Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Giọng hắn dịu dàng như gió xuân khẽ phất qua trái tim nàng, nụ cười ôn nhuận như nắng ấm làm huyết dịch toàn thân nàng thêm nóng bỏng. Cố Khinh Âm có cảm giác trái tim mình đang run lên, cánh môi anh đào khẽ mở, thở hổn hển, một chữ cũng không nói nổi.
Đôi môi mềm mại của Thượng Quan Dung Khâm đã gần sát thắt lưng nàng, hơi thở của hắn phả lên phần eo mảnh khảnh mẫn cảm của nàng, khiến nàng ngứa ngáy. Hắn hỏi: "A Âm, có thể chứ?"
Dục vọng hiện rõ trong mắt, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn. Nàng có thể nhận ra hắn cố ý áp chế đến mức hơi thở và trái tim đều trở nên dồn dập.
Giọng hắn vẫn dịu dàng, ôn nhuận, khuôn mặt trác tuyệt, tĩnh đạm bình thản, cho dù có rơi vào vòng xoáy tình dục thì vẫn đợi nàng đồng ý, đồng ý để hắn có thể hoàn toàn có được nàng, hợp nhất cùng thể xác và tinh thần nàng. Đây không chỉ là tôn trọng nàng, mà còn quý trọng quan hệ của hai người.
Cố Khinh Âm hiểu hắn, bởi vậy mà ngọn lửa trong lòng nàng càng bốc cao, hốc mắt nong nóng, nước mắt lại một lần làm mơ hồ tầm mắt nàng. Như có cái gì nghẹn lại trong cổ họng, nàng không thể phát không ra âm thanh, chỉ đành cắn chặt môi, trịnh trọng gật đầu.
Ngón tay của Thượng Quan Dung Khâm khẽ run, chậm rãi cởi tiết khố của nàng ra, da thịt trắng nõn sáng bóng như gốm sứ dần xuất hiện trước mắt hắn.
Âm hộ của Cố Khinh Âm rất ít lông, no đủ phấn nộn, âm môi đầy đặn, hình dáng như cánh bướm. Âm môi khép hờ, tạo ra một khe hở hẹp, lộ ra hạt trân châu nhỏ bên trong. Mật viên của nàng đẹp như đóa hoa đang chờ thời cơ nở rộ
Khuôn mặt Thượng Quan Dung Khâm đỏ ửng, nốt ruồi son giữa lông mày rực sắc minh diễm như lửa. Hắn như nghe thấy huyết dịch toàn thân mình sôi trào, hô hấp ngày càng dồn dập. Hắn kìm lòng không đậu đưa ngón tay giữa xâm nhập vào trong khe hở hẹp, lúc rút ra còn mang theo một sợi chỉ bạc thật mảnh.
Trong ánh mắt mê ly chấn động của nàng, hắn đưa tay vào trong miệng, mút nhẹ, một giọt nước trong suốt chảy xuống dọc theo khóe môi. Hắn cười, thanh nhã mà mị hoặc, "A Âm, nàng thật ngọt."
"Ngài..." Giọng nàng yếu ớt, "Không được nói."
Thượng Quan Dung Khâm nhướng mày, "Vì sao không cho ta nói? Ta đâu có nói dối, nếu nàng không tin, ta..." Hắn cúi xuống để môi lưỡi chạm vào mật viên của nàng.
Cố Khinh Âm cả kinh, "Không được, nơi đó... không được..."
Bộ phận sinh dục của nữ tử thường bị người đời coi là nơi dơ bẩn, thế mà Thượng Quan Dung Khâm lại muốn... Không được, tuyệt đối không được, nàng đã không còn là xử nữ thuần khiết, không đáng được hắn đối đãi như vậy.
Cố Khinh Âm co người lại, ngồi dậy, ôm lấy cổ Thượng Quan Dung Khâm, hôn liên tiếp lên môi hắn.
