-
Chương 2
Vào đầu thu tiết trời vô cùng ấm áp, theo thói quen đồng hồ sinh học trong cơ thể tự mình hoạt động đánth thức Nhan Vô Ưu từ giấc mộng, đôi mắt màu sapphire sâu thẳm như đáy biển mở to bịt một tầng hơi nước , cô ảo não ngồi dậy bắt đầu lục lọi trong tủ quần áo.
Hôm nay là ngày khai giảng ở trường trung học S.T - một trong những ngôi trường lớn có uy tín nhất trong thành phố S, nơi mà các gia đình quý tộc gửi gắm cậu ấm cô chiêu nhà mình và dĩ nhiên mấy ngôi trường nổi tiếng kiểu đó luôn là khởi đầu cho mối tình giữa các nam chính và nữ chính
Nhan Vô Ưu đối với việc mình phải học chung trường với nữ chính và có nguy cơ phải chứng kiến một đám nam nhân mắt cao hơn trán yêu một đứa con gái đầu toàn đậu phụ lúc nào cũng đối đầu với họ hoàn toàn là bộ dạng xem hí kịch cùng không quan tâm, chỉ cần không động đến cô cô cũng chẳng gây khó dễ ai làm gì cả
Nhan Vô Ưu mặc vào bộ đồng phục nam, áo khoác màu đen, quần âu, huy hiệu của trường gắn trên ngực lấp lánh, đeo cặp sách lên ngay cả nhìn lại mình trong gương cũng lười, trực tiếp xuống gara để xe tìm xe đạp
Trường S.T nằm ở gần khu công viên của thành phố nên dọc hai bên đường cây xanh có rất nhiều tạo cho người ta cảm giác mát mẻ trong lành hiếm có của đô thị phồn hoa. Nha Vô Ưu đạp xe chầm chậm trên đường cái nhìn từng tốp học sinh tiến về hướng như mình có cảm giác rất hoài niệm thời cấp ba ở thế giới thực của cô, gia đình của cô ở thế giới thực có phần đặc biệt hơn các gia đình khác, mẹ mất từ nhỏ, cha bị cảnh sát truy nã, anh trai cô dẫn theo cô trốn chạy khỏi một tổ chức buôn bán vũ khí ngầm mà cha cô từng tham gia nên từ nhỏ cô đã học được làm thế nào đế sinh tồn, để đối mặt. Một tuổi thơ đầy gian nan và nước mắt khiến việc đi học trở nên quá xa xỉ, bất quá anh trai cô nói sẽ không để tương lai của em bị huỷ hoại, anh trai cô bắt đầu đi kiếm tiền nuôi cô ăn học cho đến lúc cô đỗ đại học thì anh mất trong một vụ tai nạn xe cộ...
Nhan Vô Ưu nhắm mắt nhẹ lắc đầu xua đi những mảng kí ức đau thương kia nhưng đây cũng là hành động khiến cô hối hận
"Két!"
Tiếng phanh chói tai khiến cô mở trừng mắt nhưng vẫn tránh không kịp, chiếc xe thể thao từ đằng sau đâm vào đuôi xe đạp của cô làm cô mất thăng bằng ngã bịch xuống đất, Nhan Vô Ưu đau đến nhe răng, tên mù nào vậy?!
Bước xuống khỏi chiếc xe thể thao màu vàng là một chàng trai cũng mặc đồng phục trường S.T, tóc vuốt vuốt kìa, kính râm rayban oách oách kìa, giày hàng hiệu kìa, các người mau nhìn đến vẻ mặt si mê của bọn con gái bên đường đi! Quá khoa trương rồi!
Sau đó Nhan Vô Ưu mới nhận ra có phải diễn biến theo đúng tâm lý mình nên hô một tiếng "đẹp trai quá" không?
- Chị hai!!
Một tiếng hô thê lương làm cô giật nảy, Lâm Ngọc Nhi gương mặt đáng yêu trang điểm tinh tế, váy đồng phục trường S.T may ngắn đến giữa đùi không biết từ đâu chui ra nhanh chân chạy tới đặt tay lên hai vai bộ dáng muốn đỡ cô dậy. Nhan Vô Ưu không nói gì nhưng hai mắt trợn trắng nhìn cái váy của nữ chính
Tại sao nữ chính chạy bước rộng như vậy, nhanh như vậy, cái váy này ngắn như vậy mà vẫn không bị lật lên! Không khoa học! Hoàn toàn không khoa học! Các người tưởng đang đóng thuỷ thủ mặt trăng đấy à?!
