-
Chương 43
Biệt thự Lăng gia...
Trạch Kha lái xe vào biệt thự, mở cửa xe cho Ngạc Ngạc :
- Cô Đổng... thiếu gia đang ở phòng khách. Mời cô.
- Ừm. _ cô lười biếng bước xuống, tay vẫn còn cầm túi mì gói mua ban nãy.
Cô theo Trạch Kha vào phòng khách. Nhìn thấy Lăng Tư Duệ một thân ảnh tiêu soái ngồi đó, cô bễu môi. Tại hắn mà cô mới bị người ta đuổi bắt, phải chạy như một kẻ trộm. Suýt nữa còn không giữ được mạng để trở về. Vậy mà... hắn ta lại có thể thong thả ngồi đây uống trà... Đúng là đáng ghét.
- Thiếu gia... cô Đổng đến rồi.
- Ừm. Trạch Kha... anh chuẩn bị cho chuyến đi Hàn Quốc vào ngày mai. _ hắn lãnh đạm nói.
- Vâng thưa ngài _ Trạch Kha cúi đầu, xoay người rời đi.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Một người thì lạnh như băng. Còn một người thì cứ ngây ngốc không hiểu vấn đề.
Lăng Tư Duệ liếc mắt sang nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên :
- Lại đây.
Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn gọi, cau mày :
- Anh gọi tôi? _ cô lấy tay chỉ vào mình, nhìn hắn khó hiểu.
- Ừm.
Cô miễn cưỡng ngồi xuống sôpha. Đôi mắt màu cà phê vô tình chạm vào đôi mắt báo săn của hắn. Tròng mắt sâu hun hút khó đoán được hắn đang nghĩ gì.
Cô rùng mình, thu lại ánh mắt soi mói của chính mình, cúi đầu xuống vân vê túi mì.
- Chuyện bài báo sáng nay...cô cứ yên tâm. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. _ hắn nói, miệng nhấp một ngụm trà.
- Vậy anh kêu tôi đến đây làm gì? _ cô tròn xoe mắt.
- Đám nhà báo đó chắc chắn sẽ không để yên cho cô. Trước mắt... cô cứ ở lại đây... Chờ tôi đi Hàn Quốc về, tôi sẽ lên tiếng với báo chí. _ hắn chậm rãi nói.
Gì chứ? Kêu cô ở lại đây chẳng khác nào làm khó cô. Căn biệt thự này nhìn qua đã có chút cổ quái rồi. Cô quả thật rất sợ ma.
Đổng Ngạc nhăn nhó nhìn hắn :
- Đại ca~ tôi không muốn ở lại nơi đáng sợ như vậy. Chi bằng... anh lên tiếng với báo chí ngay ngày mai đi.
- Không được. Chuyến đi Hàn Quốc sẽ khởi hành vào ngày mai._ hắn lên tiếng phản đối. Nữ nhân này, tại sao lúc nào cũng muốn làm trái ý hắn.
- Nhưng tôi không muốn ở đây. Anh... thật quá đáng_ cô xịu mặt, làm ra vẻ đáng thương.
- Cô không có quyền từ chối.
- Nhưng mà... nếu tôi ở đây thì công việc phải làm sao? _ cô viện cớ, chú ý quan sát sắc mặt của hắn.
Hắn vẫn lạnh nhạt, gương mặt không biểu lộ cảm xúc :
- Nghỉ việc.
- Gì chứ? Sao có thể nói nghỉ là nghỉ? _ cô oang oang.
- Chuyện đó... cô không cần lo. Trước mắt cứ ở lại đây.
Không muốn! Không muốn! Cô thật sự không muốn. "Ting"~ cái bóng đèn bật lên trong đầu cô.
- A... hay là anh mang tôi đi Hàn Quốc đi. Tôi chưa đến đó bao giờ cả... chắc chắn sẽ rất thú vị... _ Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
- Không được. _ hắn lạnh giọng.
Bảo hắn mang cô theo...hắn làm sao có thể. Chuyến đi ngày mai không biết là có nguy hiểm hay không? Lỡ đâu hắn bị phục kích bất ngờ thì cô ta biết phải làm sao? Chuyện này tuyệt đối không thể.
- Tại sao? _ cô xị mặt.
- Tôi nói không là không! Một... là cô ở đây. Hai... là cô ra ngoài đó để đám báo chí bắt gặp. _ hắn lạnh lùng ra điều kiện.
- Tôi...
Lăng Tư Duệ chính là ép người quá đáng. Hắn đâu cần phải keo kiệt như vậy chứ ? Chỉ là một chuyến đi sang Hàn Quốc thôi mà... Cô cũng đâu có gây rắc rối cho công việc của hắn.
- Tôi không muốn.
