Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Edit+ beta: Linhlady
Tô Mộc chống tay lên bàn đá mà cô mát sức lực rất lớn mới chuyển ta đây được, nâng cằm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn về khoảng không trước mặt, hai mắt trống rỗng vô thần, không biết rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này, một cái bóng màu đen nhảy lên trên bàn đá, ở trước mặt Tô Mộc nhảy lên qua lại, như muốn hấp dẫn Tô Mộc chú ý tới, không biết sao vẻ mặt Tô Mộc không thay đổi, không hề bị lay động.
Bóng đen kia thấy vậy, cũng không nổi giận, con mắt đen láy như đá quý chuyển động một cái, đột nhiên, bỗng chốc càng đến trước ngực Tô Mộ, hai móng sít sao cầm lấy quần áo bằng da thú trước ngực Tô Mộc, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ở phía trên cọ xát.
Ngô, thật mềm a, thơm quá a. Khẽ nheo mắt lại, một vẻ mặt ăn chán chê thoả mãn, thích ý mà lại thảnh thơi nhàn hạ nằm sấp.
"Duy Trạch!"
Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nói ra, quanh thân phát ra lạnh như băng càng mãnh liệt, mà sói con được gọi là Duy Trạch không hề bị lay động.
Kỳ thật từ lúc sói con đến trước ngực nàng một khắc kia, Tô Mộc liền từ trong suy tư rút ra, còn không có phản ứng lại đây tên tiểu tử kia còn chẳng biết xấu hổ cọ xát.
"Gào ô." Bị kêu tên sói con cúi đầu kêu một tiếng, cái thanh âm kia nói có bao nhiêu nhuyễn nhu( mềm mại) liền có bấy nhiêu, không có chút nào giống loài sói nên có ngang ngược bất tuân, hai tròng mắt ướt nhẹp vô tội nháy nháy, cứ như thế này nhìn qua Tô Mộc.
Bởi vì qua một tháng này chung đụng, hắn sớm thăm dò tính tình Tô Mộc, thích mềm không thích cứng, mặt lạnh tim nóng, mỗi lần chỉ cần mình lộ ra vẻ mặt này, cô cũng sẽ không đành lòng trách cứ mình.
Tô Mộc nếu mà biết được suy nghĩ của Duy Trạch nhất định sẽ mắng to một tiếng bạch nhãn lang, đáng tiếc, cô cũng không có thuật đọc tâm.
Tô Mộc bất đắc dĩ nâng trán, lại là dạng này. Nhưng là lần này cô đã quyết định quyết tâm không để bị hắn lừa nữa.
Vì vậy, Tô Mộc làm mặt lạnh, bình tĩnh như thường, môi đỏ mọng khẽ mở nói, "Đi xuống!" Nói xong, còn tự tay đem sói con từ trước người đào xuống.
Sói con kinh ngạc nhìn qua Tô Mộc, nghĩ thầm, ngươi như thế nào không đi theo kịch bản? Còn không có kịp phục hồi tinh thần lại, liền bị Tô Mộc để lên trên bàn, sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói của Tô Mộc, thân hình ngưng một cái.
"Diện bích."(theo ra nghĩ là đối diện với bức tường, bích trong từ thạnh bích í)
Hắn tự nhiên biết rõ trong lời nói Tô Mộc là có ý gì, bởi vì trong một tháng này chỉ cần hắn phạm sai lầm, Tô Mộc liền sẽ để hắn úp mặt vào tường sám hối, hơn nữa hắn không hiểu vách tường có cái gì tốt để xem? Vấn đề là úp mặt vào tường sám hối cũng thôi đi, vì sao còn không được ăn cơm? Hắn bây giờ còn đang ở giai đoạn phát triển thân thể a!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn bất khả tư nghị nhìn Tô Mộc, trong mắt dường như muốn nói, ngươi không yêu ta sao? Ta chính là cục cưng của ngươi a! Ta còn là đứa bé a! Ngươi không thể đối xử với ta như thế!