Nhan Vô Ưu vẫn còn đang phun tào trong lòng thì Lâm Ngọc Nhi với đôi mắt long lanh nước uất ức chỉ vào chàng trai kia:
- Anh mau xin lỗi đi!
- Người không nhìn đường là cô ta, sao tôi phải xin lỗi?_ Chàng trai kia ung dung
- Anh...
Nhan Vô Ưu trứng kiến đoạn đối thoại vô dinh dưỡng này cảm giác sao quen như vậy
Đúng rồi! Cmn là kịch tình bắt đầu rồi!
Trong nguyên tác Lâm Ngọc Nhi ngày đầu chuyển tới trường mới học trên đường đụng độ cậu ấm của Vương thị - Vương Quân Lâm sau đó Vương Quân Lâm đối với việc có một đứa con gái chống lại được sức hút của mình sản sinh hứng thú trở thành nam chủ đầu tiên... Nhưng cái này không quan trọng! Quan trọng là...
Đoạn này con mẹ nó không phải người bị xe của Vương Quân Lâm đụng phải là nữ chính sao?! Vì cái gì lại biến thành mình?!
Lâm Ngọc Nhi giống như hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của Nhan Vô Ưu mà đấu khẩu với Vương Quân Lâm, treo lên một bộ dáng như thể mình mới là người bị hại chân chính. Vương Quân Lâm đối với Lâm Ngọc Nhi không phải là ánh mắt hứng thú mà ẩn chứa chán ghét cùng không kiên nhẫn, ở đâu ra loại người có tâm lý ảo tưởng bị hại như vậy
Liếc mắt nhìn đến người phía sau lưng Lâm Ngọc Nhi, bộ dạng thiếu niên này rất đẹp, nếu không phải cô gái không não đang cãi nhau với anh gọi thiếu niên đó là chị hai anh cũng tuyệt đối không nghĩ tới đó là một nữ nhân. Người đó đứng dậy phủi phủi quần áo, bày ra biểu tình vô cùng bình thản như thể một người qua đường không can hệ gì tới việc bị anh đụng xe
- Chị hai, chị mau xem...
Lâm Ngọc Nhi thấy không đấu lại Vương Quân Lâm đành chuyển qua cầu cứu Nhan Vô Ưu, ai ngờ Nhan Vô Ưu liếc qua cô một cái, dựng lại xe đạp, lạnh nhạt nói:
- Tôi chưa chết! Không can hệ!
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Nhi cứng đờ, ý của Nhan Vô Ưu chính là cô lo chuyện bao đồng làm gì, dù sao cô cũng không phải người bị hại khiến cô vô cùng xấu hổ. Đúng rồi, người bị đụng là Nhan Vô Ưu cơ mà!
Nhan Vô Ưu không nhìn tới Vương Quân Lâm đạp xe đi thẳng, tuy rằng phá vỡ một đoạn kịch tình bất quá không ảnh hưởng nhiều lắm, dù sao cũng để nữ chính cùng nam chủ đầu tiên cãi nhau rồi còn gì! Về việc bị đụng xe Nhan Vô Ưu tỏ vẻ không quá quan trọng, cô sẽ không bị não mà kéo rắc rối không cần thiết vào người, chẳng phải cô cũng chưa chết sao!
Trường trung học S.T nằm ở khu vực gần lưng chừng núi phủ đầy cây xanh cách khá xa sự khói bụi nhộn nhịp của đô thị, học viện này so với các ngôi trường khác dĩ nhiên vượt trội hơn rất nhiều, mỗi phòng học đều lắp điều hoà, tivi, cammera an ninh cũng không thiếu, giáo viên đều là loại có ba bằng chứng nhận trở lên.
Nhan Vô Ưu nhìn ngôi trường tiêu chuẩn luôn xuất hiện trong mấy bộ phim hàn quốc này cảm thấy có chút vi diệu
- Em là Nhan Vô Ưu?_ Hiệu trưởng là một ông đầu hói bụng phệ, ông ta nhìn hồ sơ lại nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, không phải trong hồ sơ ghi là nữ sao? Còn đây...
Nhan Vô Ưu thấy ổng bày ra bộ dáng không hề tin tưởng chỉ có thể ngước mắt nhìn trần nhà:
- Em mới cắt tóc...
- À...