- Muốn hay không muốn... cô không có quyền quyết định. _ hắn lạnh lùng đứng lên, gương mặt mang theo vài tia phức tạp. Nữ nhân này... đầu óc của cô ta lúc nào cũng đơn giản vậy sao?
- Này... không đi thì không đi... nhưng mà tôi đói.
Đổng Ngạc Ngạc xị mặt, miễn cưỡng chấp nhận. Trước mắt cô cứ lấp đầy cái bụng rồi tính sau.
Lăng Tư Duệ nghe cô nói, khóe miệng giật giật. Lại muốn hắn hành hạ tấm thân phục vụ cô sao?
- Đói thì tự đi mà nấu. Nói tôi làm gì ?
- Tôi....
- Đổng Ngạc Ngạc... rốt cuộc thì cô biết nấu thứ gì? _ hắn khinh bỉ nhìn cô.
Không phải chứ? Hắn đang coi thường tài nghệ nấu ăn của cô sao? Hừ....được rồi... cô sẽ chứng minh cho hắn thấy...
- Ai nói với anh là tôi không nấu được món nào ?
- Vậy cô thử đi. _ hắn cười khẩy nhìn cô.
- Được. Anh cứ chờ mà xem.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận cầm túi mì gói, giậm chân đi xuống nhà bếp. Vì đã đi qua một lần nên cô đã nhớ vị trí của nó. Cô không phải là não cá vàng mau quên như vậy đâu...
------------------
Đổng Ngạc Ngạc bước chân xuống nhà bếp. Cô lấy mì bỏ ra bát. Nhặt một ít rau trong tủ lạnh để xào. Còn lại là chiên hai cái trứng.
Mặc dù cô không biết nấu ăn thật nhưng mẹ cô đã dạy cho cô cách nấu mì khi cô còn nhỏ.
Những lúc như vậy, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mẹ cô từng nói, khi mình mang tình yêu bỏ vào trong bát mì mà mình nấu... thì nó sẽ trở nên ngon hơn. Cô không biết điều đó có thật hay không... nhưng mỗi bát mì mẹ cô nấu thật sự rất ngọt ngào.
Sau khi chiên trứng xong thì cô đun nước. Trong lúc chờ nước sôi, Đổng Ngạc Ngạc ngân nga hát vài câu. Giọng hát ngọt ngào của cô như khiến căn phòng tràn ngập ấm áp.
Lăng Tư Duệ đi ngang qua nhà bếp, nghe giọng hát của cô, khóe miệng đột nhiên cong lên. Hắn không biết và cũng chưa bao giờ biết... sẽ có lúc hắn mỉm cười dịu dàng như vậy.
--------------------
Thời gian tích tắc trôi qua, nước cũng đã sôi. Đổng Ngạc Ngạc đổ nước vào bát, cô hít hà, lấy tay bê nó vào khay rồi mang lên phòng khách.
Còn chưa bước tới phòng khách thì cô đã oang oang:
- Nóng... nóng chết tôi rồi.
Lăng Tư Duệ sau khi từ nhà bếp đi lên thì ngồi ở phòng khách đọc sách. Nghe giọng nói của cô, hắn không có biểu cảm.
- Này... xong rồi. _ cô bê hai bát mì đặt lên bàn. Khói bốc lên nghi ngút càng kích thích vị giác.
Lăng Tư Duệ nhìn hai bát mì, nhíu mày.
- Đây là cái gì?
- Mì gói _ cô vội đáp rồi cúi đầu ăn xì xụp.
Gì chứ? Thiếu gia như hắn mà phải đi ăn mì gói sao? Cô ta có còn bình thường không vậy?
Lăng Tư Duệ nhìn bộ dạng ăn lấy ăn để của cô, hừ lạnh :
- Sao tôi phải ăn thứ này chứ?
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn, hơi bực bội :
- Không ăn thì đưa đây tôi ăn. Tôi ăn một bát mì vẫn còn đói đấy _ cô đẩy bát mì của hắn về phía cô thì hắn nhanh tay giữ lại.
- Ăn một đũa chắc không chết.
Hắn nói, gắp một đũa mì cho vào miệng. Ừ nhỉ? Mùi vị đúng là không tệ.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, chờ đợi trả lời :
- Thế nào?
- Ừm. Tạm được.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn thứ này. Mùi vị cũng có chút lạ.
Cô nghe hắn nói, bễu môi. Tạm được cái gì mà tạm được. Ngon thì hắn nói đại đi....còn bày đặt giấu giấu giếm giếm.
Nhìn vẻ mặt khó coi của cô, Lăng Tư Duệ hừ nhẹ một cái :
- Vẻ mặt cô như vậy là ý gì?
- Không có gì. _ cô không thèm nhìn hắn, cúi mặt xuống ăn tiếp.
Hắn cũng không nói gì, cánh môi mỏng không tự chủ nhếch lên.