Tô Mộc không đếm xỉa Duy Trạch đang làm ra một bộ dáng bị ném bỏ, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn qua Duy Trạch, tựa như nói ngươi bắt đầu biểu diễn đi, ta ở đây xem sẽ không nói lời nào.
Lại không chú ý tới Tô Mộc dần dần bên tai ửng đỏ, không tới một lúc sau, nhuộm đỏ bên tai kia chậm rãi khôi phục bộ dáng bình thường.
Duy Trạch cau mũi, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao! Nói giống như rất khó. Sau đó nhảy xuống bàn đá, ba bước vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Tô Mộc, đáy lòng vẫn là hy vọng Tô Mộc có thể buông tha mình, kết quả ai biết Tô Mộc nhìn cũng không nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn lên sách trúc.
Không có biện pháp, hắn đành phải trực tiếp đến góc tường, đặt cái mông ngồi dưới đất, bắt đầu kiếp sống diện bích.
Mà Tô Mộc ở khi hắn ngồi xuống, nhìn thoáng qua thân ảnh kia thập phần chán nản thê lương, một dáng vẻ chịu chết, rất có phong thái "Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ vừa đi không còn nữa ", chọc cho không khỏi Tô Mộc bật cười trong lòng, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao?
Lập tức, quay đầu đi tiếp tục đọc sách.
Một người một sói liền dạng này vượt qua cho tới trưa.
Sói con, cũng chính là Duy Trạch, hắn cùng Tô Mộc sống chung cùng nhau đã một tháng, không biết có phải ảo giác của Tô Mộc hay không, cô phát hiện Duy Trạch chẳng biết tại sao lớn lên dị thường mau, thời điểm vừa mới tiếp xúc với hắn, gầy yếu chỉ có lớn cỡ hai bàn tay, nhưng là trong nháy mắt một tháng trôi qua, phải lớn hơn cỡ ba bàn tay.
Hơn nữa trong vòng một tháng dốc lòng chiếu cố, cộng thêm cơ thể của thú nhân, ở ngày thứ 27, thương thế Duy Trạch đã thật tốt, xương cốt cũng hoàn toàn liền lại, khôi phục bộ dáng lúc trước, Duy Trạch liền không chịu nổi tịch mịch, nhảy tới nhảy lui, lập tức trong mấy ngày nay trong bộ lạc tìm tiểu đồng bọn cùng nhau chơi đùa, đương nhiên đều giống hắn còn là những sói con.
Còn như cái tên Duy Trạch này, là khi Tô Mộc thức dậy muốn đặt một cái tên cho sói con, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp lấy tên trong nội dung truyện đặt cho hắn, ở trong nội dung truyện cát tên này chính là hắn tự đặt cho mình, quả nhiên là khi Tô Mộc bật thốt ra cái tên này, khiến sói con thập phần vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn ở trước mặt Tô Mộc vòng qua lại, sau đó còn cọ xát mu bàn tay Tô Mộc.
Ở cùng với Tô Mộc Duy Trạch đương nhiên ở trước mặt cô thong thả ung dung ăn thức ăn chín thú nhân chuẩn bị cho cô, cho dù cô không thích ăn.
Ăn một miếng nhỏ, cô liền chuyển sang ăn trái cây.
Ngồi ở đây rõ ràng trông thấy lỗ tai Duy Trạch run lên nhè nhẹ một cái, vui vẻ trong mắt Tô Mộc càng đậm, chỉ là mặt không đổi sắc, vẫn như cũ ở trạng thái bình thường.
Cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói:"Lại đây."
Trông thấy Duy Trạch đứng dậy đối diện mình, lúc này Tô Mộc mới cử động cổ tay, hướng sói con vẫy vẫy tay, ý bảo nó đi đến bên cạnh mình.
Thấy vậy, Duy Trạch lập tức vung chân hướng Tô Mộc chạy tới, hoàn toàn đã quên chính mình vừa rồi không vui, tâm tình thật sự là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
"Tắm rửa."
