Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Cố phu nhân thấy nữ nhi đã ngủ say, liền đi tới thư phòng tìm Cố Đức Minh.
"Lão gia, ông đã mời Trình thái y mà sao mãi ông ta còn chưa tới, Khinh Âm đã ngủ say rồi." Cố phu nhân vừa bước qua cửa, vừa hỏi.
Trong thư phòng trừ Cố Đức Minh còn có một người, Cố phu nhân đã gặp qua vài lần, hình như là môn sinh đắc ý của Cố Đức Minh.
Cố Đức Minh từ xa nhìn thấy phu nhân tiến vào, liền vẫy tay ý bảo người nọ lui xuống, người nọ thi lễ với Cố phu nhân liền cáo lui.
"Lão gia, thế nào?" Cố phu nhân thấy sắc mặt nghiêm trọng của trượng phu, thì lo lắng hỏi.
Cố Đức Minh ôm trán, chậm rãi dựa vào ghế thái sư, sắc mặt xanh mét, "Sao tôi lại sinh ra nghiệp chướng thế này!"
Khi nghe xong những tin tức mà môn sinh tìm hiểu được, ông đã rất giận dữ, nhưng ngại trước mặt người khác, không tiện phát tác.
"Ai nha, lão gia, ông trăm ngàn đừng giận, rốt cuộc là chuyện gì, ông từ nói cho tôi nghe xem." Cố phu nhân tiến lên xoa ngực cho ông ta nói.
Cố Đức Minh chưa tiêu cơn tức, gân xanh trên trán nổi lên, "Hừ, là bà dạy tốt nữ nhi, cư nhiên làm ra loại chuyện...chuyện bại hoại gia phong!"
Cố phu nhân hạ tay xuống một chút, "Khinh Âm, Khinh Âm thế nào? Thời gian trước con bé mới bị kinh sợ, đêm qua lại rơi xuống nước, cả ngày tất bận công vụ, thời gian này chịu nhiều đau khổ, tôi còn đau lòng muốn chết."
"Hừ, bà đau lòng cho nó, vậy bà có hỏi đêm qua ở dạ yến trong Nguyên Hòa điện nó đã làm cái gì không?! Vì sao đến sáng nay mới hồi phủ?" Cố Đức Minh nhắc tới nữ nhi liền nổi trận lôi đình.
"Khinh Âm thế nào? Không phải là ở trong điện nghỉ ngơi một đêm sao, Hoàng Thượng còn phái hai thái y bắt mạch cho nó, nói không có gì đáng ngại, ông mới yên tâm trở về nha." Cố phu nhân không rõ phu quân có ý gì.
"Nó thế nào?! Lão phu thật đúng không còn mặt mũi nói nữa!"
Cố phu nhân nghe trượng phu nói như vậy, nóng lòng hỏi, "Lão gia, ông đừng dọa tôi, nói đi, đêm qua rốt cuộc Khinh Âm làm sao."
Cố Đức Minh vỗ mạnh tay lên giá sách, "Nó cùng nam nhân ở trong Nguyên Hòa điện... làm chuyện nam nữ!"
"A!" Cố phu nhân quá sợ hãi, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, khiến Cố Đức Minh phải đưa tay ra đỡ.
"Đó, lão gia cũng biết đối phương là ai?" Cố phu nhân không hổ là nữ tử bước ra từ nhà giàu. Sau phút luống cuống ngắn ngủi, bà lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.
Cố Đức Minh cắn răng nói: "Đích tôn của Trấn quốc công, Kỷ Trác Vân."
"Tiểu công tử của Trấn quốc công quý phủ? Sao Khinh Âm lại quen biết người đó?"
"Nghe nói là Kỷ Trác Vân cứu Khinh Âm."
Cố phu nhân hiểu ra, nhưng lại lập tức nhíu mày, "Cho tới bây giờ Khinh Âm Khinh Âm không phải đứa nhỏ tùy tiện như vậy, cho dù đối phương có ân cứu mạng với nó, huống hồ nó và tiểu tử Nguyễn phủ đó..."
"Tạm thời không bàn đến Nguyễn phủ, Kỷ Trác Vân cũng không phải là đệ tử thế gia bình thường, hắn có binh quyền, hơn nữa... hắn là người của Hàn Cẩm Khanh." Ngụ ý là ông muốn chặt đứt khả năng ảo tưởng xuất hiện trong đầu phu nhân.
Cố phu nhân vừa nghe, quả nhiên trăm mối lo, hai người nhất thời đều trầm tư, vừa vặn ngoài cửa có gã sai vặt thông báo thái y đến.
Cố phu nhân lấy lại tinh thần, rốt cuộc vẫn đau lòng cho nữ nhi, "Lão gia, Khinh Âm của chúng ta phải làm sao bây giờ, aiz, đứa nhỏ này..."