Rõ ràng là hiệu trưởng thở phào một cái sắp xếp cho cô vào khối A hay nên gọi là lớp chọn của trường
Nhan Vô Ưu nhẹ chỉnh lại cavat, người ta hay nói cái gì ấy nhỉ? Cuộc sống sóng gió ở trường cấp ba bắt đầu!
Hôm nay là ngày khai giảng ở trường trung học S.T - một trong những ngôi trường lớn có uy tín nhất trong thành phố S, nơi mà các gia đình quý tộc gửi gắm cậu ấm cô chiêu nhà mình và dĩ nhiên mấy ngôi trường nổi tiếng kiểu đó luôn là khởi đầu cho mối tình giữa các nam chính và nữ chính
Nhan Vô Ưu đối với việc mình phải học chung trường với nữ chính và có nguy cơ phải chứng kiến một đám nam nhân mắt cao hơn trán yêu một đứa con gái đầu toàn đậu phụ lúc nào cũng đối đầu với họ hoàn toàn là bộ dạng xem hí kịch cùng không quan tâm, chỉ cần không động đến cô cô cũng chẳng gây khó dễ ai làm gì cả
Nhan Vô Ưu mặc vào bộ đồng phục nam, áo khoác màu đen, quần âu, huy hiệu của trường gắn trên ngực lấp lánh, đeo cặp sách lên ngay cả nhìn lại mình trong gương cũng lười, trực tiếp xuống gara để xe tìm xe đạp
Trường S.T nằm ở gần khu công viên của thành phố nên dọc hai bên đường cây xanh có rất nhiều tạo cho người ta cảm giác mát mẻ trong lành hiếm có của đô thị phồn hoa. Nha Vô Ưu đạp xe chầm chậm trên đường cái nhìn từng tốp học sinh tiến về hướng như mình có cảm giác rất hoài niệm thời cấp ba ở thế giới thực của cô, gia đình của cô ở thế giới thực có phần đặc biệt hơn các gia đình khác, mẹ mất từ nhỏ, cha bị cảnh sát truy nã, anh trai cô dẫn theo cô trốn chạy khỏi một tổ chức buôn bán vũ khí ngầm mà cha cô từng tham gia nên từ nhỏ cô đã học được làm thế nào đế sinh tồn, để đối mặt. Một tuổi thơ đầy gian nan và nước mắt khiến việc đi học trở nên quá xa xỉ, bất quá anh trai cô nói sẽ không để tương lai của em bị huỷ hoại, anh trai cô bắt đầu đi kiếm tiền nuôi cô ăn học cho đến lúc cô đỗ đại học thì anh mất trong một vụ tai nạn xe cộ...
Nhan Vô Ưu nhắm mắt nhẹ lắc đầu xua đi những mảng kí ức đau thương kia nhưng đây cũng là hành động khiến cô hối hận
"Két!"
Tiếng phanh chói tai khiến cô mở trừng mắt nhưng vẫn tránh không kịp, chiếc xe thể thao từ đằng sau đâm vào đuôi xe đạp của cô làm cô mất thăng bằng ngã bịch xuống đất, Nhan Vô Ưu đau đến nhe răng, tên mù nào vậy?!
Bước xuống khỏi chiếc xe thể thao màu vàng là một chàng trai cũng mặc đồng phục trường S.T, tóc vuốt vuốt kìa, kính râm rayban oách oách kìa, giày hàng hiệu kìa, các người mau nhìn đến vẻ mặt si mê của bọn con gái bên đường đi! Quá khoa trương rồi!
Sau đó Nhan Vô Ưu mới nhận ra có phải diễn biến theo đúng tâm lý mình nên hô một tiếng "đẹp trai quá" không?
- Chị hai!!
Một tiếng hô thê lương làm cô giật nảy, Lâm Ngọc Nhi gương mặt đáng yêu trang điểm tinh tế, váy đồng phục trường S.T may ngắn đến giữa đùi không biết từ đâu chui ra nhanh chân chạy tới đặt tay lên hai vai bộ dáng muốn đỡ cô dậy. Nhan Vô Ưu không nói gì nhưng hai mắt trợn trắng nhìn cái váy của nữ chính
Tại sao nữ chính chạy bước rộng như vậy, nhanh như vậy, cái váy này ngắn như vậy mà vẫn không bị lật lên! Không khoa học! Hoàn toàn không khoa học! Các người tưởng đang đóng thuỷ thủ mặt trăng đấy à?!
Nhan Vô Ưu vẫn còn đang phun tào trong lòng thì Lâm Ngọc Nhi với đôi mắt long lanh nước uất ức chỉ vào chàng trai kia:
- Anh mau xin lỗi đi!