Trạch Kha lái xe vào biệt thự, mở cửa xe cho Ngạc Ngạc :
- Cô Đổng... thiếu gia đang ở phòng khách. Mời cô.
- Ừm. _ cô lười biếng bước xuống, tay vẫn còn cầm túi mì gói mua ban nãy.
Cô theo Trạch Kha vào phòng khách. Nhìn thấy Lăng Tư Duệ một thân ảnh tiêu soái ngồi đó, cô bễu môi. Tại hắn mà cô mới bị người ta đuổi bắt, phải chạy như một kẻ trộm. Suýt nữa còn không giữ được mạng để trở về. Vậy mà... hắn ta lại có thể thong thả ngồi đây uống trà... Đúng là đáng ghét.
- Thiếu gia... cô Đổng đến rồi.
- Ừm. Trạch Kha... anh chuẩn bị cho chuyến đi Hàn Quốc vào ngày mai. _ hắn lãnh đạm nói.
- Vâng thưa ngài _ Trạch Kha cúi đầu, xoay người rời đi.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Một người thì lạnh như băng. Còn một người thì cứ ngây ngốc không hiểu vấn đề.
Lăng Tư Duệ liếc mắt sang nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên :
- Lại đây.
Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn gọi, cau mày :
- Anh gọi tôi? _ cô lấy tay chỉ vào mình, nhìn hắn khó hiểu.
- Ừm.
Cô miễn cưỡng ngồi xuống sôpha. Đôi mắt màu cà phê vô tình chạm vào đôi mắt báo săn của hắn. Tròng mắt sâu hun hút khó đoán được hắn đang nghĩ gì.
Cô rùng mình, thu lại ánh mắt soi mói của chính mình, cúi đầu xuống vân vê túi mì.
- Chuyện bài báo sáng nay...cô cứ yên tâm. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. _ hắn nói, miệng nhấp một ngụm trà.
- Vậy anh kêu tôi đến đây làm gì? _ cô tròn xoe mắt.
- Đám nhà báo đó chắc chắn sẽ không để yên cho cô. Trước mắt... cô cứ ở lại đây... Chờ tôi đi Hàn Quốc về, tôi sẽ lên tiếng với báo chí. _ hắn chậm rãi nói.
Gì chứ? Kêu cô ở lại đây chẳng khác nào làm khó cô. Căn biệt thự này nhìn qua đã có chút cổ quái rồi. Cô quả thật rất sợ ma.
Đổng Ngạc nhăn nhó nhìn hắn :
- Đại ca~ tôi không muốn ở lại nơi đáng sợ như vậy. Chi bằng... anh lên tiếng với báo chí ngay ngày mai đi.
- Không được. Chuyến đi Hàn Quốc sẽ khởi hành vào ngày mai._ hắn lên tiếng phản đối. Nữ nhân này, tại sao lúc nào cũng muốn làm trái ý hắn.
- Nhưng tôi không muốn ở đây. Anh... thật quá đáng_ cô xịu mặt, làm ra vẻ đáng thương.
- Cô không có quyền từ chối.
- Nhưng mà... nếu tôi ở đây thì công việc phải làm sao? _ cô viện cớ, chú ý quan sát sắc mặt của hắn.
Hắn vẫn lạnh nhạt, gương mặt không biểu lộ cảm xúc :
- Nghỉ việc.
- Gì chứ? Sao có thể nói nghỉ là nghỉ? _ cô oang oang.
- Chuyện đó... cô không cần lo. Trước mắt cứ ở lại đây.
Không muốn! Không muốn! Cô thật sự không muốn. "Ting"~ cái bóng đèn bật lên trong đầu cô.
- A... hay là anh mang tôi đi Hàn Quốc đi. Tôi chưa đến đó bao giờ cả... chắc chắn sẽ rất thú vị... _ Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
- Không được. _ hắn lạnh giọng.
Bảo hắn mang cô theo...hắn làm sao có thể. Chuyến đi ngày mai không biết là có nguy hiểm hay không? Lỡ đâu hắn bị phục kích bất ngờ thì cô ta biết phải làm sao? Chuyện này tuyệt đối không thể.
- Tại sao? _ cô xị mặt.
- Tôi nói không là không! Một... là cô ở đây. Hai... là cô ra ngoài đó để đám báo chí bắt gặp. _ hắn lạnh lùng ra điều kiện.
- Tôi...
Lăng Tư Duệ chính là ép người quá đáng. Hắn đâu cần phải keo kiệt như vậy chứ ? Chỉ là một chuyến đi sang Hàn Quốc thôi mà... Cô cũng đâu có gây rắc rối cho công việc của hắn.
- Tôi không muốn.
