-
Chương 4
Khách sạn Mr. C Beverly Hills thành phố Los Angeles, Californiay
- Sao? Cậu nghĩ thế nào về vụ làm ăn này?
Người đàn ông niên thân hình thấp lùn mập mạp khoác một cái áo ngủ thùng thình ngồi vắt chân trên ghế, hai mắt híp lại bé tí như hạt đậu, phì phèo điếu xì gà, cánh tay đầy mỡ đang không ngừng sờ soạng một mỹ nữ mắc sườn xám bó sát bên cạnh, đằng sau ông ta là một đám nam nhân mặc vest chỉnh tề như vệ sĩ. Bất quá, tuy rằng trong lòng ôm mỹ nữ nhưng ông ta lại vô cùng trắng trợn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên trước mặt
Nam nhân ngồi đối diện nếu dùng từ "vô cùng đẹp mắt" chính là rất khiêm tốn.
Kì thật con người đánh giá cái đẹp rất đơn giản, chỉ cần dễ nhìn chút liền có thể coi là đẹp nên họ đã phải đưa ra một tiêu chuẩn của vẻ đẹp hoàn mỹ nhưng người thiếu niên trước mắt lại không nằm trong số đó....hoặc nói cậu ta phá vỡ tiêu chuẩn này!
Gương mặt trắng nõn như tạc từ băng tuyết, mái tóc màu rượu vang có chút rối loạn mang theo vẻ lãng tử, đuôi mắt dài, hai hàng mi cong như cánh bướm đêm, sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi màu lục bích không nhìn ra một tia cảm xúc, trên người cậu ta đều là hơi thở mát lạnh tàn nhẫn cao ngạo của thế giới ngầm ngấm vào cốt tuỷ khiến bất kì nam hay nữ đều nổi lên loại dục vọng chinh phục
Nếu đem vị mỹ nữ trong lòng của ông ta ra cùng cậu ta so sánh chẳng khác nào hạt cát nhỏ so với đại dương rộng lớn, thậm chí có thể nói là sỉ nhục vẻ đẹp của thiếu niên
- Ông hoặc thôi vẻ mặt đó hoặc tôi sẽ móc mắt ông!_ Nam nhân gương mặt như thiên sứ xinh đẹp nhưng câu nói lạnh băng như một cái tát giáng xuống mặt ông ta, điếu xì gà bị ông ta vò nát, đám vệ sĩ đằng sau như muốn tiến đến lại bị ông ta phất tay cản lại
- Về vụ làm ăn, không hứng thú!_ Nam nhân đứng dậy một dạng hoàn toàn không có ý lưu lại tiến thẳng ra cửa
- Bạc Ảnh!_ Người đàn ông ung dung thốt lên một cái tên, hài lòng khi thấy bóng lưng dứt khoát của nam nhân đột nhiên khựng lại.
Ông ta lấy ra chiếc ipad lớn giơ lên hình chụp của một người:
- Tôi sẽ cho cậu biết địa điểm của người đó, bù lại chúng ta hợp tác! Thế nào?
Nam nhân khẽ quay lại liếc tấm ảnh kia, trong ảnh là một thiếu niên đưa lưng về phía máy ảnh lẫn trong cả biển người, một nửa gương mặt khẽ nghiêng sang bên phải đều bị tóc mai dài màu đen đặc trưng của người châu á che hết một nửa, bóng lưng nhỏ gầy không có gì đặc biệt nhưng nếu nhìn kĩ một chút sẽ thấy thấp thoáng thiếu niên kia đeo một chiếc khuyên tai bạc trang trí một hình thập tự giá rất đặc biệt
- Không cần!
Nam nhân tiếp tục cất bước, người đàn ông không dự liệu đến sẽ bị thẳng thừng lần nữa từ chối, bắt đầu luống cuống:
- Không phải cậu rất cần thông tin về người đó sao?
Nam nhân cười lạnh:
- Con mồi của tôi, tôi tự săn!
Bạc Ảnh - một cái tên khá nổi trội trong thế giới ngầm một năm trở lại đây. Không phải vì thế lực lớn mạnh, không phải tay không xây dựng băng nhóm cũng không phải sát thủ máu lạnh mà chỉ đơn giản đó là người bị truy đuổi...
