-
Chương 37
Sau khi ăn xong, Đổng Ngạc Ngạc thỏa mãn ngả người ra ghế. Cô cười cười nhìn Tống Nhất Hàn :
- Anh không ăn sao?
Tống Nhất Hàn nhìn một lượt bàn ăn bây giờ chỉ còn lại chén và dĩa, anh cau mày, u ám nhìn cô :
- Không phải cô đã ăn hết rồi sao? Hỏi tôi làm gì?
- Xì.... _cô bễu môi, oang oang_Cái này là tôi gọi cho tôi. Anh ăn thì tự đi mà gọi.
Gì chứ? Cô ta... Cô ta... nói như vậy mà cũng nói được.
Tống Nhất Hàn nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong anh :
- ĐỔNG NGẠC NGẠC!!!
- Tôi ở đây _cô không hiểu chuyện, cười hớn hở đáp lại.
- Cô ..._ với vẻ mặt của cô, anh đột nhiên dịu xuống, không thèm đôi co.
- Mấy giờ rồi nhỉ? _Đổng Ngạc Ngạc không để ý đến anh, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Nhìn trên màn hình đã 6h30, cô hốt hoảng.
- A... sắp trễ rồi. Tôi đi trước đây. Đống thức ăn này anh thanh toán giúp tôi. _cô co chân, định chuồn đi nhanh chóng thì bị kéo lại.
Tống Nhất Hàn giữ chặt tay cô, thanh âm lạnh nhạt cất lên :
- Đi đâu?
- Tôi đi làm việc. _ trước vẻ mặt hung dữ của anh, cô nuốt nước bọt cái "ực ".
- Tôi đi cùng.
Cái gì đang diễn ra vậy nhỉ? Anh ta muốn đi cùng cô? Không phải chứ... Chắc chắn là não anh ta có vấn đề..._ Đổng Ngạc Ngạc len lén nhìn lên, gương mặt tuấn mĩ cau có như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô giật mình _ Không lẽ... anh ta bị tẩu hỏa nhập ma?
Cô kinh hãi nhìn Tống Nhất Hàn, mặt tái đi. Loại bệnh này chỉ có Tôn đại ca, Khương lão đại, Na Tra đệ đệ mới có thể chữa trị được. Eo ơi... biết tìm mấy người đó ở đâu đây...
Tống Nhất Hàn nhìn gương mặt tái xanh của cô, nghi hoặc hỏi :
- Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc nhảy bắn ra cách xa anh một mét, cười giả lả :
- Đại nhân... Nếu anh bị tẩu hỏa nhập ma thì tránh xa tôi ra một mét.
Câu nói của cô khiến Tống Nhất Hàn đen mặt. Anh như thế này mà cô bảo là anh bị tẩu hỏa nhập ma?
Không phải cô ta xem phim chưởng nhiều quá nên bị lú lẫn rồi chứ?
Anh gằn giọng, xung quanh không ngừng toát ra hơi lạnh :
- Đổng Ngạc Ngạc... cô im miệng cho tôi.
- Này. Tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi mà... cần gì lớn tiếng như vậy?
- Tôi nhắc lại là tôi không bị sao hết? Cô mà còn suy diễn lung tung thì đừng có trách tôi.
Cô bị mắng, mặt ỉu xìu như cọng bún thiu:
- Được rồi. Tôi đây không thèm.
Tống Nhất Hàn nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô thật sự muốn tăng huyết áp mà chết. Rõ ràng là cô chọc giận anh trước. Bây giờ lại dùng vẻ mặt oan ức đó là sao?
- Vẻ mặt của cô là có ý gì ?
- Không có nha. Tôi phải đi làm việc đây.
- Tôi nói là sẽ đi cùng cô.
- Không được. _ cô hét lên. Mọi người trong nhà hàng nhìn cô như sinh vật lạ rơi xuống từ hành tinh khác _ Ơ hơ hơ... tôi xin lỗi... _ cô cúi người, cười xoà.
Quay sang nhìn anh, cô kiên quyết :
- Này. Tôi không có đùa với anh đâu. Tôi có việc là thật.
Tống Nhất Hàn nghe cô nói, cười nhếch môi. Anh có nói là không tin cô đâu... Chỉ là... tất cả là có mục đích - anh cười ma mãnh, đáy mắt ánh lên tia gian xảo.
- Muốn tôi không đi cùng sao?
Cô gật gật đầu.
- Vậy... cô gọi tôi là Hàn Hàn đi.
Sặc!! Sặc thật rồi!!!