- Muốn hay không muốn... cô không có quyền quyết định. _ hắn lạnh lùng đứng lên, gương mặt mang theo vài tia phức tạp. Nữ nhân này... đầu óc của cô ta lúc nào cũng đơn giản vậy sao?
- Này... không đi thì không đi... nhưng mà tôi đói.
Đổng Ngạc Ngạc xị mặt, miễn cưỡng chấp nhận. Trước mắt cô cứ lấp đầy cái bụng rồi tính sau.
Lăng Tư Duệ nghe cô nói, khóe miệng giật giật. Lại muốn hắn hành hạ tấm thân phục vụ cô sao?
- Đói thì tự đi mà nấu. Nói tôi làm gì ?
- Tôi....
- Đổng Ngạc Ngạc... rốt cuộc thì cô biết nấu thứ gì? _ hắn khinh bỉ nhìn cô.
Không phải chứ? Hắn đang coi thường tài nghệ nấu ăn của cô sao? Hừ....được rồi... cô sẽ chứng minh cho hắn thấy...
- Ai nói với anh là tôi không nấu được món nào ?
- Vậy cô thử đi. _ hắn cười khẩy nhìn cô.
- Được. Anh cứ chờ mà xem.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận cầm túi mì gói, giậm chân đi xuống nhà bếp. Vì đã đi qua một lần nên cô đã nhớ vị trí của nó. Cô không phải là não cá vàng mau quên như vậy đâu...
------------------
Đổng Ngạc Ngạc bước chân xuống nhà bếp. Cô lấy mì bỏ ra bát. Nhặt một ít rau trong tủ lạnh để xào. Còn lại là chiên hai cái trứng.
Mặc dù cô không biết nấu ăn thật nhưng mẹ cô đã dạy cho cô cách nấu mì khi cô còn nhỏ.
Những lúc như vậy, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mẹ cô từng nói, khi mình mang tình yêu bỏ vào trong bát mì mà mình nấu... thì nó sẽ trở nên ngon hơn. Cô không biết điều đó có thật hay không... nhưng mỗi bát mì mẹ cô nấu thật sự rất ngọt ngào.
Sau khi chiên trứng xong thì cô đun nước. Trong lúc chờ nước sôi, Đổng Ngạc Ngạc ngân nga hát vài câu. Giọng hát ngọt ngào của cô như khiến căn phòng tràn ngập ấm áp.
Lăng Tư Duệ đi ngang qua nhà bếp, nghe giọng hát của cô, khóe miệng đột nhiên cong lên. Hắn không biết và cũng chưa bao giờ biết... sẽ có lúc hắn mỉm cười dịu dàng như vậy.
--------------------
Thời gian tích tắc trôi qua, nước cũng đã sôi. Đổng Ngạc Ngạc đổ nước vào bát, cô hít hà, lấy tay bê nó vào khay rồi mang lên phòng khách.
Còn chưa bước tới phòng khách thì cô đã oang oang:
- Nóng... nóng chết tôi rồi.
Lăng Tư Duệ sau khi từ nhà bếp đi lên thì ngồi ở phòng khách đọc sách. Nghe giọng nói của cô, hắn không có biểu cảm.
- Này... xong rồi. _ cô bê hai bát mì đặt lên bàn. Khói bốc lên nghi ngút càng kích thích vị giác.
Lăng Tư Duệ nhìn hai bát mì, nhíu mày.
- Đây là cái gì?
- Mì gói _ cô vội đáp rồi cúi đầu ăn xì xụp.
Gì chứ? Thiếu gia như hắn mà phải đi ăn mì gói sao? Cô ta có còn bình thường không vậy?
Lăng Tư Duệ nhìn bộ dạng ăn lấy ăn để của cô, hừ lạnh :
- Sao tôi phải ăn thứ này chứ?
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn, hơi bực bội :
- Không ăn thì đưa đây tôi ăn. Tôi ăn một bát mì vẫn còn đói đấy _ cô đẩy bát mì của hắn về phía cô thì hắn nhanh tay giữ lại.
- Ăn một đũa chắc không chết.
Hắn nói, gắp một đũa mì cho vào miệng. Ừ nhỉ? Mùi vị đúng là không tệ.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, chờ đợi trả lời :
- Thế nào?
- Ừm. Tạm được.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn thứ này. Mùi vị cũng có chút lạ.
Cô nghe hắn nói, bễu môi. Tạm được cái gì mà tạm được. Ngon thì hắn nói đại đi....còn bày đặt giấu giấu giếm giếm.
Nhìn vẻ mặt khó coi của cô, Lăng Tư Duệ hừ nhẹ một cái :
- Vẻ mặt cô như vậy là ý gì?
- Không có gì. _ cô không thèm nhìn hắn, cúi mặt xuống ăn tiếp.
Hắn cũng không nói gì, cánh môi mỏng không tự chủ nhếch lên.