Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Lúc trước Nguyên Hòa điện có cửa sau là để tiện cho hoàng thất quý tộc ra vào khi ra hồ du ngoạn, không cần phải đi đường vòng.
Sau này thiết kế cửa điện lại dẫn tới đủ loại rình coi, mật báo, tố giác. Chỉ sợ lúc trước người thiết kế cũng không ngờ đến chuyện này.
Lúc này, đã là nửa đêm canh ba, thịnh yến trên đảo đã kết thúc, chỉ còn lại vài người. Trước Nguyên Hòa điện vắng lạnh, cách mấy chục bước ở bên kia đầu cầu, có một đôi vệ binh đang tuần tra, khuôn mặt hai thị vệ trẻ tuổi lạnh lùng, cẩn thận đứng gác.
Một bóng dáng màu đen mạnh mẽ lấy tốc độ cực nhanh tới gần phía sau Nguyên Hòa điện, chân điểm nhẹ vài cái, người đã ở bên ngoài cửa sau của điện.
Chọn một vị trí ẩn nấp khá có lợi, người nọ thuần thục lấy ra một ống kim loại, thò vào khe hở của cửa điện khắc hoa.
Ống kim loại này rất có lai lịch, nghe nói là cống phẩm hải ngoại, gần giống với kính viễn vọng cổ. Sao nó lại rơi vào tay hắc y nhân này thì tạm thời không nhắc tới, nhưng người này sử dụng vô cùng thuần thục.
Điều chỉnh tốt góc độ, hắc y nhân nhìn vào mắt kính nhỏ, bắt đầu cẩn thận quan sát tình huống trong điện.
Khi hắn nhìn thấy hai thân thể trần trụi đang quấn chặt vào nhau, hiển nhiên là rất giật mình. Chuyện này khác một trời một vực so với dự tính của hắn, nhưng nhìn một màn xuân ý miên man thế này, hắn lại nhất thời không thể dời mắt.
Chỉ thấy trong đại điện một nam một nữ đang dính chặt vào nhau, run rẩy. Một lát sau, nam nhân đẩy ngã nữ nhân nằm xuống giường, sau đó rút gậy thịt dưới thân nữ nhân ra. Trên gậy thịt dính đầy nước, nam nhân kia nâng hai chân nữ tử lên vai mình, động thân một cái, gậy thịt thô dài lại tiến vào thân thể nữ nhân.
Hắn nhìn thấy làn da trắng nõn nà của nữ tử đó, dưới ánh nến càng thêm nhu hòa sáng bóng, vòng eo nàng tinh tế, hạ thân nàng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của nam nhân kia, được nam nhân kia điên cuồng “yêu thương”. Vì động tác của nam nhân kia mà hai bầu vú đầy đặn của nàng không ngừng nảy lên...
Tuy một màn này không khác gì đông cung đồ sống, thân thể nữ nhân này cũng tuyệt nhất mà hắn từng nhìn thấy. Nhưng chính sự vẫn quan trọng hơn, hắc y nhân nhìn một hồi, lưu luyến thu hồi ống kính lại, thả người nhảy lên nhanh chóng rời khỏi.
Nửa đêm, ở Tướng phủ.
Hàn Cẩm Khanh mặc bộ quần áo màu đen bằng tơ lụa, vạt áo khép hờ, tóc mượt như nhung tùy ý rối tung, ánh mắt lười biếng dừng lại trên án thư. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn thủ hạ, “Ngươi nói ngươi đến thì thấy Kỷ tướng quân nửa đêm vẫn còn ở lại Nguyên Hòa điện?”
Hắc y nhân đó quỳ trước mặt hắn, ôm quyền trả lời: “Dạ, thuộc hạ nhìn thấy rất rõ, thật sự là Kỳ tướng quân.”
Hàn Cẩm Khanh nhíu mi, “Hắn đang làm gì?”
Hắc y nhân trầm mặc một hồi, “Hắn và một nữ nhân đang giao hoan.”
“Nữ nhân đó là ai?”
“Tướng gia, chuyện này, ngài biết rõ hơn tiểu nhân ạ.” Hắc y nhân ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt tinh anh.
“Ta muốn ngươi nói.”
“Cái này...Vệ binh gác đêm nói, ban đêm trừ Cố Khinh Âm đại nhân, không nữ nhân khác ở trong điện.” Hắc y nhân run giọng trả lời hắn.
Đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh thoáng ý cười, thanh âm của hắn rất nhẹ, “Cho nên, ngươi nhìn thấy gì?”
Hắc y nhân cúi người liên tục dập đầu, “Không có, tiểu nhân không nhìn thấy cái gì cả.”
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, lật trang giấy trên tay, “Nga, là Kỷ Trác Vân cường ép nữ nhân đó?”
Hắc y nhân sửng sốt, “Không phải đâu, tiểu nhân thấy hai người đó rất hăng hái, không giống...là... cưỡng ép...đi...” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn phát hiện mình nói sai rồi.
“Không phải ngươi không thấy mà là nhìn rất cẩn thận.” Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn nói.
Hắc y nhân cắn răng một cái, “Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự có nhìn thêm một chút, ai bảo nữ nhân đó, nga, thân thể Cố đại nhân lại như vậy...” Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt của người đang ngồi phía trên, không dám nói thêm gì nữa, lập tức nói vào trọng điểm, “Tướng gia muốn tiểu nhân làm như thế nào cứ việc phân phó.”
Hàn Cẩm Khanh buông thư sách xuống, “Ngươi nói xem nếu Cố Đức Minh biết rõ nữ nhi bảo bối của ông ta còn chưa thành hôn đã tằng tịu với nam nhân bên ngoài, thì sẽ thế nào?”
Hắc y nhân nghe vậy, hai tròng mắt đen chuyển động, “Thuộc hạ biết nên làm như thế nào.”
“Vậy đi làm đi.” Hàn Cẩm Khanh đứng lên, xoay người rời đi, “Làm gọn gàng chút.”
Hắc y nhân nhìn bóng dáng hắn, “Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.”
Trong Nguyên Hòa điện, Cố Khinh Âm đã không biết mình quấn quýt giao hoan với nam nhân này bao lâu nữa rồi. Cao trào bao nhiêu lần, bên trong tiểu huyệt đã lầy lội không chịu nổi, miệng huyệt sưng đỏ, bộ lông thưa thớt cùng âm thần đầy đặn đều dính đầy dâm thủy. Trong dũng đạo vừa xót vừa ngứa, ý thức như rơi vào trong sương mù, nhưng hiển nhiên nam nhân này còn chưa tính buông tha nàng.
Hai chân nàng vắt lên khuỷu tay hắn, còn tay hắn nắm eo nàng, để nàng nằm ngửa trên giường, đầu nàng ngửa về phía sau, giống như con cá nhỏ bị quăng lên bờ. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, hô hấp dồn dập, hai tay cầm chặt đệm lót dưới thân, “A... Không cần, ha, không được vào nữa...”
Nàng có thể cảm thấy xương mu của hắn không ngừng va vào nàng, làm bắp đùi hơi đau. Nàng hoàn toàn dựa vào sức chống đỡ từ khuỷu tay hắn mới có thể miễn cưỡng đổi chiều tư thế cơ thể.
“Không phải vừa Cố đại nhân vẫn còn rất hưng phấn sao, sao lúc này lại nhũn ra rồi?” Kỷ Trác Vân vẫn duy trì tốc độ ra vào hung mãnh, gậy thịt dùng lực lớn xâm nhập, mị thịt trong dũng đạo của nàng mút chặt lấy thân gậy của hắn. Hắn đã không đếm được đây là lần cao trào thứ mấy, cảm giác điên cuồng này chỉ có tăng chứ không giảm, khiến hắn càng ngày càng thích. Mỗi một lần rút chọc hắn đều muốn kéo luôn cả mị thịt của nàng ra ngoài, từng giọt dâm dịch trắng đục rơi xuống, theo bộ mông đang vểnh lên chảy xuống bắp đùi, càng làm cho dục vọng của hắn tăng vọt.
Cố Khinh Âm lắc đầu, không muốn nghe những lời dâm ngôn uế ngữ của hắn nữa.
“Ân... A, a, a...” Cao trào lại tiến đến một lần nữa, tiểu huyệt kiều mị của nàng điên cuồng co rút lại, phun trào rất nhiều nước, có thể nghe rõ tiếng nước từ chỗ ân ái của hai người.
“Cho cô, đều cho cô, Cố đại nhân thật là có năng lực, ngô...” Kỷ Trác Vân đẩy mạnh phân thân vào trong cơ thể nàng, dòng tinh dịch nóng bỏng lại một lần nữa bắn toàn bộ vào trong tử cung của nàng.
