Bởi vì, vốn dĩ nàng biết rất rõ những trận pháp này.
"Dừng tay!" Một giọng nói dịu dàng xen lẫn sự tức giận từ phía sau truyền đến.
Phi Ly nâng lên ống tay áo đỏ chói trên không trung nhỏ nhẹ quơ quơ, nhếch môi hiện lên một nụ cười thống khổ, tay nhè nhẹ rơi xuống, đứng lẳng lặng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nhưng không quay về thân qua.
Rõ ràng đã chờ đợi lâu như vậy, nhưng hiện tại lại không dám xoay người. Bởi vì sợ, sợ nhìn thấy trong mắt hắn sự trách cứ, sợ nhìn thấy sự xa cách trong mắt hắn.
"Đường thiếu chủ thật sự là một người không đem quy củ giang hồ để ở trong mắt rồi!" Thẩm Thiển Mạch thấy tử thi đầy đất, ánh mắt sắc bén chuyển sang thâm trầm, thoáng qua một tia nồng nặc không vui, nhếch môi hiện lên nụ cười khát máu, nhìn Đường Vân thản nhiên nói.
Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, trên mặt cũng không thấy có vẻ sợ hãi gì, chỉ là lạnh lùng cười cười, âm nhu nói, "Ta cũng chỉ là hồi báo một kiếm kia của Cung chủ mà thôi!"
Thẩm Thiển Mạch nghe Đường Vân nói xong, giận quá hóa cười, ánh mắt âm trầm, giọng nói mang tới mấy phần lạnh lẽo, "Đường thiếu chủ có thể đổi cách gọi thành Minh Chủ rồi đó. Về phần một kiếm kia, Mặc Trì cũng chỉ là hồi báo không độc của Đường thiếu chủ mà thôi. Đúng rồi, Mặc Trì cũng đã thuận tiện thay Đường thiếu chủ thanh lý môn hộ luôn rồi."
"Thanh lý môn hộ? !" Ánh mắt Đường Vân khẽ biến đổi, thoáng qua một tia ác độc, tên Mặc Trì này thế nhưng có thể làm được Võ Lâm Minh Chủ? Ngay cả chuyện về không độc nàng cũng biết tất cả rồi? ! Thanh lý môn hộ, chẳng lẽ là nói chuyện của Thanh Lam cùng Tử Hà cũng đã bị phát hiện? ! Như vậy thì Đường Ngọc ! Nghĩ tới đây Đường Vân liền vội vàng hỏi, "Ngươi đã làm gì Đường Ngọc rồi?"
"Từ xưa tỷ võ đao kiếm vốn không có mắt. Đường Đại Môn chủ tài nghệ không bằng người, bị Mặc Trì giết lầm." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, không ngờ Đường Vân đối với Đường Ngọc vẫn còn có mấy phần tình huynh đệ, nhếch môi cười như không sao cả, giống như nàng thật sự chỉ là sơ ý một chút, nên mới lấy tánh mạng của Đường Ngọc.
Đường Vân nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, khí lạnh quanh thân càng nồng đậm, ngươi Mặc Trì, cư nhiên giết Đường Ngọc, đệ đệ duy nhất của hắn! Thật là quá đáng! Trước đó tổn thương hắn, sau đó lại còn giết đệ đệ hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên Mặc Trì này! Hôm nay nhất định phải diệt hắn, coi như làm trái với lệnh của chủ nhân cũng sẽ không tiếc !
"Đường thiếu chủ hình như rất tức giận thì phải?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, lạnh lùng tung người xuống ngựa, một bộ áo trắng lướt bay trong gió, vòng quanh đường cong nhỏ nhắn, khóe miệng khẽ nhếch cười, vậy nhưng vẫn mang theo lạnh lẽo tận xương, "Không biết, Đường thiếu chủ nhìn Đường Môn bị diệt, khi biết vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ? !"
Đường Vân nghe Thẩm Thiển Mạch nói, ánh mắt biến sắc, không thể nào, hắn dẫn theo tất cả nhân thủ tinh nhuệ của Đường Môn tới đây, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu bất quá chỉ có mấy người, ngay cả bọn họ võ công Vô Song, hôm nay cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt đi!
"Đường thiếu chủ không tin?" Thẩm Thiển Mạch thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Đường Vân, cười lạnh nhạt, chỉ là giọng nói nhàn nhạt lại mang theo khắc nghiệt cùng lạnh lẽo.
Huyền Lâu cau mày nhìn bóng dáng màu đỏ không nhúc nhích trước mắt. Có thể phá trận pháp của hắn, tất nhiên không phải người bình thường. Chỉ là tốc độ nhanh như chớp, đã phá được nhiều trận pháp ở vòng ngoài như vậy, càng thêm không đơn giản. Bóng dáng của nữ tử áo đỏ này, rất quen thuộc.
Chẳng lẽ lại là nàng? !
"Phi Ly." Ôn hòa bình thản, lại mang theo giọng điệu có chút xa cách.
Một tiếng gọi này. Đường Vân cùng Thẩm Thiển Mạch hơi kinh ngạc nhìn nhìn Huyền Lâu. Đường Vân nhìn một chút bóng lưng màu đỏ của nữ tử kia, lại nhìn thoáng qua Huyền Lâu, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? !
"Lâu ca ca." Nữ tử áo đỏ nghe được giọng nói của Huyền Lâu, mới chậm rãi xoay người lại, sau đó chậm rãi từ bên trong trận đi ra ngoài, áo đỏ lướt qua trên thi thể không đếm xểu bên dưới, lây dính vết máu, khóe miệng của nàng hiện lên nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa thống khổ, nhìn vô cùng thê lương.
Trong nháy mắt khi Huyền Lâu thấy dung mạo của nữ tử áo đỏ, khóe miệng giương lên một dáng tươi cười đắng chát, trong mắt cũng lộ ra mấy phần trầm thống ( âm trầm + thống khổ), "Thật sự là ngươi. Vì sao lại là ngươi."
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Huyền Lâu, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt càng đậm. Lời này của Huyền Lâu, cho thấy hình như hắn cùng nữ tử áo đỏ này có quan hệ gì đó? Huyền Lâu xem Thất Tuyệt Sơn Trang so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hôm nay người trợ giúp kẻ thù Đường Môn tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang đang đứng ở trước mắt, Huyền Lâu thế nhưng không có chút động tác nào, nói chỉ là hai câu vừa rồi nghe như rất bất đắc dĩ.
Giống như hắn sớm đã biết thân phận của người phá trận, rồi lại không muốn tin tưởng.
"Đúng vậy, chính là ta." Phi Ly nhìn thấy sự trầm thống trong mắt Huyền Lâu, nụ cười trên khóe miệng lại càng rực rỡ hơn, ngay cả đôi mắt vốn yên lặng không có nửa điểm ánh sáng kia, giờ phút này cũng đầy tràn lưu quang. Trong lòng Huyền Lâu ít nhất còn có nàng, nếu không, hắn không thể có bộ dạng trầm thống như vậy mà hỏi nàng, vì sao là nàng!
Đường Vân đứng ở một bên nhìn biến hóa của Phi Ly, có chút kinh ngạc. Quan hệ của Phi Ly cùng Huyền Lâu không tầm thường a. Mấy ngày nay, hắn không hề thấy vẻ mặt Phi Ly có chút biến đổi nào, nhưng thời điểm thấy Huyền Lâu, lại có khuôn mặt biểu cảm cùng sắc thái như vậy! Chỉ là Phi Ly là nhân thủ do chủ nhân sai tới, đáng lẽ sẽ không cùng quan hệ nào với Huyền Lâu mới phải, huống chi, nếu như không có Phi Ly, hắn tuyệt đối không thể nào dễ dàng tiêu diệt thế lực bên ngoài Thất Tuyệt Sơn Trang như vậy. Phải biết cái này mặc dù là bên ngoài, nhưng cũng là gần một nửa thế lực của Thất Tuyệt Sơn Trang rồi !
Huyền Lâu nhìn nụ cười trên mặt Phi Ly, trong mắt có một chút ánh sáng giãy giụa, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ, "Ngươi cần gì như thế. Ta đã sớm nói qua, ta không thương ngươi, không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang."