Nhưng nếu chỉ đơn giản bị người ta truy đuổi sẽ trở nên nổi trội sao?
Dĩ nhiên không phải...
Cái trọng điểm là người truy đuổi Bạc Ảnh chính là kẻ máu lạnh tàn nhẫn quay lưng với cả thế giới còn là CEO của "LỆ"- hắc bang luên kết với Mafia lớn nhất nhì châu âu - Trương Tư Phàm
- Con cáo chết tiệt! Chờ xem!
Ở nửa kia của trái đất Nhan Vô Ưu bỗng nhiên hắt xì một cái cảm thấy sống lưng bỗng lạnh lẽo như sắp xảy ra truyện gì đó không ổn, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ chiếc khuyên tai bạc ở tai phải
- Oa! Hoa tai của cậu đẹp dữ vậy?_ Mạc Trúc Thu ngồi đối diện đang vô cùng không cần hình tượng phồng má nhét vào miệng một miếng thịt nhồm nhoàm nhai, còn chưa nuốt xong đã rất tự nhiên chồm người qua mân mê cái khuyên tai của Nhan Vô Ưu. Nhan Vô Ưu âm thầm dùng ánh mắt nhắc nhở, ngàn vạn lần bà nuốt cơm xong hẵng nói, đừng phi cơm vào mặt tui nha!
Chiếc khuyên tai này không phải quá lớn, chỉ dài bằng một đốt ngón tay thiết kế hình thập tự giá bằng bạc, trên thân thập tự giá có khắc một chữ "Ảnh" bằng tiếng hán rất tinh xảo bất quá có vẻ nổi bật nhưng tóc mai của Nhan Vô Ưu khá dài nên gần như che hết cả
- Được tặng đó!_ Nhan Vô Ưu đẩy Mạc Trúc Thu ngồi về
- A, là bạn trai tặng sao?_ Vẻ mặt của Mạc Trúc Thu hoàn toàn là bộ dạng hóng trò vui chờ đợi Nhan Vô Ưu đỏ mặt thừa nhận nhưng ngược lại Nhan Vô Ưu rất bình tĩnh:
- Là anh trai!
- A! Em còn có một người anh trai sao?
Nhan Vô Ưu liếc Lâm Ngọc Nhi đang ngồi cạnh mình, bản thân cô đã quên mất còn cô em gái thích ảo tưởng sức mạnh này
- Là anh của tôi!
- Vậy chẳng phải đó cũng là anh của em sao?_ Lâm Ngọc Nhi ngây ngốc hồn nhiên cười hoàn tòn không để ý đến bầu không khí xung quanh bắt đầu biến đổi
Mạc Trúc Thu đang cười hì hì khoé miệng cũng bất giác hơi cứng còng, ý tứ của Nhan Vô Ưu rất rõ ràng, ngay cả một người đơn giản như cô cũng hiểu câu nói của Nhan Vô Ưu chính là người anh trai kia cùng Lâm Ngọc Nhi không hè có liên quan nhưng Lâm Ngọc Nhi vẫn không nhận ra, đây là giả ngu hay ngu thật?
Nhan Vô Ưu thấy ánh mắt của Mạc Trúc Thu chỉ nhún vai, dù là thật hay giả vẫn không khiến người ta yêu thương nổi!
- Chị hai, để em đi mua nước!
Lâm Ngọc Nhi vui vẻ chạy đi mua nước, Nhan Vô Ưu nhớ tới đoạn kịch tình vô cùng cẩu huyết trong nguyên tác lại thầm đếm 1...2...3
Quả nhiên nghe được nữ chính "A" một tiếng sau đó là một câu xin lỗi vì không chú ý rồi lại "hoá ra là anh?" tiếp đến lại cãi nhau ầm ĩ
- Uầy, cô gái kia dám đối đầu lại tứ đại nam thần kìa?
- Con nhỏ đó rõ ràng đụng vào Vương thiếu trước mà còn cãi láo
- À, đang gây chú ý thôi!
