-
Chương 30
Lăng Tư Duệ trước câu nói của cô không đáp. Hắn thong thả ngồi xuống giường, tay xoa xoa mái tóc rối xù :
- Ừm. Lại đây sấy tóc cho tôi?
Cái gì chứ? Hắn là đang kêu cô sấy tóc cho hắn sao?
Nhưng bây giờ cũng sắp trễ rồi. Không chuẩn bị sẽ đến công ty không kịp. Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, gương mặt ủy khuất méo mó :
- Đại ca~ tôi sẽ bị trễ.
Lăng Tư Duệ chỉ khẽ nhếch môi :
- Tôi đưa cô đi làm.
- Hả?
Đổng Ngạc Ngạc ngớ người, ngây ngốc nhìn hắn. Lăng Tư Duệ sẽ chở cô đi làm sao? Hôm nay hắn không phải mắc bệnh tốt bụng chứ?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, hắn hừ nhẹ :
- Lại đây.
- Hả... à.... ờ...
Đổng Ngạc Ngạc luống cuống chạy lại. Cô còn chưa làm vệ sinh cá nhân nha. Nhưng mà chắc không sao đâu.
Lăng Tư Duệ ngồi trên giường, tấm lưng trần vì không mặc áo mà hiện ra. Làn da ngăm của hắn quả thật rất nam tính.
Mùi hương sữa tắm hòa quyện với mùi dầu gội càng khiến cô trở nên mê man, mặt đỏ lên.
Chết thật. Không ngờ hắn lại đẹp như vậy? Đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt.
Lăng Tư Duệ thấy cô im lặng, cánh môi mỏng khẽ cong lên :
- Còn đứng đó làm gì? Sấy tóc cho tôi.
- Ơ... ừm....
Đổng Ngạc Ngạc lúng túng cầm máy sấy tóc lên. Cô bật nút, những ngón tay thon dài luồn vào tóc hắn. Mái tóc màu nâu đen thoang thoang mùi hương bạc hà trở nên quyến rũ. Tóc hắn thật sự rất mềm, cảm giác như đang chạm vào những sợi tơ mảnh nhẹ.
Lăng Tư Duệ cảm thấy rất dễ chịu. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác thoải mái như vậy?
Những ngón tay nhỏ bé chạm vào khiến da đầu hắn tê rân rân như có dòng điện chạy xẹt qua.
- Này xong rồi.
Đổng Ngạc Ngạc tắt máy sấy, chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lăng Tư Duệ nhìn hành động của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Nữ nhân này.... hắn cũng có chút hứng thú...
---------------
Đổng Ngạc Ngạc muốn che đi gương mặt ngại ngùng của mình. Aaaaaaa... Cô không muốn nghĩ nữa. Lăng Tư Duệ ...hắn thật quá đáng ghét.
- Bàn chải đánh răng anh để ở đâu vậy? - cô oang oang.
- Tự tìm - hắn lạnh giọng.
Xì.... Đáng ghét. Có vài chữ thôi mà cũng tiết kiệm. Anh ta kiệm lời như vậy chắc chắn là một người rất keo kiệt.
Đổng Ngạc Ngạc lấy bàn chải trên giá, lầm bầm nói xấu ai kia.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô cần phải đi tắm. Nhưng mà... hình như có cái gì đó sai sai....
Đúng rồi. Cô đâu có mang quần áo chứ?
Hừ..... Tất cả là tại hắn ta.
- LĂNG TƯ DUỆ!!!!! MAU TÌM QUẦN ÁO CHO TÔI.
Tiếng hét của Đổng Ngạc Ngạc làm rung chuyển cả một khoảng trời.
Lăng Tư Duệ đang đọc báo, nhíu mày ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Không có - hắn thờ ơ đáp.
Đổng Ngạc Ngạc giận tím mặt, cô từ phòng tắm chạy ra.
- Anh... hừ.... Anh... Mau tìm cho tôi.
Hắn không thèm nhìn cô, dửng dưng nói một câu :
- Đi.
- Đi... đi... đâu?
Đổng Ngạc Ngạc khó hiểu hỏi lại.
- Lấy quần áo.
Lăng Tư Duệ bước vào phòng tắm mặc quần áo.
5 phút sau hắn bước ra lấy chìa khóa, lại nhìn sang ai kia đang đứng như trời trồng :
- Còn không mau đi.
- À... ờ...
Đổng Ngạc Ngạc hoàn hồn, mau chóng chạy theo sau hắn.
-----------------
Bước ra khỏi biệt thự Lăng gia, Đổng Ngạc Ngạc đứng một góc quan sát. Thời tiết hôm nay cũng lạnh không kém. Vài ngày nữa là sang mùa đông rồi.