Đôi mắt Phi Ly ngay khi nghe được lời nói của Huyền Lâu trong nháy mắt lại xám xịt vài phần, khóe miệng nâng lên nụ cười thống khổ, "Ngươi nói dối! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ, cùng nhau lớn lên, ngươi đối với ta tốt như vậy, làm sao có thể không thích ta? ! Nếu như không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang, không phải là vì cái trách nhiệm này, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình ta mà rời đi? ! Ngươi làm sao có thể nhiều năm như vậy trốn tránh không gặp ta!"
Nghe Phi Ly lên án, Thẩm Thiển Mạch nhíu nhíu mày. Xem bộ dáng là sư muội của Huyền Lâu? Cho nên có thể nhẹ nhàng phá trận pháp như vậy. Nhìn tình huống hình như cô gái này thích Huyền Lâu, bởi vì Huyền Lâu lạnh nhạt mà muốn làm cả Thất Tuyệt Sơn Trang phải chôn theo? Chẳng lẽ nàng ta không biết Thất Tuyệt Sơn Trang là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất sao, tình yêu như vậy, có thể quá cố chấp rồi không?
Yêu một người. Thì không nên tổn thương cái mà hắn coi trọng nhất. Mặc kệ là vì cái gì. Cho nên, nàng sẽ không cầu xin Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà buông tha thiên hạ, nàng không cần hắn bởi vì yêu nàng mà mất đi cái gì, nên có được, một cũng không thể ít, nàng sẽ giúp hắn, sẽ luôn luôn bên cạnh hắn, sẽ đứng ở bên người hắn!
Huyền Minh nhìn Huyền Lâu không nói một lời nào, bước một bước dài vọt tới trước mặt Phi Ly, bộ mặt thất vọng nói, "Phi Ly tỷ tỷ, ca ca cũng đã sớm nói, hắn chỉ xem ngươi như muội muội mà thôi! Trước kia ta còn rất đồng tình với ngươi, nhưng ngươi cư nhiên dẫn người tới tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang, thật sự là làm ta quá là thất vọng!"
"Muội muội? !" Phi Ly nhếch khóe môi giễu cợt, nhìn Huyền Lâu, lại nhìn một chút thi thể đầy đất của người ở Thất Tuyệt Sơn Trang, vẻ mặt nhu nhược thống khổ đột nhiên trở nên dữ tợn, "Cái gì muội muội! Ta yêu hắn! Ta không muốn làm muội muội của hắn! Nếu không có Thất Tuyệt Sơn Trang, hắn cũng sẽ không rời khỏi Vong Ưu Cốc! Cũng sẽ không rời khỏi ta! Đúng, ta nên phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang này! Đường môn chủ, còn chưa động thủ!"
Bị Phi Ly đột nhiên gọi đến Đường Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt thoáng qua một tia ác độc. Hắn cũng mặc kệ giữa Phi Ly cùng Huyền Lâu có quá khứ như thế nào, hôm nay hắn tới, chính là vì muốn hủy diệt Thất Tuyệt Sơn Trang. Hắn mang đến toàn bộ tinh nhuệ của Đường Môn, coi như Huyền Lâu cùng Cung chủ Ma Cung chạy tới, cũng không thể ngăn cản hắn diệt Thất Tuyệt Sơn Trang.
"Ta nói rồi, chỉ cần ta còn sống , liền tuyệt không để cho người động tới Thất Tuyệt Sơn Trang!" Huyền Lâu nghe được lời nói của Phi Ly, ánh mắt nhìn Phi Ly càng thêm lạnh lẽo, áo bào trắng vung lên, đứng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nghiễm nhiên một tư thế cùng Thất Tuyệt Sơn Trang cùng chết sống.
Đúng vậy. Đường Vân mang đến tất cả tinh nhuệ của Đường Môn. Hôm nay muốn giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang, sợ rằng không tránh được một cuộc Huyết Chiến. Chỉ tiếc phải liên lụy Thẩm Thiển Mạch rồi. Nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Lâu hiện ra một tia dịu dàng, đối với Thẩm Thiển Mạch nói, "Cung chủ, đây là chuyện tình của Thất Tuyệt Sơn Trang ta, không có quan hệ gì với ngươi."
Một câu không có quan hệ gì với ngươi hiển nhiên là hạ lệnh đuổi khách, muốn Thẩm Thiển Mạch rời đi.
Một câu nói này phát ra, sắc mặt Phi Ly chợt biến đổi. Tầm quan trọng của Thất Tuyệt Sơn Trang đối với Huyền Lâu nàng rất hiểu rõ, có Cung chủ Ma Cung trợ giúp, giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang liền có hơn vài phần thắng, nhưng Huyền Lâu lại vào lúc này muốn Cung chủ Ma Cung rời đi? !
Phải biết Huyền Lâu cũng không phải người nhân từ thích nương tay, làm sao có thể vì an nguy của Cung chủ Ma Cung mà lại bỏ mặc Thất Tuyệt Sơn Trang? ! Vị Cung chủ Ma Cung này, ở trong lòng Huyền Lâu thật quan trọng không ngờ?
Nhìn kỹ Thẩm Thiển Mạch, một bộ áo trắng, phong thái Xuất Trần, một dáng vẻ bồng bềnh dục tiên. Chỉ lẳng lặng đứng như vậy lại có một sự mềm mại lại cao quý, mắt sáng như sao, mi nhược viễn sơn, miệng mũi tinh sảo, Thanh Nhã Vô Song, thật sự là tuyệt đại dung mạo. Thật may hắn không phải là con gái! Phi Ly yên lặng nghĩ.
"Chẳng quan hệ tới ta? !" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu lại lông mày, một bộ dáng không vui, nhếch miệng lên lên nở nụ cười, lạnh lùng nói, "Thất Tuyệt Sơn Trang chính là phụ tá đắc lực của Bổn Minh Chủ, làm sao lại cùng Bổn Minh Chủ không liên quan! Lại thêm Đường Môn đã chọc đến Bổn Minh Chủ mấy lần, thù này, Bổn Minh Chủ cũng sẽ không thể cứ bỏ qua như thế!"
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói khẽ nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Mạch vốn tâm tư khéo léo, chẳng lẽ lại không biết tình thế bây giờ sao? ! Hắn bởi vì không thể nào bỏ xuống Thất Tuyệt Sơn Trang một mình rời đi, nhưng Thẩm Thiển Mạch không giống hắn, nàng hoàn toàn có thể rời đi, sau đó lại tìm Đường Môn trả thù cũng không muộn, cần gì cùng với mình ở lại nơi này mạo hiểm.
"Huyền Lâu chẳng lẽ không xem ta là bằng hữu sao ?" Thẩm Thiển Mạch thấy sự chần chờ trong tròng mắt Huyền Lâu, khóe miệng nâng lên nhất mạt nụ cười ấm áp. Nàng hiểu Huyền Lâu cũng chỉ là vì bảo hộ nàng an toàn, một chút phần tâm tư này, nàng cảm động trong tâm, nhưng nàng Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là người sợ phiền phức, càng không thể nào thấy bằng hữu gặp nguy hiểm mà bỏ mặc, vì vậy mới mềm mỏng hỏi.
Thân thể Huyền Lâu hơi run một chút, tâm có chút run động. Thẩm Thiển Mạch gọi hắn Huyền Lâu, mà không phải Thiếu Trang Chủ, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch gọi tên của hắn, giọng điệu nhu hòa mềm mại như vậy, bằng hữu, mặc dù hắn rất muốn không phải chỉ có tình bằng hữu, nhưng là, nếu như nàng có thể coi hắn là bằng hữu để ở trong lòng, cũng là cực tốt rồi.
Đường Vân bây giờ đã không nén được tức giận nữa, âm lãnh nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, nhếch môi lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ha ha, tình cảm của hai vị nếu đã tốt như vậy, không bằng liền cùng nhau đi gặp Diêm Vương đi!"
Hết chương 4.
"Ta nghe nói cung chủ Ma Cung đã từng đã cứu tính mạng hòn ngọc quý của môn phái Tử Hà."