Nàng nhắm mắt lại, mút lấy cánh môi hắn, trằn trọc triền miên, liếm cắn đùa bỡn. Lúc lùi lại, nàng nghe thấy hắn hỏi: "Vì sao? Nàng không muốn ư?" Ngữ điệu của hắn rất mềm mại dịu dàng.
Cố Khinh Âm lắc đầu, khóe môi tràn ra ý cười, "Không phải, đương nhiên không phải, tôi..." Nàng không nói thêm gì nữa, thân thể dán sát vào hắn, tựa đầu vào vai hắn, dùng mật viên mềm mại ma sát với bụng hắn.
Hai mắt Thượng Quan Dung Khâm tối sầm lại, để nam căn cương cứng cọ vào đùi trong của nàng. Hắn nâng bờ mông căng đầy nở nang của nàng lên, để quy đầu tách âm môi, xâm nhập vào trong cửa huyệt. Giọng hắn trầm thấp như ca: "Nếu làm nàng đau, hãy nói cho ta biết."
Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ hôn lên khóe môi hắn, eo chậm rãi hạ xuống, thân thể run nhẹ.
Thượng Quan Dung Khâm vuốt ve làn da mượt mà ở thắt lưng nàng để trấn an, tiện đà đỡ vòng eo mềm mại, để quy đầu chậm rãi đi vào dũng đạo căng chặt.
"Ân... Ha..." Khi nam căn thô dài cắm vào, trong nháy mắt Cố Khinh Âm có cảm giác vô cùng thỏa mãn. Thân thể mẫn cảm vì bị thuốc và ảo giác cùng kích thích rốt cục cũng được giải phóng. Âm đạo của nàng xoắn chặt lấy dục long của hắn, các nếp gấp bên trong không ngừng co rút lại, tiết ra mật dịch.
Thân thể Thượng Quan Dung Khâm căng lên, hít vào một hơi thật sâu. Nam căn của hắn đã đi vào x một nửa, nàng tiểu huyệt nóng rực của nàng bao chặt lấy. Khoái cảm trong nháy mắt phá hủy toàn bộ lý trí, hắn thét lớn một tiếng, thân dưới phát lực, gậy thịt cứng rắn như sắt đi vào toàn bộ, đỉnh vào đến tận miệng tử cung, khiến Cố Khinh Âm hét ầm lên.
Đôi môi mềm mại của Thượng Quan Dung Khâm đã gần sát thắt lưng nàng, hơi thở của hắn phả lên phần eo mảnh khảnh mẫn cảm của nàng, khiến nàng ngứa ngáy. Hắn hỏi: "A Âm, có thể chứ?"
Dục vọng hiện rõ trong mắt, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn. Nàng có thể nhận ra hắn cố ý áp chế đến mức hơi thở và trái tim đều trở nên dồn dập.
Giọng hắn vẫn dịu dàng, ôn nhuận, khuôn mặt trác tuyệt, tĩnh đạm bình thản, cho dù có rơi vào vòng xoáy tình dục thì vẫn đợi nàng đồng ý, đồng ý để hắn có thể hoàn toàn có được nàng, hợp nhất cùng thể xác và tinh thần nàng. Đây không chỉ là tôn trọng nàng, mà còn quý trọng quan hệ của hai người.
Cố Khinh Âm hiểu hắn, bởi vậy mà ngọn lửa trong lòng nàng càng bốc cao, hốc mắt nong nóng, nước mắt lại một lần làm mơ hồ tầm mắt nàng. Như có cái gì nghẹn lại trong cổ họng, nàng không thể phát không ra âm thanh, chỉ đành cắn chặt môi, trịnh trọng gật đầu.
Ngón tay của Thượng Quan Dung Khâm khẽ run, chậm rãi cởi tiết khố của nàng ra, da thịt trắng nõn sáng bóng như gốm sứ dần xuất hiện trước mắt hắn.