Nhan Vô Ưu cái gì cũng không nói, các người muốn ta nói cái gì? Tình huống máu chó nữ chính đi mua nước rồi đụng vô nam chính rồi cãi nhau được nhai đi nhai lại trong phim Hàn lúc 8h không còn gì phải nói, nữ chính kéo thù chút oán với fan của nam chính cũng không còn gì để nói, còn đối với trình độ não tàn của nữ chính càng không nên nói tới!
Nhan Vô Ưu ngáp một cái quyết định làm một việc uy phong nhất đời.... Trốn tiết!
Rất vắng lặng....rất yên tĩnh....
Cảm giác nếu có người phá vỡ nó sẽ trở thành tội đồ
Nhan Vô Ưu lần đầu cảm giác được cái vui thú của trốn tiết
Lúc trước chưa xuyên qua cô luôn cố gắng học tập để nhận học bổng bương trải nên luôn cố gắng làm học sinh đắc ý của thầy cô nhưng đến khi tới đây có người bao ăn bao ở cô mới hiểu cái gọi là "học sinh ngoan quá chẳng ai ngắm" quẩy được cứ quẩy thôi!
" Pằng"
Một tiếng súng làm thân hình của Nhan Vô Ưu cứng đờ một giây sau thì trở nên thả lỏng, không phải có kẻ điên nào nổ súng trong trường mà là tiếng súng trong câu lạc bộ bắn súng, bất quá, cô không phải "trẻ hư" duy nhất đâu!
Nhan Vô Ưu nghiêng đầu nhìn vào trong từ cửa sổ, chỉ có duy nhất một người đứng ở trong đang liên tiếp bắn vào tấm bia cách xa tầm 300 m
Người kia bóp cò liên tiếp nhưng chỉ có duy nhất một lỗ đạn ở chính giữa bia giống như chỉ duy nhất một viên bắn trúng, nếu như là người thường nhất định sẽ cười nhạo trình độ thật sự quá kém nhưng Nhan Vô Ưu lại thấy đây là một kẻ rất suất sắc
Dựa theo đường bay của tất cả các viên đạn đáng lẽ tất cả đều trúng hồng tâm nhưng thay vì tạo thành một đám lỗ chỗ mất mỹ cảm thì tất cả các viên đạn bay sau đều xuyên qua vị trí lỗ thủng do viên đạn đầu tiên tạo nên ở chính giữa, điều này không phải bất kì sát thủ chuyên nghiệp nào cũng làm được! Đây hoàn toàn là một kẻ đáng gờm!
"Pằng"
Một viên đạn nữa ra khỏi nòng, bất quá lần này không phải nhắm vào tấm bia
Nhan Vô Ưu bình thản liếc xuống tóc mai bên trái có vệt cháy xém do đạn lướt qua âm thầm thở dài, tóc đã ngắn hiện tại khó sửa lắm biết không? Hoàn toàn không quan tâm đến việc cô suýt nữa bị bắn trúng và có nguy cơ ngồi nóc tủ ngắm gà khoả thân hơi cao!
Kẻ đang cầm súng kia đánh giá thiếu niên vừa mới xuất hiện, phát súng vừa rồi chính là nhàm chán bắn cảnh cáo, anh không thích bị người ta nhòm ngó nhưng không nghĩ tới phản ứng của thiếu niên này lại bình tĩnh như vậy, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái giống như đây là một chuyện rất thường tình, người bình thường sẽ không có tinh thần cường đại như vậy!
Kẻ kia bỏ súng xuống, nhẹ nhành tháo găng tay, mắt kính chịu lực chuyên dụng cũng bỏ ra
Nhan Vô Ưu miệng hơi há một chút thiếu điều thốt lên đại mỹ nhân!
Người này có khuân mặt thật sự rất rất đẹp, không phải nét đẹp đầy sức hút của phái nam nhưng rất mạnh mẽ, người này ngũ quan rõ ràng cân đối không tưởng, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi lưu ly lạnh lẽo, bạc thần rất nhạt, gương mặt là một loại trắng đến có chút nhợt nhạt, mái tóc màu bạc kim nổi bật cuốn hút, loại khí chất của người này rất đặc biệt, lạnh lẽo cường đại nhưng vô cùng cô độc như vị chúa tể đứng trên đài cao!
Nhan Vô Ưu chép miệng, tưởng sau tên họ Trương kia thì anh hai mình đẹp trai nhất rồi chứ! Thế mà hiện tại lòi ra một kẻ so với họ Trương kia hơn một bậc! Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn!