Lăng Tư Duệ lái chiếc BMW màu đỏ sang trọng ra khỏi cổng. Nhìn cô, hắn lạnh lùng phun ra một câu :
- Lên xe.
- À... ờ...- cô gật gật đầu. Không ngờ là chiếc siêu xe này đẹp thật. Chắc là đắt lắm đây.
Đổng Ngạc Ngạc mở cửa sau, vừa mới định bước chân vào thì thanh âm lạnh nhạt một lần nữa vang lên :
- Ghế trước.
Gì chứ? Hắn kêu cô ngồi ghế trước sao? Aisss... Cái tên này hình như không biết suy nghĩ thì phải. Cô căn bản là không muốn ngồi cạnh hắn.
Khẽ nhíu mày, cô nói :
- Tôi là ôsin, đâu thể ngồi ngang hàng với chủ nhân mình như vậy?
- Tôi không nói lần hai.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, Đổng Ngạc Ngạc bễu môi. Cái gì mà tôi không nói lần hai. Xì.... Cô phụng phịu bước lên mở cửa xe.
- Chỗ?
- Chung cư Tịnh Na.
- Ừm.
Lăng Tư Duệ lái xe đi, dáng vẻ phong trần khiến hắn càng trở nên mị hoặc.
--------------------
Chung cư Tịnh Na...
Đổng Ngạc Ngạc vừa mới bước xuống xe thì đã gặp người quen.
- Cô Đổng, cô đi cùng xe với ai thế kia?
Một người phụ nữ trung niên liếc nhìn Lăng Tư Duệ ở trong xe, tò mò hỏi.
- Ơ... dạ... anh ấy là bạn đồng nghiệp của cháu...
Đổng Ngạc Ngạc cười gượng.
- Bạn đồng nghiệp của cô chắc là người trong giới thượng lưu rồi. Chiếc siêu xe này nhìn là đã biết hàng chính hãng, rất đắt đó.
Người phụ nữ nhìn chiếc xe chậc lưỡi.
- Ơ hơ hơ... dì Hà, cháu có việc bận phải đi ngay ạ!
- Khoan đã. Cô đi gì vội vậy? Tôi còn chưa nói xong mà.
Đổng Ngạc Ngạc cúi người, cười méo mó rồi tiến nhanh vào chung cư.
Lăng Tư Duệ ngồi trong xe, có chút khó chịu. Hắn không thích người khác chậm chạp như vậy.
Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bằng tiếng chuông điện thoại. Lăng Tư Duệ nhấn nút, áp điện thoại vào tai:
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia vội vàng đáp trả :
- Lăng Tư Duệ... tôi có chuyện muốn nói!!
- Sao?
- Khương Viễn... đến ngay đi.
Lăng Tư Duệ nghe đến Khương Viễn, đôi mắt sắc bén nheo lại. Hắn lạnh lùng đáp :
- Được.
Quay đầu xe lại, Lăng Tư Duệ nhìn vào chung cư. Tròng mắt hắn ánh lên vài tia phức tạp. Hắn nhìn một lúc rồi lái xe đi, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc.
--------------------
Đổng Ngạc Ngạc từ thang máy đi xuống, cô nhảy tung tăng như một đứa trẻ. Hôm nay hắn thật là tốt bụng, thật là tốt bụng. Có khi nào hắn đã xám hối mọi lỗi lầm mà hắn gây ra cho cô không nhỉ? Uầy... Chắc là không đâu....
Đổng Ngạc Ngạc vội vàng bước nhanh để hắn không phải đợi. Nhưng mà... khi xuống thì không thấy hắn đâu nữa.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, đứng chôn chân tại đó. Hắn đâu rồi? Lúc nãy còn nói sẽ đợi cô mà.
Mắt cô hơi ửng đỏ. Thật đáng ghét. Đổng Ngạc Ngạc cô từng tuổi này rồi, lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn như vậy?
Nếu hắn không muốn đưa cô đi làm thì có thể nói cô tự đi mà. Sao lại lừa gạt cô như vậy?
Hại cô tin hắn. Còn tưởng hắn sẽ đối tốt với cô được một lần.
Cảm giác này thật khó chịu. Nó như là bị người khác bỏ rơi vậy. Mà cũng đúng, hắn chỉ xem cô là ôsin thôi, cần gì phí sức đối tốt với cô.
Lăng Tư Duệ!!! Cô không muốn gặp lại hắn... không muốn gặp lại hắn nữa....
Đổng Ngạc Ngạc lau lau nước mắt. Cô lững thững đi đến trạm xe buýt. Mặc kệ. Trễ thì cũng đã trễ. Cô không quan tâm nữa...