Khi nghe thấy Tô Mộc lạnh lùng phun ra hai chữ này, Duy Trạch toàn thân đều thấy không tốt, việc mà chán ghét nhất chính là tắm rửa!
Khi chuận bị chạy trốn lại lọt vào vòng ôm ấm áp của Tô Mộc, lại phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích, bị Tô Mộc gắt gao ôm trong lòng, vẫn không nhúc nhích được.
"Lần này, ngươi trốn không thoát." Tô Mộc thấy sói con trong lòng giãy giụa không có kết quả, cũng dần dần không nhúc nhích, một bộ sinh không thể yêu nhìn qua phía trước, lúc này mới mở miệng nói.
Không có sai, Duy Trạch chán ghét chính là tắm rửa.
Nhưng mà Tô Mộc lại là người có thói quen sạch sẽ, không thể có chuyện vài ngày không có tắm rửa, mà ngay cả trong lúc Duy Trạch bị thương, cô cũng đè nặng hắn rửa trừ miệng vết thương ra bên ngoài đèu bị rửa qua một lần.
Tự nhiên hôm nay Duy Trạch một thân bụi bặm cũng là do đi chơi, chờ khi giúp hắn rửa xong, Tô Mộc cũng muốn tắm rửa thân thể của mình, nếu không tới gần mùa hè khí hậu không khỏi nóng bức, cảm giác dinh dính là Tô Mộc ghét nhất.
Ôm Duy Trạch đi đến bên hồ, Tô Mộc một chỗ cũng không buông chuyện tha rửa thân thể Duy Trạch, ở lúc móng tay lơ đãng, nhẹ nhàng thổi qua đản đản* khéo léo đáng yêu của hắn, Duy Trạch vô ý thức sợ run một cái, sau đó, thẹn thùng dùng một cái móng vuốt che chỗ đó, một cái móng vuốt khác đẩy tay Tô Mộc ra.
*Đản đản: mọi người biết là gì chưa? ≧﹏≦
Edit: sắc nữ ~
Duy Trạch: chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm (〜^∇^)〜
Tô Mộc: ⊙﹏⊙
Chạm vào chỗ đó, ngươi có thể phải chịu trách nhiệm với ta a!
Vẻ mặt thẹn thùng, muốn nói lại thôi còn nhìn qua Tô Mộc, mà Tô Mộc chính là vẻ mặt không chút thay đổi, cô thạt sự không phải cố ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Duy Trạch, cô hoảng sợ.
Nhưng cô cũng chỉ là ở trong lòng khẽ hoảng sợ, không hiện ra trên mặt, vẻ mặt không thay đổi, nhưng sau đó khi tắm rửa cho Duy Trạch cô cũng không chạm qua nơi đó.
Tô Mộc: Cô thật không phải là cố ý
Cái chuyện nhỏ ngoài ý muốn này bỗng chốc liền bị Tô Mộc lật đi qua.
Nhưng sau chuyện này cô không thể không hoài nghi sói con nhà mình có phải thành tinh hay không, tư duy hoàn toàn không giống với một con sói con vừa mới sinh ra không lâu, hơn nữa tất cả mọi chuyện về hắn, Tô Mộc chỉ là thông qua nội dung truyện để hiểu rõ.
Nhưng trong nội dung truyện đều là lấy chuyện tình cảm nam nữ chủ phát triển làm nội dung chính toàn bộ truyện, gần như đều viết chuyện của nam nữ chủ, về chuyện của các vai phụ khác cũng là lác đác vài nét bút, có cũng là sơ lược, về thân thế cái gì, cũng không có nói rõ.
"Còn như thân phận nguyên chủ, là Tô Mộc thông qua nội dung truyện cùng với kí ức của nguyên chủ nhớ được mà biết, nhưng còn Duy Trạch, trừ trong truyện hắn gọi Duy Trạch cùng vài ba chuyện nhỏ ra, còn lại Tô Mộc liền thật không biết rõ.
Nói đến đây, không thể không nói, cho Tô Mộc chân tướng.