Nàng muốn uống thuốc tránh thai, ngày mai tỉnh dậy nhất định phải uống một chén. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Cố Khinh Âm trước khi mê man.
Sau này thiết kế cửa điện lại dẫn tới đủ loại rình coi, mật báo, tố giác. Chỉ sợ lúc trước người thiết kế cũng không ngờ đến chuyện này.
Lúc này, đã là nửa đêm canh ba, thịnh yến trên đảo đã kết thúc, chỉ còn lại vài người. Trước Nguyên Hòa điện vắng lạnh, cách mấy chục bước ở bên kia đầu cầu, có một đôi vệ binh đang tuần tra, khuôn mặt hai thị vệ trẻ tuổi lạnh lùng, cẩn thận đứng gác.
Một bóng dáng màu đen mạnh mẽ lấy tốc độ cực nhanh tới gần phía sau Nguyên Hòa điện, chân điểm nhẹ vài cái, người đã ở bên ngoài cửa sau của điện.
Chọn một vị trí ẩn nấp khá có lợi, người nọ thuần thục lấy ra một ống kim loại, thò vào khe hở của cửa điện khắc hoa.
Ống kim loại này rất có lai lịch, nghe nói là cống phẩm hải ngoại, gần giống với kính viễn vọng cổ. Sao nó lại rơi vào tay hắc y nhân này thì tạm thời không nhắc tới, nhưng người này sử dụng vô cùng thuần thục.
Điều chỉnh tốt góc độ, hắc y nhân nhìn vào mắt kính nhỏ, bắt đầu cẩn thận quan sát tình huống trong điện.
Khi hắn nhìn thấy hai thân thể trần trụi đang quấn chặt vào nhau, hiển nhiên là rất giật mình. Chuyện này khác một trời một vực so với dự tính của hắn, nhưng nhìn một màn xuân ý miên man thế này, hắn lại nhất thời không thể dời mắt.
Chỉ thấy trong đại điện một nam một nữ đang dính chặt vào nhau, run rẩy. Một lát sau, nam nhân đẩy ngã nữ nhân nằm xuống giường, sau đó rút gậy thịt dưới thân nữ nhân ra. Trên gậy thịt dính đầy nước, nam nhân kia nâng hai chân nữ tử lên vai mình, động thân một cái, gậy thịt thô dài lại tiến vào thân thể nữ nhân.
Hắn nhìn thấy làn da trắng nõn nà của nữ tử đó, dưới ánh nến càng thêm nhu hòa sáng bóng, vòng eo nàng tinh tế, hạ thân nàng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của nam nhân kia, được nam nhân kia điên cuồng “yêu thương”. Vì động tác của nam nhân kia mà hai bầu vú đầy đặn của nàng không ngừng nảy lên...
Tuy một màn này không khác gì đông cung đồ sống, thân thể nữ nhân này cũng tuyệt nhất mà hắn từng nhìn thấy. Nhưng chính sự vẫn quan trọng hơn, hắc y nhân nhìn một hồi, lưu luyến thu hồi ống kính lại, thả người nhảy lên nhanh chóng rời khỏi.
Nửa đêm, ở Tướng phủ.
Hàn Cẩm Khanh mặc bộ quần áo màu đen bằng tơ lụa, vạt áo khép hờ, tóc mượt như nhung tùy ý rối tung, ánh mắt lười biếng dừng lại trên án thư. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn thủ hạ, “Ngươi nói ngươi đến thì thấy Kỷ tướng quân nửa đêm vẫn còn ở lại Nguyên Hòa điện?”
Hắc y nhân đó quỳ trước mặt hắn, ôm quyền trả lời: “Dạ, thuộc hạ nhìn thấy rất rõ, thật sự là Kỳ tướng quân.”
Hàn Cẩm Khanh nhíu mi, “Hắn đang làm gì?”
Hắc y nhân trầm mặc một hồi, “Hắn và một nữ nhân đang giao hoan.”
“Nữ nhân đó là ai?”
“Tướng gia, chuyện này, ngài biết rõ hơn tiểu nhân ạ.” Hắc y nhân ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt tinh anh.
“Ta muốn ngươi nói.”
“Cái này...Vệ binh gác đêm nói, ban đêm trừ Cố Khinh Âm đại nhân, không nữ nhân khác ở trong điện.” Hắc y nhân run giọng trả lời hắn.
Đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh thoáng ý cười, thanh âm của hắn rất nhẹ, “Cho nên, ngươi nhìn thấy gì?”