- Chúng ta quen nhau?_ Kẻ kia hỏi một câu quen thuộc dù có hơi kiệt sỉ về từ ngữ
- Có lẽ...!_ Nhan Vô Ưu nhún vai, cùng tham gia vào thế giới ngầm thì có tính là đồng nghiệp không nhỉ?
Trên gương mặt tuyệt mỹ của kẻ kia bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười, đẹp đến mức nếu là người khác nhìn quá nhất định loá mắt đến choáng váng nhưng Nhan Vô Ưu không phải người khác, nụ cười này chẳng tốt đẹp gì, giống hệt với tên họ Trương kia, sát khí rất nặng!
Sau đó kẻ kia thật sự một quyền đánh tới, Nhan Vô Ưu cũng không trốn, thật đỡ được, hai người lao vào một cuộc chiến không cần lý do
Mà nếu có lý do... Thì đã không gọi là hắc đạo!
---------------
- Duệ Thần, mặt cậu sao vậy?_ Đỗ Phi Hàn nhìn chàng trai tóc bạch kim đang bình thản vừa uống trà vừa xem tài liệu trên ghế sofa, gương mặt xưa nay đẹp đến từng mm hiện tại xuất hiện một vết máu đọng bầm tim cực kỳ chói mắt trên làn da trắng nhợt
- Không cẩn thận bị ngã!_ Hàn Duệ Thần lạnh băng đáp lại cố gắng áp xuống cảm giác bực bội trong lòng
Cái này là nói dối! Trắng trợn nói dối! Cậu tưởng tôi mù sao mà không thấy vết thương đó do bị đánh mà thành hả?!
Đỗ Phi Hàn khinh bỉ phun tào trong lòng
Nhưng rốt cục ai có bản lãnh tới vậy? Không bị vẻ bề ngoài của tên yêu nghiệt này mê chết, còn ngang nhiêm đấm thẳng vào mặt tên này như vậy! Chẳng lẽ tu luyện đến mức đắc đạo thành tiên rồi? Mình có nên mang đồ tới cúng không?!
- Sao? Cậu nghĩ thế nào về vụ làm ăn này?
Người đàn ông niên thân hình thấp lùn mập mạp khoác một cái áo ngủ thùng thình ngồi vắt chân trên ghế, hai mắt híp lại bé tí như hạt đậu, phì phèo điếu xì gà, cánh tay đầy mỡ đang không ngừng sờ soạng một mỹ nữ mắc sườn xám bó sát bên cạnh, đằng sau ông ta là một đám nam nhân mặc vest chỉnh tề như vệ sĩ. Bất quá, tuy rằng trong lòng ôm mỹ nữ nhưng ông ta lại vô cùng trắng trợn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên trước mặt
Nam nhân ngồi đối diện nếu dùng từ "vô cùng đẹp mắt" chính là rất khiêm tốn.
Kì thật con người đánh giá cái đẹp rất đơn giản, chỉ cần dễ nhìn chút liền có thể coi là đẹp nên họ đã phải đưa ra một tiêu chuẩn của vẻ đẹp hoàn mỹ nhưng người thiếu niên trước mắt lại không nằm trong số đó....hoặc nói cậu ta phá vỡ tiêu chuẩn này!
Gương mặt trắng nõn như tạc từ băng tuyết, mái tóc màu rượu vang có chút rối loạn mang theo vẻ lãng tử, đuôi mắt dài, hai hàng mi cong như cánh bướm đêm, sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi màu lục bích không nhìn ra một tia cảm xúc, trên người cậu ta đều là hơi thở mát lạnh tàn nhẫn cao ngạo của thế giới ngầm ngấm vào cốt tuỷ khiến bất kì nam hay nữ đều nổi lên loại dục vọng chinh phục
Nếu đem vị mỹ nữ trong lòng của ông ta ra cùng cậu ta so sánh chẳng khác nào hạt cát nhỏ so với đại dương rộng lớn, thậm chí có thể nói là sỉ nhục vẻ đẹp của thiếu niên
- Ông hoặc thôi vẻ mặt đó hoặc tôi sẽ móc mắt ông!_ Nam nhân gương mặt như thiên sứ xinh đẹp nhưng câu nói lạnh băng như một cái tát giáng xuống mặt ông ta, điếu xì gà bị ông ta vò nát, đám vệ sĩ đằng sau như muốn tiến đến lại bị ông ta phất tay cản lại
- Về vụ làm ăn, không hứng thú!_ Nam nhân đứng dậy một dạng hoàn toàn không có ý lưu lại tiến thẳng ra cửa
- Bạc Ảnh!_ Người đàn ông ung dung thốt lên một cái tên, hài lòng khi thấy bóng lưng dứt khoát của nam nhân đột nhiên khựng lại.