Thật ra thân phận Duy Trạch rất khó phân biệt, đầu tiên, hắn kỳ thật chính là cô lang (con sói cô độc) lang thang, không có ai biết thân thế của hắn, cho đến khi Duy Trạch có ký ức hắn chính là một thân một mình, lâu dài lang thang bên ngoài, cũng có con sói một mình nhưng không nhiều, huống chi là tại một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đấu tranh sinh tồn, cho dù hắn có thể chất cường phách, nhưng cũng bị bắt nạt, sau bởi vì có cái lão hổ muốn ăn hắn, ở trong quá trình đánh nhau, hắn mới bị cắn bị thương, giãy giụa mấy phen, dùng hết sức liều mạng chạy nhanh mới rời khỏi chỗ đó, đi đến chỗ bộ lạc của Tô Mộc.
Bởi vì có hơi thở của Lang Tộc, cho nên Duy Trạch mới sẽ an tâm như vậy đi tới bên trong nơi này, hắn nghĩ, Lang Tộc đại khái là đối với hắn mà nói là chỗ an toàn nhất, cuối cùng ở thời điểm hắn buông tha cho mình, Tô Mộc xuất hiện.
Thời gian lúc đó rõ ràng là đêm tối, Duy Trạch lại cảm giác được ánh sáng thật ấm áp chiếu vào mỗi một chỗ trên làn da, khiến cho hắn không khỏi nghĩ dựa vào cô, ấm áp tựa như mặt trời một cái, về sau Duy Trạch nhớ tới đây, không khỏi khổ sở cười một tiếng, cô là người cứu rỗi của hắn, mà hắn lại bất lực.
Còn có một chút, đó chính là thật ra Duy Trạch chỉ còn có một năm sẽ thành niên, cho nên chỉ số thông minh của hắn hoàn toàn không giống sói con là như vậy, về phần tại sao thân hình hắn nhỏ như vậy, đó là bởi vì hắn bị đói thảm, vốn là chính là sói con sinh non, vừa ra đời, thân thể liền so với các sói con khác nhỏ hơn, lần này trước khi gặp được Tô Mộc, đã đói tới một tháng rồi, chỉ có thể dựa vào uống một chút nước, ăn trái cây.
Cho nên thân hình mới sẽ nhỏ như thế, mà bị Tô Mộc nhận sai tuổi, bất quá Duy Trạch cũng thích thú.
Về chuyện này, Tô Mộc tự nhiên là không biết được. Đương nhiên hệ thống biết rõ, nó hoàn toàn là cố ý không nói cho Tô Mộc, ai kêu cô gọi nó biến, hừ < ("^)> liền làm cho cô hố một vố đi.
- - - - - -
Quay lại bên trong phòng Tô Mộc, lại bắt đầu học tập, không để ý tới Duy Trạch nữa, khuyên bảo hắn không cần lại đem mình làm dơ, nếu không hắn liền cút ra ngoài ngủ.
Tô Mộc bề bộn nhiều việc, cô không chỉ là thầy thuốc trong tộc, coi như là quân sư. Nếu như nói trước Tô Mộc là hồ đồ lờ mờ, như vậy hiện tại Tô Mộc xem như thành thục không ít, vô luận phương thức suy tư, hay là cái gì.
Đương nhiên chuyện này điều kiện đầu tiên kiên quyết là cô có thể không chịu đến ảnh hưởng của nguyên chủ, cũng may chủ nhân của cái thân thể này thập phần lý tính.
Cùng với thân thể trước khi cô xuyen qua có chênh lệch, những thứ tâm tình của nguyên chủ kia cũng sẽ ảnh hưởng tới cô, nếu không trong lúc nhất thời không thể đổi tính, tránh khỏi làm cho người khác hoài nghi, nhưng mà dạng này kỳ thật cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tính tình Tô Mộc.