"Thì ra là như vậy, bộ dáng Thanh Lam cô nương này quả thật không tệ, thật là có phúc lớn."
Võ lâm nhân sĩ rối rít nhỏ giọng thảo luận, không ai là không cảm thấy môn chủ môn phái Tử Hà đốt hương bái phật mới được may mắn. Chỉ có Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà mới biết rõ , bọn họ xong rồi. Môn chủ phái Tử Hà nhíu mày thật sâu, trong mắt lướt qua vẻ nặng nề.
Nhất định Thẩm Thiển Mạch đã nhìn ra gì đó. Nếu trở về, chờ đợi bọn họ chính là diệt vong, nhưng nếu không trở về, thêm một tội danh bất kính với Võ Lâm Minh Chủ, cũng chứng minh bọn họ có tật giật mình, vậy thì càng đáng sợ.
Sắc mặt Thanh Lam trắng bệch, cắn môi, đỡ môn chủ phái Tử Hà từ từ tiến đến Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười sâu xa, nhìn bọn họ.
"Môn chủ và Thanh Lam cô nương theo ta đi lấy thuốc thôi." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu, không nhìn thấu dòng suy nghĩ của nàng.
Lời nói ôn hòa hữu lễ, nếu không phải cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy Thẩm Thiển Mạch đang quan tâm môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam, nhưng nếu là dụng tâm nghe, vẫn là có thể nghe thấy sự trào phúng trong đó.
Sắc mặt của Thanh Lam trắng bệch, khẽ cười miễn cưỡng nói, "Sao có thể xấu hổ làm phiền Minh chủ, độc của phụ thân, Thanh Lam sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải."
"Ồ? Độc Đường Môn, Thanh Lam cô nương cũng giải được? Chẳng lẽ có giao tình gì với Đường Môn?" Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng sâu, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn như có như không, bộ dáng kia thoạt nhìn là dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh lạnh trong mắt nàng lại khiến Thanh Lam không rét mà run.
Thanh Lam run rẩy nhìn Thẩm Thiển Mạch. Nàng biết, nhất định cái gì nàng ấy cũng biết rồi! Nếu không nàng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Khuôn mặt Thanh Lam dần dần chuyển trắng, ngón tay nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, cắn môi nhìn Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng nhắm mắt nói, "Mặc dù phái Tử Hà không nhiều thảnh dược bằng Ma Cung, nhưng muốn giải loại độc này cũng không phải là việc khó gì."
"Đúng vậy đó đúng vậy đó. Không dám làm phiền Minh Chủ!" Môn chủ phái Tử Hà nghe thấy Thanh Lam nói như vậy, lập tức phụ họa nói, bên trán đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi hột.
"Ồ? Không dám?" Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vẻ lạnh lùng, nụ cười nơi khóe miệng cũng là đùa giỡn mà châm chọc, từ từ tiến lên gần chỗ Môn chủ phái Tử Hà và Thanh Lam, ý vị sâu xa nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Thanh Lam nhìn thấy khí tức chết chóc trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, bàn tay đỡ lấy phụ thân mình hơi run rẩy, cơ hồ là đứng không vững.
Thẩm Thiển Mạch thấy khuôn mặt trắng bệch của Thanh Lam, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm, từ từ dạo bước, đi tới trước mặt của Thanh Lam, cặp mắt đen nhánh chăm chú nhìn Thanh Lam, thản nhiên nói, "Thanh Lam cô nương sao vậy? Sắc mặt khó nhìn thế, chẳng lẽ là đang kinh sợ điều gì?"
Tất nhiên võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng nhìn thấu sự hốt hoảng của Thanh Lam, rối rít cảm thấy không giải thích được, mà nhìn vẻ mặt lười biếng tự đắc của Thẩm Thiển Mạch, hình như cũng không muốn nhanh chóng giải động cho Môn chủ phái Tử Hà, không khỏi rối rít cau mày quan sát, xem xem cuối cùng Thẩm Thiển Mạch muốn diễn trò gì.
"Sao môn chủ phái Tử Hà lại không biết phân biệt như thế? Minh Chủ chỉ muốn giải độc giúp ông ta mà thôi, sao ông ta lại một mực từ chối như vậy?!"
"Đúng vậy! Lại còn lên mặt, chẳng lẽ không biết Ma Cung Cung chủ là nhân vật cỡ nào sao? ! Ngươi xem, rõ ràng Ma Cung Cung chủ đang mất hứng."
Võ lâm nhân sĩ thấy một màn như vậy, bàn luận xôn xao. Sắc mặt môn chủ phái Tử Hà càng thêm khó coi. Dù sao ở giang hồ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, danh hiệu Ma Cung Cung sao ông có thể chưa từng nghe qua, thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung, ông càng rõ ràng.
Đúng vậy, sao ông ta lại nghĩ rằng Cung chủ Ma Cung không trúng độc lại có thể êm đẹp sống?! Nếu biết, ông ta đã có thể êm đẹp còn sống, hơn nữa cư nhiên lại đoán được độc này do nữ nhi ông hạ, tuyệt đối ông sẽ không tới tham gia cái đại hội võ lâm này!
Thẩm Thiển Mạch thấy được sự hối tiếc trong mắt Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nghĩ thầm, bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Chỉ tiếc, đã không còn kịp nữa rồi!
"Kẻ thương tổn đến ta, đều không có kết cục tốt!" Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ấm áp, ghé vào tai Thanh Lam, dùng tư thế cực kỳ mập mờ nói, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người các nàng có thể nghe.
Thanh Lam vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt như nước hồ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi!
"Mới vừa rồi Minh Chủ và Thanh Lam cô nương đã nói gì? Sao sắc mặt Thanh Lam cô nương lại khó coi như vậy?"
"Được được được! Chẳng lẽ là Minh Chủ coi trọng Thanh Lam cô nương, Thanh Lam cô nương không muốn?"
"Nói sảng gì thế! Minh Chủ tuyệt thế phong thái như thế, cô nương nào không nguyện ý?"
Võ lâm nhân sĩ nhìn cử chỉ quái dị của Thẩm Thiển Mạch cùng Thanh Lam, không khỏi rối rít nhỏ giọng thảo luận. Thẩm Thiển Mạch nghe thấy mấy ngôn luận này, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Bây giờ Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà đã là hoảng loạn rối ren. Hoàn toàn không biết bước kế tiếp Thẩm Thiển Mạch sẽ có động tác gì.
"Không biết Cung chủ tìm lão phu tới có chuyện gì?" Một lão giả tóc bạc hoa râm được Ma Cung cung kính mời đến trước mặt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông lão tóc trắng này chính là quái y giang hồ nổi danh Quái Y Âu Dương Đỉnh. Tin đồn tính khí quái y rất cổ quái, chính là Võ Lâm Minh Chủ mặt mũi của hắn cũng chưa chắc vì mua, hôm nay Cung chủ Ma Cung nhưng có thể mời được ông ấy, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của Ma Cung .
Mọi người cảm thán rất nhiều, cũng âm thầm suy nghĩ, Ma Cung Cung đã mời Quái Y tới đây, vì thương thế của môn chủ phái Tử Hà sao?! Môn chủ phái Tử Hà thật đúng là có phúc lớn!
"Y thuật của quái y là thiên hạ vô song. Không bằng, để ông ấy thay ngươi xem xét chất độc đi?" Thẩm Thiển Mạch mỉm cười với Quái Y, tiếp theo nhíu lông mày, vẻ mặt đùa giỡn nhìn Môn chủ phái Tử Hà.
Nếu như nàng đoán không sai, Môn chủ phái Tử Hà căn bản cũng chưa ó trúng độc. Nên hắn giả bộ trúng độc hoàn toàn là gì che dấu tai mắt mọi người. Nếu phái Tử Hà là một phần của Ma Cung, sao Đường Ngọc có thể hạ Môn chủ phái Tử Hà lại sử dụng kịch độc đây? !
"Không cần. Lão phu." Môn chủ phái Tử Hà lập tức gấp đến độ đổ mồ hôi hột, muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi.