Ông ta lấy ra chiếc ipad lớn giơ lên hình chụp của một người:
- Tôi sẽ cho cậu biết địa điểm của người đó, bù lại chúng ta hợp tác! Thế nào?
Nam nhân khẽ quay lại liếc tấm ảnh kia, trong ảnh là một thiếu niên đưa lưng về phía máy ảnh lẫn trong cả biển người, một nửa gương mặt khẽ nghiêng sang bên phải đều bị tóc mai dài màu đen đặc trưng của người châu á che hết một nửa, bóng lưng nhỏ gầy không có gì đặc biệt nhưng nếu nhìn kĩ một chút sẽ thấy thấp thoáng thiếu niên kia đeo một chiếc khuyên tai bạc trang trí một hình thập tự giá rất đặc biệt
- Không cần!
Nam nhân tiếp tục cất bước, người đàn ông không dự liệu đến sẽ bị thẳng thừng lần nữa từ chối, bắt đầu luống cuống:
- Không phải cậu rất cần thông tin về người đó sao?
Nam nhân cười lạnh:
- Con mồi của tôi, tôi tự săn!
Bạc Ảnh - một cái tên khá nổi trội trong thế giới ngầm một năm trở lại đây. Không phải vì thế lực lớn mạnh, không phải tay không xây dựng băng nhóm cũng không phải sát thủ máu lạnh mà chỉ đơn giản đó là người bị truy đuổi...
Nhưng nếu chỉ đơn giản bị người ta truy đuổi sẽ trở nên nổi trội sao?
Dĩ nhiên không phải...
Cái trọng điểm là người truy đuổi Bạc Ảnh chính là kẻ máu lạnh tàn nhẫn quay lưng với cả thế giới còn là CEO của "LỆ"- hắc bang luên kết với Mafia lớn nhất nhì châu âu - Trương Tư Phàm
- Con cáo chết tiệt! Chờ xem!
Ở nửa kia của trái đất Nhan Vô Ưu bỗng nhiên hắt xì một cái cảm thấy sống lưng bỗng lạnh lẽo như sắp xảy ra truyện gì đó không ổn, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ chiếc khuyên tai bạc ở tai phải
- Oa! Hoa tai của cậu đẹp dữ vậy?_ Mạc Trúc Thu ngồi đối diện đang vô cùng không cần hình tượng phồng má nhét vào miệng một miếng thịt nhồm nhoàm nhai, còn chưa nuốt xong đã rất tự nhiên chồm người qua mân mê cái khuyên tai của Nhan Vô Ưu. Nhan Vô Ưu âm thầm dùng ánh mắt nhắc nhở, ngàn vạn lần bà nuốt cơm xong hẵng nói, đừng phi cơm vào mặt tui nha!
Chiếc khuyên tai này không phải quá lớn, chỉ dài bằng một đốt ngón tay thiết kế hình thập tự giá bằng bạc, trên thân thập tự giá có khắc một chữ "Ảnh" bằng tiếng hán rất tinh xảo bất quá có vẻ nổi bật nhưng tóc mai của Nhan Vô Ưu khá dài nên gần như che hết cả
- Được tặng đó!_ Nhan Vô Ưu đẩy Mạc Trúc Thu ngồi về
- A, là bạn trai tặng sao?_ Vẻ mặt của Mạc Trúc Thu hoàn toàn là bộ dạng hóng trò vui chờ đợi Nhan Vô Ưu đỏ mặt thừa nhận nhưng ngược lại Nhan Vô Ưu rất bình tĩnh:
- Là anh trai!