Đây chính là do cô trước đay không giống hiện tại, nhưng đều là một người.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau nói không chừng phải lái xe a ~
Edit: lái xe là gì? ←_← không lẽ có thịt thịt. (〜^∇^)〜
Tô Mộc chống tay lên bàn đá mà cô mát sức lực rất lớn mới chuyển ta đây được, nâng cằm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn về khoảng không trước mặt, hai mắt trống rỗng vô thần, không biết rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này, một cái bóng màu đen nhảy lên trên bàn đá, ở trước mặt Tô Mộc nhảy lên qua lại, như muốn hấp dẫn Tô Mộc chú ý tới, không biết sao vẻ mặt Tô Mộc không thay đổi, không hề bị lay động.
Bóng đen kia thấy vậy, cũng không nổi giận, con mắt đen láy như đá quý chuyển động một cái, đột nhiên, bỗng chốc càng đến trước ngực Tô Mộ, hai móng sít sao cầm lấy quần áo bằng da thú trước ngực Tô Mộc, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ở phía trên cọ xát.
Ngô, thật mềm a, thơm quá a. Khẽ nheo mắt lại, một vẻ mặt ăn chán chê thoả mãn, thích ý mà lại thảnh thơi nhàn hạ nằm sấp.
"Duy Trạch!"
Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nói ra, quanh thân phát ra lạnh như băng càng mãnh liệt, mà sói con được gọi là Duy Trạch không hề bị lay động.
Kỳ thật từ lúc sói con đến trước ngực nàng một khắc kia, Tô Mộc liền từ trong suy tư rút ra, còn không có phản ứng lại đây tên tiểu tử kia còn chẳng biết xấu hổ cọ xát.
"Gào ô." Bị kêu tên sói con cúi đầu kêu một tiếng, cái thanh âm kia nói có bao nhiêu nhuyễn nhu( mềm mại) liền có bấy nhiêu, không có chút nào giống loài sói nên có ngang ngược bất tuân, hai tròng mắt ướt nhẹp vô tội nháy nháy, cứ như thế này nhìn qua Tô Mộc.
Bởi vì qua một tháng này chung đụng, hắn sớm thăm dò tính tình Tô Mộc, thích mềm không thích cứng, mặt lạnh tim nóng, mỗi lần chỉ cần mình lộ ra vẻ mặt này, cô cũng sẽ không đành lòng trách cứ mình.
Tô Mộc nếu mà biết được suy nghĩ của Duy Trạch nhất định sẽ mắng to một tiếng bạch nhãn lang, đáng tiếc, cô cũng không có thuật đọc tâm.
Tô Mộc bất đắc dĩ nâng trán, lại là dạng này. Nhưng là lần này cô đã quyết định quyết tâm không để bị hắn lừa nữa.
Vì vậy, Tô Mộc làm mặt lạnh, bình tĩnh như thường, môi đỏ mọng khẽ mở nói, "Đi xuống!" Nói xong, còn tự tay đem sói con từ trước người đào xuống.
Sói con kinh ngạc nhìn qua Tô Mộc, nghĩ thầm, ngươi như thế nào không đi theo kịch bản? Còn không có kịp phục hồi tinh thần lại, liền bị Tô Mộc để lên trên bàn, sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói của Tô Mộc, thân hình ngưng một cái.
"Diện bích."(theo ra nghĩ là đối diện với bức tường, bích trong từ thạnh bích í)
Hắn tự nhiên biết rõ trong lời nói Tô Mộc là có ý gì, bởi vì trong một tháng này chỉ cần hắn phạm sai lầm, Tô Mộc liền sẽ để hắn úp mặt vào tường sám hối, hơn nữa hắn không hiểu vách tường có cái gì tốt để xem? Vấn đề là úp mặt vào tường sám hối cũng thôi đi, vì sao còn không được ăn cơm? Hắn bây giờ còn đang ở giai đoạn phát triển thân thể a!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn bất khả tư nghị nhìn Tô Mộc, trong mắt dường như muốn nói, ngươi không yêu ta sao? Ta chính là cục cưng của ngươi a! Ta còn là đứa bé a! Ngươi không thể đối xử với ta như thế!