Tình thế bây giờ, ông ta sao có thể nói chuyện?! Rõ ràng Thẩm Thiển Mạch đang muốn vạch trần tất cả chuyện của mọi người! Vậy phải làm sao bây giờ! Nếu để cho người khác biết hắn và Đường Môn cấu kết. Danh tiếng phái Tử Hà sẽ khó mà giữ được, chỉ sợ tính mạng của ông ta cũng không giữ được!
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười yêu dị, trong mắt mang theo ánh lạnh khiếp người, tiếp tục nói, "Môn chủ cần gì từ chối? ! Chẳng lẽ môn chủ căn bản không cần giải độc sao?! Đừng nói với ta, người của Đường môn, sẽ xuống tay lưu tình đó."
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch miệng. Lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng cùng tuyệt vọng trên khuôn mặt Môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam. Nếu dám xuống tay với nàng, nên biết kết quả!
Võ lâm nhân sĩ nhìn một màn trước mắt, càng thêm không hiểu ra sao, nhìn dáng dấp thương thế của Môn chủ phái Tử Hà, hình như có nội tình khác?!
Quái Y lanh lẹ đã nắm tay Môn chủ phái Tử Hà thay ông ta bắt mạch, sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cũng chỉ nôn máu đen, sắc mặt biến thành thành xanh tím, độc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục!"
Vừa nói như vậy xong. Lập tức võ lâm nhân sĩ bốn chức giống như nổ tung nồi một dạng. Rối rít châu đầu ghé tai .
"Làm sao có thể chứ? ! Mới vừa rồi Môn chủ phái Tử Hà còn bị thương nặng, bộ dáng như không thể cứu chữa!"
"Được là được! Đường Môn xuống tay tàn nhẫn nhưng nổi danh, sao có thể chỉ hạ độc như vậy? Hơn nữa nếu chỉ có vậy, phái Tử Hà cần gì thối lui khỏi? !"
Nhìn mọi người nghị luận ầm ĩ, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ, giống như nàng đã sớm liệu ra ái kết quả này. Ánh mắt đen nhánh không thấy rõ cảm xúc, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi người.
"Chẳng lẽ Minh Chủ đã sớm biết?" Rốt cuộc có người không nhịn được hỏi.
Thẩm Thiển Mạch hướng mày, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà, nhàn nhạt nói, "Trái lại trước hết ta lại muốn nghe xem môn chủ phái Tử Hà muốn nói gì?!"
"Lão phu không có lời nào để nói!" Môn chủ phái Tử Hà cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện đã đến nước này, ông ta có nói gì đều không hữu dụng. Thay vì khiến người ta chế giễu, còn không bằng ngạo khí chết đi!
Thẩm Thiển Mạch nghe nói vậy, nhếch miệng nở nụ cười ngoan tuyệt mà khát máu, trong mắt chợt lóe lên lệ khí, làm hại nàng suýt mất mạng, làm hại Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà bị thương, cho là dễ dàng như vậy sao, có thể như vậy mà chết đi sao?! Không khỏi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
"Như vậy, Mặc Trì thay ngươi nói đi!" Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, nhìn về phía mọi người, giọng nói rép rắt khiến mỗi người ở đây dần dần trở nên mình bạch. "Căn bản phái Tử Hà chính là là tay sai của Đường Môn! Mà Môn chủ phái Tử Hà ra sức khiêu chiến mọi người như vậy, chỉ vì lót đường thay Đường Ngọc!"
Một câu kinh ngạc bốn phương.
Sắc mặt võ lâm nhân sĩ lập tức thay đổi. Rối rít kinh ngạc nhìn Môn chủ phái Tử Hà. Thấy sắc mặt xám trắng của ông ta, lại liên hệ chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều không nén được tức giận.
"Môn chủ, làm sao ngươi có thể cấu kết cùng Đường Môn?! Thiệt thòi cho chúng ta lại còn coi ngươi là chính đạo kiệt xuất!"
"Hừ! Chính đạo gì chứ?! Còn không phải là làm tay sai đấy ư!"
Lời nói châm chọc như sóng lớn đổ ập về phía Môn chủ phái Tử Hà, mặt của hắn chuyển xanh, cuối cùng giống như đã đưa ra quyết định, một thanh lên bội kiếm bên cạnh định tự vẫn.
"Phụ thân!" Thanh Lam thấy thân hình cao lớn của phụ thân chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, không khỏi hoảng sợ mà đau lòng gọi ra tiếng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hành động của Môn chủ phái Tử Hà, từ chối cho ý kiến. Không có bất kỳ hành động ngăn trở, thái độ cũng không có nửa phần biến hóa, nghe thấy tiếng hô khàn cả giọng của Thanh Lam, nàng khẽ nhíu mày, nhếch miệng nở một nụ cười, nói, "Thanh Lam cô nương, thế nào?"
"Ngươi… Ngươi…" Thanh Lam bị Thẩm Thiển Mạch giận đến nói không ra lời, người này, có thể vô tình bức tử phụ thân của nàng như vậy, lại còn mặt dày hỏi nàng, nàng cảm thấy thế nào?!
Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt vặn vẹo tức giận của Thanh Lam, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong mắt hiện vẻ tức giận, Thẩm Thiển Mạch cười lạnh nói, "Mặc Trì còn chưa cám ơn Thanh Lam cô nương đã hạ độc với Mặc Trì!"
“Độc Liễu Vô Tức?! Nhưng đây là chí độc của Đường Môn! Độc dược có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
“Thanh Lam cô nương nhìn thì có vẻ nhu nhược, không ngờ tâm tư lại ngoan độc đến vậy! Nghe nói trước kia Minh chủ đã từng cứu nàng ta, nàng ta lại lấy oán báo ân như thế này đây??!”
“Đúng vậy! Minh chủ thật có bản lĩnh! Trúng độc Liễu Vô Tức mà còn có thể đại nạn không chết.”
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhắm mũi nhọn vào Thanh Lam. Đương nhiên Thẩm Thiển Mạch hiểu rõ những người này e ngại nàng, nếu giờ phút này người gặp nạn là người của nàng thì chỉ sợ những nhân sĩ võ lâm này đều nghĩ rằng tất cả đều do Thanh Lam làm đi.
“Tất cả các ngươi im miệng cho ta!” Thanh Lam nghe thấy những lời châm chọc từ xung quanh thì tức giận quát, sau đó hung ác trừng mắt với Thẩm Thiển Mạch: “Mặc Trì! Ta sẽ không quên mối thù ngươi bức tử phụ thân ta! Nếu hôm nay ngươi dám động đến một cọng tóc của ta, Đường Vân tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, lông mi hơi nhíu lại. Hoá ra đều là vì Đường Vân?! Không ngờ Thanh Lam lại thích Đường Vân. Chỉ là người như Đường Vân sao có thể coi trọng Thanh Lam, hoặc là nói người như Đường Vân sao có thể thật lòng yêu một ai đó?!
“Đường Vân ư? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đã bị ta giết rồi sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nụ cười nơi khoé miệng càng sâu, nàng lạnh lùng nhìn Thanh Lam.
Sắc mặt Thanh Lam tái đi, dường như không thể tin được chỉ tay vào Thẩm Thiển Mạch cuồng loạn gào lên: “Ngươi nói nhảm! Sao có thể??!!! Không thể nào!”
“Nếu không ngươi nói xem vì sao ta có thể trở về từ núi Kỳ Phong?!” Thẩm Thiển Mạch nói từng chữ từng chữ, tươi cười nơi khoé miệng như đang châm chọc Thanh Lam.
Thanh Lam lùi lại một bước. Từ khi tới núi Kỳ Phong, Đường Vân vẫn chưa liên lạc với nàng. Thời điềm đại hội võ lâm nàng cho rằng có thể nhìn thấy Đường Vân, nhưng nàng chỉ thấy Đường Ngọc.
Đường Ngọc chỉ nói Đường Vân có chuyện quan trọng hơn cần phải làm nên phân phó bọn họ trợ giúp hắn. Chẳng lẽ tất cả đều là lời nói dối?! Đường Vân chết rồi sao?!
Nếu như không chết, sao Cung chủ Ma cung có thể yên lành đứng ở chỗ này?! Nếu như không chết, tại sao không liên lạc với nàng?!