Cố Đức Minh thở sâu bình phục cảm xúc, "Vì vậy, chỉ đành giấu diếm việc này đi, không nói cho bất cứ ai." Trong giọng nói của ông cũng toàn bất đắc dĩ.
Cố phu nhân chỉ đành gật đầu.
Một lát sau, gã sai vặt dẫn một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục thái y viện tiến vào.
"Hạ quan bái kiến đại học sĩ." Thái y trẻ tuổi khom người chào.
"Sao không phải là Trình viện phán đến?" Cố Đức Minh nhìn người tới thì nhíu mày hỏi.
Thái y trẻ nhẹ cúi đầu, trả lời: "Hôm nay trong cung có hội chẩn, thầy không ra được, mới sai đệ tử đến."
Cố Đức Minh nhìn hắn một hồi, hỏi: "Thái y họ gì?"
"Hạ quan họ Ninh." Giọng nói của hắn trong veo, cho người nghe cảm giác thoải mái.
"Phu nhân, làm phiền bà đưa Ninh thái y đến gặp nữ nhi." Giọng nói của Cố Đức Minh có vẻ mỏi mệt.
Cố phu nhân đáp ứng, bà đánh giá thái y trẻ tuổi này, dù sao nữ nhi cũng đã làm chuyện đó, tuyệt đối không thể cho người ngoài biết.
Người này vẫn còn trẻ, tuổi tác cũng không hơn Khinh Âm là bao, tuổi này mà có thể sống yên ở thái y viện cũng không dễ dàng, là người lanh lợi, thời gian làm nghề y hẳn là không lâu, ít kinh nghiệm, tình huống của Khinh Âm chắc cũng không thể nhìn rõ được.
"Ninh thái y, tiểu nữ đêm qua rơi xuống nước, chúng ta sợ con bé mắc bệnh, cho nên mời thái y đến xem xem, kê đơn thuốc điều trị, cha mẹ cũng yên tâm." Cố phu nhân nói.
"Dạ, hạ quan sẽ cố hết sức." Ninh thái y ngẩng đầu lên, nghiêm túc thưa lại.
Đầu của hắn nhỏ, nằm gọn trong mũ quan, khuôn mặt nghiêng gầy, làn da trắng nõn ôn nhuận, mắt đen sáng ngời, mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, màu hồng nhuận, diện mạo thật sự rất thanh tú, Cố phu nhân nhìn thấy, nhất thời có chút kinh ngạc.
"Lão gia, ông đã mời Trình thái y mà sao mãi ông ta còn chưa tới, Khinh Âm đã ngủ say rồi." Cố phu nhân vừa bước qua cửa, vừa hỏi.
Trong thư phòng trừ Cố Đức Minh còn có một người, Cố phu nhân đã gặp qua vài lần, hình như là môn sinh đắc ý của Cố Đức Minh.
Cố Đức Minh từ xa nhìn thấy phu nhân tiến vào, liền vẫy tay ý bảo người nọ lui xuống, người nọ thi lễ với Cố phu nhân liền cáo lui.
"Lão gia, thế nào?" Cố phu nhân thấy sắc mặt nghiêm trọng của trượng phu, thì lo lắng hỏi.
Cố Đức Minh ôm trán, chậm rãi dựa vào ghế thái sư, sắc mặt xanh mét, "Sao tôi lại sinh ra nghiệp chướng thế này!"
Khi nghe xong những tin tức mà môn sinh tìm hiểu được, ông đã rất giận dữ, nhưng ngại trước mặt người khác, không tiện phát tác.
"Ai nha, lão gia, ông trăm ngàn đừng giận, rốt cuộc là chuyện gì, ông từ nói cho tôi nghe xem." Cố phu nhân tiến lên xoa ngực cho ông ta nói.
Cố Đức Minh chưa tiêu cơn tức, gân xanh trên trán nổi lên, "Hừ, là bà dạy tốt nữ nhi, cư nhiên làm ra loại chuyện...chuyện bại hoại gia phong!"
Cố phu nhân hạ tay xuống một chút, "Khinh Âm, Khinh Âm thế nào? Thời gian trước con bé mới bị kinh sợ, đêm qua lại rơi xuống nước, cả ngày tất bận công vụ, thời gian này chịu nhiều đau khổ, tôi còn đau lòng muốn chết."
"Hừ, bà đau lòng cho nó, vậy bà có hỏi đêm qua ở dạ yến trong Nguyên Hòa điện nó đã làm cái gì không?! Vì sao đến sáng nay mới hồi phủ?" Cố Đức Minh nhắc tới nữ nhi liền nổi trận lôi đình.
"Khinh Âm thế nào? Không phải là ở trong điện nghỉ ngơi một đêm sao, Hoàng Thượng còn phái hai thái y bắt mạch cho nó, nói không có gì đáng ngại, ông mới yên tâm trở về nha." Cố phu nhân không rõ phu quân có ý gì.