Đổng Ngạc Ngạc chính là bị sặc nước miếng. Hàn Hàn sao? Buồn nôn chết đi được. Anh ta nghĩ gì mà bắt ép cô gọi là Hàn Hàn?
- Tôi... _cô thật sự không biết nói sao.
- Sao? _Tống Nhất Hàn nhìn cô đầy nguy hiểm.
- Hàn... Hàn Hàn... _ cô nghẹn giọng, nói như sắp khóc đến nơi.
Đáng ghét. Quá đáng ghét. Tống Nhất Hàn... Nếu cô không phải có việc bận thì cô chắc chắn không bao giờ gọi anh ta như vậy? Aisssss.... thật muốn nôn hết tất cả thức ăn mà cô đã cho vào bụng...
Tống Nhất Hàn bên này thật sự thỏa mãn. Anh cười nhe răng để lộ hàm răng trắng sáng :
- Được rồi. Đi đi.
Chỉ chờ có thế, Đổng Ngạc Ngạc co chân chạy đi. Cô phải đến Festival Will nếu không sẽ không kịp.
Haizzzz tất cả là tại tên đầu đất đáng ghét đó.
--------------------
Lăng Duệ ....
Trời đã tối nhưng Lăng Tư Duệ vẫn đang ở công ty. Hắn đang cùng Hoắc Kỳ Thiên và Trạch Kha điều tra về người có khả năng xâm nhập vào hệ thống bảo mật :
- Lăng Tổng, trước mắt tôi đã khôi phục lại hệ thống bảo mật. Lần này chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót. Nhưng mà... về người xâm nhập vào hệ thống thì vẫn chưa tìm ra tin tức.
Lăng Tư Duệ chỉ "ừm " một tiếng, gương mặt vẫn lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc. Nếu đã muốn diệt trừ hắn thì chuyện tìm ra một hacker có tài năng là chuyện nhỏ.
- Thiếu gia..…ngài hãy về biệt thự nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại đây giúp Hoắc Kỳ Thiên.
Trạch Kha nhìn Lăng Tư Duệ, lo lắng nói.
Hắn nhìn anh, nhíu mày :
- Tôi không sao.
- Thiếu gia... hãy nghe tôi. Mọi chuyện ổn rồi.
- Đúng vậy. Lăng Tổng, mọi chuyện cứ để chúng tôi. _Hoắc Kỳ Thiên cũng đứng ra khuyên nhủ.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người họ, im lặng một lúc lâu. Hắn biết là bọn họ lo lắng cho hắn. Nhưng mà hiện tại, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn đau đầu.
Chuyện của La Chính Vũ ...vẫn chưa giải quyết xong. Người của hắn vẫn đang theo dõi hành tung của ông ta ở Bắc Kinh.
Tổ chức CK vẫn chưa chịu khai ra những người có liên quan đến vụ án. Hắn không biết rốt cuộc... bọn họ đang suy tính âm mưu gì. Nhưng hắn nhất quyết không để ông ta chạy thoát.
- Tôi đã nói là tôi không sao.
- Thiếu gia... _ Trạch Kha nhìn hắn, đáy mắt như cầu xin. Anh thật sự không muốn hắn suy nghĩ quá nhiều để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Lăng Tư Duệ lúc này trầm mặt, hắn miễn cưỡng đáp :
- Ừm.
Lấy áo khoác trên sôpha, hắn lạnh lùng bước đi. Trong đêm tối, bóng dáng cao gầy của hắn càng khiến người ta có cảm giác bi thương. Trọng trách đặt trên vai hắn quá lớn.
Ngay từ khi mất ba mẹ, Trịnh Quang dạy dỗ hắn rất nghiêm khắc. Ông muốn hắn mau chóng tiếp quản công ty, muốn hắn tiếp tục đưa Lăng Duệ trở thành một công ty danh tiếng.
Cuộc sống của một đứa trẻ 10 tuổi đột nhiên bị đảo lộn. Thế giới của hắn chỉ có học và học. Hắn cô đơn sống trong phòng tối, không muốn làm bạn với bất kì ai.
Năm 15 tuổi, hắn có đủ năng lực để chính thức tiếp quản Lăng Duệ. Hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để gầy dựng, khôi phục. Để có được thành tựu như ngày hôm nay thì điều đó không hề dễ dàng.
Những đau đớn, uất ức mà hắn phải chịu có ai thấu. Trạch Kha sống cùng hắn vào năm hắn 17 tuổi. Sự quan tâm, ân cần của anh đã khiến hắn tin tưởng.