Đúng là Thanh Lam không biết, hôm đó ở núi Kỳ Phong Đường Vân bị nội thương rất nặng, quay về liền vội vàng chữa thương, làm gì có thời gian liên lạc với nàng. Vốn là muốn liên lạc với nàng vì chuyện đại hội võ lâm, nhưng Ngôn Tu Linh hạ lệnh xuống, Đường Vân lại vội vàng đi tới Thất Tuyệt Sơn Trang, vì vậy căn bản Thanh Lam không nhận được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Đường Vân.
“Ta giết chết ngươi!” Trong nháy mắt Thanh Lam đã mất hết lý trí, nàng ta nâng kiếm trong tay xông về phía Thẩm Thiển Mạch, giống như một kẻ điên.
Thẩm Thiển Mạch áo trắng nhẹ nhàng, linh hoạt né tránh công kích như kẻ điên của Thanh Lam, khoé miệng vẫn giữ nguyên ý cười lạnh lẽo: “Giết ta?! Lúc trước Đường Vân cũng nói như vậy, nhưng mà ngươi không biết hắn chết thảm đến bao nhiêu.”
“A a a…” Thanh Lam nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch thì càng liều mạng chém lung tung.
Nhân sĩ võ lâm thấy bộ dáng mất lý trí của Thanh Lam thì rối rít lộ ra vẻ mặt coi thường.
“Không nghĩ tới đại tiểu thư của phái Tử Hà lại thích Môn chủ Đường môn, thật là mất mặt!”
“Đúng vậy! Vì một tên tà ma ngoại đạo mà nháo thành cái dạng này, chính là đã đánh mất phẩm cách chính đạo của chúng ta!”
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch không thay đổi nghe nhân sĩ võ lâm nghị luận. Ma cung chưa tính là tà ma ngoại đạo nhưng tuyệt đối không thể coi là chính đạo, có thể nói là vừa chính vừa tà. Ma cung không được chính đạo và tà đạo thừa nhận, nhưng vì thế lực Ma cung hùng mạnh nên chính tà cũng không dám đắc tội Ma cung.
Trong giang hồ, tổ chức như này cũng chỉ có Ma cung và Mị Huyết lâu mà thôi. Chỉ có đủ thực lực mới không bị kẻ khác chi phối.
Nhân sĩ võ lâm thấy Thẩm Thiển Mạch không có bất kỳ phản đối nào, khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, dường như rất tán thành lời nói của bọn họ thì không khỏi càng thêm ra sức, âm thanh cũng vang lên không cần kiêng kị.
Sắc mặt của Thanh Lam trở nên trắng bệch, mặc dù bởi vì nàng yêu Đường Vân mới bắt tay với Đường Môn, nhưng thực chất vẫn là lớn lên từ trong chính đạo, sao có thể chịu được những lời vũ nhục của người khác như vậy.
Thanh Lam cắn môi, tức giận nhìn mọi người quát lên: “Các ngươi là những kẻ hèn hạ! Nếu hôm nay Đường môn làm minh chủ võ lâm thì các ngươi còn dám nói như vậy sao?!”
Nhân sĩ võ lâm bị Thanh Lam quát lớn thì sững sờ, sau đó càng mắng dữ dội hơn.
“Đường môn?! Loại chó nhà có tang này cũng có thể ngồi lên chức minh chủ võ lâm sao?! Ta không phục!”
“Đúng vậy! Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!!!” Thanh Lam đã hoàn toàn mất đi lý trí, không tiếp tục công kích Thẩm Thiển Mạch nữa mà giống như kẻ điên gào lên: “Không cho các ngươi sỉ nhục Đường Vân!”
Đột nhiên khoé miệng Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười nhạt không rõ ý tứ, nàng nhẹ nhàng nâng dải lụa trắng trong tay lên, bình thản phun ra một câu: “Ngươi đã thương hắn như vậy thì đi theo hắn đi.”
Dải lụa từ từ bay xuống giống như vũ khúc đẹp nhất chậm rãi hạ màn, mà thân thể Thanh Lam cũng chầm chậm ngã xuống, dường như trong mắt còn mang theo một tia không cam lòng.
“Nghe lệnh.” Thẩm Thiển Mạch nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Lam một cái, nâng Vô Song Kiếm thuộc về minh chủ võ lâm trong tay lên cao, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày tiêu diệt phái Tử Hà và Đường Môn! Toàn lực truy bắt Đường Vân!”
“Truy bắt Đường Vân? Không phải Đường Vân đã chết rồi sao?” Lập tức có người đưa ra nghi vấn, lời nói vừa rồi của Thẩm Thiển Mạch bọn họ đều nghe nhất thanh nhị sở.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ vô tội, khoé miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt: “A, vừa rồi ta chỉ đùa thôi.”
Nhất thời mồ hôi của mọi người như mưa. Nói giỡn?! Ai cũng biết vừa rồi chính Thẩm Thiển Mạch đã khiến Thanh Lam chết không cam tâm. Thủ đoạn của Cung chủ Ma cung quả nhiên không phải giả. Đắc tội nàng, không chỉ là chết, cũng không đơn giản là bị giết không minh bạch, hơn thế còn mang đến hoạ diệt môn.
Phái Tử Hà truyền thừa lâu như vậy nhưng chỉ bởi câu nói của Thẩm Thiển Mạch mà phải diệt môn.
“Được rồi. các vị cũng đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thiển Mạch không để ý phản ứng của mọi người, tự nhiên rời đi, lệ khí trong mắt chậm rãi tiêu tán, phảng phất chỉ còn sự biếng nhác linh động, tự mình rời khỏi bỏ lại một đám nhân sĩ võ lâm.
“Hôm nay ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt.” Lúc này, Huyền Lâu vẫn đứng cách đó không xa đi lên phía trước, ôn hoà cười nói.
Quả thật, hôm nay Thẩm Thiển Mạch không chỉ giành được chức minh chủ võ lâm, vừa rồi còn đối phó với Thanh Lam - môn chủ phái Tử Hà, vô cùng gọn gàng lưu loát. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, nàng đã đoán được mánh khoé chơi đùa của Đường Môn và phái Tử Hà, suy nghĩ quả là linh hoạt.
Thẩm Thiển Mạch liếc qua Huyền Lâu, cười nhạt: “Đó chỉ là những gì ngươi nghe thấy.”
Những chuyện nàng đã trải qua phức tạp hơn nhiều so với giang hồ. Những gì nàng đã trải qua trước khi sống lại, cả đời này nàng sẽ không quên.
Nàng sẽ không quên phụ thân lợi dụng nàng thế nào. Trượng phu tính toán nàng thế nào, tỷ tỷ lừa gạt nàng thế nào. Càng không quên bọn họ yêu nàng giả tạo thế nào.
Cho nên nàng đã sớm hiểu rõ, càng không có tổn hại thì càng có tổn hại lớn. Chuyện không có khả năng thì sẽ xảy ra. Trên thế giới này không có tuyệt đối, chỉ có lợi ích vô biên bô hạn.
Một chút ảm đạm thoáng hiện lên trong mắt. Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch vô tình bắt gặp vạt áo đỏ tươi chợt loé lên ở phía sau núi giả. Nhìn kĩ lại thì không thấy gì nữa.
Nàng cong khoé môi lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mặc dù chỉ là một vạt áo, bóng dáng chỉ hiện ra một chút nhưng nàng cũng có thể xác định đó chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, chính là Cảnh Diễn của nàng.
Quả nhiên hắn vẫn không yên tâm về nàng, quả nhiên vẫn lặng lẽ đi theo. Có lẽ lời nói vừa rồi nên thu hồi lại. Trên thế giới này có một thứ tuyệt đối, chính là tình yêu.
Vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng nguyện ý tin tưởng có người sẽ không oán cũng không phản bội nàng, hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng. Đây chính là một loại tuyệt đối đi.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Việc lớn không xong rồi!” Vẻ mặt của thị vệ Thất Tuyệt Sơn Trang cực kỳ khẩn trương giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn thị vệ đó, hôm nay đã giải quyết chuyện minh chủ võ lâm, còn có chuyện gì có thể hốt hoảng như vậy?! Chẳng lẽ Thất Tuyệt Sơn Trang xảy ra chuyện gì sao?!