Âm hộ của Cố Khinh Âm rất ít lông, no đủ phấn nộn, âm môi đầy đặn, hình dáng như cánh bướm. Âm môi khép hờ, tạo ra một khe hở hẹp, lộ ra hạt trân châu nhỏ bên trong. Mật viên của nàng đẹp như đóa hoa đang chờ thời cơ nở rộ
Khuôn mặt Thượng Quan Dung Khâm đỏ ửng, nốt ruồi son giữa lông mày rực sắc minh diễm như lửa. Hắn như nghe thấy huyết dịch toàn thân mình sôi trào, hô hấp ngày càng dồn dập. Hắn kìm lòng không đậu đưa ngón tay giữa xâm nhập vào trong khe hở hẹp, lúc rút ra còn mang theo một sợi chỉ bạc thật mảnh.
Trong ánh mắt mê ly chấn động của nàng, hắn đưa tay vào trong miệng, mút nhẹ, một giọt nước trong suốt chảy xuống dọc theo khóe môi. Hắn cười, thanh nhã mà mị hoặc, "A Âm, nàng thật ngọt."
"Ngài..." Giọng nàng yếu ớt, "Không được nói."
Thượng Quan Dung Khâm nhướng mày, "Vì sao không cho ta nói? Ta đâu có nói dối, nếu nàng không tin, ta..." Hắn cúi xuống để môi lưỡi chạm vào mật viên của nàng.
Cố Khinh Âm cả kinh, "Không được, nơi đó... không được..."
Bộ phận sinh dục của nữ tử thường bị người đời coi là nơi dơ bẩn, thế mà Thượng Quan Dung Khâm lại muốn... Không được, tuyệt đối không được, nàng đã không còn là xử nữ thuần khiết, không đáng được hắn đối đãi như vậy.
Cố Khinh Âm co người lại, ngồi dậy, ôm lấy cổ Thượng Quan Dung Khâm, hôn liên tiếp lên môi hắn.
Nàng nhắm mắt lại, mút lấy cánh môi hắn, trằn trọc triền miên, liếm cắn đùa bỡn. Lúc lùi lại, nàng nghe thấy hắn hỏi: "Vì sao? Nàng không muốn ư?" Ngữ điệu của hắn rất mềm mại dịu dàng.
Cố Khinh Âm lắc đầu, khóe môi tràn ra ý cười, "Không phải, đương nhiên không phải, tôi..." Nàng không nói thêm gì nữa, thân thể dán sát vào hắn, tựa đầu vào vai hắn, dùng mật viên mềm mại ma sát với bụng hắn.
Hai mắt Thượng Quan Dung Khâm tối sầm lại, để nam căn cương cứng cọ vào đùi trong của nàng. Hắn nâng bờ mông căng đầy nở nang của nàng lên, để quy đầu tách âm môi, xâm nhập vào trong cửa huyệt. Giọng hắn trầm thấp như ca: "Nếu làm nàng đau, hãy nói cho ta biết."
Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ hôn lên khóe môi hắn, eo chậm rãi hạ xuống, thân thể run nhẹ.
Thượng Quan Dung Khâm vuốt ve làn da mượt mà ở thắt lưng nàng để trấn an, tiện đà đỡ vòng eo mềm mại, để quy đầu chậm rãi đi vào dũng đạo căng chặt.
"Ân... Ha..." Khi nam căn thô dài cắm vào, trong nháy mắt Cố Khinh Âm có cảm giác vô cùng thỏa mãn. Thân thể mẫn cảm vì bị thuốc và ảo giác cùng kích thích rốt cục cũng được giải phóng. Âm đạo của nàng xoắn chặt lấy dục long của hắn, các nếp gấp bên trong không ngừng co rút lại, tiết ra mật dịch.
Thân thể Thượng Quan Dung Khâm căng lên, hít vào một hơi thật sâu. Nam căn của hắn đã đi vào x một nửa, nàng tiểu huyệt nóng rực của nàng bao chặt lấy. Khoái cảm trong nháy mắt phá hủy toàn bộ lý trí, hắn thét lớn một tiếng, thân dưới phát lực, gậy thịt cứng rắn như sắt đi vào toàn bộ, đỉnh vào đến tận miệng tử cung, khiến Cố Khinh Âm hét ầm lên.