Cuộc sống của hắn, nếu như không có Trịnh Quang và Trạch Kha thì có lẽ nó chỉ là một thế giới cô độc với bốn bức tường.
- Anh không ăn sao?
Tống Nhất Hàn nhìn một lượt bàn ăn bây giờ chỉ còn lại chén và dĩa, anh cau mày, u ám nhìn cô :
- Không phải cô đã ăn hết rồi sao? Hỏi tôi làm gì?
- Xì.... _cô bễu môi, oang oang_Cái này là tôi gọi cho tôi. Anh ăn thì tự đi mà gọi.
Gì chứ? Cô ta... Cô ta... nói như vậy mà cũng nói được.
Tống Nhất Hàn nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong anh :
- ĐỔNG NGẠC NGẠC!!!
- Tôi ở đây _cô không hiểu chuyện, cười hớn hở đáp lại.
- Cô ..._ với vẻ mặt của cô, anh đột nhiên dịu xuống, không thèm đôi co.
- Mấy giờ rồi nhỉ? _Đổng Ngạc Ngạc không để ý đến anh, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Nhìn trên màn hình đã 6h30, cô hốt hoảng.
- A... sắp trễ rồi. Tôi đi trước đây. Đống thức ăn này anh thanh toán giúp tôi. _cô co chân, định chuồn đi nhanh chóng thì bị kéo lại.
Tống Nhất Hàn giữ chặt tay cô, thanh âm lạnh nhạt cất lên :
- Đi đâu?
- Tôi đi làm việc. _ trước vẻ mặt hung dữ của anh, cô nuốt nước bọt cái "ực ".
- Tôi đi cùng.
Cái gì đang diễn ra vậy nhỉ? Anh ta muốn đi cùng cô? Không phải chứ... Chắc chắn là não anh ta có vấn đề..._ Đổng Ngạc Ngạc len lén nhìn lên, gương mặt tuấn mĩ cau có như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô giật mình _ Không lẽ... anh ta bị tẩu hỏa nhập ma?
Cô kinh hãi nhìn Tống Nhất Hàn, mặt tái đi. Loại bệnh này chỉ có Tôn đại ca, Khương lão đại, Na Tra đệ đệ mới có thể chữa trị được. Eo ơi... biết tìm mấy người đó ở đâu đây...
Tống Nhất Hàn nhìn gương mặt tái xanh của cô, nghi hoặc hỏi :
- Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc nhảy bắn ra cách xa anh một mét, cười giả lả :
- Đại nhân... Nếu anh bị tẩu hỏa nhập ma thì tránh xa tôi ra một mét.
Câu nói của cô khiến Tống Nhất Hàn đen mặt. Anh như thế này mà cô bảo là anh bị tẩu hỏa nhập ma?
Không phải cô ta xem phim chưởng nhiều quá nên bị lú lẫn rồi chứ?
Anh gằn giọng, xung quanh không ngừng toát ra hơi lạnh :
- Đổng Ngạc Ngạc... cô im miệng cho tôi.
- Này. Tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi mà... cần gì lớn tiếng như vậy?
- Tôi nhắc lại là tôi không bị sao hết? Cô mà còn suy diễn lung tung thì đừng có trách tôi.
Cô bị mắng, mặt ỉu xìu như cọng bún thiu:
- Được rồi. Tôi đây không thèm.
Tống Nhất Hàn nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô thật sự muốn tăng huyết áp mà chết. Rõ ràng là cô chọc giận anh trước. Bây giờ lại dùng vẻ mặt oan ức đó là sao?
- Vẻ mặt của cô là có ý gì ?
- Không có nha. Tôi phải đi làm việc đây.
- Tôi nói là sẽ đi cùng cô.
- Không được. _ cô hét lên. Mọi người trong nhà hàng nhìn cô như sinh vật lạ rơi xuống từ hành tinh khác _ Ơ hơ hơ... tôi xin lỗi... _ cô cúi người, cười xoà.
Quay sang nhìn anh, cô kiên quyết :
- Này. Tôi không có đùa với anh đâu. Tôi có việc là thật.
Tống Nhất Hàn nghe cô nói, cười nhếch môi. Anh có nói là không tin cô đâu... Chỉ là... tất cả là có mục đích - anh cười ma mãnh, đáy mắt ánh lên tia gian xảo.
- Muốn tôi không đi cùng sao?
Cô gật gật đầu.
- Vậy... cô gọi tôi là Hàn Hàn đi.
Sặc!! Sặc thật rồi!!!
Đổng Ngạc Ngạc chính là bị sặc nước miếng. Hàn Hàn sao? Buồn nôn chết đi được. Anh ta nghĩ gì mà bắt ép cô gọi là Hàn Hàn?