Tô Mộc không đếm xỉa Duy Trạch đang làm ra một bộ dáng bị ném bỏ, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn qua Duy Trạch, tựa như nói ngươi bắt đầu biểu diễn đi, ta ở đây xem sẽ không nói lời nào.
Lại không chú ý tới Tô Mộc dần dần bên tai ửng đỏ, không tới một lúc sau, nhuộm đỏ bên tai kia chậm rãi khôi phục bộ dáng bình thường.
Duy Trạch cau mũi, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao! Nói giống như rất khó. Sau đó nhảy xuống bàn đá, ba bước vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Tô Mộc, đáy lòng vẫn là hy vọng Tô Mộc có thể buông tha mình, kết quả ai biết Tô Mộc nhìn cũng không nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn lên sách trúc.
Không có biện pháp, hắn đành phải trực tiếp đến góc tường, đặt cái mông ngồi dưới đất, bắt đầu kiếp sống diện bích.
Mà Tô Mộc ở khi hắn ngồi xuống, nhìn thoáng qua thân ảnh kia thập phần chán nản thê lương, một dáng vẻ chịu chết, rất có phong thái "Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ vừa đi không còn nữa ", chọc cho không khỏi Tô Mộc bật cười trong lòng, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao?
Lập tức, quay đầu đi tiếp tục đọc sách.
Một người một sói liền dạng này vượt qua cho tới trưa.
Sói con, cũng chính là Duy Trạch, hắn cùng Tô Mộc sống chung cùng nhau đã một tháng, không biết có phải ảo giác của Tô Mộc hay không, cô phát hiện Duy Trạch chẳng biết tại sao lớn lên dị thường mau, thời điểm vừa mới tiếp xúc với hắn, gầy yếu chỉ có lớn cỡ hai bàn tay, nhưng là trong nháy mắt một tháng trôi qua, phải lớn hơn cỡ ba bàn tay.
Hơn nữa trong vòng một tháng dốc lòng chiếu cố, cộng thêm cơ thể của thú nhân, ở ngày thứ 27, thương thế Duy Trạch đã thật tốt, xương cốt cũng hoàn toàn liền lại, khôi phục bộ dáng lúc trước, Duy Trạch liền không chịu nổi tịch mịch, nhảy tới nhảy lui, lập tức trong mấy ngày nay trong bộ lạc tìm tiểu đồng bọn cùng nhau chơi đùa, đương nhiên đều giống hắn còn là những sói con.
Còn như cái tên Duy Trạch này, là khi Tô Mộc thức dậy muốn đặt một cái tên cho sói con, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp lấy tên trong nội dung truyện đặt cho hắn, ở trong nội dung truyện cát tên này chính là hắn tự đặt cho mình, quả nhiên là khi Tô Mộc bật thốt ra cái tên này, khiến sói con thập phần vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn ở trước mặt Tô Mộc vòng qua lại, sau đó còn cọ xát mu bàn tay Tô Mộc.
Ở cùng với Tô Mộc Duy Trạch đương nhiên ở trước mặt cô thong thả ung dung ăn thức ăn chín thú nhân chuẩn bị cho cô, cho dù cô không thích ăn.
Ăn một miếng nhỏ, cô liền chuyển sang ăn trái cây.
Ngồi ở đây rõ ràng trông thấy lỗ tai Duy Trạch run lên nhè nhẹ một cái, vui vẻ trong mắt Tô Mộc càng đậm, chỉ là mặt không đổi sắc, vẫn như cũ ở trạng thái bình thường.
Cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói:"Lại đây."
Trông thấy Duy Trạch đứng dậy đối diện mình, lúc này Tô Mộc mới cử động cổ tay, hướng sói con vẫy vẫy tay, ý bảo nó đi đến bên cạnh mình.
Thấy vậy, Duy Trạch lập tức vung chân hướng Tô Mộc chạy tới, hoàn toàn đã quên chính mình vừa rồi không vui, tâm tình thật sự là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
"Tắm rửa."