Hắc y nhân cúi người liên tục dập đầu, “Không có, tiểu nhân không nhìn thấy cái gì cả.”
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, lật trang giấy trên tay, “Nga, là Kỷ Trác Vân cường ép nữ nhân đó?”
Hắc y nhân sửng sốt, “Không phải đâu, tiểu nhân thấy hai người đó rất hăng hái, không giống...là... cưỡng ép...đi...” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn phát hiện mình nói sai rồi.
“Không phải ngươi không thấy mà là nhìn rất cẩn thận.” Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn nói.
Hắc y nhân cắn răng một cái, “Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự có nhìn thêm một chút, ai bảo nữ nhân đó, nga, thân thể Cố đại nhân lại như vậy...” Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt của người đang ngồi phía trên, không dám nói thêm gì nữa, lập tức nói vào trọng điểm, “Tướng gia muốn tiểu nhân làm như thế nào cứ việc phân phó.”
Hàn Cẩm Khanh buông thư sách xuống, “Ngươi nói xem nếu Cố Đức Minh biết rõ nữ nhi bảo bối của ông ta còn chưa thành hôn đã tằng tịu với nam nhân bên ngoài, thì sẽ thế nào?”
Hắc y nhân nghe vậy, hai tròng mắt đen chuyển động, “Thuộc hạ biết nên làm như thế nào.”
“Vậy đi làm đi.” Hàn Cẩm Khanh đứng lên, xoay người rời đi, “Làm gọn gàng chút.”
Hắc y nhân nhìn bóng dáng hắn, “Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.”
Trong Nguyên Hòa điện, Cố Khinh Âm đã không biết mình quấn quýt giao hoan với nam nhân này bao lâu nữa rồi. Cao trào bao nhiêu lần, bên trong tiểu huyệt đã lầy lội không chịu nổi, miệng huyệt sưng đỏ, bộ lông thưa thớt cùng âm thần đầy đặn đều dính đầy dâm thủy. Trong dũng đạo vừa xót vừa ngứa, ý thức như rơi vào trong sương mù, nhưng hiển nhiên nam nhân này còn chưa tính buông tha nàng.
Hai chân nàng vắt lên khuỷu tay hắn, còn tay hắn nắm eo nàng, để nàng nằm ngửa trên giường, đầu nàng ngửa về phía sau, giống như con cá nhỏ bị quăng lên bờ. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, hô hấp dồn dập, hai tay cầm chặt đệm lót dưới thân, “A... Không cần, ha, không được vào nữa...”
Nàng có thể cảm thấy xương mu của hắn không ngừng va vào nàng, làm bắp đùi hơi đau. Nàng hoàn toàn dựa vào sức chống đỡ từ khuỷu tay hắn mới có thể miễn cưỡng đổi chiều tư thế cơ thể.
“Không phải vừa Cố đại nhân vẫn còn rất hưng phấn sao, sao lúc này lại nhũn ra rồi?” Kỷ Trác Vân vẫn duy trì tốc độ ra vào hung mãnh, gậy thịt dùng lực lớn xâm nhập, mị thịt trong dũng đạo của nàng mút chặt lấy thân gậy của hắn. Hắn đã không đếm được đây là lần cao trào thứ mấy, cảm giác điên cuồng này chỉ có tăng chứ không giảm, khiến hắn càng ngày càng thích. Mỗi một lần rút chọc hắn đều muốn kéo luôn cả mị thịt của nàng ra ngoài, từng giọt dâm dịch trắng đục rơi xuống, theo bộ mông đang vểnh lên chảy xuống bắp đùi, càng làm cho dục vọng của hắn tăng vọt.
Cố Khinh Âm lắc đầu, không muốn nghe những lời dâm ngôn uế ngữ của hắn nữa.
“Ân... A, a, a...” Cao trào lại tiến đến một lần nữa, tiểu huyệt kiều mị của nàng điên cuồng co rút lại, phun trào rất nhiều nước, có thể nghe rõ tiếng nước từ chỗ ân ái của hai người.
“Cho cô, đều cho cô, Cố đại nhân thật là có năng lực, ngô...” Kỷ Trác Vân đẩy mạnh phân thân vào trong cơ thể nàng, dòng tinh dịch nóng bỏng lại một lần nữa bắn toàn bộ vào trong tử cung của nàng.
Nàng muốn uống thuốc tránh thai, ngày mai tỉnh dậy nhất định phải uống một chén. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Cố Khinh Âm trước khi mê man.