"Nó thế nào?! Lão phu thật đúng không còn mặt mũi nói nữa!"
Cố phu nhân nghe trượng phu nói như vậy, nóng lòng hỏi, "Lão gia, ông đừng dọa tôi, nói đi, đêm qua rốt cuộc Khinh Âm làm sao."
Cố Đức Minh vỗ mạnh tay lên giá sách, "Nó cùng nam nhân ở trong Nguyên Hòa điện... làm chuyện nam nữ!"
"A!" Cố phu nhân quá sợ hãi, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, khiến Cố Đức Minh phải đưa tay ra đỡ.
"Đó, lão gia cũng biết đối phương là ai?" Cố phu nhân không hổ là nữ tử bước ra từ nhà giàu. Sau phút luống cuống ngắn ngủi, bà lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.
Cố Đức Minh cắn răng nói: "Đích tôn của Trấn quốc công, Kỷ Trác Vân."
"Tiểu công tử của Trấn quốc công quý phủ? Sao Khinh Âm lại quen biết người đó?"
"Nghe nói là Kỷ Trác Vân cứu Khinh Âm."
Cố phu nhân hiểu ra, nhưng lại lập tức nhíu mày, "Cho tới bây giờ Khinh Âm Khinh Âm không phải đứa nhỏ tùy tiện như vậy, cho dù đối phương có ân cứu mạng với nó, huống hồ nó và tiểu tử Nguyễn phủ đó..."
"Tạm thời không bàn đến Nguyễn phủ, Kỷ Trác Vân cũng không phải là đệ tử thế gia bình thường, hắn có binh quyền, hơn nữa... hắn là người của Hàn Cẩm Khanh." Ngụ ý là ông muốn chặt đứt khả năng ảo tưởng xuất hiện trong đầu phu nhân.
Cố phu nhân vừa nghe, quả nhiên trăm mối lo, hai người nhất thời đều trầm tư, vừa vặn ngoài cửa có gã sai vặt thông báo thái y đến.
Cố phu nhân lấy lại tinh thần, rốt cuộc vẫn đau lòng cho nữ nhi, "Lão gia, Khinh Âm của chúng ta phải làm sao bây giờ, aiz, đứa nhỏ này..."
Cố Đức Minh thở sâu bình phục cảm xúc, "Vì vậy, chỉ đành giấu diếm việc này đi, không nói cho bất cứ ai." Trong giọng nói của ông cũng toàn bất đắc dĩ.
Cố phu nhân chỉ đành gật đầu.
Một lát sau, gã sai vặt dẫn một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục thái y viện tiến vào.
"Hạ quan bái kiến đại học sĩ." Thái y trẻ tuổi khom người chào.
"Sao không phải là Trình viện phán đến?" Cố Đức Minh nhìn người tới thì nhíu mày hỏi.
Thái y trẻ nhẹ cúi đầu, trả lời: "Hôm nay trong cung có hội chẩn, thầy không ra được, mới sai đệ tử đến."
Cố Đức Minh nhìn hắn một hồi, hỏi: "Thái y họ gì?"
"Hạ quan họ Ninh." Giọng nói của hắn trong veo, cho người nghe cảm giác thoải mái.
"Phu nhân, làm phiền bà đưa Ninh thái y đến gặp nữ nhi." Giọng nói của Cố Đức Minh có vẻ mỏi mệt.
Cố phu nhân đáp ứng, bà đánh giá thái y trẻ tuổi này, dù sao nữ nhi cũng đã làm chuyện đó, tuyệt đối không thể cho người ngoài biết.
Người này vẫn còn trẻ, tuổi tác cũng không hơn Khinh Âm là bao, tuổi này mà có thể sống yên ở thái y viện cũng không dễ dàng, là người lanh lợi, thời gian làm nghề y hẳn là không lâu, ít kinh nghiệm, tình huống của Khinh Âm chắc cũng không thể nhìn rõ được.
"Ninh thái y, tiểu nữ đêm qua rơi xuống nước, chúng ta sợ con bé mắc bệnh, cho nên mời thái y đến xem xem, kê đơn thuốc điều trị, cha mẹ cũng yên tâm." Cố phu nhân nói.
"Dạ, hạ quan sẽ cố hết sức." Ninh thái y ngẩng đầu lên, nghiêm túc thưa lại.
Đầu của hắn nhỏ, nằm gọn trong mũ quan, khuôn mặt nghiêng gầy, làn da trắng nõn ôn nhuận, mắt đen sáng ngời, mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, màu hồng nhuận, diện mạo thật sự rất thanh tú, Cố phu nhân nhìn thấy, nhất thời có chút kinh ngạc.