Khi nghe thấy Tô Mộc lạnh lùng phun ra hai chữ này, Duy Trạch toàn thân đều thấy không tốt, việc mà chán ghét nhất chính là tắm rửa!
Khi chuận bị chạy trốn lại lọt vào vòng ôm ấm áp của Tô Mộc, lại phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích, bị Tô Mộc gắt gao ôm trong lòng, vẫn không nhúc nhích được.
"Lần này, ngươi trốn không thoát." Tô Mộc thấy sói con trong lòng giãy giụa không có kết quả, cũng dần dần không nhúc nhích, một bộ sinh không thể yêu nhìn qua phía trước, lúc này mới mở miệng nói.
Không có sai, Duy Trạch chán ghét chính là tắm rửa.
Nhưng mà Tô Mộc lại là người có thói quen sạch sẽ, không thể có chuyện vài ngày không có tắm rửa, mà ngay cả trong lúc Duy Trạch bị thương, cô cũng đè nặng hắn rửa trừ miệng vết thương ra bên ngoài đèu bị rửa qua một lần.
Tự nhiên hôm nay Duy Trạch một thân bụi bặm cũng là do đi chơi, chờ khi giúp hắn rửa xong, Tô Mộc cũng muốn tắm rửa thân thể của mình, nếu không tới gần mùa hè khí hậu không khỏi nóng bức, cảm giác dinh dính là Tô Mộc ghét nhất.
Ôm Duy Trạch đi đến bên hồ, Tô Mộc một chỗ cũng không buông chuyện tha rửa thân thể Duy Trạch, ở lúc móng tay lơ đãng, nhẹ nhàng thổi qua đản đản* khéo léo đáng yêu của hắn, Duy Trạch vô ý thức sợ run một cái, sau đó, thẹn thùng dùng một cái móng vuốt che chỗ đó, một cái móng vuốt khác đẩy tay Tô Mộc ra.
*Đản đản: mọi người biết là gì chưa? ≧﹏≦
Edit: sắc nữ ~
Duy Trạch: chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm (〜^∇^)〜
Tô Mộc: ⊙﹏⊙
Chạm vào chỗ đó, ngươi có thể phải chịu trách nhiệm với ta a!
Vẻ mặt thẹn thùng, muốn nói lại thôi còn nhìn qua Tô Mộc, mà Tô Mộc chính là vẻ mặt không chút thay đổi, cô thạt sự không phải cố ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Duy Trạch, cô hoảng sợ.
Nhưng cô cũng chỉ là ở trong lòng khẽ hoảng sợ, không hiện ra trên mặt, vẻ mặt không thay đổi, nhưng sau đó khi tắm rửa cho Duy Trạch cô cũng không chạm qua nơi đó.
Tô Mộc: Cô thật không phải là cố ý
Cái chuyện nhỏ ngoài ý muốn này bỗng chốc liền bị Tô Mộc lật đi qua.
Nhưng sau chuyện này cô không thể không hoài nghi sói con nhà mình có phải thành tinh hay không, tư duy hoàn toàn không giống với một con sói con vừa mới sinh ra không lâu, hơn nữa tất cả mọi chuyện về hắn, Tô Mộc chỉ là thông qua nội dung truyện để hiểu rõ.
Nhưng trong nội dung truyện đều là lấy chuyện tình cảm nam nữ chủ phát triển làm nội dung chính toàn bộ truyện, gần như đều viết chuyện của nam nữ chủ, về chuyện của các vai phụ khác cũng là lác đác vài nét bút, có cũng là sơ lược, về thân thế cái gì, cũng không có nói rõ.
"Còn như thân phận nguyên chủ, là Tô Mộc thông qua nội dung truyện cùng với kí ức của nguyên chủ nhớ được mà biết, nhưng còn Duy Trạch, trừ trong truyện hắn gọi Duy Trạch cùng vài ba chuyện nhỏ ra, còn lại Tô Mộc liền thật không biết rõ.
Nói đến đây, không thể không nói, cho Tô Mộc chân tướng.