- Người không nhìn đường là cô ta, sao tôi phải xin lỗi?_ Chàng trai kia ung dung
- Anh...
Nhan Vô Ưu trứng kiến đoạn đối thoại vô dinh dưỡng này cảm giác sao quen như vậy
Đúng rồi! Cmn là kịch tình bắt đầu rồi!
Trong nguyên tác Lâm Ngọc Nhi ngày đầu chuyển tới trường mới học trên đường đụng độ cậu ấm của Vương thị - Vương Quân Lâm sau đó Vương Quân Lâm đối với việc có một đứa con gái chống lại được sức hút của mình sản sinh hứng thú trở thành nam chủ đầu tiên... Nhưng cái này không quan trọng! Quan trọng là...
Đoạn này con mẹ nó không phải người bị xe của Vương Quân Lâm đụng phải là nữ chính sao?! Vì cái gì lại biến thành mình?!
Lâm Ngọc Nhi giống như hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của Nhan Vô Ưu mà đấu khẩu với Vương Quân Lâm, treo lên một bộ dáng như thể mình mới là người bị hại chân chính. Vương Quân Lâm đối với Lâm Ngọc Nhi không phải là ánh mắt hứng thú mà ẩn chứa chán ghét cùng không kiên nhẫn, ở đâu ra loại người có tâm lý ảo tưởng bị hại như vậy
Liếc mắt nhìn đến người phía sau lưng Lâm Ngọc Nhi, bộ dạng thiếu niên này rất đẹp, nếu không phải cô gái không não đang cãi nhau với anh gọi thiếu niên đó là chị hai anh cũng tuyệt đối không nghĩ tới đó là một nữ nhân. Người đó đứng dậy phủi phủi quần áo, bày ra biểu tình vô cùng bình thản như thể một người qua đường không can hệ gì tới việc bị anh đụng xe
- Chị hai, chị mau xem...
Lâm Ngọc Nhi thấy không đấu lại Vương Quân Lâm đành chuyển qua cầu cứu Nhan Vô Ưu, ai ngờ Nhan Vô Ưu liếc qua cô một cái, dựng lại xe đạp, lạnh nhạt nói:
- Tôi chưa chết! Không can hệ!
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Nhi cứng đờ, ý của Nhan Vô Ưu chính là cô lo chuyện bao đồng làm gì, dù sao cô cũng không phải người bị hại khiến cô vô cùng xấu hổ. Đúng rồi, người bị đụng là Nhan Vô Ưu cơ mà!
Nhan Vô Ưu không nhìn tới Vương Quân Lâm đạp xe đi thẳng, tuy rằng phá vỡ một đoạn kịch tình bất quá không ảnh hưởng nhiều lắm, dù sao cũng để nữ chính cùng nam chủ đầu tiên cãi nhau rồi còn gì! Về việc bị đụng xe Nhan Vô Ưu tỏ vẻ không quá quan trọng, cô sẽ không bị não mà kéo rắc rối không cần thiết vào người, chẳng phải cô cũng chưa chết sao!
Trường trung học S.T nằm ở khu vực gần lưng chừng núi phủ đầy cây xanh cách khá xa sự khói bụi nhộn nhịp của đô thị, học viện này so với các ngôi trường khác dĩ nhiên vượt trội hơn rất nhiều, mỗi phòng học đều lắp điều hoà, tivi, cammera an ninh cũng không thiếu, giáo viên đều là loại có ba bằng chứng nhận trở lên.
Nhan Vô Ưu nhìn ngôi trường tiêu chuẩn luôn xuất hiện trong mấy bộ phim hàn quốc này cảm thấy có chút vi diệu
- Em là Nhan Vô Ưu?_ Hiệu trưởng là một ông đầu hói bụng phệ, ông ta nhìn hồ sơ lại nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, không phải trong hồ sơ ghi là nữ sao? Còn đây...
Nhan Vô Ưu thấy ổng bày ra bộ dáng không hề tin tưởng chỉ có thể ngước mắt nhìn trần nhà:
- Em mới cắt tóc...
- À...
Rõ ràng là hiệu trưởng thở phào một cái sắp xếp cho cô vào khối A hay nên gọi là lớp chọn của trường
Nhan Vô Ưu nhẹ chỉnh lại cavat, người ta hay nói cái gì ấy nhỉ? Cuộc sống sóng gió ở trường cấp ba bắt đầu!