“Chuyện gì?” Huyền Lâu thấy bộ dáng thị vệ khẩn trương như vậy cũng hiểu nhất định đã xảy ra chuyện lớn, lập tức đôi mắt sắc khẽ trầm xuóng, khoé miệng mấp máy, lạnh lùng hỏi.
“Đường môn… Đường môn dẫn người… Độc chết rất nhiều người của Sơn Trang. Sơn Trang báo tin nguy… Thiếu chủ, mau trở về!” Hiển nhiên thị vệ quá mức khủng hoảng và khiếp sợ, lời nói không liền mạch, nhưng lo lắng trong mắt cực kỳ rõ ràng.
Vẻ mặt Huyền Lâu vốn dịu dàng như nước, lúc nghe thấy lời nói của thị vệ thì trở nên khiếp sợ, trong mắt hiện lên lo lắng, Huyền Lâu vội vàng hỏi: “Tại sao lại có thể như vậy?!”
“Trận pháp bên ngoài Sơn Trang bị chặn lại, xung quanh bị công kích mãnh liệt. Trận pháp bên trong còn có thể chống đỡ nhưng hình như bên Đường môn có cao thủ phá trận!” Thị vệ nuốt nước miếng một cái, tiếp tục nói.
Cặp mắt Huyền Lâu từ từ tối lại, lông mày nhíu càng chặt. Trận pháp hắn bày ra ở Thất Tuyệt Sơn Trang không khác lắm so với trận pháp ở Hoả đảo, thậm chí còn tỉ mỉ hơn, thật không ngờ Đường môn phá trận pháp nhanh như vậy?! Rốt cuộc là ai đang giúp Đường môn?! Mặc kệ như thế nào, hiện tại phải lập tức trở về!
“Lập tức chuẩn bị ngựa!” Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng ra lệnh.
Đáng chết! Tại sao nàng không nghĩ tới việc này, Đường Vân vô duyên vô cớ biến mất chắc chắn là có chuyện quan trọng hơn. Mà chuyện này nhất định là tiêu tiêu diệt Thất Tuyệt Sơn Trang! Lòng dạ Ngôn Tu Linh thật quả quyết, nếu đã không chiếm được không bằng phá huỷ, ai cũng đừng nghĩ được một chút lợi ích nào!
Nàng tuyệt đối sẽ không để Thất Tuyệt Sơn Trang bị huỷ.
Lập tức trở lại Thất Tuyệt Sơn Trang, mang theo Thiên Thiên và Huyền Minh cùng với một ít thuộc hạ tinh nhuệ của Thất Tuyệt Sơn Trang, Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch vội vàng chạy về Thất Tuyệt Sơn Trang. Cùng lúc đó, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhận được tin tức lập tức chạy tới Thất Tuyệt Sơn Trang.
Bên ngoài Thất Tuyệt Sơn Trang, Đường Vân đang tiến hành công kích muốn huỷ diệt Thất Tuyệt Sơn Trang.
“Không quá một ngày Huyền Lâu sẽ trở về." Nữ tử hồng y đứng bên cạnh Đường Vân trong trẻo mà lạnh lùng nói. Nàng chính là người phá trận pháp của Huyền Lâu - Phi Ly.
Đường Vân híp mắt nhìn thiếu nữ lạnh lùng đứng phía trước mình. Đây là người do chủ tử phái tới để trợ giúp hắn phá trận pháp, tiêu diệt toàn bộ người của Thất Tuyệt Sơn Trang.
Hắn rất rõ ràng năng lực tạo trận pháp của Huyền Lâu. Thế nhưng nữ tử này lại có thể phá trận pháp bên ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy thật khiến hắn mở rộng tầm mắt. Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy khi nữ tử này nhìn Thất Tuyệt Sơn Trang, giống như tràn ngập hận ý khôn cùng, lại tựa như mang theo vô hạn nhu tình.
Cũng chỉ khi ngắm nhìn Thất Tuyệt Sơn Trang, trên gương mặt thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng này mới xuất hiện một chút biểu cảm.
"Mặc dù trận pháp thật sự tệ hại, thì lực lượng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang cũng không phải là kém." Đường Vân nhìn thoáng qua những người Đường Môn vẫn còn đang chém giết cùng thủ vệ Thất Tuyệt Sơn Trang, từ từ nheo mắt lại, khóe môi nâng lên tạo nên một nụ cười âm trầm, Huyền Lâu thế nhưng lại lựa chọn hợp tác cùng Ma Cung, như vậy những khổ sở mà hắn phải chịu từ thủ hạ Cung chủ Ma Cung, liền toàn bộ hoàn lại trên Thất Tuyệt Sơn Trang thôi.
Nhưng lúc này Phi Ly chỉ phá vòng ngoài của Đại Huyễn trận, một phần phòng thủ còn lại của trận pháp vẫn chưa hề bị phá bỏ. Theo cách nói của Phi Ly thì những trận pháp nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu muốn phá bỏ cũng rất hao phí thời gian, không bằng trực tiếp toàn lực tấn công.
"Chính ngươi tự mình chỉ đạo đi. Ta mệt mỏi rồi." Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, liền xoay người rời đi.
Quay lưng đi, trong mắt Phi Ly thoáng qua một nụ cười khổ. Những trận pháp nhỏ này nàng không phải không phá được, chỉ là nàng không muốn thật sự phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang. Kể cả nàng có rất hận cái sơn trang này, nàng vẫn không muốn hủy diệt nó, dù sao, nó vẫn là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất.
Huyền Lâu. Những năm gần đây, ngươi luôn trốn tránh không gặp ta, hôm nay, ta lấy Thất Tuyệt Sơn Trang làm vật uy hiếp, ngươi nhất định sẽ đến đây đi.
Bên này Đường Môn đang đối với Thất Tuyệt Sơn Trang từng bước từng bước ép sát, thì bên kia đoàn người Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu có thể nói là một nắng hai sương chạy tới hướng Kỳ Sơn thành, cũng chính là nơi đặt Thất Tuyệt Sơn Trang.
Sáng sớm thời tiết còn che một lớp sương mù thật mỏng, trăng sáng vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, mặt trời cũng đã có khuynh hướng lên cao dần, tất cả cảnh vật đều bao phủ ở trong một cảm giác nửa sáng nửa tối.
Mấy con ngựa giống như trận gió từ cửa thành vọt vào, hướng Thất Tuyệt Sơn Trang chạy như bay. Mà phòng tuyến vòng ngoài của Thất Tuyệt Sơn Trang, cũng tại một khắc này hoàn toàn bị phá hủy.
Tử thi đầy đất, có Đường Môn, càng nhiều hơn là người của Thất Tuyệt Sơn Trang. Thây người ngang dọc khắp nơi, so với chiến trường mà nói không kém chút nào, máu tươi đầy đất, nhưng căn bản Đường Vân không quan tâm những thứ này, hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang, rửa sạch sỉ nhục trước kia, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo, hắn âm nhu quát, "Phi Ly! Bên ngoài đã giết hết. Mau phá trận!"
Phi Ly nghe lời nói của Đường Vân, trên mặt không chút biểu cảm, vẫn như cũ một bộ dạng chuyện gì đều không có quan hệ với nàng. Sâu thẳm trong đôi mắt không có nửa điểm gợn sóng, giống như không có một người không có linh hồn.
Ống tay áo đỏ chói vẽ ra trên không trung một đường cong tràn ngập nhàn nhạt ưu thương, Phi Ly từ từ vượt qua thi thể đầy đất, hướng vòng trong của Thất Tuyệt Sơn Trang mà đi tới.
Trận pháp của Thất Tuyệt Sơn Trang, đều là Huyền Lâu tự mình bày trận, ngay cả cường hãn như Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không thể nắm chặt trong thời gian ngắn có thể phá hết. Nhưng ở trong tay Phi Ly, những trận pháp này lại không chịu nổi một kích. Bởi vì, vốn dĩ nàng biết rất rõ những trận pháp này.
"Dừng tay!" Một giọng nói dịu dàng xen lẫn sự tức giận từ phía sau truyền đến.