- Ừm. Lại đây sấy tóc cho tôi?
Cái gì chứ? Hắn là đang kêu cô sấy tóc cho hắn sao?
Nhưng bây giờ cũng sắp trễ rồi. Không chuẩn bị sẽ đến công ty không kịp. Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, gương mặt ủy khuất méo mó :
- Đại ca~ tôi sẽ bị trễ.
Lăng Tư Duệ chỉ khẽ nhếch môi :
- Tôi đưa cô đi làm.
- Hả?
Đổng Ngạc Ngạc ngớ người, ngây ngốc nhìn hắn. Lăng Tư Duệ sẽ chở cô đi làm sao? Hôm nay hắn không phải mắc bệnh tốt bụng chứ?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, hắn hừ nhẹ :
- Lại đây.
- Hả... à.... ờ...
Đổng Ngạc Ngạc luống cuống chạy lại. Cô còn chưa làm vệ sinh cá nhân nha. Nhưng mà chắc không sao đâu.
Lăng Tư Duệ ngồi trên giường, tấm lưng trần vì không mặc áo mà hiện ra. Làn da ngăm của hắn quả thật rất nam tính.
Mùi hương sữa tắm hòa quyện với mùi dầu gội càng khiến cô trở nên mê man, mặt đỏ lên.
Chết thật. Không ngờ hắn lại đẹp như vậy? Đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt.
Lăng Tư Duệ thấy cô im lặng, cánh môi mỏng khẽ cong lên :
- Còn đứng đó làm gì? Sấy tóc cho tôi.
- Ơ... ừm....
Đổng Ngạc Ngạc lúng túng cầm máy sấy tóc lên. Cô bật nút, những ngón tay thon dài luồn vào tóc hắn. Mái tóc màu nâu đen thoang thoang mùi hương bạc hà trở nên quyến rũ. Tóc hắn thật sự rất mềm, cảm giác như đang chạm vào những sợi tơ mảnh nhẹ.
Lăng Tư Duệ cảm thấy rất dễ chịu. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác thoải mái như vậy?
Những ngón tay nhỏ bé chạm vào khiến da đầu hắn tê rân rân như có dòng điện chạy xẹt qua.
- Này xong rồi.
Đổng Ngạc Ngạc tắt máy sấy, chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lăng Tư Duệ nhìn hành động của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Nữ nhân này.... hắn cũng có chút hứng thú...
---------------
Đổng Ngạc Ngạc muốn che đi gương mặt ngại ngùng của mình. Aaaaaaa... Cô không muốn nghĩ nữa. Lăng Tư Duệ ...hắn thật quá đáng ghét.
- Bàn chải đánh răng anh để ở đâu vậy? - cô oang oang.
- Tự tìm - hắn lạnh giọng.
Xì.... Đáng ghét. Có vài chữ thôi mà cũng tiết kiệm. Anh ta kiệm lời như vậy chắc chắn là một người rất keo kiệt.
Đổng Ngạc Ngạc lấy bàn chải trên giá, lầm bầm nói xấu ai kia.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô cần phải đi tắm. Nhưng mà... hình như có cái gì đó sai sai....
Đúng rồi. Cô đâu có mang quần áo chứ?
Hừ..... Tất cả là tại hắn ta.
- LĂNG TƯ DUỆ!!!!! MAU TÌM QUẦN ÁO CHO TÔI.
Tiếng hét của Đổng Ngạc Ngạc làm rung chuyển cả một khoảng trời.
Lăng Tư Duệ đang đọc báo, nhíu mày ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Không có - hắn thờ ơ đáp.
Đổng Ngạc Ngạc giận tím mặt, cô từ phòng tắm chạy ra.
- Anh... hừ.... Anh... Mau tìm cho tôi.
Hắn không thèm nhìn cô, dửng dưng nói một câu :
- Đi.
- Đi... đi... đâu?
Đổng Ngạc Ngạc khó hiểu hỏi lại.
- Lấy quần áo.
Lăng Tư Duệ bước vào phòng tắm mặc quần áo.
5 phút sau hắn bước ra lấy chìa khóa, lại nhìn sang ai kia đang đứng như trời trồng :
- Còn không mau đi.
- À... ờ...
Đổng Ngạc Ngạc hoàn hồn, mau chóng chạy theo sau hắn.
-----------------
Bước ra khỏi biệt thự Lăng gia, Đổng Ngạc Ngạc đứng một góc quan sát. Thời tiết hôm nay cũng lạnh không kém. Vài ngày nữa là sang mùa đông rồi.