- Tôi... _cô thật sự không biết nói sao.
- Sao? _Tống Nhất Hàn nhìn cô đầy nguy hiểm.
- Hàn... Hàn Hàn... _ cô nghẹn giọng, nói như sắp khóc đến nơi.
Đáng ghét. Quá đáng ghét. Tống Nhất Hàn... Nếu cô không phải có việc bận thì cô chắc chắn không bao giờ gọi anh ta như vậy? Aisssss.... thật muốn nôn hết tất cả thức ăn mà cô đã cho vào bụng...
Tống Nhất Hàn bên này thật sự thỏa mãn. Anh cười nhe răng để lộ hàm răng trắng sáng :
- Được rồi. Đi đi.
Chỉ chờ có thế, Đổng Ngạc Ngạc co chân chạy đi. Cô phải đến Festival Will nếu không sẽ không kịp.
Haizzzz tất cả là tại tên đầu đất đáng ghét đó.
--------------------
Lăng Duệ ....
Trời đã tối nhưng Lăng Tư Duệ vẫn đang ở công ty. Hắn đang cùng Hoắc Kỳ Thiên và Trạch Kha điều tra về người có khả năng xâm nhập vào hệ thống bảo mật :
- Lăng Tổng, trước mắt tôi đã khôi phục lại hệ thống bảo mật. Lần này chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót. Nhưng mà... về người xâm nhập vào hệ thống thì vẫn chưa tìm ra tin tức.
Lăng Tư Duệ chỉ "ừm " một tiếng, gương mặt vẫn lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc. Nếu đã muốn diệt trừ hắn thì chuyện tìm ra một hacker có tài năng là chuyện nhỏ.
- Thiếu gia..…ngài hãy về biệt thự nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại đây giúp Hoắc Kỳ Thiên.
Trạch Kha nhìn Lăng Tư Duệ, lo lắng nói.
Hắn nhìn anh, nhíu mày :
- Tôi không sao.
- Thiếu gia... hãy nghe tôi. Mọi chuyện ổn rồi.
- Đúng vậy. Lăng Tổng, mọi chuyện cứ để chúng tôi. _Hoắc Kỳ Thiên cũng đứng ra khuyên nhủ.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người họ, im lặng một lúc lâu. Hắn biết là bọn họ lo lắng cho hắn. Nhưng mà hiện tại, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn đau đầu.
Chuyện của La Chính Vũ ...vẫn chưa giải quyết xong. Người của hắn vẫn đang theo dõi hành tung của ông ta ở Bắc Kinh.
Tổ chức CK vẫn chưa chịu khai ra những người có liên quan đến vụ án. Hắn không biết rốt cuộc... bọn họ đang suy tính âm mưu gì. Nhưng hắn nhất quyết không để ông ta chạy thoát.
- Tôi đã nói là tôi không sao.
- Thiếu gia... _ Trạch Kha nhìn hắn, đáy mắt như cầu xin. Anh thật sự không muốn hắn suy nghĩ quá nhiều để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Lăng Tư Duệ lúc này trầm mặt, hắn miễn cưỡng đáp :
- Ừm.
Lấy áo khoác trên sôpha, hắn lạnh lùng bước đi. Trong đêm tối, bóng dáng cao gầy của hắn càng khiến người ta có cảm giác bi thương. Trọng trách đặt trên vai hắn quá lớn.
Ngay từ khi mất ba mẹ, Trịnh Quang dạy dỗ hắn rất nghiêm khắc. Ông muốn hắn mau chóng tiếp quản công ty, muốn hắn tiếp tục đưa Lăng Duệ trở thành một công ty danh tiếng.
Cuộc sống của một đứa trẻ 10 tuổi đột nhiên bị đảo lộn. Thế giới của hắn chỉ có học và học. Hắn cô đơn sống trong phòng tối, không muốn làm bạn với bất kì ai.
Năm 15 tuổi, hắn có đủ năng lực để chính thức tiếp quản Lăng Duệ. Hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để gầy dựng, khôi phục. Để có được thành tựu như ngày hôm nay thì điều đó không hề dễ dàng.
Những đau đớn, uất ức mà hắn phải chịu có ai thấu. Trạch Kha sống cùng hắn vào năm hắn 17 tuổi. Sự quan tâm, ân cần của anh đã khiến hắn tin tưởng.
Cuộc sống của hắn, nếu như không có Trịnh Quang và Trạch Kha thì có lẽ nó chỉ là một thế giới cô độc với bốn bức tường.