Thật ra thân phận Duy Trạch rất khó phân biệt, đầu tiên, hắn kỳ thật chính là cô lang (con sói cô độc) lang thang, không có ai biết thân thế của hắn, cho đến khi Duy Trạch có ký ức hắn chính là một thân một mình, lâu dài lang thang bên ngoài, cũng có con sói một mình nhưng không nhiều, huống chi là tại một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đấu tranh sinh tồn, cho dù hắn có thể chất cường phách, nhưng cũng bị bắt nạt, sau bởi vì có cái lão hổ muốn ăn hắn, ở trong quá trình đánh nhau, hắn mới bị cắn bị thương, giãy giụa mấy phen, dùng hết sức liều mạng chạy nhanh mới rời khỏi chỗ đó, đi đến chỗ bộ lạc của Tô Mộc.
Bởi vì có hơi thở của Lang Tộc, cho nên Duy Trạch mới sẽ an tâm như vậy đi tới bên trong nơi này, hắn nghĩ, Lang Tộc đại khái là đối với hắn mà nói là chỗ an toàn nhất, cuối cùng ở thời điểm hắn buông tha cho mình, Tô Mộc xuất hiện.
Thời gian lúc đó rõ ràng là đêm tối, Duy Trạch lại cảm giác được ánh sáng thật ấm áp chiếu vào mỗi một chỗ trên làn da, khiến cho hắn không khỏi nghĩ dựa vào cô, ấm áp tựa như mặt trời một cái, về sau Duy Trạch nhớ tới đây, không khỏi khổ sở cười một tiếng, cô là người cứu rỗi của hắn, mà hắn lại bất lực.
Còn có một chút, đó chính là thật ra Duy Trạch chỉ còn có một năm sẽ thành niên, cho nên chỉ số thông minh của hắn hoàn toàn không giống sói con là như vậy, về phần tại sao thân hình hắn nhỏ như vậy, đó là bởi vì hắn bị đói thảm, vốn là chính là sói con sinh non, vừa ra đời, thân thể liền so với các sói con khác nhỏ hơn, lần này trước khi gặp được Tô Mộc, đã đói tới một tháng rồi, chỉ có thể dựa vào uống một chút nước, ăn trái cây.
Cho nên thân hình mới sẽ nhỏ như thế, mà bị Tô Mộc nhận sai tuổi, bất quá Duy Trạch cũng thích thú.
Về chuyện này, Tô Mộc tự nhiên là không biết được. Đương nhiên hệ thống biết rõ, nó hoàn toàn là cố ý không nói cho Tô Mộc, ai kêu cô gọi nó biến, hừ < ("^)> liền làm cho cô hố một vố đi.
- - - - - -
Quay lại bên trong phòng Tô Mộc, lại bắt đầu học tập, không để ý tới Duy Trạch nữa, khuyên bảo hắn không cần lại đem mình làm dơ, nếu không hắn liền cút ra ngoài ngủ.
Tô Mộc bề bộn nhiều việc, cô không chỉ là thầy thuốc trong tộc, coi như là quân sư. Nếu như nói trước Tô Mộc là hồ đồ lờ mờ, như vậy hiện tại Tô Mộc xem như thành thục không ít, vô luận phương thức suy tư, hay là cái gì.
Đương nhiên chuyện này điều kiện đầu tiên kiên quyết là cô có thể không chịu đến ảnh hưởng của nguyên chủ, cũng may chủ nhân của cái thân thể này thập phần lý tính.
Cùng với thân thể trước khi cô xuyen qua có chênh lệch, những thứ tâm tình của nguyên chủ kia cũng sẽ ảnh hưởng tới cô, nếu không trong lúc nhất thời không thể đổi tính, tránh khỏi làm cho người khác hoài nghi, nhưng mà dạng này kỳ thật cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tính tình Tô Mộc.
Đây chính là do cô trước đay không giống hiện tại, nhưng đều là một người.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau nói không chừng phải lái xe a ~
Edit: lái xe là gì? ←_← không lẽ có thịt thịt. (〜^∇^)〜