Lăng Tư Duệ lái chiếc BMW màu đỏ sang trọng ra khỏi cổng. Nhìn cô, hắn lạnh lùng phun ra một câu :
- Lên xe.
- À... ờ...- cô gật gật đầu. Không ngờ là chiếc siêu xe này đẹp thật. Chắc là đắt lắm đây.
Đổng Ngạc Ngạc mở cửa sau, vừa mới định bước chân vào thì thanh âm lạnh nhạt một lần nữa vang lên :
- Ghế trước.
Gì chứ? Hắn kêu cô ngồi ghế trước sao? Aisss... Cái tên này hình như không biết suy nghĩ thì phải. Cô căn bản là không muốn ngồi cạnh hắn.
Khẽ nhíu mày, cô nói :
- Tôi là ôsin, đâu thể ngồi ngang hàng với chủ nhân mình như vậy?
- Tôi không nói lần hai.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, Đổng Ngạc Ngạc bễu môi. Cái gì mà tôi không nói lần hai. Xì.... Cô phụng phịu bước lên mở cửa xe.
- Chỗ?
- Chung cư Tịnh Na.
- Ừm.
Lăng Tư Duệ lái xe đi, dáng vẻ phong trần khiến hắn càng trở nên mị hoặc.
--------------------
Chung cư Tịnh Na...
Đổng Ngạc Ngạc vừa mới bước xuống xe thì đã gặp người quen.
- Cô Đổng, cô đi cùng xe với ai thế kia?
Một người phụ nữ trung niên liếc nhìn Lăng Tư Duệ ở trong xe, tò mò hỏi.
- Ơ... dạ... anh ấy là bạn đồng nghiệp của cháu...
Đổng Ngạc Ngạc cười gượng.
- Bạn đồng nghiệp của cô chắc là người trong giới thượng lưu rồi. Chiếc siêu xe này nhìn là đã biết hàng chính hãng, rất đắt đó.
Người phụ nữ nhìn chiếc xe chậc lưỡi.
- Ơ hơ hơ... dì Hà, cháu có việc bận phải đi ngay ạ!
- Khoan đã. Cô đi gì vội vậy? Tôi còn chưa nói xong mà.
Đổng Ngạc Ngạc cúi người, cười méo mó rồi tiến nhanh vào chung cư.
Lăng Tư Duệ ngồi trong xe, có chút khó chịu. Hắn không thích người khác chậm chạp như vậy.
Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bằng tiếng chuông điện thoại. Lăng Tư Duệ nhấn nút, áp điện thoại vào tai:
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia vội vàng đáp trả :
- Lăng Tư Duệ... tôi có chuyện muốn nói!!
- Sao?
- Khương Viễn... đến ngay đi.
Lăng Tư Duệ nghe đến Khương Viễn, đôi mắt sắc bén nheo lại. Hắn lạnh lùng đáp :
- Được.
Quay đầu xe lại, Lăng Tư Duệ nhìn vào chung cư. Tròng mắt hắn ánh lên vài tia phức tạp. Hắn nhìn một lúc rồi lái xe đi, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc.
--------------------
Đổng Ngạc Ngạc từ thang máy đi xuống, cô nhảy tung tăng như một đứa trẻ. Hôm nay hắn thật là tốt bụng, thật là tốt bụng. Có khi nào hắn đã xám hối mọi lỗi lầm mà hắn gây ra cho cô không nhỉ? Uầy... Chắc là không đâu....
Đổng Ngạc Ngạc vội vàng bước nhanh để hắn không phải đợi. Nhưng mà... khi xuống thì không thấy hắn đâu nữa.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, đứng chôn chân tại đó. Hắn đâu rồi? Lúc nãy còn nói sẽ đợi cô mà.
Mắt cô hơi ửng đỏ. Thật đáng ghét. Đổng Ngạc Ngạc cô từng tuổi này rồi, lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn như vậy?
Nếu hắn không muốn đưa cô đi làm thì có thể nói cô tự đi mà. Sao lại lừa gạt cô như vậy?
Hại cô tin hắn. Còn tưởng hắn sẽ đối tốt với cô được một lần.
Cảm giác này thật khó chịu. Nó như là bị người khác bỏ rơi vậy. Mà cũng đúng, hắn chỉ xem cô là ôsin thôi, cần gì phí sức đối tốt với cô.
Lăng Tư Duệ!!! Cô không muốn gặp lại hắn... không muốn gặp lại hắn nữa....
Đổng Ngạc Ngạc lau lau nước mắt. Cô lững thững đi đến trạm xe buýt. Mặc kệ. Trễ thì cũng đã trễ. Cô không quan tâm nữa...