Phi Ly nâng lên ống tay áo đỏ chói trên không trung nhỏ nhẹ quơ quơ, nhếch môi hiện lên một nụ cười thống khổ, tay nhè nhẹ rơi xuống, đứng lẳng lặng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nhưng không quay về thân qua.
Rõ ràng đã chờ đợi lâu như vậy, nhưng hiện tại lại không dám xoay người. Bởi vì sợ, sợ nhìn thấy trong mắt hắn sự trách cứ, sợ nhìn thấy sự xa cách trong mắt hắn.
"Đường thiếu chủ thật sự là một người không đem quy củ giang hồ để ở trong mắt rồi!" Thẩm Thiển Mạch thấy tử thi đầy đất, ánh mắt sắc bén chuyển sang thâm trầm, thoáng qua một tia nồng nặc không vui, nhếch môi hiện lên nụ cười khát máu, nhìn Đường Vân thản nhiên nói.
Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, trên mặt cũng không thấy có vẻ sợ hãi gì, chỉ là lạnh lùng cười cười, âm nhu nói, "Ta cũng chỉ là hồi báo một kiếm kia của Cung chủ mà thôi!"
Thẩm Thiển Mạch nghe Đường Vân nói xong, giận quá hóa cười, ánh mắt âm trầm, giọng nói mang tới mấy phần lạnh lẽo, "Đường thiếu chủ có thể đổi cách gọi thành Minh Chủ rồi đó. Về phần một kiếm kia, Mặc Trì cũng chỉ là hồi báo không độc của Đường thiếu chủ mà thôi. Đúng rồi, Mặc Trì cũng đã thuận tiện thay Đường thiếu chủ thanh lý môn hộ luôn rồi."
"Thanh lý môn hộ? !" Ánh mắt Đường Vân khẽ biến đổi, thoáng qua một tia ác độc, tên Mặc Trì này thế nhưng có thể làm được Võ Lâm Minh Chủ? Ngay cả chuyện về không độc nàng cũng biết tất cả rồi? ! Thanh lý môn hộ, chẳng lẽ là nói chuyện của Thanh Lam cùng Tử Hà cũng đã bị phát hiện? ! Như vậy thì Đường Ngọc ! Nghĩ tới đây Đường Vân liền vội vàng hỏi, "Ngươi đã làm gì Đường Ngọc rồi?"
"Từ xưa tỷ võ đao kiếm vốn không có mắt. Đường Đại Môn chủ tài nghệ không bằng người, bị Mặc Trì giết lầm." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, không ngờ Đường Vân đối với Đường Ngọc vẫn còn có mấy phần tình huynh đệ, nhếch môi cười như không sao cả, giống như nàng thật sự chỉ là sơ ý một chút, nên mới lấy tánh mạng của Đường Ngọc.
Đường Vân nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, khí lạnh quanh thân càng nồng đậm, ngươi Mặc Trì, cư nhiên giết Đường Ngọc, đệ đệ duy nhất của hắn! Thật là quá đáng! Trước đó tổn thương hắn, sau đó lại còn giết đệ đệ hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên Mặc Trì này! Hôm nay nhất định phải diệt hắn, coi như làm trái với lệnh của chủ nhân cũng sẽ không tiếc !
"Đường thiếu chủ hình như rất tức giận thì phải?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, lạnh lùng tung người xuống ngựa, một bộ áo trắng lướt bay trong gió, vòng quanh đường cong nhỏ nhắn, khóe miệng khẽ nhếch cười, vậy nhưng vẫn mang theo lạnh lẽo tận xương, "Không biết, Đường thiếu chủ nhìn Đường Môn bị diệt, khi biết vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ? !"
Đường Vân nghe Thẩm Thiển Mạch nói, ánh mắt biến sắc, không thể nào, hắn dẫn theo tất cả nhân thủ tinh nhuệ của Đường Môn tới đây, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu bất quá chỉ có mấy người, ngay cả bọn họ võ công Vô Song, hôm nay cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt đi!
"Đường thiếu chủ không tin?" Thẩm Thiển Mạch thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Đường Vân, cười lạnh nhạt, chỉ là giọng nói nhàn nhạt lại mang theo khắc nghiệt cùng lạnh lẽo.
Huyền Lâu cau mày nhìn bóng dáng màu đỏ không nhúc nhích trước mắt. Có thể phá trận pháp của hắn, tất nhiên không phải người bình thường. Chỉ là tốc độ nhanh như chớp, đã phá được nhiều trận pháp ở vòng ngoài như vậy, càng thêm không đơn giản. Bóng dáng của nữ tử áo đỏ này, rất quen thuộc.
Chẳng lẽ lại là nàng? !
"Phi Ly." Ôn hòa bình thản, lại mang theo giọng điệu có chút xa cách.
Một tiếng gọi này. Đường Vân cùng Thẩm Thiển Mạch hơi kinh ngạc nhìn nhìn Huyền Lâu. Đường Vân nhìn một chút bóng lưng màu đỏ của nữ tử kia, lại nhìn thoáng qua Huyền Lâu, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? !
"Lâu ca ca." Nữ tử áo đỏ nghe được giọng nói của Huyền Lâu, mới chậm rãi xoay người lại, sau đó chậm rãi từ bên trong trận đi ra ngoài, áo đỏ lướt qua trên thi thể không đếm xểu bên dưới, lây dính vết máu, khóe miệng của nàng hiện lên nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa thống khổ, nhìn vô cùng thê lương.
Trong nháy mắt khi Huyền Lâu thấy dung mạo của nữ tử áo đỏ, khóe miệng giương lên một dáng tươi cười đắng chát, trong mắt cũng lộ ra mấy phần trầm thống ( âm trầm + thống khổ), "Thật sự là ngươi. Vì sao lại là ngươi."
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Huyền Lâu, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt càng đậm. Lời này của Huyền Lâu, cho thấy hình như hắn cùng nữ tử áo đỏ này có quan hệ gì đó? Huyền Lâu xem Thất Tuyệt Sơn Trang so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hôm nay người trợ giúp kẻ thù Đường Môn tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang đang đứng ở trước mắt, Huyền Lâu thế nhưng không có chút động tác nào, nói chỉ là hai câu vừa rồi nghe như rất bất đắc dĩ.
Giống như hắn sớm đã biết thân phận của người phá trận, rồi lại không muốn tin tưởng.
"Đúng vậy, chính là ta." Phi Ly nhìn thấy sự trầm thống trong mắt Huyền Lâu, nụ cười trên khóe miệng lại càng rực rỡ hơn, ngay cả đôi mắt vốn yên lặng không có nửa điểm ánh sáng kia, giờ phút này cũng đầy tràn lưu quang. Trong lòng Huyền Lâu ít nhất còn có nàng, nếu không, hắn không thể có bộ dạng trầm thống như vậy mà hỏi nàng, vì sao là nàng!
Đường Vân đứng ở một bên nhìn biến hóa của Phi Ly, có chút kinh ngạc. Quan hệ của Phi Ly cùng Huyền Lâu không tầm thường a. Mấy ngày nay, hắn không hề thấy vẻ mặt Phi Ly có chút biến đổi nào, nhưng thời điểm thấy Huyền Lâu, lại có khuôn mặt biểu cảm cùng sắc thái như vậy! Chỉ là Phi Ly là nhân thủ do chủ nhân sai tới, đáng lẽ sẽ không cùng quan hệ nào với Huyền Lâu mới phải, huống chi, nếu như không có Phi Ly, hắn tuyệt đối không thể nào dễ dàng tiêu diệt thế lực bên ngoài Thất Tuyệt Sơn Trang như vậy. Phải biết cái này mặc dù là bên ngoài, nhưng cũng là gần một nửa thế lực của Thất Tuyệt Sơn Trang rồi !
Huyền Lâu nhìn nụ cười trên mặt Phi Ly, trong mắt có một chút ánh sáng giãy giụa, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ, "Ngươi cần gì như thế. Ta đã sớm nói qua, ta không thương ngươi, không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang."