- A! Em còn có một người anh trai sao?
Nhan Vô Ưu liếc Lâm Ngọc Nhi đang ngồi cạnh mình, bản thân cô đã quên mất còn cô em gái thích ảo tưởng sức mạnh này
- Là anh của tôi!
- Vậy chẳng phải đó cũng là anh của em sao?_ Lâm Ngọc Nhi ngây ngốc hồn nhiên cười hoàn tòn không để ý đến bầu không khí xung quanh bắt đầu biến đổi
Mạc Trúc Thu đang cười hì hì khoé miệng cũng bất giác hơi cứng còng, ý tứ của Nhan Vô Ưu rất rõ ràng, ngay cả một người đơn giản như cô cũng hiểu câu nói của Nhan Vô Ưu chính là người anh trai kia cùng Lâm Ngọc Nhi không hè có liên quan nhưng Lâm Ngọc Nhi vẫn không nhận ra, đây là giả ngu hay ngu thật?
Nhan Vô Ưu thấy ánh mắt của Mạc Trúc Thu chỉ nhún vai, dù là thật hay giả vẫn không khiến người ta yêu thương nổi!
- Chị hai, để em đi mua nước!
Lâm Ngọc Nhi vui vẻ chạy đi mua nước, Nhan Vô Ưu nhớ tới đoạn kịch tình vô cùng cẩu huyết trong nguyên tác lại thầm đếm 1...2...3
Quả nhiên nghe được nữ chính "A" một tiếng sau đó là một câu xin lỗi vì không chú ý rồi lại "hoá ra là anh?" tiếp đến lại cãi nhau ầm ĩ
- Uầy, cô gái kia dám đối đầu lại tứ đại nam thần kìa?
- Con nhỏ đó rõ ràng đụng vào Vương thiếu trước mà còn cãi láo
- À, đang gây chú ý thôi!
Nhan Vô Ưu cái gì cũng không nói, các người muốn ta nói cái gì? Tình huống máu chó nữ chính đi mua nước rồi đụng vô nam chính rồi cãi nhau được nhai đi nhai lại trong phim Hàn lúc 8h không còn gì phải nói, nữ chính kéo thù chút oán với fan của nam chính cũng không còn gì để nói, còn đối với trình độ não tàn của nữ chính càng không nên nói tới!
Nhan Vô Ưu ngáp một cái quyết định làm một việc uy phong nhất đời.... Trốn tiết!
Rất vắng lặng....rất yên tĩnh....
Cảm giác nếu có người phá vỡ nó sẽ trở thành tội đồ
Nhan Vô Ưu lần đầu cảm giác được cái vui thú của trốn tiết
Lúc trước chưa xuyên qua cô luôn cố gắng học tập để nhận học bổng bương trải nên luôn cố gắng làm học sinh đắc ý của thầy cô nhưng đến khi tới đây có người bao ăn bao ở cô mới hiểu cái gọi là "học sinh ngoan quá chẳng ai ngắm" quẩy được cứ quẩy thôi!
" Pằng"
Một tiếng súng làm thân hình của Nhan Vô Ưu cứng đờ một giây sau thì trở nên thả lỏng, không phải có kẻ điên nào nổ súng trong trường mà là tiếng súng trong câu lạc bộ bắn súng, bất quá, cô không phải "trẻ hư" duy nhất đâu!
Nhan Vô Ưu nghiêng đầu nhìn vào trong từ cửa sổ, chỉ có duy nhất một người đứng ở trong đang liên tiếp bắn vào tấm bia cách xa tầm 300 m
Người kia bóp cò liên tiếp nhưng chỉ có duy nhất một lỗ đạn ở chính giữa bia giống như chỉ duy nhất một viên bắn trúng, nếu như là người thường nhất định sẽ cười nhạo trình độ thật sự quá kém nhưng Nhan Vô Ưu lại thấy đây là một kẻ rất suất sắc
Dựa theo đường bay của tất cả các viên đạn đáng lẽ tất cả đều trúng hồng tâm nhưng thay vì tạo thành một đám lỗ chỗ mất mỹ cảm thì tất cả các viên đạn bay sau đều xuyên qua vị trí lỗ thủng do viên đạn đầu tiên tạo nên ở chính giữa, điều này không phải bất kì sát thủ chuyên nghiệp nào cũng làm được! Đây hoàn toàn là một kẻ đáng gờm!