Đôi mắt Phi Ly ngay khi nghe được lời nói của Huyền Lâu trong nháy mắt lại xám xịt vài phần, khóe miệng nâng lên nụ cười thống khổ, "Ngươi nói dối! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ, cùng nhau lớn lên, ngươi đối với ta tốt như vậy, làm sao có thể không thích ta? ! Nếu như không phải là vì Thất Tuyệt Sơn Trang, không phải là vì cái trách nhiệm này, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình ta mà rời đi? ! Ngươi làm sao có thể nhiều năm như vậy trốn tránh không gặp ta!"
Nghe Phi Ly lên án, Thẩm Thiển Mạch nhíu nhíu mày. Xem bộ dáng là sư muội của Huyền Lâu? Cho nên có thể nhẹ nhàng phá trận pháp như vậy. Nhìn tình huống hình như cô gái này thích Huyền Lâu, bởi vì Huyền Lâu lạnh nhạt mà muốn làm cả Thất Tuyệt Sơn Trang phải chôn theo? Chẳng lẽ nàng ta không biết Thất Tuyệt Sơn Trang là cái mà Huyền Lâu coi trọng nhất sao, tình yêu như vậy, có thể quá cố chấp rồi không?
Yêu một người. Thì không nên tổn thương cái mà hắn coi trọng nhất. Mặc kệ là vì cái gì. Cho nên, nàng sẽ không cầu xin Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà buông tha thiên hạ, nàng không cần hắn bởi vì yêu nàng mà mất đi cái gì, nên có được, một cũng không thể ít, nàng sẽ giúp hắn, sẽ luôn luôn bên cạnh hắn, sẽ đứng ở bên người hắn!
Huyền Minh nhìn Huyền Lâu không nói một lời nào, bước một bước dài vọt tới trước mặt Phi Ly, bộ mặt thất vọng nói, "Phi Ly tỷ tỷ, ca ca cũng đã sớm nói, hắn chỉ xem ngươi như muội muội mà thôi! Trước kia ta còn rất đồng tình với ngươi, nhưng ngươi cư nhiên dẫn người tới tấn công Thất Tuyệt Sơn Trang, thật sự là làm ta quá là thất vọng!"
"Muội muội? !" Phi Ly nhếch khóe môi giễu cợt, nhìn Huyền Lâu, lại nhìn một chút thi thể đầy đất của người ở Thất Tuyệt Sơn Trang, vẻ mặt nhu nhược thống khổ đột nhiên trở nên dữ tợn, "Cái gì muội muội! Ta yêu hắn! Ta không muốn làm muội muội của hắn! Nếu không có Thất Tuyệt Sơn Trang, hắn cũng sẽ không rời khỏi Vong Ưu Cốc! Cũng sẽ không rời khỏi ta! Đúng, ta nên phá hủy Thất Tuyệt Sơn Trang này! Đường môn chủ, còn chưa động thủ!"
Bị Phi Ly đột nhiên gọi đến Đường Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt thoáng qua một tia ác độc. Hắn cũng mặc kệ giữa Phi Ly cùng Huyền Lâu có quá khứ như thế nào, hôm nay hắn tới, chính là vì muốn hủy diệt Thất Tuyệt Sơn Trang. Hắn mang đến toàn bộ tinh nhuệ của Đường Môn, coi như Huyền Lâu cùng Cung chủ Ma Cung chạy tới, cũng không thể ngăn cản hắn diệt Thất Tuyệt Sơn Trang.
"Ta nói rồi, chỉ cần ta còn sống , liền tuyệt không để cho người động tới Thất Tuyệt Sơn Trang!" Huyền Lâu nghe được lời nói của Phi Ly, ánh mắt nhìn Phi Ly càng thêm lạnh lẽo, áo bào trắng vung lên, đứng ở trước mặt của Thất Tuyệt Sơn Trang, nghiễm nhiên một tư thế cùng Thất Tuyệt Sơn Trang cùng chết sống.
Đúng vậy. Đường Vân mang đến tất cả tinh nhuệ của Đường Môn. Hôm nay muốn giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang, sợ rằng không tránh được một cuộc Huyết Chiến. Chỉ tiếc phải liên lụy Thẩm Thiển Mạch rồi. Nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Lâu hiện ra một tia dịu dàng, đối với Thẩm Thiển Mạch nói, "Cung chủ, đây là chuyện tình của Thất Tuyệt Sơn Trang ta, không có quan hệ gì với ngươi."
Một câu không có quan hệ gì với ngươi hiển nhiên là hạ lệnh đuổi khách, muốn Thẩm Thiển Mạch rời đi.
Một câu nói này phát ra, sắc mặt Phi Ly chợt biến đổi. Tầm quan trọng của Thất Tuyệt Sơn Trang đối với Huyền Lâu nàng rất hiểu rõ, có Cung chủ Ma Cung trợ giúp, giữ được Thất Tuyệt Sơn Trang liền có hơn vài phần thắng, nhưng Huyền Lâu lại vào lúc này muốn Cung chủ Ma Cung rời đi? !
Phải biết Huyền Lâu cũng không phải người nhân từ thích nương tay, làm sao có thể vì an nguy của Cung chủ Ma Cung mà lại bỏ mặc Thất Tuyệt Sơn Trang? ! Vị Cung chủ Ma Cung này, ở trong lòng Huyền Lâu thật quan trọng không ngờ?
Nhìn kỹ Thẩm Thiển Mạch, một bộ áo trắng, phong thái Xuất Trần, một dáng vẻ bồng bềnh dục tiên. Chỉ lẳng lặng đứng như vậy lại có một sự mềm mại lại cao quý, mắt sáng như sao, mi nhược viễn sơn, miệng mũi tinh sảo, Thanh Nhã Vô Song, thật sự là tuyệt đại dung mạo. Thật may hắn không phải là con gái! Phi Ly yên lặng nghĩ.
"Chẳng quan hệ tới ta? !" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu lại lông mày, một bộ dáng không vui, nhếch miệng lên lên nở nụ cười, lạnh lùng nói, "Thất Tuyệt Sơn Trang chính là phụ tá đắc lực của Bổn Minh Chủ, làm sao lại cùng Bổn Minh Chủ không liên quan! Lại thêm Đường Môn đã chọc đến Bổn Minh Chủ mấy lần, thù này, Bổn Minh Chủ cũng sẽ không thể cứ bỏ qua như thế!"
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói khẽ nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Mạch vốn tâm tư khéo léo, chẳng lẽ lại không biết tình thế bây giờ sao? ! Hắn bởi vì không thể nào bỏ xuống Thất Tuyệt Sơn Trang một mình rời đi, nhưng Thẩm Thiển Mạch không giống hắn, nàng hoàn toàn có thể rời đi, sau đó lại tìm Đường Môn trả thù cũng không muộn, cần gì cùng với mình ở lại nơi này mạo hiểm.
"Huyền Lâu chẳng lẽ không xem ta là bằng hữu sao ?" Thẩm Thiển Mạch thấy sự chần chờ trong tròng mắt Huyền Lâu, khóe miệng nâng lên nhất mạt nụ cười ấm áp. Nàng hiểu Huyền Lâu cũng chỉ là vì bảo hộ nàng an toàn, một chút phần tâm tư này, nàng cảm động trong tâm, nhưng nàng Thẩm Thiển Mạch cũng không phải là người sợ phiền phức, càng không thể nào thấy bằng hữu gặp nguy hiểm mà bỏ mặc, vì vậy mới mềm mỏng hỏi.
Thân thể Huyền Lâu hơi run một chút, tâm có chút run động. Thẩm Thiển Mạch gọi hắn Huyền Lâu, mà không phải Thiếu Trang Chủ, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch gọi tên của hắn, giọng điệu nhu hòa mềm mại như vậy, bằng hữu, mặc dù hắn rất muốn không phải chỉ có tình bằng hữu, nhưng là, nếu như nàng có thể coi hắn là bằng hữu để ở trong lòng, cũng là cực tốt rồi.
Đường Vân bây giờ đã không nén được tức giận nữa, âm lãnh nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, nhếch môi lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ha ha, tình cảm của hai vị nếu đã tốt như vậy, không bằng liền cùng nhau đi gặp Diêm Vương đi!"
Hết chương 4.