"Pằng"
Một viên đạn nữa ra khỏi nòng, bất quá lần này không phải nhắm vào tấm bia
Nhan Vô Ưu bình thản liếc xuống tóc mai bên trái có vệt cháy xém do đạn lướt qua âm thầm thở dài, tóc đã ngắn hiện tại khó sửa lắm biết không? Hoàn toàn không quan tâm đến việc cô suýt nữa bị bắn trúng và có nguy cơ ngồi nóc tủ ngắm gà khoả thân hơi cao!
Kẻ đang cầm súng kia đánh giá thiếu niên vừa mới xuất hiện, phát súng vừa rồi chính là nhàm chán bắn cảnh cáo, anh không thích bị người ta nhòm ngó nhưng không nghĩ tới phản ứng của thiếu niên này lại bình tĩnh như vậy, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái giống như đây là một chuyện rất thường tình, người bình thường sẽ không có tinh thần cường đại như vậy!
Kẻ kia bỏ súng xuống, nhẹ nhành tháo găng tay, mắt kính chịu lực chuyên dụng cũng bỏ ra
Nhan Vô Ưu miệng hơi há một chút thiếu điều thốt lên đại mỹ nhân!
Người này có khuân mặt thật sự rất rất đẹp, không phải nét đẹp đầy sức hút của phái nam nhưng rất mạnh mẽ, người này ngũ quan rõ ràng cân đối không tưởng, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi lưu ly lạnh lẽo, bạc thần rất nhạt, gương mặt là một loại trắng đến có chút nhợt nhạt, mái tóc màu bạc kim nổi bật cuốn hút, loại khí chất của người này rất đặc biệt, lạnh lẽo cường đại nhưng vô cùng cô độc như vị chúa tể đứng trên đài cao!
Nhan Vô Ưu chép miệng, tưởng sau tên họ Trương kia thì anh hai mình đẹp trai nhất rồi chứ! Thế mà hiện tại lòi ra một kẻ so với họ Trương kia hơn một bậc! Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn!
- Chúng ta quen nhau?_ Kẻ kia hỏi một câu quen thuộc dù có hơi kiệt sỉ về từ ngữ
- Có lẽ...!_ Nhan Vô Ưu nhún vai, cùng tham gia vào thế giới ngầm thì có tính là đồng nghiệp không nhỉ?
Trên gương mặt tuyệt mỹ của kẻ kia bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười, đẹp đến mức nếu là người khác nhìn quá nhất định loá mắt đến choáng váng nhưng Nhan Vô Ưu không phải người khác, nụ cười này chẳng tốt đẹp gì, giống hệt với tên họ Trương kia, sát khí rất nặng!
Sau đó kẻ kia thật sự một quyền đánh tới, Nhan Vô Ưu cũng không trốn, thật đỡ được, hai người lao vào một cuộc chiến không cần lý do
Mà nếu có lý do... Thì đã không gọi là hắc đạo!
---------------
- Duệ Thần, mặt cậu sao vậy?_ Đỗ Phi Hàn nhìn chàng trai tóc bạch kim đang bình thản vừa uống trà vừa xem tài liệu trên ghế sofa, gương mặt xưa nay đẹp đến từng mm hiện tại xuất hiện một vết máu đọng bầm tim cực kỳ chói mắt trên làn da trắng nhợt
- Không cẩn thận bị ngã!_ Hàn Duệ Thần lạnh băng đáp lại cố gắng áp xuống cảm giác bực bội trong lòng
Cái này là nói dối! Trắng trợn nói dối! Cậu tưởng tôi mù sao mà không thấy vết thương đó do bị đánh mà thành hả?!
Đỗ Phi Hàn khinh bỉ phun tào trong lòng
Nhưng rốt cục ai có bản lãnh tới vậy? Không bị vẻ bề ngoài của tên yêu nghiệt này mê chết, còn ngang nhiêm đấm thẳng vào mặt tên này như vậy! Chẳng lẽ tu luyện đến mức đắc đạo thành tiên rồi? Mình có nên mang đồ tới cúng không?!